Nineteenth-Century Tiles. Industrial Mass Production andConstruction M dịch - Nineteenth-Century Tiles. Industrial Mass Production andConstruction M Việt làm thế nào để nói

Nineteenth-Century Tiles. Industria

Nineteenth-Century Tiles. Industrial Mass Production and
Construction Methods of Interior Tile Schemes in the Nineteenth
and Early Twentieth Centuries
Lesley Durbin
One of the purposes of the nineteenth century floor tile was to provide a cheap but elegant substitute
for polished stone or marble flooring for use, in the first instance in high status municipal,
ecclesiastical and government buildings and, as time went on, in middle class domestic interiors,
notably the newly emergent Victorian sub-urban villa. Eventually tiles were produced for walls,
floors and ceilings as a colourful, hygienic, and cheap covering for almost any interior.
Manufacturers were not shy of educating their clients in the best ways to use this most practical and
decorative of materials. Most manufacturers employed both in-house and freelance designers and
published their catalogue of suggested designs for interior tile schemes for domestic or less
prestigious interiors. Builders, sometimes with the help of their clients, would simply choose a
design from the catalogue and reproduce it. For prestigious municipal, civic or commercial
buildings manufacturers would produce designs in-house specific to that interior.
Figure 1. Wall tile schemes displayed in the 19c Craven Dunnill catalogue.
(Ironbridge Gorge Museum Trust.)
989 Manufacturers also found a ready ecclesiastical market during the nineteenth century flurry of
church building and restoration. Floor patterns, both on individual tiles and as design
configurations, were actively modelled on actual or perceived medieval designs and many churches
large and small were the willing recipients of gifts of tiles from pious manufacturers, most notably
Herbert Minton of Stoke on Trent. Thus the manufacturers themselves were more often than not
the source of the flagrant use of flamboyant colour and pattern which typifies much of Victorian tile
design and use.
Figure 2. The chancel floor at St Mary Magdalen, Battlefield, Shrewsbury by Minton’s of Stoke on Trent.
The advent of the mass production tile industry in the mid nineteenth century also saw the
emergence of the architect designed tile interior in national and provincial municipal buildings.
Probably the first Victorian to initiate and put into practice the idea of a complete design concept is
Augustus Welby Northmore Pugin (1812-52). Pugin was not only influential in his advocacy of
medieval gothic style and architecture, he also advanced the idea applying a high standard of design
to modern, mass produced materials in order to build complete interiors. The Palace of
Westminster was completed in 1860 and although its architect was Sir Charles Barry, much of the
interior decoration is attributed to Pugin who engaged Henry Minton expressly to make wall and
floor tiles to his own design at great expense and much trial and error. Minton’s continued to
advertise for sale Pugin’s House of Commons designs for at least another twenty years after
completion. It was Pugin who encouraged Minton to develop the technique for mass producing
block printed wall tiles, the forerunners of our modern tile, for the Stranger’s Smoking Room.
990 Other architects followed the precedent set by Pugin of using tiles as an integral part of the interior
design of their buildings. George Edmund Street (1824-81) architect to the Royal Courts of Justice
on the Strand, London was involved with every detailed aspect of his buildings including the tile
designs, favouring Godwin’s of Hereford as manufacturers.
Towards the close of the nineteenth century many architects readily used tiles to perform a
particular role to enhance the colour or graphic form of their interior designs. Alfred Waterhouse
used Burmantoft’s of Leeds to provide a glazed interior for his Pearl Assurance Building, St John’s
Lane, Liverpool and more notably the interior of the National Liberal Club in London.

As the late Victorian and art nouveau styles gave way to the art deco style of the 1930s tile
manufacturers still had a ready market for instant catalogue designs particularly for bathrooms,
kitchens and fireplaces. Many architects were also still favouring tiles as a medium to express the
simplicity of geometrical form and function. Carter’s of Poole took a leading role in the market
providing tiles for architect designed art-deco inspired interiors. Sir Owen William was architect
and engineer of some of the most celebrated art-deco buildings in England, his tiled interior of
Boots’ D6 Building in Beeston, Nottinghamshire (1930-2) manufactured by Carters still retains a
modern elegance today.
Figure 3. A detail of the architectural scheme designed by Sir Owen Williams
in the Boot’s D6 Building in Nottingham.
991 MANUFACTURE
Industrial mass production of nineteenth century floor tiles
It is clear from the outset that once Samuel Wright of Shelton, Stoke on Trent, had taken out a
patent for making inlaid tiles in 1830 and established a method for mass production of tiles, that the
leading lights of the tile industry, Herbert Minton, George and Arthur Maw, Henry Godwin and
Jesse Carter were equal and serious in their intent to use science as a basis for manufacturing a
product which was materially consistent, quick to produce for an affordable cost. W. J. Furnival
(1904) lists the desirable qualities to be provided as elements in the manufacture of good geometric
tiled floors as follows;
uniform durability, evenness of colour, distinctness of colour, regularity of size, good
foothold, level surface, tolerable fineness of grain, insusceptibility to permanent
discolouration, facility in cleansing, frost resistance, strength, adhesion to cements.
They eschewed the haphazard nature of previous technologies which were based on hand crafting
rather than machine production. Samuel Wright’s patent for inlaid tiles included the method for
impressing tiles by means of a plaster of Paris mould, which had been previously cut with a pattern,
set in a metal frame with screw studs attached to two sides. The mould was filled with clay and the
metal die, which configured the makers mark and aerating holes in the reverse of the tile, was
placed on top and secured to the screw studs, the whole thing was then pressed, giving an exact
same depth and position for the imprint on every tile.
Herbert Minton bought Wright's patent in 1835, but it took a further five years of experimentation
in clay mixes, firing temperatures and shrinkage rates before he or his former partner Walter
Chamberlain could confidently market a product which could be relied upon to be consistent in
production, indeed all of the main manufacturers gave up their early production years to the
development of clay sources, mixes and colours, the recipes of which mostly remained secrets
within the companies.
Up until the development of Richard Prossers's patent for 'dust pressed tiles' in 1840, which by 1860
was in widespread use, all floor tiles were made with wet, or 'plastic' clay. Early efforts made by
Chamberlain's and Godwin's dating between 1830 to 1850 using plastic clay resulted in tiles up to
three centimetres thick in an effort to prevent warping, both Minton's and Maw's used Wright's
patent to develop a method of sandwiching the plastic clay which improved stability. A layer of
course, cheap clay about one centimetre thick was sandwiched between two layers of matching fine
clay, each about three millimetres thick, the top layer containing the imprinted, or 'encaustic', as
they became known, design. The two layers of fine clay encouraged an equal amount of shrinkage
to prevent warping, and the course clay middle section provided a cheaper bulk of clay. Encaustic
992 pattern making remained essentially a hand crafted operation, patterns were impressed into the wet
clay with the use of machine presses, but pouring the colour 'slip' (slip is the term given to wet clay
mixed to the consistency of cream) into the impressions was a hand skilled job, which after two or
three days drying, would be scraped flat by hand, revealing the pattern with sharp clear edges. The
tile was then left to continue to dry slowly, as speeding up the drying time too much could also
result in warping. Drying time for plastic clay was up to three weeks before firing, resulting in a
slow production time.
Figure 4. Above is a plaster mould for an encaustic tile fixed into a former, below is a hand operated back
stamp used for wet clay tilemaking, the two wooden handles are missing. The stamp, reading
Maw & Co was simply pushed into the wet clay.
After the drying period, tiles were fired once only to fuse the clays together and produce a good
standard of vitrification, temperatures had to reach 900 - 1000 degrees centigrade or above, but the
exact temperatures needed to produce a floor tile hard enough and of consistent colour to be a good
product were a matter of much trial and error, and personal judgment, by the fireman. Two and
three colour tiles needed the correct combination of clays and temperatures in order to fuse the
inlays, but not burn the colours or cause them to shrink away from the imprint. In the early years of
production, Minton's, Chamberlain's and Godwin's all favoured glazing their tiles, with either clear
glazes, yellow enamels or green glazes in an attempt to replicate the medieval style, but those
finishes fell out of favour fairly quickly, and encaustics were marketed unglazed but with a hard
vitrified surface.
993 Figure 5. The edges and reverse of these tiles indicate if a tile was wet clay pressed, as the Minton tile in
the bottom left or dust pressed, as the Craven Dunnill tile on the bottom right. The other two tiles are
examples of the sandwich method of wet clay pressing.
Production times, however, were revolutionised by the introduction of Prosser's dust pressing
technique. Prepared clay was dried and ground up to a fine powder, retaining a small moisture
content of between five and eight percent, which, when subjected to ext
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thế kỷ 19 gạch. Công nghiệp sản xuất hàng loạt vàCác phương pháp xây dựng trang trí nội thất gạch chương trình trong 19và đầu thế kỷ XXLesley DurbinMột trong những mục đích của thế kỷ 19 sàn gạch là để cung cấp một thay thế rẻ tiền nhưng sang trọngđể đánh bóng đá hoặc sàn lát đá cẩm thạch để sử dụng, trong trường hợp đầu tiên ở địa vị cao municipal,Giáo hội và tòa nhà chính phủ và, như thời gian đã đi vào, trong tầng lớp trung lưu nội thất trong nước,đáng chú ý là vừa được cấp cứu Victoria tiểu đô thị biệt thự. Cuối cùng, gạch đã được sản xuất cho các bức tường,sàn và trần nhà như một bao phủ đầy màu sắc, vệ sinh, và giá rẻ cho hầu như bất kỳ nội thất.Nhà sản xuất không được nhút nhát của giáo dục khách hàng của họ trong những cách tốt nhất để sử dụng thiết thực nhất vàTrang trí của vật liệu. Hầu hết các nhà sản xuất sử dụng cả trong nhà và tự do nhà thiết kế vàxuất bản của danh mục của các thiết kế đề xuất cho các chương trình nội thất gạch hàng nội địa hoặc ít hơnnội thất có uy tín. Xây dựng, thỉnh thoảng với sự giúp đỡ của khách hàng của họ, sẽ chỉ đơn giản là chọn mộtthiết kế danh mục và sao chép nó. Nhất có uy tín municipal, civic hoặc thương mạitòa nhà nhà sản xuất sẽ sản xuất cụ thể trong nhà thiết kế cho nội thất đó.Hình 1. Tường gạch chương trình Hiển thị trong 19c Craven Dunnill catalogue.(Tin tưởng Ironbridge Gorge Museum.)989 các nhà sản xuất cũng có thể tìm thấy một thị trường giáo hội đã sẵn sàng trong sự bân khuân thế kỷ 19 củaxây dựng nhà thờ và phục hồi. Tầng mô hình, cả về cá nhân gạch và như thiết kếcấu hình, được chủ động theo mô hình trên thực tế hoặc cảm nhận thiết kế thời Trung cổ và nhiều nhà thờlớn và nhỏ đã được người nhận sẵn sàng của các quà tặng của gạch từ tín đồ sùng đạo các nhà sản xuất, đáng chú ý nhấtHerbert Minton của Stoke on Trent. Vì thế các nhà sản xuất bản thân đã thường xuyên hơn khôngnguồn gốc của việc sử dụng trắng trợn của rực rỡ màu sắc và mẫu mà typifies nhiều của Victoria gạchthiết kế và sử dụng.Hình 2. Sàn chancel tại St Mary Magdalen, Battlefield, Shrewsbury bởi Minton của Stoke on Trent.Sự ra đời của sản xuất hàng loạt gạch ngành công nghiệp trong giữa thế kỷ 19 cũng thấy cácnổi lên của các kiến trúc sư thiết kế gạch bên trong các tòa nhà municipal quốc gia và cấp tỉnh.Có lẽ Victoria đầu tiên để bắt đầu và đưa vào thực hiện ý tưởng của một khái niệm hoàn thành thiết kế làAugustus Welby Northmore Pugin (1812-52). Pugin đã không chỉ có ảnh hưởng trong của ông biện hộ củaphong cách gothic Trung cổ và kiến trúc, ông cũng nâng cao ý tưởng áp dụng một tiêu chuẩn cao của thiết kếhiện đại, khối lượng sản xuất tài liệu để xây dựng hoàn chỉnh nội thất. Cung điện củaWestminster được hoàn thành năm 1860 và mặc dù đã là kiến trúc sư Sir Charles Barry, hầu hết cácTrang trí nội thất là do Pugin người tham gia Henry Minton rõ ràng để làm cho bức tường vàgạch lát sàn để thiết kế riêng của mình tại chi phí rất lớn và nhiều thử và sai. Của Minton tiếp tụcquảng cáo cho bán Pugin hạ thiết kế cho ít nhất một hai mươi năm sauhoàn thành. Nó là Pugin đã khuyến khích Minton để phát triển các kỹ thuật để sản xuất hàng loạtkhối in tường gạch, tiền thân của chúng tôi là một gạch hiện đại cho phòng hút thuốc của người lạ.990 kiến trúc sư khác theo các tiền lệ thiết lập bởi Pugin của việc sử dụng gạch là một phần của bộ nội vụthiết kế của các tòa nhà. George Edmund Street (1824-81) kiến trúc sư Royal Courts of Justicevề Strand, London đã được tham gia với mọi khía cạnh chi tiết của các tòa nhà của mình trong đó có ngóithiết kế, thuận lợi Godwin của Hereford là nhà sản xuất.Hướng tới kết thúc thế kỷ 19 nhiều kiến trúc sư dễ dàng dùng gạch để thực hiện mộtvai trò riêng biệt để tăng cường màu sắc hoặc các hình thức đồ họa của thiết kế nội thất của họ. Alfred Waterhousesử dụng Burmantoft của của Leeds để cung cấp một nội thất bằng kính cho ông Pearl bảo đảm của tòa nhà, St JohnLane, Liverpool và hơn đáng chú ý là bên trong của câu lạc bộ tự do Quốc gia ở London.Như cuối thời Victoria và theo trào lưu tân nghệ thuật phong cách đã cho cách để phong cách trang trí nghệ thuật của thập niên 1930 látnhà sản xuất vẫn còn có một thị trường đã sẵn sàng cho ngay lập tức danh mục thiết kế đặc biệt cho phòng tắmnhà bếp và lò sưởi. Nhiều kiến trúc sư cũng vẫn còn thuận lợi gạch là một phương tiện để nhận cácđơn giản của hình dạng và chức năng. Carter của Poole đã diễn một vai trò hàng đầu trong thị trườngcung cấp gạch cho các kiến trúc sư thiết kế nghệ thuật trang trí lấy cảm hứng từ đồ nội thất. Sir William Owen là kiến trúc sưvà các kỹ sư của một số của các tòa nhà trang trí nghệ thuật nổi tiếng nhất tại Anh, ông nội thất lát gạch củaXây dựng tuyến đường D6 khởi động ở Beeston, Nottinghamshire (1930-2) được sản xuất bởi Carters vẫn còn giữ lại mộthiện đại sang trọng vào ngày hôm nay.Hình 3. Một chi tiết của đề án kiến trúc, thiết kế bởi Sir Owen Williamstrong khởi động của D6 xây dựng ở Nottingham.991 SẢN XUẤTCông nghiệp sản xuất hàng loạt của gạch lát sàn thế kỷ 19Nó là rõ ràng từ đầu một lần Samuel Wright của Shelton, Stoke on Trent, đã đưa ra mộtbằng sáng chế cho khảm gạch năm 1830 và thành lập một phương pháp để sản xuất hàng loạt của gạch, mà cácđèn chiếu sáng hàng đầu của ngành công nghiệp gạch, Herbert Minton, George và Arthur Maw, Henry Godwin vàJesse Carter đã được bình đẳng và nghiêm trọng trong ý định của họ để sử dụng khoa học như là một cơ sở sản xuất mộtsản phẩm mà là vật chất phù hợp, nhanh chóng để sản xuất cho một chi phí phải chăng. W. J. Furnival(1904) danh sách những phẩm chất mong muốn được cung cấp như là các yếu tố trong sản xuất tốt hình họcsàn lát gạch như sau;thống nhất độ bền, ngang nhau về màu sắc, các khác biệt về màu sắc, đều đặn của kích thước, tốtchỗ đứng, cấp độ mịn bề mặt, tolerable hạt, insusceptibility để vĩnh viễnmaøu, thiết bị làm sạch, frost kháng, sức mạnh, độ bám dính để xi măng.Họ tránh ngẩu nhiên bản chất của công nghệ trước đó đã được dựa trên tay thủ côngchứ không phải là sản xuất máy. Samuel Wright bằng sáng chế cho dát gạch bao gồm phương phápẤn tượng gạch bằng phương tiện của một khuôn thạch cao của Paris, mà đã được trước đó cắt với một mô hình,nằm trong một khung kim loại với vít studs gắn liền với hai bên. Khuôn mẫu đã được lấp đầy với đất sét và cácchết kim loại, cấu hình các nhà sản xuất mark và máy thông lỗ trong đảo ngược của lát, làĐặt trên đầu trang và bảo đảm để đinh tán vít, toàn bộ điều sau đó ép, đưa ra một chính xáccùng một chiều sâu và vị trí cho nhánh nhà xuất bản trên mỗi ngói.Herbert Minton mua bằng sáng chế của Wright vào năm 1835, nhưng phải mất một năm năm nữa thử nghiệmtrong hỗn hợp đất sét, bắn nhiệt độ và co rút tỷ giá trước khi anh ta hoặc đối tác cũ của ông WalterChamberlain tự tin có thể thị trường một sản phẩm mà có thể được dựa theo để phù hợp trongsản xuất, thực sự là tất cả các nhà sản xuất chính đã bỏ năm sản xuất ban đầu của họ để cácphát triển của đất sét nguồn, hỗn hợp và màu sắc, công thức nấu ăn mà chủ yếu vẫn bí mậttrong các công ty.Cho đến khi sự phát triển của Richard Prossers của bằng sáng chế cho 'bụi ép gạch' năm 1840, mà theo năm 1860sử dụng rộng rãi, tất cả các gạch lát sàn được thực hiện với ẩm ướt, hoặc 'nhựa' đất sét. Đầu nỗ lực thực hiện bởiCủa Chamberlain và Godwin của hẹn hò giữa năm 1830 để 1850 sử dụng nhựa đất sét dẫn đến gạch tối đa3 cm dày trong một nỗ lực để ngăn chặn cong vênh, của Minton và của Maw sử dụng của Wrightbằng sáng chế để phát triển một phương pháp kẹp đất sét nhựa mà cải thiện sự ổn định. Một lớpTất nhiên, giá rẻ đất sét khoảng một khối dày được kẹp giữa hai lớp của phù hợp với tốtđất sét, mỗi về ba mm dày, lớp đầu trang có chứa các imprinted hoặc 'caustic', nhưchúng được gọi, thiết kế. Hai lớp đất sét tốt khuyến khích một số tiền bằng nhau của co ngótđể tránh cong vênh, và phần giữa đất sét khóa học cung cấp một số lượng lớn giá rẻ hơn của đất sét. Caustic992 mô hình làm vẫn về cơ bản là một hoạt động tay crafted, mô hình đã được ấn tượng vào ẩm ướtđất sét với việc sử dụng của máy ép, nhưng đổ màu sắc 'phiếu' (trượt là một thuật ngữ cho ướt đất séthỗn hợp cho sự thống nhất của kem) vào các hiển thị là một công việc có tay nghề cao tay, và sau hai hoặcba ngày khô, sẽ được cạo phẳng bằng tay, tiết lộ các mô hình với cạnh sắc nét rõ ràng. Cácgạch sau đó còn lại để tiếp tục để khô từ từ, như tăng tốc thời gian sấy quá nhiều có thể cũngdẫn đến cong vênh. Sấy thời gian cho nhựa đất sét là lên đến ba tuần trước khi bắn, dẫn đến mộtthời gian chậm sản xuất.Hình 4. Trên đây là một khuôn thạch cao cho một gạch caustic cố định vào một cựu, dưới đây là một tay hoạt động trở lạicon dấu được sử dụng cho đất sét ướt tilemaking, 2 chốt bằng gỗ bị thiếu. Con dấu, đọcMaw & Co đã được chỉ đơn giản là đẩy vào đất sét ướt.Sau giai đoạn làm khô, gạch đã được bắn một khi chỉ để cầu chì các loại đất sét với nhau và sản xuất một tốttiêu chuẩn của vitrification, nhiệt độ có đến 900-1000 độ c. hoặc cao hơn, nhưng cácchính xác nhiệt độ cần thiết để sản xuất một sàn gạch đủ cứng và các màu sắc phù hợp để là một tốtsản phẩm đã là một vấn đề của nhiều thử nghiệm và lỗi, và cá nhân bản án, bởi lính cứu hỏa. Hai vàba màu gạch cần thiết sự kết hợp chính xác của đất sét và nhiệt độ để cầu chì cácinlays, nhưng không ghi các màu sắc hoặc làm cho chúng co lại ra khỏi nhánh nhà xuất bản. Trong những năm đầusản xuất, của Minton, của Chamberlain và tất cả ưa thích mạ của gạch, với một trong hai rõ ràng của Godwinmen, men màu vàng hoặc màu xanh lá cây men trong một nỗ lực để tái tạo phong cách thời Trung cổ, nhưng những ngườikết thúc rơi ra khỏi lợi khá nhanh chóng, và encaustics đã được tiếp thị không tráng men, nhưng với một khó khănvitrified bề mặt.993 con số 5. Các cạnh và đảo ngược của những gạch cho biết nếu một gạch là đất sét ướt ép, như gạch Minton trongdưới cùng bên trái hoặc bụi ép, như gạch Craven Dunnill trên góc dưới bên phải. Hai gạchVí dụ về phương pháp bánh sandwich của đất sét ướt bức xúc.Thời gian sản xuất, Tuy nhiên, đã cách mạng hóa bằng việc giới thiệu của Prosser bụi bấmkỹ thuật. Chuẩn bị đất sét được sấy khô và mặt đất đến một bột tốt, Giữ lại một độ ẩm nhỏnội dung của khoảng năm tới tám phần trăm, mà, khi phải chịu sự ext
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mười chín thế kỷ Tiles. Sản xuất công nghiệp hàng loạt và
phương pháp xây dựng nội thất Schemes Tile trong mười chín
và đầu thế kỷ XX
Lesley Durbin
Một trong những mục đích của thế kỷ mười chín thế kỷ sàn gạch là để cung cấp một sự thay thế giá rẻ nhưng thanh lịch
cho đá đánh bóng sàn đá cẩm thạch hoặc để sử dụng, trong trường hợp đầu tiên ở địa vị cao, thành phố,
các tòa nhà giáo hội và chính phủ, thời gian trôi đi, trong nội thất gia đình tầng lớp trung lưu,
đặc biệt là các tiểu đô thị biệt thự Victorian mới nổi. Cuối cùng gạch được sản xuất cho các bức tường,
sàn và trần cho việc lót đầy màu sắc, hợp vệ sinh, giá rẻ cho gần như bất kỳ nội thất.
Các nhà sản xuất đã không ngần ngại trong việc giáo dục các khách hàng của họ trong những cách tốt nhất để sử dụng thực tế và hầu hết các
trang trí của vật liệu. Hầu hết các nhà sản xuất sử dụng cả trong nhà và thiết kế tự do và
công bố Danh mục của họ về thiết kế gợi ý cho các đề án gạch trang trí nội thất cho gia đình hoặc ít
nội thất có uy tín. Nhà xây dựng, đôi khi với sự giúp đỡ của các khách hàng của họ, chỉ cần chọn một
thiết kế từ các cửa hàng và tái tạo nó. Đối với thành phố, dân sự hoặc thương mại có uy tín
nhà sản xuất sẽ sản xuất thiết kế trong nhà cụ thể để trang trí nội thất đó.
Hình 1. án gạch tường hiển thị trong Danh mục 19c Craven Dunnill.
(Bảo tàng Ironbridge Gorge Trust.)
989 nhà sản xuất cũng tìm thấy một thị trường giáo hội đã sẵn sàng trong suốt những trận mưa rào thế kỷ thứ mười chín của
nhà thờ và phục hồi. Mô hình sàn, cả trên gạch cá nhân và là thiết kế
cấu hình, đã tích cực theo mô hình thiết kế thời trung cổ saéc và nhiều nhà thờ
lớn và nhỏ là những người nhận sẵn sàng của các quà tặng của các nhà sản xuất gạch từ đạo đức, đáng chú ý nhất
Herbert Minton của Stoke on Trent. Vì vậy, các nhà sản xuất tự là thường xuyên hơn không
nguồn gốc của việc sử dụng trắng trợn của màu sắc rực rỡ và mô hình tiêu biểu mà nhiều gạch Victoria
thiết kế và sử dụng.
Hình 2. Các sàn thánh điện tại St Mary Magdalen, Battlefield, Shrewsbury bởi Minton của Stoke on Trent .
Sự ra đời của ngành công nghiệp gạch sản xuất hàng loạt vào giữa thế kỷ XIX cũng chứng kiến sự
xuất hiện của các kiến trúc sư thiết kế nội thất gạch trong tòa nhà thành phố quốc gia và cấp tỉnh.
Có lẽ là Victorian đầu tiên để khởi động và đưa vào thực hiện các ý tưởng của một khái niệm thiết kế hoàn chỉnh là
Augustus Welby Pugin Northmore (1812-1852). Pugin không chỉ có ảnh hưởng trong việc vận động của ông về
phong cách gothic thời Trung cổ và kiến trúc, ông cũng nêu ra những ý tưởng áp dụng một tiêu chuẩn cao của thiết kế
đến hiện đại, nguyên liệu sản xuất hàng loạt để xây dựng nội thất đầy đủ. Cung điện
Westminster đã được hoàn thành vào năm 1860 và mặc dù kiến trúc sư của nó là Sir Charles Barry, nhiều của các
trang trí nội thất là do người tham gia Pugin Henry Minton rõ ràng để làm cho bức tường và
sàn gạch để thiết kế riêng của mình với chi phí rất lớn và nhiều thử và sai. Minton tiếp tục để
quảng cáo bán nhà Pugin của Commons thiết kế cho ít nhất hai mươi năm sau khi
hoàn thành. Đó là Pugin người đã khuyến khích Minton để phát triển các kỹ thuật cho sản xuất hàng loạt
khối in ốp tường, tiền thân của gạch hiện đại của chúng tôi, cho Phòng hút của Stranger.
990 kiến trúc sư khác theo tiền lệ do Pugin của việc sử dụng gạch như một phần không thể thiếu của nội thất
Thiết kế của tòa nhà của họ. George Edmund Street (1824-1881) kiến trúc sư để Tòa án Tư pháp Hoàng gia
trên Strand, London đã được tham gia với mọi khía cạnh chi tiết công trình của ông bao gồm ngói
thiết kế, ưu Godwin của Hereford là nhà sản xuất.
Hướng tới gần của nhiều kiến trúc sư thế kỷ XIX dễ dàng sử dụng gạch để thực hiện một
vai trò đặc biệt để tăng cường màu sắc hoặc hình thức đồ họa của thiết kế nội thất của họ. Alfred Waterhouse
sử dụng Burmantoft của Leeds để cung cấp một nội thất bằng kính cho Trân Bảo đảm xây dựng của mình, St John của
Lane, Liverpool và đáng chú ý hơn vào bên trong Câu lạc bộ Tự do Quốc gia ở London. Khi phong cách nouveau cuối Victorian và nghệ thuật đường cho nghệ thuật trang trí theo phong cách của năm 1930 ngói nhà sản xuất vẫn có một thị trường sẵn sàng cho cửa hàng ngay lập tức thiết kế đặc biệt cho phòng tắm, bếp và lò sưởi. Nhiều kiến trúc sư được cũng vẫn ưu gạch như một phương tiện để thể hiện sự đơn giản của hình thức hình học và chức năng. Carter của Poole mất một vai trò hàng đầu trong thị trường cung cấp gạch cho kiến trúc sư thiết kế nghệ thuật trang trí nội thất lấy cảm hứng. Sir William Owen là kiến trúc sư và kỹ sư của một số các tòa nhà trang trí nghệ thuật nổi tiếng nhất ở Anh, nội thất của mình lát gạch của Boots 'D6 Building tại Beeston, Nottinghamshire (1930-2) được sản xuất bởi Carters vẫn giữ lại một sự sang trọng hiện đại ngày nay. Hình 3. Một chi tiết của chương trình kiến trúc được thiết kế bởi Sir Owen Williams ở D6 Building của Boot ở Nottingham. 991 SX sản xuất hàng loạt công nghiệp XIX gạch lát sàn thế kỷ này là rõ ràng ngay từ đầu rằng một khi Samuel Wright của Shelton, Stoke on Trent, đã đưa ra một bằng sáng chế để làm gạch dát vào năm 1830 và thành lập một phương pháp để sản xuất hàng loạt của gạch, rằng các đèn hàng đầu của ngành công nghiệp gạch, Herbert Minton, George và Arthur Maw, Henry Godwin và Jesse Carter là công bằng và nghiêm túc trong ý định của họ để sử dụng khoa học như một cơ sở để sản xuất một sản phẩm mà là vật chất phù hợp, nhanh chóng để sản xuất với chi phí phải chăng. WJ Furnival (1904) liệt kê những phẩm chất mong muốn được cung cấp như là các yếu tố trong sản xuất của hình học tốt sàn lát gạch như sau; độ bền thống nhất, ngang nhau về màu sắc, khác biệt về màu sắc, kích thước đều đặn, tốt chỗ đứng, bề mặt bằng phẳng, độ mịn chịu đựng ngũ cốc , không có thể để vĩnh viễn mất màu, cơ sở trong sạch, chống băng giá, sức mạnh, độ bám dính với xi măng. Họ né tránh các chất bừa bãi các công nghệ trước đây được dựa trên tay crafting hơn là sản xuất máy tính. Bằng sáng chế Samuel Wright cho gạch dát bao gồm các phương pháp để gây ấn tượng với gạch bằng thạch cao của Paris khuôn, mà đã bị cắt trước đó với một mô hình, thiết lập trong một khung kim loại với các đinh tán vít gắn vào hai bên. Các mốc đã được lấp đầy với đất sét và chết kim loại, cấu hình mà các nhà sản xuất đánh dấu và nạp ga lỗ trong đảo ngược của ngói, được đặt lên hàng đầu và bảo đảm cho các đinh vít, toàn bộ điều sau đó đã được ép, đưa ra một chính xác cùng một chiều sâu và vị trí cho dấu ấn trên mọi ngói. Herbert Minton đã mua bằng sáng chế của Wright vào năm 1835, nhưng phải mất thêm năm năm thử nghiệm trong các hỗn hợp đất sét, bắn nhiệt độ và tỷ lệ hao hụt trước khi người đồng đội cũ của ông Walter Chamberlain có thể tự tin ra thị trường một sản phẩm mà có thể là dựa vào để phù hợp trong sản xuất, thực sự tất cả những nhà sản xuất chính đã lên năm sản xuất đầu tiên của họ vào sự phát triển của nguồn đất sét, hỗn hợp và màu sắc, các công thức nấu ăn trong đó chủ yếu vẫn là bí mật trong các công ty. Up cho đến khi sự phát triển của các bằng sáng chế Richard Prossers của cho 'bụi ép gạch' vào năm 1840, mà bởi 1860 đã được sử dụng rộng rãi, tất cả gạch lát sàn được làm ướt, hoặc đất sét 'nhựa'. Nỗ lực ban đầu được thực hiện bằng cách hẹn hò Chamberlain và Godwin giữa 1830-1850 sử dụng đất sét dẻo dẫn đến gạch lên đến ba cm dày trong một nỗ lực để ngăn chặn cong vênh, cả Minton và Maw đã sử dụng Wright của bằng sáng chế để phát triển một phương pháp kẹp đất sét dẻo trong đó cải thiện sự ổn định. Một lớp học, đất sét giá rẻ dày khoảng một cm được kẹp giữa hai lớp phù hợp với tinh đất sét, dày mỗi khoảng ba mm, lớp trên cùng có chứa các in dấu, hoặc 'sơn bằng sơn dầu ", như họ trở nên nổi tiếng, thiết kế. Hai lớp đất sét tốt khuyến khích một số tiền bằng nhau co rút để ngăn chặn cong vênh, và đất sét nhiên phần trung cung cấp một số lượng lớn rẻ hơn của đất sét. Sơn bằng sơn dầu 992 làm mô hình về cơ bản vẫn là một tay hoạt động thủ công, mô hình đã rất ấn tượng vào ướt đất sét với việc sử dụng máy ép máy, nhưng đổ màu 'trượt' (phiếu là thuật ngữ được làm ướt đất sét trộn với các quán kem) vào ấn tượng là một công việc có kỹ năng tay, mà sau hai hoặc ba ngày làm khô, sẽ được cạo phẳng bằng tay, để lộ các mô hình với các cạnh sắc nét rõ ràng. Các gạch là sau đó còn lại để tiếp tục khô từ từ, như tăng tốc thời gian sấy quá nhiều cũng có thể dẫn đến cong vênh. Thời gian sấy cho đất sét nhựa đã lên đến ba tuần trước khi bắn, kết quả trong một thời gian sản xuất chậm. Hình 4. Trên đây là một khuôn thạch cao cho một gạch sơn bằng sơn dầu cố định vào một cựu, dưới đây là một tay hoạt động trở lại con dấu được sử dụng cho tilemaking đất sét ướt, hai tay cầm bằng gỗ đang mất tích. Con tem, đọc . Maw & Co được chỉ đơn giản là đẩy vào đất sét ướt Sau thời gian sấy, gạch đã được bắn một lần duy nhất để hợp nhất các loại đất sét với nhau và sản xuất một tiêu chuẩn của thủy tinh hóa, nhiệt độ phải đạt 900 - 1000 độ C hoặc cao hơn, nhưng nhiệt độ chính xác cần thiết để sản xuất một sàn gạch đủ cứng và màu sắc phù hợp để có một tốt sản phẩm là một vấn đề của nhiều thử nghiệm và sai lầm, và sự phán xét ​​cá nhân, bởi những người lính cứu hỏa. Hai và ba gạch màu cần sự kết hợp chính xác của đất sét và nhiệt độ để cầu chì khảm, nhưng không ghi các màu sắc hoặc làm cho chúng chùn bước trước những dấu ấn. Trong những năm đầu của sản xuất, Minton của, Chamberlain và Godwin của tất cả các ưu đãi kính ngói của họ, với một trong hai rõ ràng men, men màu vàng hoặc men màu xanh lá cây trong một nỗ lực để nhân rộng các phong cách thời trung cổ, nhưng những người kết thúc rơi ra khỏi lợi khá nhanh chóng, và encaustics là bán trên thị trường không tráng men nhưng với một khó khăn bề mặt vitrified. 993 Hình 5. Các cạnh và đảo ngược những loại gạch này cho biết nếu một gạch đất sét ướt đã ép, như ngói Minton ở phía dưới bên trái hoặc bụi ép, như ngói Craven Dunnill vào góc dưới bên phải . Hai loại gạch khác là những ví dụ về các phương pháp bánh sandwich của đất sét ướt bức xúc. lần sản xuất, tuy nhiên, đã cách mạng hóa bởi sự ra đời của bụi Prosser của ấn kỹ thuật. Đất sét chuẩn bị đã được sấy khô và nghiền nát thành bột mịn, giữ lại độ ẩm nhỏ nội dung từ năm đến tám phần trăm, trong đó, khi chịu ext






































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: