WHO ARE THE GERMANIC PEOPLES?:The Germanic peoples are the great ethni dịch - WHO ARE THE GERMANIC PEOPLES?:The Germanic peoples are the great ethni Việt làm thế nào để nói

WHO ARE THE GERMANIC PEOPLES?:The G

WHO ARE THE GERMANIC PEOPLES?:
The Germanic peoples are the great ethnic group of ancient Europe, a basic stock in the composition of the modern peoples of England, Sweden, Norway, Denmark, Iceland, Germany, Austria, Switzerland, Northern Italy, the Netherlands, Belgium, Luxembourg, North and central France, North and Lowland Scotland.
The term German literally treanslates into: "Spear man" ( Gar = Spear, + Man) as the spear was the most common of weapons in ancient Germanic society and every free man had at least one.
The name German was once only belonging to one single tribe and latter became applied to the entirety of the peoples of the same ethnic stock residing in northern Europe.
In ancient times, many barbarian tribes were given the broad label of Germanic (Latin: Germanicus) by the Romans. Although these tribes fully recognised themselves as sharing a common ethnic origin, spoke mutually intelligible dialects and shared a common religion, they were not unified or connected in any political sense.

CONTENTS:
Origins
The Migration Age
The Germanic tribes
The Role of the Germans in the Fall of Rome
The Viking Age
Christianization
Maps of the AncIEnt tribal migrations and Modern Ethnic dispersement


ORIGINS
GERMANIC CULTURE:
The native tribal religion of the Germanic peoples was born in the fog shrouded forests on the North and Baltic Sea shores of Europe. The Germanic peoples are descended from explorers who settled in extreme Northern Europe, and spoke a language that was a fusion of an Indo-European tongue, and the language of the Northern Megalithic culture (a culture related to the builders of Stonehenge). These two cultures, the Indo-European, and Northern Megalithic met and fused in Northern Europe sometime around 1600 BCE. Linguists, working backwards from historically-known Germanic languages, know that this group spoke proto-Germanic a distinct branch of the Indo-European language family. The tribes that resulted from this fusion remained in a core area that is modern Denmark, Southern Norway, Southern Sweden, and Northern Germany until about 200 BCE when they started expanding into areas formerly held by the Celts, and Illyrians. Rock carvings in the core area dating from 4000 BCE to 500 BCE portray many sacred symbols of Asatru. Ships, Sun wheels, Fylfots, Wagons and other pictures all show the continuality of religious belief. Archaeological finds dating from 3500 BCE to 500 BCE such as the Sun Chariot from Trundholm also confirm this.
The earliest Germanic culture that archaeologists can identify as such is the so-called Jastorf culture, a cultural province of northern Europe in the early Iron Age (c.800 BCE), covering present-day Holstein, Jutland, northeast Saxony, and western Mecklenburg. From the linguistic point of view, however, the Germanic people constitute an archaic branch of the Indo-European family. At the time they entered into history, their closest neighbors were the Celts in Gaul, as Germanic tribes had spread south toward the Rhine and the wooded hills of southern Germany. To the east their neighbors were the Balts and the Scythians and Sarmatians, Iranian tribes that roamed the plains of Russia. To the north they were in contact with Lapps and with Finns. Most of the information we have about them from early times comes from classical authors such as Caesar and Tacitus. Although they were primarily pastoralists, they also practiced agriculture. Their cattle were relatively small and could not entirely be depended upon for a livelihood; hunting provided an additional supply of meat. Their social organization was originally geared toward egalitarian communalism, but as contact with the Roman empire changed economic conditions, a more diversified society developed in which wealth and rank tended to prevail, although nominally power still rested in the hands of the Þing (Thing), the popular democratic assembly of all free men able to carry arms.

The first mention of a Germanic tribe is circa 230 BCE when the Basternae tribe migrated to the Black Sea, and came to the attention of Greek chroniclers. From then on, the Germanic tribes would come in increasing conflict with the Celts, Illyrians, and Romans, eventually swallowing up most of the Celtic and Illyrian territories in Central Europe. This was the beginnings of the Migration Era which lasted from about 350 BCE to 650 CE (although the Viking expeditions of colonization from 780 CE to 1100CE should be counted as a part of this as well), an era when nearly every Germanic tribe was actively on the move. Over population and a need for new farm lands sent the Germanic tribes in search of new lands. This expansion of Germanic peoples into virtually every corner of Europe dramatically indicates the energy and dynamism of our so-called barbarian ancestors.

German historians in the 19th century used the term Völkerwanderung (pronounced: 'fœl ker 'van der ung), or the "wandering of the peoples" to describe the great Germanic tribal migrations starting in the mid 4th century. We can see that these migrations had a large contributory factor leading to the break-up of the Roman Empire. These groups all developed separate dialects, the basis for the differences among Germanic languages down to the present day.

Many details of early movement and change within this group remain obscure, but by the late 2nd century, BCE, Roman authors recount, Gaul, Italy and Spain were invaded by migrating Germanic tribes, culminating in military conflict with the armies of republican Rome. Julius Caesar, six decades later, invoked the threat of such attacks as one justification for his annexation of Gaul to Rome. By the 1st century of the Common Era, the writings of Caesar, Tacitus and other Roman and Mediterranean writers indicate a division of Germanic-speaking peoples into tribal groupings centered on the lower Rhine river, the river Elbe, the river Vistula (Poland), Jutland, Scania and the Danish islands.

As Rome advanced her borders to the Rhine and Danube, incorporating many Celtic societies into the Empire, the Germanic tribal homelands to the north and east emerged collectively in the records as Germania, whose peoples were sometimes at war with the Empire but who also engaged in complex and long-term trade relations, military alliances and cultural exchanges with their neighbors to the south.



THE MIGRATIONS
The Germanic migrations can be divided into three main phases:
The first phase of migrations are of the Indo-Europeans. Indo-European is the general name given to the people thought to be originated from the steppes of central Asia. Around 5000-4000 BC., these people started to emigrate to the warmer places in the south or west. Most scholars think of this as the beginning of the distinction between Indo-European tribes. Tribes who emigrated to the west became the ancestors of Germans, Slavs, Greeks, Latins, and Celts. People who chose the south as their destination came to be known as Indo-Iranians. There are also a rather small group of people who most likely chose not to participate in this great migration. These later entered the pages of history as Scythians and Sarmatians, although they are also believed to be nomadic Indo-Iranians since their language and customes are closely tide to the Ancient Persians.

The second phase, between 300 to 675 AD, set in motion the Germanic migration age and resulted in putting Germanic peoples in control of the societies of the former Western Roman Empire.

The third phase, between 780 to 1100, saw Scandinavian Germans on the move in multiple waves of migration, conquest, and plunder. Settling large areas of northern Europe where their descendants remain today: Russia, England, Scotland, Ireland, Normandy, Iceland, the Shetland and Orkney islands.



The GERMANIC TRIBES in the MIGRATION AGE
During the third and fourth centuries, there were large migrations of land-hungry Germans southward and westward onto the Rhine-Danube Frontier. The basic Germanic political structure was the tribe, headed by a chief who was elected for his ability as a war leader. It was these tribes that resulted in Rome's losing control of the great frontier. The Roman and Germanic cultures greatly clashed. The Germanic religion was polytheistic, their society was a warrior aristocracy, and finally their societal structure was a mobile one. By 370 AD, the tribe had become nations led by warrior kings. It was at this time that the Huns swept out of central Asia westward until they encountered two Germanic nations of Visigoths and Ostrogoths. This was the spark of many years of invasions and warfare that provoked the downfall of the Roman-controlled frontier. The following information describes some of the Germanic tribes during this period between 406 and 572 which saw the Germanic barbarians complete their migrations into the West. It is undoubtedly one of history's most hectic and confusing periods of time. As the Roman world collapsed, many tribes reached a peak of brief glory, others were destroyed in a series of little-known wars. To the Germanic people, this was considered to be the “heroic age” which was a time of adventure and great displays of power.
During the 5th century, as the Roman Empire drew toward its end, numerous Germanic tribes began migrating en masse (Völkerwanderung) in far and diverse directions, taking them to England and northern Scandinavia at the northern tip of Europe and as far south through present day Continental Europe to the Mediterranean and Africa. Over time, the wandering meant intrusions into other tribal territories and the ensuing wars for land claims escalated with the dwindling amount of unoccupied territory. Nomadic tribes then began the staking out of permanent homes as a means of protection. Much of this resulted in fixed settlements from which many, under a powerful leader, expanded outwards. A defeat meant either scattering or merging with the dominant tribe and t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
WHO ARE THE GERMANIC PEOPLES?:The Germanic peoples are the great ethnic group of ancient Europe, a basic stock in the composition of the modern peoples of England, Sweden, Norway, Denmark, Iceland, Germany, Austria, Switzerland, Northern Italy, the Netherlands, Belgium, Luxembourg, North and central France, North and Lowland Scotland. The term German literally treanslates into: "Spear man" ( Gar = Spear, + Man) as the spear was the most common of weapons in ancient Germanic society and every free man had at least one.The name German was once only belonging to one single tribe and latter became applied to the entirety of the peoples of the same ethnic stock residing in northern Europe. In ancient times, many barbarian tribes were given the broad label of Germanic (Latin: Germanicus) by the Romans. Although these tribes fully recognised themselves as sharing a common ethnic origin, spoke mutually intelligible dialects and shared a common religion, they were not unified or connected in any political sense.CONTENTS:Origins The Migration Age The Germanic tribes The Role of the Germans in the Fall of Rome The Viking Age Christianization Maps of the AncIEnt tribal migrations and Modern Ethnic dispersement ORIGINSGERMANIC CULTURE: The native tribal religion of the Germanic peoples was born in the fog shrouded forests on the North and Baltic Sea shores of Europe. The Germanic peoples are descended from explorers who settled in extreme Northern Europe, and spoke a language that was a fusion of an Indo-European tongue, and the language of the Northern Megalithic culture (a culture related to the builders of Stonehenge). These two cultures, the Indo-European, and Northern Megalithic met and fused in Northern Europe sometime around 1600 BCE. Linguists, working backwards from historically-known Germanic languages, know that this group spoke proto-Germanic a distinct branch of the Indo-European language family. The tribes that resulted from this fusion remained in a core area that is modern Denmark, Southern Norway, Southern Sweden, and Northern Germany until about 200 BCE when they started expanding into areas formerly held by the Celts, and Illyrians. Rock carvings in the core area dating from 4000 BCE to 500 BCE portray many sacred symbols of Asatru. Ships, Sun wheels, Fylfots, Wagons and other pictures all show the continuality of religious belief. Archaeological finds dating from 3500 BCE to 500 BCE such as the Sun Chariot from Trundholm also confirm this.The earliest Germanic culture that archaeologists can identify as such is the so-called Jastorf culture, a cultural province of northern Europe in the early Iron Age (c.800 BCE), covering present-day Holstein, Jutland, northeast Saxony, and western Mecklenburg. From the linguistic point of view, however, the Germanic people constitute an archaic branch of the Indo-European family. At the time they entered into history, their closest neighbors were the Celts in Gaul, as Germanic tribes had spread south toward the Rhine and the wooded hills of southern Germany. To the east their neighbors were the Balts and the Scythians and Sarmatians, Iranian tribes that roamed the plains of Russia. To the north they were in contact with Lapps and with Finns. Most of the information we have about them from early times comes from classical authors such as Caesar and Tacitus. Although they were primarily pastoralists, they also practiced agriculture. Their cattle were relatively small and could not entirely be depended upon for a livelihood; hunting provided an additional supply of meat. Their social organization was originally geared toward egalitarian communalism, but as contact with the Roman empire changed economic conditions, a more diversified society developed in which wealth and rank tended to prevail, although nominally power still rested in the hands of the Þing (Thing), the popular democratic assembly of all free men able to carry arms.
The first mention of a Germanic tribe is circa 230 BCE when the Basternae tribe migrated to the Black Sea, and came to the attention of Greek chroniclers. From then on, the Germanic tribes would come in increasing conflict with the Celts, Illyrians, and Romans, eventually swallowing up most of the Celtic and Illyrian territories in Central Europe. This was the beginnings of the Migration Era which lasted from about 350 BCE to 650 CE (although the Viking expeditions of colonization from 780 CE to 1100CE should be counted as a part of this as well), an era when nearly every Germanic tribe was actively on the move. Over population and a need for new farm lands sent the Germanic tribes in search of new lands. This expansion of Germanic peoples into virtually every corner of Europe dramatically indicates the energy and dynamism of our so-called barbarian ancestors.

German historians in the 19th century used the term Völkerwanderung (pronounced: 'fœl ker 'van der ung), or the "wandering of the peoples" to describe the great Germanic tribal migrations starting in the mid 4th century. We can see that these migrations had a large contributory factor leading to the break-up of the Roman Empire. These groups all developed separate dialects, the basis for the differences among Germanic languages down to the present day.

Many details of early movement and change within this group remain obscure, but by the late 2nd century, BCE, Roman authors recount, Gaul, Italy and Spain were invaded by migrating Germanic tribes, culminating in military conflict with the armies of republican Rome. Julius Caesar, six decades later, invoked the threat of such attacks as one justification for his annexation of Gaul to Rome. By the 1st century of the Common Era, the writings of Caesar, Tacitus and other Roman and Mediterranean writers indicate a division of Germanic-speaking peoples into tribal groupings centered on the lower Rhine river, the river Elbe, the river Vistula (Poland), Jutland, Scania and the Danish islands.

As Rome advanced her borders to the Rhine and Danube, incorporating many Celtic societies into the Empire, the Germanic tribal homelands to the north and east emerged collectively in the records as Germania, whose peoples were sometimes at war with the Empire but who also engaged in complex and long-term trade relations, military alliances and cultural exchanges with their neighbors to the south.



THE MIGRATIONS
The Germanic migrations can be divided into three main phases:
The first phase of migrations are of the Indo-Europeans. Indo-European is the general name given to the people thought to be originated from the steppes of central Asia. Around 5000-4000 BC., these people started to emigrate to the warmer places in the south or west. Most scholars think of this as the beginning of the distinction between Indo-European tribes. Tribes who emigrated to the west became the ancestors of Germans, Slavs, Greeks, Latins, and Celts. People who chose the south as their destination came to be known as Indo-Iranians. There are also a rather small group of people who most likely chose not to participate in this great migration. These later entered the pages of history as Scythians and Sarmatians, although they are also believed to be nomadic Indo-Iranians since their language and customes are closely tide to the Ancient Persians.

The second phase, between 300 to 675 AD, set in motion the Germanic migration age and resulted in putting Germanic peoples in control of the societies of the former Western Roman Empire.

The third phase, between 780 to 1100, saw Scandinavian Germans on the move in multiple waves of migration, conquest, and plunder. Settling large areas of northern Europe where their descendants remain today: Russia, England, Scotland, Ireland, Normandy, Iceland, the Shetland and Orkney islands.



The GERMANIC TRIBES in the MIGRATION AGE
During the third and fourth centuries, there were large migrations of land-hungry Germans southward and westward onto the Rhine-Danube Frontier. The basic Germanic political structure was the tribe, headed by a chief who was elected for his ability as a war leader. It was these tribes that resulted in Rome's losing control of the great frontier. The Roman and Germanic cultures greatly clashed. The Germanic religion was polytheistic, their society was a warrior aristocracy, and finally their societal structure was a mobile one. By 370 AD, the tribe had become nations led by warrior kings. It was at this time that the Huns swept out of central Asia westward until they encountered two Germanic nations of Visigoths and Ostrogoths. This was the spark of many years of invasions and warfare that provoked the downfall of the Roman-controlled frontier. The following information describes some of the Germanic tribes during this period between 406 and 572 which saw the Germanic barbarians complete their migrations into the West. It is undoubtedly one of history's most hectic and confusing periods of time. As the Roman world collapsed, many tribes reached a peak of brief glory, others were destroyed in a series of little-known wars. To the Germanic people, this was considered to be the “heroic age” which was a time of adventure and great displays of power.
During the 5th century, as the Roman Empire drew toward its end, numerous Germanic tribes began migrating en masse (Völkerwanderung) in far and diverse directions, taking them to England and northern Scandinavia at the northern tip of Europe and as far south through present day Continental Europe to the Mediterranean and Africa. Over time, the wandering meant intrusions into other tribal territories and the ensuing wars for land claims escalated with the dwindling amount of unoccupied territory. Nomadic tribes then began the staking out of permanent homes as a means of protection. Much of this resulted in fixed settlements from which many, under a powerful leader, expanded outwards. A defeat meant either scattering or merging with the dominant tribe and t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ai là người Đức ?:
Những người Đức là những nhóm dân tộc lớn của châu Âu cổ xưa, một cổ phiếu cơ bản trong thành phần của các dân tộc hiện đại của nước Anh, Thụy Điển, Na Uy, Đan Mạch, Iceland, Đức, Áo, Thụy Sĩ, Bắc Ý, . Hà Lan, Bỉ, Luxembourg, Bắc và miền Trung nước Pháp, Bắc và bưng Scotland
Các thuật ngữ tiếng Đức nghĩa đen treanslates vào: "Spear người đàn ông" (Gar = Spear, + Man) như giáo là thường gặp nhất của vũ khí trong xã hội Đức cổ và mỗi người tự do có ít nhất một.
Các tên Đức đã từng chỉ thuộc một bộ tộc duy nhất và sau này trở thành áp dụng cho toàn bộ dân tộc của các cổ dân tộc cùng sinh sống ở Bắc Âu.
Trong thời cổ đại, nhiều bộ lạc man rợ đã được trao nhãn rộng của Đức (Latin: Germanicus) bởi những người La Mã. Mặc dù các bộ lạc này hoàn toàn được công nhận mình là chia sẻ nguồn gốc dân tộc phổ biến, nói cùng tiếng địa phương hiểu và chia sẻ một tôn giáo phổ biến, họ đã không thống nhất hoặc kết nối trong bất kỳ ý nghĩa chính trị. NỘI DUNG: Origins Migration Age Các bộ tộc Germanic Vai trò của người Đức trong Fall of Rome The Viking Age Thiên chúa Maps của sự di cư của bộ lạc cổ xưa và hiện đại tộc dispersement NGUỒN GỐC VĂN HÓA Đức: Các tôn giáo bộ lạc bản địa của người Đức đã được sinh ra trong rừng sương mù bao phủ trên miền Bắc và biển Baltic bờ châu Âu. Những người Đức có nguồn gốc từ các nhà thám hiểm người đã định cư ở cực Bắc Âu, và nói một ngôn ngữ mà là một sự hợp nhất của một lưỡi Ấn-Âu, và ngôn ngữ của văn hóa cự thạch phía Bắc (một nền văn hóa liên quan đến những người xây dựng Stonehenge). Hai nền văn hóa, Ấn-Âu, và Bắc cự thạch đã gặp và hợp nhất ở Bắc Âu vào khoảng năm 1600 trước Công nguyên. Ngôn ngữ học, làm việc ngược từ ngôn ngữ Germanic lịch sử nổi tiếng, biết rằng nhóm này nói proto-Germanic một nhánh riêng biệt của gia đình ngôn ngữ Ấn-Âu. Các bộ tộc mà kết quả từ sự hợp nhất này vẫn ở trong một khu vực cốt lõi đó là Đan Mạch hiện đại, miền Nam Na Uy, Thụy Điển miền Nam và miền Bắc nước Đức cho đến khoảng 200 TCN khi họ bắt đầu mở rộng ra các khu vực trước đây được tổ chức bởi người Celt, và Illyrians. Chạm khắc đá trong vùng lõi có niên đại từ 4000 TCN đến 500 TCN miêu tả nhiều biểu tượng thiêng liêng của Asatru. Tàu, Sun bánh xe, Fylfots, toa xe và hình ảnh khác cho thấy tất cả các continuality của niềm tin tôn giáo. Khảo cổ học thấy việc hẹn hò từ 3500 TCN đến 500 TCN như Sun Chariot từ Trundholm cũng xác nhận điều này. Các nền văn hóa Đức sớm nhất mà các nhà khảo cổ có thể xác định như vậy là cái gọi là Jastorf văn hóa, một tỉnh văn hóa của Bắc Âu trong thời đại đồ sắt sớm ( c.800 TCN), bao gồm ngày nay Holstein, Jutland, phía đông bắc Saxony, và phía tây Mecklenburg. Tuy nhiên, từ quan điểm ngôn ngữ của xem, người Đức tạo thành một nhánh cổ xưa của gia đình Ấn-Âu. Đồng thời họ đi vào lịch sử, các nước láng giềng gần gũi nhất của họ là những người Celt ở Gaul, như bộ tộc Germanic đã lan rộng về phía nam sông Rhine và những ngọn đồi cây cối rậm rạp của miền nam nước Đức. Về phía đông hàng xóm của họ là những Balts và Scythia và Sarmatia, các bộ lạc của Iran mà đi lang thang trên các đồng bằng của Nga. Về phía bắc họ đã tiếp xúc với Lapps và với Phần Lan. Hầu hết các thông tin chúng tôi có về họ từ lần đầu xuất phát từ các tác giả cổ điển như Caesar và Tacitus. Mặc dù họ là chủ yếu chăn, họ cũng thực hành nông nghiệp. Gia súc của họ là tương đối nhỏ và có thể không hoàn toàn được phụ thuộc vào việc kiếm sống; săn bắn được cung cấp một nguồn cung cấp bổ sung của thịt. Tổ chức xã hội của họ ban đầu hướng về phía công xã chủ nghĩa quân bình, nhưng khi tiếp xúc với đế chế La Mã đã thay đổi điều kiện kinh tế, xã hội ngày càng đa dạng được phát triển trong đó sự giàu có và xếp hạng có xu hướng chiếm ưu thế, mặc dù trên danh nghĩa quyền lực vẫn còn nghỉ ngơi trong tay của các điều (Thing), hội dân chủ phổ biến của tất cả những người tự do có khả năng mang vũ khí. Việc đề cập đến đầu tiên của một bộ tộc Germanic là vào khoảng năm 230 TCN khi các bộ lạc Basternae di cư tới Biển Đen, và đã đến sự chú ý của nhà biên niên Hy Lạp. Từ đó về sau, các bộ tộc Germanic sẽ đến trong ngày càng tăng xung đột với người Celt, Illyrians, và La Mã, cuối cùng nuốt gọn nhất của Celtic và vùng lãnh thổ Illyria ở Trung Âu. Đây là sự khởi đầu của kỷ nguyên di cư kéo dài từ khoảng 350 TCN đến 650 CE (mặc dù các cuộc thám hiểm Viking của thực dân từ 780 CE để 1100CE nên được tính là một phần của điều này là tốt), một thời đại mà gần như mọi bộ tộc Germanic đã tích cực di chuyển. Về dân số và nhu cầu đối với đất nông trại mới gửi các bộ tộc Germanic trong tìm kiếm những vùng đất mới. Sự mở rộng này của người Đức vào hầu như mọi ngóc ngách của châu Âu chỉ ra đáng kể năng lượng và tính năng động của cái gọi là tổ tiên man rợ của chúng tôi. Lịch sử Đức vào thế kỷ 19 sử dụng các Völkerwanderung hạn (phát âm: 'fœl ker' van der ung), hay " lang thang của các dân tộc "để mô tả sự di cư của bộ tộc Germanic lớn bắt đầu từ giữa thế kỷ thứ 4. Chúng ta có thể thấy rằng những cuộc di cư đã có một yếu tố góp phần lớn dẫn đến sự tan rã của đế chế La Mã. Những nhóm tất cả các phương ngữ riêng biệt phát triển, là cơ sở cho sự khác biệt giữa các ngôn ngữ Germanic xuống cho đến ngày nay. Nhiều chi tiết của phong trào sớm và thay đổi trong nhóm này vẫn còn mơ hồ, nhưng vào cuối thế kỷ thứ 2, BCE, tác giả La Mã kể lại, Gaul, Ý và Tây Ban Nha đã xâm lược bằng cách di chuyển các bộ tộc Germanic, mà đỉnh cao là cuộc xung đột quân sự với quân đội cộng hòa La Mã. Julius Caesar, sáu thập kỷ sau đó, viện dẫn các mối đe dọa của các cuộc tấn công như một minh chứng cho sự sáp nhập của ông Gaul đến Rome. Vào thế kỷ thứ 1 của Công nguyên, các tác phẩm của Caesar, Tacitus và nhà văn La Mã và Địa Trung Hải khác cho thấy một bộ phận của người Đức nói thành các nhóm bộ lạc trung tâm trên sông Rhine thấp, Elbe sông, sông Vistula (Ba Lan), Jutland, Scania và các đảo của Đan Mạch. Như Rome tiên tiến biên giới của mình để các Rhine và sông Danube, kết hợp nhiều xã hội Celtic vào Đế quốc, các quê hương của bộ lạc Germanic ở phía bắc và phía đông xuất hiện chung trong các hồ sơ như Germania, mà người dân đôi khi có chiến tranh với đế chế nhưng cũng là người tham gia vào các mối quan hệ phức tạp và dài hạn thương mại, liên minh quân sự và giao lưu văn hóa với các nước láng giềng của họ ở phía nam. Sự di cư Di cư qua Đức có thể được chia thành ba giai đoạn chính: Giai đoạn đầu tiên của di cư là của Indo -Europeans. Indo-châu Âu là tên chung cho những người được cho là có nguồn gốc từ các thảo nguyên của trung tâm Asia. Khoảng 5000-4000 trước Công nguyên., Những người này bắt đầu di cư đến những nơi ấm hơn ở phía nam hoặc phía tây. Hầu hết các học giả nghĩ rằng điều này là sự khởi đầu của sự phân biệt giữa các bộ tộc Ấn-Âu. Bộ lạc người di cư sang tây đã trở thành tổ tiên của người Đức, người Xla-vơ, người Hy Lạp, Latin, và Celts. Những người đã chọn miền Nam làm điểm đến đã được biết đến như Ấn-Iran. Ngoài ra còn có một nhóm khá nhỏ những người có khả năng nhất đã chọn không tham gia di cư vĩ đại này. Những sau đó nhập vào các trang của lịch sử như là người Scythia và Sarmatia, mặc dù họ cũng được cho là du mục Indo-Iran vì ngôn ngữ và phong tục của họ là triều chặt chẽ với người Ba Tư cổ đại. Giai đoạn thứ hai, giữa 300-675 AD, thiết lập trong chuyển động tuổi di cư Đức và dẫn đưa người Đức trong kiểm soát của xã hội của các cựu Western Roman Empire. Giai đoạn thứ ba, giữa 780-1100, thấy Đức Scandinavian di chuyển trong nhiều đợt di cư, chinh phục, và cướp bóc. Giải quyết các khu vực rộng lớn ở miền bắc châu Âu, nơi con cháu của họ vẫn còn hiện nay:. Nga, Anh, Scotland, Ireland, Normandy, Iceland, đảo Shetland và Orkney bộ lạc Germani trong AGE CƯ Trong các thế kỷ thứ ba và thứ tư, đã có cuộc di cư lớn của đất Đức -hungry phía nam và phía tây vào Rhine-Danube Frontier. Các cơ cấu chính trị Đức cơ bản là các bộ lạc, do một trưởng là những người đã bầu cho khả năng của mình như là một nhà lãnh đạo chiến tranh. Đó là những bộ tộc mà kết quả trong kiểm soát của Roma thua của biên giới tuyệt vời. La Mã và các nền văn hóa Đức đụng độ rất nhiều. Các tôn giáo Đức thờ đa thần, xã hội của họ là một tầng lớp quý tộc chiến binh, và cuối cùng là cấu trúc xã hội của họ là một trong những điện thoại di động. By 370 AD, các bộ lạc đã trở thành quốc gia dẫn đầu bởi vị vua chiến binh. Cũng vào thời điểm này mà người Hung quét ra khỏi trung tâm châu Á về phía tây cho đến khi họ gặp phải hai nước Đức của người Visigoth và Ostrogoths. Đây là tia lửa của nhiều năm chiến tranh xâm lược và tác động lên sự sụp đổ của vùng biên giới La Mã kiểm soát. Các thông tin sau đây mô tả một số các bộ tộc Đức trong thời gian này giữa 406 và 572 mà thấy rợ Đức hoàn thành cuộc di cư của họ sang phía Tây. Nó chắc chắn là một trong những khoảng thời gian bận rộn nhất và khó hiểu lịch sử của thời gian. Như thế giới La Mã sụp đổ, nhiều bộ lạc đạt đến một đỉnh cao của vinh quang ngắn ngủi, những người khác đã bị phá hủy trong một loạt các cuộc chiến tranh ít được biết đến. Để những người Đức, điều này đã được coi là "thời đại anh hùng" đó là một thời gian của cuộc phiêu lưu và trình bày tuyệt vời của sức mạnh. Trong thế kỷ thứ 5, khi đế chế La Mã đã thu hút về phía cuối của nó, nhiều sắc tộc Đức bắt đầu di cư en masse (Völkerwanderung ) theo các hướng xa và đa dạng, đưa chúng đến Anh và miền Bắc Scandinavia ở mũi phía bắc của châu Âu và xa về phía nam thông qua ngày nay lục địa châu Âu đến Địa Trung Hải và châu Phi. Qua thời gian, lang thang có nghĩa là xâm nhập vào lãnh thổ của bộ lạc khác và những cuộc chiến tiếp theo cho các tuyên bố đất leo thang với số tiền hẹp của lãnh thổ có người ở. Bộ lạc du mục sau đó bắt đầu các nỗ lực vươn ra khỏi nhà vĩnh viễn là một phương tiện bảo vệ. Phần lớn điều này dẫn đến các khu định cư cố định từ đó rất nhiều, theo một nhà lãnh đạo mạnh mẽ, mở rộng ra bên ngoài. Một thất bại có nghĩa là hoặc tán xạ hay sáp nhập với bộ lạc chi phối và t






































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: