So the Dark Lord actually hugged you,

So the Dark Lord actually hugged yo

So the Dark Lord actually hugged you," Draco said in amazement, looking almost as if his world had just been monumentally changed. Harry supposed that it was very shocking (he himself was still trying to wrap his mind around it). The Dark Lord was not emotional (except when it came to anger, of course; he frequently felt that and usually inflicted pain on others because of it) and he was certainly not sentimental or affectionate. In fact, it was just absurd to even imagine it.

Harry uncomfortably leaned back against his seat and glanced out the window at the rapidly passing scenery, a blur of green trees and blue sky. "Yeah. He . . . hugged . . . me."

"Hugged you. Like . . . wrapped his arms around you?"

"Yes, Draco," he snapped, "I do believe that's the definition of the word."

"Has he ever done anything like that before?" Draco pressed, unruffled at the outburst.

"No," he said slowly. "Never."

"The Dark Lord . . . hugging someone." Draco shook his head in disbelief. "What was it like?"

Harry hesitated, only to frown when the correct word came to mind.

"Awkward."

Yes, it was amazingly . . . awkward. Harry had never truly had that much affection-Bellatrix doted on him almost manically, but she never really hugged him or kissed him, never once told him 'I love you'. His father never had either, though it wasn't as though Harry ever wanted him to say it. Draco's parents weren't overly demonstrative, either, but on occasion they did put their arms around him or otherwise expressed their affection-Harry always watched with mild interest and some embarrassment. Such warm emotions in general just seemed . . . awkward . . . to him, something that should be kept behind closed doors. It just didn't feel right to watch. Then again . . .

"But he is my father. I suppose he should do things like that."

Draco shrugged, but kept shaking his head in shock. "Whatever. I just wonder if he's been Imperio'd."

The conversation fell into a strained silence for a long moment as each waited for the other to speak. But, when it became apparent neither had anything to say, their minds started to drift off in different directions.

Harry chewed his lip, his thoughts turning to the Sorting Ceremony and what a horrible disaster it could very well turn out to be. He glanced at Draco, tried to picture his reaction if the Hat decided to say 'Gryffindor' instead of 'Slytherin', and discovered that he couldn't. And even after the initial shock and horror (which would, he very well knew, inevitably be on his face) faded, when they took seats at separate tables, what would life be like? They wouldn't share a dorm, they wouldn't sit on the same side of the room in classes, their very House mates would be in constant competition . . . and then, of course, even when Draco wasn't factored in, Harry himself just hated Gryffindors. It would be like being among the enemy. No one would know who he was, who his father was, and if they even found out, they would not react with the worshipful awe that the Slytherins would. Gryffindor was the House Albus Dumbledore recruited from; Slytherin was the House Voldemort found supporters in.

And, to top it off, being sorted into Gryffindor would be . . . incredibly humiliating. The Slytherins would talk about him behind his back, mock him, he knew they would.

He glanced at Draco, who was busy twiddling his thumbs and trying to look out the window. They'd been friends for almost as long as he could remember, but he'd never really broached the subject of his mother. Draco's parents had pedigrees stretching back to almost the time of Hogwarts' founding; there was not a muggle to be seen on his family tree, and all of his relatives had been Slytherin.

On the other hand, Harry was acutely aware of the fact that three of his grandparents had been muggle, and the forth almost a squib. And his lovely, mudblood of a mother . . . had been in Gryffindor.

Humiliating.

But, he supposed Draco had to hear about it sometime, at least the Gryffindor part, and maybe if he forewarned him, the shock and disgust wouldn't be as horribly bad . . .

"Draco?" he said hesitantly, forcing himself not to nervously wring his hands.

"Hmm?" The other boy turned to him questioningly, looking a bit happy to be talking again.

"If I . . . would, lets say . . ." Harry licked his bottom lip and cleared his throat, but finally forced it out: "not get sorted . . . into Slytherin, would we still be friends?"

Draco blinked, frowned, and finally narrowed his eyes at him. "Why would you not get into Slytherin? Don't tell me the Dark Lord was a Ravenclaw!"

Harry nervously cracked his knuckles, something he rarely did, and managed, "No, Father was Slytherin." After a seconds pause, he decided to just blurt it out and get it over with. "My mother was a Gryffindor."

Draco choked on his own saliva, his silvery eyes going wide. "Your mother was a Gryffindor? Gryffindor? As in, stupidly brave and sickeningly chivalrous?"

"That would be it," he muttered.

"Your father, the Dark Lord, had an heir with a Gryffindor? Gryffindor?!"

"Gryffindor," he said slowly, "yes. As In, 'Godric'." This (over) reaction was, of course, what he had been expecting, but it didn't make it any less difficult.

"Do Gryffindors even become Death Eaters?"

"Apparently," Harry gritted out through clenched teeth. Truthfully, he was inclined to believe she hadn't been a Death Eater, but that might just make things worse.

"What else was she? A mudblood?"

That caught him off guard, and he startled, his eyes widening hugely.

"Oh Merlin," Draco gasped, a hand coming up to cover his mouth. "You're kidding. A Gryffindor mudblood?"

Harry forced himself to nod.

Draco stared at him for a minute, then began to shake his head. "What was your father thinking?"

"Don't ask me," Harry snarled as viciously as he could. "But just know that if I get sorted into Gryffindor it's not my fault. If my father didn't have a taste for trash . . ."

"You won't," Draco cut in complacently. "You obviously didn't take after her. You're Slytherin."

"But we'll never know if I take after her, will we?"

"What do you mean?"

"Well, she is dead. It's not as though I'll ever meet her."

"Why would you ever want to meet her? She was a Gryffindor mudblood!"

"I know. I just wonder what she was like. The closest thing I've ever had to a mother-figure is Aunt Bellatrix."

Draco snorted. "I doubt your mother would be anything like Bella. She's insane! Too much time spent in Azkaban, that one."

"She's your real aunt."

Draco rolled his eyes and sneered at him. Harry sneered back, but actually felt as relieved as he could be. The Malfoys were fanatical pureblood elitists, but his little revelation hadn't seemed to have changed anything between them.

Now he just had to cross his fingers and hope for a good outcome from the Sorting Ceremony.

"Want to get some food?" Draco asked suddenly, after a moments pause. "I can hear the cart coming already."

"Sure," Harry agreed. It wasn't as if there was anything better to do but stuff their faces with candy. He'd only ever been on a train a few times previously, but it always proved to be boring.

After practically buying almost everything off the cart with their combined money, much to the annoyance of the woman pushing it, they sat in companionable silence while feasting on chocolate frogs, pumpkin pasties, cauldron cakes, licorice wands, and Bertie Bott's Every Flavor Beans.

"So where's Crabbe and Goyle?" Harry asked through a grimace. He had just stumbled upon a particularly nasty earthworm flavored Bertie Bott Bean and hurried to wash it down with a Chocolate Frog. "I thought they were your lackeys."

"Who knows what they're doing? I don't think they even know what they're doing half the time."

"They are idiots. I think Crabbe and Goyle Srs. are only a bit brighter. Why my father thinks he has any use for them is beyond me."

"You've met them?"

"Death Eater meetings."

"Oh."

"-give it back!" a muted, very annoyed female voice shouted from somewhere in the hall outside.

Draco and Harry glanced at each other and then at the compartment door, where a muffled voice filtered through into the room. Suddenly, there was a horrible scratching at the door, accompanied by some yowling.

Harry stood up and in one swift movement slid the compartment door open, then stepped back almost immediately. A black flash zoomed into the small room, followed by a familiar, bushy haired girl. "Give me Neville's toad back, you little monster!" she shouted wildly.

Harry's intense gaze landed on his cat, who held a squirming toad in her mouth. "Isis," Harry sighed, "Let the toad down."

The blue eyed cat reluctantly released her hold on the toad, which hopped out of the compartment quickly.

"Hermione isn't it?" asked Harry, turning the to girl. How could he ever forget his little chat with the ambitious mudblood? "Hermione Granger?"

Hermione glanced at Harry. "Oh, hello. Harry, right?"

"Yes. Harry Riddle."

"That's your cat?"

Harry strode over to Isis and picked her up. "Yep. I wasn't very sure where she was."

"Harry," Draco began, eyeing Hermione as if she were a particularly revolting insect, "Why are you talking with this mud-"

Harry cut him off by delivering a sharp kick to his shin. "Do be nice, Draco."

Harry turned to Hermione. "Come in. Sit down." He motioned for her to sit down across from him. She hesitantly did.

"So," Harry glued a smile onto his face, "how have you been?"

"Good," Hermione replied while nervously glancing at Draco, who had collapsed beside Harry and was still rubbing his shin. The blond pureblood glared death at her and she snapped her eyes away.

"Was that your toad?" he asked, vaguely hoping she'd say no. Toads were so out of style . . .

"Oh, no," she said, managing to smile slightly. "It's some boy's named Neville. He seems to always be losing things . . ."

"My snake's around here somewhere," said Harry, wrinkling his nose in thought an
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Vì vậy Dark Lord thực sự ôm bạn,"Draco nói trong sự ngạc nhiên, tìm kiếm gần như là nếu thế giới của ông đã chỉ được thay đổi monumentally. Harry nghĩ rằng nó là rất sốc (vẫn còn bản thân ông đã cố gắng để bọc tâm trí của mình xung quanh nó). Dark Lord đã không được cảm xúc (ngoại trừ khi nó đến để tức giận, tất nhiên; ông thường xuyên cảm thấy rằng và thường gây ra đau trên những người khác vì nó) và ông đã chắc chắn không tình cảm hoặc tình cảm. Trong thực tế, nó đã chỉ là ngớ ngẩn để ngay cả tưởng tượng nó.Harry hẹp không tiện nghi cúi quay lại chống lại chỗ của mình và liếc nhìn ra cửa sổ lúc đi qua nhanh chóng phong cảnh, một mờ của cây xanh và bầu trời xanh. "có. Ông...... ôm tôi. ""Ôm bạn. Thích... quấn cánh tay của mình xung quanh bạn? ""Vâng, Draco," ông gãy, "Tôi tin rằng đó là định nghĩa của từ.""Hắn đã bao giờ làm bất cứ điều gì như thế trước?" Draco ép, không bù xù lúc sự trồi lên."Không," ông nói chậm. "Không bao giờ.""Dark Lord... ôm một ai đó." Draco lắc đầu trong sự hoài nghi. "Những gì đã là nó như?"Harry do dự, chỉ để nhăn khi từ chính xác đến tâm trí."Khó khăn".Có, nó là đáng ngạc nhiên... awkward. Harry đã không bao giờ thực sự có nhiều tình cảm-Bellatrix doted anh ta gần như manically, nhưng cô không bao giờ thực sự ôm anh ta hay hôn anh ta, không bao giờ một lần nói với anh ta 'I love you'. Cha không bao giờ có một trong hai, mặc dù nó không phải là mặc dù Harry bao giờ muốn anh ta để nói nó. Cha mẹ của Draco không quá chứng, một trong hai, nhưng thỉnh thoảng họ đã đặt cánh tay của họ xung quanh anh ta hoặc nếu không thể hiện của tình cảm-Harry luôn luôn theo dõi với lãi suất nhẹ và một số bối rối. Cảm xúc ấm áp như vậy nói chung chỉ có vẻ... khó khăn... để anh ta, cái gì đó nên được giữ đằng sau cánh cửa đóng lại. Nó chỉ cần không cảm thấy đúng để xem. Sau đó một lần nữa..."Nhưng ông là cha của tôi. Tôi cho rằng ông nên làm việc như thế."Draco shrugged, nhưng giữ lắc đầu bị sốc. "Bất cứ điều gì. Tôi chỉ cần tự hỏi nếu ông đã là Imperio có. "Cuộc trò chuyện rơi vào một sự im lặng căng thẳng một chút thời gian dài như mỗi đợi cho người khác để nói chuyện. Tuy nhiên, khi nó trở nên rõ ràng không có bất cứ điều gì để nói, tâm trí của họ bắt đầu trôi dạt ra hướng khác nhau.Harry nhai môi, suy nghĩ của mình chuyển sang phân loại lễ và những gì một thảm họa khủng khiếp, nó rất tốt có thể bật ra được. Ông glanced tại Draco, đã cố gắng để hình ảnh phản ứng của mình nếu mũ quyết định nói 'Gryffindor' thay vì 'Slytherin', và phát hiện ra rằng ông không thể. Và ngay cả sau khi ban đầu bị sốc và kinh dị (trong đó sẽ, ông rất tốt biết, chắc chắn là trên khuôn mặt của mình) phai mờ, khi họ đã lấy chỗ ngồi tại bàn riêng biệt, những gì cuộc sống sẽ như thế? Họ sẽ không chia sẻ một ký túc xá, họ sẽ không ngồi trên cùng một bên của căn phòng trong các lớp học, nhà của họ rất bạn cùng sẽ liên tục cạnh tranh... và sau đó, tất nhiên, ngay cả khi Draco không phải là yếu tố xác trong, Harry mình chỉ ghét Gryffindors. Nó sẽ như là trong số kẻ thù. Không ai sẽ biết những người ông đã là, người cha, và nếu họ thậm chí còn phát hiện ra, họ sẽ không phản ứng với kinh hoàng tôn kính các Slytherins nào. Gryffindor là các cụ Albus Dumbledore nhà tuyển dụng Slytherin là Voldemort nhà tìm thấy những người ủng hộ trong.Và, để đầu nó đi, được sắp xếp vào Gryffindor sẽ là... vô cùng nhục nhã. Các Slytherins sẽ nói chuyện về anh ta sau lưng, giả anh ta, ông biết họ sẽ.Ông glanced tại Draco, những người đã được bận rộn twiddling thumbs của mình và cố gắng để tìm ra cửa sổ. Họ có là bạn bè cho gần như miễn là ông có thể nhớ, nhưng ông đã không bao giờ thực sự broached chủ đề của mẹ. Cha mẹ của Draco có gia phả kéo dài quay lại hầu hết thời gian của Hogwarts' sáng lập; đã không có một muggle để được nhìn thấy trên cây gia đình của mình, và những người thân của mình đã Slytherin.Mặt khác, Harry là sâu sắc nhận thức của một thực tế rằng ba của ông bà đã muggle, và các quy định hầu như là một squib. Và ông Malfoy đáng yêu, của một người mẹ... đã Gryffindor.Làm nhục.Tuy nhiên, ông yêu cầu Draco đã nghe về nó đôi khi, ít phần Gryffindor, và có lẽ nếu ông cảnh báo trước ông ta, sốc và ghê tởm sẽ không như khủng khiếp xấu..."Draco?" ông nói hesitantly, buộc mình phải nervously vắt tay."Hmm?" Cậu bé khác quay sang Anh ta questioningly, tìm kiếm một chút hạnh phúc để nói một lần nữa."Nếu tôi... nào, cho phép nói..." Harry licked môi dưới cùng và xóa cổ họng của mình, nhưng cuối cùng đã buộc nó ra: "không có được sắp xếp... vào Slytherin, nào chúng ta vẫn là bạn?"Draco blinked, cau mày, và cuối cùng thu hẹp mắt của mình vào anh ta. "Tại sao nào bạn không nhận được vào Slytherin? Đừng nói với tôi Dark Lord là một Ravenclaw!"Harry nervously nứt đốt ngón tay của mình, một cái gì đó ông hiếm khi đã làm, và quản lý, "Không, cha là Slytherin." Sau một giây tạm dừng, ông đã quyết định chỉ tiết lộ bí mật nó và nhận được nó trên với. "Mẹ của tôi là một Gryffindor."Draco nghẹn ngào trên nước bọt của riêng mình, đôi mắt của ông màu trắng bạc sẽ rộng. "Mẹ của bạn là một Gryffindor? Gryffindor? Như trong, stupidly dũng cảm và vì lòng?""Đó sẽ là nó," ông muttered."Cha, Dark Lord, có người thừa kế với một Gryffindor? Gryffindor?!""Gryffindor," ông nói chậm, "có. Như trong, 'Godric'." Điều này (trên) phản ứng là, tất nhiên, những gì ông đã chờ đợi, nhưng nó đã không làm cho nó bất kỳ ít khó khăn."Làm Gryffindors thậm chí trở thành cái chết ăn?""Rõ ràng," Harry gritted ra qua Giữ răng. Trung thực, ông được nghiêng để tin rằng cô ấy đã không là một tử thần thực tử, nhưng điều đó chỉ có thể làm cho những điều tồi tệ hơn."Gì là cô? Một Malfoy?"Mà bắt ông ta mất cảnh giác, và ông giật mình, đôi mắt của mình mở rộng vô cùng."Oh Merlin," Draco gasped, một bàn tay đến để che miệng của mình. "Bạn đang đùa. Một Malfoy Gryffindor?"Harry buộc mình gật đầu.Draco stared lúc anh ta cho một phút, sau đó bắt đầu để bắt đầu. "Những gì cha của bạn suy nghĩ?""Đừng hỏi tôi," Harry snarled viciously như ông có thể. "Nhưng chỉ cần biết rằng nếu tôi nhận được sắp xếp vào Gryffindor nó không phải là lỗi của tôi. Nếu cha tôi đã không có một hương vị cho thùng rác... ""Bạn sẽ không," Draco cắt complacently. "Bạn rõ ràng là không có sau khi cô ấy. Bạn đang Slytherin.""Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ biết nếu tôi có sau khi cô ấy, sẽ chúng tôi?""Bạn làm là gì?""Vâng, cô ấy là chết. Nó là không phải là mặc dù tôi sẽ bao giờ gặp cô ấy.""Tại sao bạn đã bao giờ muốn gặp cô ấy? Cô là một Malfoy Gryffindor!""Tôi biết. Tôi chỉ cần tự hỏi những gì cô đã như thế. Điều gần nhất tôi đã từng có một con số mẹ là dì Bellatrix."Draco snorted. "Tôi nghi ngờ của bạn mẹ sẽ là bất cứ điều gì giống như Bella. Cô là điên! Quá nhiều thời gian chi tiêu trong ngục Azkaban, cái này.""Cô ấy là dì của em vậy thực."Draco cán đôi mắt của mình và rưới lúc anh ta. Harry rưới trở lại, nhưng thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi ông có thể. Các Malfoys là cuồng tín pureblood elitists, nhưng sự mặc khải chút của ông dường như đã không có thay đổi bất cứ điều gì giữa chúng.Bây giờ ông chỉ cần có để chéo ngón tay của mình và hy vọng cho một kết quả tốt từ buổi lễ phân loại."Muốn để có được một số thực phẩm?" Draco hỏi đột nhiên, sau khi một tạm dừng những khoảnh khắc. "Tôi có thể nghe giỏ hàng đã đến.""Chắc chắn," Harry đồng ý. Nó không phải là như nếu có là bất cứ điều gì tốt hơn để làm, nhưng công cụ khuôn mặt của họ với kẹo. Ông sẽ chỉ bao giờ được trên một chuyến tàu một vài lần trước đây, nhưng nó luôn luôn chứng tỏ được nhàm chán.Sau khi thực tế mua hầu như tất cả mọi thứ ra giỏ hàng với tiền của họ kết hợp, nhiều đến ít phiền toái của người phụ nữ đẩy nó, họ ngồi trong companionable im lặng trong khi ăn uống trên sô cô la con ếch, bí ngô pasties, bánh vạc, cây đũa phép cam thảo, và hạt cà phê hương vị mỗi Bertie Bott."Vì vậy đâu bà và Goyle?" Harry hỏi thông qua một sự nhăn mặt. Ông chỉ có stumbled khi một đặc biệt khó chịu giun đất mùi Bertie Bott đậu và vội vã để rửa nó xuống với một con ếch sô cô la. "Tôi nghĩ rằng họ đã lackeys của bạn.""Những người hiểu biết những gì họ đang làm? Tôi không nghĩ rằng họ thậm chí biết những gì họ đang làm một nửa thời gian.""Họ đang idiots. Tôi nghĩ bà và Goyle Srs. chỉ là một chút sáng hơn. Tại sao cha tôi nghĩ rằng ông đã sử dụng bất kỳ cho họ là ngoài tôi.""Bạn đã gặp chúng chưa?""Cái chết cuộc họp Eater.""Oh.""-cung cấp cho nó trở lại!" tắt, rất khó chịu giọng nữ hét lên từ một nơi nào đó trong hội trường bên ngoài.Draco và Harry liếc nhìn vào nhau và sau đó tại cửa khoang, nơi một giọng nói không rỏ lọc thông qua vào phòng. Đột nhiên, có là một khủng khiếp gãi tại cửa, đi kèm với một số yowling.Harry stood up and in one swift movement slid the compartment door open, then stepped back almost immediately. A black flash zoomed into the small room, followed by a familiar, bushy haired girl. "Give me Neville's toad back, you little monster!" she shouted wildly.Harry's intense gaze landed on his cat, who held a squirming toad in her mouth. "Isis," Harry sighed, "Let the toad down."The blue eyed cat reluctantly released her hold on the toad, which hopped out of the compartment quickly."Hermione isn't it?" asked Harry, turning the to girl. How could he ever forget his little chat with the ambitious mudblood? "Hermione Granger?"Hermione glanced at Harry. "Oh, hello. Harry, right?""Yes. Harry Riddle.""That's your cat?"Harry strode over to Isis and picked her up. "Yep. I wasn't very sure where she was.""Harry," Draco began, eyeing Hermione as if she were a particularly revolting insect, "Why are you talking with this mud-"Harry cut him off by delivering a sharp kick to his shin. "Do be nice, Draco."Harry turned to Hermione. "Come in. Sit down." He motioned for her to sit down across from him. She hesitantly did."So," Harry glued a smile onto his face, "how have you been?""Good," Hermione replied while nervously glancing at Draco, who had collapsed beside Harry and was still rubbing his shin. The blond pureblood glared death at her and she snapped her eyes away."Was that your toad?" he asked, vaguely hoping she'd say no. Toads were so out of style . . ."Oh, no," she said, managing to smile slightly. "It's some boy's named Neville. He seems to always be losing things . . .""My snake's around here somewhere," said Harry, wrinkling his nose in thought an
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Vì vậy, Chúa tể Hắc ám thực sự ôm anh, "Draco nói trong sự ngạc nhiên, nhìn như thể thế giới của ông đã chỉ được thay đổi hoành tráng. Harry cho rằng nó là rất gây sốc (bản thân ông vẫn cố gắng để chiếm hết tâm trí của mình xung quanh nó). The Dark Lord không cảm xúc (trừ khi nó đến sự tức giận, tất nhiên, ông thường xuyên cảm thấy điều đó và thường gây ra đau đớn cho người khác vì nó) và ông chắc chắn không phải tình cảm hay cảm Trong thực tế, nó chỉ là vô lý để thậm chí tưởng tượng nó.. Harry không thoải mái dựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ phong cảnh đi qua nhanh chóng, một mờ của cây xanh và bầu trời xanh. "Yeah. He. . . ôm. . . tôi. " "Ôm bạn. Giống như. . . quấn cánh tay của mình xung quanh bạn? " "Vâng, Draco," anh ngắt lời, "Tôi tin rằng đó là định nghĩa của từ này." "Anh ấy có bao giờ làm bất cứ điều gì như thế trước đó?" Draco ép, thản nhiên đi vào sự bùng nổ. "Không, "ông nói chậm rãi." Không bao giờ. " "The Dark Lord. . . ôm ai đó. "Draco lắc đầu trong sự hoài nghi." Những gì đã được nó như thế nào? " Harry ngập ngừng, chỉ để tiết kiệm nụ cười khi từ chính xác đến tâm trí. "Awkward." Vâng, đó là đáng ngạc nhiên... khó xử. Harry chưa bao giờ thực sự có nhiều tình cảm-Bellatrix doted về anh ta gần như manically, nhưng cô không bao giờ thực sự ôm hoặc hôn anh, không bao giờ có lần nói với anh ta "Tôi yêu em". Cha của ông không bao giờ có thể, mặc dù nó không phải là mặc dù Harry bao giờ muốn anh nói nó. Cha mẹ của Draco không quá chỉ thị, một trong hai, nhưng lần họ đã đưa cánh tay của mình xung quanh mình hoặc bày tỏ tình cảm-Harry của họ luôn luôn nhìn xem nhẹ và một số bối rối. cảm xúc ấm áp như vậy nói chung chỉ là vẻ... vụng ... với anh ta, cái gì đó nên được giữ phía sau cánh cửa đóng kín. Nó chỉ không cảm thấy quyền xem. Sau đó một lần nữa... "Nhưng ông là cha tôi. Tôi cho rằng anh ta nên làm những điều như thế. " Draco nhún vai, nhưng vẫn giữ lắc đầu bị sốc. "Bất cứ điều gì. Tôi chỉ tự hỏi nếu anh ta được Imperio'd. " Cuộc trò chuyện rơi vào một sự im lặng căng thẳng một lúc lâu như từng chờ đợi cho người khác để nói chuyện. Nhưng, khi nó trở nên rõ ràng không có gì để nói, tâm trí của họ bắt đầu trôi dạt ra trong hướng khác nhau. Harry nhai môi, suy nghĩ của mình chuyển đến Lễ Phân loại và những gì một thảm họa khủng khiếp nó cũng rất có thể bật ra được. Anh liếc nhìn Draco, cố gắng hình dung ra phản ứng của mình nếu Hat đã quyết định nói "Gryffindor 'thay vì "Slytherin", và phát hiện ra rằng ông không thể. Và ngay cả sau cú sốc ban đầu và kinh dị (mà có, ông cũng rất biết, chắc chắn là trên khuôn mặt của mình) đã bị mờ, khi họ mất ghế tại các bảng riêng biệt, điều gì sẽ sống như thế ? Họ sẽ không chia sẻ một ký túc xá, họ sẽ không ngồi trên cùng một bên của căn phòng trong lớp, bạn bè rất Nhà của họ sẽ có sự cạnh tranh liên tục... và sau đó, tất nhiên, ngay cả khi Draco đã không được yếu tố nhập , Harry mình chỉ ghét Gryffindor. Nó giống như là một trong những kẻ thù. Không ai biết ông là ai, người cha của ông là, và nếu họ thậm chí còn phát hiện ra, họ sẽ không phản ứng với sự kính sợ tôn thờ rằng Slytherin sẽ. Gryffindor là Nhà Albus Dumbledore tuyển từ; Slytherin là nhà Voldemort tìm thấy trong những người ủng hộ. Và, để đầu nó đi, được sắp xếp vào Gryffindor sẽ được. . . vô cùng nhục nhã. Các Slytherin sẽ nói về anh ta sau lưng, nhạo báng Ngài, ông biết họ muốn. Anh liếc nhìn Draco, đang bận rộn twiddling ngón tay cái của mình và cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Họ muốn được bạn bè cho gần như là miễn là anh có thể nhớ, nhưng anh chưa bao giờ thực sự đề cập các chủ đề của mẹ mình. Cha mẹ của Draco đã phả trải dài đến gần thời điểm thành lập Hogwarts '; có không phải là một Muggle để được nhìn thấy trên cây gia đình của mình, và tất cả người thân của mình đã Slytherin. Mặt khác, Harry đã nhận thức sâu sắc về thực tế là ba của ông bà đã Muggle, và ra gần như một pháo thăng thiên. Và đáng yêu, Máu bùn của một người mẹ của mình. . . đã có mặt tại nhà Gryffindor. nhục. Nhưng, anh cho rằng Draco đã nghe về nó đôi khi, ít nhất là một phần Gryffindor, và có lẽ nếu ông cảnh báo trước ông, những cú sốc và ghê tởm sẽ không được như khủng khiếp xấu. . . "Draco?" ông nói ngập ngừng, buộc mình không lo lắng vặn bàn tay của mình. "Hmm?" Các chàng trai kia quay sang anh dò hỏi, tìm kiếm một chút hạnh phúc để được nói chuyện một lần nữa. "Nếu tôi... sẽ, cho phép nói..." Harry liếm môi dưới của mình và hắng giọng, nhưng cuối cùng đã buộc nó ra: "...? Không có được sắp xếp vào Slytherin, chúng ta sẽ vẫn là bạn bè" Draco chớp mắt, cau mày, và cuối cùng nheo mắt nhìn anh. "Tại sao bạn sẽ không nhận được vào Slytherin? Đừng nói với tôi là Dark Lord là một Ravenclaw!" Harry lo lắng nứt đốt ngón tay của mình, điều mà anh hiếm khi làm, và quản lý, "Không, Cha là Slytherin." Sau một giây dừng lại, anh quyết định vừa thốt ra và nhận được nó trên với. "Mẹ tôi là một Gryffindor." Draco sặc nước bọt của chính mình, đôi mắt màu bạc của mình để đi rộng. "Mẹ em là một Gryffindor Gryffindor? Như trong, ngớ ngẩn dũng cảm và hào hiệp sickeningly?" "Đó sẽ là nó," anh lẩm bẩm. "Cha con, Chúa tể Hắc ám, có một người thừa kế với một Gryffindor Gryffindor? ?!" "Gryffindor , "ông nói chậm rãi," có. Như trong "Godric '." Này (trên) phản ứng được, tất nhiên, những gì ông đã mong đợi, nhưng nó đã không làm cho nó bất kỳ khó khăn. "Do Gryffindor thậm chí trở thành Tử Thần Thực Tử?" "Rõ ràng," Harry nghiến hiện thông qua hàm răng nghiến chặt. Trung thực, ông đã nghiêng để tin rằng cô ấy đã không được một Tử Thần Thực Tử, nhưng điều đó chỉ có thể làm cho mọi việc tồi tệ hơn. "Những gì người khác đã được cô? A Máu bùn?" Điều đó bắt gặp anh ta mất cảnh giác, và anh giật mình, đôi mắt mở rộng rất lớn. " Oh Merlin, "Draco thở hổn hển, một bàn tay sắp lên che miệng của mình. "Bạn đang đùa. Một Máu bùn Gryffindor?" Harry buộc mình phải gật đầu. Draco nhìn chằm chằm vào anh trong một phút, sau đó bắt đầu lắc đầu. "Những gì là cha của bạn suy nghĩ?" "Đừng hỏi tôi," Harry gầm gừ như ác như ông có thể. "Nhưng chỉ biết rằng nếu tôi có được sắp xếp vào Gryffindor nó không phải là lỗi của tôi. Nếu cha tôi đã không có một hương vị cho thùng rác..." "Bạn sẽ không," Draco cắt trong mãn. "Bạn rõ ràng là đã không đi theo cô. Bạn Slytherin." "Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết nếu tôi đi theo cô ấy, chúng tôi sẽ?" "Ý anh là gì?" "Vâng, cô ấy đã chết. Nó không phải là mặc dù bao giờ tôi sẽ gặp cô ấy. " "Tại sao bạn lại muốn gặp cô ấy? Cô ấy là một Máu bùn Gryffindor!" "Tôi biết. Tôi chỉ tự hỏi những gì cô ấy như thế nào. Điều gần nhất mà tôi từng có một mẹ, con hình là dì Bellatrix. " Draco khịt mũi. "Tôi nghi ngờ mẹ của bạn sẽ là bất cứ điều gì giống như Bella. Cô ấy là điên! Quá nhiều thời gian dành cho Azkaban, một trong đó." "Cô ấy là người cô thực sự của bạn." Draco đảo mắt và cười nhạo anh. Harry cười khẩy trở lại, nhưng thực sự cảm thấy như nhẹ nhõm khi có thể được. Các Malfoy là elitists thuần chủng cuồng tín, nhưng mặc khải nhỏ của mình đã không có vẻ đã thay đổi bất cứ điều gì giữa chúng. Bây giờ anh chỉ phải vượt qua những ngón tay của mình và hy vọng cho một kết quả tốt từ Lễ Phân loại. "Bạn muốn nhận được một số thực phẩm?" Draco đột nhiên hỏi, sau một khoảnh khắc tạm dừng. "Tôi có thể nghe thấy hàng đến rồi." "Chắc chắn rồi," Harry đồng ý. Đó là không phải là nếu có bất cứ điều gì tốt hơn để làm, nhưng nhét khuôn mặt của họ với kẹo. Anh sẽ chỉ bao giờ được trên một chuyến tàu một vài lần trước đây, nhưng nó luôn luôn tỏ ra là nhàm chán. Sau khi thực tế mua gần như tất cả mọi thứ ra khỏi giỏ hàng với tiền kết hợp của họ, nhiều để không ít phiền toái của người phụ nữ đẩy nó, họ ngồi trong im lặng thân mật trong khi ăn mồi trên những con ếch chocolate, pasties bí ngô, bánh vạc, đũa phép cam thảo, và Every Flavor Đậu Bertie Bott của. "Vì vậy, nơi Crabbe và Goyle?" Harry hỏi qua một cái nhăn mặt. Ông đã chỉ hiện ra một con giun đất đặc biệt khó chịu hương vị Bertie Bott Bean và vội vã để rửa nó xuống với một con ếch Chocolate. "Tôi nghĩ rằng chúng là tay sai của mình." "Ai biết được họ đang làm gì? Tôi không nghĩ rằng họ thậm chí không biết những gì họ đang làm một nửa thời gian." "Họ đang ngốc. Tôi nghĩ Crabbe và Goyle Srs. chỉ sáng hơn một chút. Tại sao cha tôi nghĩ ông có bất kỳ sử dụng cho họ là ngoài tôi. " "Bạn đã gặp họ?" "cuộc họp Tử Thần Thực Tử." "Oh." "-give nó trở lại!" một giọng nữ rất bực mình tắt tiếng hét từ một nơi nào đó trong hội trường bên ngoài. Draco và Harry liếc nhìn nhau và sau đó ở cửa khoang, nơi một giọng nói bị bóp nghẹt lọc qua vào phòng. Đột nhiên, có một gãi khủng khiếp ở cửa, kèm theo một số yowling. Harry đứng lên và trong một chuyển động nhanh chóng trượt cửa khoang mở, rồi bước lại gần như ngay lập tức. Một ánh chớp đen thu nhỏ vào căn phòng nhỏ, theo sau là một quen thuộc, cô gái tóc xù. "Hãy cho tôi trở lại cóc của Neville, bạn ít quái vật!" cô hét lên dữ dội. Ánh mắt dữ dội của Harry đã đổ bộ lên con mèo của mình, người đã tổ chức một cóc loay hoay trong miệng. "Isis," Harry thở dài, "Hãy để con cóc xuống." Con mèo mắt xanh miễn cưỡng phát hành giữ cô trên cóc, mà nhảy ra khỏi khoang một cách nhanh chóng. "Hermione không phải là nó?" Harry hỏi, chuyển đến cô gái. Làm thế nào anh có thể quên chuyện nhỏ của mình với Máu bùn đầy tham vọng? "Hermione Granger?" Hermione liếc nhìn Harry. "Oh, xin chào. Harry, phải không?" "Có". Harry Riddle. "Đó là con mèo của bạn?" Harry sải bước với Isis và bế cô lên. "Đúng vậy. Tôi không phải là rất chắc chắn đang ở đâu." "Harry," Draco bắt đầu, nhìn Hermione như thể cô là một loài côn trùng đặc biệt ghê tởm, "Tại sao các bạn nói chuyện với bùn này" Harry ngắt lời anh bằng cách cung cấp một sắc nét kick vào ống chân của mình. "Đừng được tốt đẹp, Draco." Harry quay sang Hermione. "Vào đi. Ngồi xuống." Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện với anh. Cô ngập ngừng đã làm. "Vì vậy," Harry dán một nụ cười trên khuôn mặt của mình, "làm thế nào bạn có được?" "Tốt," Hermione trả lời trong khi lo lắng liếc nhìn Draco, người đã sụp đổ bên cạnh Harry và vẫn xoa cẳng mình. Người thuần chủng vàng lườm chết cô ấy và cô ấy bị gãy đôi mắt cô ấy đi. "Đó là con cóc của bạn?" ông hỏi, mơ hồ hy vọng cô ấy sẽ nói không. Con cóc đã quá lỗi thời. . . "Oh, không," cô nói, quản lý mỉm cười nhẹ. "Đó là một cậu bé tên là Neville. Ông dường như luôn luôn có những thứ mất..." "xung quanh con rắn của tôi đang ở đâu đó," Harry nói, chun mũi của mình trong suy nghĩ một















































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: