As a singer-songwriter, people often ask me about my influences or, as dịch - As a singer-songwriter, people often ask me about my influences or, as Việt làm thế nào để nói

As a singer-songwriter, people ofte

As a singer-songwriter, people often ask me about my influences or, as I like to call them, my sonic lineages. And I could easily tell you that I was shaped by the jazz and hip hop that I grew up with, by the Ethiopian heritage of my ancestors, or by the 1980s pop on my childhood radio stations. But beyond genre, there is another question: how do the sounds we hear every day influence the music that we make? I believe that everyday soundscape can be the most unexpected inspiration for songwriting, and to look at this idea a little bit more closely, I'm going to talk today about three things: nature, language and silence -- or rather, the impossibility of true silence. And through this I hope to give you a sense of a world already alive with musical expression, with each of us serving as active participants, whether we know it or not.
01:12
I'm going to start today with nature, but before we do that, let's quickly listen to this snippet of an opera singer warming up. Here it is.
01:21
(A cappella singing)
01:33
(Singing ends)
01:36
It's beautiful, isn't it? Gotcha! That is actually not the sound of an opera singer warming up. That is the sound of a bird, whose Latin name is Lullula arborea, in English, the woodlark. It is the song of the woodlark slowed down to a pace that the human ear mistakenly recognizes as its own. It was released as part of Peter Szöke's 1987 Hungarian recording "The Unknown Music of Birds," where he records many birds and slows down their pitches to reveal what's underneath. Let's listen to the full-speed recording.
02:17
(Bird singing)
02:23
(Singing ends)
02:25
Now, let's hear the two of them together so your brain can juxtapose them.
02:30
(Bird singing at slow then full speed)
02:44
(Singing ends)
02:46
It's incredible. Perhaps the techniques of opera singing were inspired by birdsong. As humans, we intuitively understand birds to be our musical teachers.
02:59
In Ethiopia, birds are considered an integral part of the origin of music itself. The story goes like this: 1,500 years ago, a young man was born in the Empire of Aksum, a major trading center of the ancient world. His name was Yared. When Yared was seven years old his father died, and his mother sent him to go live with an uncle, who was a priest of the Ethiopian Orthodox tradition, one of the oldest churches in the world. Now, this tradition has an enormous amount of scholarship and learning, and Yared had to study and study and study and study, and one day he was studying under a tree, when three birds came to him. One by one, these birds became his teachers. They taught him music -- scales, in fact. And Yared, eventually recognized as Saint Yared, used these scales to compose five volumes of chants and hymns for worship and celebration. And he used these scales to compose and to create an indigenous musical notation system. And these scales evolved into what is known as kiñit, the unique, pentatonic, five-note, modal system that is very much alive and thriving and still evolving in Ethiopia today.
04:23
Now, I love this story because it's true at multiple levels. Saint Yared was a real, historical figure, and the natural world can be our musical teacher. And we have so many examples of this: the Pygmies of the Congo tune their instruments to the pitches of the birds in the forest around them. Musician and natural soundscape expert Bernie Krause describes how a healthy environment has animals and insects taking up low, medium and high-frequency bands, in exactly the same way as a symphony does. And countless works of music were inspired by bird and forest song. Yes, the natural world can be our cultural teacher.
05:05
So let's go now to the uniquely human world of language. Every language communicates with pitch to varying degrees, whether it's Mandarin Chinese, where a shift in melodic inflection gives the same phonetic syllable an entirely different meaning, to a language like English, where a raised pitch at the end of a sentence ... (Going up in pitch) implies a question?
05:26
(Laughter)
05:27
As an Ethiopian-American woman, I grew up around the language of Amharic, Amhariña. It was my first language, the language of my parents, one of the main languages of Ethiopia. And there are a million reasons to fall in love with this language: its depth of poetics, its double entendres, its waxen gold, its humor, its proverbs that illuminate the wisdom and follies of life. But there's also this melodicism, a musicality built right in. And I find this distilled most clearly in what I like to call emphatic language -- language that's meant to highlight or underline or that springs from surprise. Take, for example, the word: "indey." Now, if there are Ethiopians in the audience, they're probably chuckling to themselves, because the word means something like "No!" or "How could he?" or "No, he didn't." It kind of depends on the situation. But when I was a kid, this was my very favorite word, and I think it's because it has a pitch. It has a melody. You can almost see the shape as it springs from someone's mouth. "Indey" -- it dips, and then raises again. And as a musician and composer, when I hear that word, something like this is floating through my mind.
06:40
(Music and singing "Indey")
06:50
(Music ends)
06:53
Or take, for example, the phrase for "It is right" or "It is correct" -- "Lickih nehu ... Lickih nehu." It's an affirmation, an agreement. "Lickih nehu." When I hear that phrase, something like this starts rolling through my mind.
07:08
(Music and singing "Lickih nehu")
07:16
(Music ends)
07:18
And in both of those cases, what I did was I took the melody and the phrasing of those words and phrases and I turned them into musical parts to use in these short compositions. And I like to write bass lines, so they both ended up kind of as bass lines.
07:34
Now, this is based on the work of Jason Moran and others who work intimately with music and language, but it's also something I've had in my head since I was a kid, how musical my parents sounded when they were speaking to each other and to us. It was from them and from Amhariña that I learned that we are awash in musical expression with every word, every sentence that we speak, every word, every sentence that we receive. Perhaps you can hear it in the words I'm speaking even now.
08:04
Finally, we go to the 1950s United States and the most seminal work of 20th century avant-garde composition: John Cage's "4:33," written for any instrument or combination of instruments. The musician or musicians are invited to walk onto the stage with a stopwatch and open the score, which was actually purchased by the Museum of Modern Art -- the score, that is. And this score has not a single note written and there is not a single note played for four minutes and 33 seconds. And, at once enraging and enrapturing, Cage shows us that even when there are no strings being plucked by fingers or hands hammering piano keys, still there is music, still there is music, still there is music. And what is this music? It was that sneeze in the back.
09:02
(Laughter)
09:03
It is the everyday soundscape that arises from the audience themselves: their coughs, their sighs, their rustles, their whispers, their sneezes, the room, the wood of the floors and the walls expanding and contracting, creaking and groaning with the heat and the cold, the pipes clanking and contributing. And controversial though it was, and even controversial though it remains, Cage's point is that there is no such thing as true silence. Even in the most silent environments, we still hear and feel the sound of our own heartbeats. The world is alive with musical expression. We are already immersed.
09:47
Now, I had my own moment of, let's say, remixing John Cage a couple of months ago when I was standing in front of the stove cooking lentils. And it was late one night and it was time to stir, so I lifted the lid off the cooking pot, and I placed it onto the kitchen counter next to me, and it started to roll back and forth making this sound.
10:09
(Sound of metal lid clanking against a counter)
10:16
(Clanking ends)
10:18
And it stopped me cold. I thought, "What a weird, cool swing that cooking pan lid has." So when the lentils were ready and eaten, I hightailed it to my backyard studio, and I made this.
10:38
(Music, including the sound of the lid, and singing)
10:55
(Music ends)
10:57
Now, John Cage wasn't instructing musicians to mine the soundscape for sonic textures to turn into music. He was saying that on its own, the environment is musically generative, that it is generous, that it is fertile, that we are already immersed.
11:17
Musician, music researcher, surgeon and human hearing expert Charles Limb is a professor at Johns Hopkins University and he studies music and the brain. And he has a theory that it is possible -- it is possible -- that the human auditory system actually evolved to hear music, because it is so much more complex than it needs to be for language alone. And if that's true, it means that we're hard-wired for music, that we can find it anywhere, that there is no such thing as a musical desert, that we are permanently hanging out at the oasis, and that is marvelous. We can add to the soundtrack, but it's already playing.
12:07
And it doesn't mean don't study music. Study music, trace your sonic lineages and enjoy that exploration. But there is a kind of sonic lineage to which we all belong. So the next time you are seeking percussion inspiration, look no further than your tires, as they roll over the unusual grooves of the freeway, or the top-right burner of your stove and that strange way that it clicks as it is preparing to light. When seeking melodic inspiration, look no further than dawn and dusk avian orchestras or to the natural lilt of emphatic language. We are the audience and we are the composers and we take from these pieces we are given. We make, we make, we make, we make, knowing that when it comes to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Là một ca sĩ-nhạc sĩ, mọi người thường hỏi tôi về ảnh hưởng của tôi, hoặc là tôi thích để gọi cho họ, dòng dõi âm thanh của tôi. Và tôi có thể dễ dàng cho bạn biết rằng tôi đã được định hình bởi nhạc jazz và hip hop mà tôi lớn lên với, bởi các di sản Ethiopia của tổ tiên của tôi, hoặc bởi nhạc pop thập niên 1980 trên đài phát thanh thời thơ ấu của tôi. Nhưng vượt ra ngoài thể loại, có một câu hỏi: làm thế nào các âm thanh chúng tôi nghe mỗi ngày làm ảnh hưởng của âm nhạc mà chúng tôi làm? Tôi tin rằng soundscape hàng ngày có thể là cảm hứng bất ngờ nhất cho sáng tác, và để nhìn vào ý tưởng này chặt chẽ hơn một chút, tôi sẽ nói chuyện vào ngày hôm qua về ba điều: thiên nhiên, ngôn ngữ và im lặng - hoặc thay vào đó, impossibility thật sự im lặng. Và thông qua điều này tôi hy vọng sẽ cung cấp cho bạn một cảm giác của một thế giới đã sống với biểu thức âm nhạc, với mỗi người trong chúng ta phục vụ như là tham gia hoạt động, cho dù chúng tôi biết điều đó hay không.01:12Tôi sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay với thiên nhiên, nhưng trước khi chúng tôi làm điều đó, hãy nhanh chóng lắng nghe đoạn này của một ca sĩ opera khởi động. Đây rồi.01:21(Hát hiện)01:33(Hát kết thúc)01:36Nó là đẹp, không phải là nó? Gotcha! Đó là thực sự không phải là những âm thanh của một ca sĩ opera khởi động. Đó là những âm thanh của một con chim, có tên Latin là Lullula arborea, bằng tiếng Anh, woodlark. Đó là bài hát của woodlark chậm lại để một tốc độ tai của con người nhầm lẫn công nhận như là của riêng của nó. Nó được phát hành như một phần của Peter Szöke năm 1987 Hungary ghi âm "The không xác định âm nhạc của chim," nơi ông ghi lại nhiều loài chim và chậm của nốt để tiết lộ những gì là bên dưới. Hãy nghe đoạn ghi âm tốc độ đầy đủ.02:17(Chim ca hát)02:23(Hát kết thúc)02:25Bây giờ, hãy nghe thấy hai người trong số họ với nhau để bộ não của bạn có thể juxtapose chúng.02:30(Chim ca hát ở tốc độ chậm, sau đó đầy đủ)02:44(Hát kết thúc)02:46Nó là đáng kinh ngạc. Có lẽ các kỹ thuật của ca hát opera đã được cảm hứng của chim hót. Là con người, chúng tôi trực giác hiểu chim được các giáo viên âm nhạc.02:59Trong Ethiopia, chim được coi là một phần của nguồn gốc của âm nhạc riêng của mình. Câu chuyện đi như thế này: 1.500 năm trước, một người đàn ông trẻ được sinh ra tại đế chế Aksum, một trung tâm thương mại lớn của thế giới cổ đại. Tên của ông là anh. Khi anh là bảy tuổi, cha ông qua đời, và mẹ gửi ông đến sống với một người chú, người là một linh mục của truyền thống chính thống giáo Ethiopia, một trong các nhà thờ lâu đời nhất trên thế giới. Bây giờ, truyền thống này có một số lượng lớn của học bổng và học tập, và anh đã phải học tập và nghiên cứu và nghiên cứu và nghiên cứu, và một ngày ông học tập dưới gốc cây, khi ba loài chim đến anh ta. Từng người một, các loài chim trở thành giáo viên của mình. Họ dạy cho anh ta âm nhạc - quy mô, trong thực tế. Và Anh, cuối cùng được công nhận là Saint Anh, sử dụng các vảy để soạn tập năm của chants và bài thánh ca cho thờ phượng và lễ kỷ niệm. Và ông đã sử dụng các vảy để soạn và để tạo ra một hệ thống ký hiệu âm nhạc bản địa. Và các vảy phát triển thành những gì được gọi là kiñit, Hệ thống độc đáo, pentatonic, 5-ghi chú, phương thức là rất sống động và phát triển mạnh và vẫn còn phát triển tại Ethiopia hiện nay.04:23Bây giờ, tôi yêu câu chuyện này vì nó là sự thật ở nhiều cấp. Saint Anh là một con số thực, lịch sử, và thế giới tự nhiên có thể là giáo viên âm nhạc của chúng tôi. Và chúng tôi có rất nhiều ví dụ này: Pygmies Congo điều chỉnh thiết bị của họ để các nốt của các loài chim trong rừng xung quanh. Nhạc sĩ và tự nhiên soundscape chuyên gia Bernie Krause mô tả như thế nào một môi trường lành mạnh có động vật và côn trùng đi lên ban nhạc thấp, Trung bình và tần số cao, trong chính xác theo cùng một cách như một bản giao hưởng. Và các tác phẩm vô số của âm nhạc được lấy cảm hứng từ bài hát chim và rừng. Vâng, thế giới tự nhiên có thể là giáo viên văn hóa của chúng tôi.05:05Vì vậy hãy đi bây giờ với thế giới con người duy nhất của ngôn ngữ. Mọi ngôn ngữ giao tiếp với sân để mức độ khác nhau, cho dù đó là tiếng Trung Quốc, nơi một sự thay đổi trong giai điệu biến tố cung cấp cho cùng một ngữ âm syllable một ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, để một ngôn ngữ như tiếng Anh, nơi một sân lớn lên ở phần cuối của một câu... (Đi lên trong sân) ngụ ý một câu hỏi?05:26(Tiếng cười)05:27Là một phụ nữ người Mỹ Ethiopia, tôi lớn lên xung quanh thành phố ngôn ngữ tiếng Amharic, Amhariña. Nó là ngôn ngữ đầu tiên của tôi, ngôn ngữ của cha mẹ của tôi, một trong những ngôn ngữ chính của Ethiopia. Và có một triệu lý do để say mê với ngôn ngữ này: chiều sâu của nó thơ, Entendre đôi của nó, vàng waxen, hài hước của nó, các tục ngữ thắp sáng sự khôn ngoan và điên rồ của cuộc sống. Nhưng vẫn còn có này melodicism, một âm nhạc được xây dựng ngay trong. Và tôi tìm thấy điều này cất rõ ràng nhất trong những gì tôi muốn gọi nhấn mạnh ngôn ngữ--ngôn ngữ mà có nghĩa là để làm nổi bật hoặc gạch dưới hoặc rằng lò xo từ bất ngờ. Đi, ví dụ, từ: "indey." Bây giờ, nếu có Ethiopia trong khán giả, họ đang có lẽ chuckling cho chính mình, bởi vì từ có nghĩa là một cái gì đó như "Không!" hoặc "Làm thế nào có thể ông?" hoặc "Không, ông không." Loại phụ thuộc vào tình hình. Nhưng khi tôi còn nhỏ, điều này là từ rất yêu thích của tôi, và tôi nghĩ rằng đó là bởi vì nó có một sân. Đô thị này có một giai điệu. Bạn gần như có thể nhìn thấy hình dạng như nó lò xo từ miệng của một ai đó. "Indey" - nó dips, và sau đó tăng một lần nữa. Và như là một nhạc sĩ và nhà soạn nhạc, khi tôi nghe từ đó, một cái gì đó như thế này nổi thông qua tâm trí của tôi.06:40(Âm nhạc và ca hát "Indey")06:50(Âm nhạc kết thúc)06:53Hoặc đi, ví dụ, cụm từ "It's đúng" hoặc "Nó là chính xác" - "Lickih nehu... Lickih nehu." Nó là một khẳng định, một thỏa thuận. "Lickih nehu." Khi tôi nghe thấy cụm từ đó, một cái gì đó như thế này bắt đầu lăn qua tâm trí của tôi.07:08(Âm nhạc và ca hát "Lickih nehu")07:16(Âm nhạc kết thúc)07:18Và theo các trường hợp đó, những gì tôi đã làm là tôi đã giai điệu và phrasing những từ và cụm từ và tôi chuyển chúng thành phần âm nhạc để sử dụng trong các tác phẩm ngắn. Và tôi muốn viết dòng bass, do đó, cả hai đều đã kết thúc loại như dòng bass.07:34Bây giờ, điều này dựa trên công việc của Jason Moran và những người khác những người làm việc mật thiết với âm nhạc và ngôn ngữ, nhưng nó cũng là một cái gì đó tôi đã có trong đầu của tôi kể từ khi tôi đã là một bé, làm thế nào âm nhạc của tôi cha mẹ nghe khi họ đã nói với nhau và cho chúng tôi. Nó đã từ họ và từ Amhariña mà tôi đã học được rằng chúng tôi đang ngập trong biểu thức âm nhạc với mỗi từ, mỗi câu mà chúng tôi nói chuyện, mỗi từ, mỗi câu mà chúng tôi nhận được. Có lẽ bạn có thể nghe thấy nó trong các từ tôi nói ngay cả bây giờ.08:04Cuối cùng, chúng tôi đi đến Hoa Kỳ năm 1950 và việc đặt hội thảo của thế kỷ 20 avant-garde thành phần: John Cage của "4:33," viết cho bất kỳ thiết bị hoặc sự kết hợp của các công cụ. Nhạc sĩ hoặc nhạc sĩ được mời để đi lên sân khấu với một đồng hồ bấm giờ và mở các điểm, mà thực sự đã được mua lại bởi bảo tàng Modern Art - điểm, đó là. Và điểm này đã không là một lưu ý duy nhất viết lưu và chỗ ở này không có một lưu ý duy nhất chơi cho bốn phút 33 giây. Và, cùng một lúc enraging và enrapturing, lồng cho chúng ta thấy rằng ngay cả khi không có không dây bị ngắt bởi ngón tay hoặc bàn tay búa phím piano, vẫn còn có là âm nhạc, Tuy nhiên đó là âm nhạc, Tuy nhiên đó là âm nhạc. Và âm nhạc này là gì? Nó là rằng hắt hơi ở phía sau.09:02(Tiếng cười)09:03Nó là hàng ngày soundscape phát sinh từ các đối tượng mình: của ho, than thở của, của rustles, thì thầm của, hắt hơi của họ, Phòng, gỗ sàn nhà và các bức tường mở rộng và hợp đồng, lạnh và groaning với sức nóng và lạnh, các đường ống clanking và đóng góp. Và gây tranh cãi mặc dù nó là, và thậm chí gây tranh cãi mặc dù nó vẫn còn, lồng của vấn đề là rằng có is không thing như vậy là thật sự im lặng. Ngay cả trong môi trường đặt im lặng, chúng tôi vẫn còn nghe và cảm thấy những âm thanh của riêng của chúng tôi heartbeats. Thế giới còn sống với biểu thức âm nhạc. Chúng tôi đang đắm.09:47Bây giờ, tôi đã có thời điểm riêng của tôi, chúng ta hãy nói, phối lại John Cage một vài tháng trước đây, khi tôi đã đứng ở phía trước của lò nấu ăn đậu lăng. Và nó đã muộn một đêm và nó đã là thời gian để khuấy, vì vậy tôi nâng nắp ra nồi nấu ăn, và tôi đặt nó vào nhà bếp truy cập bên cạnh tôi, và nó bắt đầu để quay trở lại và ra làm cho âm thanh này.10:09(Âm thanh của kim loại nắp clanking chống lại một số lượt truy cập)10:16(Clanking kết thúc)10:18Và nó dừng lại tôi lạnh. Tôi nghĩ rằng, "Những gì một lạ, Mát mẻ swing nấu chảo nắp có." Vì vậy, khi các đậu lăng đã sẵn sàng và ăn, tôi hightailed nó để studio sân sau của tôi, và tôi làm điều này.10:38(Âm nhạc, bao gồm cả những âm thanh của nắp, và hát)10:55(Âm nhạc kết thúc)10:57Bây giờ, John Cage đã không hướng dẫn các nhạc sĩ để khai thác soundscape cho các kết cấu âm để chuyển vào âm nhạc. Ông đã nói rằng ngày của riêng mình, môi trường là âm nhạc thể sinh, rằng nó là hào phóng, rằng nó là màu mỡ, rằng chúng tôi đang đắm.11:17Nhạc sĩ, nhà nghiên cứu âm nhạc, bác sĩ phẫu thuật và con người nghe chuyên gia Charles Limb là một giáo sư tại Đại học Johns Hopkins và ông nghiên cứu âm nhạc và não. Và ông đã có một lý thuyết rằng nó có thể - có thể--rằng hệ thống thính giác của con người thực sự tiến hóa để nghe nhạc, vì nó là nhiều hơn nữa phức tạp hơn nó cần phải cho ngôn ngữ một mình. Và nếu đó là sự thật, nó có nghĩa là chúng tôi cứng có dây cho âm nhạc, rằng chúng tôi có thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu, rằng có is không thing như vậy là một sa mạc âm nhạc, chúng tôi vĩnh viễn được treo ở ốc đảo, và đó là tuyệt vời. Chúng tôi có thể thêm nhạc nền, nhưng nó đã chơi.12:07Và nó không có nghĩa là không học nhạc. Nghiên cứu âm nhạc, theo dõi dòng dõi âm thanh của bạn và tận hưởng thăm dò đó. Nhưng có một dòng dõi loại âm mà tất cả chúng ta thuộc về. Vì vậy thời gian tiếp theo bạn đang tìm kiếm cảm hứng bộ gõ, nhìn không xa hơn so với lốp xe của bạn, như họ cuộn qua các rãnh bất thường của đường cao tốc, hoặc bộ ghi trên bên phải của bếp của bạn và như vậy lạ mà nó nhấp chuột như nó đang chuẩn bị để ánh sáng. Khi tìm kiếm giai điệu cảm hứng, nhìn không xa hơn so với dàn nhạc dịch cúm gia cầm bình minh và hoàng hôn hoặc để lilt nhấn mạnh ngôn ngữ, tự nhiên. Chúng tôi là các đối tượng và chúng tôi là những nhà soạn nhạc và chúng tôi đi từ những tác phẩm này chúng tôi có được. Chúng tôi thực hiện, chúng tôi thực hiện, chúng tôi thực hiện, chúng tôi thực hiện, biết rằng khi nói đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Là một ca sĩ-nhạc sĩ, người ta thường hỏi tôi về những ảnh hưởng của tôi, hoặc, như tôi muốn gọi cho họ, dòng âm của tôi. Và tôi có thể dễ dàng nói với bạn rằng tôi đã được định hình bởi các nhạc jazz và hip hop mà tôi đã lớn lên với, bởi các di sản Ethiopian của tổ tiên tôi, hoặc bởi những năm 1980 pop trên đài phát thanh thời thơ ấu. Nhưng ngoài thể loại, có một câu hỏi: làm thế nào để những âm thanh chúng ta nghe mỗi ngày ảnh hưởng đến âm nhạc mà chúng tôi thực hiện? Tôi tin rằng soundscape ngày có thể là nguồn cảm hứng bất ngờ nhất cho sáng tác, và nhìn vào ý tưởng này chặt chẽ hơn một chút, tôi sẽ nói chuyện ngày hôm nay về ba điều: tự nhiên, ngôn ngữ và sự im lặng - hay đúng hơn, sự bất khả của im lặng đúng. Và qua đây tôi hy vọng sẽ cung cấp cho bạn một cảm giác của một thế giới đã sống với biểu hiện âm nhạc, với mỗi người chúng ta phục vụ người tham gia hoạt động tích cực, cho dù chúng ta biết điều đó hay không.
01:12
Tôi sẽ bắt đầu ngày hôm nay với thiên nhiên, nhưng trước chúng tôi làm điều đó, hãy nhanh chóng nghe đoạn này của sự nóng lên một ca sĩ opera lên. Ở đây nó được.
01:21
(A hát cappella)
01:33
(Singing đầu)
01:36
Đó là đẹp, phải không? Gotcha! Đó là thực sự không phải là âm thanh của một ca sĩ opera nóng lên lên. Đó là âm thanh của một con chim, có tên Latin là Lullula arborea, trong tiếng Anh, Sơn Ca Rừng. Đây là bài ​​hát của Sơn Ca Rừng chậm lại đến một tốc độ mà tai người nhầm công nhận là của mình. Nó được phát hành như là một phần của năm 1987 ghi Peter Szőke của Hungary "The Music Unknown của Birds", nơi ông ghi lại nhiều loài chim và làm chậm nốt nhạc của họ để lộ những gì bên dưới. Hãy nghe đoạn ghi âm đầy đủ tốc độ.
02:17
(Bird hát)
2:23
(Singing đầu)
02:25
Bây giờ, chúng ta hãy nghe hai người họ lại với nhau để bộ não của bạn có thể để cạnh nhau họ.
02:30
(Bird hát tại chậm sau đó tốc độ)
02:44
(đầu hát)
2:46
Thật khó tin. Có lẽ các kỹ thuật của opera hát được truyền cảm hứng bởi tiếng chim hót. Là con người, chúng ta trực giác hiểu các loài chim là giáo viên âm nhạc của chúng tôi.
02:59
Tại Ethiopia, chim được coi là một phần không thể thiếu về nguồn gốc của âm nhạc. Câu chuyện đi như thế này: 1500 năm trước, một người đàn ông trẻ đã được sinh ra trong đế quốc Aksum, một trung tâm thương mại lớn của thế giới cổ đại. Anh ta tên là Yared. Khi Yared lên bảy tuổi cha ông qua đời, và mẹ của ông gửi ông để đi sống với một người chú, một người linh mục Chính thống giáo truyền thống Ethiopia, một trong những nhà thờ cổ nhất trên thế giới. Bây giờ, truyền thống này có một số lượng lớn học bổng và học tập, và Yared đã phải nghiên cứu, học tập và nghiên cứu, học tập, và một ngày ông được học tập dưới gốc cây, khi ba con chim đến với anh. Từng người một, những con chim này đã trở thành giáo viên của mình. Họ đã dạy cho ông nhạc - vảy, trong thực tế. Và Yared, cuối cùng công nhận là Saint Yared, sử dụng các quy mô để soạn phần thể tích của chants và thánh ca để thờ cúng và lễ kỷ niệm. Và ông đã sử dụng các quy mô để soạn và để tạo ra một hệ thống ký hiệu âm nhạc bản địa. Và các quy mô phát triển thành những gì được gọi là kiñit, độc đáo, âm ngũ cung, năm-lưu ý, hệ thống phương thức đó là rất sống động và phát triển mạnh và vẫn đang phát triển ở Ethiopia ngày nay.
04:23
Bây giờ, tôi thích câu chuyện này vì đó là sự thật ở nhiều các cấp. Saint Yared là một thực tế, nhân vật lịch sử, và thế giới tự nhiên có thể là giáo viên âm nhạc của chúng tôi. Và chúng tôi có rất nhiều ví dụ về điều này: người lùn pygmy của giai điệu Congo cụ của họ để các nốt nhạc của các loài chim trong rừng xung quanh. Nhạc sĩ và chuyên gia soundscape tự nhiên Bernie Krause mô tả cách một môi trường lành mạnh có động vật và côn trùng chiếm dải thấp, trung bình và tần số cao, trong cách chính xác giống như một bản giao hưởng nào. Và vô số những tác phẩm âm nhạc được lấy cảm hứng từ chim và bài ​​hát rừng. Vâng, thế giới tự nhiên có thể là giáo viên văn hóa của chúng tôi.
05:05
Vì vậy, chúng ta hãy đi ngay đến thế giới con người độc nhất của ngôn ngữ. Mỗi ngôn ngữ giao tiếp với sân mức độ khác nhau, cho dù đó là tiếng phổ thông Trung Quốc, nơi mà một sự thay đổi trong giai điệu uốn cho các âm tiết ngữ âm cùng một ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, đến một ngôn ngữ như tiếng Anh, nơi một sân lớn lên ở cuối một câu ... ( đi lên trong sân) ngụ ý một câu hỏi?
05:26
(Tiếng cười)
05:27
Là một người phụ nữ Mỹ gốc Ethiopia, Tôi lớn lên trong ngôn ngữ của tiếng Amharic, Amhariña. Đó là ngôn ngữ đầu tiên của tôi, ngôn ngữ của cha mẹ tôi, một trong những ngôn ngữ chính của Ethiopia. Và có một triệu lý do để rơi vào tình yêu với ngôn ngữ này: độ sâu của thi pháp, entenders kép của nó, vàng làm bằng sáp của nó, sự hài hước của nó, tục ngữ của mình mà soi sáng trí tuệ và hành động điên rồ của cuộc sống. Nhưng cũng có melodicism này, một âm nhạc được xây dựng ngay trong Và tôi tìm thấy điều này cất rõ nhất trong những gì tôi muốn gọi nhấn mạnh ngôn ngữ -. Ngôn ngữ đó có nghĩa là để làm nổi bật hay gạch chân hay mà lò xo từ bất ngờ này. Lấy ví dụ, chữ: ". Indey" Bây giờ, nếu có người Ethiopia trong khán giả, họ có thể cười khúc khích với chính mình, bởi vì từ có nghĩa là một cái gì đó như "Không!" hay "Làm thế nào có thể anh ta?" hoặc "Không, anh không biết." Nó loại phụ thuộc vào tình hình. Nhưng khi tôi là một đứa trẻ, điều này đã từ rất yêu thích của tôi, và tôi nghĩ rằng đó là bởi vì nó có một sân. Nó có một giai điệu. Bạn hầu như có thể nhìn thấy hình dạng như nó tự bật ra từ miệng của một ai đó. "Indey" - nó dips, và sau đó tăng trở lại. Và như là một nhạc sĩ và nhà soạn nhạc, khi tôi nghe thấy từ đó, một cái gì đó như thế này trôi nổi trong tâm trí của tôi.
06:40
(Âm nhạc và ca hát "Indey")
06:50
(Âm nhạc kết thúc)
06:53
Hoặc đi, ví dụ, cụm từ cho "Nó được ngay" hoặc "Đó là chính xác" - "Lickih nehu ... Lickih nehu." Đó là một sự khẳng định, một thỏa thuận. "Lickih nehu." Khi tôi nghe thấy cụm từ đó, một cái gì đó như thế này bắt đầu lăn bánh qua tâm trí của tôi.
07:08
(Âm nhạc và ca hát "Lickih nehu")
7:16
(Âm nhạc kết thúc)
07:18
Và trong cả hai trường hợp, những gì tôi đã làm là mất giai điệu và ca từ của những từ và cụm từ và tôi biến chúng thành các bộ phận âm nhạc sử dụng trong các tác phẩm ngắn. Và tôi muốn viết dòng âm bass, vì vậy cả hai đều đã kết thúc loại như dòng âm bass.
07:34
Bây giờ, điều này dựa trên tác phẩm của Jason Moran và những người làm việc mật thiết với âm nhạc và ngôn ngữ, nhưng nó cũng là một cái gì đó tôi đã đã có trong đầu của tôi kể từ khi tôi là một đứa trẻ, cách âm nhạc của cha mẹ tôi vang lên khi họ đang nói chuyện với nhau và cho chúng tôi. Đó là thư của họ và từ Amhariña mà tôi học được rằng chúng ta đang ngập trong biểu hiện âm nhạc với từng chữ, từng câu mà chúng tôi nói, từng lời, từng câu mà chúng tôi nhận được. . Có lẽ bạn có thể nghe thấy nó trong những lời tôi nói ngay cả bây giờ
08:04
Cuối cùng, chúng tôi đi đến những năm 1950 Hoa Kỳ và các công việc tinh nhất của thế kỷ 20 thành phần avant-garde: John Cage "04:33", viết cho bất kỳ nhạc cụ hoặc sự kết hợp của các công cụ. Các nhạc sĩ hay nhạc sĩ được mời đi lên sân khấu với một đồng hồ bấm giờ và mở tỷ số, mà thực sự đã được mua bởi Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại - điểm số, đó là. Và điểm này không có một lưu ý duy nhất bằng văn bản và không có một lưu ý duy nhất chơi cho bốn phút và 33 giây. Và, cùng một lúc enraging và enrapturing, Cage cho chúng ta thấy rằng ngay cả khi không có các chuỗi được gảy bằng ngón tay hoặc bàn tay búa phím piano, đó vẫn là âm nhạc, đó vẫn là âm nhạc, đó vẫn là âm nhạc. Và âm nhạc này là gì? Nó là hắt hơi ở phía sau.
09:02
(Tiếng cười)
09:03
Đây là soundscape hàng ngày mà phát sinh từ các khán giả thân: Ho do của họ, những tiếng thở dài của họ, rustles của họ, những lời thì thầm của họ, hắt hơi của họ, phòng, gỗ sàn nhà và các bức tường mở rộng và ký kết hợp đồng, ọp ẹp và rên rỉ với sức nóng và lạnh, Ống kêu lách cách và đóng góp. Và gây tranh cãi dù nó được, và thậm chí còn gây tranh cãi mặc dù nó vẫn còn, điểm Cage là không có những điều như sự im lặng đúng. Ngay cả trong những môi trường im lặng nhất, chúng tôi vẫn nghe và cảm nhận âm thanh của nhịp đập con tim của chúng ta. Thế giới sống động với biểu hiện âm nhạc. Chúng tôi đã đắm chìm.
09:47
Bây giờ, tôi đã có thời điểm của riêng tôi, hãy nói, remixing John Cage một vài tháng trước, khi tôi đang đứng ở phía trước của lăng bếp nấu ăn. Và nó đã trễ một đêm và nó đã được thời gian để khuấy động, do đó, tôi nhấc nắp ra khỏi nồi nấu ăn, và tôi đặt nó lên kệ bếp bên cạnh tôi, và nó bắt đầu quay trở lại và ra làm cho âm thanh này.
10:09
(Sound of nắp kim loại kêu lách cách chống lại một counter)
10:16
(kêu lách cách đầu)
10:18
Và nó dừng lại cho tôi lạnh. Tôi nghĩ, "Thật là một kỳ lạ, mát swing nấu chảo nắp có." Vì vậy, khi đậu lăng đã sẵn sàng và ăn, tôi hightailed nó đến studio sân sau nhà tôi, và tôi thực hiện điều này.
10:38
(Âm nhạc, bao gồm cả âm thanh của nắp, và ca hát)
10:55
(Âm nhạc kết thúc)
10:57
Bây giờ, John Cage đã không hướng dẫn nhạc sĩ để khai thác soundscape cho kết cấu âm để biến thành âm nhạc. Ông ấy nói rằng ngày của riêng mình, môi trường trong âm nhạc generative, mà nó là hào phóng, mà nó là màu mỡ, mà chúng ta đã được đắm mình.
11:17
Nhạc sĩ, nhà nghiên cứu âm nhạc, phẫu thuật viên và chuyên gia thính giác con người Charles chi là một giáo sư tại Johns Đại học Hopkins và ông nghiên cứu âm nhạc và bộ não. Và ông có một giả thuyết cho rằng nó có thể - có thể - là hệ thống thính giác của con người thực sự tiến hóa để nghe nhạc, bởi vì nó là như vậy phức tạp hơn nhiều so với nó cần phải được cho ngôn ngữ của mình. Và nếu điều đó là sự thật, nó có nghĩa là chúng tôi đang cứng có dây cho âm nhạc, chúng ta có thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu, mà không có những điều như một sa mạc âm nhạc, mà chúng ta đang thường treo ra tại ốc đảo, và đó là kỳ diệu. Chúng tôi có thể thêm vào nhạc nền, nhưng nó đã được chơi.
00:07
Và nó không có nghĩa là không học nhạc. Nghiên cứu âm nhạc, theo dõi dòng thanh của bạn và thưởng thức thăm dò mà. Nhưng có một loại dòng âm mà tất cả chúng ta thuộc về. Vì vậy, lần sau khi bạn đang tìm kiếm cảm hứng bộ gõ, lựa chọn nào tốt hơn lốp xe của bạn, như họ cuộn qua các rãnh khác thường của xa lộ, hoặc ghi trên bên phải của bếp của bạn và cách kỳ lạ mà nó khớp như nó đang chuẩn bị ánh sáng . Khi tìm kiếm nguồn cảm hứng du dương, lựa chọn nào tốt hơn lúc bình minh và hoàng hôn gia cầm dàn nhạc hay cho nhịp nhàng tự nhiên của ngôn ngữ nhấn mạnh. Chúng tôi là khán giả và chúng tôi là những nhà soạn nhạc và chúng tôi lấy từ những mảnh chúng ta đưa ra. Chúng tôi thực hiện, chúng tôi thực hiện, chúng tôi thực hiện, chúng tôi làm, biết rằng khi nói đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: