Priya’s head fell over to her shoulders, and her eyes unfocused. The s dịch - Priya’s head fell over to her shoulders, and her eyes unfocused. The s Việt làm thế nào để nói

Priya’s head fell over to her shoul

Priya’s head fell over to her shoulders, and her eyes unfocused. The soap opera she was watching faded into a blur, as did the rest of the room and everything else for that matter. She saw the black remote control in her left hand, and raised it up, pointed it towards the TV and pushed the red button. Her eyes became heavy, and seemed to get heavier every moment. She looked at the window- it was a bright afternoon outside. She shook herself, wondering how she could feel so sleepy on such a bright day. But her eyes gave up on her soon enough, and she sank into the couch for a peaceful siesta.
Minutes later, she woke up to the loud noise of a vehicle’s door slamming shut, just outside her house. She rose and made for her living room window to look at the source of the noise. A man had parked an SUV in front of her house and was heading for the gate. Something seemed familiar about the SUV- she tried to recall where she had seen it before. There was always one Tata Safari next to her car in the college parking lot, which looked a lot like the one in front of her house, but that belonged to the Principal Lokesh Chandra. She giggled- it couldn’t possibly be him, at this hour, at her place, during the vacation.
She gazed thoroughly at the man heading towards her door. In a moment of panic, she realized that it was, indeed, the Principal. Priya looked down at herself. She had on a tight black t-shirt with a message that read “Hello! I’m up here,” across her breasts along with an arrow pointing upwards. Below was her little blue and white checked skirt, which was purely blue when she had bought it. A few loose threads were seeping down its bottom, from the wear and tear. That was precisely what she liked about them, but now the Principal was at her door.
Priya turned towards her couch- there was her jeans pant she had thrown there the day before. She ran for it, picked up the jeans and brought it below her legs. As she slid them up her leg, the door bell rang. It was much too late. She tossed aside the pants and stood straight, raised her head high. This was her house, the college’s dress code couldn’t possibly apply at her own home, and if the Principal didn’t like it, well, he would just have to deal with it.
Priya opened up the door and put on a surprised expression on her face. “Principal Lokesh? Hi…I mean, hello Sir!”
“Hello, Priya!” Principal Lokesh said. A big smile lit up his face. “I have some very good news for you. Can I come inside?”
“Surely, Sir.” Priya said, opening up the door fully and guiding him into her living room. She dashed in without closing the front door, and tossed aside some of the large pile of clothes, to make room for the Principal to sit. She couldn’t believe that she was about to nap in that tumult. “My house is a complete mess, Sir. Please forgive me…”
“Oh, don’t worry about it at all,” the Principal said. “I should have called you up first.”
“Maybe you should.” Priya giggled. She pulled out a chair and sat across him.
“Let me get down to the good news,” Lokesh began. “Priya, the medical University results are out today.”
“What? How is that possible?” Priya asked. “The results come out on seventeenth.”
“And, what date do you think it is?” Lokesh grinned.
Priya looked at her calendar, and slapped her forehead. “Oh no! Silly me.”
“Anyway,” Lokesh said. “You have done exceptionally well, Priya. You got ninety-five percent! The highest in the college! You’ve done it again, Priya!”
“Oh thank you, Sir!” Priya blushed and took a little bow.
“Thank you, my dear! Never in the history of medical university has anybody scored such high percentage. You’re a genius!” Lokesh said.
“Oh, that I know…,” Priya shrugged.
“Well, Congratulations are in order.” Lokesh’s face turned serious again. “Anyway, I saw your answer sheets myself and noted something.”
“What is it, Sir?”
“Your hand-writing. It’s so sensationally beautiful! I literally fell in love with the paper on very first glance. Then, of course, all the answers were also perfect.”
“Thank you, Sir.” Priya said. “My mom taught me how to write neatly and quickly as a kid.”
“That’s good.” The Principal cleared his throat. “Now, can I ask what you were doing these days?”
“Oh, nothing Sir. Just getting bored to death.”
“That’s…ummm….good.” Lokesh said. “Priya, how would you like a little challenge during the four weeks left for third year?”
“What kind of challenge, Sir?”
“Well,” Lokesh turned outside, then back at her. “You see, my kids and both my sisters’ kids are terrible with their hand-writing. Just like me. It seems like that bad habit runs in the family.”
“Oh?”
“I have brought the kids over here, in my car.” Lokesh said. “They’re waiting outside. Now, I was wondering whether you would be so kind as to…”
“Teach them how to write neatly?” Priya laughed. “Why, sure Sir!”
“Oh, that’s simply wonderful!”
“Can I ask how many children are there, Sir?”
“Eight of them.”
“Whoa!” Priya’s eagerness flew out as quickly as it came in. “Eight little kids?”
“They’re all less than ten years of age, so yes.” Lokesh fished out a fat envelope from his coat pocket and handed it to her. “Here, this is the fee I’m willing to pay you.”
“Oh my God!” Priya gazed at the fat stack of cash inside. “My sweet Lord! You’re really serious about this hand-writing issue, I see.”
“Very serious.” Lokesh said. “So, Priya, should I bring them in?”
Priya tugged on one of the notes and noticed that they were all thousand-rupee notes. She took a deep breath.
“Priya?”
“Oh yes Sir. Sure, you can bring them in.”
Lokesh headed out the door and came back a minute later, hoarding eight children with his powerful, commanding voice. “Hey Sumeet! Walk in line with the others! Kumar, no! Don’t touch that television.”
Priya watched the little unwilling children coerced into obeying the Principal. “Now, children! This Lady here is Priya. She will teach all of you how to write neatly,” the Principal explained. “Kids? What do you say?”
“Good afternoon, miss,” the kids said, with a pleasant tune.
“Good afternoon my,” Priya hesitated a bit, “handwriting students.”
“Now, Miss Priya.” the Principal said. “Where should these students sit?”
Priya pointed to a bunch of foldable steel chairs in the corner of the room. “Those chairs. I’ll need help with them, though.”
“Yes, Priya.” Lokesh said. “All of you, pick up one chair each and unfold it in the middle of this room. Form a semi-circle, and sit around the nice teacher.”
The kids started to move towards the chairs and picked up one each. Kumar gave her a nasty frown as he picked up one green chair from the corner. “You’re going to teach me handwriting?”
“Shut up, Kumar! Lokesh said. “Didn’t I tell you what you’re supposed to do? Put the chair here.”
“Yes Sir,” he said, exchanging a nod with Priya as if to say, “I’ll take care of you later.”
Soon, eight chairs were set up in the room, each of them seating one child with a notebook and pencil. A large whiteboard was in front of the chairs, where Priya would teach them the skill using her black marker pen.
“We’re all set?” Lokesh asked.
“Yes, Sir.”
“So I’ll go home. I’ll come back in the evening, say around seven o clock to pick them back up.”
Priya looked at her clock. “Sir, it’s just two o clock.”
“I’m sure you’ll find some way to keep them entertained and learning.” Lokesh said. “So I’ll be off. Thanks again, Priya.”
“My pleasure, sir.”
“Oh, there’s one more thing I forgot.” Lokesh said, grabbing her hand and bringing her close. “These kids may be unruly and chaotic, but you have my permission to use whatever means necessary to bring them to discipline,” he whispered into her ear.
“Any means necessary?”
“Anything at all.” Lokesh said. “Okay, bye-bye, Priya.” He walked out of her house, towards his car.
Priya closed the door and returned to her little stage in the hall. “So, kids! I’m going to teach you how to write beautifully,” she began, opening up the marker in her hand. She landed the pen on top of the whiteboard and began to write the words “Beautiful Handwriting.” She stopped and saw the words on the board and took a moment to feel proud of her work. “You see, kids. In order to have a beautiful handwriting like mine, your lines need to be perfectly straight and your curves need to be perfectly circular. So, let’s begin by…”
She turned around and ran her eyes across each of the eight boys, staring intently at her legs. “Not staring at my legs.”
The kids continued to gaze at her legs like they were watching an exciting thriller movie. “Are you kids here to learn handwriting or to stare at my legs?” Priya asked. There was no reply, no stir, her voice had no impact whatsoever on them.
“Well, if you perverts are ever going to develop a beautiful handwriting,” Priya closed the pen in her hands and tossed it aside, “the first thing you must learn is to worship me like a Goddess.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Priya của đầu rơi trên vai của mình và đôi mắt của cô không tập trung. Vở kịch, cô đã xem nhạt dần vào một mờ, như đã làm phần còn lại của phòng và tất cả mọi thứ khác cho rằng vấn đề. Cô thấy điều khiển từ xa đen trong tay trái của cô, và lớn lên nó lên, chỉ đối với TV và đẩy nút màu đỏ. Đôi mắt của cô trở nên nặng, và dường như nhận được nặng hơn mọi thời điểm. Cô nhìn vào cửa sổ-đó là một buổi chiều sáng bên ngoài. Cô lắc mình, tự hỏi làm thế nào cô có thể cảm thấy rất buồn ngủ trên một ngày sáng. Nhưng đôi mắt của cô từ bỏ cô sớm đủ, và cô ấy đã đánh chìm vào ghế cho một siesta yên bình.Phút sau đó, cô dậy với tiếng ồn lớn của một chiếc xe cửa dập đóng, ngay bên ngoài nhà của cô. Cô ấy lên và làm cho cửa sổ phòng khách của mình để xem xét là nguồn gốc của tiếng ồn. Một người đàn ông đã có chưa sử dụng một chiếc SUV ở phía trước của ngôi nhà của mình và đã nhóm cho cửa. Một cái gì đó có vẻ quen thuộc về SUV-cô đã cố gắng để nhớ lại nơi cô đã nhìn thấy nó trước khi. Luôn luôn là một Tata Safari bên cạnh xe của cô trong rất nhiều bãi đậu xe cho trường cao đẳng, mà trông rất nhiều như một ở phía trước của ngôi nhà của mình, nhưng mà thuộc về hiệu trưởng quang Chandra. Cô cười khúc khích, nó không thể có thể là anh ta, giờ này, tại địa điểm của mình, trong các kỳ nghỉ.She gazed thoroughly at the man heading towards her door. In a moment of panic, she realized that it was, indeed, the Principal. Priya looked down at herself. She had on a tight black t-shirt with a message that read “Hello! I’m up here,” across her breasts along with an arrow pointing upwards. Below was her little blue and white checked skirt, which was purely blue when she had bought it. A few loose threads were seeping down its bottom, from the wear and tear. That was precisely what she liked about them, but now the Principal was at her door.Priya turned towards her couch- there was her jeans pant she had thrown there the day before. She ran for it, picked up the jeans and brought it below her legs. As she slid them up her leg, the door bell rang. It was much too late. She tossed aside the pants and stood straight, raised her head high. This was her house, the college’s dress code couldn’t possibly apply at her own home, and if the Principal didn’t like it, well, he would just have to deal with it.Priya opened up the door and put on a surprised expression on her face. “Principal Lokesh? Hi…I mean, hello Sir!”“Hello, Priya!” Principal Lokesh said. A big smile lit up his face. “I have some very good news for you. Can I come inside?”“Surely, Sir.” Priya said, opening up the door fully and guiding him into her living room. She dashed in without closing the front door, and tossed aside some of the large pile of clothes, to make room for the Principal to sit. She couldn’t believe that she was about to nap in that tumult. “My house is a complete mess, Sir. Please forgive me…”“Oh, don’t worry about it at all,” the Principal said. “I should have called you up first.”“Maybe you should.” Priya giggled. She pulled out a chair and sat across him.“Let me get down to the good news,” Lokesh began. “Priya, the medical University results are out today.”“What? How is that possible?” Priya asked. “The results come out on seventeenth.”“And, what date do you think it is?” Lokesh grinned.Priya looked at her calendar, and slapped her forehead. “Oh no! Silly me.”“Anyway,” Lokesh said. “You have done exceptionally well, Priya. You got ninety-five percent! The highest in the college! You’ve done it again, Priya!”“Oh thank you, Sir!” Priya blushed and took a little bow.“Thank you, my dear! Never in the history of medical university has anybody scored such high percentage. You’re a genius!” Lokesh said.“Oh, that I know…,” Priya shrugged.“Well, Congratulations are in order.” Lokesh’s face turned serious again. “Anyway, I saw your answer sheets myself and noted something.”“What is it, Sir?”“Your hand-writing. It’s so sensationally beautiful! I literally fell in love with the paper on very first glance. Then, of course, all the answers were also perfect.”“Thank you, Sir.” Priya said. “My mom taught me how to write neatly and quickly as a kid.”“That’s good.” The Principal cleared his throat. “Now, can I ask what you were doing these days?”“Oh, nothing Sir. Just getting bored to death.”“That’s…ummm….good.” Lokesh said. “Priya, how would you like a little challenge during the four weeks left for third year?”“What kind of challenge, Sir?”“Well,” Lokesh turned outside, then back at her. “You see, my kids and both my sisters’ kids are terrible with their hand-writing. Just like me. It seems like that bad habit runs in the family.”“Oh?”“I have brought the kids over here, in my car.” Lokesh said. “They’re waiting outside. Now, I was wondering whether you would be so kind as to…”“Teach them how to write neatly?” Priya laughed. “Why, sure Sir!”“Oh, that’s simply wonderful!”“Can I ask how many children are there, Sir?”“Eight of them.”“Whoa!” Priya’s eagerness flew out as quickly as it came in. “Eight little kids?”“They’re all less than ten years of age, so yes.” Lokesh fished out a fat envelope from his coat pocket and handed it to her. “Here, this is the fee I’m willing to pay you.”“Oh my God!” Priya gazed at the fat stack of cash inside. “My sweet Lord! You’re really serious about this hand-writing issue, I see.”“Very serious.” Lokesh said. “So, Priya, should I bring them in?”Priya tugged on one of the notes and noticed that they were all thousand-rupee notes. She took a deep breath.“Priya?”“Oh yes Sir. Sure, you can bring them in.”Lokesh headed out the door and came back a minute later, hoarding eight children with his powerful, commanding voice. “Hey Sumeet! Walk in line with the others! Kumar, no! Don’t touch that television.”Priya watched the little unwilling children coerced into obeying the Principal. “Now, children! This Lady here is Priya. She will teach all of you how to write neatly,” the Principal explained. “Kids? What do you say?”“Good afternoon, miss,” the kids said, with a pleasant tune.“Good afternoon my,” Priya hesitated a bit, “handwriting students.”“Now, Miss Priya.” the Principal said. “Where should these students sit?”Priya pointed to a bunch of foldable steel chairs in the corner of the room. “Those chairs. I’ll need help with them, though.”“Yes, Priya.” Lokesh said. “All of you, pick up one chair each and unfold it in the middle of this room. Form a semi-circle, and sit around the nice teacher.”The kids started to move towards the chairs and picked up one each. Kumar gave her a nasty frown as he picked up one green chair from the corner. “You’re going to teach me handwriting?”“Shut up, Kumar! Lokesh said. “Didn’t I tell you what you’re supposed to do? Put the chair here.”
“Yes Sir,” he said, exchanging a nod with Priya as if to say, “I’ll take care of you later.”
Soon, eight chairs were set up in the room, each of them seating one child with a notebook and pencil. A large whiteboard was in front of the chairs, where Priya would teach them the skill using her black marker pen.
“We’re all set?” Lokesh asked.
“Yes, Sir.”
“So I’ll go home. I’ll come back in the evening, say around seven o clock to pick them back up.”
Priya looked at her clock. “Sir, it’s just two o clock.”
“I’m sure you’ll find some way to keep them entertained and learning.” Lokesh said. “So I’ll be off. Thanks again, Priya.”
“My pleasure, sir.”
“Oh, there’s one more thing I forgot.” Lokesh said, grabbing her hand and bringing her close. “These kids may be unruly and chaotic, but you have my permission to use whatever means necessary to bring them to discipline,” he whispered into her ear.
“Any means necessary?”
“Anything at all.” Lokesh said. “Okay, bye-bye, Priya.” He walked out of her house, towards his car.
Priya closed the door and returned to her little stage in the hall. “So, kids! I’m going to teach you how to write beautifully,” she began, opening up the marker in her hand. She landed the pen on top of the whiteboard and began to write the words “Beautiful Handwriting.” She stopped and saw the words on the board and took a moment to feel proud of her work. “You see, kids. In order to have a beautiful handwriting like mine, your lines need to be perfectly straight and your curves need to be perfectly circular. So, let’s begin by…”
She turned around and ran her eyes across each of the eight boys, staring intently at her legs. “Not staring at my legs.”
The kids continued to gaze at her legs like they were watching an exciting thriller movie. “Are you kids here to learn handwriting or to stare at my legs?” Priya asked. There was no reply, no stir, her voice had no impact whatsoever on them.
“Well, if you perverts are ever going to develop a beautiful handwriting,” Priya closed the pen in her hands and tossed it aside, “the first thing you must learn is to worship me like a Goddess.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đầu Priya đã giảm hơn đến vai cô, và đôi mắt của cô không tập trung. Vở opera xà phòng cô đã watching phai nhạt thành một vệt mờ, cũng như phần còn lại của căn phòng và mọi thứ khác cho rằng vấn đề. Cô nhìn thấy sự kiểm soát màu đen từ xa trong tay trái của cô, và nâng nó lên, chĩa về phía TV và nhấn nút màu đỏ. Đôi mắt cô trở nên nặng nề, và dường như để có được nặng hơn từng khoảnh khắc. Cô nhìn vào window- đó là một buổi chiều tươi sáng bên ngoài. Cô lắc mình, tự hỏi làm thế nào cô có thể cảm thấy buồn ngủ vào một ngày tươi sáng như vậy. Nhưng đôi mắt của cô đã bỏ về sớm cô đủ, và cô chìm vào chiếc ghế dài cho một giấc ngủ trưa yên bình.
Vài phút sau, cô thức dậy với tiếng ồn lớn của cửa sập đóng cửa của một chiếc xe, ngay bên ngoài ngôi nhà của mình. Nàng đứng lên và làm cho cửa sổ phòng khách của mình để nhìn vào nguồn gốc của tiếng ồn. Một người đàn ông đã đậu một chiếc SUV ở phía trước của ngôi nhà của mình và hướng về cổng. Một cái gì đó có vẻ quen thuộc về SUV- cô đã cố gắng để nhớ lại nơi mà cô đã nhìn thấy nó trước. Luôn luôn có một Tata Safari bên cạnh chiếc xe của mình trong bãi đậu xe đại học rất nhiều, trông rất giống một ở phía trước của ngôi nhà của mình, nhưng những thứ thuộc về Hiệu trưởng Lokesh Chandra. Cô giggled- nó không thể nào là anh ấy, vào giờ này, ở vị trí của mình, trong kỳ nghỉ.
Cô nhìn kỹ vào người đàn ông tiến về phía cửa nhà cô. Trong một giây phút hoảng loạn, cô nhận ra rằng thực sự nó là, Hiệu Trưởng. Priya nhìn xuống mình. Cô đã có trên một đen bó t-shirt với một tin nhắn mà đọc "Xin chào! Tôi lên đây, "trên ngực của cô cùng với một mũi tên hướng lên. Dưới đây là bé nhỏ màu xanh và trắng kiểm tra váy, mà hoàn toàn là màu xanh khi cô đã mua nó. Một vài đề lỏng lẻo đã thấm xuống đáy của nó, từ sự hao mòn. Đó là chính xác những gì cô thích về họ, nhưng bây giờ chính là cửa phòng cô.
Priya quay về phía couch- cô đã có quần jean của cô thở hổn hển, cô đã vứt ở đó ngày hôm trước. Cô chạy cho nó, nhặt quần jean và mang nó bên dưới chân của mình. Khi cô trượt chúng lên chân cô, tiếng chuông cửa vang lên. Nó đã quá muộn. Cô ném sang một bên những chiếc quần và đứng thẳng, ngẩng đầu lên cao. Đây là ngôi nhà của mình, mã của trường đại học ăn mặc có thể không có thể áp dụng tại nhà riêng của cô ấy, và nếu hiệu trưởng không thích nó, tốt, ông sẽ chỉ phải đối phó với nó.
Priya đã mở ra cánh cửa và đưa vào một ngạc nhiên biểu hiện trên khuôn mặt của cô. "Hiệu Trưởng Lokesh? Hi ... Tôi có nghĩa là, xin chào Sir!
"" Xin chào, Priya! "Hiệu Trưởng Lokesh nói. Một nụ cười sáng lên khuôn mặt của mình. "Tôi có một số tin tức rất tốt cho bạn. Tôi có thể vào được bên trong?
"" Chắc chắn, Sir. "Priya cho biết, việc mở cửa hoàn toàn và hướng dẫn anh ta vào phòng khách. Cô lao vào mà không đóng cửa trước, và ném sang một bên một số trong những đống lớn quần áo, để nhường chỗ cho Hiệu trưởng để ngồi. Cô không thể tin rằng cô đã được về để chợp mắt trong sự hỗn loạn đó. "Nhà tôi là một mớ hỗn độn đầy đủ, Sir. Xin hãy tha thứ cho tôi ...
"" Oh, đừng lo lắng về nó cả, "Hiệu trưởng nói. "Tôi nên đã gọi bạn lên đầu tiên."
"Có lẽ bạn nên." Priya cười khúc khích. Cô lôi ra một cái ghế và ngồi đối diện anh ta.
"Hãy để tôi được xuống để những tin tức tốt," Lokesh bắt đầu. "Priya, kết quả Đại học y tế là ra ngày hôm nay."
"Cái gì? Làm thế nào là có thể? "Priya hỏi. "Các kết quả đi ra trên mười bảy."
"Và, những gì ngày nào bạn nghĩ rằng đó là?" Lokesh cười toe toét.
Priya nhìn lịch của cô, và vỗ trán cô. "Ồ không! Silly tôi.
"" Dù sao, "Lokesh nói. "Bạn đã thực hiện đặc biệt tốt, Priya. Bạn có chín mươi lăm phần trăm! Mức cao nhất trong các trường đại học! Bạn đã thực hiện nó một lần nữa, Priya!
"" Oh cảm ơn bạn, Sir! "Priya đỏ mặt và lấy một ít cây
cung." Cảm ơn bạn, thân yêu của tôi! Chưa bao giờ trong lịch sử của trường đại học y tế đã có ai ghi được tỷ lệ cao như vậy. Bạn là một thiên tài "Lokesh cho
biết.!" Oh, mà tôi biết ... ", Priya nhún
vai." Vâng, Xin chúc mừng là theo thứ tự. "Khuôn mặt của Lokesh trở nên nghiêm túc nữa. "Dù sao, tôi thấy tờ câu trả lời của bạn mình và lưu ý một cái gì đó."
"Nó là gì, thưa ông?"
"Viết tay của bạn. Thật sensationally đẹp! Tôi nghĩa là rơi vào tình yêu với giấy trên cái nhìn đầu tiên. Sau đó, tất nhiên, tất cả các câu trả lời cũng đã được hoàn hảo.
"" Cảm ơn bạn, Sir. "Priya nói. "Mẹ tôi dạy tôi làm thế nào để viết gọn gàng và nhanh chóng như một đứa trẻ."
"Vậy thì tốt." Hiệu trưởng hắng giọng. "Bây giờ, tôi có thể yêu cầu những gì bạn đã làm trong những ngày này?"
"Oh, không có gì Sir. Chỉ cần nhận được chán đến chết.
"" Đó là ... ummm ... .good. "Lokesh nói. "Priya, làm thế nào bạn muốn một chút thách thức trong bốn tuần lễ để lại cho năm thứ ba?"
"Những loại thách thức, thưa ông?"
"Vâng," Lokesh quay bên ngoài, sau đó trở lại với cô. "Bạn thấy đấy, con tôi và cả trẻ em chị em của tôi 'là khủng khiếp với viết tay của họ. Giống như tôi. Nó có vẻ như thói xấu ấy chạy trong gia đình.
"" Ồ?
"" Tôi đã mang những đứa trẻ ở đây, trong xe của tôi. "Lokesh nói. "Họ đang chờ đợi bên ngoài. Bây giờ, tôi đã tự hỏi xem bạn sẽ loại như vậy để ...
"" Xin hãy dạy cho họ cách viết gọn gàng? "Priya cười. "Tại sao, chắc chắn Sir!"
"Oh, đó là chỉ đơn giản là tuyệt vời!"
"Tôi có thể hỏi có bao nhiêu trẻ em đang có, thưa ông?"
"Tám trong số họ."
"Whoa!" Háo hức Priya của bay ra nhanh như lúc nó bước vào. " Tám đứa trẻ?
"" Tất cả đều dưới mười tuổi, do đó, có. "Lokesh vớt ra một phong bì chất béo từ túi áo khoác của mình và đưa nó cho cô. "Đây, đây là lệ phí tôi sẵn sàng trả tiền cho bạn."
"Ôi Chúa ơi!" Priya nhìn chằm chằm vào đống mỡ tiền mặt bên trong. "Lãnh chúa yêu dấu của tôi! Bạn đang thực sự nghiêm túc về vấn đề tay viết những dòng này, tôi nhìn thấy.
"" Rất nghiêm trọng. "Lokesh nói. "Vì vậy, Priya, nên tôi mang lại cho họ?"
Priya kéo mạnh một trong những ghi chú và nhận thấy rằng tất cả họ đều ghi chú ngàn rupee. Cô hít một hơi thật sâu.
"Priya?"
"Oh yes Sir. Chắc chắn, bạn có thể mang lại cho họ.
"Lokesh đầu ra cửa và trở lại một phút sau đó, tích trữ tám trẻ mạnh mẽ của mình, chỉ huy bằng giọng nói. "Hey Sumeet! Đi bộ phù hợp với những người khác! Kumar, không! Đừng chạm vào truyền hình.
"Priya thấy đám trẻ không muốn chút ép buộc phải tuân theo các hiệu trưởng. "Bây giờ, trẻ em! Lady này ở đây là Priya. Cô ấy sẽ dạy cho tất cả các bạn làm thế nào để viết gọn gàng, "hiệu trưởng giải thích. "Kids? Bạn sẽ nói gì?
"" Xin chào, miss, "những đứa trẻ nói, với một giai điệu dễ
chịu." Xin chào tôi ", Priya lưỡng lự một chút," học sinh chữ viết tay.
"" Bây giờ, Hoa hậu Priya. "Hiệu trưởng nói. "Trường hợp các sinh viên nên ngồi?"
Priya chỉ vào một loạt các ghế có thể gập lại bằng thép ở góc của căn phòng. "Những chiếc ghế. Tôi sẽ cần sự giúp đỡ với họ, mặc dù.
"" Vâng, Priya. "Lokesh nói. "Tất cả các bạn, lấy một chiếc ghế mỗi và mở nó ra ở giữa của căn phòng này. Tạo thành một nửa vòng tròn, và ngồi xung quanh cô giáo tốt đẹp.
"Những đứa trẻ bắt đầu di chuyển về phía ghế và nhặt mỗi nơi một. Kumar đã cho cô một cái cau mày khó chịu như ông nhặt một chiếc ghế màu xanh lá cây từ góc. "Bạn sẽ dạy cho tôi chữ viết tay?"
"Im đi, Kumar! Lokesh nói. "Không phải tôi đã nói với bạn những gì bạn đang nghĩ để làm gì? Đặt ghế ở đây.
"" Yes Sir, "ông nói, trao đổi một cái gật đầu với Priya như muốn nói," Tôi sẽ chăm sóc của bạn sau này.
"Ngay sau đó, tám ghế được thiết lập trong phòng, mỗi trong số họ ngồi một đứa con với một máy tính xách tay và bút chì. Một tấm bảng lớn là ở phía trước của ghế, nơi Priya sẽ dạy cho họ các kỹ năng sử dụng bút đánh dấu màu đen của cô.
"Chúng tôi đã thiết lập?" Lokesh hỏi.
"Vâng, thưa anh."
"Vì vậy, tôi sẽ về nhà. Tôi sẽ trở lại vào buổi tối, nói khoảng 07:00 để đón họ trở lại.
"Priya nhìn đồng hồ của mình. "Sir, nó chỉ 2:00."
"Tôi chắc rằng bạn sẽ tìm thấy một số cách để giữ cho họ giải trí và học tập." Lokesh nói. "Vì vậy, tôi sẽ được tắt. Cảm ơn một lần nữa, Priya.
"" Niềm vui của tôi, thưa ngài.
"" Oh, có một điều nữa tôi quên mất. "Lokesh nói, nắm lấy tay ​​cô và đưa cô lại gần. "Những đứa trẻ này có thể ngang bướng và hỗn loạn, nhưng bạn có sự cho phép của tôi để sử dụng bất cứ phương tiện cần thiết để đưa chúng vào kỷ luật," anh thì thầm vào tai cô.
"Bất kỳ phương tiện cần thiết?"
"Bất cứ điều gì cả." Lokesh nói. "Được rồi, bye-bye, Priya." Anh bước ra khỏi nhà, về phía xe của mình.
Priya đóng cửa lại và quay trở lại sân khấu nhỏ của mình trong hội trường. "Vì vậy, trẻ em! Tôi sẽ dạy bạn làm thế nào để viết đẹp ", bà bắt đầu, mở ra thời điểm đánh dấu trên tay. Cô đã hạ cánh xuống bút trên các tấm bảng và bắt đầu viết các từ "chữ viết tay đẹp." Cô dừng lại và nhìn thấy các từ trên bảng và lấy một chút thời gian để cảm thấy tự hào về công việc của mình. "Bạn thấy đấy, những đứa trẻ. Để có một chữ viết tay đẹp như của tôi, đường dây của bạn cần phải được hoàn toàn thẳng và đường cong của bạn cần phải được hoàn toàn tròn. Vì vậy, chúng ta hãy bắt đầu bằng cách ...
"Cô quay lại và chạy mắt trên mỗi trong tám trai, chăm chú nhìn vào chân cô. "Không nhìn chằm chằm vào đôi chân của tôi."
Những đứa trẻ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình như họ đang xem một bộ phim kinh dị thú vị. "Bạn có trẻ em ở đây để tìm hiểu chữ viết tay hoặc nhìn chằm chằm vào đôi chân của tôi?" Priya hỏi. Không có trả lời, không khuấy, giọng nói của cô không có tác động nào vào chúng.
"Vâng, nếu bạn hư hỏng là bao giờ sẽ phát triển một dạng chữ viết tay đẹp", Priya đóng bút trong tay cô ta, ném nó sang một bên, "điều đầu tiên bạn phải học là để tôn thờ tôi như một nữ thần. "
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: