'Of course,' the man in the brown hat said, 'there are goodpolicemen a dịch - 'Of course,' the man in the brown hat said, 'there are goodpolicemen a Việt làm thế nào để nói

'Of course,' the man in the brown h

'Of course,' the man in the brown hat said, 'there are good
policemen and there are bad policemen, you know.'
'You're right,' the young man said. 'Yes. That's very true.
Isn't it, Julie?' He looked at the young woman next to him.
Julie didn't answer and looked bored. She closed her eyes.
'Julie's my wife,' the young man told the man in the brown
hat. 'She doesn't like trains. She always feels ill on trains.'
'Oh yes?' the man in the brown hat said. 'Now my wife
- she doesn't like buses. She nearly had an accident on a
bus once. It was last year . .. No, no, it wasn't. It was two
years ago. I remember now. It was in Manchester.' He
told a long, boring story about his wife and a bus in
Manchester.
It was a hot day and the train was slow. There were
seven people in the carriage. There was the man in the
brown hat; the young man and his wife, Julie; a mother
and two children; and a tall dark man in an expensive suit.
The young man's name was Bill. He had short brown
hair and a happy smile. His wife, Julie, had long red hair
1 One-Way Ticket
Julie opened her eyes and looked at the hack page of the
tall dark mans newspaper.
2
The Girl with Green Eyes
and very green eyes - the colour of sea water. They were
very beautiful eyes.
The man in the brown hat talked and talked. He had
a big red face and a loud voice. He talked to Bill because
Bill liked to talk too. The man in the brown hat laughed
a lot, and when he laughed, Bill laughed too. Bill liked
talking and laughing with people.
The two children were hot and bored. They didn't want
to sit down. They wanted to be noisy and run up and
down the train.
'Now sit down and be quiet,' their mother said. She was
a small woman with a tired face and a tired voice.
'I don't want to sit down,' the little boy said. 'I'm thirsty.'
'Here. Have an orange,' his mother said. She took an
orange out of her bag and gave it to him.
'I want an orange too,5
the little girl said loudly.
'All right. Here you are,' said her mother. 'Eat it nicely,
now.'
The children ate their oranges and were quiet for a
minute.
Then the little boy said, 'I want a drink. I'm thirsty.'
The tall dark man took out his newspaper and began
to read. Julie opened her eyes and looked at the back page
of his newspaper. She read about the weather in Budapest
and about the football in Liverpool. She wasn't interested
in Budapest and she didn't like football, but she didn't
3 One-Way Ticket
want to listen to Bill and the man in the brown hat. 'Talk,
talk, talk,' she thought. 'Bill never stops talking.'
Then suddenly she saw the tall man's eyes over the
top of his newspaper. She could not see his mouth,
but there was a smile in his eyes. Quickly, she looked
down at the newspaper and read about the weather in
Budapest again.
The train stopped at Dawlish station and people got on
and got off. There was a lot of noise.
'Is this our station?' the little girl asked. She went to the
window and looked out.
'No, it isn't. Now sit down,' her mother said.
'We're going to Penzance,' the little girl told Bill. 'For
our holidays.'
'Yes,' her mother said. 'My sister's got a little hotel by
the sea. We're staying there. It's cheap, you see.'
'Yes,' the man in the brown hat said. 'It's a nice town.
I know a man there. He's got a restaurant in King Street.
A lot of holiday people go there. He makes a lot of money
in the summer.' He laughed loudly. 'Yes,' he said again.
'You can have a nice holiday in Penzance.'
'We're going to St Austell,' Bill. said. 'Me and Julie. It's
our first holiday. Julie wanted to go to Spain, but I like
St Austell. I always go there for my holidays. It's nice in
August. You can have a good time there too.'
Julie looked out of the window. 'Where is Budapest?'
4
The Girl with Green Eyes
she thought. 'I want to go there. I want to go to Vienna,
to Paris, to Rome, to Athens.' Her green eyes were bored
and angry. Through the window she watched the little
villages and hills of England.
The man in the brown hat looked at Julie. 'You're
right,' he said to Bill. 'You can have a good time on
holiday in England. We always go to Brighton, me and the
wife. But the weather! We went one year, and it rained
every day. Morning, afternoon, and night. It's true. It
never stopped raining.' He laughed loudly. 'We nearly
went home after the first week.'
Bill laughed too. 'What did you do all day, then?' he asked.
Julie read about the weather in Budapest for the third
time. Then she looked at the tall man's hands. They were
long, brown hands, very clean. 'Nice hands,' she thought.
He wore a very expensive Japanese watch. 'Japan,' she
thought. 'I'd like to go to Japan.' She looked up and saw
the man's eyes again over the top of his newspaper. This
time she did not look away. Green eyes looked into dark
brown eyes for a long, slow minute.
After Newton Abbot station the guard came into the
carriage to look at their tickets. 'Now then,' he said,
'where are we all going?'
'This train's late,' the man in the brown hat said.
'Twenty minutes late, by my watch.'
5 One-Way Ticket The Girl with Green Eyes
Green eyes looked into dark brown eyes
for a long, slow minute.
'Ten minutes,' the guard said. 'That's all.' He smiled at
Julie.
The tall dark man put his newspaper down, found his
ticket, and gave it to the guard. The guard looked at it.
'You're all right, sir,' he said. 'The boat doesn't leave
Plymouth before six o'clock. You've got lots of time.'
The tall man smiled, put his ticket back in his pocket
and opened his newspaper again.
Julie didn't look at him. 'A boat,' she thought. 'He's
taking a boat from Plymouth. Where's he going?' She
looked at him again with her long green eyes.
He read his newspaper and didn't look at her. But his
eyes smiled.
The train stopped at Totnes station and more people
got on and off.
'Everybody's going on holiday,' Bill said. He laughed.
'It's going to be wonderful. No work for two weeks. It's
a nice, quiet town, St Austell. We can stay in bed in the
mornings, and sit and talk in the afternoons, and have a
drink or two in the evenings. Eh, Julie?' He looked at his
wife. 'Are you all right, Julie?'
'Yes, Bill,' she said quietly. 'I'm OK.' She looked out of
the window again. The train went more quickly now, and
it began to rain. Bill and the man in the brown hat talked
and talked. Bill told a long story about two men and a dog,
and the man in the brown hat laughed very loudly.
7 One-way Ticket The Girl with Green Eyes
'That's a good story,' he said. 'I like that. You tell it
very well. Do you know the story about . . .' And he
told Bill a story about a Frenchman and a bicycle.
'Why do people laugh at these stories?' Julie thought.
'They're so boring!'
But Bill liked it. Then he told a story about an old
woman and a cat, and the man in the brown hat laughed
again. 'That's good, too. I don't know. How do you
remember them all?'
'Because', Julie thought, 'he tells them every day.'
'I don't understand,' the little girl said suddenly. She
looked at Bill. 'Why did the cat die?'
'Shhh. Be quiet,' her mother said. 'Come and eat your
sandwiches now.'
That's all right,' Bill said. 'I like children.'
The man in the brown hat looked at the children's
sandwiches. 'Mmm, I'm hungry, too,' he said. 'You can get
sandwiches in the restaurant on this train.' He looked at Bill
'Let's go down to the restaurant, eh? I need a drink too.'
Bill laughed. 'You're right. It's thirsty work, telling stories.'
The two men stood up and left the carriage.
The little girl ate her sandwich and looked at Julie. 'But
why did the cat die?' she asked.
'I don't know,' Julie said. 'Perhaps it wanted to die.'
The little girl came and sat next to Julie. 'I like your hair,'
she said. 'It's beautiful.' Julie looked down at her and smiled.
9
The man in the brown hat laughed very loudly.
8 One-Way Ticket The Girl with Green Eyes
For some minutes it was quiet in the carriage. Then the
tall dark man opened his bag and took out a book. He put
it on the seat next to him, and looked at Julie with a smile.
Julie looked back at him, and then down at the book.
Famous towns of Italy, she read. Venice, Florence, Rome,
Naples. She looked away again, out of the window at the
rain. Tw o weeks in St Austell,' she thought. 'With BillIn
the rain.'
After half an hour the two men came back to the
carriage. 'There are a lot of people on this train,' Bill said.
'Do you want a sandwich, Julie?'
'No,' she said. 'I'm not hungry. You eat them.'
The train was nearly at Plymouth. Doors opened and
people began to move. 'A lot of people get on here,' the
man in the brown hat said.
The tall dark man stood up and put his book and his
newspaper in his bag. Then he picked up his bag and left
the carriage. The train stopped at the station. A lot of
people got on the train, and two women and an old man
came into the carriage. They had a lot of bags with them.
Bill and the man in the brown hat stood up and helped
them. One of the women had a big bag of apples. The bag
broke and the apples went all over the carriage.
'Oh damn!' she said.
Everybody laughed, and helped her to find the apples.
The train moved away from Plymouth station. After a
10
Famous towns of Italy, Julie read, Venice, Florence, Rome,
Naples.
11 One-Way Ticket The Girl with Green Eyes
'Nothing,' the man in the brown hat said. He ate his
sandwich slowly. 'Go and have your holiday in St Austell.
You can have a good time there. Forget about Julie. Those
green eyes, now.' He took out a second sandwich and began
to eat it. 'I knew a woman once with green eyes. She gave
me a very bad time. No, you want to forget about Julie.'
'She got off the train at Plymouth. With the tall dark man.'
minute or two everybody sat down and the woman gave
some apples to the children.
'Where's Julie?' Bill said suddenly. 'She's not here.'
'Perhaps she went to the restaurant,' the man in the
brown hat said.
'But she wasn't hungry,' Bill said. 'She told me.'
The little girl looked at Bill. 'She got off the train at
Plymouth,' she said. 'With the tall d
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
'Tất nhiên,' người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói, ' không được tốtcảnh sát và cảnh sát xấu có, bạn biết.''Bạn nói đúng,' người đàn ông trẻ nói. ' Có. Đó là rất đúng.Không phải là nó, Julie?' Ông nhìn người phụ nữ trẻ bên cạnh anh ta.Julie đã không trả lời và nhìn chán. Cô đóng cửa đôi mắt của cô.'Julie của vợ tôi,' người đàn ông trẻ nói với người đàn ông trong màu nâumũ. ' Cô ấy không thích xe lửa. Cô luôn luôn cảm thấy bị bệnh trên xe lửa.'' Oh có?' người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói. ' Bây giờ vợ tôi-cô ấy không thích xe buýt. Cô gần như đã có một tai nạn trên mộtxe buýt một lần. Nó đã là năm ngoái. .. Không, không, đó không phải là. Nó đã là hainăm trước đây. Tôi nhớ bây giờ. Nó đã tại Manchester.' Ôngnói với một dài, nhàm chán chuyện vợ và một xe buýt trongManchester.Đó là một ngày nóng và đào tạo là chậm. CóBảy người dân trong việc vận chuyển. Đã có người đàn ông trong cácmũ màu nâu; người đàn ông trẻ và vợ ông, Julie; một người mẹvà hai trẻ em; và một người đàn ông tối cao trong một phù hợp với đắt tiền.Người đàn ông trẻ tên là Bill. Ông có ngắn browntóc và một nụ cười hạnh phúc. Vợ ông, Julie, có mái tóc dài màu đỏ1 vé một chiềuJulie mở mắt của mình và xem xét Trang về hack của cácbóng tối cao mans tờ báo.2Các cô gái với đôi mắt màu xanh lá câyvà rất màu xanh lá cây mắt - màu sắc của nước biển. Họ đãrất đẹp mắt.Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói chuyện và nói chuyện. Ông đã cómột khuôn mặt màu đỏ lớn và một giọng nói lớn. Ông đã nói chuyện với Bill vìBill thích nói chuyện quá. Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu cườirất nhiều, và khi ông cười, Bill cười quá. Bill thíchnói chuyện và cười với người dân.Hai trẻ em đã được nóng và chán. Họ không muốnngồi. Họ muốn được ồn ào và chạy lên vàxuống tàu.'Bây giờ ngồi và được yên tĩnh,' mẹ nói. Cô ấy đãmột người phụ nữ nhỏ với một khuôn mặt mệt mỏi và một giọng nói mệt mỏi.'Tôi không muốn ngồi,' bé nói. 'Tôi khát.'' Ở đây. Có một màu da cam,' mẹ nói. Bà đã mộtcam ra khỏi cô ấy túi và đã đưa nó cho ông.' Tôi muốn một màu da cam, 5 ít cô gái nói lớn tiếng.' Tất cả các quyền. Bạn đang ở đây,' nói mẹ. ' Ăn độc đáo,bây giờ.'Trẻ em ăn cam của họ và đã được yên tĩnh cho mộtphút.Sau đó, cậu bé nói, ' tôi muốn uống. Tôi khát.'Người đàn ông tối cao đã diễn ra tờ báo của mình và bắt đầuđể đọc. Julie mở mắt của mình và xem xét lại trangtờ báo của mình. Cô đọc về thời tiết ở Budapestvà về bóng đá ở Liverpool. Cô đã không được quan tâmtại Budapest và cô ấy không thích bóng đá, nhưng cô ấy không3 vé một chiềubạn muốn nghe Bill và người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu. ' Nói,nói, nói,' cô nghĩ. 'Bill không bao giờ ngừng nói.'Sau đó, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông cao cácđầu của tờ báo mình. Cô không thể nhìn thấy miệng của mình,nhưng có là một nụ cười trong mắt ông. Một cách nhanh chóng, cô nhìnxuống ở trên báo chí và đọc về thời tiết ởBudapest một lần nữa.Tàu đã dừng lại ở Dawlish station và người dân cóvà đã nhận ra. Đã có rất nhiều tiếng ồn.'Là điều này trạm của chúng tôi?' bé yêu cầu. Cô đã đi đến cáccửa sổ và nhìn ra.' Không, nó không phải là. Bây giờ ngồi xuống,' mẹ cô nói.'Chúng ta sẽ Penzance,' ít cô gái nói với các hóa đơn. ' Chongày lễ của chúng tôi.'"Có," mẹ cô nói. ' Em gái của tôi có một khách sạn nhỏbiển. Chúng tôi đang ở đó. Đó là giá rẻ, bạn xem.'"Có," người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói. ' Nó là một thị trấn tốt đẹp.Tôi biết một người đàn ông có. Ông đã có một nhà hàng ở King Street.Rất nhiều người dân kỳ nghỉ đến đó. Ông đã làm cho rất nhiều tiềnvào mùa hè.' Ông cười lớn tiếng. "Có," ông nói một lần nữa.'Bạn có thể có một kỳ nghỉ tốt đẹp ở Penzance.''Chúng ta sẽ đến St Austell,' Bill. nói. ' Tôi và Julie. Đô thị này cókỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi. Julie muốn đi đến Tây Ban Nha, nhưng tôi thíchSt Austell. Tôi luôn luôn đi có cho các ngày nghỉ của tôi. Nó là tốt đẹp trongTháng tám. Bạn có thể có một thời gian tốt ở đó, quá.'Julie nhìn ra khỏi cửa sổ. 'Nơi là Budapest?'4Các cô gái với đôi mắt màu xanh lá câycô nghĩ. ' Tôi muốn đến đó. Tôi muốn đi tới Vienna,Paris, Rome, Athena.' Đôi mắt màu xanh lá cây của mình đã chánvà tức giận. Qua cửa sổ cô dõi nhỏlàng và những ngọn đồi của Anh.Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nhìn Julie. ' Bạn đangđúng,' ông nói với hóa đơn. ' Bạn có thể có một thời gian tốtkỳ nghỉ tại Anh. Chúng tôi luôn luôn đi đến Brighton, tôi và cácvợ. Nhưng thời tiết! Chúng tôi đã đi một năm, và nó mưaHàng ngày. Buổi sáng, buổi chiều, và đêm. Đó là sự thật. Nókhông bao giờ ngừng mưa.' Ông cười lớn tiếng. ' Chúng tôi gần nhưđi về nhà sau tuần đầu tiên.'Bill cười quá. 'Cô đã làm gì cả ngày, sau đó?' ông yêu cầu.Julie đọc về thời tiết ở Budapest cho thứ bathời gian. Sau đó cô nhìn người đàn ông cao của bàn tay. Họ đãdài, màu nâu tay, rất sạch sẽ. 'Đẹp tay,' cô nghĩ.Ông mặc một chiếc đồng hồ Nhật bản rất tốn kém. 'Nhật bản,' côsuy nghĩ. 'Tôi muốn đi đến Nhật bản.' Cô nhìn lên và thấyngười đàn ông mắt một lần nữa trên đầu trang của tờ báo mình. Điều nàythời gian cô ấy đã không nhìn đi. Màu xanh lá cây mắt nhìn vào bóng tốiđôi mắt màu nâu trong một phút dài, chậm.Sau khi Newton Abbot trạm bảo vệ đi vào cácvận chuyển để nhìn vào vé của họ. 'Bây giờ sau đó,' ông nói,' chúng ta ở đâu tất cả đi?''Này chuyến tàu muộn,' người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói.'Hai mươi phút cuối, bởi xem tôi.'5 lo vé một chiều cô gái với đôi mắt màu xanh lá câyMàu xanh lá cây mắt nhìn vào đôi mắt nâu sẫmtrong một phút dài, chậm.'Mười phút,' bảo vệ nói. "Đó là tất cả." Ông cườiJulie.Người đàn ông tối cao đưa tờ báo của mình xuống, tìm thấy mìnhlo vé và đã đưa nó cho bảo vệ. Bảo vệ nhìn vào nó.'Bạn đang được rồi, thưa ngài,', ông nói. ' Thuyền không để lạiPlymouth trước khi sáu giờ. Bạn đã có rất nhiều thời gian.'Người đàn ông cao cười, đặt vé của mình trở lại trong túi của mìnhvà mở tờ báo của mình một lần nữa.Julie đã không nhìn vào anh ta. 'Một thuyền,' cô nghĩ. ' Ông làLấy một chiếc thuyền từ Plymouth. Ông đi đâu?' Cônhìn vào anh ta một lần nữa với đôi mắt màu xanh lá cây dài của cô.Ông đọc tờ báo của mình và không nhìn vào mình. Nhưng mìnhđôi mắt mỉm cười.Tàu đã dừng lại ở Totnes ga và những người khácnhận được và tắt.'Tất cả mọi người đi vào kỳ nghỉ,' Bill nói. Ông cười.' Nó là có được tuyệt vời. Không làm việc cho hai tuần. Đô thị này cómột tốt đẹp, yên tĩnh town, St Austell. Chúng tôi có thể ở lại trong giường trong cácbuổi sáng, và ngồi và nói chuyện trong buổi chiều, và có mộtthức uống hoặc hai vào buổi tối. Eh, Julie?' Ông nhìn của ôngvợ. ' Chứ, Julie?''Vâng, Bill,' lặng lẽ, cô nói. 'Tôi là OK.' Cô nhìn trong sốcửa sổ một lần nữa. Đoàn tàu đi nhanh hơn bây giờ, vànó bắt đầu mưa. Hóa đơn và người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói chuyệnvà nói chuyện. Bill nói với một câu chuyện dài về hai người đàn ông và một con chó,và người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu rất lớn tiếng cười.7 lo vé một chiều cô gái với đôi mắt màu xanh lá cây"Đó là một câu chuyện tốt," ông nói. ' Tôi như thế. Bạn nói với nóRất tốt. Bạn có biết câu chuyện về...' Và ônghóa đơn nói với một câu chuyện về một người Pháp và một chiếc xe đạp.' Tại sao làm mọi người cười lúc những câu chuyện?' Julie nghĩ.'Họ là như vậy nhàm chán!'Nhưng Bill thích nó. Sau đó ông nói với một câu chuyện về một tuổingười phụ nữ và một con mèo, và người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu cườimột lần nữa. ' Đó là tốt, quá. Tôi không biết. Làm thế nào để bạnHãy nhớ tất cả?''Vì', Julie nghĩ rằng, 'ông nói với họ mỗi ngày.''Tôi không hiểu,' bé nói bất ngờ. Cônhìn vào hóa đơn. 'Tại sao đã làm con mèo chết?'' Shhh. được yên tĩnh,' mẹ cô nói. ' Đến và ăn của bạnSandwiches bây giờ.'Rồi,' Bill nói. 'Tôi thích trẻ em'.Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nhìn của trẻ embánh mì. "Mmm, tôi đói, quá," ông nói. ' Bạn có thể nhận đượcSandwiches tại nhà hàng trên tàu này.' Ông nhìn Bill' Đi xuống nhà hàng, eh? Tôi cần phải uống quá.'Bill cười. ' Bạn nói đúng. Đó là công việc khát, kể chuyện.'Hai người đàn ông đứng dậy và rời việc vận chuyển.Bé ăn bánh sandwich của mình và nhìn Julie. ' Nhưngtại sao những con mèo đã chết?', cô đã hỏi.'Tôi không biết,' Julie nói. 'Có lẽ nó muốn chết.'Các cô gái đến và ngồi bên cạnh Julie. 'Tôi thích mái tóc của bạn 'cô cho biết. 'Nó là đẹp.' Julie nhìn xuống vào cô ấy và cười.9Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu cười rất lớn tiếng.Lo vé một chiều 8 các cô gái với đôi mắt màu xanh lá câyCho một vài phút, nó được yên tĩnh trong việc vận chuyển. Sau đó, cácngười đàn ông tối cao mở túi của mình và đã diễn ra một cuốn sách. Ông đặtnó trên ghế tiếp theo với anh ta, và nhìn tại Julie với một nụ cười.Julie nhìn lại lúc anh ta, và sau đó xuống tại cuốn sách.Thị trấn nổi tiếng của ý, cô đọc. Venice, Florence, Roma,Napoli. Cô nhìn đi một lần nữa, ra khỏi cửa sổ lúc cácmưa. TW o tuần tại St Austell,' cô nghĩ. ' Với BillInmưa.'Sau nửa giờ hai người đàn ông đã trở lại với cácvận chuyển. 'Không có rất nhiều người dân trên tàu này,' Bill nói.'Bạn có muốn một bánh sandwich, Julie?''Không', cô nói. ' Tôi không đói. Bạn ăn chúng.'Đào tạo gần như ở Plymouth. Cửa mở vàngười ta bắt đầu di chuyển. 'Rất nhiều người dân có được ở đây,' cácngười đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói.Người đàn ông tối cao đứng dậy và đặt cuốn sách của ông và ôngtờ báo trong túi của mình. Sau đó ông đã chọn túi của mình và tráiviệc vận chuyển. Tàu dừng lại ở các trạm. Rất nhiềungười nhận trên tàu, và hai người phụ nữ và một ông giàbắt đầu vận chuyển. Họ đã có rất nhiều túi với họ.Hóa đơn và người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu đứng dậy và giúphọ. Một trong những phụ nữ có một túi lớn của táo. Túiđã phá vỡ và những quả táo đã đi khắp nơi trên việc vận chuyển.'Oh damn!', cô nói.Tất cả mọi người cười, và đã giúp cô tìm thấy những quả táo.Tàu chuyển Plymouth ga. Sau khi một10Các thị trấn nổi tiếng của ý, Julie đọc, Venice, Florence, Roma,Napoli.11 lo vé một chiều cô gái với đôi mắt màu xanh lá cây'Gì,' người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nói. Ông ăn của mìnhSandwich từ từ. ' Đi và có kỳ nghỉ của bạn ở St Austell.Bạn có thể có một thời gian tốt ở đó. Quên về Julie. Nhữngmàu xanh lá cây mắt, bây giờ.' Ông đã diễn ra một bánh sandwich thứ hai và bắt đầuđể ăn nó. ' Tôi biết một người phụ nữ một lần với đôi mắt màu xanh lá cây. Cô ấy đã chotôi một thời gian rất xấu. Không, bạn muốn quên Julie.'' Cô đã nhận ra tàu tại Plymouth. Với người đàn ông tối cao.'phút hoặc hai tất cả mọi người ngồi xuống và người phụ nữ đã chomột số táo cho trẻ em.'Nơi là Julie?' Bill nói bất ngờ. 'Cô ấy không ở đây.''Có lẽ cô đã đi đến nhà hàng' người đàn ông trong cácnâu mũ nói.'Nhưng cô đã không đói,' Bill nói. 'Cô ấy nói với tôi.'Các cô gái nhìn vào hóa đơn. ' Cô đã xuống tàu tạiPlymouth,', cô nói. ' Với d cao
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Tất nhiên," người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói, 'có tốt
cảnh sát và có những cảnh sát xấu, bạn biết. '
'Anh nói đúng, "người thanh niên nói. "Vâng. Điều đó rất đúng.
Không phải là nó, Julie? ' Anh nhìn những người phụ nữ trẻ bên cạnh anh ta.
Julie không trả lời và nhìn chán. Cô nhắm mắt lại.
"Julie của vợ tôi," người đàn ông trẻ tuổi nói với người đàn ông trong màu nâu
hat. 'Cô ấy không thích tàu hỏa. Cô luôn cảm thấy bị ốm trên tàu. '
'Oh yes?' những người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói. 'Bây giờ vợ tôi
- bà không thích xe buýt. Cô gần như đã có một tai nạn trên
xe buýt một lần. Đó là vào năm ngoái. .. Không, không, không phải vậy. Đó là hai
năm trước đây. Tôi nhớ ra rồi. Đó là ở Manchester. ' Ông
nói với một câu chuyện nhàm chán dài về vợ mình và một xe buýt ở
Manchester.
Đó là một ngày nóng và tàu còn chậm. Có
bảy người trong việc vận chuyển. Có những người đàn ông trong
chiếc mũ nâu; những người đàn ông trẻ tuổi và người vợ của mình, Julie; một người mẹ
và hai con; và một người đàn ông tối cao trong một bộ đồ đắt tiền.
Người thanh niên tên là Bill. Ông có màu nâu ngắn
mái tóc và một nụ cười hạnh phúc. Vợ ông, bà Julie, có mái tóc dài màu đỏ
1 One-Way Ticket
Julie mở mắt ra và nhìn vào trang hack các
báo cao mans tối.
2
The Girl with Eyes xanh
và đôi mắt rất xanh - màu của nước biển. Họ là
đôi mắt rất đẹp.
Người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói chuyện và nói chuyện. Ông đã có
một khuôn mặt lớn màu đỏ và một tiếng nói lớn. Ông đã nói chuyện với Bill vì
Bill thích nói quá. Người đàn ông trong chiếc mũ nâu cười
rất nhiều, và khi anh cười, Bill cười quá. Bill thích
nói chuyện và cười đùa với mọi người.
Hai đứa trẻ bị nóng và buồn chán. Họ không muốn
ngồi xuống. Họ muốn được ồn ào và chạy lên và
xuống tàu.
"Bây giờ ngồi xuống và im lặng," mẹ nói. Cô là
một người phụ nữ nhỏ với một khuôn mặt mệt mỏi và một giọng mệt mỏi.
"Tôi không muốn ngồi xuống," cậu bé nói. 'Tôi khát.'
'đây. Có một màu da cam ", mẹ nói. Cô lấy một
màu cam ra khỏi túi của mình và đưa nó cho anh.
"Tôi muốn một màu cam quá, 5
cô gái ít nói lớn.
"Được rồi. Ở đây bạn đang có, "mẹ cô nói. 'Ăn nó độc đáo,
bây giờ '.
Các em ăn cam của họ và đã im lặng trong một
phút.
Sau đó, cậu bé nói, "Tôi muốn có một thức uống. Tôi khát nước. "
Người đàn ông tối cao đã ra tờ báo của mình và bắt đầu
đọc. Julie mở mắt ra và nhìn vào trang sau
của tờ báo của mình. Cô đọc về thời tiết ở Budapest
và về bóng đá ở Liverpool. Cô không quan tâm
ở Budapest và cô không thích bóng đá, nhưng cô ấy đã không
3 One-Way Ticket
muốn nghe Bill và người đàn ông trong chiếc mũ nâu. 'Talk,
nói chuyện, nói chuyện, "cô nghĩ. "Bill không bao giờ ngừng nói."
Sau đó, đột nhiên cô nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông cao lớn của vòng
đầu của tờ báo của mình. Cô không thể nhìn thấy miệng của mình,
nhưng có một nụ cười trong mắt anh. Nhanh chóng, cô nhìn
xuống tờ báo và đọc về thời tiết ở
Budapest nữa.
Các tàu dừng tại ga Dawlish và người dân đã nhận trên
và đã nhận ra. Có rất nhiều tiếng ồn.
"Đây có phải là trạm của chúng tôi? ' cô bé hỏi. Cô đã đi đến
cửa sổ và nhìn ra ngoài.
"Không, nó không phải là. Bây giờ ngồi xuống, "mẹ cô nói.
"Chúng tôi đang đi để Penzance," cô bé nói với Bill. 'Đối với
ngày lễ của chúng tôi. '
'Có,' mẹ cô nói. 'Em gái của tôi có một khách sạn nhỏ của
biển. Chúng tôi đang ở đó. Đó là giá rẻ, bạn nhìn thấy. "
"Vâng," người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói. 'Đó là một thị trấn đẹp.
Tôi biết một người đàn ông ở đó. Anh ta có một nhà hàng ở King Street.
Rất nhiều người kỳ nghỉ đến đó. Ông đã làm cho rất nhiều tiền
trong mùa hè. " Anh cười lớn tiếng. "Vâng," ông nói một lần nữa.
"Bạn có thể có một kỳ nghỉ ngơi thoải mái tại Penzance. '
'Chúng tôi đang đi đến St Austell, "Bill. cho biết. "Tôi và Julie. Đó là
kỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi. Julie muốn đi đến Tây Ban Nha, nhưng tôi thích
St Austell. Tôi luôn luôn đến đó nghỉ ở đâu. Nó là tốt đẹp trong
tháng Tám. Bạn có thể có một thời gian ở đó. "
Julie nhìn ra ngoài cửa sổ. 'Budapest ở đâu?'
4
The Girl with Eyes xanh
cô nghĩ. "Tôi muốn đi đến đó. Tôi muốn đi đến Vienna,
Paris, Rome, Athens. ' Đôi mắt xanh của cô đã chán
và tức giận. Qua cửa sổ cô xem ít
làng mạc và đồi của nước Anh.
Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nhìn Julie. 'Cậu
đúng, "ông nói với Bill. "Bạn có thể có một thời gian tốt về
kỳ nghỉ ở nước Anh. Chúng tôi luôn luôn đi đến Brighton, tôi và
vợ. Nhưng thời tiết! Chúng tôi đã đi một năm, và trời mưa
mỗi ngày. Buổi sáng, buổi chiều và đêm. Đó là sự thật. Nó
không bao giờ ngừng mưa. ' Anh cười lớn tiếng. "Chúng tôi gần như
trở về nhà sau tuần đầu tiên. "
Bill cười quá. 'Bạn đã làm gì cả ngày, sau đó?' ông hỏi.
Julie đọc về thời tiết ở Budapest cho ba
thời gian. Sau đó, cô nhìn bàn tay người đàn ông cao lớn của. Họ là
dài, tay màu nâu, rất sạch sẽ. "Nice tay," cô nghĩ.
Ông mặc một chiếc đồng hồ rất đắt tiền của Nhật Bản. 'Nhật Bản,' cô
nghĩ. "Tôi muốn đi đến Nhật Bản." Cô nhìn lên và thấy
đôi mắt của người đàn ông một lần nữa trên đầu trang của tờ báo của mình. Điều này
thời gian cô không rời mắt. Đôi mắt xanh nhìn vào bóng tối
đôi mắt nâu một thời gian dài, chậm phút.
Sau khi trạm Newton Abbot bảo vệ đi vào
vận chuyển để nhìn vào vé của họ. 'Bây giờ sau đó, "ông nói,
'mà là tất cả chúng ta sẽ đi đâu?'
'của tàu này muộn, "người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói.
"Hai mươi phút cuối, bởi đồng hồ của tôi. '
5 One-Way Ticket The Girl with Eyes Xanh
Đôi mắt xanh nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm
cho một lâu, phút chậm.
"Mười phút," người bảo vệ cho biết. "Đó là tất cả." Anh mỉm cười với
Julie.
Người đàn ông tối cao đưa tờ báo của mình xuống, thấy mình
vé và đưa nó cho một tên lính. Người bảo vệ nhìn nó.
"Tất cả các bạn phải, thưa ngài," ông nói. 'Con thuyền không rời
Plymouth trước khi 06:00. Bạn đã nhận được rất nhiều thời gian. "
Người đàn ông cao lớn mỉm cười, đặt vé của mình trở lại trong túi của mình
và mở tờ báo của mình một lần nữa.
Julie đã không nhìn anh. 'Một chiếc thuyền ", cô nghĩ. 'Anh ấy
tham gia một thuyền từ Plymouth. Trường hợp của ông đi? ' Cô
nhìn anh một lần nữa với đôi mắt màu xanh lá cây dài của mình.
Ông đọc tờ báo của mình và không nhìn vào cô. Nhưng ông
mắt mỉm cười.
Các tàu dừng tại ga Totnes và nhiều người
đã và tắt.
"Mọi người đều đang đi nghỉ mát," Bill nói. Anh cười.
"Nó sẽ là tuyệt vời. Không có công việc trong hai tuần. Đó là
một tốt đẹp, thị trấn yên tĩnh, St Austell. Chúng tôi có thể nằm trên giường trong
buổi sáng, và ngồi nói chuyện trong buổi chiều, và có một
thức uống hoặc hai vào buổi tối. Eh, Julie? ' Anh nhìn anh
vợ. 'Bạn có tất cả các quyền, Julie?'
'Yes, Bill, "cô nói khẽ. 'Tôi là OK.' Cô nhìn ra ngoài
cửa sổ một lần nữa. Đoàn tàu đã đi nhanh hơn bây giờ, và
nó bắt đầu mưa. Bill và người đàn ông trong chiếc mũ nâu đã nói chuyện
và nói chuyện. Bill nói với một câu chuyện dài về hai người đàn ông và một con chó,
và người đàn ông trong chiếc mũ nâu cười rất to.
7 Một chiều vé The Girl with Eyes xanh
"Đó là một câu chuyện hay," ông nói. 'Tôi thích điều đó. Bạn nói với nó
rất tốt. Bạn có biết những câu chuyện về. . . ' Và ông
nói với Bill một câu chuyện về một người Pháp và một chiếc xe đạp.
"Tại sao người ta cười vào những câu chuyện này? ' Julie nghĩ.
"Họ thật nhàm chán!"
Nhưng Bill thích nó. Sau đó, anh kể một câu chuyện về một tuổi
người phụ nữ và một con mèo, và những người đàn ông trong chiếc mũ nâu cười
một lần nữa. "Đó là tốt, quá. Tôi không biết. Làm thế nào để bạn
nhớ tất cả? '
'Do', Julie nghĩ, "ông nói với họ mỗi ngày. '
'Tôi không hiểu,' cô bé đột nhiên nói. Cô
nhìn Bill. 'Tại sao con mèo chết?'
'Shhh. Hãy yên lặng, "mẹ cô nói. "Hãy đến mà ăn của bạn
bánh mì bây giờ. "
Đó là tất cả các bên phải, "Bill nói. "Tôi thích trẻ em."
Người đàn ông trong chiếc mũ màu nâu nhìn của trẻ em
bánh mì. "Mmm, tôi đói, quá," ông nói. "Bạn có thể có được
bánh mì tại nhà hàng trên tàu này. ' Anh nhìn Bill
'Hãy đi xuống nhà hàng, eh? Tôi cần một thức uống quá. "
Bill cười. "Bạn nói đúng. Đó là công việc khát nước, nói chuyện. "
Hai người đàn ông đứng dậy và rời khỏi xe.
Cô bé đã ăn bánh sandwich và nhìn Julie. "Nhưng
tại sao con mèo chết? ' cô hỏi.
"Tôi không biết", Julie nói. "Có lẽ nó muốn chết."
Cô bé đến ngồi bên cạnh Julie. "Tôi thích mái tóc của bạn,"
cô nói. 'Đó là đẹp. " Julie nhìn xuống cô và mỉm cười.
9
Người đàn ông trong chiếc mũ nâu cười rất to.
8 One-Way Ticket The Girl with Eyes xanh
Đối với một số phút nó đã yên tĩnh trong việc vận chuyển. Sau đó,
người đàn ông tối cao đã mở túi xách của mình và lấy ra một cuốn sách. Ông đặt
nó trên ghế bên cạnh anh ta, và nhìn Julie với một nụ cười.
Julie nhìn lại anh, và sau đó xuống vào cuốn sách.
thị trấn nổi tiếng của Ý, cô đọc. Venice, Florence, Rome,
Naples. Cô nhìn đi lại, ra khỏi cửa sổ tại
mưa. Tw o tuần ở St Austell, "cô nghĩ. 'Với BillIn
mưa. "
Sau khoảng nửa giờ, hai người đàn ông đã trở lại
vận chuyển. "Có rất nhiều người trên tàu này," Bill nói.
"Bạn có muốn một chiếc bánh sandwich, Julie?"
"Không," cô nói. 'Tôi không đói. Bạn ăn chúng. "
Các tàu đã gần như ở Plymouth. Cửa mở ra và
người ta bắt đầu di chuyển. "Rất nhiều người nhận được trên đây," những
người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói.
Người đàn ông tối cao đứng lên và đặt cuốn sách của ông và ông
báo trong túi xách của mình. Rồi hắn cầm túi xách của mình và để lại
chiếc xe ngựa. Các tàu dừng tại ga. Rất nhiều
người đã trên tàu, và hai phụ nữ và một người đàn ông tuổi
đã vào trong xe. Họ có rất nhiều túi với họ.
Bill và người đàn ông trong chiếc mũ nâu đứng dậy và giúp
họ. Một trong những phụ nữ đã có một túi lớn của quả táo. Các túi
đã phá vỡ và những quả táo đã đi khắp nơi trên chiếc xe ngựa.
'Oh chết tiệt! " cô nói.
Mọi người đều cười, và đã giúp cô tìm thấy những quả táo.
Các tàu chuyển đi từ trạm Plymouth. Sau
10
thị trấn nổi tiếng của Ý, Julie đọc, Venice, Florence, Rome,
Naples.
11 One-Way Ticket The Girl with Green Eyes
"Không có gì," người đàn ông trong chiếc mũ nâu nói. Ông ăn của anh
bánh sandwich chậm. 'Đi và có kỳ nghỉ của bạn ở St Austell.
Bạn có thể có một thời gian ở đó. Quên về Julie. Những
đôi mắt màu xanh lá cây, bây giờ '. Ông lấy ra một chiếc bánh sandwich thứ hai và bắt đầu
ăn nó. "Tôi biết một người phụ nữ một lần với đôi mắt màu xanh lá cây. Cô ấy đã cho
tôi một thời gian rất xấu. Không, bạn muốn quên đi Julie. '
'Cô xuống tàu tại Plymouth. Với những người đàn ông tối cao. '
hoặc hai phút tất cả mọi người ngồi xuống và người phụ nữ đã cho
một số táo của trẻ.
'đâu Julie?' Bill chợt nói. "Cô ấy không có ở đây. '
'Có lẽ cô ấy đã đi vào nhà hàng, "người đàn ông trong
chiếc mũ nâu nói.
"Nhưng cô đã không đói," Bill nói. 'Cô ấy nói với tôi. "
Cô bé nhìn Bill. 'Cô xuống tàu tại
Plymouth, "cô nói. 'Với d cao
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: