Hai mươi bốn thí hè, con đã phần đi qua những sướng khổ buồn vui, những sum họp, biệt ly, những nụ cười và nước mắt. Con biết rằng con đường phẳng lặng đang đi trước mắt được cách nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước chân con. Những tháng ngày bập bõm, ngã lên ngã xuống trên cánh đồng theo cách thí gặt, mặc kệ cho gọi nắng vỡ đầu vẫn hào hứng chạy tít tận đâ rồi cách dân đầu nhìn con ngán ngẩm:-Lần sau không được đi nữa nhé!
đang được dịch, vui lòng đợi..