Those years after Joselito's death and the retirement of Belmonte were dịch - Those years after Joselito's death and the retirement of Belmonte were Việt làm thế nào để nói

Those years after Joselito's death

Those years after Joselito's death and the retirement of Belmonte were the worst bullfighting has gone through. The bull ring had been dominated by the two figures that, in their own art, remembering of course that it is an impermanent and so minor art, were comparable to Velasquez and Goya, or, in writing, to Cervantes and Lope da Vega, though I have never cared for Lope, but he has the needed reputation for the comparison, and when they were gone it was, as though in English writing Shakespeare had suddenly died, and Marlowe retired and the field left to Ronald Firbank who wrote very well about what he wrote about but was, let us say, a specialist. Manuel Granero of Valencia was the one bullfighter the aficion had great faith in. He was one of three boys who had, with protection and money furnished, been made into bullfighters by the best mechanical means and instruction; practicing with calves on the bull ranches around Salamanca. Granero had no bullfighting blood in his veins and his immediate family had wanted him to be a violinist, but he had an ambitious uncle and natural talent for bullfighting, aided by much courage, and he was the best of the three. The other two were Manuel Jiminez, Chicuelo, and Juan Luis de la Rosa. As children they were all perfectly trained miniature bullfighters and the three of them all had pure Belmontistic styles, beautiful execution in everything they did, and they were all three called phenomenons. Granero was the soundest, the healthiest, and the bravest and he was killed in Madrid in the May following the death of Joselito.
Chicuelo was the son of a matador of that same name who had been dead some years from tuberculosis. He was reared, trained and launched and managed as a matador by his uncle, Zocato, who had been a banderillero of the old school and was a good business man and a heavy drinker. Chicuelo was short, unhealthily plump, without a chin, with a bad complexion, tiny hands and with the long eyelashes of a girl. Trained in Sevilla and then on the ranches around Salamanca he was as perfect a miniature bullfighter as could be manufactured and he was about as authentic a bullfighter, really, as a little porcelain statuette. After the death of Joselito and Granero and the retirement of Belmonte bullfighting had him. It had Juan Luis de la Rosa who was Chicuelo in everything but the uncle and the way he was built in the altogether. Some one, not a relative, had put up the money for his education and he was another perfectly manufactured product. It had Marcial L`alanda who knew bulls from being brought up among them — he was the son of the overseer of the breeding ranch of the Duke of Veragua, and he was advertised as the successor of Joselito. All he had as successor at that time was his knowledge of bulls, and a certain way of walking as he cited the bulls for the banderillas. I saw him often in those days and he was always a scientific bullfighter, but he was not strong and he was listless. He seemed to take no pleasure in bullfighting, to derive no emotion or elation from it and to have much controlled, but depressing, fear. He was a sad and unemotional bullfighter, although he was technically skillful and completely intelligent, and for once that he was good in the ring he was mediocre and uninteresting a dozen times. He, Chicuelo and La Rosa all fought as though they were condemned to it rather than as if they had chosen it. I believe that no one of them could ever completely forget the death of Joselito and of Granero. Marcial had been in the ring when Granero was killed and had been unjustly accused of not having made an effort to take the bull off of him in time. He was very bitter about this.
Bullfighting then, too, had two brothers, the Anllos, from Aragon. One, the older, Ricardo, they were both called Nacional, was of medium height and thick set, a monument of probity, courage, undistinguished but classic style and bad luck. The second, Juan, called Nacional II, was tall, with a thin mouth and slanting eyes. He was ungraceful, angular, very brave and with a style of fighting as ugly as you could see.
There was Victoriano Roger, Valencia II, the son of a banderillero. Born in Madrid, he was trained by his father and he too had an older brother who was a failure as a matador. A boy of the same vintage as Chicuelo and company, he managed a cape beautifully, was arrogant, quarrelsome and brave as the bull itself in Madrid, but anywhere else let his nerves master him and felt his honor was secure in provincial disasters, if he could only triumph in Madrid. This confining of their personal honor to Madrid is the mark of those bullfighters who make a living from the profession but never dominate it.
With Julian Saiz, Saleri II, a very complete bullfighter and a splendid banderillero who had competed at one time with Joselito for a season, but who had become the embodiment of caution and safety before all things; Diego Mazquiaran, Fortuna, brave, stupid, a great killer, but of the old school, and Luis Freg, a Mexican, short, brown, with Indian hair, in his late thirties, heavy on his feet, the muscles of his legs gnarled like an old oak with the scars where the bulls had punished him for his slowness, his awkwardness and his never-varying courage with the sword; with a few more veterans and a good many more failures, those were about all the lot in those first years after the two great ones were gone.
Freg, Fortuna and the elder of the Nacionals did not please because the new way of fighting had made their styles old-fashioned and there were no longer the big bulls, that, with a brave, competent man in the ring made all that was needed for a bullfight. Chicuelo was wonderful until he was first touched by a bull. Then, utterly cowardly if the bull offered any difficulties, he was good about twice a year thereafter, only giving all his repertoire when he found a bull without any bad ideas that would move past him without deviation as though it were mounted on rails. In between the beauty of his performances with the mechanically perfect bull that he awaited all season, and his occasional, nerved up, good, scientific work with a difficult bull came some of the saddest exhibitions of cowardice and shamelessness it would be possible to see. La Rosa was gored once, frightened forever, and quickly disappeared from circulation. He was very talented as a bullfighter, but he was even more talented in another respect and he is still fighting in South America and, by combining his two talents, living very well.
Valencia II started every season as brave as a fighting cock, worked closer to the bulls each time he appeared in Madrid until the bull had only to reach a little with its horn to catch him, toss him, gore him and send him to the hospital; and when he recovered his courage was gone until the next season.
There were a few others, too. One called Gitanillo, in spite of the name he was no gypsy but had only worked as horse-tender for a gypsy family in his youth, was short, arrogant and really brave; in Madrid, at least. In the provinces, like all cheap bullfighters, he relied on his Madrid reputation. He was one of the sort that does everything but eat the bulls raw. He was unskillful at everything and relied on such business as, when the bull was tired or fixed for a moment, turning his back on the animal a foot or so in front of the horns and then kneeling, smiling at the crowd. He was gored badly nearly every season and finally recovered from a terrible horn wound that transfixed his chest, destroyed a good part of the lung and pleura and left him a cripple for life.
A doctor in Soria hit Juan Anllo, Nacional II, over the head with a bottle in an argument during a bullfight at which Nacional II, a spectator, was defending the conduct of the fighter in the ring who was dealing with a difficult animal. The police arrested the bullfighter but not the assailant and Nacional II lay in jail all night with the red dust of Soria on his clothes and in his hair, dying with his skull fractured and a blood clot on his brain while the people of the jail treated him as a drunk, trying various expedients to rouse him from his unconsciousness. He never roused. That rid bullfighting of one of the really brave men who were matadors during this decadence.
A year before another had died, one who looked as though he were going to be one of the greatest of all. He was Manuel Garcia, Maera. He was a boy with Juan Belmonte in the barrio of Triana in Sevilla and when Belmonte, who worked as a day laborer, had no one to protect him, to send him to a bullfight school and furnish him with money to learn to fight by practicing with the calves, wanted to practice with the cape he and Maera and sometimes Varelito, another local boy, would swim across the river, their capes and a lantern on a log, and, dripping and naked, climb the fence into the corral to where the fighting bulls were kept at Tablada to rouse one of the great full-grown fighting bulls from his sleep. While Maera held the lantern Belmonte passed the bull with the cape. When Belmonte became a matador, Maera, tall, dark, thin-hipped, gaunt-eyed, his face blue black even after a close shave, arrogant, slouching, and sombre, went with him as a banderillero. He was a great banderillero and in the years with Belmonte, fighting ninety to a hundred times in a season, working with all sorts of bulls, he came to know bulls as well as any one, even Joselito. Belmonte never placed the banderillas since he could not run. Joselito nearly always placed banderillas in the bulls he killed and in their competition Belmonte used Maera as an antidote to Joselito. Maera could banderillear as well as Joselito and Belmonte kept him dressed in the worst-fitting, most awkward suits a bullfighter could wear so that he would seem more of a peon; to hold down his personality, and make it seem that he, Belmonte, had a banderillero, a mere peon, who could c
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Những năm sau cái chết của Joselito và các quỹ hưu trí của Belmonte bullfighting tồi tệ nhất đã đi qua. Bull ring đã được chi phối bởi hai con số, trong nghệ thuật của riêng của họ, tất nhiên ghi nhớ rằng nó là một nghệ thuật vô thường và như vậy nhỏ, đã so sánh Velasquez và Goya, hoặc bằng văn bản, Cervantes và Lope da Vega, mặc dù tôi đã không bao giờ chăm sóc Lope, nhưng ông có danh tiếng cần thiết cho việc so sánh, và khi họ đã đi đó là , như thể bằng tiếng Anh văn bản Shakespeare đã đột ngột qua đời, và Marlowe nghỉ hưu và lĩnh vực trái để Ronald Firbank, người đã viết rất tốt về những gì ông đã viết về nhưng, chúng ta hãy nói, một chuyên gia. Manuel Granero của Valencia là một người đấu bò aficion đã có Đức tin tuyệt vời trong. Ông là một trong ba chàng trai người đã có, với bảo vệ và tiền được trang bị, được thực hiện vào bullfighters bằng các phương tiện cơ khí tốt nhất và hướng dẫn; thực hành với con bê trên các trại chăn nuôi bull xung quanh thành phố Salamanca. Granero đã có không có bullfighting máu trong tĩnh mạch của mình và gia đình ngay lập tức ông đã muốn anh ta là một nghệ sĩ vĩ cầm, nhưng ông đã có một chú đầy tham vọng và tài năng tự nhiên cho bullfighting, hỗ trợ bởi nhiều lòng dũng cảm, và ông là hay nhất trong ba. Hai khác là Manuel Jiminez, Chicuelo, và Juan Luis de la Rosa. Như trẻ em họ đã là tất cả hoàn toàn được đào tạo thu nhỏ bullfighters và tất cả 3 có tinh khiết Belmontistic phong cách, đẹp thực hiện ở tất cả mọi thứ họ đã làm, và họ đã là tất cả phenomenons ba được gọi là. Granero là các soundest, các lành mạnh, và các dũng và ông bị giết tại Madrid trong tháng sau cái chết của Joselito.Chicuelo là con trai của một matador đó cùng tên những người đã chết khoảng năm bệnh lao. Ông là nuôi dưỡng, đào tạo và đưa ra và quản lý là một matador bởi chú của ông, Zocato, những người đã là một banderillero của các trường học cũ và là một người đàn ông kinh doanh tốt và một drinker nặng. Chicuelo là ngắn, unhealthily plump, mà không có một cằm, với một tình trạng da, bàn tay nhỏ và với lông mi dài của một cô gái. Được đào tạo ở Sevilla và sau đó trên các trại chăn nuôi xung quanh thành phố Salamanca ông là như hoàn hảo một người đấu bò thu nhỏ như có thể được sản xuất và ông là khoảng xác thực như một người đấu bò, thực sự, như một bức tượng nhỏ bằng sứ. Sau cái chết của Joselito và Granero và các quỹ hưu trí của Belmonte bullfighting có anh ta. Đô thị này có Juan Luis de la Rosa những người đã là Chicuelo trong tất cả mọi thứ nhưng là chú và cách ông được xây dựng trong hoàn toàn. Một số một, không phải là một người họ hàng, đã đưa ra tiền cho giáo dục của mình và ông là một sản phẩm được sản xuất hoàn toàn khác. Nó có L'alanda Nguyen người biết bò từ đang được nuôi dưỡng trong số đó-ông là con trai của overseer trang trại chăn nuôi của công tước Veragua, và ông được quảng cáo là người kế nhiệm của Joselito. Tất cả các ông đã là người kế vị vào thời điểm đó là kiến thức của mình của bò, và một cách nhất định đi bộ như ông trích dẫn các bò cho các banderillas. Tôi thấy anh ta thường xuyên trong những ngày và ông luôn luôn là một người đấu bò khoa học, nhưng ông đã không mạnh mẽ và ông là listless. Ông dường như có không có niềm vui trong bullfighting, để lấy được không có cảm xúc hay hứng khởi từ nó và có nhiều điều khiển, nhưng buồn, sợ hãi. Ông là một người đấu bò buồn và unemotional, mặc dù ông đã được về mặt kỹ thuật khéo léo và thông minh hoàn toàn, và cho một lần rằng ông là tốt trong vòng ông là tầm thường và uninteresting một chục lần. Ông, Chicuelo và La Rosa tất cả đã là mặc dù họ đã được lên án với nó chứ không phải là như nếu họ đã chọn nó. Tôi tin rằng không có một trong số họ bao giờ hoàn toàn có thể quên cái chết của Joselito và Granero. Nguyen đã trên võ đài khi Granero bị giết và đã bị cáo buộc vô cớ của không có thực hiện một nỗ lực để đưa các bull tắt của ông trong thời gian. Ông đã rất cay đắng về việc này.Bullfighting sau đó, quá, có hai người Anh trai, Anllos, từ Aragon. Một, lớn hơn, Ricardo, họ đã được cả hai được gọi là Nacional, là chiều cao trung bình và các thiết lập dày, một tượng đài của probity, lòng dũng cảm, vị nhưng cổ điển phong cách và may mắn. Thứ hai, Juan, được gọi là Nacional II, đã cao, với một miệng mỏng và slanting mắt. Ông là ungraceful, góc, rất dũng cảm và với một phong cách chiến đấu là xấu xí như bạn có thể nhìn thấy.Đã có Victoriano Roger, Valencia II, con trai của một banderillero. Sinh ra tại Madrid, ông được huấn luyện bởi cha và ông cũng đã có một anh trai người đã là một thất bại như là một matador. Một cậu bé của vintage tương tự như Chicuelo và công ty, ông quản lý một mũi đẹp, được kiêu ngạo, hay giận và dũng cảm như bull chính nó ở Madrid, nhưng bất cứ nơi nào khác cho dây thần kinh của mình làm chủ nó và cảm thấy vinh dự của mình được an toàn trong tỉnh thiên tai, nếu ông chỉ có thể chiến thắng tại Madrid. Này nhốt danh dự cá nhân của họ đến Madrid là dấu hiệu của những bullfighters người kiếm sống từ nghề nghiệp nhưng không bao giờ thống trị nó.Với Julian Saiz, Saleri II, một người đấu bò rất đầy đủ và một banderillero tuyệt vời những người đã tham dự một thời gian với Joselito cho một mùa giải, nhưng người đã trở thành hiện thân của thận trọng và an toàn trước khi tất cả mọi thứ; Diego Mazquiaran, Fortuna, dũng cảm, ngu ngốc, một kẻ giết người, nhưng tuyệt vời của các trường học cũ, và Luis Freg, Mexico, ngắn, nâu, với mái tóc Ấn Độ, trong thirties trễ của mình, nặng trên đôi chân của mình, cơ bắp chân của mình gnarled như một oak cũ với những vết sẹo nơi bò có trừng phạt hắn vì chậm đi của ông, awkwardness của mình và sự dũng cảm không bao giờ thay đổi với thanh kiếm; với một vài thêm cựu chiến binh và một thất bại nhiều hơn tốt, những người đã về tất cả rất nhiều trong những năm đầu tiên sau khi những người lớn hai đã biến mất.Freg, Fortuna và người cao tuổi của các Nacionals đã làm không làm ơn vì phương pháp mới để chiến đấu đã thực hiện của phong cách cũ thời và đã có không còn là bò lớn, rằng, với một dũng cảm, người đàn ông có thẩm quyền trong vòng làm tất cả những gì là cần thiết cho một bullfight. Chicuelo là tuyệt vời cho đến khi ông lần đầu tiên được xúc động bởi một bull. Sau đó, hoàn toàn hèn nhát nếu bull cung cấp bất kỳ khó khăn, ông đã tốt về hai lần một năm sau đó, chỉ cho tất cả các tiết mục của mình khi ông tìm thấy một con bò mà không có bất kỳ ý tưởng xấu sẽ di chuyển qua anh ta mà không có độ lệch như thể nó được bố trí trên bản đồ. Ở giữa vẻ đẹp của buổi biểu diễn của mình với máy móc hoàn hảo bull rằng ông chờ đợi tất cả các mùa, và của mình thường xuyên, nerved lên, tốt, khoa học làm việc với một bull khó khăn đến một số triển lãm buồn nhất của hèn nhát và shamelessness nó sẽ có thể để xem. La Rosa húc một lần, sợ hãi vĩnh viễn, và nhanh chóng biến mất khỏi lưu thông. Ông là rất tài năng như là một người đấu bò, nhưng ông là tài năng hơn ở một góc và ông vẫn còn chiến đấu ở Nam Mỹ, và bằng cách kết hợp hai tài năng của mình, sống rất tốt.Valencia II bắt đầu mỗi mùa là dũng cảm như một vòi nước chiến đấu, làm việc gần gũi hơn để bò mỗi khi ông xuất hiện tại Madrid cho đến khi các bull đã chỉ để đạt được một chút với còi của nó để bắt anh ta, quăng anh ta, gore anh ta và gửi cho anh ta đến bệnh viện; và khi ông thu hồi sự dũng cảm đã đi cho đến khi mùa giải tiếp theo.Có là một vài người khác, quá. Một được gọi là Gitanillo, mặc dù tên ông là không có gypsy nhưng chỉ đã làm việc như ngựa đấu thầu cho một gia đình gypsy trong thanh thiếu niên của mình, là ngắn, kiêu ngạo và thực sự dũng cảm; ở Madrid, ít. Tại các tỉnh, giống như tất cả giá rẻ bullfighters, ông dựa trên danh tiếng của ông Madrid. Ông là một trong loại mà làm mọi thứ nhưng ăn bò nguyên. Ông là unskillful tại tất cả mọi thứ và dựa vào doanh nghiệp như, khi các bull mệt mỏi hoặc cố định cho một thời điểm, quay trở lại của mình trên các động vật một chân hoặc lâu hơn ở phía trước của sừng và sau đó quỳ, mỉm cười lúc đám đông. Ông đã húc nặng gần như mỗi mùa và cuối cùng phục hồi từ một sừng khủng khiếp vết thương mà transfixed ngực của mình, bị phá hủy một phần của phổi và màng phổi và để lại cho anh một tàn tật cho cuộc sống.Một bác sĩ ở Soria đánh Juan Anllo, Nacional II, qua đầu với một chai trong một cuộc tranh cãi trong một bullfight mà Nacional II, một khán giả, bảo vệ hành vi của máy bay chiến đấu trong vòng những người đã giao dịch với một con vật khó khăn. Cảnh sát bắt giữ người đấu bò nhưng không assailant và Nacional II nằm ở trong tù tất cả đêm với bụi đỏ của Soria trên quần áo của mình và trong mái tóc của mình, chết với hộp sọ của ông gãy và một cục máu đông trên bộ não của ông trong khi người dân của nhà tù coi ông là một say rượu, cố gắng expedients khác nhau để rouse anh ta từ bất tỉnh của ông. Ông không bao giờ roused. Mà thoát khỏi bullfighting của một trong những người đàn ông thực sự dũng cảm đã matadors trong thời gian này suy đồi.A year before another had died, one who looked as though he were going to be one of the greatest of all. He was Manuel Garcia, Maera. He was a boy with Juan Belmonte in the barrio of Triana in Sevilla and when Belmonte, who worked as a day laborer, had no one to protect him, to send him to a bullfight school and furnish him with money to learn to fight by practicing with the calves, wanted to practice with the cape he and Maera and sometimes Varelito, another local boy, would swim across the river, their capes and a lantern on a log, and, dripping and naked, climb the fence into the corral to where the fighting bulls were kept at Tablada to rouse one of the great full-grown fighting bulls from his sleep. While Maera held the lantern Belmonte passed the bull with the cape. When Belmonte became a matador, Maera, tall, dark, thin-hipped, gaunt-eyed, his face blue black even after a close shave, arrogant, slouching, and sombre, went with him as a banderillero. He was a great banderillero and in the years with Belmonte, fighting ninety to a hundred times in a season, working with all sorts of bulls, he came to know bulls as well as any one, even Joselito. Belmonte never placed the banderillas since he could not run. Joselito nearly always placed banderillas in the bulls he killed and in their competition Belmonte used Maera as an antidote to Joselito. Maera could banderillear as well as Joselito and Belmonte kept him dressed in the worst-fitting, most awkward suits a bullfighter could wear so that he would seem more of a peon; to hold down his personality, and make it seem that he, Belmonte, had a banderillero, a mere peon, who could c
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Những năm sau cái chết của Joselito và việc nghỉ hưu của Belmonte là những trận đấu bò tót tồi tệ nhất đã trải qua. Chiếc nhẫn bò đã được thống trị bởi hai nhân vật đó, trong nghệ thuật của riêng mình, nhớ tất nhiên rằng nó là một nghệ thuật vô thường và rất nhỏ, có thể so sánh với Velasquez và Goya, hoặc bằng văn bản, để Cervantes và Lope da Vega, mặc dù Tôi chưa bao giờ chăm sóc cho Lope, nhưng ông có uy tín cần thiết cho việc so sánh, và khi họ bị mất việc này là, như trong tiếng Anh viết Shakespeare đã đột ngột qua đời, và Marlowe về hưu và các lĩnh vực còn lại để Ronald Firbank người đã viết rất tốt về những gì ông đã viết về nhưng là, chúng ta hãy nói, một chuyên gia. Manuel Granero của Valencia là một dũng sĩ đấu bò các aficion có niềm tin lớn vào Ông là một trong ba chàng trai đã có, với bảo vệ và tiền trang bị, được thực hiện vào bullfighters bởi các phương tiện cơ khí tốt nhất và hướng dẫn. luyện tập với bê trên các nông trại bò quanh Salamanca. Granero không có máu đấu bò trong tĩnh mạch của mình và gia đình ngay lập tức anh đã muốn anh ấy là một nghệ sĩ vĩ cầm, nhưng ông đã có một người chú đầy tham vọng và tài năng tự nhiên cho đấu bò, được hỗ trợ bởi nhiều can đảm, và ông là người tốt nhất của ba. Hai người còn lại là Manuel Jiminez, Chicuelo, và Juan Luis de la Rosa. Là con cái họ đều bullfighters thu nhỏ được đào tạo hoàn hảo và ba trong số họ đều có phong cách Belmontistic tinh khiết, thực hiện xinh đẹp trong tất cả mọi thứ họ đã làm, và họ đã được cả ba được gọi là hiện tượng. Granero là soundest, lành mạnh, và sự can đảm và anh đã bị giết chết ở Madrid trong tháng sau cái chết của Joselito.
Chicuelo được con trai của một Matador của cùng một tên người đã chết vài năm vì bệnh lao. Ông được nuôi, huấn luyện và phát động và quản lý như một Matador bởi người chú của mình, Zocato, người đã được một banderillero của trường cũ và là một người đàn ông kinh doanh tốt và một người nghiện rượu nặng. Chicuelo là ngắn, không lành mạnh đầy đặn, không có cằm, với nước da xấu, bàn tay nhỏ bé và có lông mi dài của một cô gái. Được đào tạo trong Sevilla và sau đó vào các trại xung quanh Salamanca ông như là hoàn hảo một dũng sĩ đấu bò nhỏ như có thể được sản xuất và ông đã về đích thực như một dũng sĩ đấu bò, thực sự, như một bức tượng nhỏ bằng sứ. Sau cái chết của Joselito và Granero và việc nghỉ hưu của Belmonte đấu bò đã có anh. Nó có Juan Luis de la Rosa là người Chicuelo trong tất cả mọi thứ nhưng các chú và cách ông xây dựng trong toàn vùng. Một số một, không một người thân, đã đưa lên tiền cho giáo dục của ông và ông cũng là một sản phẩm hoàn toàn được sản xuất. Nó có Marcial L`alanda người biết bò đực từ khi được đưa lên trong số đó - ông là con trai của người giám mục của các trang trại chăn nuôi của Công tước Veragua, và ông đã được quảng cáo như là sự kế thừa của Joselito. Tất cả các ông đã làm người kế nhiệm tại thời điểm đó là kiến thức của ông về con bò đực, và một cách nào đó để đi bộ như ông đã trích dẫn các con bò đực cho banderillas. Tôi thấy anh ta thường xuyên trong những ngày đó và anh ấy luôn là một dũng sĩ đấu bò khoa học, nhưng ông không phải là mạnh mẽ và anh bơ phờ. Ông dường như sẽ không có niềm vui trong việc đấu bò, để lấy được không có cảm xúc hay hứng khởi từ nó và có nhiều kiểm soát, nhưng buồn, sợ hãi. Ông là một dũng sĩ đấu bò buồn và vô cảm, mặc dù ông là kỹ thuật khéo léo và thông minh hoàn toàn, và cho rằng một khi ông đã tốt trong vòng ông tầm thường và nhàm chán hàng chục lần. Ông, Chicuelo và La Rosa tất cả đã chiến đấu như thể họ đã bị kết án nó hơn là nếu họ đã chọn nó. Tôi tin rằng không ai trong số họ bao giờ có thể hoàn toàn quên đi cái chết của Joselito và Granero. Marcial đã ở trong vòng khi Granero đã bị giết chết và đã vô cớ buộc tội không có làm một nỗ lực để có những con bò ra khỏi anh ta trong thời gian. Ông đã rất cay đắng về điều này.
Đấu bò sau đó, quá, có hai anh em, Anllos, từ Aragon. Một, lớn tuổi, Ricardo, cả hai người đều gọi là Nacional, là chiều cao trung bình và dày rậm, một tượng đài của tính trung thực, dũng cảm, phong cách tầm thường nhưng cổ điển và kém may mắn. Thứ hai, Juan, gọi là Nacional II, cao lớn, với một cái miệng mỏng và đôi mắt xếch nhẹ. Ông đã không có vẻ yêu kiều, góc cạnh, rất dũng cảm và có một phong cách chiến là xấu xí như bạn có thể nhìn thấy.
Có Victoriano Roger, Valencia II, con trai của một banderillero. Sinh ra tại Madrid, ông được huấn luyện bởi cha mình và ông cũng có một người anh trai là người thất bại như một Matador. Một cậu bé của cùng thời như Chicuelo và công ty, ông quản lý một mũi đẹp, kiêu ngạo, gây gổ và dũng cảm như con bò tự ở Madrid, nhưng bất cứ nơi nào khác để cho các dây thần kinh của ông chủ anh ta và cảm thấy danh dự của mình đã được an toàn trong thiên tai tỉnh, nếu ông chỉ có thể chiến thắng ở Madrid. Giam giữ này của danh dự cá nhân của họ đến Madrid là dấu hiệu của những bullfighters người kiếm sống từ nghề nhưng không bao giờ thống trị nó.
Với Julian Saiz, Saleri II, một dũng sĩ đấu bò rất đầy đủ và một banderillero lộng lẫy, người đã thi đấu tại một thời gian với Joselito cho một mùa giải, nhưng đã trở thành hiện thân của thận trọng và an toàn trước khi tất cả mọi thứ; Diego Mazquiaran, Fortuna, dũng cảm, ngu ngốc, một kẻ giết người lớn, nhưng trong những trường học cũ, và Luis Freg, một người Mexico, ngắn, màu nâu, với mái tóc Ấn Độ, ở tuổi ba mươi quá cố của mình, nặng trên đôi chân của mình, các cơ bắp của chân xương xẩu giống như một cây sồi già với những vết sẹo nơi những con bò đã bị trừng phạt ông vì sự chậm chạp của mình, lúng túng và lòng can đảm không bao giờ thay đổi của mình với thanh kiếm; với hơn một vài cựu chiến binh và có rất nhiều người thất bại nhiều hơn, những người đã về tất cả các rất nhiều trong những năm đầu tiên sau khi hai người vĩ đại đã biến mất.
Freg, Fortuna và các trưởng lão của Nacionals không hài lòng vì cách làm mới của chiến đấu đã làm phong cách của họ đã lỗi thời và không có còn là con bò đực lớn, rằng, với một người đàn ông dũng cảm có thẩm quyền trong vòng thực hiện tất cả những gì cần thiết cho một trận đấu bò. Chicuelo là tuyệt vời cho đến khi ông lần đầu tiên được chạm bởi một con bò. Sau đó, hoàn toàn hèn nhát nếu con bò được cung cấp bất kỳ khó khăn, ông đã tốt khoảng hai lần một năm sau đó, chỉ đem lại cho tất cả các tiết mục của mình khi ông đã tìm thấy một con bò mà không có bất kỳ ý tưởng xấu đó sẽ di chuyển ngang qua anh ta mà không bị lệch như thể nó đã được gắn trên thanh ray. Trong giữa vẻ đẹp của buổi biểu diễn của mình với con bò tơ cơ khí hoàn hảo mà ông chờ đợi tất cả các mùa, và thỉnh thoảng mình, gân lên, tốt, làm việc khoa học với một con bò khó khăn đến một số trong những triển lãm đáng buồn nhất của sự hèn nhát và shamelessness nó sẽ có thể nhìn thấy. La Rosa đã húc một lần, sợ mãi mãi, và nhanh chóng biến mất khỏi lưu thông. Anh ấy rất tài năng như một dũng sĩ đấu bò, nhưng anh thậm chí còn tài năng hơn ở khía cạnh khác và ông vẫn còn chiến đấu ở Nam Mỹ và, bằng cách kết hợp hai tài năng của mình, sống rất tốt.
Valencia II bắt đầu mỗi mùa dũng cảm như một vòi nước chữa cháy, làm việc gần gũi hơn với những con bò mỗi lần anh xuất hiện ở Madrid cho đến khi con bò chỉ có để đạt được một chút với sừng của nó để bắt anh, quăng anh ta, máu me anh và đưa anh đến bệnh viện; và khi ông hồi phục lòng dũng cảm của mình đã biến mất cho đến khi mùa giải tới.
Có một vài người khác, quá. Một gọi Gitanillo, mặc dù tên ông không điếm nhưng chỉ có làm việc như ngựa đấu thầu cho một gia đình gypsy trong tuổi trẻ của mình, là ngắn, kiêu ngạo và thực sự dũng cảm; ở Madrid, ít nhất. Tại các tỉnh, giống như tất cả bullfighters giá rẻ, ông dựa trên danh tiếng của Madrid của ông. Ông là một trong những loại đó làm mọi thứ nhưng ăn bò thô. Ông đã khéo ở tất cả mọi thứ và dựa vào kinh doanh như, khi con bò đã quá mệt mỏi hoặc cố định cho một thời điểm, quay lưng lại với các động vật chân hoặc để ở phía trước của sừng và sau đó quỳ, mỉm cười với đám đông. Ông đã húc nặng gần như mỗi mùa và cuối cùng thu hồi từ một vết thương sừng khủng khiếp mà sững ngực anh, bị phá hủy một phần tốt đẹp của phổi và màng phổi và để lại cho anh một người què cho cuộc sống.
Một bác sĩ ở Soria nhấn Juan Anllo, Nacional II, qua đứng đầu với một chai trong một cuộc tranh cãi trong một trận đấu bò ở đó Nacional II, một khán giả, đã bảo vệ việc thực hiện các máy bay chiến đấu trong vòng người đang đối phó với một con vật khó khăn. Cảnh sát bắt giữ dũng sĩ đấu bò nhưng không phải là kẻ tấn công và Nacional II nằm trong tù suốt đêm với bụi đỏ của Soria trên quần áo của mình và trong mái tóc của mình, chết với hộp sọ của ông bị gãy và một cục máu đông trên não của mình trong khi người của nhà tù điều trị anh như một say rượu, cố gắng phương sách khác nhau để đánh thức anh ta từ vô thức của mình. Ông không bao giờ đánh thức. Đó là trận đấu bò tót thoát khỏi một trong những người đàn ông thực sự dũng cảm đã matadors trong suy đồi này.
Một năm trước khi một người đã chết, một người trông như thể anh sẽ trở thành một trong những lớn nhất của tất cả. Ông là Manuel Garcia, Maera. Ông là một cậu bé với Juan Belmonte trong Barrio của Triana ở Sevilla và khi Belmonte, người đã làm việc như một người lao động, không có ai để bảo vệ anh, gửi anh đến một trường trận đấu bò và cung cấp anh ta với tiền để học cách chiến đấu bằng cách thực hành với bê, muốn thực hành với các mũi ông và Maera và đôi khi Varelito, một cậu bé địa phương, sẽ bơi qua sông, áo choàng của mình và một chiếc đèn lồng trên một khúc gỗ, và, nhỏ giọt và trần truồng, leo hàng rào vào nò sáo để nơi con bò đực chiến đấu đã được lưu giữ tại Tablada để đánh thức một trong những phát triển đầy đủ chiến đấu với con bò đực lớn từ giấc ngủ của mình. Trong khi Maera tổ chức các đèn lồng Belmonte thông qua các con bò với mũi. Khi Belmonte đã trở thành một Matador, Maera, cao, đen, mỏng phiền muộn, hốc hác với đôi mắt, khuôn mặt của mình màu xanh đen, ngay cả sau khi cạo, kiêu ngạo, rũ xuống, và ảm đạm, đi với anh như một banderillero. Ông là một banderillero tuyệt vời và trong những năm qua với Belmonte, chiến đấu chín mươi đến một trăm lần trong một mùa giải, làm việc với tất cả các loại bò đực, ông đến để biết con bò cũng như bất kỳ một, thậm chí Joselito. Belmonte không bao giờ đặt banderillas kể từ khi ông không thể chạy. Joselito gần như luôn luôn đặt banderillas trong các con bò đực ông thiệt mạng và trong cạnh tranh của họ Belmonte sử dụng Maera như một thuốc giải độc cho Joselito. Maera thể banderillear cũng như Joselito và Belmonte giữ anh ta mặc quần áo trong, áo vụng nhất tồi tệ nhất-lắp một dũng sĩ đấu bò có thể mặc để ông có vẻ như nhiều hơn một người làm mướn; để giữ nhân cách của mình, và làm cho nó có vẻ rằng ông, Belmonte, đã có một banderillero, chỉ một người làm mướn, ai có thể làm c
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: