Economy of Burma 1962 – 1995The Burmese Way to Socialism 1962-88The fu dịch - Economy of Burma 1962 – 1995The Burmese Way to Socialism 1962-88The fu Việt làm thế nào để nói

Economy of Burma 1962 – 1995The Bur

Economy of Burma 1962 – 1995

The Burmese Way to Socialism 1962-88
The fundamentals of the Burmese Way to Socialism, as outlined in 1963, were as follows:
1. In setting forth their programmes as well as in their execution the Revolutionary Council will study and appraise the concrete realities and also the natural conditions peculiar to Burma objectively. On the basis of the actual findings derived from such study and appraisal it will develop its own ways and means to progress.
2. In its activities the Revolutionary Council will strive for self-improvement by way of self-criticism. Having learnt from contemporary history the evils of deviation towards right or left the Council will with vigilance avoid any such deviation.
3. In whatever situations and difficulties the Revolutionary Council may find itself it will strive for advancement in accordance with the times, conditions, environment and the ever changing circumstances, keeping at heart the basic interests of the nation.
4. The Revolutionary Council will diligently seek all ways and means whereby it can formulate and carry out such programmes as are of real and practical value for the well-being of the nation. In doing so it will critically observe, study and avail itself of the opportunities provided by progressive ideas, theories and experiences at home, or abroad without discrimination between one country of origin and another.
The policy sought to reorient the Burmese economy to a socialist economy, to develop the Burmese military, and to construct a national identity among many disparate ethnic minorities and the majority Burmans.
This period has undoubtedly been the most disastrous in the entire modern eco-nomic history of Burma. An obsession with maintaining control and its hold on power led the military regime to reduce contact with the outside world to bare necessities. Not only foreign, but domestic wholesale and even retail, trade was nationalized. All industrial enterprises, including the successful ones launched by ethnic Burmese entrepreneurs under the democratic regime, were also taken over. Only peasant agriculture was not "nationalized", but even here farmers were subjected to a battery of physical and price controls. The extent of "socialism" shocked even the Soviet and East European diplomats and visiting officials and academics. They realized that such draconian measures in the name of socialism could only give that ideology a bad name. Private citizens were deprived not only of the opportunity to engage in economic activity on their own terms, but also to enjoy any form of civic freedom. Civilian administrators, managers and experts in all sectors were placed under the direct supervision of military officers at even operational levels. From a narrowly nationalistic standpoint, the only "achieve-ment" of the regime was to have been responsible for the exodus of the remaining communities of foreign ethnic origin from Burma, since they had been deprived of their means of livelihood.
According to the Tenancy Law of 1963, the right of tenancy was vested solely in the Agrarian Committees set up in all rural areas. These agencies allocated the land available for allocation to the poorest, without regard to the competence or resources of these candidates. Failure to comply with unreasonable instructions as to production and delivery of crops would be punished by loss of the allocated land. In the irrigated areas of Mandalay and Sagaing division, for example, farmers were not allowed to grow their traditional crops of paddy, groundnut, sessamum, chillies and onions, but had to grow cotton for the state factories instead. It would obviously have been more rational to earn foreign exchange from the traditional crops and import the necessary long staple cotton with the proceeds.
The government also passed a Farmers' Rights Protection Law which made it illegal for creditors to take any land, livestock, farm implements or produce in repayment of debt. This measure "protected" the farmer by making him more dependent than ever on the state for his subsistence. Risk of crop failure was borne entirely by peasants, while they had to sell at fixed prices to the state while meeting compulsory delivery quotas.
The result of all these measures on the agricultural sector was a steady decline in per capita paddy production and a dwindling of the exportable rice surplus. Some crops such as beans and pulses, that were not as closely supervised as paddy, did experience a growth of production and even exports, but could in no way compensate for the loss in earnings from rice.
In the manufacturing sector, the new regime attempted to extend the range of import substitution industries under state auspices already undertaken in the preceding democratic period. Factories for tractor and automobile assembly, ceramics, glass and other products were set up. These new industries, like the original state enterprises, were heavily dependent on imported inputs. The scarcity of foreign exchange resulting from the decline of primary exports meant that capacity was under-utilized in these industries as well. The encouraging spurt of private manufacturing industry under the democratic period was aborted by nationalization and mismanagement. The only positive aspect was the emergence of some very small scale cottage industry type activities in plastics, utensils, food processing and mechanical repair that were able to escape from the notice and control of the state. The isolation of the country of course also meant that access to new technology was completely lost.
The extended deterioration and decline of the Burmese economy during this phase manifested itself most evidently in the dismal performance of foreign trade as indicated in Table 1.5. From 1962 to 1988, exports fell from about $260 million to an average of $217 for the last three years from 1985 to 1988. The value of exports fluctuated over the years, with a high of $472 million in 1980 and a low of $107 million in 1970. The situation is even worse than indicated by the value figures, since the unit values of exports rose substantially by a factor of about four from the early 1960s to the late 1980s. In terms of volume, exports fell by almost 50 per cent, Imports rose from about $220 million at the beginning of the period to about $250 million at the end. Despite all the emphasis on self-suffi-ciency, external indebtedness rose from negligible levels to over $4 billion at the end.
A major consequence of the lack of incentives for trade to flow through legal channels was the diversion into illegal trade across the frontiers to Thailand, China and Bangladesh. Instead of trade flowing through the seaports at low transport costs for regular world prices, it was diverted into less remunerative channels. Rather than lose money at the artificial government internal prices for tradable goods the local produce was exchanged across the land borders for more expensive and inferior manufactured goods from China and Thailand. The nation thus lost both ways as a result of the completely irrational and perverse pricing policy of the government. Ironically, of course, it was this illegal trade itself that kept the economy afloat and prevented it from collapsing totally. This was a similar phenomenon to the "underground" or "parallel" economy of the Soviet Union and Eastern Europe. Together with the export of heroin, these illegal exports financed the inflow of a wide range of imported goods to meet local needs.
The lack of foreign exchange earnings and the losses sustained by inefficient state enterprises meant that government revenue was far short of necessary current public expenditures, even though developmental expenditures disappeared almost totally. Recourse was had to the printing press, punctuated by successive "demo-netizations" in which the government repudiated its own currency in notes of higher denomination. Such measures of course only served to accelerate the velocity of circulation and make inflation even worse. The money supply and the price level began to accelerate in the 1970s and then took off in the middle of the 1980s, another obvious sign of the collapsing economic system of the Burmese Way to Socialism. These events led to the demonstrations of 1988 which were brutally suppressed by the military. Recognizing the utter bankruptcy of the misguided socialist experiment, the ruling junta was replaced by the SLORC team that proclaimed the abandonment of socialism and an allegedly market oriented "open door" policy towards foreign investment and trade with the outside world.
THE SLORC/SPDC REGIME 1988
The economic system that the new junta inherited from the wreckage of the Burmese Way to Socialism was clearly in need of the economic equivalent of a blood transfusion. The only way to bring this about while at the same time retaining the military's grip on power was to follow the experience of China under Deng Xiao Ping, to open the country to foreign trade and investment to obtain the necessary resources to revive the collapsing economy while continuing to suppress any expression of political dissent. The attempt to switch on to a democratic phase by calling an election that they expected to win was frustrated, however, by the result that they received in the form of the landslide in favor of the NLD in the 1990 election. This led them to ignore its results and imposed more stringent restrictions on political activities including placing Daw Aung Suu Kyi under virtual house arrest.
A look at the foreign trade figures since 1988 seems to indicate that the opening up policy was successful. As Table 1.5 shows exports rose every year from $147 million in 1988 to $846 million in 1995. Rice exports averaged only about 180 thousand tons in the three years from 1987 to 1989, but rose to over 1 million tons in 1994 before falling again to 353,000 tons in 1995. Paddy production increased 50 per cent from about 13 million t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kinh tế Myanma năm 1962-1995Cách Miến điện đến chủ nghĩa xã hội năm 1962-88Nguyên tắc cơ bản của cách Miến điện đến chủ nghĩa xã hội, như đã nêu trong năm 1963, là như sau:1. trong thiết lập ra các chương trình cũng như thực hiện của Hội đồng cách mạng sẽ nghiên cứu và thẩm định thực tế cụ thể và cũng có thể điều kiện tự nhiên đặc biệt đến Miến điện một cách khách quan. Trên cơ sở kết quả thực tế có nguồn gốc từ các nghiên cứu và thẩm định nó sẽ phát triển riêng của mình cách thức và phương tiện để tiến bộ.2. trong các hoạt động hội đồng cách mạng sẽ phấn đấu để tự hoàn thiện bằng cách tự phê bình. Có học được từ lịch sử đương đại các tệ nạn của các độ lệch về phía bên phải hoặc trái hội đồng sẽ với biện pháp đề phòng tránh bất kỳ độ lệch như vậy.3. trong bất kỳ tình huống và những khó khăn hội đồng cách mạng có thể tìm thấy bản thân nó sẽ cố gắng cho tiến bộ phù hợp với thời gian, điều kiện, môi trường và các trường hợp bao giờ thay đổi, Giữ Trung tâm lợi ích cơ bản của dân tộc.4. Hội đồng cách mạng siêng năng sẽ tìm kiếm tất cả cách thức phương tiện và nhờ đó mà nó có thể xây dựng và thực hiện các chương trình như có giá trị thực tế và thực tế cho phúc lợi của dân tộc. Làm như vậy nó sẽ cực kỳ quan sát, nghiên cứu và avail tự của cơ hội được cung cấp bởi ý tưởng tiến bộ, lý thuyết và kinh nghiệm ở nhà, hoặc ở nước ngoài mà không phân biệt đối xử giữa một trong những nước xuất xứ và một.Các chính sách đã tìm cách để reorient nền kinh tế Miến điện cho một nền kinh tế xã hội chủ nghĩa, để phát triển quân đội Miến điện, và để xây dựng một bản sắc quốc gia trong số nhiều dân tộc khác nhau và phần Burmans.Thời gian này chắc chắn đã là thảm họa đặt trong toàn bộ lịch sử hiện đại eco nomic Miến điện. Một nỗi ám ảnh với việc duy trì kiểm soát và nó cố quyền lực dẫn chế độ quân sự để giảm tiếp xúc với thế giới bên ngoài để trống nhu cầu thiết yếu. Thương mại không nước ngoài duy nhất, nhưng trong nước bán buôn và bán lẻ thậm chí, được quốc hữu hoá. Tất cả các doanh nghiệp công nghiệp, bao gồm cả những người thành công đưa ra bởi dân tộc Miến điện doanh nhân theo chế độ dân chủ, cũng được thực hiện trên. Chỉ nông dân nông nghiệp không "quốc hữu", nhưng ngay cả ở đây nông dân đã phải chịu một pin của vật lý và kiểm soát giá cả. Trong phạm vi của "chủ nghĩa xã hội" sốc ngay cả những nhà ngoại giao Liên Xô và Đông Âu và đến thăm quan chức và viện nghiên cứu. Họ nhận ra rằng các biện pháp draconian trong tên của chủ nghĩa xã hội có thể chỉ cho tư tưởng đó một tên xấu. Riêng công dân bị tước không chỉ của cơ hội để tham gia vào các hoạt động kinh tế trên điều khoản riêng của họ, mà còn để tận hưởng bất kỳ hình thức tự do dân sự. Quản trị viên dân sự, quản lý và các chuyên gia trong tất cả các lĩnh vực được đặt dưới sự giám sát trực tiếp của các sĩ quan quân sự ở các cấp độ thậm chí hoạt động. Từ một quan điểm dân tộc đã may mắn, duy nhất "đạt được-ment" của chế độ là đã được chịu trách nhiệm cho cuộc di cư của các cộng đồng còn lại của nước ngoài nguồn gốc dân tộc từ Miến điện, kể từ khi họ có được tước của phương tiện của sinh kế.Theo luật hợp năm 1963, quyền thuê nhà được giao cho chỉ duy nhất trong các Uỷ ban nông nghiệp thiết lập trong tất cả các khu vực nông thôn. Các cơ quan cấp phát đất có sẵn để phân bổ cho những người nghèo nhất, bất kể năng lực hoặc các nguồn lực của các ứng cử viên. Không thực hiện theo các hướng dẫn bất hợp lý để sản xuất và phân phối các loại cây trồng sẽ bị trừng phạt do mất đất được phân bổ. Trong các lĩnh vực phân chia Mandalay, Sagaing có tưới tiêu, ví dụ, nông dân đã không được cho phép để phát triển cây trồng truyền thống của họ của paddy, cho, sessamum, ớt và hành, nhưng đã phải phát triển để thay thế bông cho các nhà máy nhà nước. Nó sẽ rõ ràng là có hợp lý hơn để kiếm được ngoại hối từ các loại cây trồng truyền thống, sau đó nhập khẩu bông dài chủ yếu cần thiết với các khoản tiền.Chính phủ cũng đã thông qua một quyền bảo vệ pháp luật mà làm cho nó bất hợp pháp cho các chủ nợ để lấy bất kỳ đất, chăn nuôi, nông trại thực hiện hoặc sản xuất trong trả nợ các khoản nợ. Biện pháp này "bảo vệ" nông dân bằng cách làm cho anh ta phụ thuộc hơn hơn bao giờ hết vào nhà nước cho sinh hoạt phí của mình. Nguy cơ suy cây trồng được sinh ra hoàn toàn bởi người nông dân, trong khi họ có để bán với giá cố định cho nhà nước trong khi cuộc họp bắt buộc phân phối hạn ngạch.Kết quả của tất cả các biện pháp về lĩnh vực nông nghiệp là một suy giảm liên tục trong sản xuất lúa trên đầu và giảm xuống còn chỉ của xuất khẩu gạo thặng dư. Một số cây trồng như đậu và đậu, mà đã không như là chặt chẽ giám sát như lúa, đã trải nghiệm một sự tăng trưởng của sản xuất và xuất khẩu ngay cả, nhưng có thể không có cách nào đền bù cho sự mất mát trong thu nhập từ gạo.Trong lĩnh vực sản xuất, chế độ mới đã cố gắng để mở rộng phạm vi của chuyển nhập ngành công nghiệp thay thế dưới nhà nước bảo trợ đã thực hiện trong giai đoạn trước dân chủ. Nhà máy lắp ráp máy kéo và xe ô tô, gốm sứ, thủy tinh và các sản phẩm đã được thiết lập. Các ngành công nghiệp mới, như các doanh nghiệp nhà nước ban đầu, đã rất nhiều phụ thuộc vào nhập khẩu đầu vào. Sự khan hiếm của nước ngoài trao đổi là hệ quả từ sự suy giảm của mặt hàng xuất khẩu chính có nghĩa là khả năng được dưới-sử dụng trong các ngành công nghiệp là tốt. Các thoát đi trước khuyến khích của riêng sản xuất công nghiệp trong giai đoạn dân chủ được hủy bỏ bởi quốc hữu và sự quản lý kém. Các khía cạnh tích cực chỉ là sự nổi lên của một số quy mô rất nhỏ ngành công nghiệp tiểu loại hoạt động trong nhựa, đồ dùng, chế biến thực phẩm và cơ khí sửa chữa mà đã có thể thoát khỏi thông báo và kiểm soát của nhà nước. Tất nhiên sự cô lập của đất nước cũng có nghĩa rằng quyền truy cập vào công nghệ mới là hoàn toàn bị mất.Mở rộng suy thoái và sự suy giảm của nền kinh tế Miến điện trong giai đoạn này thể hiện rõ ràng nhất trong việc thực hiện ảm đạm của thương mại nước ngoài như được chỉ ra trong bảng 1.5. Từ năm 1962 đến năm 1988, xuất khẩu đã giảm từ khoảng 260 triệu USD với mức trung bình của $217 cho ba năm qua từ năm 1985 tới năm 1988. Giá trị của xuất khẩu fluctuated trong những năm qua, với một cao 472 triệu USD vào năm 1980 và một thấp $107 triệu vào năm 1970. Tình hình là thậm chí tồi tệ hơn được chỉ định bởi các số liệu giá trị, kể từ khi các giá trị đơn vị xuất khẩu tăng đáng kể bởi một nhân tố của về bốn từ đầu những năm 1960 đến cuối thập niên 1980. Về khối lượng, xuất khẩu đã giảm bằng gần 50 phần trăm, nhập khẩu tăng từ khoảng $220 triệu đầu giai đoạn đến khoảng $250 triệu vào cuối. Mặc dù tất cả nhấn mạnh vào tự-suffi-ciency, bên ngoài nợ tăng từ các cấp không đáng kể đến hơn $4 tỷ vào cuối.Một hệ quả chính của ưu đãi cho thương mại để chảy qua pháp lý kênh là chuyeån vào thương mại bất hợp pháp trên biên giới Thái Lan, Trung Quốc và Bangladesh. Thay vì thương mại chảy qua cảng biển vận tải thấp chi phí cho giá thường xuyên trên thế giới, nó được chuyển hướng vào kênh ít có lợi. Chứ không phải là mất tiền chính phủ nhân tạo với giá nội bộ cho tradable hàng sản phẩm địa phương được trao đổi qua biên giới đất cho đắt và kém hàng hóa sản xuất từ Trung Quốc và Thái Lan. Các quốc gia do đó mất cả hai cách là kết quả của chính sách giá hoàn toàn chưa hợp lý và perverse của chính phủ. Trớ trêu thay, tất nhiên, nó là này thương mại bất hợp pháp chính nó mà giữ nổi nền kinh tế và ngăn không cho nó sụp đổ hoàn toàn. Đây là một hiện tượng tương tự để "ngầm" hoặc "song song" nền kinh tế của Liên Xô và Đông Âu. Cùng với xuất khẩu ma túy, các mặt hàng xuất khẩu bất hợp pháp tài trợ inflow của một loạt các hàng hóa nhập khẩu để đáp ứng nhu cầu địa phương.Thiếu các khoản thu nhập ngoại hối và các thiệt hại lâu dài của doanh nghiệp nhà nước không hiệu quả có nghĩa rằng doanh thu của chính phủ là xa ngắn về chi tiêu công cộng hiện tại cần thiết, mặc dù chi phí phát triển biến mất gần như hoàn toàn. Tin tưởng có cho báo chí in ấn, punctuated bởi kế tiếp "giới thiệu-netizations" trong đó chính phủ repudiated riêng của mình thu trong các ghi chú của mệnh giá cao hơn. Các biện pháp tất nhiên chỉ phục vụ để đẩy nhanh tốc độ lưu thông và làm cho lạm phát thậm chí tệ hơn. Việc cung cấp tiền và mức giá bắt đầu tăng tốc trong những năm 1970 và sau đó đã diễn ra ở giữa thập niên 1980, một dấu hiệu rõ ràng của hệ thống kinh tế bị sụp đổ của con đường Miến điện đến chủ nghĩa xã hội. Những sự kiện dẫn đến các cuộc biểu tình năm 1988 bị đàn áp dã man của quân đội. Công nhận việc phá sản utter của thử nghiệm xã hội chủ nghĩa sai lầm, junta cầm quyền đã được thay thế bởi đội thiết tuyên bố bị bỏ rơi của chủ nghĩa xã hội và một bị cáo buộc thị trường theo định hướng "mở cửa" chính sách đối với đầu tư nước ngoài và thương mại với thế giới bên ngoài.CHẾ ĐỘ THIẾT/SPDC NĂM 1988Hệ thống kinh tế mà chính quyền mới thừa kế từ đống đổ nát của cách Miến điện đến chủ nghĩa xã hội đã ghi rõ nhu cầu kinh tế tương đương với một truyền máu. Cách duy nhất để mang lại điều này trong khi đồng thời giữ lại của quân đội nắm quyền lực là để làm theo kinh nghiệm của Trung Quốc theo Đặng Xiao Ping, để mở quốc gia nước ngoài thương mại và đầu tư để có được các nguồn lực cần thiết để làm sống lại nền kinh tế bị sụp đổ trong khi tiếp tục để ngăn chặn bất kỳ biểu hiện của bất đồng chính trị. Cố gắng bật sang một giai đoạn dân chủ bằng cách gọi một cuộc bầu cử mà họ dự kiến sẽ giành chiến thắng thất vọng, Tuy nhiên, bởi kết quả mà họ nhận được trong các hình thức lợi lớn trong lợi của NLD trong cuộc bầu cử năm 1990. Điều này đã dẫn họ bỏ qua các kết quả của nó và áp đặt các hạn chế nghiêm ngặt hơn về hoạt động chính trị bao gồm việc đặt Daw Aung Suu Kyi ảo quản thúc tại gia.Xem số liệu ngoại thương từ năm 1988 dường như chỉ ra rằng việc mở lên chính sách đã thành công. Như bảng 1.5 cho thấy xuất khẩu tăng hàng năm từ 147 triệu USD vào năm 1988 để 846 triệu USD vào năm 1995. Gạo xuất khẩu trung bình chỉ khoảng 180 ngàn tấn trong ba năm kể từ năm 1987 tới năm 1989, nhưng tăng tới hơn 1 triệu tấn năm 1994 trước khi rơi xuống một lần nữa đến 353,000 tấn vào năm 1995. Paddy sản xuất tăng 50 phần trăm từ khoảng 13 triệu t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Kinh tế Myanmar 1962 - 1995 The Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội 1962-1988 Các nguyên tắc cơ bản của Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội, như được nêu trong năm 1963, như sau: 1. Trong thiết lập ra các chương trình của họ cũng như trong việc thi hành án Hội đồng Cách mạng sẽ nghiên cứu và thẩm định thực tế cụ thể và cũng là điều kiện tự nhiên đặc thù của Miến Điện một cách khách quan. Trên cơ sở những kết quả thực tế bắt nguồn từ nghiên cứu và thẩm định nó sẽ phát triển những cách riêng của mình và có nghĩa là để tiến bộ như vậy. 2. Trong hoạt động của mình các Hội đồng Cách mạng sẽ phấn đấu để tự hoàn thiện bằng cách tự phê bình. Có học được từ lịch sử hiện đại của các tệ nạn của độ lệch về phía bên phải hoặc bên trái của Hội đồng sẽ có cảnh giác tránh bất kỳ sai lệch như vậy. 3. Trong bất cứ tình huống khó khăn và các Hội đồng Cách mạng có thể tìm thấy bản thân nó sẽ phấn đấu vì sự tiến bộ theo thời gian, điều kiện, môi trường và hoàn cảnh bao giờ thay đổi, vẫn giữ trong tim những lợi ích cơ bản của dân tộc. 4. Hội đồng Cách mạng siêng năng sẽ tìm mọi cách mà nhờ đó nó có thể xây dựng và thực hiện các chương trình như là giá trị thực sự và thực tiễn cho sự phồn vinh của đất nước. Khi làm như vậy nó cực kỳ quan sẽ quan sát, nghiên cứu và dụng những cơ hội do tư tưởng tiến bộ, lý thuyết và kinh nghiệm ở nhà, hoặc ra nước ngoài mà không có sự phân biệt giữa một nước xuất xứ và khác. Chính sách này đã tìm cách định hướng lại nền kinh tế Miến Điện sang nền kinh tế xã hội chủ nghĩa , để phát triển quân sự Miến Điện, và để xây dựng một bản sắc dân tộc trong số nhiều người dân tộc thiểu số khác nhau và người Miến Điện đã chiếm đa số. Thời kỳ này đã chắc chắn được sự tai hại nhất trong lịch sử hiện đại của toàn bộ sinh thái-kinh của Miến Điện. Một nỗi ám ảnh với việc duy trì kiểm soát và giữ nó trên điện dẫn chế độ quân sự để giảm sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài để trần nhu yếu phẩm. Không chỉ nước ngoài, nhưng trong nước bán buôn và bán lẻ thậm chí, thương mại đã được quốc hữu hóa. Tất cả các doanh nghiệp công nghiệp, bao gồm cả những người thành công đưa ra bởi các nhà doanh nghiệp dân tộc Miến Điện dưới chế độ dân chủ, cũng đã được thực hiện trên. Chỉ nông nghiệp nông dân đã không được "quốc hữu hóa", nhưng ngay cả ở đây người nông dân đã phải chịu một pin của điều khiển vật lý và giá cả. Mức độ của "chủ nghĩa xã hội", ngay cả các nhà ngoại giao Liên Xô và Đông Âu bị sốc và các quan chức tham quan và các học giả. Họ nhận ra rằng các biện pháp hà khắc như vậy trong tên của chủ nghĩa xã hội chỉ có thể cung cấp cho hệ tư tưởng mà một tên xấu. Công dân bị tước đoạt không chỉ của các cơ hội để tham gia vào các hoạt động kinh tế trên các điều khoản của riêng mình, mà còn để thưởng thức bất kỳ hình thức tự do của công dân. Quản trị viên dân sự, các nhà quản lý và các chuyên gia trong tất cả các lĩnh vực này được đặt dưới sự giám sát trực tiếp của cán bộ quân sự các cấp thậm chí còn hoạt động. Từ một quan điểm hẹp và dân tộc, chỉ có "đạt-ment" của chế độ là đã được chịu trách nhiệm cho cuộc di cư của các cộng đồng còn lại của nguồn gốc dân tộc nước ngoài từ Miến Điện, vì họ đã bị tước đoạt cuộc sinh sống. Theo Thuê Nhà Luật năm 1963, quyền thuê nhà đã được trao duy nhất trong Uỷ ban nông nghiệp thành lập ở tất cả các khu vực nông thôn. Các cơ quan được giao đất có sẵn để cấp phát cho những người nghèo nhất, mà không liên quan đến thẩm quyền hoặc nguồn lực của các ứng cử viên. Việc không tuân thủ hướng dẫn không hợp lý như để sản xuất và cung cấp các loại cây trồng sẽ bị trừng phạt vì mất đất được giao. Tại các khu vực tưới của Mandalay và chia Sagaing, ví dụ, nông dân không được phép để phát triển cây trồng truyền thống của họ lúa, lạc, sessamum, ớt và hành, nhưng phải trồng bông cho các nhà máy quốc thay thế. Nó sẽ rõ ràng là đã được hợp lý hơn để thu ngoại tệ từ các cây trồng truyền thống và nhập khẩu bông xơ dài cần thiết với số tiền thu được. Chính phủ cũng đã thông qua Luật Bảo vệ quyền một nông dân mà làm cho nó bất hợp pháp cho chủ nợ để lấy bất kỳ đất, chăn nuôi, trang trại thực hiện hoặc sản xuất để trả nợ. Biện pháp này "bảo vệ" người nông dân bằng cách làm cho anh ấy nhiều hơn phụ thuộc hơn bao giờ hết trên nhà nước cho hoạt phí của mình. Nguy cơ mất mùa đã được xác hoàn toàn của nông dân, trong khi họ đã phải bán với giá cố định cho nhà nước trong khi đáp ứng hạn ngạch giao hàng bắt buộc. Kết quả của tất cả các biện pháp trên các lĩnh vực nông nghiệp là một sự suy giảm ổn định trong sản xuất lúa bình quân đầu người và một suy giảm của thặng dư gạo xuất khẩu. Một số cây trồng như đậu và đậu, mà đã không được giám sát chặt chẽ như lúa, đã trải qua một sự tăng trưởng của sản xuất và thậm chí xuất khẩu, nhưng có thể không có cách nào bù đắp cho sự mất mát về thu nhập từ lúa. Trong lĩnh vực sản xuất, chế độ mới cố gắng mở rộng phạm vi của các ngành công nghiệp thay thế nhập khẩu dưới sự bảo trợ nhà nước đã được thực hiện trong giai đoạn dân chủ trước. Nhà máy máy kéo và lắp ráp ô tô, gốm sứ, thủy tinh và các sản phẩm khác đã được thiết lập. Những ngành công nghiệp mới, giống như các doanh nghiệp nhà nước ban đầu, là phụ thuộc nhiều vào nguyên liệu nhập khẩu. Sự khan hiếm ngoại tệ thu được từ sự suy giảm của xuất khẩu chính có nghĩa là khả năng đó đã được tận dụng trong các ngành công nghiệp là tốt. Những bứt phá đáng khích lệ của ngành công nghiệp sản xuất tư nhân dưới thời kỳ dân chủ đã bị hủy bỏ bởi quốc hữu hoá và quản lý yếu kém. Khía cạnh tích cực duy nhất là sự xuất hiện của một số hoạt động ngành công nghiệp loại tiểu quy mô rất nhỏ trong sản xuất nhựa, đồ dùng, chế biến thực phẩm và sửa chữa cơ khí đã có thể thoát khỏi các thông báo và kiểm soát của nhà nước. Sự cô lập của đất nước tất nhiên cũng có nghĩa là tiếp cận công nghệ mới đã hoàn toàn mất đi. Sự suy thoái kéo dài và sự suy giảm của nền kinh tế Miến Điện trong giai đoạn này thể hiện bản thân rõ ràng nhất trong sự tệ hại của ngoại thương như được chỉ ra trong Bảng 1.5. Từ năm 1962 đến năm 1988, kim ngạch xuất khẩu đã giảm từ khoảng $ 260,000,000 để trung bình $ 217 cho ba năm qua từ năm 1985 đến năm 1988. Giá trị xuất khẩu dao động trong những năm qua, với mức cao nhất $ 472,000,000 trong năm 1980 và mức thấp $ 107 triệu trong 1970. Tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn chỉ định bởi các số liệu giá trị, vì các giá trị đơn vị xuất khẩu tăng đáng kể do một yếu tố của khoảng bốn từ đầu năm 1960 đến cuối những năm 1980. Về khối lượng, kim ngạch xuất khẩu giảm gần 50 phần trăm, Nhập khẩu tăng từ khoảng $ 220,000,000 vào đầu giai đoạn đến khoảng $ 250 triệu cuối cùng. Mặc dù tất cả sự tập trung vào tự suffi-ciency, nợ bên ngoài đã tăng từ mức không đáng kể đến hơn 4 tỷ $ vào cuối. Một quả chính của sự thiếu sự khích lệ cho thương mại lưu thông qua các kênh pháp lý đã thực hiện việc phân vào buôn bán trái phép qua biên giới để Thái Lan, Trung Quốc và Bangladesh. Thay vì thương mại chảy qua các cảng biển với chi phí vận chuyển thấp đối với giá thế giới thường xuyên, nó sẽ bị chuyển hướng sang các kênh ít lợi. Thay vì mất tiền theo giá nội bộ chính phủ nhân tạo đối với hàng hóa có thể mua bán các sản phẩm địa phương được trao đổi qua biên giới đất liền với sản xuất hàng hoá đắt tiền hơn và kém từ Trung Quốc và Thái Lan. Các quốc gia bị mất do đó cả hai cách như là kết quả của chính sách giá cả hoàn toàn hợp lý và ngoan cố của chính phủ. Trớ trêu thay, tất nhiên, nó đã được thương mại bất hợp pháp này bản thân mà giữ nền kinh tế thịnh vượng và ngăn chặn nó từ sụp đổ hoàn toàn. Đây là một hiện tượng tương tự như "song song" nền kinh tế "ngầm" hay của Liên Xô và Đông Âu. Cùng với việc xuất khẩu của heroin, các xuất khẩu bất hợp pháp tài trợ dòng chảy của một loạt các hàng hóa nhập khẩu để đáp ứng nhu cầu địa phương. Việc thiếu nguồn thu ngoại tệ và các khoản lỗ được duy trì bởi các doanh nghiệp nhà nước kém hiệu quả có nghĩa là doanh thu của chính phủ là xa ngắn của công chúng cần thiết hiện nay chi phí, mặc dù chi phí phát triển gần như hoàn toàn biến mất. Trông cậy được phải báo chí in, ngắt quãng bởi liên tiếp "demo-netizations", trong đó chính phủ bác bỏ tiền riêng của mình trong các ghi chú của giáo phái cao hơn. Các biện pháp này tất nhiên chỉ phục vụ để đẩy nhanh tốc độ lưu thông và làm cho lạm phát thậm chí còn tồi tệ hơn. Các nguồn cung tiền và mức giá đã bắt đầu tăng trong những năm 1970 và sau đó đã bắt đầu vào giữa những năm 1980, một dấu hiệu rõ ràng của hệ thống kinh tế sụp đổ của Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội. Những sự kiện này đã dẫn đến các cuộc biểu tình năm 1988 mà đã đàn áp dã man của quân đội. Thừa nhận sự phá sản hoàn toàn của các thí nghiệm xã hội chủ nghĩa sai lầm, chính quyền quân sự cầm quyền đã được thay thế bởi các đội SLORC rằng tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa xã hội và một bị cáo buộc thị trường theo định hướng "mở cửa" đối với đầu tư nước ngoài và thương mại với thế giới bên ngoài. CHẾ ĐỘ SLORC / SPDC 1988 Hệ thống kinh tế mà chính quyền mới kế thừa từ đống đổ nát của các Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội là rõ nhu cầu của kinh tế tương đương của một truyền máu. Cách duy nhất để mang lại điều này về trong khi đồng thời giữ lại sự kìm kẹp của quân đội trên điện là theo kinh nghiệm của Trung Quốc dưới thời Đặng Tiểu Bình, mở nước đối với thương mại và đầu tư nước ngoài để có được những nguồn lực cần thiết để hồi sinh trong khi nền kinh tế sụp đổ tiếp tục đàn áp bất cứ biểu hiện bất đồng chính kiến. Các nỗ lực để chuyển sang một giai đoạn dân chủ bằng cách gọi một cuộc bầu cử mà họ dự kiến sẽ giành chiến thắng là thất vọng, tuy nhiên, bởi kết quả mà họ nhận được trong các hình thức của những tảng đất lở trong lợi của NLD trong cuộc bầu cử năm 1990. Điều này đã khiến họ bỏ qua kết quả của nó và áp đặt các hạn chế nghiêm ngặt hơn về các hoạt động chính trị bao gồm việc đặt Daw Aung Suu Kyi bị quản thúc tại ảo. Một cái nhìn vào những con số thương mại nước ngoài từ năm 1988 dường như chỉ ra rằng việc mở cửa chính sách đã thành công. Như Bảng 1.5 cho thấy kim ngạch xuất khẩu tăng lên mỗi năm từ $ 147,000,000 trong năm 1988 đến $ 846,000,000 trong năm 1995. Xuất khẩu gạo trung bình chỉ khoảng 180 nghìn tấn trong ba năm 1987-1989, nhưng đã tăng lên hơn 1 triệu tấn vào năm 1994 trước khi giảm trở lại để 353.000 tấn trong năm 1995. Paddy sản xuất tăng 50 phần trăm từ khoảng 13 triệu t


















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: