Carolyn See: What fun it’s going to be to get to ask you some question dịch - Carolyn See: What fun it’s going to be to get to ask you some question Việt làm thế nào để nói

Carolyn See: What fun it’s going to


Carolyn See: What fun it’s going to be to get to ask you some questions about this wonderful new edition of Snow Flower and the Secret Fan! God knows, we’ve already had plenty of conversations about it—I’ll be so interested to see some of your answers. Although you’re a little young to have produced a masterwork, I think Snow Flower plainly is one. I’m so proud of you! (But then, I always am.)

You know how much I admire the service you did for the Chinese-American community when you wrote On Gold Mountain, and I’m a huge fan of your thrillers. But Snow Flower is something different and far more profound. I’ve told you before, I think it compares to Andre Malraux’s Man’s Fate. It’s deep, honey! Tell me when, or even if, you first realized that Snow Flower was a different kettle of fish, that you were on to something really big.

Lisa See: I think of Snow Flower as part of a continuum, just the next step in my writing. On Gold Mountain was about my family, and very grounded in history. Snow Flower certainly has those same elements. At the same time, it’s very much a mystery. On page three you learn there’s a secret—a mystery, if you will—about what happened between Lily and Snow Flower, and the answer to it is hidden in the fan. That’s certainly the biggest mystery, but there are others, such as the truth of Snow Flower’s situation. I had to drop in clues for all of these things just as I did in my mysteries. What I’m saying is that I never could have written Snow Flower if I hadn’t written the other books first.

Carolyn: Once, an interviewer asked each of us what our predominate, life-driving emotions might be. Without hesitation you answered, “Fear.” And yet you traveled alone, to the boondocks of China, sometimes on ox cart, for your research. How did you get up the nerve?

Lisa: I don’t think I’m unique in being fearful. Aren’t most of us driven by fear to some extent? The loss of a child, the death of a parent, the tragedies we go through with our friends are what all of us fear. And then there are the day-to-day fears: fear of failing, being rejected, public speaking, losing your job, the dark, or whatever. What matters is how we deal with fear, manage it, triumph over it. I’ll never do something like climb Mt. Everest, but I do push myself to do things that scare me. However, going into the interior of China isn’t one of them. To me, China feels very familiar—like going to Chinatown or playing in my grandparents’ backyard when I was a kid.

At the most basic level, I think there are two types of fear: one physical, the other emotional. The physical stuff isn’t all that frightening—which is why physical torture isn’t particularly effective—but emotional fear is. I know a lot of writers get scared about how a book will be received and things like that. But to me, the real fear is going to dark places in the writing. Seventeenth-century Chinese women writers used to talk about “cutting to the bone” to write. I think there’s a lot of truth in that, and that’s the part that leaves me weak with fear. When I write something like Beautiful Moon’s death, Lily’s Letter of Vituperation and what it does to Snow Flower, and Snow Flower’s death, I’m experiencing and reliving my own losses and those that haven’t happened (and I hope never do). That process leaves me weak and depleted, so that by the end of writing Snow Flower I felt like I’d survived a terrible illness. And that’s another element of the fear I feel—the anticipation of the toll that going to these sad places will have on me. Put another way, I didn’t wake up in the morning and think, Oh, goodie, I get to kill off Snow Flower today. Writing her death put me back in the room watching my grandmother, our friend Harvard, and your John die.

Carolyn: You’re one-eighth Chinese but you’ve said many times that you’re “Chinese in your heart.” You lived with me growing up, but I know your dad’s parents made a tremendous impression on you. Could you talk specifically of your wonderful grandmother Stella See? I have a hunch you picked up many of your storytelling skills from her.

Lisa: Did I? I thought I picked up my storytelling skills from you! I don’t remember my grandmother telling many stories, actually. What I remember most is her essence. She wasn’t Chinese (I got my red hair from her). She was very shy and fearful in many ways, but she also was filled with daring. She married a Chinese man when it was against the law. She lit out on a round-the-world trip with a couple of girlfriends when she was sixty-nine. She traveled through India third class. She was an adventurer and kind of wild in her own way, and yet she was afraid of so many things. She could be very blunt and earthy, but often she was afraid to finish a sentence. It was only when I was writing Peony in Love that I realized that a version of my grandmother has appeared in every book I’ve written. There’s a lot of her in Madame Wang (the matchmaker in Snow Flower), the neighborhood committee director in the mysteries, the grandmother in Peony in Love, and the mother-in-law in Shanghai Girls. Writing these fictional characters has allowed me to have my grandmother with me every day.

Carolyn: So many blessings and surprises have come to you from Snow Flower. What was your favorite, or most unexpected, surprise?

Lisa: That anyone read the book in the first place. And after that I’d have to say that the posters in the Paris Metro for the French edition were pretty amazing. I have a photograph of one of them on my desk. It just knocks me out. Beyond that, I’ve been extremely touched by the e-mails I’ve received from all over the world from women (and men) of every age. I wrote about friendship and what happens when a friendship falls apart. I thought I was writing about something unique to me, but it turns out we’ve all been either dropped or have dropped someone. The feelings about that are deep and they last a lifetime.

Carolyn: I’m sure you know that you reduced your sister Clara to raving hysterical tears when Beautiful Moon died, and after that the corpses piled up like cordwood—or like the unfortunate, double-crossed Communists in Man’s Fate. I’ve known you your whole life, dear one, and outside of a trying and taxing childhood (which as your mom I freely admit having been a party to), you appear, from the outside at least, to be an extremely fortunate woman! A wonderful husband, two darling sons, parents who admire you beyond words, lovely home, sparkling career. From where then, this tragic sense of life?

Lisa: For all the goodness and all the blessings we have in life, there’s no getting around the fact that it’s ultimately tragic. All the people we love most in the world are going to die. We’re going to die! All we can hope is that it will be later rather than sooner, painless and not prolonged agony, that we will have loved and been loved and not die alone. I think a lot of about the Chinese concepts of fate and fortune. Are they ordained? How much control do we have? Exactly how fickle is it? I also think about what Bob Dylan wrote: “When you got nothing you got nothing to lose.” Well, when you’ve got something, you’ve got everything to lose. I don’t mean losing a car, a house, or a job. The greatest losses are things we can’t even see or touch: love, devotion, admiration, dedication, loyalty, memories. You and I have lived in Southern California—a place plagued by earthquakes, fires, and floods—all our lives. I can’t even count how many times we’ve had to evacuate. But you only need to do it once to know that stuff is unimportant. The truly important things are what we carry in our hearts. This is what Lily had to learn. She started from nothing, gained everything, and then lost the one thing that was most important to her: love.

Carolyn: Along this same line, you’ve often talked about the pain inherent in a mother- daughter relationship, both in Snow Flower and Peony in Love. The pain of footbinding, for instance, is endured by Lily, and inflicted by her mother, but experienced by both of them. The acculturation of women in almost every society involves a lot of suffering. How did this notion come to lodge in your mind? Was it because of your father’s profession?

Lisa: My dad’s an anthropologist, but that isn’t how I came to think about these things. I’m a woman, a daughter, and a mother. When I was a kid, I had very long hair. Remember what you used to say when you brushed it? “In order to be beautiful one must suffer.” That was coming from you—one of the most liberated, smart, and open people I know. These things are just so deep in every culture.

But what really interested me about footbinding was that it seemed so tied to the Chinese written character for mother love, which is composed of two elements: one part means love, the other part means pain. Of course, mother love is experienced in all cultures and through all times. I used to think that mother love is what daughters feel for their mothers—because they bind our feet, brush our hair, and nag us to clean our rooms, do our homework, get off the phone, and not stay out too late—but I’ve come to believe that mother love is really about what mothers feel for their children. Any pain or suffering our children feel—a fever or an earache as an infant, getting in with the wrong crowd in high school, failures in business or love once they’ve gone out into the world—we bear for them (whether they know it or not) and carry in our hearts.

Carolyn: You describe in painful detail the footbinding process young girls had to go through. How did this tradition start? Rather than a removed historical account, yours was an intimate portrayal of this horrific process; was it difficult for you, as a researcher and writer, to investigate it?

Lisa: There are many theories about how the practice started. One of them is that there was
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Carolyn See: What fun it’s going to be to get to ask you some questions about this wonderful new edition of Snow Flower and the Secret Fan! God knows, we’ve already had plenty of conversations about it—I’ll be so interested to see some of your answers. Although you’re a little young to have produced a masterwork, I think Snow Flower plainly is one. I’m so proud of you! (But then, I always am.)You know how much I admire the service you did for the Chinese-American community when you wrote On Gold Mountain, and I’m a huge fan of your thrillers. But Snow Flower is something different and far more profound. I’ve told you before, I think it compares to Andre Malraux’s Man’s Fate. It’s deep, honey! Tell me when, or even if, you first realized that Snow Flower was a different kettle of fish, that you were on to something really big.Lisa See: I think of Snow Flower as part of a continuum, just the next step in my writing. On Gold Mountain was about my family, and very grounded in history. Snow Flower certainly has those same elements. At the same time, it’s very much a mystery. On page three you learn there’s a secret—a mystery, if you will—about what happened between Lily and Snow Flower, and the answer to it is hidden in the fan. That’s certainly the biggest mystery, but there are others, such as the truth of Snow Flower’s situation. I had to drop in clues for all of these things just as I did in my mysteries. What I’m saying is that I never could have written Snow Flower if I hadn’t written the other books first.Carolyn: Once, an interviewer asked each of us what our predominate, life-driving emotions might be. Without hesitation you answered, “Fear.” And yet you traveled alone, to the boondocks of China, sometimes on ox cart, for your research. How did you get up the nerve?Lisa: I don’t think I’m unique in being fearful. Aren’t most of us driven by fear to some extent? The loss of a child, the death of a parent, the tragedies we go through with our friends are what all of us fear. And then there are the day-to-day fears: fear of failing, being rejected, public speaking, losing your job, the dark, or whatever. What matters is how we deal with fear, manage it, triumph over it. I’ll never do something like climb Mt. Everest, but I do push myself to do things that scare me. However, going into the interior of China isn’t one of them. To me, China feels very familiar—like going to Chinatown or playing in my grandparents’ backyard when I was a kid.At the most basic level, I think there are two types of fear: one physical, the other emotional. The physical stuff isn’t all that frightening—which is why physical torture isn’t particularly effective—but emotional fear is. I know a lot of writers get scared about how a book will be received and things like that. But to me, the real fear is going to dark places in the writing. Seventeenth-century Chinese women writers used to talk about “cutting to the bone” to write. I think there’s a lot of truth in that, and that’s the part that leaves me weak with fear. When I write something like Beautiful Moon’s death, Lily’s Letter of Vituperation and what it does to Snow Flower, and Snow Flower’s death, I’m experiencing and reliving my own losses and those that haven’t happened (and I hope never do). That process leaves me weak and depleted, so that by the end of writing Snow Flower I felt like I’d survived a terrible illness. And that’s another element of the fear I feel—the anticipation of the toll that going to these sad places will have on me. Put another way, I didn’t wake up in the morning and think, Oh, goodie, I get to kill off Snow Flower today. Writing her death put me back in the room watching my grandmother, our friend Harvard, and your John die.Carolyn: You’re one-eighth Chinese but you’ve said many times that you’re “Chinese in your heart.” You lived with me growing up, but I know your dad’s parents made a tremendous impression on you. Could you talk specifically of your wonderful grandmother Stella See? I have a hunch you picked up many of your storytelling skills from her.Lisa: Did I? I thought I picked up my storytelling skills from you! I don’t remember my grandmother telling many stories, actually. What I remember most is her essence. She wasn’t Chinese (I got my red hair from her). She was very shy and fearful in many ways, but she also was filled with daring. She married a Chinese man when it was against the law. She lit out on a round-the-world trip with a couple of girlfriends when she was sixty-nine. She traveled through India third class. She was an adventurer and kind of wild in her own way, and yet she was afraid of so many things. She could be very blunt and earthy, but often she was afraid to finish a sentence. It was only when I was writing Peony in Love that I realized that a version of my grandmother has appeared in every book I’ve written. There’s a lot of her in Madame Wang (the matchmaker in Snow Flower), the neighborhood committee director in the mysteries, the grandmother in Peony in Love, and the mother-in-law in Shanghai Girls. Writing these fictional characters has allowed me to have my grandmother with me every day.Carolyn: So many blessings and surprises have come to you from Snow Flower. What was your favorite, or most unexpected, surprise?Lisa: That anyone read the book in the first place. And after that I’d have to say that the posters in the Paris Metro for the French edition were pretty amazing. I have a photograph of one of them on my desk. It just knocks me out. Beyond that, I’ve been extremely touched by the e-mails I’ve received from all over the world from women (and men) of every age. I wrote about friendship and what happens when a friendship falls apart. I thought I was writing about something unique to me, but it turns out we’ve all been either dropped or have dropped someone. The feelings about that are deep and they last a lifetime.Carolyn: I’m sure you know that you reduced your sister Clara to raving hysterical tears when Beautiful Moon died, and after that the corpses piled up like cordwood—or like the unfortunate, double-crossed Communists in Man’s Fate. I’ve known you your whole life, dear one, and outside of a trying and taxing childhood (which as your mom I freely admit having been a party to), you appear, from the outside at least, to be an extremely fortunate woman! A wonderful husband, two darling sons, parents who admire you beyond words, lovely home, sparkling career. From where then, this tragic sense of life?Lisa: For all the goodness and all the blessings we have in life, there’s no getting around the fact that it’s ultimately tragic. All the people we love most in the world are going to die. We’re going to die! All we can hope is that it will be later rather than sooner, painless and not prolonged agony, that we will have loved and been loved and not die alone. I think a lot of about the Chinese concepts of fate and fortune. Are they ordained? How much control do we have? Exactly how fickle is it? I also think about what Bob Dylan wrote: “When you got nothing you got nothing to lose.” Well, when you’ve got something, you’ve got everything to lose. I don’t mean losing a car, a house, or a job. The greatest losses are things we can’t even see or touch: love, devotion, admiration, dedication, loyalty, memories. You and I have lived in Southern California—a place plagued by earthquakes, fires, and floods—all our lives. I can’t even count how many times we’ve had to evacuate. But you only need to do it once to know that stuff is unimportant. The truly important things are what we carry in our hearts. This is what Lily had to learn. She started from nothing, gained everything, and then lost the one thing that was most important to her: love.Carolyn: Along this same line, you’ve often talked about the pain inherent in a mother- daughter relationship, both in Snow Flower and Peony in Love. The pain of footbinding, for instance, is endured by Lily, and inflicted by her mother, but experienced by both of them. The acculturation of women in almost every society involves a lot of suffering. How did this notion come to lodge in your mind? Was it because of your father’s profession?
Lisa: My dad’s an anthropologist, but that isn’t how I came to think about these things. I’m a woman, a daughter, and a mother. When I was a kid, I had very long hair. Remember what you used to say when you brushed it? “In order to be beautiful one must suffer.” That was coming from you—one of the most liberated, smart, and open people I know. These things are just so deep in every culture.

But what really interested me about footbinding was that it seemed so tied to the Chinese written character for mother love, which is composed of two elements: one part means love, the other part means pain. Of course, mother love is experienced in all cultures and through all times. I used to think that mother love is what daughters feel for their mothers—because they bind our feet, brush our hair, and nag us to clean our rooms, do our homework, get off the phone, and not stay out too late—but I’ve come to believe that mother love is really about what mothers feel for their children. Any pain or suffering our children feel—a fever or an earache as an infant, getting in with the wrong crowd in high school, failures in business or love once they’ve gone out into the world—we bear for them (whether they know it or not) and carry in our hearts.

Carolyn: You describe in painful detail the footbinding process young girls had to go through. How did this tradition start? Rather than a removed historical account, yours was an intimate portrayal of this horrific process; was it difficult for you, as a researcher and writer, to investigate it?

Lisa: There are many theories about how the practice started. One of them is that there was
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Carolyn See: Điều gì thú vị nó sẽ được để có được để hỏi bạn một số câu hỏi về ấn bản này mới tuyệt vời của Snow Flower và các Fan Secret! Thiên Chúa biết, chúng tôi đã có rất nhiều cuộc trò chuyện về nó-Tôi sẽ phải rất quan tâm để xem một số câu trả lời của bạn. Mặc dù bạn là một chút nhỏ để sản xuất một kiệt tác, tôi nghĩ rằng Snow Flower rõ ràng là một. Tôi rất tự hào về bạn! (Nhưng sau đó, tôi luôn luôn sáng.) Bạn có biết bao nhiêu tôi chiêm ngưỡng những dịch vụ mà bạn đã làm cho cộng đồng người Mỹ gốc Trung Quốc khi bạn đã viết Trên núi vàng, và tôi là một fan hâm mộ lớn của phim kinh dị của bạn. Nhưng Snow Flower là một cái gì đó khác nhau và đến nay sâu sắc hơn. Tôi đã nói với bạn trước, tôi nghĩ rằng nó so sánh với Andre Malraux của Man ​​của Fate. Nó sâu, mật ong! Nói cho tôi biết khi nào, hoặc ngay cả khi, đầu tiên bạn nhận ra rằng Snow Flower là một ấm đun nước cá khác nhau, mà bạn đã vào đến một cái gì đó thực sự lớn. Lisa Xem: Tôi nghĩ của Snow Flower như một phần của một sự liên tục, chỉ là bước tiếp theo trong tôi văn bản. Trên Núi Vàng đã về gia đình tôi, và rất có căn cứ trong lịch sử. Snow Flower chắc chắn có những yếu tố tương tự. Đồng thời, nó rất nhiều điều bí ẩn. Trên trang ba bạn học ở đó là một bí mật, một bí ẩn, nếu bạn sẽ-về những gì đã xảy ra giữa Lily và Snow Flower, và câu trả lời cho nó được ẩn trong các fan hâm mộ. Điều đó chắc chắn những bí ẩn lớn nhất, nhưng có những người khác, chẳng hạn như sự thật về tình hình của Snow Flower. Tôi đã phải thả trong những đầu mối cho tất cả những điều này cũng giống như tôi đã làm trong những bí ẩn của tôi. Những gì tôi nói là tôi không bao giờ có thể viết Snow Flower nếu tôi đã không viết những cuốn sách khác trước. Carolyn: Một lần, một người phỏng vấn hỏi mỗi chúng ta những gì chiếm ưu thế, cảm xúc cuộc sống-lái xe có thể được. Không chút do dự, bạn đã trả lời, "Fear." Và bạn đi du lịch một mình, để boondocks của Trung Quốc, đôi khi trên xe bò, cho nghiên cứu của bạn. Làm thế nào bạn nhận được lên các dây thần kinh? Lisa: Tôi không nghĩ rằng tôi là duy nhất trong là đáng sợ. Không phải hầu hết chúng ta được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi đến mức độ nào? Những mất mát của một đứa trẻ, cái chết của một phụ huynh, những bi kịch, chúng tôi đi qua với những người bạn của chúng tôi là những gì tất cả chúng ta sợ hãi. Và sau đó có những nỗi sợ hãi ngày-to-ngày: sợ thất bại, bị từ chối, nói trước công chúng, mất việc, bóng tối, hoặc bất cứ điều gì. Điều quan trọng là làm thế nào chúng ta đối phó với nỗi sợ hãi, quản lý nó, chiến thắng trên nó. Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì đó giống như leo lên Mt. Everest, nhưng tôi đẩy bản thân mình để làm những điều mà tôi sợ. Tuy nhiên, đi sâu vào nội địa của Trung Quốc không phải là một trong số họ. Với tôi, Trung Quốc cảm thấy rất quen thuộc, giống như đi Chinatown hoặc chơi ở sân sau nhà ông bà của tôi khi tôi còn là một đứa trẻ. Ở cấp độ cơ bản nhất, tôi nghĩ rằng có hai loại sợ hãi: một thể chất, tình cảm khác. Những thứ vật chất không phải là tất cả những gì đáng sợ, đó là lý do tra tấn thể xác không phải là đặc biệt hiệu quả-nhưng sợ tình cảm là. Tôi biết rất nhiều nhà văn nhận được sợ hãi về một cuốn sách sẽ được nhận và những điều như thế. Nhưng với tôi, sự sợ hãi thực sự đang đi đến những nơi tối trong các văn bản. XVII-thế kỷ nhà văn nữ Trung Quốc sử dụng để nói về "cắt đến tận xương" để viết. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều sự thật trong đó, và đó là một phần mà lá tôi yếu với nỗi sợ hãi. Khi tôi viết một cái gì đó giống như cái chết đẹp Moon, Thư lời chưởi rủa của Lily và những gì nó để Snow Flower, và Snow Flower của cái chết, tôi gặp và hồi tưởng lại những thiệt hại của riêng mình và những người mà đã không xảy ra (và tôi hy vọng không bao giờ làm). Quá trình đó để lại cho tôi yếu đuối và cạn kiệt, do đó vào cuối văn bản Snow Flower tôi cảm thấy như tôi đã sống sót một căn bệnh khủng khiếp. Và đó là một yếu tố của sự sợ hãi Tôi cảm thấy-các dự đoán của các số điện thoại mà đi đến những nơi này buồn sẽ có vào tôi. Nói cách khác, tôi không thức dậy vào buổi sáng và nghĩ rằng, Oh, goodie, tôi nhận được để giết chết Snow Flower ngày nay. Viết cái chết của cô đưa tôi trở lại trong phòng xem bà ngoại tôi, người bạn của chúng tôi Harvard, và chết John của bạn. Carolyn: ". Trung Quốc trong trái tim của bạn" Bạn là một phần tám của Trung Quốc nhưng bạn đã nói nhiều lần rằng bạn Bạn sống với tôi ngày càng tăng lên, nhưng tôi biết cha mẹ của cha mình đã gây ấn tượng rất lớn đến bạn. Ông có thể nói cụ thể của bà tuyệt vời của bạn Xem Stella? Tôi đã linh cảm bạn lượm rất nhiều các kỹ năng kể chuyện của bạn từ cô ấy. Lisa: Ý của tôi? Tôi nghĩ tôi nhặt kỹ năng kể chuyện của tôi từ bạn! Tôi không nhớ bà tôi kể rất nhiều câu chuyện, thực sự. Bản chất cô ấy những gì tôi nhớ nhất là. Cô không phải là Trung Quốc (Tôi có tóc màu đỏ của tôi từ cô ấy). Cô đã rất nhút nhát và sợ hãi trong nhiều cách, nhưng cô cũng đã được lấp đầy với sự liều lĩnh. Cô kết hôn với một người đàn ông Trung Quốc khi đó là trái pháp luật. Cô châm ra trên một chuyến đi vòng quanh thế giới với một vài người bạn gái khi cô được sáu mươi chín tuổi. Cô đi qua Ấn Độ hạng ba. Cô ấy là một nhà thám hiểm và loại hoang dã theo cách riêng của mình, nhưng cô sợ rất nhiều thứ. Cô có thể sẽ rất thẳng thắn và phàm tục, nhưng cô thường sợ để kết thúc một câu. Nó đã được chỉ khi tôi đang viết Peony trong Tình yêu mà tôi nhận ra rằng một phiên bản của bà tôi đã xuất hiện trong mỗi cuốn sách tôi đã viết. Có rất nhiều cô trong Madame Wang (mai mối trong Snow Flower), giám đốc ủy ban khu phố trong những bí ẩn, người bà trong Peony in Love, và mẹ chồng ở Thượng Hải Girls. Viết những nhân vật hư cấu đã cho phép tôi có bà ngoại của tôi với tôi mỗi ngày. Carolyn: Vì vậy, nhiều phước lành và bất ngờ đã đến với bạn từ Snow Flower. Điều gì đã được yêu thích của bạn, hoặc bất ngờ nhất, bất ngờ? Lisa: Đó là bất cứ ai đọc cuốn sách ở nơi đầu tiên. Và sau đó tôi sẽ phải nói rằng các áp phích trong Metro Paris cho các ấn bản tiếng Pháp là khá tuyệt vời. Tôi có một bức ảnh của một trong số họ trên bàn của tôi. Nó chỉ đánh bật tôi ra ngoài. Ngoài ra, tôi đã vô cùng xúc động bởi sự e-mail tôi đã nhận được từ khắp nơi trên thế giới từ phụ nữ (và nam giới) của mọi thời đại. Tôi đã viết về tình bạn và những gì sẽ xảy ra khi một tình bạn tan rã. Tôi nghĩ rằng tôi đã viết về một cái gì đó độc đáo với tôi, nhưng thực ra chúng ta tất cả đều được thể giảm hoặc đã giảm một ai đó. Những cảm giác về điều đó là sâu sắc và họ kéo dài suốt đời. Carolyn: Tôi chắc rằng bạn biết rằng bạn giảm em gái của bạn Clara để raving nước mắt cuồng loạn khi mặt trăng đẹp đã chết, và sau đó xác chết chất đống như cordwood-hoặc như kẻ bất hạnh, double-crossed Cộng Sản ở Man của Fate. Tôi đã gọi cho bạn toàn bộ cuộc sống của bạn, một thân yêu, và bên ngoài của một thời thơ ấu cố gắng và thuế (mà như mẹ của bạn tôi một cách tự do thừa nhận đã được một bên), bạn xuất hiện, từ bên ngoài ít nhất, là một phụ nữ cực kỳ may mắn ! Một người chồng tuyệt vời, hai con trai cưng, cha mẹ người ngưỡng mộ bạn vượt ra ngoài lời nói, ngôi nhà đáng yêu, sự nghiệp lấp lánh. Từ nơi đó, cảm giác này bi thảm của cuộc sống? Lisa: Đối với tất cả sự tốt lành và tất cả các phước lành chúng tôi có trong cuộc sống, không có nhận được trên thực tế là nó là cuối cùng bi thảm. Tất cả những người chúng ta yêu thương nhất trên thế giới sẽ chết. Chúng ta sẽ chết! Tất cả chúng ta có thể hy vọng là nó sẽ chậm hơn là sớm hơn, không đau và không đau đớn kéo dài, mà chúng ta sẽ yêu thương và được yêu thương và không chết một mình. Tôi nghĩ rất nhiều về các khái niệm Trung Quốc của số phận và tài sản. Có phải họ thọ giới? Làm thế nào kiểm soát nhiều chúng ta có gì? Chính xác như thế nào hay thay đổi là nó? Tôi cũng suy nghĩ về những gì Bob Dylan đã viết: "Khi bạn đã không có gì bạn có gì để mất." Vâng, khi bạn đã có một cái gì đó, bạn đã có tất cả mọi thứ để mất. Tôi không có nghĩa là mất đi một chiếc xe, một ngôi nhà hoặc một công việc. Những thiệt hại lớn nhất là những điều chúng tôi thậm chí không thể nhìn thấy hoặc cảm ứng: tình yêu, lòng sùng kính, ngưỡng mộ, sự cống hiến, lòng trung thành, kỷ niệm. Bạn và tôi đã sống ở miền Nam California, một nơi cản bởi động đất, hỏa hoạn, lũ lụt, tất cả cuộc sống của chúng tôi. Tôi thậm chí không thể đếm có bao nhiêu lần chúng tôi đã phải sơ tán. Nhưng bạn chỉ cần làm nó một lần để biết những thứ đó là không quan trọng. Những điều thực sự quan trọng là những gì chúng tôi mang theo trong tâm hồn chúng ta. Đây là những gì Lily đã phải học. Cô bắt đầu từ con số không, đã đạt được tất cả mọi thứ, và sau đó bị mất một điều đó là quan trọng nhất với cô:. Tình yêu Carolyn: Cùng cùng dòng này, bạn đã thường xuyên nói chuyện về nỗi đau vốn có trong một mối quan hệ con gái mẹ, con, cả trong Snow Flower và Peony in Love. Những đau đớn của níu chân, ví dụ, được chịu đựng bởi Lily, và gây ra bởi mẹ cô, nhưng kinh nghiệm của cả hai. Các giao thoa văn hóa của phụ nữ trong gần như mọi xã hội bao gồm rất nhiều đau khổ. Làm thế nào mà khái niệm này đến khiếu trong tâm trí của bạn? Đó là bởi vì nghề nghiệp của cha của bạn? Lisa: Cha tôi là một nhà nhân chủng học, nhưng đó không phải là cách tôi đã nghĩ về những điều này. Tôi là một người phụ nữ, một người con gái, và một người mẹ. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã có mái tóc rất dài. Hãy nhớ những gì bạn đã sử dụng để nói khi bạn chải nó? "Để có một xinh đẹp phải chịu đau khổ." Điều đó đã đến từ bạn-một trong những người được giải phóng nhất, thông minh, và mở tôi biết. Những điều này là chỉ như vậy sâu trong mọi nền văn hóa. Nhưng những gì thực sự quan tâm đến tôi về níu chân là nó dường như quá gắn liền với Trung Quốc bằng văn bản ký tự cho mẹ tình yêu, trong đó bao gồm hai yếu tố: một phần có nghĩa là tình yêu, nhưng phần khác có nghĩa là đau đớn. Tất nhiên, mẹ tình yêu là có kinh nghiệm trong tất cả các nền văn hóa và thông qua tất cả các lần. Tôi đã từng nghĩ rằng mẹ tình yêu là những gì con gái cảm thấy cho mình mẹ bởi vì chúng liên kết chân của chúng tôi, chải tóc của chúng tôi, và cằn nhằn chúng tôi để làm sạch phòng của chúng tôi, làm bài tập ở nhà của chúng tôi, có được tắt điện thoại, và không ở lại ra quá muộn nhưng Tôi đã đi đến chỗ tin rằng mẹ của tình yêu thực sự là về những gì các bà mẹ cảm thấy cho con cái của họ. Bất cứ sự đau khổ hay con em chúng ta cảm thấy-sốt hoặc đau tai như một đứa trẻ, nhận được với đám đông sai trong trường trung học, thất bại trong kinh doanh hay tình yêu khi họ đã đi vào thế giới-chúng tôi mang đến cho họ (dù họ biết nó hay không) và mang theo trong tâm hồn chúng ta. Carolyn: Bạn mô tả chi tiết đau đớn quá trình níu chân cô gái trẻ đã phải trải qua. Làm sao truyền thống này bắt đầu? Thay vì một tài khoản lịch sử loại bỏ, bạn là một vai diễn thân mật của quá trình khủng khiếp này; đã gây khó khăn cho bạn, như một nhà nghiên cứu và nhà văn, để điều tra nó? Lisa: Có nhiều giả thuyết về cách thức thực hành bắt đầu. Một trong số đó là đã có































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: