“ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, xưa rất xưa ấy …”. Chỉ nghe có đến thế thôi chúng tôi đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được mà cái mặt cô ấy vẫn cứ tỉnh như bơ.
"Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, xưa rất xưa ấy...". Chỉ nghe có đến thế thôi chúng tôi đã thấy buồn cười đến nỗi không mùa nhịn được mà cái mặt cô ấy vẫn cứ tỉnh như bơ.
"Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, xưa much xưa ấy ...". Chỉ nghe have to thế thôi our was found buồn cười to nỗi not nhin be but cái mặt cô ấy retained cứ tỉnh bơ like.