Japanese: 遣唐使 (kentoushi)The kentôshi, literally

Japanese: 遣唐使 (kentoushi)The kentôs

Japanese: 遣唐使 (kentoushi)
The kentôshi, literally "ambassadors dispatched to Tang", were formal missions to China organized by the Imperial Court in the Asuka and Nara periods, for the purposes of trade, and in order to learn about, adapt, and adopt Chinese technologies, legal systems, political systems, and the like. The missions represent a major element of the involvement of the Yamato state[1] in Silk Road trade and exchange, by which countless ideas and objects were obtained, and which contributed to numerous profound developments.
Roughly twenty missions were sent in the 7th-9th centuries. Though their number was few, their impact was huge, and some of the people involved are today among the greatest names in Japanese pre-modern history. Abe no Nakamaro traveled to China on a kentôshi mission, passed the Imperial examinations, and remained there for decades as a Tang official, cavorting with the likes of Li Bai and Wang Wei. The monk Ganjin traveled to Japan with one of the returning envoys, and later founded Tôshôdai-ji. Kibi no Makibi led missions to Tang on several occasions; a fictionalized version of the story of his first journey to China is related in a 12th century handscroll painting today in the collection of the Museum of Fine Arts, Boston.
Contents [hide]
1 The Journey
1.1 The Ships
2 Chronology
2.1 Seventh Century
2.2 Eighth Century
2.3 Ninth Century
3 Notes
4 References
The Journey

The early kentôshi missions followed the coast of the Korean Peninsula as they made their way to China, but in the Nara period (8th c.), they began to travel from Kyushu, directly across the sea to an area north of the Yangtze. The journey is generally regarded today as having been quite risky, and dangerous. Lacking sea charts or compasses, the missions navigated chiefly by watching the sun and stars, by sighting land and deciding whether that was their destination. When all went well, and there were no delays or disasters as a result of inclement weather, the journey across the East China Sea could take as little as a week. However, many missions did encounter storms, and other considerable obstacles, and become castaway or shipwrecked; there are a number of famous examples of prominent individuals who never returned to Japan. That said, of the 18 ships which left from Kyushu in the Nara period, 14 did return to Japan relatively safely, and even of those ships that did not return, some of their passengers did survive and later return to Japan. As a result, some have argued that perhaps sailing - and the level of navigational techniques & technology - should not be seen as having been quite that dangerous a prospect.[2]
Goods were gathered as taxes from the various parts of Japan, including quicksilver, precious stones such as crystal, pearls, agate and the like, steel for sparking fires, camellia oil, and lacquer, to send as goods to present to the Emperor of Tang.[2]
Goods received in turn from the Tang Emperor included such things as bronze mirrors, silver objects, drinking glasses, lapis lazuli, Tang three-color ceramics, and silks, while students and monks studying abroad often returned with books, Buddhist sculptures, and sutras; ambassadors and others were also sent to China specifically to learn new skills and trades, and brought back valuable knowledge, techniques, and technology. Of those objects brought back at this time, a number are still held today in the Shôsôin Imperial Treasury.[2]
The Ships
The ships used for these journeys are known as kentôsen ("ships dispatched to Tang"). While official records do survive of the embassies to Tang, there are nearly no documents about the ships they sailed round-trip, and no numerical records of the scale of the ship. One Nara period document provides a hint as to the estimated size of the ship, as it indicates that roughly 600 people were dispatched on four ships. Assuming these ships to be roughly the same size, each would have to be big enough for roughly 150 people. At any given time during the voyage a number of people would have to be awake, so considering a space large enough for 100 to sleep at once, it was determined that the ship would have to be about 25-30 meters long, and since the width would be about 1/3 to 1/4 of that, it would be roughly 7-10m wide. If it was this size, there would also be enough space for 150 people's worth of water, food, and other possessions.
Most of the pictures of kentôsen that appear in textbooks and the like come from the "Kibi Daijin Scroll," but this scroll, the oldest surviving image of a kentôsen, was painted 400 years after the last mission to Tang. Since that was a time when Song Dynasty ships were trading at Hakata, there is the possibility that the paintings reflect Song dynasty ships, and not those of Nara period Japan. However, since there are no records of the ships that actually were sent to Tang, lacking anything else to go upon, reproductions and the like have continued to be based upon that scroll. There is no doubt that the early kentôsen, in any case, had two masts, and wickerwork sails. Since the Shoku Nihongi does record the construction of ships in the style of Paekche, we know that Paekche ships were probably excellent for their time, but unfortunately, other records do not survive.[2]
A form of ship known as junkôzôzen (lit. "pure constructed ship"), using dugout canoes as the core, with planks extended out from them, is believed to have been particularly common in Nara period Japan. However, this mode of construction could not have served to produce a suitable ship to carry over a hundred people across the sea to China in a matter of weeks. Further, raising a sail on a ship based around long, narrow dugouts would have created too much danger of the ship tipping over.[2]
Therefore, it is believed that kentôsen probably, used thick planks and reinforcing planks on the inside, with beams connecting left and right. In contrast to being carved out of individual longs, then, in a subtractive fashion, these ships were assembled from planks in their entireties. Since there are records indicating that the Japanese used ships from Paekche (Korea), it is believed they may have constructed ships in the Paekche-style for the Tang envoy journeys.[2]
In paintings of the kentôsen, such as the "Kibi Daijin Scroll," there are three rooms above decks. Near the tail (stern) of the ship is the cabin of the chief ambassador (大使, taishi); there are paintings in which a taiko (a drum) is depicted above this rearmost cabin; the drum would have been used to help keep time when the sail was furled, and the oars were used. It is thought that a smaller room near the center of the ship was where the hearth or furnace was maintained. This would have helped provide heat and light at night, and fire for boiling water, and for cooking rice and other food. There are no definitive records as to what the ambassadors to Tang ate on the ship, but since there are records of provisions of water and dried boiled rice, it is thought that this must have been the core of the diet, supplemented by other dried foods.[2]
While these three individual cabins were reserved for the captain, and others of particularly high station, everyone else, including guests, slept together in one large cabin, or among the cargo below decks. They might have hung boards from below the deck to sleep on. Below decks, in a cabin, the light from small holes meant that it was quite dim most of the time; shutters and blinds might have been opened, however, at least at some times of day, to allow light in. Students and monks traveling abroad had nothing to do on the ship. They might have gathered around on the floor of the cabin, around the holes that let the sunlight in, gnawing on fruits or nuts and having discussions or debates.[2]
A large rudder extended out from the center of the ship's stern; several men were required to control it. Some sort of shaft was used, and placed outside of the decks, to help prevent the rudder apparatus from being an obstacle or a danger on deck. The rudder ran quite deep, below the bottom of the ship's hull, in order to help ensure that the rudder never left the water, even in strong winds, or when the ship tilted dramatically. For those occasions, two additional small rudders were attached to the gunwales. Even today, there are Southeast Asian ships which only use these paired gunwale rudders. The single central rudder design is said to have been invented in China.[2]
The sails are not drawn in the "Kibi Daijin Scroll," but other scroll paintings do show Tang embassy ships with sails. Chinese so-called "wickerwork sails" (ajiroho) were made from bamboo or reeds, shaved down, and woven together to form wickerwork, which was then tied to bamboo to form the sails. Since wickerwork sails are relatively hard (as compared to soft, flowing canvas), they are surprisingly effective, but, if the wind comes out through the stitches, it is heavy, and that is its weak point. In China, they continued to use wickerwork sails for a very long time, up until the 19th century. Cloth sails become like a bag, holding the wind in, and are therefore quite effective; nevertheless, even as the bag-style sails became more widely used, the Chinese stuck to bamboo sails, and avoided the bag-style ones. In Japan, they didn't use wickerwork sails, but rather woven straw mats, connected up together to form a sail; yet, nevertheless, in paintings of the kentôsen, and of the shuinsen ("red seal ships") of the 16th-17th centuries, it is wickerwork sails which are depicted.

Chronology

Seventh Century
The missions to T’ang were not the first sent by the Yamato state to China. Roughly three to six kenzuishi missions were, in fact, sent to Sui dynasty China between the years 600 and 614. Roughly seven were then sent to Tang China between 630 and 669. These earlier missions consisted usually of two ships which sailed north from Hakata (Fukuoka), following the
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiếng Nhật: 遣唐使 (kentoushi)Kentôshi, nghĩa là "đại sứ phái đến đường", đã là các nhiệm vụ chính thức Trung Quốc tổ chức của triều đình trong thời kỳ Asuka và Nara, cho các mục đích thương mại, và để tìm hiểu về, thích ứng, và áp dụng công nghệ Trung Quốc, Pháp lý hệ thống, Hệ thống chính trị, và như thế. Các nhiệm vụ đại diện cho một yếu tố chính của sự tham gia của nhà nước Yamato [1] trong con đường tơ lụa thương mại và trao đổi, mà vô số các ý tưởng và các đối tượng đã thu được, và đó đã đóng góp cho sự phát triển sâu sắc nhiều.Khoảng hai mươi phi vụ đã được gửi trong thế kỷ 7-9. Mặc dù số lượng của họ đã được vài, tác động của họ là rất lớn, và một số của những người liên quan là vào ngày hôm nay một trong những cái tên lớn nhất trong lịch sử tiền hiện đại Nhật bản. Abe no Nakamaro đi du lịch đến Trung Quốc vào một nhiệm vụ kentôshi, thông qua các kỳ thi triều đình, và ở lại đó trong nhiều thập kỷ như là một chính thức của đường, cavorting với lý bạch và Vương duy. Các nhà sư Ganjin đi du lịch đến Nhật bản với một trong các sứ thần trở về, và sau đó thành lập Tôshôdai-ji. Kibi no Makibi dẫn nhiệm vụ đến đường nhiều lần; một phiên bản fictionalized của câu chuyện của cuộc hành trình đầu tiên đến Trung Quốc có liên quan trong một bức tranh handscroll thế kỷ 12 vào ngày hôm nay trong bộ sưu tập của bảo tàng Mỹ thuật, Boston.Nội dung [ẩn] 1 cuộc hành trình1.1 những chiếcThứ tự album của 22.1 thế kỷ thứ bảy2.2 thế kỷ thứ tám2.3 thế kỷ thứ 93 ghi chú4 tham khảoCuộc hành trìnhNhiệm vụ kentôshi đầu theo bờ biển của bán đảo Triều tiên khi họ làm theo cách của họ đến Trung Quốc, nhưng trong thời kỳ Nara (8 c.), họ bắt đầu đi du lịch từ Kyushu, trực tiếp trên biển với diện tích về phía bắc của Dương tử. Cuộc hành trình nói chung coi vào ngày hôm nay là có được khá nguy hiểm và nguy hiểm. Thiếu biểu đồ biển hoặc la bàn, nhiệm vụ lái chủ yếu bằng cách xem mặt trời và các ngôi sao, bằng cách nhìn thấy đất và quyết định cho dù đó là điểm đến của họ. Khi mọi việc đều ổn, và đã có không có sự chậm trễ hoặc thiên tai do hậu quả của thời tiết khắc nghiệt, cuộc hành trình qua biển Đông Trung Quốc có thể mất ít nhất là một tuần. Tuy nhiên, nhiều nhiệm vụ đã gặp phải cơn bão, và những trở ngại đáng kể khác, và trở thành castaway hoặc bị đắm tàu; chúng ta có nhiều ví dụ nổi tiếng của nổi bật cá nhân không bao giờ quay trở lại Nhật bản. Điều đó nói rằng, 18 tàu mà còn lại từ Kyushu trong thời kỳ Nara, 14 đã trở về Nhật bản tương đối an toàn, và thậm chí của những con tàu không trở về, một số hành khách của họ đã sống sót và sau đó quay trở lại Nhật bản. Kết quả là, một số có lập luận rằng có lẽ thuyên - và mức độ điều hướng kỹ thuật & công nghệ - nên không được xem như đã là khá nguy hiểm mà một khách hàng tiềm năng. [2]Hàng hóa đã được tập hợp như thuế từ các bộ phận khác nhau của Nhật bản, bao gồm cả quicksilver, đá quý như pha lê, ngọc trai, agate và như thế, thép cho bu di xe cháy, trà dầu, và sơn mài, gửi hàng để trình bày cho hoàng đế nhà đường. [2]Hàng hóa được nhận lần lượt từ Thiên hoàng đường bao gồm những thứ như đối tượng gương đồng, bạc, uống ly, lapis lazuli, đường gốm sứ three-color, và vải sợi, trong khi sinh viên và nhà sư nghiên cứu ở nước ngoài thường quay trở lại với sách, tác phẩm điêu khắc Phật giáo và kinh điển; Đại sứ và những người khác đã cũng gửi đến Trung Quốc cụ thể để tìm hiểu kỹ năng mới và giao dịch, và đưa trở lại có giá trị kiến thức, kỹ thuật và công nghệ. Của các đối tượng đưa trở lại vào thời gian này, một số vẫn được tổ chức vào ngày hôm nay tại ngân khố Hoàng gia Shôsôin. [2]Các con tàuCác con tàu được sử dụng cho các cuộc hành trình được gọi là kentôsen ("tàu phái đến đường"). Trong khi hồ sơ chính thức tồn tại của các đại sứ quán để Tang, không có gần như là không có tài liệu về các con tàu họ khởi hành trọn vòng, và không có hồ sơ số về quy mô của con tàu. Một thời kỳ Nara tài liệu cung cấp một gợi ý như để ước tính kích thước của con tàu, vì nó chỉ ra rằng khoảng 600 người được phái vào bốn tàu. Giả sử những con tàu này là khoảng cùng kích thước, mỗi sẽ phải là đủ lớn cho khoảng 150 người. Tại bất kỳ thời gian nhất định trong chuyến đi một số người sẽ có được tỉnh táo, vì vậy xem xét một không gian lớn, đủ cho 100 ngủ cùng một lúc, nó đã được xác định rằng con tàu sẽ có khoảng 25-30 mét dài, và kể từ khi chiều rộng sẽ là khoảng 1/3 đến 1/4 của đó, nó sẽ là khoảng 7-10m rộng. Nếu nó là kích thước này, có cũng sẽ có đủ không gian cho 150 nhân giá trị của nước, thực phẩm và tài sản khác.Hầu hết các hình ảnh của kentôsen đó xuất hiện trong sách giáo khoa và giống như đi từ "Kibi Daijin cuộn," nhưng di chuyển này, hình ảnh lâu đời nhất còn sống sót của một kentôsen, được sơn 400 năm sau khi nhiệm vụ cuối cùng để Tang. Kể từ khi đã là một thời gian khi tống tàu đã giao dịch ở Hakata, có khả năng rằng các bức tranh phản ánh bài hát nhà tàu, và không phải là những của Nhật Bản thời kỳ Nara. Tuy nhiên, vì không có hồ sơ của các con tàu mà thực sự đã gửi đến đường, thiếu bất cứ điều gì khác để đi theo, tái tạo và như thế đã tiếp tục được dựa trên di chuyển đó. Có là không có nghi ngờ rằng kentôsen đầu, trong bất kỳ trường hợp nào, có hai cột buồm và buồm wickerwork. Kể từ khi Shoku Nihongi ghi lại xây dựng tàu trong phong cách của Paekche, chúng ta biết rằng chiếc Paekche có lẽ rất tốt cho thời gian của họ, nhưng thật không may, Hồ sơ khác không tồn tại. [2]Một hình thức của tàu được gọi là junkôzôzen (thắp sáng. "tinh khiết xây dựng tàu"), bằng cách sử dụng gỗ xuồng là cốt lõi, với ván mở rộng ra từ chúng, được tin là đã đặc biệt phổ biến ở Nhật Bản thời kỳ Nara. Tuy nhiên, chế độ này của xây dựng không có thể đã phục vụ để sản xuất một tàu phù hợp để thực hiện hơn một trăm người trên biển Trung Quốc trong vài tuần. Hơn nữa, nâng cao một cánh buồm trên một con tàu dựa trên dài, hẹp dugouts nào đã tạo ra quá nhiều nguy hiểm của con tàu lật. [2]Do đó, nó tin rằng kentôsen có thể, sử dụng tấm dày và tăng cường cho ván bên trong, với xà nối trái và phải. Trái ngược với đang được tách ra khỏi cá nhân chờ đợi, sau đó, một cách thức, những con tàu này được lắp ráp từ các tấm ván trong entireties của họ. Kể từ khi có những hồ sơ cho thấy rằng người Nhật sử dụng tàu từ Paekche (Hàn Quốc), nó tin rằng họ có thể đã xây dựng tàu theo phong cách Paekche cho các chuyến đi sứ thần Tang. [2]Trong bức tranh của kentôsen, chẳng hạn như "Kibi Daijin cuộn," có ba phòng ở trên sàn. Gần đuôi (stern) của con tàu là cabin trưởng Đại sứ (大使, taishi); có những bức tranh trong đó một taiko (một trống) được mô tả ở trên cabin kiêm này; trống nào đã được sử dụng để giúp giữ cho thời gian khi những cánh buồm furled, và những mái chèo được sử dụng. Mọi người cho rằng một căn phòng nhỏ hơn gần trung tâm của tàu là nơi lò hoặc lò được duy trì. Điều này có thể đã giúp cung cấp nhiệt và ánh sáng vào ban đêm, và bắn nước sôi và nấu ăn gạo và thực phẩm khác. Không có không có hồ sơ cuối cùng như những gì các đại sứ sang đường ăn trên tàu, nhưng kể từ khi có những hồ sơ về các quy định của nước và khô luộc gạo, đó suy nghĩ rằng điều này phải có là cốt lõi của chế độ ăn uống, bổ sung bằng các loại thực phẩm khô. [2]While these three individual cabins were reserved for the captain, and others of particularly high station, everyone else, including guests, slept together in one large cabin, or among the cargo below decks. They might have hung boards from below the deck to sleep on. Below decks, in a cabin, the light from small holes meant that it was quite dim most of the time; shutters and blinds might have been opened, however, at least at some times of day, to allow light in. Students and monks traveling abroad had nothing to do on the ship. They might have gathered around on the floor of the cabin, around the holes that let the sunlight in, gnawing on fruits or nuts and having discussions or debates.[2]A large rudder extended out from the center of the ship's stern; several men were required to control it. Some sort of shaft was used, and placed outside of the decks, to help prevent the rudder apparatus from being an obstacle or a danger on deck. The rudder ran quite deep, below the bottom of the ship's hull, in order to help ensure that the rudder never left the water, even in strong winds, or when the ship tilted dramatically. For those occasions, two additional small rudders were attached to the gunwales. Even today, there are Southeast Asian ships which only use these paired gunwale rudders. The single central rudder design is said to have been invented in China.[2]The sails are not drawn in the "Kibi Daijin Scroll," but other scroll paintings do show Tang embassy ships with sails. Chinese so-called "wickerwork sails" (ajiroho) were made from bamboo or reeds, shaved down, and woven together to form wickerwork, which was then tied to bamboo to form the sails. Since wickerwork sails are relatively hard (as compared to soft, flowing canvas), they are surprisingly effective, but, if the wind comes out through the stitches, it is heavy, and that is its weak point. In China, they continued to use wickerwork sails for a very long time, up until the 19th century. Cloth sails become like a bag, holding the wind in, and are therefore quite effective; nevertheless, even as the bag-style sails became more widely used, the Chinese stuck to bamboo sails, and avoided the bag-style ones. In Japan, they didn't use wickerwork sails, but rather woven straw mats, connected up together to form a sail; yet, nevertheless, in paintings of the kentôsen, and of the shuinsen ("red seal ships") of the 16th-17th centuries, it is wickerwork sails which are depicted.ChronologySeventh CenturyThe missions to T’ang were not the first sent by the Yamato state to China. Roughly three to six kenzuishi missions were, in fact, sent to Sui dynasty China between the years 600 and 614. Roughly seven were then sent to Tang China between 630 and 669. These earlier missions consisted usually of two ships which sailed north from Hakata (Fukuoka), following the
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Nhật Bản:遣唐使(kentoushi)
Các kentôshi, nghĩa là "đại sứ phái đến Tang", là các nhiệm vụ chính thức Trung Quốc của triều đình tổ chức trong thời kỳ Asuka và Nara, cho các mục đích thương mại, và để tìm hiểu về, thích nghi, và áp dụng công nghệ của Trung Quốc, hệ thống pháp luật, hệ thống chính trị, và như thế. Các nhiệm vụ đại diện cho một yếu tố quan trọng của sự tham gia của nhà nước Yamato [1] trong thương mại và trao đổi con đường tơ lụa, theo đó vô số những ý tưởng và các đối tượng thu được, và góp phần vào nhiều biến sâu sắc.
Khoảng hai mươi nhiệm vụ đã được gửi trong 7-9 thế kỷ. Mặc dù số lượng của họ là số ít, ảnh hưởng của nó rất lớn, và một số người tham gia là ngày nay trong số các tên tuổi lớn nhất trong lịch sử tiền hiện đại của Nhật Bản. Abe no Nakamaro đi du lịch đến Trung Quốc vào một nhiệm vụ kentôshi, thông qua các kỳ thi Imperial, và ở đó trong nhiều thập kỷ như một quan chức Tang, cavorting với sự thích của Lý Bạch và Wang Wei. Các nhà sư Ganjin đi đến Nhật Bản với một trong các sứ giả trở về, và sau đó thành lập Tôshôdai-ji. Kibi không Makibi dẫn đầu các đoàn đến Tang nhiều lần; một phiên bản tiểu thuyết của những câu chuyện của cuộc hành trình đầu tiên tới Trung Quốc có liên quan trong một bức handscroll thế kỷ thứ 12 ngày nay trong bộ sưu tập của Bảo tàng Mỹ thuật, Boston.
Mục lục [ẩn]
1 The Journey
1.1 Tàu
2 Niên
2.1 Seventh Century
2,2 lần thứ VIII Century
2,3 Ninth thế kỷ
3 Ghi chú
4 Tham khảo
The Journey Các nhiệm vụ kentôshi sớm theo bờ biển của bán đảo Triều Tiên khi họ thực hiện theo cách của họ với Trung Quốc, nhưng trong thời kỳ Nara (8 c.), họ bắt đầu đi từ Kyushu, trực tiếp trên các biển đến khu vực phía bắc của sông Dương Tử. Cuộc hành trình thường được coi như là những kẻ ngày nay khá nhiều rủi ro và nguy hiểm. Thiếu hải đồ hay la bàn, các nhiệm vụ lái chủ yếu bằng cách quan sát mặt trời và các ngôi sao, bởi nhìn thấy đất và xác định xem đó là điểm đến của họ. Khi tất cả đều tốt, và không có sự chậm trễ hoặc các thảm họa như là kết quả của thời tiết khắc nghiệt, cuộc hành trình trên biển Đông Trung Quốc có thể mất ít nhất là một tuần. Tuy nhiên, rất nhiều đoàn đã gặp phải cơn bão, và những trở ngại đáng kể khác, và trở thành vô gia đình hoặc bị đắm tàu; có một số ví dụ nổi tiếng của các cá nhân nổi bật những người không bao giờ trở về Nhật Bản. Điều đó nói rằng, trong số 18 tàu đó rời khỏi Kyushu trong thời kỳ Nara, 14 đã trở lại Nhật Bản tương đối an toàn, và thậm chí cả những tàu mà không trở lại, một số hành khách của họ đã sống sót và sau đó quay trở lại Nhật Bản. Kết quả là, có người cho rằng có lẽ thuyền - và mức độ kỹ thuật hàng hải & công nghệ - không nên được xem như là những kẻ khá nguy hiểm đến một khách hàng tiềm năng [2]. Hàng hóa được tập hợp như thuế từ các phần khác nhau của Nhật Bản, bao gồm cả quicksilver , đá quý như pha lê, ngọc trai, mã não và như thế, thép hợp hỏa hoạn gây nên, dầu hoa trà, sơn mài, để gửi như hàng xuất trình với vị hoàng đế nhà Đường. [2] Hàng hóa nhận được lần lượt từ Hoàng Đế Tang bao gồm chẳng hạn thứ như gương đồng, các đối tượng bạc, uống ly, lapis lazuli, Tang gốm ba màu, và lụa, trong khi học sinh và tu sĩ học ở nước ngoài thường trở về với sách, các tác phẩm điêu khắc Phật giáo, và kinh điển; Đại sứ và những người khác cũng đã được gửi đến Trung Quốc đặc biệt để học các kỹ năng và ngành nghề mới, và mang lại kiến thức giá trị trở lại, kỹ thuật và công nghệ. Trong số những đối tượng đưa trở lại vào thời điểm này, một số vẫn còn được tổ chức ngày hôm nay tại Shosoin Imperial Kho bạc. [2] Các tàu Các tàu được sử dụng cho các hành trình được gọi là kentôsen ("tàu cử đến Tang"). Trong khi hồ sơ chính thức nào tồn tại của các đại sứ quán để Tang, có gần như không có tài liệu về tàu họ đi thuyền vòng quanh chuyến đi, và không có hồ sơ số về quy mô của con tàu. Một tài liệu thời kỳ Nara cung cấp một gợi ý như kích thước ước tính của tàu, vì nó cho thấy rằng khoảng 600 người đã được gửi đi trên bốn tàu. Giả sử các tàu này là khoảng cùng kích thước, mỗi người sẽ có thể đủ lớn cho khoảng 150 người. Tại bất kỳ thời điểm nào trong hành trình một số người sẽ phải tỉnh táo, để xem xét một không gian đủ rộng cho 100 để ngủ một lúc, nó đã được xác định rằng con tàu sẽ phải kéo dài khoảng 25-30 mét, và kể từ khi chiều rộng sẽ có khoảng 1/3 đến 1/4 rằng, nó sẽ là khoảng 7-10m rộng. Nếu nó là kích thước này, cũng sẽ có đủ không gian cho trị giá 150 nhân dân các nước, thực phẩm, và các sở hữu khác. Hầu hết các hình ảnh của kentôsen xuất hiện trong sách giáo khoa và các loại tương tự đến từ các "Kibi Daijin Scroll", nhưng cuộn này , hình ảnh cổ xưa nhất của một kentôsen, được vẽ 400 năm sau nhiệm vụ cuối cùng để Tang. Kể từ đó là một thời gian khi tàu nhà Tống đã giao dịch tại Hakata, có khả năng rằng những bức tranh phản ánh tàu Tống, và không phải là những thời kỳ Nara Nhật Bản. Tuy nhiên, vì không có hồ sơ trong những con tàu thực sự đã được gửi đến Tang, thiếu bất cứ điều gì khác để đi theo, bản sao và như thế tiếp tục được dựa trên cuốn đó. Không có nghi ngờ rằng kentôsen sớm, trong mọi trường hợp, có hai cột buồm và cánh buồm mây tre đan. Kể từ khi Shoku Nihongi nào ghi lại việc xây dựng các tàu trong phong cách của Paekche, chúng ta biết rằng tàu Paekche có lẽ là tuyệt vời cho thời gian của họ, nhưng không may, các hồ sơ khác không tồn tại. [2] Một hình thức của con tàu được gọi là junkôzôzen (lit. "Con tàu thuần túy xây dựng"), sử dụng những chiếc xuồng độc mộc làm nòng cốt, với tấm ván mở rộng ra từ họ, được tin là đã được đặc biệt phổ biến trong thời kỳ Nara Nhật Bản. Tuy nhiên, chế độ này xây dựng có thể không phục vụ để sản xuất một chiếc tàu phù hợp để thực hiện hơn một trăm người trên biển với Trung Quốc trong một vài tuần. Hơn nữa, nâng cao một cánh buồm trên một con tàu dựa trên dài, dugouts hẹp đã tạo ra quá nhiều nguy hiểm của con tàu lật. [2] Do đó, người ta tin rằng kentôsen lẽ, dùng tấm ván dày và ván cốt bên trong, với dầm kết nối trái và phải. Ngược lại với được chạm khắc trên thép dài cá nhân, sau đó, trong một thời trang trừ, những tàu này được lắp ráp từ các tấm ván trong entireties của họ. Kể từ khi có những ghi chép cho thấy rằng người Nhật sử dụng tàu từ Paekche (Hàn Quốc), người ta tin rằng họ có thể đã xây dựng tàu trong Paekche-style cho những chuyến đi sứ nhà Đường. [2] Trong bức tranh của các kentôsen, chẳng hạn như "Kibi Daijin Di chuyển, "có ba phòng boong trên. Gần đuôi (đuôi) của tàu là các cabin của Đại sứ trưởng (大使, Taishi); có những bức tranh trong đó một taiko (trống) được mô tả ở trên cabin này sau cùng; trống sẽ được sử dụng để giúp giữ cho thời gian khi những cánh buồm được cuốn lại, và những mái chèo đã được sử dụng. Người ta cho rằng một căn phòng nhỏ gần trung tâm của tàu là nơi lò sưởi hoặc lò được duy trì. Điều này sẽ giúp cung cấp nhiệt và ánh sáng vào ban đêm, và lửa để đun sôi nước, và để nấu cơm và thức ăn khác. Không có hồ sơ xác như những gì các đại sứ đến Tang ăn trên tàu, nhưng kể từ khi có những ghi chép các quy định của nước và cơm khô, người ta cho rằng đây phải là cốt lõi của chế độ ăn uống, bổ sung bằng các loại thực phẩm khô khác . [2] Trong khi ba khoang riêng được dành cho đội trưởng, và những người khác của trạm đặc biệt cao, tất cả mọi người khác, kể cả khách, ngủ với nhau trong một cabin lớn, hoặc giữa các hàng hóa dưới sàn. Họ có thể có bảng treo từ bên dưới boong tàu để ngủ trên. Dưới sàn, trong một cabin, ánh sáng từ những lỗ nhỏ có nghĩa là nó đã được khá mờ hầu hết thời gian; cửa chớp và rèm có thể đã được mở, tuy nhiên, ít nhất là ở một số thời điểm trong ngày, để cho phép ánh sáng trong. Học sinh và tu sĩ đi ra nước ngoài không có gì để làm trên tàu. Họ có thể đã tụ tập xung quanh trên sàn của cabin, xung quanh các lỗ đó để cho ánh sáng mặt trời trong, gặm hoa quả hoặc các loại hạt và có các cuộc thảo luận hay tranh luận [2]. Một bánh lái lớn mở rộng ra từ trung tâm của tàu nghiêm khắc; nhiều người đàn ông đã được yêu cầu để kiểm soát nó. Một số loại trục đã được sử dụng, và được đặt bên ngoài boong tàu, để giúp ngăn chặn các bộ máy bánh lái từ là một trở ngại hoặc nguy hiểm trên boong. Các bánh lái chạy khá sâu, dưới đáy của thân tàu, để giúp đảm bảo rằng các bánh lái không bao giờ rời khỏi nước, ngay cả trong những cơn gió mạnh, hoặc khi tàu nghiêng đáng kể. Đối với những trường hợp, hai bánh lái nhỏ khác đã được gắn liền với các gunwales. Thậm chí ngày nay, có những tàu Đông Nam Á mà chỉ sử dụng những bánh lái mép đạn ghép nối. Thiết kế bánh lái trung tâm duy nhất được cho là đã được phát minh ra ở Trung Quốc. [2] Những cánh buồm không được rút ra trong "Kibi Daijin Scroll", nhưng bức tranh cuộn khác làm cho Tang tàu đại sứ quán với những cánh buồm. Trung Quốc được gọi là "cánh buồm làm bằng liễu gai" (ajiroho) được làm từ tre hoặc lau sậy, cạo xuống, và đan xen với nhau để tạo thành liễu gai, sau đó được gắn với tre để tạo thành các cánh buồm. Kể từ cánh buồm mây tre đan là tương đối cứng (so với mềm, chảy canvas), họ có hiệu quả đáng ngạc nhiên, nhưng, nếu gió đi ra thông qua các mũi khâu, đó là nặng, và đó là điểm yếu của nó. Ở Trung Quốc, họ vẫn tiếp tục sử dụng buồm mây tre đan trong một thời gian rất dài, cho đến thế kỷ thứ 19. Buồm vải trở nên giống như một chiếc túi, giữ gió, và do đó là khá hiệu quả; Tuy nhiên, ngay cả khi các cánh buồm túi theo phong cách đã trở thành sử dụng rộng rãi hơn, người Trung Quốc bị mắc kẹt vào cánh buồm tre, và tránh những cái túi kiểu. Tại Nhật Bản, họ không sử dụng buồm mây tre đan, nhưng thảm rơm thay dệt, kết nối với nhau để tạo thành một cánh buồm; nào, tuy nhiên, trong các bức tranh của kentôsen, và của shuinsen ("tàu con dấu đỏ") của thế kỷ 16 17, đó là những cánh buồm mây tre đan được miêu tả. Niên đại Seventh Century Các đoàn công tác đến nhà Đường không phải là người đầu tiên gửi đi của nhà nước Yamato sang Trung Quốc. Khoảng 3-6 nhiệm vụ kenzuishi được, trên thực tế, được gửi đến triều đại Sui Trung Quốc giữa năm 600 và 614. Khoảng bảy sau đó được gửi đến Trung Quốc Tang giữa 630 và 669. Những nhiệm vụ trước đó bao gồm thường của hai chiếc tàu mà đi thuyền về phía bắc từ Hakata ( Fukuoka), sau

















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: