Islam in IndonesiaContributed by Prof. Dr. Nazeer Ahmed, PhDModern Ind dịch - Islam in IndonesiaContributed by Prof. Dr. Nazeer Ahmed, PhDModern Ind Việt làm thế nào để nói

Islam in IndonesiaContributed by Pr

Islam in Indonesia
Contributed by Prof. Dr. Nazeer Ahmed, PhD

Modern Indonesia has the largest Muslim population in the world. Together with Malaysia and the Philippine islands, this area is home to over 250 million Muslims. Historically, the region has been referred to as the East Indies, but we will use the term “archipelago” to include the modern nations of Indonesia, Malaysia and Brunei and the term “Malay” as a comprehensive term to include the people, language and culture of these three nations.

Geography is a major determinant of history. The vast region extending from the Malayan peninsula to New Guinea is not a part of the interconnecting landmass extending from Morocco to Bengal. Geographic interconnections ensured political military interactions between North Africa, Egypt, West Asia, Central Asia and India. East Asia is separated from this interconnecting landmass by the Indian Ocean and the Bay of Bengal. Due to its remoteness, the political and military events in East Asia were affected only peripherally by the events in the rest of the Muslim world. As a consequence, Indonesia and Malaysia had to forge their own history, which is related to that of the rest of the Islamic world more in its spiritual, intellectual and religious content and only marginally in its military-political content.

The pre-Islamic Archipelago had a Hindu ruling class over a Buddhist-Hindu-animist matrix. The first infusion of Indian elements into the Archipelago occurred during the reign of Ashoka (269-232 B.C.E.). Ashoka was the first to consolidate his power over much of the Indian subcontinent. His early reign was characterized by a relentless war to expand his dominions. However, after the Battle of Kalinga (circa 250 B.C.E.), he was so moved by the slaughter and destruction of the war, that he embraced Buddhism. His capital of Pataliputra (modern Patna) became a principal Buddhist center. Ashoka’s edicts of non-violence, reflecting the teachings of Buddha, were carved into stone and were sent to Sri Lanka, Burma, Afghanistan and the Indonesian Islands.

The imperial court of Ashoka maintained diplomatic relations with the Assyrian courts of Persia and Syria, the pharaohs of Egypt, Alexander I of Macedonia and the Tang Dynasty of China. India was also a major player in the trade linking China, India and the Mediterranean. It stands to reason that the emissaries of the emperor would have carried his message to these far-flung corners of the known world. However, Buddhism was slow to expand its influence in the Archipelago and in China, reflecting in part the difficult communications of the age and in part the passive, non-violent approach of Buddhism. It was not until the 3rd and 4th centuries that Buddhism spread rapidly in China, Japan and the Archipelago.

In the 4th century, northern India was consolidated under the Gupta Empire (320-467). Emperor Chandra Gupta II (375-415) extended his kingdom through conquest, marriage and diplomacy over much of the Indian subcontinent. We know a good deal about this period through the writings of the Chinese traveler Fa-Hsien. During this period, Hinduism went through a period of resurgence in India, displacing Buddhism as the dominant religion of India. The well-known poet Kalidasa lived at the court of Chandra Gupta. The patronage of the royal court encouraged Hindu ideas to travel far and wide.

However, it was southern India that was the primary vehicle for the transmission of Hinduism to the Archipelago. Geography as well as politics favored the south. The monsoons connected the sea-lanes of Sri Lanka and the Tamil lands to the Archipelago. Commerce stimulated cultural and religious interactions. Buddhism was the international faith in Asia but Hinduism found favor in the courts of Sumatra, Cambodia and Vietnam. No doubt the commercial advantages of maintaining a common religious bond played an important role. Southern India and Sri Lanka exported cotton, ivory, elephants, brass work and iron to the Archipelago and China. In turn, the Archipelago exported camphor and spices. China exported silk, oil and amber. The products of India and East Asia were exported from the western coast of India to the Roman Empire in the Mediterranean. Dialects of south Indian languages as well as Sanskrit were introduced into the Archipelago and into IndoChina.

The south Indian influence grew with time. In the 6th and 7th centuries, the Pallava and Chola kingdoms controlled much of what is today Tamil Nadu, in southeastern India. Both of these kingdoms were predatory and lived off raiding their neighbors. The Cholas, in particular, built a powerful navy and raided as far as the Indonesian islands. In 1025, the Chola navy defeated the navy of the Empire of Sri Vijaya based in Sumatra and became the most powerful naval force in the Bay of Bengal during the first half of the 11th century. Together with the Keralites of Malabar and the Pallavas of the southern tip of India, the Chola-Pallava regions provided an important link in the trade between the Roman Empire, India and China. The south Indian kingdoms continued to prosper under successive dynasties until the arrival of Malik Kafur (circa 1300), general of Alauddin Khilji’s armies in the Deccan, in southern India. In the thousand years of pre-Islamic interactions with the Archipelago, the temples of Angorwat in Cambodia were built (circa 1000) and the Hindu kingdoms of Sri Vijaya in Sumatra and Majapahit in Java rose and fell, leaving a strong Sanskritic influence on the language, customs, art and architecture of the Archipelago and Indochina.

The introduction of Islam into the Archipelago may be divided into three phases: (1) the first phase extending from the Hijra (622) to 1100 (2) the second phase covering the period 1100 to 1500 and (3) the third phase extending from 1500 to modern times.

The first phase was a product of commercial contacts between the maritime regions of the Indian Ocean. Trade between West Asia and East Asia predates the Islamic period. Merchants from Yemen and the Persian Gulf followed the monsoons to the coast of Malabar and from there to the islands of Sri Lanka, Java and Sumatra. This trade mushroomed with the onset of Islam. The powerful Abbasids in Baghdad especially encouraged global trade. To the west, trade caravans traversed the Sahara through West Africa deep into what is today Ghana and Nigeria. To the east, the Silk Road to China was brisk with activity. Sea borne trade was not far behind. Muslim merchants, both Arab and Persian, plied the Indian Ocean and captured the bulk of the trade with India, East Africa, Indonesia and China. Colonies of merchants grew up in Gujrat, Malabar, Sri Lanka, Sumatra, Canton and all along the East African coast. Al Masudi records that in 877, during the reign of the Tang emperor Hi-Tsung, there was a colony of almost 200,000 Muslims in Canton, China. A peasant rebellion in 887 forced these Muslims to flee and settle at Kheda on the west coast of Malaya. The merchant colonies along the rim of the Indian Ocean grew in size and prosperity between the years 750 and 1100.

Impressed by the honesty and integrity of these merchants, a large number of Malays accepted Islam. Intermarriage also played a part in conversions, as happened in Malabar and Sumatra. The immigrants did not force their own customs and culture on the local populations. Instead, they adopted the local culture while introducing the doctrine of Tawhid and the requirements of the Shariah. The Arabs were always a small minority among the Malays but they enjoyed a privileged position in society. They spoke the language of the Qur’an and had a reputation for piety and steadfastness. They were sought after as ideal spouses. Even the rajas and the sultans considered it an honor to have an Arab marry within the family and those with Arab blood were honored as Sayyids, descendants of the Prophet’s family.

This period marked the zenith of classical Islamic civilization. It was during the 8th and 9th centuries that the major schools of Fiqh evolved in Madina and Kufa. The Islam that was carried by the Arab and Persian merchants had a heavy content of Shariah and Fiqh. Early Islam in Indonesia and Malaysia reflected the intellectual currents in West Asia, although the region was outside the political military circle of the Abbasid Empire. The institution of the hajj played an important part in these developments. Most of the Arabs followed the Shafi’i and Maliki Schools that were the dominant schools in Madina and Damascus. Consequently, these were the schools of Fiqh brought back by the hajjis into Indonesia and Malaysia.

Circa 1100, the Islamic world went through a profound transformation. Al Gazzali (d. 1111), through the force and eloquence of his writings, dealt a severe blow to the study of philosophy and gave tasawwuf a respectable place in Islamic learning. Before 1100, Islamic civilization was extrovert and empirical, with a heavy emphasis on Shariah and Fiqh. After 1100, Islamic civilization turned inwards, focused more on the spirit than on philosophy and the physical sciences. Tasawwuf emerged as the dominant force in Islamic teachings. Major Sufi orders, which were to change the spiritual landscape of Asia and Africa, sprang up in Baghdad (Abdul Qader Jeelani, d. 1166), Delhi (Khwaja Moeenuddin Chishti, d. 1236), Konya, Turkey (Jalaluddin Rumi, d. 1273) and Cairo (al Shadhuli, d. 1258). The content as well as the thrust of Islamic civilization changed. The Archipelago, like India, felt the impact of this transformation.

It was during the period 1100 to 1500 that Islam spread widely in Indonesia and Malaya. It was a spiritual Islam, focused more on the soul than on ritual, that found a home in the islands much as was the case in India. The spread of Islam in the Archipelago followed a geographical progression over a period of 400 years (1100 to 1500) starting with Sumatra, followed by Java, Ma
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Hồi giáo tại IndonesiaĐóng góp của giáo sư tiến sĩ Hanh Ahmed, tiến sĩIndonesia hiện đại có dân số Hồi giáo lớn nhất trên thế giới. Cùng với Malaysia và quần đảo Philippine, khu vực này là nơi có hơn 250 triệu người Hồi giáo. Trong lịch sử, vùng đã được gọi là công ty Đông Ấn, nhưng chúng tôi sẽ sử dụng thuật ngữ "quần đảo" để bao gồm các quốc gia hiện đại của Indonesia, Malaysia và Brunei và thuật ngữ "Malaysia" là một thuật ngữ toàn diện bao gồm người, ngôn ngữ và văn hóa của ba quốc gia.Địa lý là một quyết định lớn của lịch sử. Khu vực rộng lớn trải dài từ bán đảo Mã lai tới New Guinea không phải là một phần của lục địa bên kéo dài từ Ma-Rốc đến Bengal. Địa lý interconnections đảm bảo chính trị quân sự tương tác giữa Bắc Phi, Ai Cập, Tây á, Trung á và Ấn Độ. Đông á được tách ra từ lục địa bên này bởi Ấn Độ Dương và vịnh Bengal. Do xa xôi của nó, các sự kiện chính trị và quân sự ở đông á bị ảnh hưởng chỉ peripherally bởi các sự kiện trong phần còn lại của thế giới Hồi giáo. Kết quả là, Indonesia và Malaysia đã giả mạo lịch sử riêng của họ, mà liên quan đến của phần còn lại của thế giới Hồi giáo hơn trong nội dung của nó tinh thần, trí tuệ và tôn giáo và chỉ nhẹ trong nội dung chính trị quân sự của nó.Quần đảo tiền Hồi giáo đã có một lớp Hindu cầm quyền trong một ma trận Phật giáo Hindu thuyết vật linh. Truyền đầu tiên của Ấn Độ yếu tố vào quần đảo xảy ra trong thời cai trị của Ashoka (269-232 B.C.E.). Ashoka là người đầu tiên để củng cố quyền lực của mình trên nhiều tiểu lục địa Ấn Độ. Đầu triều đại của ông được đặc trưng bởi một cuộc chiến tranh không ngừng mở rộng lãnh địa của mình. Tuy nhiên, sau khi trận Kalinga (khoảng năm 250 B.C.E.), ông đã rất xúc động bởi giết mổ và tiêu hủy cuộc chiến tranh, ông chấp nhận Phật giáo. Kinh đô của Pataliputra (hiện đại Patna) đã trở thành một trung tâm Phật giáo chính. Sắc lệnh của Ashoka của phi bạo lực, phản ánh những lời dạy của Đức Phật, được khắc vào đá và trang bị cho Sri Lanka, Miến điện, Afghanistan và quần đảo Indonesia.Tòa án Ashoka, Đế quốc duy trì quan hệ ngoại giao với các tòa án Assyria của ba tư và Syria, Pharaoh của Ai Cập, Alexander I của Macedonia và nhà đường của Trung Quốc. Ấn Độ cũng là một cầu thủ lớn trong thương mại liên kết Trung Quốc, Ấn Độ và địa Trung Hải. Nó đứng vào lý do rằng sứ thần của hoàng đế có thể mang theo thông điệp của mình đến các góc xa của thế giới nổi tiếng. Tuy nhiên, Phật giáo là chậm để mở rộng ảnh hưởng của nó trong quần đảo và tại Trung Quốc, phản ánh một phần thông tin liên lạc khó khăn của thời đại và trong phần phương pháp thụ động, phi bạo lực của Phật giáo. Nó đã không cho đến thế kỷ thứ 3 và thứ 4 Phật giáo lây lan nhanh chóng ở Trung Quốc, Nhật bản và quần đảo.Trong thế kỷ thứ 4, miền bắc Ấn Độ được hợp nhất dưới đế chế Gupta (320-467). Hoàng đế Chandra Gupta II (375-415) mở rộng Vương Quốc của mình thông qua cuộc chinh phục, hôn nhân và ngoại giao trong hầu hết tiểu lục địa Ấn Độ. Chúng tôi biết một thỏa thuận tốt về thời kỳ này thông qua các tác phẩm của du lịch Trung Quốc Fa-Hsien. Trong giai đoạn này, Ấn Độ giáo đã đi qua một khoảng thời gian của sự hồi sinh ở Ấn Độ, displacing Phật giáo là tôn giáo chính của Ấn Độ. Nhà thơ nổi tiếng Kalidasa sống tại tòa án Chandra Gupta. Sự giúp đỡ của triều khuyến khích Hindu ý tưởng để đi du lịch xa và rộng.Tuy nhiên, đó là miền nam Ấn Độ là chiếc xe chính cho việc truyền tải của Ấn Độ giáo đến quần đảo. Địa lý cũng như chính trị ủng hộ phía Nam. Gió mùa các kết nối sea-lanes Sri Lanka và Tamil đất đến quần đảo. Thương mại kích thích tương tác văn hóa và tôn giáo. Phật giáo là Đức tin quốc tế ở Châu á nhưng Ấn Độ giáo tìm thấy ưu tiên trong các tòa án của Sumatra, Campuchia và Việt Nam. Không có nghi ngờ những lợi thế thương mại của việc duy trì một mối quan hệ phổ biến tôn giáo đóng một vai trò quan trọng. Miền nam Ấn Độ và Sri Lanka xuất khẩu bông, ngà voi, voi, công việc đồng và sắt tới quần đảo và Trung Quốc. Lần lượt, quần đảo xuất khẩu Long não và gia vị. Trung Quốc xuất khẩu lụa, dầu và hổ phách. Các sản phẩm của Ấn Độ và đông á được xuất khẩu từ bờ biển phía Tây Ấn Độ cho Đế quốc La Mã ở địa Trung Hải. Các phương ngữ của Nam Ấn Độ ngôn ngữ tiếng Phạn được giới thiệu vào quần đảo và vào IndoChina.Phía nam Ấn Độ ảnh hưởng lớn với thời gian. Trong thế kỷ thứ 6 và 7, các Vương Quốc Pallava và Chola kiểm soát phần lớn là gì hôm nay là Tamil Nadu, Ấn Độ đông nam. Cả hai đều của các Vương Quốc được ăn thịt và sống ra đánh phá các hàng xóm của họ. Cholas, trong đó, xây dựng một hải quân mạnh mẽ và đột kích như xa như các đảo của Indonesia. 1025, Hải quân Chola đánh bại Hải quân của Đế chế của Sri Vijaya trụ sở tại Sumatra và trở thành lực lượng Hải quân mạnh nhất trong vịnh Bengal trong nửa đầu của thế kỷ 11. Cùng với Keralites Malabar và Pallavas mũi phía nam của Ấn Độ, vùng Chola-Pallava cung cấp một liên kết quan trọng trong thương mại giữa Đế quốc La Mã, Ấn Độ và Trung Quốc. Các Vương quốc phía nam Ấn Độ vẫn tiếp tục thịnh vượng dưới triều đại kế tiếp cho đến sự xuất hiện của Malik Kafur (khoảng năm 1300), tướng của quân đội Alauddin Khilji ở Deccan, ở miền nam Ấn Độ. Trong hàng ngàn năm của các tương tác tiền Hồi giáo với quần đảo, những ngôi đền của Angorwat ở Campuchia được chế tạo (khoảng năm 1000) và các Vương Quốc Hindu của Sri Vijaya ở Sumatra và hoạt động trong Java tăng và giảm, để lại một Sanskritic mạnh mẽ ảnh hưởng đến ngôn ngữ, tập quán, nghệ thuật và kiến trúc của quần đảo và Đông Dương.Sự ra đời của Hồi giáo vào quần đảo có thể được chia thành ba giai đoạn: (1) đầu tiên giai đoạn mở rộng từ Hijra (622) để 1100 (2) các giai đoạn thứ hai bao gồm khoảng 1100 đến 1500 và (3) các thứ ba giai đoạn kéo dài từ 1500 đến thời hiện đại.Giai đoạn đầu tiên là một sản phẩm thương mại địa chỉ liên lạc giữa các vùng biển Ấn Độ Dương. Thương mại giữa Tây á và đông á trước thời kỳ Hồi giáo. Các thương gia từ Yemen và Vịnh Ba tư theo gió mùa các bờ biển Malabar và từ đó đến quần đảo của Sri Lanka, Java và Sumatra. Thương mại này nấm với sự khởi đầu của Hồi giáo. Mạnh tay nhà Abbasid ở Baghdad đặc biệt là khuyến khích thương mại toàn cầu. Về phía tây, đoàn lữ hành thương mại đi qua sa mạc Sahara thông qua Tây Phi sâu vào những gì là ngày nay Ghana và Nigeria. Về phía đông, con đường tơ lụa Trung Quốc được brisk với hoạt động. Biển chịu thương mại đã không xa phía sau. Thương gia Hồi giáo, ả Rập và tiếng Ba tư, sau Ấn Độ Dương và bắt giữ số lượng lớn của thương mại với Ấn Độ, Đông Phi, Indonesia và Trung Quốc. Thuộc địa của thương nhân lớn lên trong Gujrat, Malabar, Sri Lanka, Sumatra, Canton và tất cả dọc theo bờ biển Đông Phi. Al Masudi ghi lại rằng năm 877, triều đại của hoàng đế đường Hi-Tsung, có là một thuộc địa của gần như 200.000 người Hồi giáo ở Canton, Trung Quốc. Một cuộc nổi dậy nông dân năm 887 buộc những người Hồi giáo để chạy trốn và giải quyết tại Kheda trên bờ biển phía tây của Malaya. Các thuộc địa buôn dọc theo mép của Ấn Độ Dương lớn trong kích thước và sự thịnh vượng giữa những năm 750 và 1100.Ấn tượng bởi sự trung thực và toàn vẹn của các thương gia, một số lớn các Malay chấp nhận Hồi giáo. Hôn cũng tham gia vào chuyển đổi, như đã xảy ra tại Malabar và Sumatra. Những người nhập cư đã không lực Hải quan và văn hóa của riêng họ vào cho dân cư địa phương. Thay vào đó, họ đã thông qua các nền văn hóa địa phương trong khi giới thiệu học thuyết của hoặc và các yêu cầu của Shariah. Người ả Rập đã luôn luôn là một thiểu số nhỏ trong số người Malay nhưng họ rất thích một vị trí đặc quyền trong xã hội. Họ nói ngôn ngữ của kinh Koran và có một danh tiếng cho lòng mộ đạo và vững vàng. Họ đã được sau khi tìm như là vợ chồng lý tưởng. Ngay cả rajas và các Sultan coi nó là một vinh dự có một ả Rập cưới trong gia đình và những người với máu ả Rập đã được vinh danh là Sayyids, hậu duệ của gia đình của tiên tri.Giai đoạn này đánh dấu đỉnh cao của nền văn minh Hồi giáo cổ điển. Đó là trong các thế kỷ 8 và 9 trường lớn của Fiqh phát triển ở Madina và Kufa. Hồi giáo đã được thực hiện bởi các thương gia ả Rập và tiếng Ba tư có một nội dung nặng Shariah và Fiqh. Đầu hồi giáo tại Indonesia và Malaysia thể hiện dòng trí tuệ trong Tây á, mặc dù vùng bên ngoài vòng tròn chính trị quân sự của Đế chế Abbasid. Cơ sở giáo dục của hajj đóng một phần quan trọng trong những phát triển. Hầu hết người ả Rập theo phái Shafi'i và trường học Maliki đã là các trường chủ đạo ở Madina và Damascus. Do đó, đây là các phòng học Fiqh đưa lại bởi các hajjis vào Indonesia và Malaysia.Khoảng năm 1100, thế giới Hồi giáo đã đi qua một biến đổi sâu sắc. Al Gazzali (mất 1111), thông qua các lực lượng và hùng biện của tác phẩm của ông, là một đòn nặng vào việc nghiên cứu triết học và cho tasawwuf một nơi đáng kính trong việc học Hồi giáo. Trước khi 1100, nền văn minh Hồi giáo là hướng ngoại và thực nghiệm, với sự nhấn mạnh nặng về Shariah và Fiqh. Sau khi 1100, nền văn minh Hồi giáo chuyển trụ, tập trung hơn vào tinh thần hơn về triết học và khoa học vật lý. Tasawwuf trở thành lực lượng thống trị trong lời dạy Hồi giáo. Đơn đặt hàng lớn Sufi, đã thay đổi cảnh quan tâm linh của Châu á và Phi, Lan ra ở Baghdad (Abdul Qader Jeelani, mất 1166), Delhi (Khwaja Moeenuddin Chishti, mất 1236), Konya, Thổ Nhĩ Kỳ (Jalaluddin Rumi, mất 1273) và Cairo (al Shadhuli, mất 1258). Nội dung cũng như các lực đẩy của nền văn minh Hồi giáo thay đổi. Quần đảo, như Ấn Độ, cảm thấy tác động của biến đổi này.Đó là trong giai đoạn 1100 đến 1500 Islam Lan truyền rộng rãi ở Indonesia và Malaya. Đó là một đạo hồi tinh thần, tập trung hơn vào các linh hồn hơn ngày nghi lễ, có tìm thấy một ngôi nhà trong quần đảo nhiều như là trường hợp ở Ấn Độ. Sự lây lan của Hồi giáo tại quần đảo theo một sự tiến triển địa lý trong một khoảng 400 năm (1100 đến 1500) bắt đầu với Sumatra, theo Java, Ma
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hồi giáo ở Indonesia
Đóng góp của Giáo sư Tiến sĩ Nazeer Ahmed, tiến sĩ Modern Indonesia có dân số Hồi giáo lớn nhất trên thế giới. Cùng với Malaysia và các đảo của Philippines, khu vực này là nhà của hơn 250 triệu người Hồi giáo. Trong lịch sử, khu vực này đã được gọi là Đông Ấn, nhưng chúng tôi sẽ sử dụng thuật ngữ "quần đảo" để bao gồm các quốc gia hiện đại của Indonesia, Malaysia và Brunei và thuật ngữ "Malay" là một thuật ngữ toàn diện bao gồm các người, ngôn ngữ và văn hóa của các quốc gia ba. Địa lý là một yếu tố quyết định quan trọng của lịch sử. Các khu vực rộng lớn kéo dài từ bán đảo Mã Lai đến New Guinea không phải là một phần của vùng đất rộng kết nối mở rộng từ Morocco đến Bengal. Mối liên kết địa lý đảm bảo tương tác quân sự chính trị giữa Bắc Phi, Ai Cập, Tây Á, Trung Á và Ấn Độ. Đông Á được tách từ này nối đất rộng bởi Ấn Độ Dương và vịnh Bengal. Do xa xôi của nó, là sự kiện chính trị và quân sự ở Đông Á đã bị ảnh hưởng chỉ peripherally bởi các sự kiện trong phần còn lại của thế giới Hồi giáo. Như một hệ quả, Indonesia và Malaysia đã phải giả mạo lịch sử của mình, mà là liên quan với các phần còn lại của thế giới Hồi giáo hơn, hàm lượng trí tuệ và tôn giáo thiêng liêng của nó và chỉ có chút trong nội dung quân sự-chính trị của nó. Các tiền Hồi giáo Archipelago đã có một giai cấp thống trị Hindu trên một ma trận Phật-Hindu-vật linh. Truyền dịch đầu tiên của các yếu tố của Ấn Độ vào quần đảo xảy ra trong triều đại của vua Ashoka (269-232 TCN). Ashoka là người đầu tiên để củng cố quyền lực của mình trên nhiều tiểu lục địa Ấn Độ. Triều đại đầu tiên của ông đã được đặc trưng bởi một cuộc chiến tranh không ngừng mở rộng lãnh địa của mình. Tuy nhiên, sau trận chiến Kalinga (khoảng năm 250 TCN), ông đã rất xúc động bởi sự tàn sát và phá của chiến tranh, mà ông theo Phật giáo. Vốn của mình Pataliputra (Patna) đã trở thành một trung tâm Phật giáo chính. Sắc lệnh của vua Ashoka phi bạo lực, phản ánh những lời dạy của Đức Phật, được khắc vào đá và đã được gửi đến Sri Lanka, Miến Điện, Afghanistan và quần đảo Indonesia. Các triều đại A Dục duy trì quan hệ ngoại giao với Toà án Assyrian of Persia và Syria, pharaoh của Ai Cập, Alexander I của Macedonia và các triều đại nhà Đường của Trung Quốc. Ấn Độ cũng là một cầu thủ lớn trong thương mại nối liền Trung Quốc, Ấn Độ và Địa Trung Hải. Nó đứng vào lý do mà các sứ giả của hoàng đế đã có thể thực hiện thông điệp của mình đến những nơi xa xôi của thế giới biết đến. Tuy nhiên, Phật giáo đã được làm chậm để mở rộng ảnh hưởng của mình trong các quần đảo và ở Trung Quốc, phản ánh một phần thông tin liên lạc khó khăn của thời đại và một phần phương pháp thụ động, bất bạo động của Phật giáo. Mãi cho đến thế kỷ thứ 3 và thứ 4 mà Phật giáo lan truyền nhanh chóng ở Trung Quốc, Nhật Bản và quần đảo. Trong thế kỷ thứ 4, phía bắc Ấn Độ đã được hợp nhất dưới sự Gupta Empire (320-467). Hoàng đế Chandra Gupta II (375-415) mở rộng vương quốc của mình thông qua các cuộc chinh phục, hôn nhân và ngoại giao trên nhiều tiểu lục địa Ấn Độ. Chúng ta biết khá nhiều về thời kỳ này thông qua các tác phẩm của các du khách Trung Quốc Pháp-Hsien. Trong thời gian này, Ấn Độ giáo đã trải qua một khoảng thời gian của sự hồi sinh ở Ấn Độ, thay thế Phật giáo là tôn giáo chiếm ưu thế của Ấn Độ. Các nhà thơ nổi tiếng Kalidasa sống tại tòa án của Chandra Gupta. Sự bảo trợ của triều đình khuyến khích ý tưởng Hindu để đi xa và rộng. Tuy nhiên, nó là miền nam Ấn Độ đó là xe chính cho việc truyền tải của Ấn Độ giáo với quần đảo. Địa lý cũng như chính trị ủng hộ miền Nam. Gió mùa kết nối các tuyến đường biển của Sri Lanka và các vùng đất Tamil đến Archipelago. Thương mại kích thích sự tương tác văn hóa và tôn giáo. Phật giáo là đức tin quốc tế ở châu Á nhưng Ấn Độ giáo được ơn trong hành lang của Sumatra, Campuchia và Việt Nam. Không nghi ngờ gì nữa những lợi thế thương mại của việc duy trì một mối quan tôn giáo phổ biến đóng một vai trò quan trọng. Miền nam Ấn Độ và Sri Lanka xuất khẩu bông, ngà voi, voi, công việc đồng thau và sắt để quần đảo và Trung Quốc. Đổi lại, các quần đảo xuất khẩu long não và gia vị. Trung Quốc xuất khẩu lụa, dầu và hổ phách. Các sản phẩm của Ấn Độ và Đông Nam Á được xuất khẩu từ bờ biển phía tây của Ấn Độ cho Đế chế La Mã ở Địa Trung Hải. Phương ngữ của ngôn ngữ miền Nam Ấn Độ cũng như trong tiếng Phạn được giới thiệu vào các quần đảo và vào Đông Dương. Các ảnh hưởng về phía nam Ấn Độ đã tăng trưởng với thời gian. Trong thế kỷ thứ 6 và thứ 7, các vương quốc Pallava và Chola kiểm soát đa số hiện nay Tamil Nadu, miền đông nam Ấn Độ là gì. Cả hai của những vương quốc này đã ăn thịt và sống nhờ vào đánh phá các nước láng giềng của họ. Các Cholas, đặc biệt là xây dựng một lực lượng hải quân mạnh mẽ và đột kích như xa như các hòn đảo của Indonesia. Trong năm 1025, các lực lượng hải quân Chola đánh bại các lực lượng hải quân của đế quốc Sri Vijaya có trụ sở tại Sumatra và trở thành lực lượng hải quân hùng mạnh nhất ở vịnh Bengal trong suốt nửa đầu của thế kỷ 11. Cùng với Keralites của Malabar và triều đại Pallava của mũi phía nam của Ấn Độ, các vùng Chola-Pallava cung cấp một liên kết quan trọng trong thương mại giữa các đế chế La Mã, Ấn Độ và Trung Quốc. Các vương quốc phía nam Ấn Độ tiếp tục phát triển thịnh vượng dưới triều đại kế tiếp cho đến khi sự xuất hiện của Malik Kafur (khoảng năm 1300), tổng của quân đội Alauddin Khilji tại Deccan, ở miền nam Ấn Độ. Trong hàng ngàn năm của các tương tác tiền Hồi giáo với các quần đảo, những ngôi đền của Angorwat tại Campuchia được xây dựng (khoảng năm 1000) và các vương quốc Hindu của Sri Vijaya ở Sumatra và Majapahit trong Java lên xuống, để lại một ảnh hưởng Sanskritic mạnh về ngôn ngữ ., hải quan, nghệ thuật và kiến trúc của các quần đảo và Đông Dương ra đời của Hồi giáo vào quần đảo có thể được chia thành ba giai đoạn: (1) giai đoạn đầu tiên kéo dài từ Hijra (622) 1100 (2) giai đoạn hai bao gồm thời gian 1100-1500 và (3) giai đoạn thứ ba, kéo dài từ 1500 đến thời hiện đại. Giai đoạn đầu tiên là một sản phẩm của danh bạ thương mại giữa các vùng biển của Ấn Độ Dương. Thương mại giữa Tây Á và Đông Á có trước thời kỳ Hồi giáo. Các thương gia từ Yemen và vùng Vịnh Ba Tư theo sau các đợt gió mùa với bờ biển Malabar và từ đó đến các hòn đảo của Sri Lanka, Java và Sumatra. Thương mại này mọc lên như nấm với sự khởi đầu của Hồi giáo. Abbasids mạnh mẽ ở Baghdad đặc biệt khuyến khích thương mại toàn cầu. Về phía tây, các đoàn lữ hành thương mại đi qua sa mạc Sahara qua Tây Phi sâu vào hôm nay Ghana và Nigeria là gì. Về phía đông, con đường tơ lụa Trung Quốc đã nhanh với hoạt động. Biển thương mại chịu không xa phía sau. Các thương gia Hồi giáo, cả người Ả Rập và Ba Tư, chạy dọc Ấn Độ Dương và chiếm phần lớn trong thương mại với Ấn Độ, Đông Phi, Indonesia và Trung Quốc. Thuộc địa của các thương gia lớn lên ở Gujrat, Malabar, Sri Lanka, Sumatra, Canton và dọc theo bờ biển Đông Phi. Al Masudi ghi rằng trong 877, dưới thời trị vì của hoàng đế Tang Hi-Tsung, đã có một thuộc địa của gần 200.000 người Hồi giáo ở Canton, Trung Quốc. Một cuộc nổi dậy của nông dân tại 887 buộc những người Hồi giáo phải chạy trốn và định cư tại Kheda trên bờ biển phía tây của Malaya. Các thuộc địa thương dọc theo mép của Ấn Độ Dương đã tăng trưởng về quy mô và sự thịnh vượng giữa những năm 750 và 1100. Ấn tượng bởi sự trung thực và tính toàn vẹn của các thương nhân, một số lượng lớn của người Mã Lai nhận Hồi giáo. Liên hôn nhân cũng đóng góp một phần trong việc chuyển đổi, như đã xảy ra ở Malabar và Sumatra. Những người nhập cư không buộc hải quan và văn hóa riêng của họ trên các quần thể địa phương. Thay vào đó, họ đã thông qua các nền văn hóa địa phương trong khi giới thiệu các học thuyết của Tawhid và các yêu cầu của Shariah. Người Ả Rập đã luôn luôn là một phần nhỏ trong số người Mã Lai, nhưng họ đã có được một vị trí đặc quyền trong xã hội. Họ nói bằng ngôn ngữ của Kinh Koran và đã có một danh tiếng cho lòng đạo đức và vững vàng. Họ được sau khi tìm vợ chồng như lý tưởng. Ngay cả các Rajas và những người Sultan coi đó là một vinh dự để có một người Ả Rập kết hôn trong các gia đình và những người có huyết Arab đã được vinh danh là Sayyids, hậu duệ của gia đình của Thiên sứ. Thời kỳ này đánh dấu đỉnh cao của nền văn minh Hồi giáo cổ điển. Đó là trong suốt thế kỷ thứ 8 và thứ 9 mà các trường lớn của Fiqh tiến hóa ở Madina và Kufa. Hồi giáo đã được thực hiện bởi các thương gia Ả Rập và Ba Tư đã có một nội dung lớn của Shariah và Fiqh. Hồi đầu ở Indonesia và Malaysia phản ánh các dòng trí tuệ ở Tây Á, mặc dù khu vực là bên ngoài vòng tròn quân sự chính trị của đế chế Abbasid. Các tổ chức của Hajj đóng một phần quan trọng trong sự phát triển này. Hầu hết những người Ả Rập theo trường Shafi'i và Maliki đó là những trường chiếm ưu thế trong Madina và Damascus. Do đó, đây là những trường học của Fiqh mang lại bởi các hajjis vào Indonesia và Malaysia. Circa 1100, thế giới Hồi giáo đã trải qua một sự biến đổi sâu sắc. Al Gazzali (d. 1111), thông qua sức mạnh và tài hùng biện của tác phẩm của ông, giáng một đòn nặng vào việc nghiên cứu triết học và đưa tasawwuf một nơi đáng kính trong việc học Hồi giáo. Trước năm 1100, nền văn minh Hồi giáo là người hướng ngoại và thực nghiệm, với sự nhấn mạnh vào Shariah và Fiqh. Sau năm 1100, nền văn minh Hồi giáo quay vào trong, tập trung nhiều hơn về tinh thần hơn về triết học và khoa học vật lý. Tasawwuf nổi lên như một lực lượng thống trị trong giáo lý Hồi giáo. Đơn đặt hàng Sufi lớn, đó là thay đổi cảnh quan tinh thần của châu Á và châu Phi, mọc lên ở Baghdad (Abdul Qader Jeelani, d. 1166), Delhi (Khwaja Moeenuddin Chishti, d. 1236), Konya, Thổ Nhĩ Kỳ (Jalaluddin Rumi, d. 1273) và Cairo (al Shadhuli, d. 1258). Các nội dung cũng như các lực đẩy của nền văn minh Hồi giáo đã thay đổi. Các quần đảo, như Ấn Độ, cảm nhận được tác động của sự biến đổi này. Đó là trong giai đoạn 1100-1500 là Hồi giáo lan truyền rộng rãi ở Indonesia và Mã Lai. Đó là một tinh thần Hồi giáo, tập trung nhiều hơn vào các linh hồn hơn về nghi lễ, mà tìm thấy một ngôi nhà ở các đảo nhiều như trường hợp ở Ấn Độ. Sự lan truyền của Islam trong quần đảo theo một tiến trình địa lý trong khoảng thời gian 400 năm (1100-1500) bắt đầu với Sumatra, tiếp theo là Java, Ma

























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: