“Sohee...” Yubin repeated her name.“I’m sorry for being late,” Sohee a dịch - “Sohee...” Yubin repeated her name.“I’m sorry for being late,” Sohee a Việt làm thế nào để nói

“Sohee...” Yubin repeated her name.

“Sohee...” Yubin repeated her name.

“I’m sorry for being late,” Sohee apologized as she took her other hand to pat on top of Yubin’s, just like the way her Sohee did to her when she apologized. “Please forgive me, I was stuck in traffic, and my dress wasn’t altered properly.”

Yubin gave her a warm smile as she too, took her other hand and patted Sohee’s. “It’s not a problem at all dear.”

Everyone behind Yubin continued to stare as Yubin calmly conversed with Sohee. “Tell me, Sohee...” Yubin started. “Where are you from?”

“Oh,” Sohee gave her a sad smile. “I’m originally from Seoul, but I don’t have any memories of it at all.” Sohee quickly took off her sad smile and replaced it with another smile that Yubin couldn’t read. “I can tell you the places I’ve been traveling to.”

“Why don’t you have any memories of Seoul?” Yubin asked Sohee, but Sohee didn’t seem to hear it as she looked behind Yubin.

Jiyong had been stiff since her entrance. His eyes couldn’t move away from her. No, it couldn’t at all because she was indeed his beloved. But what had happened? She was dead. Her brother had announced her death.

But there she was, right in front of his eyes... Standing there, looking like a goddess from the sky. Jiyong held his breath as her eyes landed on him.

He had so many questions he wanted to ask her and at that thought, his blood started to boil. What in the world was she doing with Park Chanyeol by her side? The side, where he belongs.

Jiyong continued to hold eye contact with her, and he watched as her soft smile suddenly turns into a grin. Has she finally realized that the love of her life was standing less than three feet away from her? Has she finally realized that he has been right in front of her all this time? Has his An Sohee finally recognized him?

Sohee dropped Yubin’s hands out of hers carefully and then walked towards Jiyong’s direction with a grin that was blinding.

“Sohee!” Chanyeol called out to her, but she didn’t seem to hear him.

“Sohee...” Jiyong breathed as she was a couple steps away from him.

One step

Two steps

Three steps

Four steps

She was almost there, she was a step away. Jiyong held his breath, but as she took her fifth step... Sohee continued to take another one, and another one... Walking right pass Jiyong.

He turned around immediately, and her arms were spread out wide as she approached a black headed female, and wrapped it around her tightly and yelled out her name with all the happiness in the world.

“Sunmi!” Sohee yelled out. “I’ve missed you so much!”

Sunmi wrapped her arms around Sohee as well as she gave her a soft smile, cautious of the people behind Sohee. “I’ve missed you as well.”

Sohee released Sunmi out of her arms as she held onto her two hands. “It’s been three weeks since I’ve last seen you.” Sohee announced. “How come you didn’t tell me you were going to be at this charity gala today?” Sohee questioned as she gave Sunmi a pout. “I would have been here sooner!”

Yubin recovered from her second shock of the day as she took careful steps towards the two girls and like before, Seung Hyun, Jiyong, and Seung Ri followed her.

“Sunmi...” Yubin called out her name.

Sunmi looked over at Yubin’s direction with an apologetic face. “Yubin...”

“Sohee, don’t you know any of us?” Seung Ri stepped ahead to face Sohee. “Don’t you remember me?” Seung Ri asked anxiously and then he pointed over to Jiyong. “Don’t you remember him?”

Sohee turned to Seung Ri and looked at him with a clueless face, “Have we met before?” She asked. “It’s...” Sohee looked at him and then turned over to look at Jiyong as she continued. “It’s my first time meeting all of you...”

“Seung Ri stop it.” Sunmi told him sternly as she eyed Jiyong cautiously. “Sohee will get a headache.”

“How in the world...” Seung Hyun breathed.

“How long have you known Sunmi for, Sohee?” Yubin asked carefully as her eyes never left Sohee’s face, scanning for a difference from the Sohee in front of her and her Sohee; but there was none.

Sohee gave Yubin a loving smile at the question, “For as long as I can remember.”

Yubin became speechless as she diverted her eyes over to land on Sunmi’s. The two females exchanged eye contact and there seemed to be some tension in the atmosphere that surrounded them.

Everyone had questions and the only person who seemed to know the answers was their only friend whom they’ve trusted.

But how can Lee Sunmi betray everyone like that?

How can Sunmi hide Sohee from the people who love Sohee as much as she did? How can she hide Sohee away from the people who had mourned her death along with her? How can she do it to not only the people who love her and treat her like a blood related sister but to Jiyong of all people?

To the man who visited her grave every week to tell her stories of his day, acting as though she was still there to reply to him. To the man who ended up burying the loving him with her because he was so heartbroken over her death. To the man who would have died in her place if given the option.

It just wasn't right, it just didn't make any sense... But then again, is anything even making sense right now? An Sohee for the love of god was standing right there in front of them.

Jiyong finally placed his wine glass down and walked towards Sohee with a charming smile on his face. “May I?” Jiyong asked her as he stuck his hand out in front of her.

“Oh?” Sohee looked at him surprisingly. “I already have a partner for today.” Sohee answered as she scanned the crowed for Chanyeol.

Jiyong kept his hand and charming smile where it was, but he was unpleased. “I believe he has found company.” Jiyong told her as he looked over to the balcony area where Chanyeol had his hands around the same female that had been eyeing him since his entrance.

Although Sohee had felt sour from being disrespected by her partner of the night, she had hid it from her face as she gave a soft smile and placed her hand into Jiyong’s. “I guess you can be my company on the dance floor then.”

“It’ll certainly be my honor.” Because I don’t want to be anywhere else.

She was the same Sohee as his beloved. From her name to the very beauty mark on her nose and under her left eye. The way she smiled was the same, where the wrinkles would move along with her smiling eyes.

The way she laughed was still as infectious as before.

His Sohee was right in front of his eyes, and he wanted to know why she had disappeared for the last two years. He wanted to know why she had faked her death and most of all; he wanted to know why the only person who knew was Lee Sunmi.

Jiyong intertwined his left hand with Sohee’s as he placed his right hand on her back in a gentleman manner. Although Sohee was in high heels, Jiyong still towered over her and she looked up at him with sparkly eyes.

“I should have warned you when you asked me.” Sohee started as she looked down at her feet and then brought her attention back to Jiyong’s face. “I might step on your toes.”

Jiyong gave her an amused smile, his Sohee claimed to be a horrible dancer as well, but she was amazing with him. “Well if that’s the cost of dancing with the prettiest lady here tonight, then so be it.”

Sohee laughed shyly and then she looked into his eyes and held it there for a long moment before she spoke again, “We haven’t properly introduced ourselves yet, but, this feels familiar.”

Jiyong felt his heart sink to the pit of his stomach as he listened to her.

“I’m sure this is our first time meeting, but for some reason it feels rather familiar.” Sohee continued with a sad smile. “Maybe I had met a handsome man like you before and he had used the same charm on me.” Sohee then removed her sad smile once again, and replaced it with another smile like she had done before with Yubin.

Jiyong swallowed the lump that was built in his throat before he spoke again. “Tell me about yourself.”

Sohee then gave him an eye smile before she asked him the same question in return. “Why don’t you tell me about yourself? I think I should know a bit about the man that I’m swaying with on the dance floor.”

Always throwing the question right back at the other person, she was still the same.

From afar, Sunmi stood still in her spot with her glass of champagne in her hand as she watched Sohee and Jiyong move gracefully on the dance floor.

Was she in the wrong for hiding Sohee away from everyone or was she in the right for agreeing to be in on the secret?

Sunmi didn’t know anymore.

“You’ve separated them for long enough Sunmi.” A dark angry drawl whispered. “How can you do this to everyone?”

Sunmi didn’t have to look beside her to know who it was. He was her other half, just like how Sohee was Jiyong’s other half. But she had lied to him, and had lied to everyone else. She didn’t have the confidence to even look at them anymore.

“I’m sorry.” Was all she could say. “I’m sorry.” Was all she decided to say.

“Was that why you refused to speak to Jiyong for the last two years?” Seung Ri asked angrily. “Because you were scared you wouldn’t be able to hold onto the secret any longer?”

Sunmi kept her eyes on both Sohee and Jiyong and watched as they conversed with each other song after song. “Yes.”

She felt her heart start to tear as she watched the two. She had kept them away from each other for so long. Sohee’s mind couldn’t remember him, but her heart still remembers him.

Her eyes looked at him the same way it did two years ago. Sohee was a horrible dancer but with Jiyong, she never seemed to make any mistakes.

Sunmi sighed as she took a sip from her glass.

“I’m sorry.”

-

07/04 I was speechless with the amount of comments and subscribers. Thank you so much, I sincerely enjoyed reading all your feedback and support. I can't express how happy I am that you're all actually interested. The story kind of starts
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"So Hee..." YooBin lặp đi lặp lại tên của cô."Tôi xin lỗi vì bị trễ," So Hee đã xin lỗi vì cô đưa bà mặt khác để vỗ nhẹ trên đầu trang của của YooBin, giống như cách của cô so Hee đã làm cho cô ấy khi cô xin lỗi. "Xin vui lòng tha thứ cho tôi, tôi đã bị mắc kẹt trong giao thông, và ăn mặc của tôi đã không được thay đổi đúng."YooBin cho cô ấy một nụ cười ấm áp như cô quá, cô đã mặt khác và patted của so hee. "Nó không phải là một vấn đề ở tất cả, con yêu."Tất cả mọi người đằng sau YooBin tiếp tục nhìn chằm chằm như YooBin bình tĩnh conversed với so hee. "Tell me, so hee..." YooBin bắt đầu. "Where are you from?""Oh," So Hee đã cho cô ấy một nụ cười buồn. "Tôi là ban đầu từ Seoul, nhưng tôi không có bất kỳ những kỷ niệm của nó ở tất cả." So Hee nhanh chóng đã diễn ra nụ cười của cô buồn và thay thế nó bằng một nụ cười YooBin không thể đọc. "Tôi có thể cho bạn biết nơi tôi đã đi du lịch đến.""Tại sao bạn không có bất kỳ những kỷ niệm của Seoul?" YooBin hỏi so Hee, nhưng so Hee đã không có vẻ để nghe nó khi cô nhìn phía sau YooBin.Jiyong đã cứng từ lối vào của cô. Đôi mắt của mình không thể di chuyển ra khỏi cô ấy. Không, nó không thể ở tất cả bởi vì cô đã thực sự yêu quý của mình. Nhưng những gì đã xảy ra? Cô ấy đã chết. Anh trai của cô đã thông báo cái chết của cô.Nhưng cô đã có, ngay trước mắt của mình... Đứng đó, nhìn giống như một nữ thần từ bầu trời. Jiyong tổ chức hơi thở của mình như là đôi mắt của cô đã đổ bộ lên anh ta.Ông đã có rất nhiều câu hỏi ông muốn yêu cầu của mình và nghĩ rằng, máu của ông bắt đầu để đun sôi. Điều gì trong thế giới cô ta làm với Park Chanyeol bên cạnh của cô? Ở phía bên, nơi ông thuộc về.Jiyong continued to hold eye contact with her, and he watched as her soft smile suddenly turns into a grin. Has she finally realized that the love of her life was standing less than three feet away from her? Has she finally realized that he has been right in front of her all this time? Has his An Sohee finally recognized him?Sohee dropped Yubin’s hands out of hers carefully and then walked towards Jiyong’s direction with a grin that was blinding.“Sohee!” Chanyeol called out to her, but she didn’t seem to hear him.“Sohee...” Jiyong breathed as she was a couple steps away from him.One stepTwo stepsThree stepsFour stepsShe was almost there, she was a step away. Jiyong held his breath, but as she took her fifth step... Sohee continued to take another one, and another one... Walking right pass Jiyong.He turned around immediately, and her arms were spread out wide as she approached a black headed female, and wrapped it around her tightly and yelled out her name with all the happiness in the world.“Sunmi!” Sohee yelled out. “I’ve missed you so much!”Sunmi wrapped her arms around Sohee as well as she gave her a soft smile, cautious of the people behind Sohee. “I’ve missed you as well.”Sohee released Sunmi out of her arms as she held onto her two hands. “It’s been three weeks since I’ve last seen you.” Sohee announced. “How come you didn’t tell me you were going to be at this charity gala today?” Sohee questioned as she gave Sunmi a pout. “I would have been here sooner!”Yubin recovered from her second shock of the day as she took careful steps towards the two girls and like before, Seung Hyun, Jiyong, and Seung Ri followed her.“Sunmi...” Yubin called out her name.Sunmi looked over at Yubin’s direction with an apologetic face. “Yubin...”“Sohee, don’t you know any of us?” Seung Ri stepped ahead to face Sohee. “Don’t you remember me?” Seung Ri asked anxiously and then he pointed over to Jiyong. “Don’t you remember him?”Sohee turned to Seung Ri and looked at him with a clueless face, “Have we met before?” She asked. “It’s...” Sohee looked at him and then turned over to look at Jiyong as she continued. “It’s my first time meeting all of you...”“Seung Ri stop it.” Sunmi told him sternly as she eyed Jiyong cautiously. “Sohee will get a headache.”“How in the world...” Seung Hyun breathed.“How long have you known Sunmi for, Sohee?” Yubin asked carefully as her eyes never left Sohee’s face, scanning for a difference from the Sohee in front of her and her Sohee; but there was none.Sohee gave Yubin a loving smile at the question, “For as long as I can remember.”Yubin became speechless as she diverted her eyes over to land on Sunmi’s. The two females exchanged eye contact and there seemed to be some tension in the atmosphere that surrounded them.Everyone had questions and the only person who seemed to know the answers was their only friend whom they’ve trusted.Nhưng làm thế nào có thể Lee Sunmi phản bội tất cả mọi người như thế?Làm thế nào Sunmi có thể ẩn so Hee từ những người yêu so Hee càng nhiều càng tốt, cô ấy đã làm? Làm thế nào cô có thể ẩn so Hee ra khỏi những người đã chia buồn cái chết của cô cùng với cô ấy? Làm thế nào cô có thể làm điều đó cho không chỉ những người yêu cô ấy và đối xử với cô như một em gái liên quan đến máu, nhưng để Jiyong của tất cả mọi người?Người đàn ông những người đến thăm ngôi mộ của mình mỗi tuần để kể câu chuyện của mình trong ngày của mình, hành động như thể cô ấy đã là vẫn còn đó để trả lời cho anh ta. Để người đàn ông người đã chôn các yêu thương anh ta với cô ấy bởi vì ông là như vậy đau khổ qua cái chết của cô. Về người đàn ông, những người sẽ có từ trần tại nơi cô nếu các tùy chọn.Nó chỉ là không đúng, nó chỉ không thực hiện bất kỳ ý nghĩa... Nhưng sau đó một lần nữa, là bất cứ điều gì thậm chí làm cho cảm giác ngay bây giờ? Một so Hee cho tình yêu của Thiên Chúa đã đứng ngay tại đó ở phía trước của họ.Jiyong cuối cùng đặt rượu vang thủy tinh của mình xuống và đi bộ hướng tới so Hee với một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt của mình. "Có thể tôi?" Jiyong yêu cầu cô như ông khó khăn tay ra trước mặt cô ta."Oh?" So Hee nhìn vào anh ta đáng ngạc nhiên. "Tôi đã có một đối tác cho ngày hôm nay." So Hee trả lời như nó quét các đông cho Chanyeol.Jiyong giữ bàn tay của mình và nụ cười quyến rũ nơi nó, nhưng ông là unpleased. "Tôi tin rằng ông đã tìm thấy công ty." Jiyong nói với cô ấy khi ông nhìn vào vùng ban công, nơi Chanyeol đã có bàn tay của mình xung quanh con cái tương tự đã nhắm đến anh ta từ lối vào của mình.Mặc dù so Hee đã cảm thấy chua từ đang được disrespected bởi đối tác của mình đêm, cô đã giấu nó từ khuôn mặt của cô như cô cho một nụ cười mềm và đặt tay vào của Jiyong. "Tôi đoán bạn có thể là công ty của tôi trên sàn nhảy sau đó.""Nó chắc chắn sẽ là vinh dự của tôi." Bởi vì tôi không muốn là bất cứ nơi nào khác.Cô là so Hee tương tự như yêu quý của mình. Từ tên của mình để các nhãn hiệu làm đẹp rất trên mũi và dưới mắt trái của cô. Cách cô ấy cười là như nhau, nơi những nếp nhăn sẽ di chuyển cùng với đôi mắt mỉm cười của cô.Cách cô ấy cười là vẫn là truyền nhiễm như trước.So Hee của ông là ngay trước mắt của ông, và ông muốn biết tại sao cô ấy đã biến mất trong hai năm qua. Ông muốn biết tại sao cô đã làm giả cái chết của cô và hầu hết tất cả; ông muốn biết tại sao là người duy nhất biết là Lee Sunmi.Jiyong intertwined tay trái với của so Hee như ông đặt bàn tay phải của mình trên của mình trở lại trong một cách lịch sự. Mặc dù so Hee vào giày cao gót, Jiyong vẫn còn towered hơn cô ấy và cô ấy nhìn lên lúc ông với đôi mắt lấp lánh."Tôi nên đã cảnh báo bạn khi bạn hỏi tôi." So Hee bắt đầu khi cô nhìn xuống dưới chân của mình và sau đó đưa sự chú ý của cô quay lại khuôn mặt của Jiyong. "Tôi có thể bước vào ngón chân của bạn."Jiyong cho cô ấy một nụ cười amused, so Hee của ông tuyên bố là một vũ công khủng khiếp là tốt, nhưng cô là tuyệt vời với anh ta. "Vâng, nếu đó là chi phí về nhảy múa với người phụ nữ đẹp nhất ở đây tối nay, sau đó để là nó."Sohee laughed shyly and then she looked into his eyes and held it there for a long moment before she spoke again, “We haven’t properly introduced ourselves yet, but, this feels familiar.”Jiyong felt his heart sink to the pit of his stomach as he listened to her.“I’m sure this is our first time meeting, but for some reason it feels rather familiar.” Sohee continued with a sad smile. “Maybe I had met a handsome man like you before and he had used the same charm on me.” Sohee then removed her sad smile once again, and replaced it with another smile like she had done before with Yubin.Jiyong swallowed the lump that was built in his throat before he spoke again. “Tell me about yourself.”Sohee then gave him an eye smile before she asked him the same question in return. “Why don’t you tell me about yourself? I think I should know a bit about the man that I’m swaying with on the dance floor.”Always throwing the question right back at the other person, she was still the same.From afar, Sunmi stood still in her spot with her glass of champagne in her hand as she watched Sohee and Jiyong move gracefully on the dance floor.Was she in the wrong for hiding Sohee away from everyone or was she in the right for agreeing to be in on the secret?Sunmi didn’t know anymore.“You’ve separated them for long enough Sunmi.” A dark angry drawl whispered. “How can you do this to everyone?”Sunmi didn’t have to look beside her to know who it was. He was her other half, just like how Sohee was Jiyong’s other half. But she had lied to him, and had lied to everyone else. She didn’t have the confidence to even look at them anymore.“I’m sorry.” Was all she could say. “I’m sorry.” Was all she decided to say.“Was that why you refused to speak to Jiyong for the last two years?” Seung Ri asked angrily. “Because you were scared you wouldn’t be able to hold onto the secret any longer?”Sunmi kept her eyes on both Sohee and Jiyong and watched as they conversed with each other song after song. “Yes.”She felt her heart start to tear as she watched the two. She had kept them away from each other for so long. Sohee’s mind couldn’t remember him, but her heart still remembers him.Her eyes looked at him the same way it did two years ago. Sohee was a horrible dancer but with Jiyong, she never seemed to make any mistakes.Sunmi sighed as she took a sip from her glass.“I’m sorry.”-07/04 I was speechless with the amount of comments and subscribers. Thank you so much, I sincerely enjoyed reading all your feedback and support. I can't express how happy I am that you're all actually interested. The story kind of starts
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Sohee ..." Yubin lặp đi lặp lại tên của cô. "Tôi xin lỗi vì đến trễ," Sohee xin lỗi khi cô nắm lấy tay ​​kia của mình để vỗ nhẹ trên đầu trang của Yubin, giống như cách Sohee của cô đã làm với cô ấy khi cô ấy xin lỗi. "Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đã bị mắc kẹt trong giao thông, và quần áo tôi đã không thay đổi đúng." Yubin đã cho cô một nụ cười ấm áp khi cô quá, nắm lấy tay ​​kia của cô và vỗ nhẹ Sohee. "Nó không phải là một vấn đề ở tất cả thân yêu." Mọi người đằng sau Yubin tiếp tục nhìn chằm chằm khi Yubin bình tĩnh trò chuyện với Sohee. "Nói cho tôi biết, Sohee ..." Yubin bắt đầu. "Bạn đến từ đâu?" "Oh," Sohee đã cho cô một nụ cười buồn. "Tôi ban đầu từ Seoul, nhưng tôi không có bất kỳ ký ức về nó cả." Sohee nhanh chóng cởi nụ cười buồn của mình và thay thế nó bằng một nụ cười mà Yubin không thể đọc được. "Tôi có thể cho bạn biết những nơi tôi đã đi du lịch tới." "Tại sao bạn không có kỷ niệm nào của Seoul?" Yubin hỏi Sohee, nhưng Sohee dường như không nghe thấy nó khi cô nhìn đằng sau Yubin. Jiyong đã cứng từ lối vào của cô. Mắt anh không thể di chuyển xa khỏi cô ấy. Không, nó không thể ở tất cả vì cô thực sự yêu quý của mình. Nhưng những gì đã xảy ra? Cô đã chết. Anh trai của cô đã công bố cái chết của cô. Nhưng có cô ấy, ngay trước mắt mình ... Đứng ở đó, nhìn giống như một nữ thần từ trên trời. Jiyong nín thở khi mắt cô đã hạ cánh trên người. Ông đã có rất nhiều câu hỏi mà anh muốn hỏi cô và với suy nghĩ rằng, máu của mình bắt đầu sôi lên. Những gì trên thế giới đã được cô làm với Park Chanyeol bên cạnh cô ấy? Phía, nơi mà anh thuộc về. Jiyong tiếp tục giữ liên lạc bằng mắt với cô, và anh nhìn thấy một nụ cười dịu dàng của cô đột nhiên biến thành một nụ cười. Cuối cùng đã cô nhận ra rằng tình yêu của cuộc đời mình đang đứng dưới ba bước chân của cô? Cuối cùng đã cô nhận ra rằng anh đã ở ngay trước mặt cô ấy tất cả thời gian này? Đã An Sohee của ông cuối cùng đã nhận ra anh? Sohee bỏ tay Yubin ra của cô ấy một cách cẩn thận và sau đó đi về phía hướng của Jiyong với một nụ cười ấy đã làm mù. "Sohee!" Chanyeol gọi cô ấy, nhưng cô ấy dường như không nghe thấy. " Sohee ... "Jiyong thở khi cô là một cặp vợ chồng bước ra khỏi anh ta. Một bước hai bước ba bước Bốn bước Cô đã gần như ở đó, cô ấy là một bước đi. Jiyong nín thở, nhưng khi cô đã bước thứ năm của cô ... Sohee tiếp tục mất nhau, và một số khác ... Đi bộ đúng vượt qua Jiyong. Anh quay lại ngay lập tức, và cánh tay của cô đã lan rộng ra khi đến gần một màu đen chủ hộ là nữ, và quấn nó xung quanh cô ấy thật chặt và hét to tên cô với tất cả hạnh phúc trên thế giới. "Sunmi!" Sohee hét lên. "Em nhớ anh rất nhiều!" Sunmi vòng tay quanh Sohee cũng như cô đã cho cô một nụ cười nhẹ nhàng, thận trọng của những người đứng sau Sohee. "Tôi đã bỏ lỡ bạn là tốt." Sohee phát hành Sunmi ra khỏi vòng tay của cô, cô nắm lấy hai bàn tay cô. "Đã ba tuần kể từ khi tôi đã nhìn thấy cuối cùng bạn." Sohee công bố. "Làm thế nào mà bạn đã không cho tôi biết bạn đã đi để được tại gala từ thiện này ngày hôm nay?" Sohee hỏi khi cô ấy đã cho Sunmi một cái bĩu môi. "Tôi sẽ có mặt ở đây sớm hơn!" Yubin hồi phục từ cú sốc thứ hai trong ngày khi cô đã bước cẩn thận về phía hai cô gái và như trước đây, Seung Hyun, Jiyong, và Seung Ri đi theo cô ấy. "Sunmi ..." Yubin gọi ra tên của cô. Sunmi nhìn qua hướng Yubin với một khuôn mặt hối lỗi. "Yubin ..." "Sohee, bạn không biết bất kỳ của chúng ta?" Seung Ri bước trước để đối mặt với Sohee. "Anh không nhớ tôi không?" Seung Ri lo lắng hỏi và sau đó ông đã chỉ sang Jiyong. "Em không nhớ anh?" Sohee quay sang Seung Ri và nhìn anh với một mặt tránh khỏi thất bại, "Chúng ta đã gặp nhau trước đây?" Cô hỏi. "Đó là ..." Sohee nhìn anh và sau đó quay sang nhìn Jiyong như cô tiếp tục. "Đó là thời gian cuộc họp đầu tiên của tôi tất cả các bạn ..." "Seung Ri ngăn chặn nó." Sunmi nói với ông một cách lạnh lùng khi cô nhìn Jiyong thận trọng. "Sohee sẽ nhận được một nhức đầu." "Làm thế nào trong thế giới ..." Seung Hyun thở. "Làm thế nào bạn biết đến Sunmi cho, Sohee?" Yubin hỏi cẩn thận khi mắt cô không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Sohee, quét cho một sự khác biệt từ Sohee trước mặt cô và Sohee của cô; nhưng đã có không có. Sohee đã Yubin một nụ cười yêu thương vào câu hỏi, "Đối với miễn là tôi có thể nhớ." Yubin đã trở thành không nói nên lời khi cô chuyển hướng đôi mắt mình hơn để đất trên Sunmi. Hai nữ trao đổi ánh mắt và dường như có một số căng thẳng trong bầu không khí bao quanh họ. Mọi người đều có những câu hỏi và người duy nhất dường như biết câu trả lời là người bạn duy nhất của họ mà họ đã tin cậy. Nhưng làm thế nào Lee Sunmi có thể phản bội tất cả mọi người như thế? Làm thế nào Sunmi có thể ẩn Sohee từ những người yêu Sohee nhiều như cô đã làm? Làm sao cô có thể ẩn Sohee đi từ những người đã khóc cái chết của cô cùng với cô ấy? Làm sao cô có thể làm điều đó không chỉ có những người yêu thương mình và đối xử với cô như một người em gái máu liên quan nhưng để Jiyong của tất cả mọi người? Để người đàn ông đã đến thăm ngôi mộ của cô mỗi tuần để kể những câu chuyện của mình trong ngày của mình, hành động như thể cô là vẫn còn đó để trả lời anh. Để những người đàn ông đã kết thúc chôn vùi yêu thương anh ta với cô ấy bởi vì anh ấy rất đau lòng trước cái chết của cô. Để những người có thể đã chết trong nhà cô ấy nếu được lựa chọn. Nó chỉ là không đúng, chỉ là không có ý nghĩa gì ... Nhưng sau đó một lần nữa, là bất cứ điều gì thậm chí làm cho cảm giác ngay bây giờ? An Sohee cho tình yêu của vị thần đang đứng ngay trước mặt họ. Jiyong cuối cùng đặt ly rượu xuống và đi về phía Sohee với một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt của mình. "Tôi May?" Jiyong hỏi cô khi anh bị mắc kẹt tay ra trước mặt cô. "Oh?" Sohee nhìn anh ngạc nhiên. "Tôi đã có một đối tác cho ngày hôm nay." Sohee trả lời khi cô lướt qua gáy cho Chanyeol. Jiyong giữ bàn tay của mình và nụ cười quyến rũ nơi nó được, nhưng ông không hài lòng. "Tôi tin rằng ông đã tìm thấy công ty." Jiyong nói với cô khi anh nhìn về phía khu vực ban công, nơi Chanyeol đã có bàn tay của mình xung quanh nữ cùng đã được nhìn cậu từ lối vào của cậu. Mặc dù Sohee đã cảm thấy chua khỏi bị coi thường bởi đối tác của mình đêm, cô đã giấu nó từ mặt cô khi cô đã đưa ra một nụ cười nhẹ nhàng và đặt tay mình vào Jiyong. "Tôi đoán bạn có thể là công ty của tôi trên sàn nhảy rồi." "Đó chắc chắn sẽ là vinh dự của tôi." Bởi vì tôi không muốn có bất cứ nơi nào khác. Cô ấy giống như Sohee yêu quý của mình. Từ tên của mình để đánh dấu vẻ đẹp rất trên mũi và dưới mắt trái. Cách cô ấy mỉm cười là như nhau, nơi mà các nếp nhăn sẽ di chuyển cùng với đôi mắt cười của cô ấy. Cách cô ấy cười vẫn như truyền nhiễm như trước. Sohee của ông đang ở ngay trước mắt anh, và anh muốn biết lý do tại sao cô ấy đã biến mất hai năm qua. Anh muốn biết lý do tại sao cô ấy đã làm giả cái chết của cô và hầu hết tất cả; ông muốn biết lý do tại sao những người duy nhất biết là Lee Sunmi. Jiyong đan quyện vào nhau tay trái của mình với Sohee khi anh đặt bàn tay phải của mình trên lưng một cách quý ông. Mặc dù Sohee là giầy cao gót, Jiyong vẫn đã vượt qua cô ấy và cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt lấp lánh. "Tôi phải có cảnh báo bạn khi bạn hỏi tôi." Sohee bắt đầu khi cô nhìn xuống đôi chân của mình và sau đó mang lại sự chú ý của mình trở lại khuôn mặt của Jiyong. "Tôi có thể bước vào ngón chân của bạn." Jiyong đã cho cô một nụ cười, Sohee của ông tuyên bố là một vũ công khủng khiếp là tốt, nhưng cô ấy là tuyệt vời với anh ta. "Vâng, nếu đó là các chi phí nhảy múa với người phụ nữ đẹp nhất ở đây tối nay, sau đó để được nó." Sohee cười bẽn lẽn và sau đó cô nhìn vào mắt anh và giữ nó ở đó một lúc lâu trước khi cô lại nói, "Chúng tôi đã không đúng cách giới thiệu bản thân, nhưng, điều này cảm thấy quen thuộc. "Jiyong cảm thấy nhói ở tim mình vào pit của dạ dày của mình khi nghe cô ấy." Tôi chắc chắn đây là cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của chúng tôi, nhưng đối với một số lý do nó cảm thấy khá quen thuộc. " Sohee tiếp tục với một nụ cười buồn. "Có lẽ tôi đã gặp một người đàn ông đẹp trai như bạn trước và ông đã sử dụng sự quyến rũ cùng với tôi." Sohee sau đó lấy ra nụ cười buồn của cô lại một lần nữa, và thay thế nó bằng nụ cười khác như cô ấy đã làm trước đây với Yubin. Jiyong nuốt cục nghẹn mà được xây dựng trong cổ họng của mình trước khi ông nói tiếp. "Nói cho tôi biết về bản thân." Sohee sau đó đã cho anh một nụ cười mắt trước khi cô hỏi anh ta cùng một câu hỏi ngược lại. "Tại sao anh không cho tôi biết về bản thân? Tôi nghĩ rằng tôi nên biết một chút về người đàn ông mà tôi đang lắc lư với trên sàn nhảy. "Luôn luôn ném câu quay lại ngay vào người khác, cô ấy vẫn như nhau. Từ đằng xa, Sunmi vẫn đứng ở vị trí của mình với cô ấy ly sâm banh trong tay cô khi cô nhìn Sohee và Jiyong di chuyển duyên dáng trên sàn nhảy. Cô ấy trong sai cho ẩn Sohee đi từ tất cả mọi người hoặc là cô ấy ở bên phải đã đồng ý để được ở trên được bí mật? Sunmi không biết nữa. "Bạn đã tách họ ra cho dài đủ Sunmi." Một giọng kéo dài tức giận tối thì thầm. "Làm thế nào bạn có thể làm điều này với tất cả mọi người?" Sunmi đã không phải nhìn sang bên cạnh cô biết đó là ai. Ông đã được một nửa kia của mình, giống như cách Sohee đã được một nửa khác của Jiyong. Nhưng cô đã nói dối anh, và đã nói dối với mọi người khác. Cô không có sự tự tin để ngay cả khi nhìn vào họ nữa. "Tôi xin lỗi." Là tất cả các cô có thể nói. "Tôi xin lỗi." Là tất cả các cô quyết định nói. "Đó là lý do tại sao bạn từ chối nói chuyện với Jiyong trong hai năm qua không?" Seung Ri hỏi một cách giận dữ. "Bởi vì bạn đã sợ hãi bạn sẽ không thể giữ được bí mật nữa?" Sunmi giữ mắt mình trên cả hai Sohee và Jiyong và nhìn theo họ trò chuyện với mỗi bài hát khác sau khi bài hát. "Vâng." Cô cảm thấy mình bắt đầu tim rách khi cô nhìn hai người. Cô đã giữ chúng cách xa nhau quá lâu. Tâm trí của Sohee không thể nhớ anh, nhưng trái tim cô vẫn nhớ anh. Mắt cô nhìn anh giống như cách nó đã làm hai năm trước đây. Sohee là một vũ công kinh khủng nhưng với Jiyong, cô không bao giờ dường như làm cho bất kỳ sai lầm. Sunmi thở dài khi cô nhấp một ngụm từ ly của mình. "Tôi xin lỗi." - 07/04 tôi đã không nói nên lời với số lượng bình luận và thuê bao. Cảm ơn bạn rất nhiều, tôi xin chân thành rất thích đọc tất cả các thông tin phản hồi và hỗ trợ của bạn. Tôi không thể diễn tả hạnh phúc như thế nào tôi rằng em là tất cả thực sự quan tâm. Các loại câu chuyện của bắt đầu





































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: