KEY CONCEPTS IN CRIME PREVENTIONCrime prevention is widely misundersto dịch - KEY CONCEPTS IN CRIME PREVENTIONCrime prevention is widely misundersto Việt làm thế nào để nói

KEY CONCEPTS IN CRIME PREVENTIONCri

KEY CONCEPTS IN CRIME PREVENTION

Crime prevention is widely misunderstood. The national debate over crime often treats "prevention" and "punishment" as mutually exclusive concepts, polar opposites on a continuum of "soft" versus "tough" responses to crime: midnight basketball versus chain gangs, for example. The science of criminology, however, contains no such dichotomy. It is as if a public debate over physics had drawn a dichotomy between flame and matches. Flame is a result. Matches are only one tool for achieving that result. Other tools besides matches are well known to cause fuel to ignite into flame, from magnifying glasses to tinder boxes.

Similarly, crime prevention is a result, while punishment is only one possible tool for achieving that result. Both midnight basketball and chain gangs may logically succeed or fail in achieving the scientific definition of crime prevention: any policy which causes a lower number of crimes to occur in the future than would have occurred without that policy.1 Some kinds of punishment for some kinds of offenders may be preventive, while others may be "criminogenic" or crime-causing, and still others may have no effect at all. Exactly the same may also be true of other programs that do not consist of legally imposed punishment, but which are justified by a goal of preventing crime.

Crime prevention is therefore defined not by its intentions, but by its consequences. These consequences can be defined in at least two ways. One is by the number of criminal events; the other is by the number of criminal offenders (Hirschi, 1987). Some would also define it by the amount of harm prevented (Reiss and Roth, 1993: 59-61) or by the number of victims harmed or harmed repeatedly (Farrell, 1995). In asking the Attorney General to report on the effectiveness of crime prevention efforts supported by the Justice Department's Office of Justice Programs, the U.S. Congress has embraced an even broader definition of crime prevention: reduction of risk factors for crime (such as gang membership) and increases in protective factors (such as completing high school)--concepts that a National Academy of Sciences report has labeled as "primary" prevention (Reiss and Roth, 1993: 150). What all these definitions have in common is their focus on observed effects, and not the "hard" or "soft" content, of a program.

Which definition of crime prevention ultimately dominates public discourse is a critically important factor in Congressional and public understanding of the issues. If the crime prevention debate is framed solely in terms of the symbolic labels of punishment versus prevention, policy choices may be made more on the basis of emotional appeal than on solid evidence of effectiveness. By employing the scientific definition of crime prevention as a consequence, this report responds to the Congressional mandate to "employ rigorous and scientifically recognized standards and methodologies."2 This report also attempts to broaden the debate to encompass the entire range of policies we can pursue to build a safer society. A rigorously empirical perspective on what works best is defined by the data from research findings, not from ideologically driven assumptions about human nature.

Bringing more data into the debate has already altered public understanding of several other complex issues. The prevention of disease, for example, has gained widespread public understanding of the implications of new research findings, especially those about lifestyle choices (like smoking, diet and exercise) that people can control themselves. The prevention of injury through regulation of automobile manufacturers has increasingly been debated in terms of empirically observed consequences, rather than logically derived theories; the safety of passenger-side airbags, for example, has been debated not just in terms of how they are supposed to work, but also in terms of data on how actual driver practices make airbags increasingly cause the deaths of young children.3 Emotional and ideological overtones of personal freedom and the role of government clearly affect debates about disease and injury prevention, but scientific evidence appears to have gained the upper hand in those debates.

Similarly, the symbolic politics of crime prevention could eventually give way to empirical data in policy debates (Blumstein and Petersilia, 1995). While the emotional and symbolic significance of punishment can never be denied, it can be embedded in a broader framework of crime prevention institutions and programs that allows us to compare value returned for money invested (Greenwood, et al, 1996). Even raising the question of cost-effectiveness could help focus policy-making on empirical consequences, and their implications for making choices among the extensive list of crime prevention efforts.

The value of a broad framework for analyzing crime prevention policies is its focus on the whole forest rather than on each tree. Most debates over crime prevention address one policy at a time. Few debates, either in politics or in criminology, consider the relative value of all prevention programs competing for funding. While scientific evidence may show that two different programs both "work" to prevent crime, one of the programs may be far more cost-effective than another. One may have a stronger effect, cutting criminal events by 50% while the other cuts crimes by only 20%. Or one may have a longer duration, reducing crimes among younger people whose average remaining lifetime is 50 years, compared to a program treating older people with an average remaining life of twenty years. A fully informed debate about crime prevention policy choices requires performance measures combining duration and strength of program effect. While such accurate measures of "profitability" and "payback" periods are a standard tool in business investment decisions, they have been entirely lacking in crime prevention policy debates.

Yet comparative measurement is not enough. Simply comparing the return on investment of each crime prevention policy to its alternatives can mask another key issue: the possible interdependency between policies, or the economic and social conditions required for a specific policy to be effective. Crime prevention policies are not delivered in a vacuum. A Head Start program may fail to prevent crime in a community where children grow up with daily gunfire. A chain gang may have little deterrent effect in a community with 75% unemployment. Marciniak (1994) has already shown that arrest for domestic violence prevents crime in neighborhoods with low unemployment and high marriage rates--but arrest increases crime in census tracts with high unemployment and low marriage rates. It may be necessary to mount programs in several institutional settings simultaneously--such as labor markets, families and police--in order to find programs in any one institution to be effective.

One theory is that the effectiveness of crime prevention in each of the seven institutional settings depends heavily on local conditions in the other institutions. Put another way, the necessary condition for successful crime prevention practices in one setting is adequate support for the practice in related settings. Schools cannot succeed without supportive families, families cannot succeed without supportive labor markets, labor markets cannot succeed without well-policed safe streets, and police cannot succeed without community participation in the labor market. These and other examples are an extension of the "conditional deterrence" theory in criminology (Tittle and Logan, 1973; Williams and Hawkins, 1986), which claims that legal punishment and its threat can only be effective at preventing crime if reinforced by the informal social controls of other institutions. The conditional nature of legal deterrence may apply to other crime prevention strategies as well. Just as exercise can only work properly on a well-fed body, crime prevention of all kinds may only be effective when the institutional context is strong enough to support it.

Over a century ago, sociologist Emile Durkheim suggested that "it is shame which doubles most punishments, and which increases with them" (Lukes and Scull, 1983, p. 62). More recently, John Braithwaite (1989) has hypothesized the institutional conditions needed to create a capacity for shame in both communities and individuals. He concludes that shame and punishment have been de-coupled in modern society, and suggests various approaches to restoring their historic link. His conclusions can apply to non-criminal sanctions as well, such as school discipline, labor force opportunities, expulsion from social groups and ostracism by neighbors and family. Conversely, it applies to rewards for compliance with the criminal law, such as respectability, trust, and responsibility. The emotional content of winning or losing these social assets is quite strong in settings where crime prevention works, but weak or counterproductive in what social scientists call "oppositional subcultures." Any neighborhood in which going to prison is a mark of prestige (Terry, 1993) is clearly a difficult challenge for any crime prevention practice.

The community context of crime prevention may need a critical mass of institutional support for informally deterring criminal behavior. Without that critical mass, neither families nor schools, labor markets nor places, police nor prisons may succeed in preventing crime. Each of these institutions may be able to achieve marginal success on their own. While most American communities seem to offer sufficient levels of institutional support for crime prevention, serious violence is geographically concentrated in a small number of communities that do not. Lowering national rates of violent crime might require programs that address several institutional settings simultaneously, with a meaningful chance of rising to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CÁC KHÁI NIỆM QUAN TRỌNG TRONG VIỆC PHÒNG CHỐNG TỘI PHẠMPhòng chống tội phạm là rộng rãi hiểu lầm. Cuộc tranh luận quốc gia về tội phạm thường xử lý "phòng ngừa" và "trừng phạt" là loại trừ lẫn nhau khái niệm, cực được cặp trên một liên tục của "mềm" so với các phản ứng "khó khăn" với tội phạm: nửa đêm bóng rổ so với chuỗi băng nhóm, ví dụ. Khoa học của tội phạm, Tuy nhiên, có không có sự chia hai như vậy. Nó là như thể một cuộc tranh luận công cộng về vật lý đã rút ra một sự chia hai giữa ngọn lửa và trận đấu. Ngọn lửa là một kết quả. Trận đấu là chỉ có một công cụ để đạt được kết quả đó. Các công cụ khác bên cạnh việc trận đấu đang nổi tiếng để gây ra nhiên liệu để đốt cháy thành ngọn lửa, từ kính lúp để tiêm của quẹt máy hộp.Tương tự, Phòng chống tội phạm là một kết quả, trong khi hình phạt là chỉ có một công cụ có thể để đạt được kết quả đó. Nửa đêm bóng rổ và chuỗi băng nhóm một cách hợp lý có thể thành công hay thất bại trong việc đạt được định nghĩa khoa học của phòng chống tội phạm: bất kỳ chính sách nào khiến một số thấp hơn của tội phạm để xảy ra trong tương lai hơn sẽ xảy ra mà không có policy.1 rằng một số loại hình phạt đối với một số loại người phạm tội có thể được phòng ngừa, trong khi những người khác có thể là "criminogenic" hoặc gây ra tội phạm, và vẫn còn những người khác có thể không có hiệu lực ở tất cả. Chính xác như vậy cũng có thể đúng của các chương trình khác mà không bao gồm hợp pháp áp đặt trừng phạt, nhưng đó chứng minh bởi một mục tiêu của ngăn ngừa tội phạm.Phòng chống tội phạm do đó được định nghĩa không do dự định, nhưng do hậu quả của nó. Các hậu quả có thể được xác định trong ít nhất hai cách. Một là do số lượng các sự kiện hình sự; kia là theo số người phạm tội hình sự (Hirschi, 1987). Một số cũng sẽ xác định bởi số lượng tổn hại ngăn chặn (Reiss và Roth, 1993: 59-61) hoặc bằng số lượng nạn nhân bị hại hoặc bị hại nhiều lần (Farrell, 1995). Trong yêu cầu Tổng luật sư để báo cáo về hiệu quả của tội phạm công tác phòng chống những nỗ lực được hỗ trợ bởi văn phòng bộ tư pháp của các chương trình tư pháp, Quốc hội Hoa Kỳ đã chấp nhận một định nghĩa rộng hơn thậm chí của công tác phòng chống tội phạm: giảm nguy cơ các yếu tố cho tội phạm (chẳng hạn như băng đảng viên) và tăng trong các yếu tố bảo vệ (ví dụ như hoàn thành trường trung học)--khái niệm một báo cáo của Viện Hàn lâm khoa học quốc gia có gắn nhãn là "chính" công tác phòng chống (Reiss và Roth 1993: 150). Những gì tất cả các định nghĩa này có điểm chung là tập trung vào hiệu ứng quan sát, và không phải "cứng" hoặc "mềm" nội dung, của một chương trình.Định nghĩa của công tác phòng chống tội phạm cuối cùng chi phối discourse công cộng là một yếu tố quan trọng trong Quốc hội và công chúng hiểu biết về các vấn đề. Nếu các cuộc tranh luận công tác phòng chống tội phạm được đóng khung chỉ trong điều khoản của các nhãn biểu tượng của hình phạt so với công tác phòng chống, sự lựa chọn chính sách có thể được thực hiện thêm trên cơ sở các kháng cáo tình cảm hơn trên các bằng chứng vững chắc của hiệu quả. Bằng cách sử dụng định nghĩa khoa học của phòng chống tội phạm như một hệ quả, báo cáo này đáp ứng các uỷ thác Quốc hội để "sử dụng nghiêm ngặt và khoa học được công nhận tiêu chuẩn và phương pháp." 2 báo cáo này cũng cố gắng để mở rộng các cuộc tranh luận để bao gồm phạm vi toàn bộ chính sách chúng tôi có thể theo đuổi để xây dựng một xã hội an toàn hơn. Một cái nhìn một cach nghiêm tuc thực nghiệm về những gì làm việc tốt nhất được xác định bởi các dữ liệu từ kết quả nghiên cứu, không phải từ ideologically hướng giả định về bản chất con người.Đưa thêm dữ liệu vào các cuộc tranh luận đã có thay đổi công chúng hiểu biết của một số các vấn đề phức tạp khác. Công tác phòng chống dịch bệnh, ví dụ, đã đạt được phổ biến rộng rãi công chúng hiểu biết ý nghĩa của kết quả nghiên cứu mới, đặc biệt là những người về phong cách sống lựa chọn (như thuốc, chế độ ăn uống và tập thể dục) rằng người có thể kiểm soát bản thân. Công tác phòng chống chấn thương thông qua các quy định của nhà sản xuất ô tô đã ngày càng được tranh cãi về quan sát empirically hậu quả, chứ không phải là lý thuyết logic có nguồn gốc; sự an toàn của hành khách phía túi khí, ví dụ, đã được thảo luận không chỉ về làm thế nào họ có nghĩa vụ phải làm việc, nhưng cũng trong điều khoản của các dữ liệu trên thực tế như thế nào lái xe thực hành làm cho túi khí ngày càng gây ra cái chết của trẻ children.3 về cảm xúc và các âm bội tư tưởng của tự do cá nhân và vai trò của chính phủ rõ ràng ảnh hưởng đến cuộc tranh luận về công tác phòng chống bệnh tật và chấn thương , nhưng bằng chứng khoa học dường như có được bàn tay trên trong những cuộc tranh luận.Tương tự như vậy, chính trị mang tính biểu tượng của công tác phòng chống tội phạm có thể dần dần nhường đường cho dữ liệu thực nghiệm trong cuộc tranh luận chính sách (Blumstein và Petersilia, 1995). Trong khi ý nghĩa về cảm xúc và biểu tượng của sự trừng phạt không bao giờ có thể bị từ chối, nó có thể được nhúng trong một khuôn khổ rộng hơn của các tổ chức công tác phòng chống tội phạm và các chương trình mà cho phép chúng tôi để so sánh giá trị trả lại tiền đầu tư (Greenwood, et al, 1996). Thậm chí nâng cao câu hỏi hiệu quả chi phí có thể giúp chính sách tập trung vào những hậu quả thực nghiệm, và tác động của họ để làm cho sự lựa chọn trong số danh sách rộng lớn của những nỗ lực phòng chống tội phạm.Giá trị của một khuôn khổ rộng để phân tích chính sách công tác phòng chống tội phạm là tập trung vào rừng toàn bộ chứ không phải trên mỗi cây. Hầu hết các cuộc tranh luận trên phòng chống tội phạm giải quyết một chính sách tại một thời điểm. Vài cuộc tranh luận, trong chính trị hoặc tội phạm, hãy xem xét giá trị tương đối của tất cả các chương trình công tác phòng chống cạnh tranh cho tài trợ. Trong khi bằng chứng khoa học có thể hiển thị rằng hai chương trình khác nhau cả hai "làm việc" để ngăn chặn tội phạm, một trong những chương trình có thể thêm rất nhiều hiệu quả hơn. Một có thể có một hiệu ứng mạnh mẽ hơn, cắt hình sự kiện của 50% trong khi các tội phạm khác cắt giảm bởi chỉ có 20%. Hoặc một có thể có một thời gian dài hơn, giảm tội phạm trong số những người trẻ tuổi mà đời còn lại trung bình là 50 năm, so với một chương trình điều trị người lớn tuổi với một cuộc sống còn lại trung bình của hai mươi năm. Một cuộc tranh luận đầy đủ thông tin về sự lựa chọn chính sách công tác phòng chống tội phạm đòi hỏi các biện pháp hiệu suất kết hợp thời gian và sức mạnh của chương trình có hiệu lực. Trong khi các biện pháp chính xác của "lợi nhuận" và "trả thù" thời gian là một công cụ tiêu chuẩn trong kinh doanh đầu tư quyết định, họ đã hoàn toàn thiếu trong cuộc tranh luận chính sách công tác phòng chống tội phạm.Được đo so sánh là không đủ. Đơn giản so sánh lợi tức đầu tư của từng chính sách công tác phòng chống tội phạm để lựa chọn thay thế của nó có thể che một vấn đề quan trọng khác: interdependency có thể giữa chính sách, hoặc các điều kiện kinh tế và xã hội cần thiết cho một chính sách cụ thể có hiệu quả. Tội phạm công tác phòng chống chính sách không được phân phối trong chân không. Một khởi đầu chương trình có thể thất bại để ngăn chặn tội phạm trong một cộng đồng nơi trẻ em lớn lên với tiếng súng hàng ngày. Một băng đảng chuỗi có thể có tác dụng ngăn chặn ít trong một cộng đồng với 75% tỷ lệ thất nghiệp. Marciniak (1994) đã cho thấy rằng bị bắt vì bạo ngăn ngừa tội phạm trong khu dân cư với tỷ lệ thất nghiệp thấp và tỷ giá cao hôn nhân--nhưng làm tăng bắt giữ các tội phạm ở những vùng điều tra dân số với tỷ lệ thất nghiệp cao và tỷ lệ thấp kết hôn. Nó có thể là cần thiết để gắn kết các chương trình trong một số cài đặt tổ chức đồng thời--chẳng hạn như thị trường lao động, gia đình và cảnh sát--để tìm chương trình bất kỳ cơ sở giáo dục một là có hiệu quả.Một giả thuyết là hiệu quả của công tác phòng chống tội phạm trong mỗi của các thiết lập thể chế bảy phụ thuộc rất nhiều vào các điều kiện địa phương trong các tổ chức khác. Đặt một cách khác, các điều kiện cần thiết cho thực tiễn công tác phòng chống tội phạm thành công trong một thiết lập là các hỗ trợ đầy đủ cho các thực hành trong cài đặt liên quan. Trường không thể thành công mà không có hỗ trợ gia đình, gia đình không thể thành công mà không có hỗ trợ lao động thị trường, thị trường lao động không thể thành công nếu không có đầy đủ policed an toàn đường phố và cảnh sát không thể thành công mà không có cộng đồng tham gia vào thị trường lao động. Những điều này và các ví dụ khác là một phần mở rộng của lý thuyết "răn đe có điều kiện" trong tội phạm (Tittle và Logan, 1973; Williams và Hawkins, năm 1986), mà tuyên bố rằng hình phạt pháp lý và mối đe dọa có thể chỉ có hiệu quả ngăn ngừa tội phạm nếu gia cố bằng các điều khiển không chính thức xã hội của các tổ chức khác. Thiên nhiên có điều kiện pháp lý răn đe có thể áp dụng cho các chiến lược phòng chống tội phạm là tốt. Cũng giống như tập thể dục có thể chỉ hoạt động đúng trên một cơ thể tốt cho ăn, Phòng chống tội phạm của tất cả các loại có thể chỉ có hiệu quả khi bối cảnh thể chế là đủ mạnh để hỗ trợ nó.Hơn một thế kỷ trước, nhà xã hội học Emile Durkheim gợi ý rằng "nó là xấu hổ mà tăng gấp đôi hầu hết hình phạt, và đó làm tăng với họ" (Lukes và Scull, 1983, p. 62). Gần đây hơn, John Braithwaite (1989) đã đưa ra giả thuyết các điều kiện thể chế cần thiết để tạo ra một năng lực cho sự xấu hổ trong cả hai cộng đồng và cá nhân. Ông kết luận rằng sự xấu hổ và trừng phạt đã được de-cùng trong xã hội hiện đại, và cho thấy phương pháp tiếp cận khác nhau để khôi phục lại liên kết lịch sử của họ. Kết luận của ông có thể áp dụng cho phòng không hình sự trừng phạt, chẳng hạn như trường kỷ luật, lao động lực lượng cơ hội, trục xuất khỏi nhóm xã hội và ostracism bởi hàng xóm và gia đình. Ngược lại, nó áp dụng cho các phần thưởng cho phù hợp với luật hình sự, chẳng hạn như tư cách đáng kính, sự tin tưởng, và trách nhiệm. Nội dung tình cảm của thắng hay thua các tài sản xã hội là khá mạnh mẽ trong cài đặt nơi công tác phòng chống tội phạm hoạt động, nhưng yếu hoặc phản tác trong những gì xã hội các nhà khoa học gọi là "đối lập subcultures." Bất kỳ khu dân cư ở đó đi đến nhà tù là một nhãn hiệu uy tín (Terry, 1993) rõ ràng là một thách thức khó khăn cho bất kỳ thực hành công tác phòng chống tội phạm.Bối cảnh cộng đồng phòng chống tội phạm có thể cần một khối lượng quan trọng thể chế hỗ trợ cho không chính thức deterring hành vi tội phạm. Không có khối lượng quan trọng đó, gia đình cũng không phải trường học, thị trường lao động cũng như địa điểm, cảnh sát cũng không phải nhà tù có thể thành công trong việc ngăn ngừa tội phạm. Mỗi của các trường này có thể đạt được thành công biên ngày của riêng mình. Trong khi cộng đồng người Mỹ đặt dường như cung cấp các mức độ đầy đủ của thể chế hỗ trợ cho công tác phòng chống tội phạm, các bạo lực nghiêm trọng về mặt địa lý được tập trung trong một số ít các cộng đồng không. Giảm tỷ tỷ lệ tội phạm bạo lực có thể yêu cầu địa chỉ một số cài đặt tổ chức các chương trình cùng một lúc, với một cơ hội đầy ý nghĩa của lên đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
KHÁI NIỆM CHÍNH TRONG TỘI PHẠM CHỐNG phòng chống tội phạm được hiểu lầm rộng rãi. Các cuộc tranh luận quốc gia về tội phạm thường đối xử với "phòng ngừa" và "trừng phạt" như các khái niệm loại trừ lẫn nhau, trái ngược nhau về một sự liên tục của "mềm" so với phản ứng "cứng rắn" với tội phạm: nửa đêm bóng rổ so với các băng nhóm chuỗi, ví dụ. Các khoa học về tội phạm học, tuy nhiên, không chứa phân đôi như vậy. Đó là, nếu một cuộc tranh luận công khai về vật lý đã rút ra một sự phân đôi giữa ngọn lửa và phù hợp. Ngọn lửa là một kết quả. Kết quả các trận chỉ là một công cụ để đạt được kết quả đó. Các công cụ khác bên cạnh các trận đấu cũng được biết đến gây ra nhiên liệu để đốt cháy thành ngọn lửa, từ lúp kính để bùi nhùi hộp. Tương tự, phòng chống tội phạm là một kết quả, trong khi hình phạt chỉ là một công cụ tốt để đạt được kết quả đó. Cả nửa đêm bóng rổ và chuỗi băng nhóm có thể hợp lý thành công hay thất bại trong việc đạt được các định nghĩa khoa học của phòng chống tội phạm: bất kỳ chính sách gây ra một số thấp hơn của tội phạm xảy ra trong tương lai so với những gì xảy ra mà không policy.1 rằng một số loại hình phạt đối với một số loại của người phạm tội có thể được phòng ngừa, trong khi những người khác có thể là "criminogenic" hoặc tội phạm gây ra, và vẫn còn những người khác có thể không có tác dụng. Chính xác như nhau cũng có thể được thực sự của các chương trình khác mà không bao gồm các hình phạt áp đặt một cách hợp pháp, nhưng mà được xưng công bình bởi một mục tiêu ngăn ngừa tội phạm. Do đó phòng chống tội phạm được xác định không phải do ý định của mình, nhưng do hậu quả của nó. Những hậu quả có thể được xác định trong ít nhất hai cách. Một là bởi số lượng các sự kiện hình sự; khác là do số lượng người phạm tội hình sự (Hirschi, 1987). Một số người cũng sẽ xác định nó bởi số lượng tác hại ngăn cản (Reiss và Roth, 1993: 59-61) hoặc bằng số lượng nạn nhân bị tổn hại hoặc bị hại nhiều lần (Farrell, 1995). Trong yêu cầu của Tổng chưởng lý để báo cáo về hiệu quả của những nỗ lực phòng chống tội phạm được hỗ trợ bởi Văn phòng các Chương trình Tư pháp của Bộ Tư pháp, Quốc hội Mỹ đã chấp nhận một định nghĩa rộng hơn về phòng chống tội phạm: giảm các yếu tố nguy cơ đối với tội phạm (như thành viên băng đảng) và tăng yếu tố bảo vệ (như hoàn tất trung học) - khái niệm mà một Học viện Khoa học Quốc gia báo cáo đã được dán nhãn là phòng "chính" (Reiss và Roth, 1993: 150). Tập trung vào các tác động quan sát, và không phải là "cứng" hay "mềm" nội dung, chương trình gì tất cả các định nghĩa này có điểm chung là. Những định nghĩa về phòng chống tội phạm cuối cùng thống trị diễn đàn công cộng là một yếu tố cực kỳ quan trọng trong sự hiểu biết của Quốc hội và công chúng các vấn đề. Nếu các cuộc tranh luận chống tội phạm được đóng khung chỉ về các nhãn biểu tượng của hình phạt so với phòng ngừa, lựa chọn chính sách có thể được thực hiện nhiều hơn trên cơ sở khiếu nại về tình cảm hơn là bằng cớ vững chắc về hiệu quả. Bằng cách sử dụng các định nghĩa khoa học về phòng chống tội phạm như một hệ quả, báo cáo này đáp ứng các nhiệm vụ của Quốc hội để "sử dụng các tiêu chuẩn và phương pháp nghiêm ngặt và khoa học công nhận." 2 Báo cáo này cũng cố gắng để mở rộng các cuộc tranh luận để bao gồm toàn bộ các chính sách, chúng tôi có thể theo đuổi để xây dựng một xã hội an toàn hơn. Một quan điểm thực nghiệm một cách nghiêm ngặt về những gì tốt nhất được xác định bởi các dữ liệu từ kết quả nghiên cứu, không phải từ ý thức hệ giả định hướng về bản chất con người. Đưa dữ liệu hơn vào các cuộc tranh luận đã đã bị thay đổi sự hiểu biết của công chúng về một số vấn đề phức tạp khác. Công tác phòng chống dịch bệnh, ví dụ, đã đạt được sự hiểu biết công cộng rộng rãi các tác động của kết quả nghiên cứu mới, đặc biệt là những người về sự lựa chọn lối sống (như hút thuốc lá, chế độ ăn uống và tập thể dục) mà mọi người có thể kiểm soát bản thân. Việc phòng ngừa chấn thương thông qua quy định của nhà sản xuất ô tô đã ngày càng được tranh luận về hậu quả thực nghiệm quan sát, chứ không phải là lý thuyết một cách hợp lý nguồn gốc; sự an toàn của túi khí hành khách phía, ví dụ, đã được tranh luận không chỉ về làm thế nào họ có nghĩa vụ phải làm việc, nhưng còn về các dữ liệu về cách thực hành lái xe thực tế làm cho túi khí ngày càng gây ra cái chết của children.3 trẻ tình cảm và âm bội tư tưởng tự do cá nhân và vai trò của chính phủ ảnh hưởng rõ ràng các cuộc tranh luận về căn bệnh và phòng chống thương tích, nhưng bằng chứng khoa học dường như đã đạt được thế thượng phong trong những cuộc tranh luận. Tương tự như vậy, các chính trị mang tính biểu tượng của công tác phòng chống tội phạm cuối cùng có thể nhường đường cho dữ liệu thực nghiệm trong chính sách cuộc tranh luận (Blumstein và Petersilia, 1995). Trong khi ý nghĩa tình cảm và mang tính biểu tượng của sự trừng phạt không bao giờ có thể bị từ chối, nó có thể được nhúng vào trong một khuôn khổ rộng lớn của các tổ chức và các chương trình phòng chống tội phạm, cho phép chúng ta so sánh giá trị trả lại cho tiền đầu tư (Greenwood, et al, 1996). Thậm chí đưa ra câu hỏi về hiệu quả chi phí có thể giúp bạn tập trung hoạch định chính sách về hậu quả thực nghiệm, và tác động của chúng đối với việc lựa chọn trong danh sách rộng rãi của các nỗ lực phòng chống tội phạm. Giá trị của một khuôn khổ chung cho việc phân tích các chính sách phòng chống tội phạm là trọng tâm của nó trên toàn bộ rừng hơn là trên mỗi cây. Hầu hết các cuộc tranh luận về phòng chống tội phạm quyết một chính sách tại một thời điểm. Rất ít cuộc tranh luận, hoặc chính trị hoặc về tội phạm, xem xét giá trị tương đối của tất cả các chương trình phòng chống cạnh tranh cho tài trợ. Trong khi bằng chứng khoa học có thể cho thấy rằng hai chương trình khác nhau cả "làm việc" để ngăn chặn tội phạm, một trong những chương trình có thể được nhiều hơn chi phí-hiệu quả hơn nữa. Một người có thể có một tác động mạnh mẽ hơn, cắt giảm các sự kiện hình sự bởi 50% trong khi các tội phạm khác bằng cách cắt giảm chỉ còn 20%. Hoặc người ta có thể có một thời gian dài hơn, làm giảm tội phạm với những người trẻ có trung bình còn lại suốt đời là 50 năm, so với một chương trình điều trị những người già với tuổi thọ trung bình còn lại của hai mươi năm. Một cuộc tranh luận đầy đủ thông tin về tội phạm lựa chọn chính sách phòng chống đòi hỏi các biện pháp thực hiện kết hợp thời gian và sức mạnh của hiệu ứng chương trình. Trong khi các biện pháp chính xác như vậy "lợi nhuận" và "hoàn vốn" giai đoạn này là một công cụ tiêu chuẩn trong các quyết định đầu tư kinh doanh, họ đã hoàn toàn thiếu trong các cuộc tranh luận chính sách phòng chống tội phạm. Tuy nhiên, đo lường so sánh là không đủ. Đơn giản chỉ cần so sánh lợi nhuận trên vốn đầu tư của từng chính sách phòng chống tội phạm để lựa chọn thay thế của nó có thể che dấu một vấn đề quan trọng: sự phụ thuộc lẫn nhau có thể có giữa các chính sách, hoặc các điều kiện kinh tế và xã hội cần thiết cho một chính sách cụ thể để có hiệu quả. Chính sách phòng chống tội phạm không được giao trong chân không. Một chương trình Head Start có thể thất bại để ngăn chặn tội phạm trong một cộng đồng nơi trẻ em lớn lên với tiếng súng hàng ngày. Một băng đảng chuỗi có thể có ít tác dụng răn đe trong một cộng đồng với 75% thất nghiệp. Marciniak (1994) đã chỉ ra rằng bắt giữ đối với bạo lực gia đình ngăn ngừa tội phạm trong những vùng có tỷ lệ thất nghiệp thấp và tỷ lệ kết hôn cao - nhưng bị bắt làm tăng tội phạm trong vùng điều tra dân số với tỷ lệ thất nghiệp cao và tỷ lệ kết hôn thấp. Nó có thể là cần thiết để gắn kết các chương trình trong một số thiết lập thể chế đồng thời - chẳng hạn như thị trường lao động, gia đình và cảnh sát -. Để tìm các chương trình trong bất kỳ một tổ chức có hiệu quả Một giả thuyết cho rằng hiệu quả của phòng chống tội phạm trong mỗi bảy thiết lập thể chế phụ thuộc rất nhiều vào điều kiện địa phương trong các tổ chức khác. Nói cách khác, các điều kiện cần thiết cho hoạt động phòng chống tội phạm thành công trong một thiết lập là hỗ trợ đầy đủ cho việc thực hành trong các thiết lập liên quan. Nhà trường không thể thành công mà không có gia đình hỗ trợ, gia đình không thể thành công mà không có thị trường lao động hỗ trợ, thị trường lao động không thể thành công mà không có đường phố an toàn tốt khống chế, và cảnh sát không thể thành công mà không có sự tham gia của cộng đồng trong thị trường lao động. Những điều này và các ví dụ khác là một phần mở rộng của "răn đe có điều kiện" lý thuyết về tội phạm (Chức danh và Logan, 1973; Williams và Hawkins, 1986), trong đó tuyên bố rằng hình phạt pháp lý và mối đe dọa của nó chỉ có thể có hiệu quả trong tội phạm ngăn ngừa nếu được gia cố bằng các thức kiểm soát xã hội của các tổ chức khác. Các tính chất răn đe có điều kiện hợp pháp có thể áp dụng đối với các chiến lược phòng chống tội phạm khác. Cũng giống như tập thể dục chỉ có thể hoạt động trên một cơ thể tốt-fed, phòng chống tội phạm của tất cả các loại có thể chỉ có hiệu lực khi bối cảnh thể chế đủ mạnh để hỗ trợ nó. Hơn một thế kỷ trước, nhà xã hội học Emile Durkheim cho rằng "đó là sự xấu hổ đó tăng gấp đôi hầu hết những hình phạt, và làm gia tăng với họ "(Lukes và Scull, 1983, p. 62). Gần đây hơn, John Braithwaite (1989) đã đưa ra giả thuyết các điều kiện thể chế cần thiết để tạo ra một năng lực cho sự xấu hổ trong cả cộng đồng và cá nhân. Ông kết luận rằng sự xấu hổ và trừng phạt đã được de-coupled trong xã hội hiện đại, và cho thấy cách tiếp cận khác nhau để khôi phục lại liên kết lịch sử của họ. Kết luận của ông có thể áp dụng các hình phạt không phải hình sự cũng như kỷ luật nhà trường, cơ hội lực lượng lao động, trục xuất từ các nhóm xã hội và sự lưu đày của hàng xóm và gia đình. Ngược lại, nó được áp dụng đối với tiền thưởng cho phù hợp với pháp luật hình sự, chẳng hạn như sự tôn trọng, tin tưởng và trách nhiệm. Các nội dung về tình cảm của chiến thắng hay mất những tài sản xã hội là khá mạnh mẽ ở những nơi phòng chống tội phạm hoạt động, nhưng yếu hoặc phản tác dụng trong những gì các nhà khoa học xã hội gọi là "tiểu văn hóa đối lập." Bất kỳ khu phố, trong đó phải vào nhà tù là một dấu hiệu của uy tín (Terry, 1993) rõ ràng là một thách thức khó khăn cho bất kỳ thực hành phòng chống tội phạm. Các bối cảnh cộng đồng về phòng chống tội phạm có thể cần một số lượng lớn các hỗ trợ thể chế cho thức răn đe các hành vi tội phạm. Nếu không có khối lượng quan trọng, không phải gia đình cũng không trường học, thị trường lao động cũng không phải nơi, cảnh sát cũng không phải nhà tù có thể thành công trong việc ngăn ngừa tội phạm. Mỗi của các tổ chức có thể đạt được thành công biên trên của chính họ. Trong khi hầu hết các cộng đồng người Mỹ dường như cung cấp đầy đủ các mức hỗ trợ thể chế cho công tác phòng chống tội phạm, bạo lực nghiêm trọng về mặt địa lý tập trung vào một số lượng nhỏ các cộng đồng mà không làm. Giảm giá cước trong nước của tội phạm bạo lực có thể yêu cầu các chương trình nhằm giải quyết một số thiết lập thể chế đồng thời, với một cơ hội đầy ý nghĩa của tăng lên





















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: