“Kai’s the one that fainted,” Lay continued, motioning to the dwarf on dịch - “Kai’s the one that fainted,” Lay continued, motioning to the dwarf on Việt làm thế nào để nói

“Kai’s the one that fainted,” Lay c

“Kai’s the one that fainted,” Lay continued, motioning to the dwarf on the ground. “And Tao’s the one that just passed out on my bed.” He pointed at the sleeping dwarf who had taken up the bed furthest away.

“I’m Baekhyun,” the sneezing dwarf added.

“And I’m Chen,” the Derpy dwarf said, raising his hand slightly.

“And together we are Exo!” Kai suddenly shouted, jumping to his feet and looking around wildly.

Xiumin stared at him in confusion. “You’re what?”

“Exo,” D.O. explained. “We’re traveling performers. We dance and sing-”

“I juggle,” Baekhyun told Xiumin seriously. “And Tao shows off his wushu panda skills.”

“We’re kinda famous,” Lay added nonchalantly.

“I’m a prince,” Xiumin said.

“I thought you were our maid,” Suho snapped, giving Xiumin a challenging look.

“I can be both,” Xiumin mumbled embarrassedly. He then explained the story of how he’d come to be here (not quite mentioning the fact that Kai hadn’t hired him) until everyone was caught up.

“Well Queen Luhan is gonna figure out eventually that you’re not dead,” D.O. pointed out when Xiumin was done. “And she’s going to hunt you down and kill you.”

“I want no part in this,” Suho added.

“You can stay here until we think of something better,” Lay said, causing Kai to nod quickly.

“Yeah. Will you marry me?”

“Shut up, Kai,” Chen muttered, rolling his eyes.

“Just keep cleaning our house,” Baekhyun told Xiumin after a particularly loud sneeze. “And if someone comes a-knockin’, don’t let ‘em in.”

And so it came to be that Prince Xiumin began living with the seven dwarves.

Meanwhile at the castle, Luhan was daydreaming about being the most beautiful in not only the land, but the entire world. Wouldn’t that be something?

“Mirror, mirror, on the wall,” Luhan sighed happily, because he never got tired of hearing about how amazing he was, “who’s the fairest of them all?”

“We’ve already had this discussion,” Sehun pointed out grumpily, pouting. “You’re beauty has been surpassed by Xiumin. Even I’d bear his children, and technically speaking I’m an inanimate object.”

“Xiumin’s dead,” Luhan growled, glaring at Sehun angrily.

“Nope,” Sehun denied brightly. “Kid’s still kickin’, and even more beautiful than he was yesterday. Sorry ‘bout your luck.”

Except not really.

“The huntsman killed him,” Luhan exclaimed, crossing his arms over his chest. “He said he killed him!”

“Kris lied,” Sehun replied easily. “That -faced huntsman’s heart was warmed by Xiumin, and so he allowed the prince to live. You got played.”

Because Sehun was all-knowing, Luhan was forced to believe him. As impossible as it was, Xiumin has melted the ice surrounding the huntsman’s heart and still lived, taking Luhan’s title from him without even trying.

Luhan was green with envy, and red with fury, and yellow with disgust.

“Where is he?” Luhan asked in a low, menacing voice. “Where the hell is that piece of ! I’ll rip him limb from limb and eat his still-beating heart out of his ing chest!”

“Ew,” Sehun said flatly, grimacing. “I didn’t need that mental image.”

“Where is he?” Luhan shrieked, kicking the mirror furiously.

“He’s living with the seven dwarves in the forest!” Sehun shouted. “Stop hitting me! It’s hurting my pride and you’re smudging the glass!”

“Oh, stop complaining,” Luhan snapped, rapping his knuckles against the frame and causing Sehun to yelp.

Luhan fell face down onto the bed dramatically, thinking. If that little wanted to play, then Luhan would play. Because Luhan was sure, absolutely positive, that he would win.

When night came and the castle’s residents were fast asleep, Queen Luhan was busy in his chambers, painting his face to look like that of a old woman’s and filling a basket with an assortment of things that could be used to kill the Prince. Without a moment to waste, Luhan used his evil magic to apparate from the castle and into the clearing in the forest. He arrived just in time to watch as the seven dwarves and Xiumin came outside.

“Are you sure you’ll be alright?” Tao asked for the tenth time as Xiumin ushered them out of the cottage.

“I’m a grown man,” Xiumin exclaimed, frustrated. “I think I can manage three days alone without getting myself killed!”

From where he was hidden, Luhan’s eyebrows raised upon seeing the prince. Was he wearing a dress?

“I left food in the fridge,” D.O. reminded Xiumin, fussing over the prince’s hair in a motherly fashion. “And there’s beer in the cupboard above the sink. Don’t inhale too many fumes when you’re mopping and drink plenty of water.”

“I will,” Xiumin sighed, realizing that it was easier just to nod and agree instead of arguing.

“Don’t sell off our ,” Suho added with a scowl, causing Xiumin to roll his eyes. It wasn’t even worth answering.

“See you in a few days,” Lay exclaimed happily, throwing his arms around Xiumin in a farewell hug.

“I’ll be here,” Xiumin promised, squeezing Lay once before letting him go. The seven dwarves began moving towards the trees.

“Remember not to answer the door for anyone!” D.O. reminded him as they got further away.

“Wait for me, my love!” Kai shouted just before they all disappeared in a puff of smoke.

Xiumin stared after them, shaking his head slightly. “How does everyone do that?” He asked himself quietly before turning around and walking back into the cottage, making sure to lock the door behind him.

He started to clean, the dress he was wearing swishing around his ankles and distracting him. The only reason he was wearing it was because it was all that the dwarves had had for him, and while that made him a little nervous (why would seven male dwarves own four dresses?) he didn’t dwell on it. Still, he was pretty sure he was wearing it wrong, and it was becoming uncomfortable.

It wasn’t ten minutes after the dwarves had left for town that there was a knock upon the door.

“Who is it?” Xiumin called, not at all bothering to wonder how it was that a stranger could find the cottage even though it wasn’t anywhere near civilization. He’d found it, after all.

“A peddler!” Luhan (for that is who it was) shouted through the door, taking on a false voice to go along with his false appearance. “I’m selling stuff! Wanna buy something?”

Xiumin went to the door and opened it a crack to see an old woman in rags. “Depends,” he said slowly, considering, “what are you selling?” He could really use some pants, and more laundry detergent.

“Open the door wider so that I can get a good look at you,” the old peddler woman demanded, and, not thinking anything of it, Xiumin did. “Aren’t you a pretty lad!” She exclaimed upon getting a good look at him.

Xiumin sighed and ran a hand through his hair. “It’s the dress, I swear,” he began, distressed, “I don’t usually look like this.”

“I know just what you need!” The peddler woman told him, smiling brightly to show off crooked teeth. Xiumin raised his eyebrows questioningly. “Ribbons!” She shouted excitedly, pulling brightly colored ribbons from her basket. “Every pretty boy in a pretty dress needs ribbons!”

“Um, no,” Xiumin said, taking a quick step away from the crazy lady. “Wearing women’s clothes feels weird enough as it is-”

“Turn around,” the peddler ordered, making a motion with her finger. “I’ll fix you up.”

Not wanting to be rude, Xiumin reluctantly turned his back on the strange woman, and immediately felt her begin to lace her up. As the peddler woman was Luhan, however, his ribbons were evil and he did them up so quickly and so tight that Xiumin promptly lost the ability to breath and fell to the floor, seemingly dead.

Luhan cackled, grabbing the basket from where he’d put it on the ground and taking off his disguise. “I win!” He squealed happily, kicking Xiumin in the foot in his excitement. “Now I’m the fairest of them all again!” And, just to prove it to himself, he promptly popped back to the castle.

Meanwhile, the seven dwarves returned early, as they’d forgotten some of their supplies. They walked into the cottage only to find Xiumin face down on the floor, not breathing.

“Oh my god he’s dead!” Baekhyun exclaimed with a sneeze.

Kai began wailing hysterically. “But I loved him! Why, God?” He fell to his knees, throwing his fists up at the sky. “Why!”

D.O., despite his urge to panic, only sighed and crouched down to the floor to stick two fingers at Xiumin’s neck. “No, he’s still kind of alive,” he said, looking up his brothers. “He has a pulse, but he’s not breathing.”

“Got this,” Suho said suddenly, taking a switchblade out of his pocket and cutting the ribbons. Immediately Xiumin gasped and sat up, the color coming back to his cheeks.

“ that got me!” He groaned, holding a hand to his chest and attempting to breathe normally. “He pretended to be an old woman! I told you this dress was a bad idea!”

“I told you not to let anyone in,” D.O. reminded him with a worried glare. “If we hadn’t come back so quickly you would be dead!”

“A ‘thank you’ might be nice,” Suho grumbled, rolling his eyes.

Xiumin sighed. “Thank you,” he mumbled petulantly.

Immediately he was accosted by Lay and Kai.

“I thought I was going to lose you forever!”

“I was so scared for you my love!”

“Ya’ll should stop crowding him,” Chen pointed out, looking annoyed.

And so they did.

“Mirror, mirror, on the wall,” Luhan began gleefully, dancing around his room as he spoke. “Who’s the fairest of them all.”

“Xiumin,” Sehun answered immediately. “You failed, Luhan. Way to suck at life.”

Lu
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“Kai’s the one that fainted,” Lay continued, motioning to the dwarf on the ground. “And Tao’s the one that just passed out on my bed.” He pointed at the sleeping dwarf who had taken up the bed furthest away. “I’m Baekhyun,” the sneezing dwarf added. “And I’m Chen,” the Derpy dwarf said, raising his hand slightly. “And together we are Exo!” Kai suddenly shouted, jumping to his feet and looking around wildly. Xiumin stared at him in confusion. “You’re what?” “Exo,” D.O. explained. “We’re traveling performers. We dance and sing-” “I juggle,” Baekhyun told Xiumin seriously. “And Tao shows off his wushu panda skills.” “We’re kinda famous,” Lay added nonchalantly. “I’m a prince,” Xiumin said. “I thought you were our maid,” Suho snapped, giving Xiumin a challenging look. “I can be both,” Xiumin mumbled embarrassedly. He then explained the story of how he’d come to be here (not quite mentioning the fact that Kai hadn’t hired him) until everyone was caught up. “Well Queen Luhan is gonna figure out eventually that you’re not dead,” D.O. pointed out when Xiumin was done. “And she’s going to hunt you down and kill you.” “I want no part in this,” Suho added. “You can stay here until we think of something better,” Lay said, causing Kai to nod quickly. “Yeah. Will you marry me?” “Shut up, Kai,” Chen muttered, rolling his eyes.
“Just keep cleaning our house,” Baekhyun told Xiumin after a particularly loud sneeze. “And if someone comes a-knockin’, don’t let ‘em in.”

And so it came to be that Prince Xiumin began living with the seven dwarves.

Meanwhile at the castle, Luhan was daydreaming about being the most beautiful in not only the land, but the entire world. Wouldn’t that be something?

“Mirror, mirror, on the wall,” Luhan sighed happily, because he never got tired of hearing about how amazing he was, “who’s the fairest of them all?”

“We’ve already had this discussion,” Sehun pointed out grumpily, pouting. “You’re beauty has been surpassed by Xiumin. Even I’d bear his children, and technically speaking I’m an inanimate object.”

“Xiumin’s dead,” Luhan growled, glaring at Sehun angrily.

“Nope,” Sehun denied brightly. “Kid’s still kickin’, and even more beautiful than he was yesterday. Sorry ‘bout your luck.”

Except not really.

“The huntsman killed him,” Luhan exclaimed, crossing his arms over his chest. “He said he killed him!”

“Kris lied,” Sehun replied easily. “That -faced huntsman’s heart was warmed by Xiumin, and so he allowed the prince to live. You got played.”

Because Sehun was all-knowing, Luhan was forced to believe him. As impossible as it was, Xiumin has melted the ice surrounding the huntsman’s heart and still lived, taking Luhan’s title from him without even trying.

Luhan was green with envy, and red with fury, and yellow with disgust.

“Where is he?” Luhan asked in a low, menacing voice. “Where the hell is that piece of ! I’ll rip him limb from limb and eat his still-beating heart out of his ing chest!”

“Ew,” Sehun said flatly, grimacing. “I didn’t need that mental image.”

“Where is he?” Luhan shrieked, kicking the mirror furiously.

“He’s living with the seven dwarves in the forest!” Sehun shouted. “Stop hitting me! It’s hurting my pride and you’re smudging the glass!”

“Oh, stop complaining,” Luhan snapped, rapping his knuckles against the frame and causing Sehun to yelp.

Luhan fell face down onto the bed dramatically, thinking. If that little wanted to play, then Luhan would play. Because Luhan was sure, absolutely positive, that he would win.

When night came and the castle’s residents were fast asleep, Queen Luhan was busy in his chambers, painting his face to look like that of a old woman’s and filling a basket with an assortment of things that could be used to kill the Prince. Without a moment to waste, Luhan used his evil magic to apparate from the castle and into the clearing in the forest. He arrived just in time to watch as the seven dwarves and Xiumin came outside.

“Are you sure you’ll be alright?” Tao asked for the tenth time as Xiumin ushered them out of the cottage.

“I’m a grown man,” Xiumin exclaimed, frustrated. “I think I can manage three days alone without getting myself killed!”

From where he was hidden, Luhan’s eyebrows raised upon seeing the prince. Was he wearing a dress?

“I left food in the fridge,” D.O. reminded Xiumin, fussing over the prince’s hair in a motherly fashion. “And there’s beer in the cupboard above the sink. Don’t inhale too many fumes when you’re mopping and drink plenty of water.”

“I will,” Xiumin sighed, realizing that it was easier just to nod and agree instead of arguing.

“Don’t sell off our ,” Suho added with a scowl, causing Xiumin to roll his eyes. It wasn’t even worth answering.

“See you in a few days,” Lay exclaimed happily, throwing his arms around Xiumin in a farewell hug.

“I’ll be here,” Xiumin promised, squeezing Lay once before letting him go. The seven dwarves began moving towards the trees.

“Remember not to answer the door for anyone!” D.O. reminded him as they got further away.

“Wait for me, my love!” Kai shouted just before they all disappeared in a puff of smoke.

Xiumin stared after them, shaking his head slightly. “How does everyone do that?” He asked himself quietly before turning around and walking back into the cottage, making sure to lock the door behind him.

He started to clean, the dress he was wearing swishing around his ankles and distracting him. The only reason he was wearing it was because it was all that the dwarves had had for him, and while that made him a little nervous (why would seven male dwarves own four dresses?) he didn’t dwell on it. Still, he was pretty sure he was wearing it wrong, and it was becoming uncomfortable.

It wasn’t ten minutes after the dwarves had left for town that there was a knock upon the door.

“Who is it?” Xiumin called, not at all bothering to wonder how it was that a stranger could find the cottage even though it wasn’t anywhere near civilization. He’d found it, after all.

“A peddler!” Luhan (for that is who it was) shouted through the door, taking on a false voice to go along with his false appearance. “I’m selling stuff! Wanna buy something?”

Xiumin went to the door and opened it a crack to see an old woman in rags. “Depends,” he said slowly, considering, “what are you selling?” He could really use some pants, and more laundry detergent.

“Open the door wider so that I can get a good look at you,” the old peddler woman demanded, and, not thinking anything of it, Xiumin did. “Aren’t you a pretty lad!” She exclaimed upon getting a good look at him.

Xiumin sighed and ran a hand through his hair. “It’s the dress, I swear,” he began, distressed, “I don’t usually look like this.”

“I know just what you need!” The peddler woman told him, smiling brightly to show off crooked teeth. Xiumin raised his eyebrows questioningly. “Ribbons!” She shouted excitedly, pulling brightly colored ribbons from her basket. “Every pretty boy in a pretty dress needs ribbons!”

“Um, no,” Xiumin said, taking a quick step away from the crazy lady. “Wearing women’s clothes feels weird enough as it is-”

“Turn around,” the peddler ordered, making a motion with her finger. “I’ll fix you up.”

Not wanting to be rude, Xiumin reluctantly turned his back on the strange woman, and immediately felt her begin to lace her up. As the peddler woman was Luhan, however, his ribbons were evil and he did them up so quickly and so tight that Xiumin promptly lost the ability to breath and fell to the floor, seemingly dead.

Luhan cackled, grabbing the basket from where he’d put it on the ground and taking off his disguise. “I win!” He squealed happily, kicking Xiumin in the foot in his excitement. “Now I’m the fairest of them all again!” And, just to prove it to himself, he promptly popped back to the castle.

Meanwhile, the seven dwarves returned early, as they’d forgotten some of their supplies. They walked into the cottage only to find Xiumin face down on the floor, not breathing.

“Oh my god he’s dead!” Baekhyun exclaimed with a sneeze.

Kai began wailing hysterically. “But I loved him! Why, God?” He fell to his knees, throwing his fists up at the sky. “Why!”

D.O., despite his urge to panic, only sighed and crouched down to the floor to stick two fingers at Xiumin’s neck. “No, he’s still kind of alive,” he said, looking up his brothers. “He has a pulse, but he’s not breathing.”

“Got this,” Suho said suddenly, taking a switchblade out of his pocket and cutting the ribbons. Immediately Xiumin gasped and sat up, the color coming back to his cheeks.

“ that got me!” He groaned, holding a hand to his chest and attempting to breathe normally. “He pretended to be an old woman! I told you this dress was a bad idea!”

“I told you not to let anyone in,” D.O. reminded him with a worried glare. “If we hadn’t come back so quickly you would be dead!”

“A ‘thank you’ might be nice,” Suho grumbled, rolling his eyes.

Xiumin sighed. “Thank you,” he mumbled petulantly.

Immediately he was accosted by Lay and Kai.

“I thought I was going to lose you forever!”

“I was so scared for you my love!”

“Ya’ll should stop crowding him,” Chen pointed out, looking annoyed.

And so they did.

“Mirror, mirror, on the wall,” Luhan began gleefully, dancing around his room as he spoke. “Who’s the fairest of them all.”

“Xiumin,” Sehun answered immediately. “You failed, Luhan. Way to suck at life.”

Lu
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Kai là một trong đó ngất đi," Lay tiếp tục chỉ về phía các ngôi sao lùn trên mặt đất. "Và Tao của một trong đó chỉ ngất đi trên giường của tôi." Ông chỉ vào những ngôi sao lùn ngủ người đã đưa lên các xa giường đi. ​​"Tôi Baekhyun," ngôi sao lùn hắt hơi thêm vào. "Và tôi Chen," các lùn Derpy nói, giơ tay một chút. "Và chúng tôi cùng nhau là Exo!" Kai đột nhiên hét lên, nhảy dậy và nhìn xung quanh một cách hoang dại. Xiumin nhìn chằm chằm vào anh trong bối rối. "Bạn đang làm gì?" "Exo," DO giải thích. "Chúng tôi đang đi du lịch biểu diễn. Chúng tôi nhảy múa và sing- "" Tôi tung hứng, "Baekhyun nói với Xiumin nghiêm túc. "Và Tao cho thấy kỹ năng võ thuật gấu trúc của mình." "Chúng tôi kinda nổi tiếng," Lay nói thêm một cách thờ ơ. "Tôi là một hoàng tử," Xiumin nói. "Tôi nghĩ anh là người giúp việc của chúng tôi," Suho gãy, cho Xiumin một thách thức nhìn. "Tôi có thể là cả hai," Xiumin thì thầm ngượng ngùng. Sau đó ông giải thích những câu chuyện như thế nào ông muốn nói đến ở đây (không hoàn toàn đề cập đến thực tế là Kai đã không thuê anh ta) cho đến khi tất cả mọi người đã bị bắt. "Vâng Nữ hoàng Luhan là gonna con số ra cuối cùng mà bạn không phải chết, "DO chỉ ra khi Xiumin đã được thực hiện. "Và cô ấy sẽ săn bạn xuống và giết bạn." "Tôi không muốn một phần trong này," Suho nói thêm. "Bạn có thể ở lại đây cho đến khi chúng ta nghĩ về một cái gì đó tốt hơn," Lay nói, gây Kai gật đầu một cách nhanh chóng. "Ừ. Bạn sẽ lấy anh chứ? "" Im đi, Kai, "Chen càu nhàu, đảo mắt." Chỉ cần giữ sạch ngôi nhà của chúng tôi, "Baekhyun nói với Xiumin sau một cái hắt hơi đặc biệt lớn. "Và nếu có ai đó đến một-Knockin ', đừng để' em vào." Và do đó, nó đã đến được rằng Hoàng tử Xiumin bắt đầu chung sống với bảy người lùn. Trong khi đó tại lâu đài, Luhan đã mơ mộng về là đẹp nhất trong không chỉ có đất, nhưng toàn bộ thế giới. Sẽ không có được một cái gì đó? "Gương, trên tường," Luhan thở dài hạnh phúc, bởi vì anh ta không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nghe về cách tuyệt vời ông là, "ai là người thẳng thắn nhất của ta?" "Chúng ta đã có điều này thảo luận ", Sehun chỉ ra gắt gỏng, bĩu môi. "Em đẹp đã bị vượt qua bởi Xiumin. Thậm chí, tôi muốn sinh con của mình, và kỹ thuật nói tôi là một đối tượng vô tri vô giác. "" Xiumin đã chết, "Luhan gầm lên, lườm Sehun giận dữ." Không, "Sehun từ chối rỡ. "Kid vẫn Kickin ', và thậm chí còn đẹp hơn anh ấy ngày hôm qua. Xin lỗi 'bout vận may của mình. "Ngoại trừ không thực sự." Người thợ săn giết ông ta, "Luhan kêu lên, khoanh tay trước ngực. "Ông cho biết ông đã giết chết anh ta!" "Kris nói dối," Sehun trả lời một cách dễ dàng. "Trái tim Đó thợ săn -faced đã được sưởi ấm bởi Xiumin, và do đó, ông cho phép các hoàng tử sống. Bạn đã chơi. "Bởi vì Sehun là tất cả-hiểu-biết, Luhan đã buộc phải tin anh. Như không thể bởi vì nó được, Xiumin đã làm tan chảy băng xung quanh trái tim của người thợ săn và vẫn còn sống, lấy tên Luhan của từ mà không hề. Luhan là ghen tị, và màu đỏ giận dữ, và màu vàng với sự ghê tởm. "Anh ta đâu?" Luhan hỏi bằng một giọng đầy đe dọa thấp. "Trường hợp địa ngục là mảnh! Tôi sẽ xé anh chi từ chi và ăn trái tim vẫn còn đập, anh ra khỏi lồng ngực ing của mình! "" Ew, "Sehun nói thẳng thừng, nhăn nhó. "Tôi không cần điều đó hình ảnh tinh thần." "Anh ta đâu?" Luhan rít lên, đá gương giận dữ. "Ông sống với bảy người lùn trong rừng!" Sehun hét lên. "Đừng đánh tôi! Nó làm tổn thương niềm tự hào của tôi và bạn đang nhòe kính! "" Oh, ngừng phàn nàn, "Luhan ngắt lời, rap đốt ngón tay của mình vào khung và gây Sehun để tiếng kêu. Luhan ngã úp mặt xuống giường một cách đáng kể, suy nghĩ. Nếu nhỏ mà muốn chơi, sau đó Luhan sẽ chơi. Bởi vì Luhan đã chắc chắn, hoàn toàn tích cực, rằng ông sẽ giành chiến thắng. Khi đêm đến và cư dân của lâu đài đã ngủ say, Queen Luhan đang bận rộn trong phòng của mình, vẽ khuôn mặt của mình để trông giống như của một người phụ nữ già và điền vào một giỏ với một loại điều đó có thể được sử dụng để diệt các Hoàng tử. Nếu không có một chút thời gian để lãng phí, Luhan dùng phép thuật ác của mình để Độn khỏi lâu đài và vào trong thanh toán bù trừ trong rừng. Ông đã đến chỉ trong thời gian để xem như là bảy người lùn và Xiumin bước ra ngoài. "Bạn có chắc chắn bạn sẽ có sao không?" Tao hỏi lần thứ mười là Xiumin mở chúng ra khỏi căn nhà. "Tôi là một người đàn ông trưởng thành, "Xiumin kêu lên, thất vọng. "Tôi nghĩ rằng tôi có thể quản lý ba ngày một mình mà không nhận được bản thân mình bị giết!" Từ ​​nơi ông đã được ẩn, lông mày của Luhan nâng lên khi nhìn thấy hoàng tử. Được ông mặc một chiếc váy? "Tôi rời thực phẩm trong tủ lạnh," DO nhắc nhở Xiumin, ồn ào trên mái tóc của hoàng tử vào một thời trang của người mẹ. "Và có bia trong tủ phía trên bồn rửa. Đừng hít quá nhiều khói khi bạn đang chùi rửa và uống thật nhiều nước. "" Tôi sẽ ", Xiumin thở dài, nhận ra rằng đó là dễ dàng hơn chỉ gật đầu và đồng ý thay vì cãi nhau." Không bán ra của chúng tôi, " Suho nói thêm với khuôn mặt cau có, gây Xiumin lăn mắt. Nó thậm chí còn không đáng trả lời. "Xem bạn trong một vài ngày," Lay kêu lên vui vẻ, ném cánh tay của mình xung quanh Xiumin trong một cái ôm tạm biệt. "Tôi sẽ ở đây," Xiumin hứa, ép Lay một lần trước khi để anh ta đi. Bảy người lùn bắt đầu di chuyển về phía cây. "Hãy nhớ không ra mở cửa cho bất cứ ai!" DO nhắc nhở anh khi họ đã tiếp tục đi. "Hãy đợi anh, tình yêu của tôi!" Kai hét lên ngay trước khi tất cả họ đều biến mất trong một làn khói . Xiumin nhìn theo họ, lắc đầu nhẹ. "Làm thế nào để tất cả mọi người làm điều đó?" Ông hỏi mình lặng lẽ trước khi quay lại và đi lại vào tiểu, làm cho chắc chắn để khóa cửa lại. Ông bắt đầu để làm sạch, trang phục ông mặc vút quanh mắt cá chân và đánh lạc hướng anh ta. Lý do duy nhất mà anh đã mặc nó vì nó là tất cả những người lùn đã có cho anh ta, và trong khi đó làm cho anh ta một chút thần kinh (do tại sao bảy người lùn nam sẽ sở hữu bốn váy?), Ông đã không dừng lại ở đó. Tuy nhiên, ông đã khá chắc chắn anh ta đang mặc nó sai, và nó đã trở thành khó chịu. Đó không phải là mười phút sau khi những người lùn đã để lại cho thành phố mà có một tiếng gõ vào cửa. "Ai đó?" Xiumin gọi là, không ở tất cả các phiền tự hỏi làm thế nào nó đã được rằng một người lạ có thể tìm thấy những ngôi nhà mặc dù nó không phải là bất cứ nơi nào gần văn minh. Hắn nhìn thấy nó, sau khi tất cả. "Người bán hàng!" Luhan (cho rằng là đó là ai) hét lên qua cửa, tham gia vào một giọng giả để đi cùng với sự xuất hiện sai lầm của mình. "Tôi đang bán các công cụ! Muốn mua cái gì? "Xiumin đi đến cửa và mở nó ra một vết nứt để nhìn thấy một người phụ nữ già rách rưới. "Phụ thuộc," ông nói chậm rãi, xem xét, "những gì bạn đang bán?" Anh ấy thực sự có thể sử dụng một số quần, và nhiều bột giặt. "Mở cửa rộng hơn để tôi có thể có được một cái nhìn tốt ở bạn," người phụ nữ bán hàng rong cũ yêu cầu, và, không suy nghĩ bất cứ điều gì về nó, Xiumin đã làm. "Không phải anh là một chàng trai xinh đẹp!" Cô kêu lên khi nhận được một cái nhìn tốt ở anh. Xiumin thở dài và đưa tay qua mái tóc của mình. "Đó là ăn mặc, tôi thề," ông bắt đầu, đau khổ, "Tôi thường không giống như thế này." "Tôi biết chỉ là những gì bạn cần!" Người phụ nữ bán hàng rong nói với anh, mỉm cười rạng rỡ khoe hàm răng khấp khểnh. Xiumin nhướng mày dò hỏi. "Ribbons!" Cô hét lên hào hứng, kéo dải ruy băng màu sắc rực rỡ từ cái giỏ của mình. "Mỗi anh chàng đẹp trai trong một chiếc váy khá cần băng!" "Um, không," Xiumin nói, bước một bước nhanh ra khỏi người phụ nữ điên. "Mặc quần áo của phụ nữ cảm thấy đủ kỳ lạ như nó là-" "Quay lại," bán lươn ra lệnh, làm cho một chuyển động bằng ngón tay. "Tôi sẽ sửa chữa bạn lên." Không muốn để được thô lỗ, Xiumin miễn cưỡng quay lưng lại với người phụ nữ lạ, và ngay lập tức cảm thấy mình bắt đầu ren của mình lên. Khi người phụ nữ bán hàng rong là Luhan, tuy nhiên, băng mình là xấu xa và ông đã làm cho họ lên một cách nhanh chóng và chặt chẽ như vậy mà Xiumin kịp thời mất khả năng thở và rơi xuống sàn nhà, dường như đã chết. Luhan cười khúc khích, lấy giỏ từ nơi ông ' d đặt nó trên mặt đất và cất cánh ngụy trang của mình. "Tôi giành chiến thắng!" Anh hét lên sung sướng, đá Xiumin ở bàn chân trong sự phấn khích của mình. "Bây giờ tôi là người thẳng thắn nhất của tất cả chúng một lần nữa!" Và, chỉ để chứng minh điều đó với chính mình, ông đã kịp thời xuất hiện trở lại lâu đài. Trong khi đó, bảy chú lùn trở về sớm, như họ đã quên một số nguồn cung cấp của họ. Họ bước vào căn nhà chỉ để tìm Xiumin mặt xuống sàn nhà, không thở. "Oh my god anh ta chết rồi!" Baekhyun kêu lên với một cái hắt hơi. Kai bắt đầu khóc điên dại. "Nhưng tôi yêu anh! Tại sao, Thiên Chúa? "Ông quỳ xuống, ném nắm đấm của mình lên bầu trời. "Tại sao!" DO, bất chấp sự thôi thúc mình phải hoảng sợ, chỉ thở dài và cúi xuống sàn để dính hai ngón tay vào cổ của Xiumin. "Không, anh ấy vẫn còn loại còn sống," anh nói, nhìn lên anh em của mình. "Anh ấy có một xung, nhưng anh ấy đã không còn thở." "Got này," Suho đột nhiên nói, lấy một dao găm ra khỏi túi của mình và cắt dải ruy băng. Ngay lập tức Xiumin thở hổn hển và ngồi dậy, màu sắc trở lại trên gò má. "Đó đã cho tôi!" Anh rên rỉ, cầm một tay vào ngực của mình và cố gắng thở bình thường. "Anh giả vờ là một người phụ nữ già! Tôi đã nói với bạn váy này là một ý tưởng tồi! "" Tôi đã nói với bạn không để cho bất cứ ai vào ", DO nhắc anh với một ánh mắt lo lắng. "Nếu chúng tôi không trở lại rất nhanh chóng bạn sẽ chết!" "A 'cảm ơn bạn' có thể là tốt đẹp," Suho càu nhàu, đảo mắt. Xiumin thở dài. "Cảm ơn," anh lầm bầm nóng nảy. Ngay lập tức, ông đã gạ gẫm bởi Lay và Kai. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất em mãi mãi!" "Tôi đã rất sợ hãi cho bạn tình yêu của tôi!" "Ya'll nên dừng lại tụ tập anh, "Chen đã chỉ ra, nhìn khó chịu. Và vì vậy họ đã làm." Gương, trên tường, "Luhan bắt đầu hân hoan, nhảy múa xung quanh căn phòng của mình như ông đã nói. "Ai là người thẳng thắn nhất của tất cả." "Xiumin," Sehun trả lời ngay lập tức. "Bạn không thành công, Luhan. Way để hút vào cuộc sống. "Lu



















































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: