one hug is fine.       The sun was a bit brighter than usually when Ch dịch - one hug is fine.       The sun was a bit brighter than usually when Ch Việt làm thế nào để nói

one hug is fine. The sun was

one hug is fine.







The sun was a bit brighter than usually when Chanyeol leaned against the safety gate of the rooftop. He liked it to have space for himself without anyone talking to him. He got asked too many questions from classmates and teachers. Yes, he was smart but that didn't mean that he couldn't have a bit of freedom. Sometimes Chanyeol wanted to grab his guitar and play alone in peace.



Like right now.




A warm stir of heat washed through his body, clearing out any off-putting thoughts. His fingers brushed against the strings of the guitar and he closed his eyes.




He would soon have to transfer to a high-school. Middle school was fun and all but he wanted to finally move away from this place. So that he could go somewhere where less people would recognise him. He wanted to live a normal life without someone asking him to solve random equations and write songs for them. He wanted to start anew preferably with his best friend Kris. Only he would know about Chanyeol's secret that he was highly intelligent.




He continued to play for a few minutes until he heard the footsteps of someone.



He wasn't alone?




Chanyeol stopped and carefully put his guitar down to be able to listen to the footsteps that got louder and louder.



Who could that be?




The door shrieked open as Chanyeol held his breath and stared at it. He had to be prepared for whoever that could be. He attentively eyed the person who had entered the rooftop because he swore that he had seen him before. Whoever it was didn't seem to have noticed Chanyeol as he walked around and then looked down to be able to gaze at the people. Would it really matter if Chanyeol would be seen?





"Aren't you the smart one?"






The question came from the guy who suddenly turned around and was directly facing Chanyeol.




This was not the first time that Chanyeol was called like that. But to have heard it like that caused his instincts to take over. He glanced at this guitar and didn't answer just like he always did. Because silence was enough for an answer. The other had understood that too as he nodded his head and approached Chanyeol with a smile. "Are you here for some alone time too?" That was the second question and again Chanyeol was not prepared for that.


His words became muddled in his head as he struggled to put together a proper response.



"Yeah...I guess..." He stared at his guitar strings and randomly strummed them.



This guy was now standing in front Chanyeol, and he cocked his head to the side. "That's nice." He softened his eyes and kept them locked on Chanyeol's. Then without warning he dropped himself next to Chanyeol, looking up to the sky. What was so nice about that? Chanyeol had done that many times. Maybe the other had a busy life and couldn't do that. That was kind of sad. The gazing didn't stop and it made Chanyeol feel slightly uncomfortable. He was used to staring but not from someone as attractive as him.



"I'm Baekhyun." He smiled and this forced Chanyeol more or less to introduce himself too.



He did, and when he said his name Baekhyun hummed in agreement, far too satisfied and pleased to form a reply.


"I'm really tired..." Baekhyun murmured, shutting his eyes for a brief second. Was he going to sleep? But he couldn't...it would make everything more awkward than it already was. Still, Chanyeol couldn't help but enjoy the feel of him this close, so very close and threatening to speed the pace of his heartbeat. Part of him was still dealing with the joyful surprise of it. Chanyeol couldn't leave either because Baekhyun's head slipped down and dropped onto his shoulder.



It was one of the rare times when Chanyeol was physically close to someone- it was actually impossible to get closer than they were without Chanyeol considering run to away. He didn't hate it to be used as a pillow; it was a nice feeling really. Especially since it was Baekhyun who smelled so nice. Just the mere thought was enough to make his heart warm with bubbling delight.




It wasn't planned but Chanyeol found his hand drift to the right side, trembling as his fingers began to play.






Spring was the season of love.






For Chanyeol.










-x-












Lu Han couldn't tell if it was his fault but Sehun was acting strange.




He didn't bring his motorbike anymore and rather walked Lu Han home. At first Lu Han just assumed that Sehun forgot his motorbike (which didn't make sense) or simply didn't feel like driving. But this one day turned into two then three and sooner or later a week. Sehun didn't speak much about that matter and casually held onto Lu Han's hand who was side-eying him. This change had to have a reason and Lu Han would soon find it out.



But for now he had to tolerate it and not be nosy.



With a quiet sigh, Lu Han straightened up his shoulders from the tension, letting the relative peace flow around him.



Actually holding hands with Sehun had only advantages. He could still remember their early dating days when Sehun would refuse and push him aside. He still did but it wasn't as harsh. Lu Han smiled to himself as he reflected on those thoughts, those little fragments that would linger in his mind for some time.



"I'm going to drop you straight to your house okay? Not to mine." At that moment, the subject of his feelings spoke up, having apparently noticed how Lu Han was having a little daydream. It took a call for his name to snap out of that and look up to his boyfriend.


"Can't we just go to yours? Please? I swear I'll behave!"



Unsurprisingly, Sehun was not bothered by those empty promises because he knew those tricks. If anything it was a reassuring sign that Lu Han still didn't drop his blackmailing habits and would use them as much as he could. Well in this case it didn't work as Sehun saw through that and could only roll his eyes. If Lu Han tried a bit harder than maybe Sehun would-




No he would still refuse.




"Meanie...I hate you." He muttered with a frown but it was not like Sehun cared as he rolled his eyes again.




"You could spend your time productively than trying to get into my house." That was Sehun's serious reply but Lu Han just smiled it slyly off. It was like he was laughing at something totally different going through his mind. "Can I know what's so funny?" Because hearing Lu Han laugh for so long with no good reason made Sehun annoyed. He paused for a moment, before adding, "Don't tell me if it's disgusting." He gave Lu Han's hand a firm squeeze as a warning he had to acknowledge.




Lu Han stopped and turned to look at him. It was not a gaze that was serious though it was passionate. But that kind of intense stare of amazement that made Sehun regret to have ever asked. Like assumed, he was told to move a bit down so that Lu Han could whisper in his ear. He did, and could practically feel how Lu Han was trembling from keeping his laughter in.


Standing on his toes, Lu Han held onto him and whispered, "You said I should do something productive right? We both can do something productive together...." He then grinned, grabbing Sehun's shoulders and giving him a little shake. His jokes definitely got cheesy- cheesier than they used to be if that was even possible. Not being able to bear that anymore, Sehun shoved the other away who was holding his stomach from laughing.




"You are just..." He couldn't even continue because Lu Han was still smiling at him like that. Seriously, Sehun did not even bother finishing the rant as his mind caught up with what his mouth was going to say. If Sehun would start to lecture him then they would talk and talk...and go to Sehun's house. That was his plan. Lu Han was smart- very smart but Sehun wouldn't fall for that.




"And? Aren't you going to say something?" Lu Han nudged him pouting, seeing that Sehun looked away and avoided another conversation.




Leaning down Sehun smirked before speaking, "No."




Lu Han casted him a perplexed look, one eyebrow somewhat lifted and his lips parted. "Why..." He whined and his disapproval was only a faint call running under his words. He could see how Sehun walked away, his hand lifting to give a dismissive wave before he halted, waiting for Lu Han to follow. Sehun really knew how to not fall for his tricks anymore....he did. Was it really that obvious?



To be honest he was not overly fond of such things in most cases, and this in particular case it made him upset. "Okay..." He murmured quietly and trailed after his boyfriend. This was frankly not one of those days when Sehun would give up and let the other into his house. Maybe Sehun was meeting someone and therefore had to hurry back home? If possible, he would like to know what was behind Sehun's odd behaviour, but that probably wouldn't happen.




At least he could hold Sehun's hand.




But one phone call changed that all.




Without thinking much Sehun accepted the call and held the phone against his ear. For some reason he wanted to pull his hand away from Lu Han though he changed his mind and let it there. Lu Han was naturally curious so he leaned in closer, keeping his face deliberately clear of emotion for him to see. He tried to find out who it exactly was because Sehun looked away and kept his voice low. It was like he didn't want anyone to listen to his words.



"I'm...not with anyone." Sehun calmly replied, not seeing the disappointed look of Lu Han's face. He also did not realise that it was the wrong thing to say. "Yeah...I'm coming." He ended the call and now slipped his hand from Lu Han's. Finally he caught Lu Han's hurt gaze, taking in the dilating of his pupils and the faint hitch to his breathing. It was easy to misunderstand the situation so Sehun wasn't affected much. Even if Lu Han would misunderstand, he would anyway ask for the truth.




"I have to go back home. You can go on your own right?"



Lu Han shouldn't have bee
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
một cái ôm là tốt. Mặt trời đã một chút sáng hơn thường khi Chanyeol cúi chống lại cửa an toàn của mái nhà. Anh thích nó có chứa cho mình mà không có bất cứ ai nói chuyện với anh ta. Ông đã yêu cầu quá nhiều câu hỏi từ các bạn cùng lớp và giáo viên. Có, ông đã được thông minh nhưng đó không có nghĩa là rằng ông không thể có một chút tự do. Đôi khi Chanyeol muốn lấy guitar của mình và chơi một mình trong hòa bình.Giống như ngay bây giờ.Khuấy ấm nhiệt rửa thông qua cơ thể của mình, giải phóng ra bất kỳ suy nghĩ off-putting. Ngón tay của mình chải chống lại dây guitar và ông nhắm mắt. Ông sẽ sớm phải chuyển đến trung học. Trường trung học đã là vui vẻ và tất cả, nhưng ông muốn cuối cùng di chuyển ra khỏi nơi này. Do đó, rằng ông có thể đi một nơi nào đó mà ít người sẽ nhận ra anh ta. Ông muốn sống một cuộc sống bình thường mà không có ai đó yêu cầu ông để giải quyết phương trình ngẫu nhiên và viết bài hát cho họ. Ông muốn bắt đầu trở lại tốt hơn với người bạn tốt nhất của ông Kris. Chỉ ông sẽ biết về bí mật của Chanyeol rằng ông là rất thông minh. Ông tiếp tục chơi cho một vài phút cho đến khi ông nghe bước chân của một ai đó. Ông đã không một mình? Chanyeol dừng lại và cẩn thận đặt guitar của mình xuống để có thể nghe bước chân mà nhận to hơn và to hơn. Ai đó có thể? Cửa shrieked mở như Chanyeol được tổ chức hơi thở của mình và stared vào nó. Ông đã phải được chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ ai mà có thể. Ông chăm chú mắt người đã bước vào mái nhà vì ông thề rằng ông đã nhìn thấy anh ta trước. Bất cứ ai đó là dường như không có nhận thấy Chanyeol khi ông đi xung quanh và sau đó nhìn xuống để có thể ngắm nhìn những người những. Nó sẽ thực sự vấn đề nếu Chanyeol sẽ được nhìn thấy? "Không bạn là một thông minh?" Các câu hỏi đến từ guy những người đột nhiên quay lại và trực tiếp đối mặt với Chanyeol. Đây không phải là lần đầu tiên Chanyeol được gọi là như thế. Nhưng đã nghe nói nó như vậy gây ra bản năng của mình để tiếp nhận. Ông glanced tại guitar này và không trả lời giống như mọi khi. Bởi vì sự im lặng là đủ cho một câu trả lời. Khác có hiểu rằng quá như ông gật đầu đầu và tiếp cận Chanyeol với một nụ cười. "Bạn có ở đây một thời gian một mình quá?" Đó là câu hỏi thứ hai và một lần nữa Chanyeol đã không chuẩn bị cho điều đó. Nói cách của mình trở thành muddled trong đầu của mình khi ông đấu tranh để đặt cùng một phản ứng thích hợp. "Vâng... Tôi đoán..." Ông stared vào dây đàn guitar của mình và ngẫu nhiên strummed chúng. Gã này bây giờ đã đứng ở phía trước Chanyeol, và ông cocked đầu sang một bên. "Đó là tốt đẹp." Ông làm mềm đôi mắt của mình và giữ chúng bắt được mục tiêu của Chanyeol. Sau đó mà không có cảnh báo ông ta đã bỏ mình bên cạnh Chanyeol, nhìn lên bầu trời. Những gì đã như vậy tốt đẹp về điều đó? Chanyeol đã thực hiện nhiều lần. Có lẽ, người kia đã có một cuộc sống bận rộn và không thể làm điều đó. Đó là loại buồn. Các nhìn không ngừng và nó làm cho Chanyeol cảm thấy hơi khó chịu. Ông đã được sử dụng để nhìn chằm chằm nhưng không phải từ một ai đó là hấp dẫn như ông. "I 'm Baekhyun." Ông cười và điều này buộc Chanyeol nhiều hơn hoặc ít hơn để giới thiệu mình quá. Ông đã làm, và khi ông nói tên ông Baekhyun hummed trong thỏa thuận, quá hài lòng và hài lòng để tạo thành một thư trả lời."Tôi thật sự mệt mỏi..." Baekhyun murmured, đóng cửa đôi mắt của mình một chút ngắn. Ông đã đi vào giấc ngủ? Nhưng ông không thể... nó sẽ làm cho tất cả mọi thứ khó khăn hơn nó đã. Tuy nhiên, Chanyeol không thể giúp nhưng tận hưởng cảm giác của ông này gần gũi, nên rất gần gũi và đe dọa để đẩy nhanh tốc độ nhịp tim của ông. Một phần của ông vẫn là đối phó với sự ngạc nhiên vui tươi của nó. Chanyeol không thể để lại một trong hai bởi vì Baekhyun của đầu trượt xuống và bị bỏ vào vai của mình. Nó là một trong những lần hiếm khi Chanyeol là thể chất gần gũi với ai đó, nó đã thực sự không thể để có được gần gũi hơn hơn so với họ mà không có Chanyeol xem xét chạy để đi. Ông không ghét nó được sử dụng như một cái gối; đó là một cảm giác tốt đẹp thực sự. Đặc biệt là kể từ khi nó là Baekhyun người mùi tốt đẹp như vậy. Chỉ là những suy nghĩ chỉ là đủ để làm cho trái tim của mình ấm áp với bubbling thỏa thích.Nó đã không được lên kế hoạch nhưng Chanyeol tìm thấy mình trôi tay vào phía bên phải, run rẩy khi ngón tay của ông bắt đầu để chơi. Mùa xuân là mùa của tình yêu. Cho Chanyeol. -x- Lu Han không thể nói nếu nó là do lỗi của mình nhưng Sehun đã hành động lạ. Ông đã không mang lại quê hương Lu Han xe máy nữa và thay vào đó đi. Lúc đầu tiên Lu Han chỉ là giả định rằng Sehun quên xe máy của mình (mà không làm cho tinh thần) hoặc chỉ đơn giản là không cảm thấy như lái xe. Nhưng này một ngày biến thành hai sau đó ba và sớm hay muộn một tuần. Sehun đã không nói nhiều về vấn đề đó và tình cờ được tổ chức vào Lu Han tay người bên-eying anh ta. Sự thay đổi này phải có một lý do và Lu Han sẽ sớm tìm thấy nó. Nhưng bây giờ ông đã phải chịu đựng được nó và không được tò mò. Với một sigh yên tĩnh, Lu Han thẳng lên vai của mình từ những căng thẳng, cho hòa bình tương đối dòng chảy xung quanh anh ta. Thực sự nắm tay với Sehun có lợi thế chỉ. Anh ta vẫn có thể nhớ của hẹn hò sớm ngày khi Sehun sẽ từ chối và đẩy anh ta sang một bên. Ông vẫn còn nhưng nó không phải là khắc nghiệt. Lu Han mỉm cười với mình như ông phản ánh trên những suy nghĩ, những mảnh vỡ nhỏ sẽ kéo dài trong tâm trí của mình cho một thời gian. "Tôi sẽ thả bạn thẳng đến được nhà của bạn? Không phải với tôi." Tại thời điểm đó, là chủ đề của cảm xúc của mình đã nói lên, có rõ ràng nhận thấy như thế nào Lu Han đã có một ít daydream. Phải mất một kêu gọi tên của mình để snap ra khỏi đó và tìm đến bạn trai của mình. "Không thể chúng tôi chỉ cần đi của bạn? Vui lòng? Tôi thề tôi sẽ cư xử!" Unsurprisingly, Sehun không làm phiền bởi những lời hứa hẹn có sản phẩm nào bởi vì ông biết những thủ đoạn. Nếu bất cứ điều gì nó là một dấu hiệu yên tâm rằng Lu Han vẫn không thả của mình thói quen tống và sẽ sử dụng chúng càng nhiều càng tốt, ông có thể. Cũng trong trường hợp này nó đã không làm việc như Sehun thấy thông qua đó và chỉ có thể cuộn đôi mắt của mình. Nếu Lu Han đã cố gắng một chút khó khăn hơn hơn có lẽ Sehun nào- Không ông sẽ vẫn từ chối. "Meanie... Tôi ghét bạn." Ông muttered với một nhăn nhưng nó đã không giống như Sehun chăm sóc như ông cán đôi mắt của mình một lần nữa. "Bạn có thể dành thời gian productively hơn là cố gắng để có được vào nhà của tôi." Đó là trả lời nghiêm trọng của Sehun nhưng Lu Han chỉ cười nó slyly ra. Nó như ông cười tại một cái gì đó hoàn toàn khác nhau đi qua tâm trí của mình. "Có thể tôi biết những gì là vui?" Bởi vì nghe Lu Han cười cho lâu với không có lý do tốt thực hiện Sehun khó chịu. Ông đã tạm dừng cho một thời điểm, trước khi thêm, "Không cho tôi biết nếu nó là kinh tởm." Ông đã cho Lu Han tay một squeeze công ty như một lời cảnh báo ông đã phải thừa nhận. Lu Han dừng lại và quay sang nhìn vào anh ta. Nó đã không một chiêm ngưỡng là nghiêm trọng mặc dù đó là đam mê. Nhưng loại stare cường độ cao của sự ngạc nhiên mà làm cho Sehun rất tiếc phải có bao giờ hỏi. Như cho rằng, ông đã cho biết để di chuyển một chút để Lu Hán có thể thì thầm vào tai của mình. Ông đã làm, và thực tế có thể cảm thấy như thế nào Lu Han rung từ giữ mình cười trong.Đứng trên ngón chân của mình, Lu Han được tổ chức vào anh ta và thì thầm, "bạn nói rằng tôi nên làm một cái gì đó sản xuất ngay? Cả hai chúng tôi có thể làm điều gì đó sản xuất với nhau..." Ông sau đó grinned, grabbing Sehun của vai và cho anh ta một lắc ít. Truyện cười của ông chắc chắn đã cheesy - cheesier hơn họ sử dụng là nếu đó là thậm chí có thể. Không được có thể chịu rằng nữa, Sehun Xô đẩy các khác đi những người đã giữ Dạ dày của mình từ cười."Bạn đang chỉ..." Ông thậm chí không thể tiếp tục vì Lu Han vẫn mỉm cười lúc anh ta như thế. Nghiêm túc, Sehun không ngay cả bận tâm khi kết thúc rant là bắt kịp với những gì miệng của ông sẽ nói tâm trí của mình. Nếu Sehun sẽ bắt đầu giảng dạy anh ta sau đó họ sẽ nói chuyện và nói chuyện... và đi đến nhà của Sehun. Đó là kế hoạch của mình. Lu Han là thông minh-rất thông minh nhưng Sehun sẽ không rơi cho điều đó. "Và? Bạn sẽ không nói điều gì đó?" Lu Han nudged ông pouting, thấy rằng Sehun nhìn đi và tránh được một cuộc trò chuyện. Nghiêng xuống Sehun cười trước khi nói, "Không." Lu Han đúc anh ta một cái nhìn perplexed, một lông mày hơi nâng lên và đôi môi của mình chia tay. "Tại sao..." Anh whined và không chấp thuận của ông đã là chỉ là một cuộc gọi mờ nhạt chạy theo lời nói của ông. Ông có thể thấy như thế nào Sehun đi bộ đi, tay nâng để cung cấp cho một làn sóng dismissive trước khi ông dừng lại, đợi Lu Han để làm theo. Sehun thực sự biết làm thế nào để không rơi cho thủ đoạn của mình nữa... ông đã làm. Là nó thực sự là rõ ràng? Thực ra ông đã không quá ngây thơ của những điều đó trong hầu hết trường hợp, và điều này đặc biệt trường hợp nó làm cho anh ta khó chịu. "Rồi..." Ông murmured lặng lẽ và kéo sau khi bạn trai của mình. Điều này đã thẳng thắn không một trong những ngày khi Sehun sẽ từ bỏ và để cho khác vào nhà của ông. Có lẽ Sehun đã gặp ai đó và do đó đã phải vội vàng về nhà? Nếu có thể, ông muốn biết những gì đằng sau hành vi kỳ lạ của Sehun, nhưng mà có lẽ sẽ không xảy ra. Ít ông có thể giữ bàn tay của Sehun.Nhưng một cú điện thoại thay đổi tất cả. Mà không suy nghĩ nhiều Sehun chấp nhận cuộc gọi và tổ chức điện thoại đối với tai của mình. Đối với một số lý do ông muốn kéo bàn tay của mình ra khỏi Lu Han mặc dù ông đã thay đổi tâm trí của mình và để cho nó có. Lu Han là tò mò tự nhiên vì vậy ông cúi trong địa điểm gần nhất, Giữ khuôn mặt của mình cố ý rõ ràng của các cảm xúc cho anh ta để xem. Ông đã cố gắng để tìm ra người đó chính xác là vì Sehun nhìn đi và giữ giọng thấp. Nó như ông không muốn bất cứ ai để lắng nghe lời nói của ông. "I 'm .không phải với bất cứ ai." Sehun bình tĩnh trả lời, không nhìn thấy nhìn khuôn mặt Lu Han, thất vọng. Ông cũng đã không nhận ra rằng nó đã là những điều sai trái để nói. "Vâng... Tôi đến." Ông đã kết thúc cuộc gọi và bây giờ rời tay khỏi Lu Han. Cuối cùng ông bắt đau Lu Han chiêm ngưỡng, tham gia trong phương của học sinh của mình và Xô mờ nhạt đến hơi thở của mình. Nó được dễ dàng để hiểu sai tình hình, do đó, Sehun đã không bị ảnh hưởng nhiều. Ngay cả khi Lu Han sẽ hiểu sai, ông sẽ không yêu cầu sự thật. "Tôi phải trở về nhà. Bạn có thể đi bên phải của riêng của bạn?"Lu Han không cần ong
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
một cái ôm là tốt. Mặt trời đã sáng hơn một chút so với thường khi Chanyeol tựa người vào cửa an toàn của thượng. Ông thích nó để có không gian cho riêng mình mà không cần bất cứ ai nói chuyện với anh ta. Ông đã hỏi quá nhiều câu hỏi từ các bạn cùng lớp và giáo viên. Vâng, anh ấy rất thông minh nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không có một chút tự do. Đôi khi Chanyeol muốn lấy cây đàn guitar của mình và chơi một mình trong hòa bình. Giống như ngay bây giờ. Một khuấy ấm nhiệt rửa qua cơ thể của mình, giải phóng ra bất cứ suy nghĩ off-đặt. Những ngón tay anh chạm vào các dây của guitar và anh nhắm mắt lại. Anh sẽ sớm phải chuyển đến một trường trung học. Trường trung học đã được vui vẻ và tất cả nhưng anh muốn cuối cùng di chuyển ra khỏi nơi này. Vì vậy, ông có thể đi đâu đó mà mọi người ít hơn sẽ nhận ra anh. Anh muốn sống một cuộc sống bình thường mà không có một người nào đó yêu cầu ông để giải phương trình ngẫu nhiên và viết ca khúc cho họ. Anh muốn bắt đầu lại tốt với người bạn thân nhất của anh Kris. Chỉ có anh sẽ biết về bí mật của Chanyeol rằng ông đã rất thông minh. Ông tiếp tục chơi cho một vài phút cho đến khi anh nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Anh không phải một mình? Chanyeol dừng lại và cẩn thận đặt cây đàn guitar của mình xuống để có thể lắng nghe những bước chân mà đã to hơn và to hơn. Có thể là ai được? Cánh cửa rít lên mở như Chanyeol nín thở và nhìn chằm chằm vào nó. Ông đã được chuẩn bị cho bất cứ ai mà có thể được. Ông chăm chú nhìn người đã bước vào mái nhà vì anh đã thề rằng ông đã nhìn thấy anh ta trước. Ai đó là dường như không để ý tới Chanyeol như ông đi xung quanh và sau đó nhìn xuống để có thể nhìn thẳng vào người. Nó sẽ thực sự quan trọng nếu Chanyeol sẽ được nhìn thấy? "Có phải cậu là thông minh?" Câu hỏi đặt ra là từ anh chàng người đột nhiên quay lại và được trực tiếp đối mặt Chanyeol. Đây không phải là lần đầu tiên mà Chanyeol đã được gọi là như thế đó. Nhưng khi được nghe nó như thế gây ra những bản năng của mình để tiếp nhận. Anh liếc nhìn cây đàn này và không trả lời giống như ông vẫn thường làm. Bởi vì im lặng là đủ cho một câu trả lời. Các khác đã hiểu rằng quá khi anh gật đầu và tiếp cận Chanyeol với một nụ cười. "Bạn ở đây một thời gian một mình quá?" Đó là câu hỏi thứ hai và một lần nữa Chanyeol đã không chuẩn bị cho điều đó. Lời nói của ông trở nên rối tung trong đầu cậu khi cậu đấu tranh để đặt cùng một phản ứng thích hợp. "Ừ ... tôi đoán ..." Anh nhìn chằm chằm vào dây đàn guitar của mình và ngẫu nhiên gảy họ. Anh chàng này đang đứng trước mặt Chanyeol, và ông nghiêng đầu sang một bên. "Đó là tốt đẹp." Ông dịu mắt và giữ chúng bị khóa trên Chanyeol của. Sau đó, không có cảnh báo ông ta đã bỏ mình bên cạnh Chanyeol, nhìn lên bầu trời. Điều gì đã được như vậy tốt đẹp về điều đó? Chanyeol đã làm điều đó nhiều lần. Có lẽ người kia có một cuộc sống bận rộn và không thể làm điều đó. Đó là loại buồn. Việc nhìn chằm chằm không dừng lại và nó làm cho Chanyeol cảm thấy hơi khó chịu. Ông đã sử dụng để nhìn chằm chằm nhưng không phải từ một người nào đó hấp dẫn như ông. "Tôi Baekhyun." Anh mỉm cười và điều này buộc Chanyeol nhiều hơn hoặc ít hơn để giới thiệu bản thân mình quá. Ông đã làm, và khi ông nói tên của mình Baekhyun ậm ừ đồng ý, quá hài lòng và vui mừng để tạo thành một thư trả lời. "Tôi thực sự mệt mỏi ..." Baekhyun thì thầm , đóng mắt lại một giây ngắn ngủi. Được ông đi ngủ? Nhưng anh không thể ... nó sẽ làm cho mọi thứ rắc rối hơn so với nó đã là. Tuy nhiên, Chanyeol không thể không thưởng thức cảm giác của anh gần đây, do đó, rất gần và đe dọa để tăng tốc cho các nhịp tim của anh. Một phần của anh vẫn còn giải quyết với sự ngạc nhiên vui tươi của nó. Chanyeol không thể rời hoặc là bởi vì đầu của Baekhyun trượt xuống và rơi xuống vai anh. Đó là một trong những lần hiếm hoi khi Chanyeol đã được thể chất gần someone- nó đã thực sự là không thể để có được gần gũi hơn so với họ mà không cần xem xét Chanyeol chạy để đi. Ông không ghét nó được sử dụng như một cái gối; đó là một cảm giác tốt đẹp thực sự. Đặc biệt là kể từ khi nó là Baekhyun đã ngửi thấy mùi rất tốt đẹp. . Chỉ ý nghĩ đó chỉ là đủ để làm ấm trái tim mình với bọt thỏa thích. Nó đã không được lên kế hoạch nhưng Chanyeol tìm thấy trôi dạt tay về phía bên phải, run rẩy khi các ngón tay của ông bắt đầu để chơi mùa xuân là mùa của tình yêu. Đối với Chanyeol. - x- Lu Han không thể nói nếu đó là lỗi của mình nhưng Sehun đã hành động kỳ lạ. Ông đã không mang xe máy của mình nữa và thay đi Lu Han nhà. Lúc đầu Lu Han chỉ là giả định rằng Sehun quên xe máy của mình (mà không có ý nghĩa) hoặc đơn giản là không cảm thấy như lái xe. Nhưng một ngày này biến thành hai rồi ba và sớm hay muộn một tuần. Sehun không nói nhiều về vấn đề đó và tình cờ nắm tay Lu Han của người phụ eying anh. Sự thay đổi này đã phải có một lý do và Lu Han sẽ sớm tìm thấy nó ra. Nhưng bây giờ ông đã phải chịu đựng nó và không được tò mò. Với một tiếng thở dài yên tĩnh, Lu Han đứng thẳng lên vai của mình từ sự căng thẳng, bắt đầu đổ hòa bình tương đối xung quanh anh ta. Trên thực tế nắm tay với Sehun chỉ có lợi thế. Ông vẫn còn nhớ ngày hẹn hò đầu tiên của họ khi Sehun sẽ từ chối và đẩy anh sang một bên. Ông vẫn làm nhưng nó không phải là khắc nghiệt. Lu Han mỉm cười với chính mình khi phản ánh về những suy nghĩ, những mảnh vỡ nhỏ mà sẽ nán lại trong tâm trí của mình trong một thời gian. "Tôi sẽ thả bạn thẳng đến ngôi nhà của bạn được không? Không phải tôi." Tại thời điểm đó, chủ đề của cảm xúc của mình lên tiếng, có vẻ như nhận thấy Lu Han đã có một chút mơ mộng. Phải mất một cuộc gọi cho tên của mình để chụp ra khỏi đó và tìm đến bạn trai của mình. "Chúng ta không thể đi đến máy của bạn? Xin vui lòng? Tôi thề tôi sẽ cư xử!" Không ngạc nhiên, Sehun đã không làm phiền bởi những lời hứa trống rỗng, vì ông biết những thủ đoạn. Nếu bất cứ điều gì đó là một dấu hiệu yên tâm rằng Lu Han vẫn không bỏ những thói quen tống tiền của mình và sẽ sử dụng chúng nhiều như ông có thể. Cũng trong trường hợp này nó không làm việc như Sehun thấy thông qua đó và chỉ có thể cuộn mắt. Nếu Lu Han cố gắng một chút khó khăn hơn so với có lẽ Sehun would- Không, anh ấy vẫn sẽ từ chối. "Meanie ... Tôi ghét bạn." Ông thì thầm với một cái cau mày, nhưng nó không giống như Sehun chăm sóc như ông đảo mắt một lần nữa. "Bạn có thể dành nhiều thời gian của bạn hiệu quả hơn là cố gắng để có được vào nhà tôi." Đó là câu trả lời nghiêm túc của Sehun nhưng Lu Han chỉ cười ranh mãnh nó tắt. Nó giống như là anh đang cười cái gì đó hoàn toàn khác nhau đi qua tâm trí của mình. "Tôi có thể biết điều gì buồn cười?" Bởi vì nghe Lu Han cười quá lâu mà không có lý do chính đáng khiến Sehun khó chịu. Ông dừng lại một chút, trước khi thêm, "Đừng nói với tôi, nếu nó là kinh tởm." Ông đưa tay Lu Han của một bóp công ty như một cảnh báo ông đã phải thừa nhận. Lu Han dừng lại và quay lại nhìn anh. Nó không phải là một cái nhìn đó là nghiêm trọng mặc dù nó đã đam mê. Nhưng loại ánh mắt dữ dội của sự kinh ngạc khiến Sehun hối tiếc đã bao giờ hỏi. Giống như giả định, ông được cho biết để di chuyển một chút xuống để Lu Han có thể thì thầm vào tai anh. Ông đã làm, và thực tế có thể cảm thấy như thế nào Lu Han đang run rẩy từ việc giữ tiếng cười của mình trong. Đứng trên ngón chân của mình, Lu Han tổ chức vào anh ta và thì thầm, "Bạn nói tôi nên làm gì đó năng suất phải không? Cả hai chúng tôi có thể làm gì đó năng suất với nhau .. .. "Rồi ông cười, nắm lấy vai Sehun và cho anh ta một chút rung. Câu chuyện của anh chắc chắn có cheesy- cheesier hơn họ sử dụng để được nếu mà thậm chí còn có thể. Không thể chịu nổi điều đó nữa, Sehun đẩy người kia đi đang giữ dạ dày của mình từ cười. "Bạn chỉ là ..." Anh ta thậm chí không thể tiếp tục vì Lu Han vẫn đang mỉm cười với anh ta như thế. Nghiêm túc, Sehun thậm chí không bận tâm hoàn thành rant như tâm trí của mình bắt kịp với những gì miệng sẽ nói. Nếu Sehun sẽ bắt đầu giảng dạy anh ta sau đó họ sẽ nói chuyện và nói chuyện ... và đi đến nhà của Sehun. Đó là kế hoạch của mình. Lu Han đã Smart-rất thông minh nhưng Sehun sẽ không rơi cho điều đó. "Và? Em không nói điều gì đó?" Lu Han trỗi dậy bĩu môi, nhìn thấy rằng Sehun nhìn đi chỗ khác và tránh được cuộc trò chuyện khác. Cúi xuống Sehun mỉm cười trước khi nói, "Không" Lu Han đúc cho anh một cái nhìn bối rối, một bên lông mày hơi nâng lên và đôi môi của mình chia tay. "Tại sao ..." Anh rên rỉ và không chấp thuận của ông chỉ là một cuộc gọi mờ nhạt chạy theo lời nói của mình. Anh có thể thấy cách Sehun bước đi, nâng bàn tay của mình để cung cấp cho một làn sóng thô bạo trước khi ông dừng lại, chờ đợi cho Lu Han noi theo. Sehun thực sự biết làm thế nào để không rơi cho thủ đoạn của mình nữa .... anh đã làm. Là nó thực sự rõ ràng? Thành thật mà ông không quá ngây thơ của những điều như vậy trong nhiều trường hợp, và điều này trong trường hợp đặc biệt nó làm anh khó chịu. "Được rồi ..." Anh thì thầm lặng lẽ và kéo sau khi bạn trai của mình. Đây là thẳng thắn không phải một trong những ngày khi Sehun sẽ từ bỏ và để cho người khác vào nhà mình. Có lẽ Sehun đã gặp ai đó và do đó phải nhanh chóng trở về nhà? Nếu có thể, anh muốn biết những gì đứng đằng sau hành vi lẻ Sehun, nhưng đó có lẽ sẽ không xảy ra. Ít nhất ông có thể nắm tay Sehun của. Nhưng một cuộc gọi điện thoại đã thay đổi tất cả. Nếu không có suy nghĩ nhiều Sehun chấp nhận các cuộc gọi và đưa điện thoại vào tai mình. Đối với một số lý do ông muốn kéo tay anh ra từ Lu Han mặc dù ông đã thay đổi tâm trí của mình và để nó ở đó. Lu Han là tò mò nên anh cúi xuống gần hơn, giữ cho khuôn mặt của mình cố ý rõ ràng của cảm xúc cho người xem. Ông đã cố gắng để tìm ra người đó chính xác là vì Sehun nhìn đi chỗ khác và giữ giọng anh thấp. Nó giống như là ông không muốn bất cứ ai để lắng nghe lời nói của mình. "Tôi ... không phải với bất cứ ai." Sehun bình tĩnh trả lời, không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của khuôn mặt Lu Han. Ông cũng đã không nhận ra rằng đó là điều sai lầm khi nói. "Yeah ... Tôi đến." Ông kết thúc cuộc gọi và bây giờ trượt tay từ Lu Han. Cuối cùng ông bắt tổn thương ánh mắt Lu Han, dùng trong giãn nở của các em học sinh của mình và xô mờ nhạt để hơi thở của mình. Thật dễ dàng để hiểu sai tình hình để Sehun không bị ảnh hưởng nhiều. Ngay cả khi Lu Han sẽ hiểu lầm, anh sẽ hỏi nào cho sự thật. "Tôi phải trở về nhà. Bạn có thể đi vào bên phải của riêng của bạn?" Lu Han không nên có ong










































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: