Author's notesI apologize for the length of the author's not, it won't dịch - Author's notesI apologize for the length of the author's not, it won't Việt làm thế nào để nói

Author's notesI apologize for the l

Author's notes
I apologize for the length of the author's not, it won't be so long in the future.
Okay so this story will be about team CFVY during their days at Beacon. I will be to keep it as in line with the canon as possible however five things may be out of sync. One is how Fox acts, obviously he hasn't talked yet so I don't know much about his personality other than what I've gleamed from appearance, body language etc. Two will be Velvet's weapon although I think that if I'm right about something the difference between the canon and my story will be small. You'll see what I mean when I finally get there. Third I'm assuming that RWBY will not go deeply into the team's past so I am creating my own for them based and what i can see. If they do go into it I doubt I'll be lucky enough to have them matched up. Fourth if Yatsuhashi starts acting like Hodor or something that definitely won't sync up with what I've got. Five is Fox's eyes and I'm a tiny bit indecisive about how to deal with them so far. There will be a few minor OC's simply because we have not met any other students that would have been attending Beacon during this time period.

Since earlier than she could remember flying had been a part of her life. In fact a good brunt of it she had spent on a plane traveling between kingdoms for her parents work but even still one thing always managed to surprise her, a single realization she had every time she stepped onto an aircraft.

They were so slow.

It had seemed like she had gotten onto the plane heading for her first day at Beacon hours ago. In reality the time had only been about twenty minutes. But given that Beacon Academy could be seen from Vale she judged that the distance could simply not be far enough to warrant such a long flight. Even staring down at the landscape below which usually calmed her did nothing, if anything seeing how slowly the plane was moving was pissing her off more. Perhaps if she had gotten on the previous flight instead of sleeping in she would have had more people to talk to, she had assumed that nobody would be eager enough to go to school to wake up at such an hour, even for the first day. Apparently she was wrong.

"Excuse me," Coco turned around to see another of her soon to be fellow students behind her. He was one of the twins that she had seen and promptly decided to ignore upon boarding the plane. "I think I dropped something. My jaw."

Coco pulled down her sunglasses and gazed over them, eyebrows raised. The boy in front of her, like most hunters seemed to be these days, was dressed fashionably ambitious. Unfortunately for him Coco thought, he wasn't doing it very well. His black skinny jeans and tan jacket may have perhaps been alright, but given that his twin was dressed the same way but with an opposite color combination just made him look like he was trying way too hard to look 'cool'. The fact that he had also tried to coordinate his haircut - shaved sides, styled top and colored blue his brother doing the same except dyed red and styled the opposite way – did not do much to inspire originality. Sure not everyone was as… aware as she was when it came to style but even they should have been able to see that it simply wasn't working for them.

"Because you're hot," the hunter in training blurted out. Apparently he thought Coco did not get pick up line. What he didn't realize that what she was actually doing was considering whether or not he'd survive if he was thrown out the window. And if she cared if he didn't.

"I understand thank you," she said still not changing her expression. "I just wonder if you understand how bad that pick up line truly was."

"I err,"

"How about you save yourself some embarrassment and run along," Coco looked at the stunned boy. "Go on shoo."

Coco raised her glasses and sighed as the boy scampered back to his brother. She turned back to aimlessly glancing out the window and hoped that not everyone would act like that. For the first time since being accepted into Beacon the girl began to worry about who she'd be teamed up with.

Yatsuhashi was surprised by the amount of people already in the assembly area. Up until now he had not really appreciated how many students would be in his year. The entire hall was filled with a sea of bodies, each more flamboyant than the last. As of that moment most of them had simply taken to talking in small groups of old friends. New to Vale however, Yatsuhashi didn't know anyone and contented himself with standing at the back alone. This also served another purpose, with his tall seven foot frame nobody would have been able to see passed him. He was sympathetic to this and didn't mind taking care as to where he stood.

He took a few steps to the side to stand clear of the door and the torrent of students still streaming through. He took up position beside a female faunas. Knowing that his burly figure often intimidated people he smiled at her and asked. "Sorry is anybody standing here?"

The girl looked up, seemingly flustered by the sudden communication. She shook her head shyly and asked. "Do you want me to move?"

"No," Yatsuhashi said warmly. "I just didn't want to steal anybody's spot."

After a few seconds Yatsuhashi considered making small talk with the girl, but a sudden hush took over the room and he turned his head to the front to see what was going on. He saw the headmaster, Professor Ozpin walk onto the stage with a blonde woman he was unfamiliar with. When the silence completely died down and the students began to wait eagerly for what the man had to say Ozpin spoke, his voice calm and collected.

"I'll keep this brief, for we still have the initiation to go through. You have come here today not only because you have an aptitude for combat, but because this is the only job you can imagine yourself doing. Because the only thing you see when you look into your future is a career as a hunter or huntress. Now it is time for you to take the first, of many gruelling steps towards achieving that goal."

Professor Ozpin nodded, seeing that his words had the desired affect and began to walk off stage. The blonde professor stepped forward quickly to fill the gap left.

"If you will all follow the professors closest to you," she said. "We should be able to get the initiation started shortly."

It was when Velvet was already in the air that she realised she did not in fact have a landing strategy. With the air whipping across her face and the ground coming closer at an all too rapid rate, she struggled to think of one in her blind panic. Had she known that the first thing they'd do when arriving at Beacon would be being thrown a few hundred metres in the air, she certainly would have made time to practice it.

She saw an outstretched branch looming out of the canopy and an ill formed thought entered her mind. She prepared to jump from it and the moment her feet reached the wood she tried hopping. In theory transferring her momentum in such a way was a good idea, but when the branch snapped beneath her feet with a resounding crack and she continued to move towards the ground she realised that the idea had not quite transferred to real life as she had expected.

Velvet begun to spin quite literally head over heels and crashed into the canopy. She quickly raised her aura shield her body, protecting her from the many lacerations the outstretched branches would have caused. When she finally hit the ground the trees had slowed her fall enough that her aura managed to save her from the brunt of the force. That didn't mean the impact didn't hurt. The girl continued forward until her bouncing came to abrupt halt when she slammed into a tree. She gasped as the wind got knocked out of her and began coughing hard stopping only to lean down and deposit her breakfast on the ground beside her.

When Velvet was done throwing up she wiped the vomit from her lip and leant against the tree, resting momentarily to catch her breath. Above her she watched as students continued to fly in the air. She heard the shrieks of joy they made as they blasted forward - unlike her they seemed to be taking pleasure in their brief journey.

A snap sounded and drew Velvet's attention in front of her. She looked up just in time to see a large green figure break through the trees and skid to a halt in front of her. The man looked up and smiled.

"Hey," He said. Then with a concerned face he stepped forward and asked. "Are you okay?"

She looked beside her at the large pile of vomit and blushed. Velvet stood up quickly and dusted herself off. "Hello. Umm yeah I'm fine, just got a little…"

"Airsick?" he asked. He was obviously trying to be helpful but his joke just flustered the faunas even more.

"No I umm," Velvet smiled weakly, realising how bad she must look. "Dizzy. I'm Velvet by the way."

"I'm Yatsuhashi," the man said. "I guess we're partners then?"

Fox hit the ground quietly and listened, allowing the noises of the Emerald Forest to become familiar to him. When he was confident he could identify any sound out of place he continued, knowing that a break in its rhythm would be a sign that something was amiss.

It was only five minutes later when he heard fighting in the not so far distance. Fox focused his aura around his ear to sharpen his hearing, a technique few were aware of and even fewer were taught. It was easy to identify the ursai from their heavy footsteps. The person who was fighting them however he could not identify. That did not surprise him, he had been introduced to a number of students today and it would take time to separate their sounds and learn to associate them with their makers.For a moment he wondered whether he should help the girl out. He knew it was a girl from the sounds she made and her heels. On one hand it was a person fought in heels, an impractical choice which made him apprehensive. On the other hand she was directly in his path and if the yelps from the Ursai were any indication she could
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ghi chú của tác giảTôi xin lỗi vì chiều dài của tác giả của không, nó sẽ không để lâu trong tương lai.Chấp nhận được để câu chuyện này sẽ về nhóm CFVY trong ngày của họ tại Beacon. Tôi sẽ phải giữ nó như trong phù hợp với canon càng tốt tuy nhiên, năm thứ mà có thể được ra khỏi đồng bộ. Một là như thế nào Fox hoạt động, rõ ràng là ông đã không nói chuyện nhưng vì vậy tôi không biết nhiều về nhân cách của mình khác hơn so với những gì tôi đã gleamed từ xuất hiện, cơ thể ngôn ngữ vv. Hai sẽ là vũ khí của nhung mặc dù tôi nghĩ rằng nếu tôi là đúng về một cái gì đó sự khác biệt giữa canon và câu chuyện của tôi sẽ được nhỏ. Bạn sẽ thấy những gì tôi có nghĩa là khi tôi cuối cùng đã đạt được điều đó. Thứ ba tôi giả định rằng RWBY sẽ không đi sâu vào quá khứ của nhóm nghiên cứu vì vậy tôi là tạo ra của riêng tôi trong họ dựa và những gì tôi có thể nhìn thấy. Nếu họ đi vào nó, tôi nghi ngờ tôi sẽ được may mắn, đủ để chúng phù hợp. Thứ tư nếu Yatsuhashi bắt đầu hành động như Hodor hoặc một cái gì đó mà chắc chắn sẽ không đồng bộ lên với những gì tôi đã có. Năm là Fox của mắt và tôi là một nhỏ chút indecisive về làm thế nào để đối phó với họ cho đến nay. Sẽ có một vài của tiểu OC chỉ đơn giản là bởi vì chúng tôi đã không gặp bất kỳ học sinh khác nào đã tham dự Beacon trong thời kỳ này.Kể từ trước đó hơn cô có thể nhớ bay đã là một phần của cuộc sống của cô. Trong thực tế một gánh nặng tốt của nó cô ấy đã bỏ ra trên một máy bay đi du lịch giữa Vương Quốc cho công việc cha mẹ của cô, nhưng thậm chí còn một điều luôn luôn quản lý để bất ngờ của mình, một thực hiện duy nhất cô có mỗi khi cô bước vào một máy bay.Họ đã để chậm.Nó đã có vẻ như cô đã nhận vào nhóm máy bay cho ngày đầu tiên của cô tại Beacon giờ trước. Trong thực tế đó chỉ có khoảng hai mươi phút. Nhưng cho rằng học viện Beacon có thể được nhìn thấy từ Vale nó đánh giá rằng khoảng cách chỉ đơn giản là không thể đủ xa để bảo đảm một chuyến bay dài. Thậm chí nhìn chằm chằm vào cảnh quan dưới đây mà thường bình tĩnh cô ấy không làm gì, nếu bất cứ điều gì nhìn thấy như thế nào từ từ máy bay đã được di chuyển điên của mình nhiều hơn nữa. Có lẽ nếu nó đã nhận được trên chuyến bay trước thay vì ngủ trong, cô đã có nhiều người hơn để nói chuyện với, cô đã giả định rằng không ai sẽ được mong muốn, đủ để đi học để thức dậy lúc như vậy giờ một, ngay cả đối với ngày đầu tiên. Dường như cô đã sai."Xin lỗi," Coco quay lại để xem khác của mình sớm để là các học sinh đồng bào phía sau của cô. Ông là một trong các em sinh đôi mà cô đã nhìn thấy và nhanh chóng quyết định bỏ qua khi lên máy bay. "Tôi nghĩ rằng tôi bỏ một cái gì đó. Hàm của tôi."Coco kéo xuống kính mát của mình và nhìn qua chúng, lớn lên lông mày. Cậu bé ở phía trước của cô ấy, như hầu hết thợ săn dường như là những ngày này, được mặc quần áo fashionably đầy tham vọng. Thật không may cho anh ta Coco nghĩ, ông đã không làm việc đó rất tốt. Đen skinny jeans và tan áo của ông có thể có lẽ được rồi, nhưng cho rằng đôi của ông được mặc quần áo theo cùng một cách, nhưng với một sự kết hợp màu sắc đối diện chỉ làm cho anh ta trông giống như ông cố gắng quá khó để nhìn 'mát mẻ'. Một thực tế rằng ông đã cũng đã cố gắng để phối hợp mái tóc của mình - cạo bên, theo kiểu đầu và màu xanh trai làm việc cùng ngoại trừ nhuộm đỏ và theo kiểu cách khác-đã không làm nhiều để truyền cảm hứng cho độc đáo. Chắc chắn không phải tất cả mọi người là as... nhận thức được như cô ấy là khi nó đến phong cách nhưng ngay cả khi họ cần phải có được có thể thấy rằng nó chỉ đơn giản là không làm việc cho họ."Bởi vì bạn đang nóng," các thợ săn trong đào tạo blurted ra. Dường như ông nghĩ Coco đã không nhận được chọn lên đường. Những gì ông đã không nhận ra rằng những gì cô đã thực sự làm xem xét hay không ông sẽ tồn tại nếu ông được ném ra cửa sổ. Và nếu cô quan tâm nếu ông không."Tôi hiểu cảm ơn bạn," cô nói vẫn không thay đổi biểu hiện của cô. "Tôi chỉ cần tự hỏi nếu bạn hiểu làm thế nào xấu mà chọn lên đường thực sự.""Tôi err""Làm thế nào về bạn tiết kiệm cho mình một số bối rối và chạy dọc theo," Coco nhìn cậu bé choáng váng. "Đi trên shoo."Coco lớn lên kính của mình và thở dài như cậu bé scampered quay lại anh trai của ông. Cô quay trở lại không mục đích glancing ra cửa sổ và hy vọng rằng không phải tất cả mọi người sẽ hành động như vậy. Lần đầu tiên kể từ khi được chấp nhận vào Beacon các cô gái bắt đầu phải lo lắng về những người nó sẽ được hợp tác với.Yatsuhashi đã ngạc nhiên bởi số lượng những người đã có trong khu vực lắp ráp. Cho đến bây giờ ông đã không thực sự đánh giá cao bao nhiêu sinh viên sẽ là năm của mình. Hội trường toàn bộ đã được lấp đầy với một biển của các cơ quan, mỗi flamboyant hơn so với trước. Thời đó thời điểm hầu hết họ chỉ đơn giản là đã nói chuyện trong nhỏ tuổi của nhóm bạn bè. Mới để Vale Tuy nhiên, Yatsuhashi không biết bất cứ ai và man nguyện bản thân với đứng ở phía sau một mình. Điều này cũng phục vụ một mục đích, với khung của mình cao bảy chân không ai đã có thể nhìn thấy thông qua anh ta. Ông được thiện cảm với điều này và không quan tâm chăm sóc như nơi ông đứng.Ông đã một vài bước sang một bên để đứng rõ ràng của cửa và torrent của sinh viên vẫn còn trực tuyến thông qua. Ông đã lên các vị trí bên cạnh một quần động vật nữ. Ông biết rằng con số burly của mình thường xuyên đe dọa người cười vào cô ấy và hỏi. "Xin lỗi ai đứng ở đây?"Các cô gái nhìn lên, dường như flustered bởi giao tiếp bất ngờ. Cô bắt đầu shyly và yêu cầu. "Làm bạn muốn tôi di chuyển?""Không," Yatsuhashi nói nồng nhiệt. "Tôi chỉ không muốn ăn cắp tại chỗ của bất cứ ai."Sau một vài giây nữa, Yatsuhashi coi là làm cho cuộc nói chuyện nhỏ với các cô gái, nhưng một hush bất ngờ đã qua phòng và ông quay đầu về phía trước để xem những gì đã xảy ra. Ông thấy hiệu trưởng, giáo sư Ozpin đi lên sân khấu với một người phụ nữ tóc vàng ông là không quen thuộc với. Khi sự im lặng hoàn toàn chết và các sinh viên bắt đầu hăm hở chờ đợi cho những gì người đã nói Ozpin nói, giọng nói của ông bình tĩnh và thu thập."Tôi sẽ giữ này ngắn, cho chúng tôi vẫn còn có việc khởi xướng để đi qua. Bạn đã đến đây hôm nay không chỉ bởi vì bạn có năng khiếu trong chiến đấu, nhưng vì đây là công việc duy nhất bạn có thể tưởng tượng mình đang làm. Vì điều duy nhất bạn thấy khi bạn nhìn vào tương lai của bạn là một nghề nghiệp như là một thợ săn hoặc huntress. Bây giờ đó là thời gian cho bạn để có người đầu tiên, nhiều gruelling bước hướng tới việc đạt được mục tiêu đó."Giáo sư Ozpin gật đầu, thấy rằng lời nói của ông có ảnh hưởng đến mong muốn và bắt đầu đi bộ ra sân khấu. Các giáo sư cô gái tóc vàng bước về phía trước một cách nhanh chóng để lấp đầy khoảng trống còn lại."Nếu bạn sẽ tất cả theo các giáo sư gần gũi nhất với bạn," cô nói. "Chúng tôi sẽ có thể để có được bắt đầu bắt đầu một thời gian ngắn."Đó là khi nhung là đã trong không khí mà cô nhận ra cô đã làm trong thực tế có một chiến lược hạ cánh. Với không khí whipping trên khuôn mặt của cô và mặt đất đến gần hơn ở mức quá nhanh chóng tất cả, cô vật lộn để suy nghĩ của một trong hoảng sợ mù của cô. Cô biết rằng điều đầu tiên họ sẽ làm khi đến tại Beacon đã được đang được ném vài trăm mét trong không khí, nó chắc chắn sẽ có được thời gian để thực hành nó.Cô nhìn thấy một chi nhánh dang ra hoảng ra khỏi những tán cây và một tư tưởng bị bệnh được hình thành vào tâm trí của mình. Cô chuẩn sẵn sàng để nhảy từ nó và những khoảnh khắc chân của cô đạt đến gỗ cô đã cố gắng nhảy. Trong lý thuyết chuyển động lượng của cô như vậy là một ý tưởng tốt, nhưng khi các chi nhánh bị gãy dưới chân của cô với một vết nứt vang dội và cô tiếp tục di chuyển theo hướng mặt đất cô nhận ra rằng ý tưởng đã không khá chuyển đến thực tế cuộc sống như cô đã dự kiến.Nhung bắt đầu quay khá nghĩa đen đầu trên gót và đâm vào những tán cây. Cô nhanh chóng nâng lên lá chắn aura của cô cơ thể của mình, bảo vệ cô khỏi vết rách nhiều chi nhánh dang ra sẽ tạo ra. Khi cô ấy cuối cùng rơi xuống đất cây đã chậm lại của mình mùa thu đủ mà aura của cô quản lý để tiết kiệm của mình từ gánh nặng của lực lượng. Đó không có nghĩa là tác động không thương. Các cô gái tiếp tục về phía trước cho đến khi nảy của mình đến để ngăn chặn đột ngột khi cô nhảy vào một cây. Cô gasped như gió có loại ra khỏi cô ấy và bắt đầu ho dừng lại cứng chỉ để nạc xuống và tiền đặt cọc Bữa sáng của mình trên mặt đất bên cạnh cô ấy.Khi nhung đã được thực hiện ném lên cô lau nôn từ môi của cô và leant chống lại cây, nghỉ ngơi trong giây lát để bắt hơi thở của mình. Ở trên cô ấy, cô đã xem như là học sinh tiếp tục bay trong không khí. Cô nghe nói shrieks của niềm vui họ thực hiện khi họ thổi về phía trước - không giống như cô ấy, dường như họ chụp niềm vui trong hành trình ngắn của họ.Một snap nghe và đã thu hút sự chú ý của nhung ở phía trước của cô. Cô nhìn lên chỉ trong thời gian để xem một con số lớn màu xanh lá cây, vượt qua những cây và trượt để ngăn chặn một ở phía trước của cô. Người đàn ông nhìn lên và mỉm cười."Này," ông nói. Sau đó với một khuôn mặt quan tâm ông bước về phía trước và yêu cầu. "Là bạn chấp nhận được?"Cô nhìn bên cạnh cô ấy đống nôn, lớn và trang. Nhung đứng dậy một cách nhanh chóng và dusted mình. "Xin chào. Um yeah I 'm tốt, chỉ có một chút...""Airsick?" ông yêu cầu. Ông rõ ràng đã cố gắng để thể hữu ích nhưng trò đùa của mình chỉ flustered quần động vật hơn."Tôi không có um," nhung cười yếu, nhận ra như thế nào xấu cô phải xem xét. "Chóng mặt. I 'm nhung bằng cách này.""I 'm Yatsuhashi," người đàn ông nói. "Tôi đoán chúng tôi đối tác sau đó?"Fox rơi xuống đất lặng lẽ và đã nghe, cho phép những tiếng ồn của rừng ngọc lục bảo để trở thành quen thuộc với anh ta. Khi ông đã tự tin ông có thể xác định bất kỳ âm thanh ra khỏi nơi ông tiếp tục, biết rằng một break trong nhịp điệu của nó sẽ là một dấu hiệu rằng một cái gì đó đã được thiếu thiếu.Nó đã chỉ năm phút sau khi ông nghe chiến đấu tại không cho đến nay khoảng cách. Fox tập trung của mình aura xung quanh tai của mình để làm sắc nét buổi điều trần của mình, một kỹ thuật ít đã nhận thức được và thậm chí ít hơn đã được giảng dạy. Nó được dễ dàng để xác định ursai từ của bước chân nặng. Người đã chiến đấu họ, Tuy nhiên, ông không thể xác định. Mà đã làm ngạc nhiên anh ta, ông đã được giới thiệu với một số lượng sinh viên vào ngày hôm nay và nó sẽ mất thời gian để tách âm thanh của họ và tìm hiểu để kết hợp chúng với các nhà sản xuất của họ. Cho một thời điểm, ông tự hỏi liệu ông sẽ giúp các cô gái. Ông biết nó đã là một cô gái từ các âm thanh mà nó thực hiện và gót của cô. Một mặt, nó là một người đã chiến đấu ở gót, một sự lựa chọn không thực tế mà làm cho anh ta sợ hãi. Mặt khác, cô ấy đã trực tiếp trong con đường của mình và nếu yelps từ Ursai là bất kỳ dấu hiệu cô có thể
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ghi chú của tác giả
tôi xin lỗi cho chiều dài của tác giả không phải, nó sẽ không được lâu như vậy trong tương lai.
Được rồi vì vậy câu chuyện này sẽ được về đội CFVY trong ngày của họ tại Beacon. Tôi sẽ giữ nó như là phù hợp với canon càng tốt tuy nhiên năm điều có thể được đồng bộ. Một là làm thế nào Fox hành động, rõ ràng là ông đã không nói chuyện nhưng vì vậy tôi không biết nhiều về nhân cách của mình khác với những gì tôi đã bừng sáng lên từ ngoại hình, ngôn ngữ cơ thể vv Hai sẽ là vũ khí của Velvet mặc dù tôi nghĩ rằng nếu tôi đúng về một cái gì đó là sự khác biệt giữa canon và câu chuyện của tôi sẽ nhỏ. Bạn sẽ thấy những gì tôi có nghĩa là khi cuối cùng tôi nhận được ở đó. Thứ ba Tôi giả định rằng Rwby sẽ không đi sâu vào quá khứ của nhóm nghiên cứu do đó, tôi tạo riêng của tôi cho họ dựa và những gì tôi có thể nhìn thấy. Nếu họ đi vào đó tôi nghi ngờ tôi sẽ được may mắn, đủ để họ có phù hợp lên. Thứ tư, nếu Yatsuhashi bắt đầu hành động như Hodor hoặc cái gì đó chắc chắn sẽ không đồng bộ với những gì tôi đã có. Năm là đôi mắt của Fox và tôi là một chút nhỏ bé thiếu quyết đoán về làm thế nào để đối phó với họ cho đến nay. Sẽ có một vài nhỏ OC của đơn giản chỉ vì chúng tôi đã không gặp bất kỳ học sinh khác mà có thể đã được tham dự các Beacon trong khoảng thời gian này. Kể từ sớm hơn cô có thể nhớ bay từng là một phần của cuộc sống của cô. Trong thực tế, một gánh nặng tốt của nó, cô đã trải qua trên một chiếc máy bay đi du lịch giữa các vương quốc cho cha mẹ cô làm việc nhưng thậm chí vẫn còn một điều luôn luôn quản lý để bất ngờ của cô, một hiện thực duy nhất cô mỗi khi cô bước lên máy bay. Họ đã rất chậm. Nó có vẻ như cô đã nhận được vào các nhóm máy bay cho ngày đầu tiên của cô tại Beacon giờ trước. Trong thực tế thời gian đã chỉ được khoảng hai mươi phút. Nhưng cho rằng Beacon Học viện có thể được nhìn thấy từ Vale cô phán đoán rằng khoảng cách có thể chỉ đơn giản là không đủ xa để đảm bảo một chuyến bay dài như vậy. Ngay cả nhìn xuống phong cảnh bên dưới mà thường bình tĩnh cô đã không làm gì, nếu bất cứ điều gì khi nhìn thấy cách từ từ các máy bay đã được chuyển đến nơi được pissing cô ra hơn. Có lẽ nếu cô đã nhận được trên các chuyến bay trước thay vì ngủ trong cô đã có thể có nhiều người để nói chuyện, cô đã giả định rằng không ai sẽ đủ háo hức đi học phải dậy lúc đó một giờ, ngay cả đối với những ngày đầu tiên. Rõ ràng cô ấy đã sai. "Xin lỗi", Coco quay lại và thấy một cô sớm được các sinh viên sau lưng cô. Ông là một trong những cặp song sinh mà cô đã nhìn thấy và kịp thời quyết định bỏ qua khi lên máy bay. "Tôi nghĩ rằng tôi bỏ một cái gì đó. Quai hàm của tôi." Coco kéo xuống kính mát của mình và nhìn qua chúng, lông mày lên. Các cậu bé trước mặt cô, giống như hầu hết các thợ săn dường như là những ngày này, được mặc quần áo thời trang đầy tham vọng. Thật không may cho anh ta Coco nghĩ, anh đã không làm điều đó rất tốt. Skinny jeans màu đen và nâu áo khoác có thể có lẽ là ổn, nhưng cho rằng sinh đôi của mình đã ăn mặc theo cách tương tự nhưng với một sự kết hợp màu sắc đối diện chỉ làm cho anh ta trông giống như ông đã cố gắng quá khó để tìm 'mát mẻ'. Thực tế là ông cũng đã cố gắng phối hợp mái tóc của mình - bên cạo, đầu theo kiểu và màu xanh của anh trai làm việc cùng trừ nhuộm màu đỏ và phong cách ngược lại - không làm được gì nhiều để truyền cảm hứng độc đáo. Chắc chắn không phải ai cũng như ... ý thức khi cô là khi nó đến phong cách, nhưng thậm chí họ nên đã có thể thấy rằng nó chỉ đơn giản là không được làm việc cho họ. "Bởi vì bạn đang nóng", các thợ săn trong đào tạo buột miệng nói ra. Rõ ràng ông nghĩ Coco đã không nhận được đón dòng. Những gì ông đã không nhận ra rằng những gì cô đã thực sự làm được xem xét có hay không anh ấy sẽ sống sót nếu ông bị ném ra ngoài cửa sổ. Và nếu cô ấy quan tâm nếu anh không biết. "Tôi hiểu cảm ơn bạn", cô ấy vẫn nói không thay đổi nét mặt. "Tôi chỉ tự hỏi nếu bạn hiểu làm thế nào xấu mà đón dòng thực sự là." "Tôi sai lầm", "Làm thế nào về bạn tiết kiệm cho mình một số bối rối và chạy dọc," Coco nhìn cậu choáng váng. "Đi trên shoo." Coco nâng cốc của mình và thở dài khi cậu bé thoăn thoắt lướt đi lại với anh trai của mình. Nàng quay lại vu vơ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và hy vọng rằng không phải ai cũng sẽ hành động như thế. Lần đầu tiên kể từ khi được chấp nhận vào Beacon các cô gái bắt đầu lo lắng về những người cô muốn được hợp tác với. Yatsuhashi đã rất ngạc nhiên bởi số lượng người đã có trong khu vực lắp ráp. Cho đến bây giờ anh đã không thực sự đánh giá cao bao nhiêu học sinh sẽ có trong năm của mình. Toàn bộ hội trường đã được lấp đầy với một biển của các cơ quan, mỗi hơn rực rỡ hơn so với trước. Tính đến thời điểm mà hầu hết trong số họ chỉ đơn giản là đưa đến nói chuyện trong các nhóm nhỏ của những người bạn cũ. New Vale Tuy nhiên, Yatsuhashi không biết bất cứ ai và hài lòng với chính mình đứng ở phía sau mình. Điều này cũng phục vụ một mục đích khác, với chiều cao bảy chân khung ai của ông sẽ có thể xem được thông qua anh ta. Ông đã có cảm tình với điều này và không quan tâm chăm sóc như là nơi anh đứng. Ông đã mất một vài bước sang một bên để đứng tránh xa các cửa và các torrent của học sinh vẫn còn chảy qua. Ông đã lên vị trí bên cạnh một hệ động vật nữ. Biết rằng con số vạm vỡ của mình thường xuyên bị đe dọa người anh mỉm cười với cô và hỏi. "Xin lỗi là ai đứng ở đây?" Cô gái nhìn lên, dường như bối rối bởi các thông tin liên lạc đột ngột. Cô lắc đầu bẽn lẽn và hỏi. "Anh có muốn tôi để di chuyển?" "Không," Yatsuhashi nói nồng nhiệt. "Tôi chỉ không muốn ăn cắp chỗ của bất cứ ai." Sau một vài giây Yatsuhashi coi là làm cho cuộc trò chuyện nhỏ với các cô gái, nhưng là một sự im lặng đột ngột mất qua căn phòng và cậu quay đầu về phía trước để xem những gì đang xảy ra. Ông thấy thầy hiệu trưởng, giáo sư Ozpin đi bộ lên sân khấu với một phụ nữ tóc vàng, ông đã quen với. Khi sự im lặng hoàn toàn lắng xuống và các sinh viên bắt đầu chờ đợi háo hức cho những gì người đàn ông đã phải nói Ozpin nói, giọng bình tĩnh và tự chủ. "Tôi sẽ giữ này ngắn gọn, vì chúng ta vẫn còn có những khởi đầu để đi qua. Bạn đã đến ở đây ngày hôm nay không chỉ bởi vì bạn có năng khiếu để chiến đấu, nhưng vì đây là công việc duy nhất bạn có thể tưởng tượng mình đang làm. Bởi vì điều duy nhất bạn nhìn thấy khi bạn nhìn vào tương lai của bạn là một sự nghiệp như một thợ săn hoặc huntress. Bây giờ nó là thời gian cho bạn để có những đầu tiên, trong nhiều bước mệt mỏi trong việc đạt được mục tiêu đó. " Giáo sư Ozpin gật đầu, thấy rằng lời nói của ông đã ảnh hưởng đến những mong muốn và bắt đầu bước ra khỏi sân khấu. Các giáo sư tóc vàng bước về phía trước một cách nhanh chóng để lấp đầy khoảng trống bên trái. "Nếu tất cả các bạn sẽ thực hiện theo các giáo sư gần nhất với bạn," cô nói. "Chúng tôi sẽ có thể để có được sự khởi đầu bắt đầu ngay." Đó là khi Velvet đã ở trong không khí mà cô nhận ra cô đã không thực sự có một chiến lược hạ cánh. Với whipping khí trên khuôn mặt cô và mặt đất đến gần hơn với tốc độ quá nhanh, cô đấu tranh với suy nghĩ của một trong hoảng loạn mù của mình. Nếu cô biết rằng điều đầu tiên họ sẽ làm khi đến Beacon sẽ bị ném một vài trăm mét trong không khí, nàng chắc chắn sẽ làm thời gian để thực hành nó. Cô nhìn thấy một chi nhánh dang ra lờ mờ hiện của tán và một bệnh tư tưởng được hình thành vào tâm trí cô. Cô chuẩn bị để nhảy từ nó và thời điểm bàn chân của cô đã đạt gỗ cô đã cố gắng nhảy. Trong lý thuyết chuyển động lực của mình trong một cách như vậy là một ý tưởng tốt, nhưng khi các chi nhánh bị gãy dưới chân của cô với một vết nứt vang dội và cô tiếp tục di chuyển về phía mặt đất, cô nhận ra rằng ý tưởng đã không hoàn toàn chuyển giao cho cuộc sống thực tế như cô mong đợi . Velvet bắt đầu quay theo đúng nghĩa đen đi trên giày cao gót và đâm vào tán lá. Cô nhanh chóng lớn lên hào quang của mình che chắn cơ thể của mình, bảo vệ cô từ nhiều vết rách các chi nhánh sẽ dang rộng đã gây ra. Cuối cùng khi cô ngã cây cối đã chậm lại mùa thu của mình đủ mà hào quang của cô quản lý để cứu cô ấy khỏi gánh nặng của lực. Điều đó không có nghĩa là tác động không bị tổn thương. Các cô gái tiếp tục về phía trước cho đến khi nảy của cô đến dừng đột ngột khi cô đâm sầm vào một cái cây. Cô thở hổn hển như gió đã bị loại ra khỏi cô và bắt đầu ho cứng chỉ dừng lại để cúi xuống và đặt cọc ăn sáng của mình trên mặt đất bên cạnh cô ấy. Khi Nhung đã được thực hiện ném lên cô lau nôn ra từ môi cô và nghiêng vào thân cây, nghỉ ngơi trong giây lát để thở. Trên đây cô nàng nhìn như sinh viên tiếp tục bay trong không khí. Cô nghe thấy những tiếng kêu la của niềm vui họ làm khi họ thổi về phía trước -. Không giống như cô họ dường như được lấy niềm vui trong cuộc hành trình ngắn ngủi của mình Một tích tắc vang lên và thu hút sự chú ý của Velvet trước mặt cô. Cô nhìn lên chỉ trong thời gian để xem một break hình màu xanh lá cây lớn qua cây và trượt để dừng lại trước mặt cô. Người đàn ông nhìn lên và mỉm cười. "Hey," Ông nói. Sau đó, với một khuôn mặt có liên quan, ông bước tới và hỏi. "Em không sao chứ?" Cô nhìn bên cạnh cô vào đống lớn nôn mửa và đỏ mặt. Nhung đứng lên một cách nhanh chóng và rắc lòng mình với. "Xin chào. Umm yeah Tôi đang tốt, chỉ cần có một chút ..." "say sóng trên máy bay?" anh ấy hỏi. Ông rõ ràng là đang cố gắng để thể hữu ích nhưng trò đùa của mình chỉ bối rối những hệ động vật nhiều hơn. "Không có tôi umm," Nhung mỉm cười yếu ớt, thực hiện như thế nào xấu cô phải nhìn. "Dizzy. Tôi Velvet bằng cách này." "Tôi là Yatsuhashi," người đàn ông nói. "Tôi đoán chúng tôi đối tác sau đó?" Fox ngã lặng và lắng nghe, cho phép những tiếng động của rừng Emerald trở thành quen thuộc với cậu. Khi ông tin tưởng là có thể xác định bất kỳ âm thanh ra khỏi nơi ông tiếp tục, biết rằng một break trong nhịp điệu của nó sẽ là một dấu hiệu cho thấy có điều gì đó không ổn. Đó là chỉ năm phút sau khi nghe các trận đánh trong khoảng cách không quá xa. Fox tập trung hào quang của mình xung quanh tai của mình để làm sắc nét thính giác của ông, một kỹ thuật ít người nhận thức và thậm chí ít được dạy. Thật dễ dàng để xác định các ursai từ bước chân nặng nề của họ. Người đã chiến đấu với họ tuy nhiên ông không thể xác định. Điều đó đã không ngạc nhiên anh ta, anh ta đã được giới thiệu với một số học sinh ngày nay và nó sẽ mất thời gian để tách âm thanh của họ và tìm hiểu để kết hợp chúng với makers.For của họ một lúc, anh tự hỏi liệu anh có nên giúp đỡ các cô gái ra ngoài. Ông biết đó là một cô gái từ các âm thanh cô đã thực hiện và gót chân của mình. Một mặt nó là một người đã chiến đấu với giày cao gót, một sự lựa chọn không thực tế mà làm cho anh ta sợ hãi. Mặt khác, cô đã trực tiếp trong con đường của mình và nếu yelps từ Ursai là bất kỳ dấu hiệu cho thấy cô có thể



























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: