Warning: Major character death. This is basically a parody of Maroon5' dịch - Warning: Major character death. This is basically a parody of Maroon5' Việt làm thế nào để nói

Warning: Major character death. Thi

Warning: Major character death. This is basically a parody of Maroon5's song, 'Maps'. If you have watched the music video, I think you could pretty much guess what is going to happen in this story. Self beta'd.

Disclaimer: I do not own the Finder Series nor do I own Maps.

P.s: the italic words are flashbacks.

The smell of antiseptic immediately became familiar with his nostrils the further he descended the white corridors; rushing towards that one special desk where names went in and out, storing every information he needed at that either could be the end of him, or vice versa.

His piercing golden eyes observed every corner as his legs didn't seem to decrease on pace, walking down the long hallway as he looked at some patients that oddly stayed outside, talking with their families as they sat on wheel-chairs.

Asami could tell, that even beneath their smiles, the dulled-looking face was so obvious. They obviously tried to hide their pain, so the people around them wouldn't be worried about their conditions.

Seeing such effort actually reminded him of someone...

He shook his head at the uninvited thoughts that tried to barge in. There was no time to think about anything else.

Eventually, the man reached the long desk he had been looking for. Waiting for him was a middle-aged looking nurse that was stationed behind it. Her eyes scanned the monitor in front of her tiredly as she typed lazily on the keyboard—it was as if there was nothing better to do as a receptionist.

Hearing his loud stomps, the nurse slowly lifted up his gaze to find a good-looking man in his 30s, sweating down his 3-piece-suit as he looked down on her. His sweaty palms were placed hard on the desk as his molten golden irises burnt beneath his corneas, effectively sending chills down the woman's spine.

Nervously, she tried to stick in to her regulation as she spoke, "May I help you sir?"

"Takaba Akihito," his deep, baritone voice echoed in the almost silent hall as he continued, "That patient; where is he now?"

She automatically ran her eyes onto the monitor once again and typed the mentioned name. She was actually relieved when she found it; afraid that if she didn't, this man wouldn't hesitate to kill her for it, "He was brought in ten minutes ago,", she said, trying to sound as professionally calm as possible, "But sir, may I know who are you?"

Asami sighed, trying to calm himself as best as he could, "I am his relative. Could you show me the room please?"

The impatience was so clear in his voice the nurse didn't even hesitate to walk out of her spot and called in for another nurse to replace her; all the while she was gone sending the man to the room he wished to visit.

Stares and husk whispers were spreading on the thin air around them as they walked on another journey through numerous rooms. Some were suspicious, some were curious, but some were just nervous at the presence of the golden eyed man, who screamed power from the tip of his toe to the very strand of his hair, radiating off the kind of dominance that could make your knees go weak.

But Asami turned deaf and blind at the obvious offence he received from the people around them. He wasn't the kind of man who would pay them any mind on the first place but just simply thinking of his photographer had made them disappear; vanishing to the darkness that was left behind him.

The nurse could feel the man's glare burnt at his very back. Whoever Takaba Akihito is, he must be damn precious.

Asami was so lost in thought that he did get startled when the woman that was in charge for leading him stopped dead on her track. She turned her back to face him just in time when he realized just where they had stopped. His golden eyes immediately drew towards the double doors that stood beside him, was opened slightly ajar for no particular reason.

"Takaba Akihito," she started, she didn't even know why her voice came out as a shaky whisper, "As I said earlier, he was brought in 10 minutes ago and still in comatose. The doctors are still trying to-"

She was cut off right away when the man in suit just went in without permission, jolting the life out of the deserted corridor. "Sir!" she called.

But Asami was having none of it. He had had enough when he took in the sight of an emergency room, where the doctors were going back and fro in a rush for the patient that was obviously in a crisis, the situation was quiet tensed and chaotic.

More over when one of the doctors saw him, and started glaring at him like some trespassers, obviously was going to try to chaste him away from the room.

"Sir, you can't go in here! You should-", he stopped to try to at least finish his words when Asami just rushed pass him, apparently going to the second doctor that didn't yet realize his presence and was still focusing on the patient that laid lifelessly on the hospital bed.

Asami didn't know just how many men in white he had pushed out of his way but eventually, he had found himself standing just beside the bed, the face of the unconscious man became clearer to his eyes as he absorbed in the things he just saw.

Takaba Akihito, his Takaba Akihito, was laying there. Everything was perfectly intact; his shimmering, almost silver blond hair that almost looked like a halo whenever the lights hit it, the hazel orbs that rested just under the unusually long eyelashes for a man, and that soft, beautiful white skin that graced his whole figure. So beautiful, so delicate, yet vibrant. But there was something amiss on those features, something that didn't look right on them.

And then he saw it-blood. Red, crimson liquid that usually flowed through the veins under the skin, was oddly decorating on his crown, down to his face, down to his torso, legs, almost everything-almost.

Asami almost lost it when he observed those pupils closer. The fire... the lively souls that usually stay inside them, where are they?

He then finally took sight of everything, realizing the every detail he had missed when he spared Akihito a single glance when he arrived there. His blond hair was a mess; his beautiful face was smeared with cuts, unbeautiful cuts that could make a man cringe. His eyes opened wide, the pupils inside them dilated into little dots, probably from the shock. His plump, cherry-red lips gaped open, letting the red liquid flowed freely down the corner, it would be better if it was a drool though.

No, it was a false question. It's not only the souls in his eyes. It looked more like he had lost every soul in his every pore. He almost looked like dead, no, he looked like dead.

The sudden manhandle he received from behind him jerked him back to reality as he whirled his head around to look at the first doctor that prevented him from going. Asami immediately fixed a glare on him as he tried his best to jerk himself out of the grip, and he successfully did.

The doctor was almost thrown to the other side of the room from the impact if it wasn't for the nurse earlier that caught him. He weakly lifted his gaze, fixing it to the golden-eyed man, "Sir, we need your cooperation. This man needs immediate action and having you here rampaging the whole place wouldn't help anything!"

Asami was about to step forward to start again on the man but the sound of beeping from the heart detector stopped him on his track. As much as he hated to admit, the doctor was right. He was no medical student, he didn't understand anything about taking care of a patient, he just knew how to torture people until they wish to be dead instead. He realized his foolish action. Seriously, what can I do? He asked himself nonchalantly as he exited the doors, closing it respectively with his wide, broad back.

As he sat himself on one of the chairs that was located just outside of the emergency room, several men in black like him ran towards him, all big bodies blocked the view of the corridor behind them.

"Asami - sama!" they called, earning a look from his boss that could only be described as distress.

Kirishima reached him first. He nervously adjusted the frame of his glasses as he asked, "How is Takaba - kun?"

"Comatose.", he simply spoke, but the weight of that single word alone had successfully drawn the tension onto the thick air around them.

Suoh walked slowly from the crowd, his big frame brushed against the others as he had no effort to actually avoiding anyone. His eyes just sat on his employer, just ahead of him.

"Asami - sama..." he started, casting his eyes down in shame, "I, I deeply apologize sir, I..." his deep voice rumbled, sounding wearier as he continued, "If I had taken more caution towards him I know this could be avoided. I know but-"

"Enough, Suoh." Asami stopped him, his golden eyes finally looking at his way, "It's not entirely your fault. There's nothing to apologize for."

They fell into an uncomfortable silence as they just stayed there, lost in thought.

Asami looked at his hands, curling into fists in disgust towards himself.

It's not entirely Suoh's fault.

August 2nd, 09:29 AM

"I will get this scoop no matter what! And you cannot tell me what to do! " Akihito yelled from his position on the bed, apparently still unable from sitting up because of his sore and numb bottom.

As he tried once again to sit up and to not yelp as he did so, the figure of Asami emerged from the bathroom. His slick, glorious body was draped under the soft fabric of his bathrobe as he brushed his wet hair with another smaller towel, probably made by the exact same fabric as the robe. His golden eyes were lifted to gaze at him, and a glint of amusement flashed across it. Teasing Akihito first thing in the morning was always fun, especially after — heavily — making out.

Asami made his way towards the bed, not breaking a single eye-contact at the defiant blond he had on his California king bed, "No, Takaba. How many times do I have to tell you? Sakazaki is definitely not on your level, and I absolutely not in the mood to remind y
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cảnh báo: Nhân vật chính cái chết. Điều này về cơ bản là một parody của bài hát của Maroon5, 'Bản đồ'. Nếu bạn đã theo dõi video âm nhạc, tôi nghĩ rằng bạn có thể khá nhiều đoán những gì sẽ xảy ra trong câu chuyện này. Phiên bản beta tự nào.Disclaimer: tôi không sở hữu dòng Finder cũng không để tôi của riêng bản đồ.PS: các chữ nghiêng là hồi tưởng.Mùi chất khử trùng ngay lập tức trở thành quen thuộc với lỗ mũi của mình hơn nữa ông đi xuống hành lang trắng; đổ xô về phía đó bàn đặc biệt một nơi tên đi trong và ngoài, lưu trữ mỗi thông tin ông cần lúc đó hoặc có thể là kết thúc của anh ta, hoặc ngược lại.Vàng mắt xuyên quan sát mọi góc như chân của ông dường như không làm giảm tốc độ, hãy đi bộ xuống hành lang dài như ông đã xem xét một số bệnh nhân kỳ quặc ở lại bên ngoài, nói chuyện với gia đình của họ khi họ ngồi trên xe lăn.Asami có thể cho biết, ngay cả bên dưới của nụ cười, khuôn mặt nhìn dulled là như vậy rõ ràng. Họ rõ ràng là cố gắng để che giấu nỗi đau của họ, do đó, những người xung quanh họ sẽ không lo lắng về điều kiện của họ.Nhìn thấy những nỗ lực thực sự nhắc nhở ông về ai đó...Ông bắt đầu lúc những suy nghĩ không mời mà cố gắng sà lan. Đã có không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.Cuối cùng, người đàn ông đạt đến bàn dài ông muốn tìm kiếm. Chờ đợi cho anh ta là một y tá đang tìm kiếm trung niên đóng quân phía sau nó. Đôi mắt của cô quét màn hình ở phía trước của cô tiredly khi cô đã nhập lazily trên bàn phím-nó đã là như nếu có là không có gì tốt hơn để làm như là một nhân viên tiếp tân.Buổi điều trần của mình stomps lớn, y tá chậm nâng lên chiêm ngưỡng của mình để tìm một người đàn ông rất đẹp trai trong độ tuổi 30 của mình, đổ mồ hôi xuống của mình 3 mảnh phù hợp khi ông nhìn trên của cô. Lòng bàn tay sweaty của ông được đặt cứng trên bàn làm việc như của ông irises vàng nóng chảy bị cháy bên dưới giác mạc của mình, có hiệu quả gửi ớn lạnh xuống cột sống của người phụ nữ.Nervously, cô đã cố gắng để dính vào quy định của cô như cô nói, "Tôi giúp bạn sir?""Takaba Akihito," của mình sâu, trầm thoại lặp lại trong hội trường gần như im lặng như ông tiếp tục, "rằng bệnh nhân; đâu bây giờ?"Cô tự động chạy đôi mắt của mình vào màn hình một lần nữa và gõ tên được đề cập. Cô đã thực sự nhẹ nhõm khi cô tìm thấy nó; sợ rằng nếu cô ấy không, người đàn ông này sẽ không ngần ngại để giết cô ta cho nó, "ông lớn trong mười phút trước đây,", cô nói, cố gắng để âm thanh chuyên nghiệp là bình tĩnh nhất có thể, "nhưng thưa ngài, tôi có thể biết những người bạn?"Asami thở dài, cố gắng bình tĩnh mình là tốt nhất như ông có thể, "tôi là người thân của mình. Có thể bạn cho tôi xem phòng xin vui lòng?"Thiếu kiên nhẫn là để clear trong giọng nói của mình y tá thậm chí không ngần ngại để đi bộ ra khỏi vị trí của mình và kêu gọi một y tá để thay thế bà; trong khi cô đã đi gửi người đàn ông đến phòng ông muốn đến thăm.Nhìn và vỏ thì thầm đã lây lan vào trong không khí mỏng xung quanh khi họ đi trên một cuộc hành trình qua rất nhiều phòng. Một số đã được đáng ngờ, một số đã được tò mò, nhưng một số đã chỉ lo lắng lúc sự hiện diện của người đàn ông mắt vàng, người gào lên sức mạnh từ mũi của ngón chân của mình để sợi tóc của mình, bức xạ ra các loại của sự thống trị mà có thể làm cho đầu gối của bạn, rất yếu.Nhưng Asami bật điếc và mù tại sự vi phạm rõ ràng ông đã nhận được từ những người xung quanh họ. Ông không phải là loại người sẽ trả tiền cho họ bất kỳ tâm trí vào vị trí đầu tiên nhưng chỉ đơn giản là tư duy của nhiếp ảnh gia của ông đã làm cho chúng biến mất; biến mất để bóng tối đó bị bỏ lại anh ta.Y tá có thể cảm thấy người đàn ông lóa bị cháy lúc trở lại rất của mình. Bất cứ ai Takaba Akihito là, ông phải damn quý giá.Asami đã bị mất vì vậy trong suy nghĩ ông đã nhận được giật mình khi người phụ nữ đã chịu trách nhiệm cho dẫn anh ta dừng lại chết trên theo dõi của mình. Cô ấy quay trở lại của cô phải đối mặt với anh ta chỉ trong thời gian khi ông nhận ra chỉ nơi họ đã dừng lại. Đôi mắt vàng của mình ngay lập tức đã thu hút về phía cửa đôi mà đứng bên cạnh anh ta, được khai trương hơi ajar không có lý do cụ thể."Takaba Akihito," cô ấy bắt đầu, cô thậm chí không biết tại sao tiếng nói của mình ra như một tiếng thì thầm run rẩy, "như tôi đã nói trước đó, ông được mang lại trong 10 phút trước đây và vẫn còn trong hôn mê. Các bác sĩ vẫn đang cố gắng để-"Cô đã được cắt bỏ ngay lập tức khi người đàn ông trong phù hợp với chỉ đã đi vào mà không có sự cho phép, dao cuộc sống ra khỏi hành lang hoang vắng. "Sir!" cô gọi là.Nhưng Asami đã có không có nó. Ông đã có đủ khi ông đã trong tầm nhìn của một phòng cấp cứu, nơi mà các bác sĩ đã đi trở lại và fro trong một vội vàng cho bệnh nhân đã rõ ràng trong một cuộc khủng hoảng, tình hình đã yên tĩnh căng thẳng và hỗn loạn.Nhiều hơn nữa trong khi một trong các bác sĩ thấy anh ta, và bắt đầu rõ ràng lúc anh ta như kẻ trộm một số, rõ ràng sẽ cố gắng còn trong trắng anh ta ra khỏi phòng."Sir, bạn không thể vào ở đây! Bạn nên-", ông dừng lại để cố gắng ít hoàn thành từ của ông khi Asami chỉ vội vàng vượt qua anh ta, dường như đi đến bác sĩ thứ hai mà không được nhận ra sự hiện diện của mình và vẫn còn tập trung vào bệnh nhân đặt lifelessly trên giường bệnh.Asami đã không biết như thế nào nhiều người đàn ông màu trắng ông đã đẩy ra khỏi con đường của mình nhưng cuối cùng, ông đã thấy mình đứng chỉ bên cạnh giường, bộ mặt của những người đàn ông vô thức trở nên rõ ràng hơn cho đôi mắt của mình như ông hấp thụ trong những điều ông chỉ nhìn thấy.Takaba Akihito, Takaba Akihito của mình, đã lắp đặt có. Tất cả mọi thứ là hoàn toàn nguyên vẹn; của mình lấp lánh, gần như bạc tóc vàng mà gần như trông giống như một vầng hào quang bất cứ khi nào đèn nhấn nó, hazel orbs mà nghỉ ngay dưới các lông mi dài bất thường cho một người đàn ông, và mềm, đẹp trắng da mà xuất hiện trên con số toàn bộ của mình. Rất đẹp, rất tinh tế, được rực rỡ. Nhưng có thiếu thiếu một cái gì đó về những tính năng, một cái gì đó không nhìn phải vào họ.Và sau đó ông đã thấy nó-máu. Red, crimson chất lỏng thường chảy qua tĩnh mạch dưới da, kỳ quặc trang trí trên Vương miện của mình, xuống khuôn mặt của mình, xuống để thân mình, chân, hầu như tất cả mọi thứ-gần như.Asami gần như mất nó khi ông quan sát những học sinh gần gũi hơn. Ngọn lửa... những linh hồn sống động mà thường ở bên trong họ, họ đang ở đâu?Sau đó ông cuối cùng đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhận ra mọi chi tiết ông đã bỏ lỡ khi ông tha Akihito trong nháy mắt duy nhất khi ông đến đó. Tóc vàng của ông là một mess; khuôn mặt xinh đẹp của mình smeared với vết cắt, vết cắt unbeautiful mà có thể làm cho một người đàn ông cringe. Đôi mắt của mình mở rộng, các em học sinh bên trong họ dilated vào chấm nhỏ, có thể là từ các cú sốc. Của ông đôi môi đầy đặn, cherry đỏ gaped mở, cho phép chất lỏng màu đỏ chảy tự do xuống góc, nó sẽ là tốt hơn nếu nó là một drool mặc dù.Không, đó là một câu hỏi sai. Nó không phải là chỉ là những linh hồn trong mắt ông. Nó trông nhiều hơn nữa như ông đã mất tất cả tâm hồn trong mỗi lỗ chân lông. Ông gần như trông giống như chết, không, ông trông giống như chết.Đột ngột manhandle ông nhận được từ phía sau ông jerked anh ta quay lại thực tế như ông whirled đầu xung quanh để xem xét bác sĩ đầu tiên mà ngăn cản anh ta đi. Asami ngay lập tức cố định chói một ngày anh ta khi ông đã cố gắng tốt nhất của mình để giật mình ra khỏi va li, và ông đã thành công.Các bác sĩ gần như ném để phía bên kia của căn phòng từ tác động nếu không có y tá trước đó bắt anh ta. Ông yếu dỡ bỏ chiêm ngưỡng của mình, sửa chữa nó cho con người mắt vàng, "Thưa ngài, chúng ta cần hợp tác của bạn. Người đàn ông này cần hành động ngay lập tức và có bạn ở đây rampaging nơi toàn bộ sẽ không giúp đỡ bất cứ điều gì!"Asami đã là về để bước về phía trước để bắt đầu một lần nữa trên người đàn ông nhưng những âm thanh của beeping từ các máy dò tim dừng lại anh ta trên theo dõi của mình. Càng nhiều càng tốt, ông ghét phải thừa nhận, các bác sĩ đã đúng. Ông là không có sinh viên y tế, ông không hiểu gì về chăm sóc bệnh nhân, ông chỉ biết làm thế nào để tra tấn người cho đến khi họ muốn chết để thay thế. Ông nhận ra rằng hành động điên cuồng của mình. Nghiêm túc, tôi có thể làm gì? Ông hỏi mình thản như ông đã thoát các cửa ra vào, đóng cửa nó tương ứng với lưng rộng, rộng.Khi ông ngồi mình trên một trong các ghế nằm ngay bên ngoài của phòng cấp cứu, một số người đàn ông trong màu đen như anh ta chạy đối với anh ta, tất cả các cơ quan lớn chặn xem của hành lang phía sau họ."Asami - sama!" họ gọi là, thu nhập một cái nhìn từ ông chủ của mình mà chỉ có thể được mô tả như là đau khổ.Kirishima đạt đến anh ta lần đầu tiên. Ông nervously điều chỉnh khung kính của mình như ông hỏi, "Làm thế nào là Takaba - kun?""Hôn mê.", ông chỉ đơn giản là nói, nhưng trọng lượng đó từ duy nhất một mình thành công đã rút ra những căng thẳng vào không khí dày xung quanh họ.Nanano đi chậm từ đám đông, khung lớn của ông chải chống lại những người khác như ông đã không có nỗ lực để thực sự tránh bất cứ ai. Đôi mắt của ông chỉ cần ngồi trên chủ nhân của mình, chỉ trước của ông."Asami - sama..." ông bắt đầu đúc đôi mắt của mình trong sự xấu hổ, "tôi, tôi sâu sắc xin lỗi thưa ngài, tôi..." tiếng nói sâu sắc của ông rumbled, sounding wearier khi ông tiếp tục, "nếu tôi đã thực hiện thêm thận trọng đối với anh ta, tôi biết điều này có thể tránh được. Tôi biết nhưng""Enough, Suoh." Asami stopped him, his golden eyes finally looking at his way, "It's not entirely your fault. There's nothing to apologize for."They fell into an uncomfortable silence as they just stayed there, lost in thought.Asami looked at his hands, curling into fists in disgust towards himself.It's not entirely Suoh's fault.August 2nd, 09:29 AM"I will get this scoop no matter what! And you cannot tell me what to do! " Akihito yelled from his position on the bed, apparently still unable from sitting up because of his sore and numb bottom.As he tried once again to sit up and to not yelp as he did so, the figure of Asami emerged from the bathroom. His slick, glorious body was draped under the soft fabric of his bathrobe as he brushed his wet hair with another smaller towel, probably made by the exact same fabric as the robe. His golden eyes were lifted to gaze at him, and a glint of amusement flashed across it. Teasing Akihito first thing in the morning was always fun, especially after — heavily — making out.Asami made his way towards the bed, not breaking a single eye-contact at the defiant blond he had on his California king bed, "No, Takaba. How many times do I have to tell you? Sakazaki is definitely not on your level, and I absolutely not in the mood to remind y
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cảnh báo: cái chết của nhân vật chính. Điều này về cơ bản là một parody của bài hát của Maroon5, "Maps". Nếu bạn đã xem video âm nhạc, tôi nghĩ bạn có thể khá nhiều đoán những gì sẽ xảy ra trong câu chuyện này. . Tự beta'd Disclaimer: Tôi không sở hữu Finder Dòng cũng không làm tôi sở hữu Maps. Ps: các từ in nghiêng là những đoạn hồi tưởng. Cái mùi của chất khử trùng ngay lập tức đã trở thành quen thuộc với hai lỗ mũi của mình hơn nữa khi bước xuống hành lang màu trắng; đổ xô về phía đó một bàn đặc biệt nơi các tên đã đi vào và ra, lưu trữ mọi thông tin mình cần ở đó, hoặc có thể là sự kết thúc của anh ta, hoặc ngược lại. Đôi mắt vàng của anh xuyên quan sát mọi góc như chân của ông dường như không làm giảm tốc độ trên , đi bộ xuống hành lang dài khi anh nhìn một số bệnh nhân mà kỳ quặc ở lại bên ngoài, nói chuyện với gia đình của họ khi họ ngồi trên xe lăn ghế. Asami có thể nói, mà ngay cả dưới nụ cười của họ, khuôn mặt dulled trông rất rõ ràng. Họ rõ ràng đã cố gắng để che giấu nỗi đau của họ, do đó, những người xung quanh họ sẽ không phải lo lắng về điều kiện của mình. Nhìn thấy những nỗ lực như vậy thực sự làm ông nhớ đến một người nào đó ... Anh lắc đầu trước những suy nghĩ không mời mà cố gắng xông vào. Không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác. Cuối cùng, người đàn ông đạt đến bàn dài, ông đã được tìm kiếm. Chờ cho ông là một y tá nhìn trung niên mà đã đóng quân phía sau nó. Đôi mắt cô quét màn hình trước mặt cô một cách mệt mỏi khi cô gõ uể oải trên bàn phím-nó là như thể có gì tốt hơn để làm như là một nhân viên tiếp tân. Nghe stomps lớn của mình, các y tá từ từ nâng lên cái nhìn của mình để tìm một tìm kiếm tốt- người đàn ông trong độ tuổi 30 của mình, đổ mồ hôi xuống mình 3-piece-suit khi anh nhìn xuống cô. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của ông đã được đặt cứng trên bàn làm việc như tròng đen vàng nóng chảy của ông bị đốt cháy dưới giác mạc của mình, gửi hiệu quả ớn lạnh chạy dọc sống lưng của người phụ nữ. bồn chồn, cô đã cố gắng để dính vào quy định của mình khi cô nói, "Tôi có thể giúp gì thưa ông?" " Takaba Akihito, "sâu, giọng nam trung của anh vang vọng trong hội trường gần như im lặng khi anh tiếp tục," bệnh nhân đó;? đâu là anh bây giờ " Cô tự động chạy mắt lên màn hình một lần nữa và gõ tên đề cập. Cô đã thực sự nhẹ nhõm khi cô tìm thấy nó; sợ rằng nếu cô ta không làm, người đàn ông này sẽ không ngần ngại giết cô cho nó, "Ông đã được đưa vào đây mười phút,", cô nói, cố tỏ ra bình tĩnh như một cách chuyên nghiệp nhất có thể, "Nhưng thưa ngài, tôi có thể biết ngươi là ai? " Asami thở dài, cố gắng kiềm chế bản thân một cách tốt nhất có thể, "Tôi là người thân của anh. Anh có thể cho tôi xem phòng xin vui lòng?" Sự thiếu kiên nhẫn đã rất rõ ràng trong giọng nói của anh y tá thậm chí còn không ngần ngại để đi bộ ra khỏi vị trí của mình và gọi điện cho một y tá để thay thế cho bà; tất cả các trong khi cô đang đi gửi người đàn ông đến phòng ông muốn đến thăm. nhìn và thì thầm trấu đã được lan truyền vào không khí mỏng xung quanh họ khi họ đi trên một cuộc hành trình qua nhiều phòng. Một số đã được nghi ngờ, một số đã được tò mò, nhưng một số thì chỉ lo lắng về sự hiện diện của người đàn ông có đôi mắt vàng, người hét lên sức mạnh từ đầu ngón chân của mình để các sợi rất tóc của mình, tỏa ra các loại thống trị mà có thể làm cho đầu gối của bạn đi yếu. Nhưng Asami quay điếc và mù ở các hành vi phạm tội rõ ràng ông nhận được từ những người xung quanh họ. Ông không phải là loại người sẽ trả tiền cho họ bất kỳ tâm về vị trí đầu tiên nhưng chỉ đơn giản là suy nghĩ của nhiếp ảnh gia của ông đã làm cho họ biến mất; biến mất vào bóng tối đã được bỏ lại phía sau anh ta. Các y tá có thể cảm thấy ánh sáng chói của người đàn ông bị đốt cháy tại mình rất trở lại. Ai Takaba Akihito là, anh ta phải được damn quý. Asami đã để mất đi trong suy nghĩ rằng ông đã có được giật mình khi người phụ nữ đó là phụ trách dẫn anh ta ngừng lại chết trên đường đua của mình. Cô quay lưng lại đối mặt với anh chỉ trong thời gian khi anh nhận ra chỉ là nơi họ đã dừng lại. Đôi mắt vàng của anh ngay lập tức đã thu hút về phía cánh cửa đôi mà đứng bên cạnh anh, được mở cửa nhẹ khép hờ không có lý do cụ thể. "Takaba Akihito," cô bắt đầu, cô thậm chí còn không biết tại sao giọng nói của cô ra đời như một lời thì thầm run rẩy, "Như tôi đã nói trước đó, ông đã được đưa vào 10 phút trước đây và vẫn còn trong hôn mê. Các bác sĩ vẫn đang cố gắng to- " Cô đã bị cắt đứt ngay khi người đàn ông trong bộ đồ chỉ cần đi vào mà không có sự cho phép, jolting cuộc sống ra khỏi hành lang vắng vẻ. "Sir!" cô gọi. Nhưng Asami đã có ai trong số đó. Ông đã có đủ khi ông mất trong tầm nhìn của một phòng cấp cứu, nơi các bác sĩ sẽ trở lại và fro trong một cơn sốt cho các bệnh nhân đó là rõ ràng trong một cuộc khủng hoảng, tình hình đã yên tĩnh căng thẳng và hỗn loạn. Nhiều hơn khi một trong những các bác sĩ nhìn thấy anh, và bắt đầu nhìn chằm chằm vào anh như một số những kẻ trộm, rõ ràng là đã được đi thử để Chaste ông đi ra khỏi phòng. "Sir, bạn không thể đi ở đây! Bạn nên-", ông dừng lại để cố gắng ít nhất kết thúc mình từ khi Asami chỉ vội vã vượt qua anh ta, dường như đi bác sĩ thứ hai mà vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình và vẫn tập trung vào các bệnh nhân đã đặt lifelessly trên giường bệnh. Asami đã không biết bao nhiêu người đàn ông trong trắng anh đã bị đẩy ra khỏi con đường của mình nhưng cuối cùng, ông đã tìm thấy mình đang đứng ngay bên cạnh giường, khuôn mặt của người đàn ông bất tỉnh trở thành rõ ràng hơn để mắt khi hấp thụ trong những điều ông vừa thấy. Takaba Akihito, Takaba Akihito của mình, đang nằm ở đó . Tất cả mọi thứ đã hoàn toàn nguyên vẹn; lung linh của mình, gần như mái tóc vàng bạc mà hầu như trông giống như một vầng hào quang khi đèn đánh nó, các quả cầu màu hạt dẻ mà nghỉ ngơi ngay dưới lông mi dài bất thường đối với một người đàn ông, và mềm mại, làn da trắng đẹp mà xăm toàn bộ con số của mình. Vì vậy, xinh đẹp, rất tinh tế, nhưng vẫn sôi động. Nhưng có điều gì đó không ổn về những tính năng, một cái gì đó mà không nhìn phải vào chúng. Và sau đó ông nhìn thấy nó máu. Red, chất lỏng màu đỏ thẫm thường chảy qua các tĩnh mạch dưới da, được trang trí một cách kỳ quặc trên vương miện của mình, xuống mặt, xuống thân mình, chân, hầu như tất cả mọi thứ-hầu. Asami gần như mất nó khi ông quan sát thấy những học sinh gần gũi hơn. Ngọn lửa ... những linh hồn sống động mà thường ở lại bên trong họ, họ ở đâu? Ông sau đó cuối cùng đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhận thức được mọi chi tiết anh đã bỏ lỡ khi anh tha Akihito một cái nhìn lướt qua khi anh đến đó. Mái tóc vàng của ông là một mớ hỗn độn; khuôn mặt xinh đẹp của mình đã dính đầy vết cắt, vết cắt unbeautiful mà có thể làm cho một người đàn ông co rúm người lại. Mắt anh mở rộng, các em học sinh bên trong chúng giãn ra thành dấu chấm nhỏ, có thể là từ các cú sốc. Đầy đặn, đôi môi anh đào đỏ của ông há hốc miệng mở, cho phép chất lỏng màu đỏ chảy tự do xuống góc, nó sẽ là tốt hơn nếu đó là một nước dãi mặc dù. Không, nó là một câu hỏi sai. Nó không chỉ có các linh hồn trong đôi mắt của mình. Nó trông giống như ông đã bị mất mỗi linh hồn trong mỗi lỗ chân lông của mình. Ông hầu như trông giống như đã chết, không, ông trông giống như đã chết. Các hung bất ngờ ông nhận được từ phía sau giật mình trở về thực tại khi anh xoay đầu lại nhìn bác sĩ đầu tiên đã ngăn cản ông đi. Asami ngay lập tức cố định một ánh sáng chói trên khi ông cố gắng hết sức để giật mình ra khỏi sự kìm kẹp, và ông đã thành công. Các bác sĩ đã gần như bị ném sang phía bên kia của căn phòng từ tác động nếu nó không được cho các y tá trước đó bắt gặp anh ta. Anh yếu ớt giơ cái nhìn của mình, sửa chữa nó với người đàn ông vàng mắt, "Sir, chúng tôi cần sự hợp tác của bạn. Người đàn ông này cần hành động ngay lập tức và có bạn ở đây rampaging nơi toàn bộ sẽ không giúp đỡ bất cứ điều gì!" Asami sắp bước ra để bắt đầu lại vào người đàn ông, nhưng những âm thanh của tiếng bíp từ các máy dò tim ngừng anh ta trên đường đua của mình. Như nhiều như anh ghét phải thừa nhận, các bác sĩ đã đúng. Ông không sinh viên y khoa, ông không hiểu bất cứ điều gì về việc chăm sóc bệnh nhân, anh chỉ biết làm thế nào để tra tấn người cho đến khi họ muốn được chết thay. Ông nhận ra hành động ngu ngốc của mình. Nghiêm túc, những gì tôi có thể làm gì? Ông tự hỏi một cách thờ ơ như ông đi ra cửa, đóng cửa nó tương ứng với mình rộng, rộng trở lại. Khi anh ngồi mình trên một chiếc ghế được đặt ngay bên ngoài phòng cấp cứu, một số người đàn ông trong màu đen giống như anh chạy về phía anh ta, tất cả cơ quan lớn cản tầm nhìn của hành lang phía sau họ. "Asami - sama!" họ gọi, kiếm một cái nhìn từ ông chủ của mình mà chỉ có thể được mô tả như là đau khổ. Kirishima đạt anh ấy trước. Ông lo lắng điều chỉnh khung kính của anh khi anh hỏi, "Làm thế nào là Takaba - kun" . "hôn mê", ông chỉ đơn giản nói, nhưng trọng lượng của từ đó duy nhất một mình đã vẽ thành công sự căng thẳng lên không khí dày xung quanh họ. Suoh đi từ từ trong đám đông, hình to lớn của anh chạm vào người khác như ông không có nỗ lực để thực sự tránh bất cứ ai. Đôi mắt anh chỉ ngồi trên chủ nhân của mình, chỉ cần trước của anh ta. "Asami - sama ..." ông bắt đầu, đúc đôi mắt của mình xuống trong sự xấu hổ, "Tôi, tôi xin lỗi sâu sắc thưa ngài, tôi ..." giọng nói trầm của ông ầm ầm, nghe wearier khi anh tiếp tục, "Nếu tôi đã lấy thận trọng hơn đối với anh ấy tôi biết điều này có thể tránh được. Tôi biết nhưng-" "Đủ rồi, Suoh." Asami dừng lại anh ta, đôi mắt vàng của anh cuối cùng cũng nhìn theo cách của mình, "Nó không phải hoàn toàn là lỗi của bạn. Có gì phải xin lỗi cả." Họ rơi vào một sự im lặng khó chịu khi họ chỉ cần ở đó, bị mất trong suy nghĩ. Asami nhìn bàn tay của mình, uốn thành nắm đấm trong sự ghê tởm đối với chính mình. Nó không phải hoàn toàn do lỗi Suoh của. 02 tháng 8, 9:29 "Tôi sẽ nhận được tin sốt dẻo này không có vấn đề gì! Và bạn không thể cho tôi biết phải làm gì!" Akihito hét lên từ vị trí của mình trên giường, rõ ràng vẫn không thể từ ngồi lên vì đau và tê dưới của mình. Khi anh đã cố gắng một lần nữa để ngồi dậy và không Yelp như ông đã làm như vậy, các con số của Asami ra khỏi phòng tắm. Trơn bóng, thân thể vinh hiển được khoác dưới vải mềm mại của áo choàng tắm của anh khi anh chải tóc ướt của mình với một chiếc khăn nhỏ hơn, có lẽ cũng giống như hàng vải chính xác như chiếc áo choàng. Đôi mắt vàng của anh đã được dỡ bỏ để ngắm nhìn anh, và một tia sáng lóe lên thích thú lóe lên trên nó. Teasing Akihito điều đầu tiên vào buổi sáng là luôn luôn vui vẻ, đặc biệt là sau - nhiều - làm ra. Asami thực hiện theo cách của mình về phía giường, không phá vỡ một mắt liên lạc duy nhất tại tóc vàng thách thức ông đã có trên giường vua California của ông, "Không, Takaba . Bao nhiêu lần tôi phải nói với bạn? Sakazaki chắc chắn là không phải trên cấp độ của bạn, và tôi hoàn toàn không có tâm trạng để nhắc nhở y



























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: