Min Ho blinked several times, his eyes adjusting to the brightness of  dịch - Min Ho blinked several times, his eyes adjusting to the brightness of  Việt làm thế nào để nói

Min Ho blinked several times, his e

Min Ho blinked several times, his eyes adjusting to the brightness of the room. He was lying on his stomach, his face turned to the windows. Being a huge sleeper, he liked his room to still be dark even during the day, so he made sure that his curtains were thick enough to block out all sunlight. But that morning, he liked that the brightness roused him awake. He wouldn’t mind waking up to that feeling every day.

He smiled unconsciously, remembering where he was. He turned to face the other way, where Shin Hye would be sleeping. Except she wasn’t there. It was enough to jolt him awake; he pushed himself up and looked around her room. When he heard faint frying noises from outside, he calmed down and collapsed on the bed again. She’s here. He closed his eyes, the remnants of last night still stuck his head.

She smelled sweet. She tasted even better. Her body felt so soft and smooth against his skin, he kissed every part of her, unable to control himself. She whimpered and sighed at his every move, which only provoked him to do more. Her fingers were like magic – every inch of him that she touched felt electrified. And her lips. He can’t even begin to explain her lips. She had made her way on top of him and claimed his mouth, biting his lower lip. When she started nibbling on his neck while strands of her hair fell on his face, he thought he was going to explode. His trembling hands glided over her arms and her back, as if trying to memorize every curve and contour. He always made sure he was gentle when it comes to her, but that night, he moved with all the hunger and desire he had been keeping in, he was almost scared he would break her. As they fell asleep, he held her tightly in his arms and buried his face in her hair. He didn’t want to let her go. If possible, ever.

Min Ho was grinning from ear to ear as he recalled every detail. He pulled a pillow from Shin Hye’s side of the bed and covered his face with it, suddenly feeling the urge to scream. He couldn’t explain how he felt – ‘great’ would be understating it. He sat up and ran a hand through his tousled hair. He needed to control himself. And a cold shower. He got out of the bed and grabbed his jeans from the floor. As he put it on, he looked around.

‘Where’s my shirt?’ Ah, couch. He slowly walked to the door and opened it. The smell of food and coffee immediately welcomed him. He bit his lip, an image of Shin Hye making breakfast wearing nothing assailed his mind. He shook off the thought. Ya, pyuntae. Not helping. He strode to the couch to grab his shirt, but it wasn’t there.

He walked to the kitchen instead, where he knew Shin Hye would be. The sight that greeted him was even better than he had imagined earlier. There she was – her back to him, wearing a blue T-shirt a few sizes too big for her. He recognized it instantly. Min Ho chuckled silently before clearing his throat.

‘Is that my shirt?’

Shin Hye was slow to turn around. When she did, she was looking down, her bare feet on top of each other. She bit her lower lip and smiled awkwardly, still avoiding his eyes. ‘I’m sorry, I’ll change.’ She turned around to turn off the stove before hurriedly walking to the direction of her room. Min Ho caught her waist before she could take a step further.

Shin Hye let out a gasp as Min Ho pulled her in and trapped her in his arms. She balled her fists and pounded them lightly on his chest – her hair covering most of her face. ‘Ya, what are you doing?’ She squirmed and wriggled, but she was securely locked in his embrace. Shin Hye blew some of the hair strands that covered her eyes and looked up at Min Ho. He flashed her a cheeky smile.

‘Why are you wearing my shirt?’

Shin Hye’s cheeks reddened. ‘Uhhhh. I don’t know,’ she replied shyly.

‘Aigooooo, stop being cute. Come on, tell me why. I’m sure you have hundreds of other shirts in your closet.’

Shin Hye looked down once more, still unable to hold Min Ho’s gaze. ‘Promise you won’t laugh?’

‘I promise.’

‘You know, uhm, how in the movies and TV shows, girls wear their boyfriend’s clothes and stuff? I’ve always wanted to try it out, but I never had a boyfriend ‘til now. So the situation presented itself and I just took it…’

Min Ho stifled a laugh.

Shin Hye glared at him. ‘YA! I SAID NO LAUGHING!’ She hit his chest and tried to wiggle her way out again, failing miserably still. She sighed in defeat. ‘I know, I know. It’s lame, laugh all you want.’

‘I’m not laughing because it’s lame. I’m laughing because it’s cute.’ He kissed Shin Hye’s cheek lightly, making her blush. ‘And sweet.’ He proceeded to kiss the other cheek. ‘Oh, and good morning.’ He gave her a soft peck on the lips.

Shin Hye pushed herself off him, pouting. This time, he let her go. Holding her close like that made him subconsciously recall scenes from last night and he wasn’t sure if he had enough restraint not to do anything. He saw Shin Hye look down again; he initially thought she was still shying away from him, but strangely, he noticed that she studied him from the waist up. Her gaze stopped on his face, and a mischievous smirk played on her lips. ‘Uhh, I’ll change now.’ She raked her hand through her hair and walked away hurriedly.

What was that?

‘Oy, what’s with the smile?’ He called out to her before she could enter her room.

She stopped and looked back. ‘I’m wearing this for another reason.’ Shin Hye scanned Min Ho again from head to toe. ‘To look at you like that in broad daylight.’ It was her turn to give him a cheeky smile before swiftly opening the door to her room and going inside.

It took a while before Min Ho understood what she meant. He looked down at himself, wearing nothing else but faded jeans. He threw his head back in laughter. I guess I’m not the only pyuntae here.

When Shin Hye went out of her room, she was wearing her own T-shirt now, her hair in a high ponytail. Min Ho was leaning on the table, waiting for her. When she entered, he stood up straight and put his hands on his waist, as if striking a pose. Shin Hye furrowed her brows in curiosity as she extended her hand to give him his shirt back. Instead of taking it from her, Min Ho stretched out his arms slowly, pretending to yawn. He flexed his muscles, his upper body now in Shin Hye’s full view. He also bent his neck from side to side before resting his hands on his waist again, finishing off with a flirtatious look on his face.

‘Uhm. What are you doing?’ Shin Hye asked, pursing her lips to keep herself from smiling.

Min Ho sighed and gave her a naughty stare. ‘I feel objectified somehow, but if it’s for you, then I don’t mind. You can keep the shirt.’ He pushed Shin Hye’s hand away and sat down. ‘I knew I went into training for good reason,’ he mumbled to himself as he eyed his arms.

Shin Hye couldn’t hold it in anymore and chuckled. ‘Oppa, just wear the shirt. You’re going to get sick like that,’ she laid it down on the table before turning to the food on the stove.

Min Ho snickered, grabbed the shirt, and put it on. He noticed that it smelled differently, traces of her scent stuck. He tried to block the pervy thoughts that were about to flood his mind. Keep it together. He smiled and put his elbows on the table, his chin propped on his palm. He watched Shin Hye’s back as she prepared breakfast. Her neck was glistening, caused perhaps by fire from the stove. She was wearing a loose shirt, but he can imagine her silhouette underneath the fabric. His gaze trailed down until they reached her shapely legs, which were shown off perfectly by shorts that were too tight and short for comfort.

He closed his eyes and shook his head. ‘Too much, too much,’ he stood up gracelessly, the chair making a grating noise against the floor. Shin Hye turned around and saw Min Ho’s bothered expression. ‘Are you okay, oppa?’

‘Uhh,’ he scratched his head. No I’m not. This is driving me crazy. ‘Have you seen my phone?’

‘Ahh,’ her face lit up in recognition. ‘It’s on the coffee table. It rang a few times, but I didn’t want to wake you.’

She turned around again before pointing to the living room. Min Ho walked over to the couch, sensing the need to be at least a few meters away from Shin Hye for now. He ought to steady his heart rate or he’ll end up acting like a crazed man during breakfast.

He grabbed his phone from the table and swiped the screen. He frowned – nine missed calls, all from his manager. There were several messages from him, too. He looked at the time and dialled his manager’s number. After barely one ring, the ahjussi answered.

‘Where are you? I’ve been calling and texting you.’ His gruff voice filled Min Ho’s ears.

‘Hyung, you know where I am. It’s nowhere near call time. I have four hours left.’

‘No, you don’t. You have one hour left. Rehearsals were re-scheduled earlier to make way for an interview and pictorial this afternoon.’

Min Ho didn’t like what he just heard. ‘I’ve told President Jang over and over that I don’t appreciate it when last-minute appointments are added to my schedule. I’m working hard enough as it is. I can’t even count anymore how many times I’ve been on a plane in the last month.’

‘You had a rest day yesterday. And you’re not working now, are you?’ His manager snapped back, a hint of sarcasm in his voice.

‘What?!’ Min Ho raised his voice, enraged. ‘Hyung, I really don’t want to get into this with you because I know you’re just following orders. You of all people should know how tough this is for me. What little time I have for myself, I want to enjoy. Please don’t make resent my job,’ he said firmly. ‘If that interview was just added today, then that means that interview can be cancelled. I’ll see you in four hours.’ He hung up and turned his phone off. Closing his eyes, he massaged his temples with his fingers. If he had received that phone call a month ago, he would have nodded an
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
phút ho chớp mắt nhiều lần, đôi mắt điều chỉnh độ sáng của căn phòng. ông đang nằm trên bụng của mình, khuôn mặt của mình chuyển sang các cửa sổ. là một người ngủ rất lớn, ông thích phòng mình vẫn còn được tối ngay cả trong ngày, vì vậy ông đã chắc chắn rằng rèm cửa của ông đã đủ dày để chặn tất cả ánh sáng mặt trời. nhưng sáng hôm đó, ông thích rằng độ sáng đánh thức anh dậy.anh sẽ không nhớ thức dậy với cảm giác rằng mỗi ngày.

anh mỉm cười một cách vô thức, ghi nhớ nơi ông được. ông quay lại nhìn theo cách khác, nơi mà phương hye sẽ được ngủ. ngoại trừ cô không có ở đó. đó là đủ để jolt anh ta tỉnh táo, ông đẩy mình lên và nhìn xung quanh phòng. khi nghe tiếng chiên mờ nhạt từ bên ngoài, ông bình tĩnh lại và đổ sụp xuống giường một lần nữa. cô ấy ở đây.ông nhắm mắt lại, những tàn tích của đêm qua vẫn còn bị mắc kẹt đầu.

cô ngửi thấy mùi ngọt ngào. cô nếm thử tốt hơn. cơ thể của mình cảm thấy rất mềm mại và mịn màng làn da của mình, anh hôn lên tất cả các phần của cô ấy, không thể kiểm soát bản thân mình. cô rên rỉ và thở dài mỗi bước di chuyển của mình, mà chỉ gây ông làm nhiều hơn nữa. ngón tay của cô giống như ma thuật - mỗi inch của anh rằng cô cảm thấy xúc động điện. và môi.ông thậm chí không thể bắt đầu giải thích đôi môi của cô. cô đã làm theo cách của mình trên đầu trang của anh ta và tuyên bố miệng, cắn môi dưới của mình. khi cô bắt đầu tỉa trên cổ của mình trong khi sợi tóc của mình rơi trên khuôn mặt của mình, ông nghĩ rằng ông đã sắp nổ tung. đôi tay run rẩy lướt trên cánh tay và lưng cô, như thể cố gắng để ghi nhớ tất cả các đường cong và đường viền.ông luôn luôn chắc chắn ông đã nhẹ nhàng khi nói với cô ấy, nhưng đêm đó, ông chuyển với tất cả các đói và mong muốn ông đã được giữ trong, ông đã gần như sợ hãi ông sẽ phá vỡ của cô. khi họ ngủ thiếp đi, anh ôm cô ấy thật chặt trong vòng tay anh và vùi mặt vào mái tóc của mình. ông không muốn để cho cô ấy đi. nếu có thể, bao giờ hết.

phút ho đang cười toe toét từ tai nghe khi ông nhớ lại từng chi tiết.ông kéo một cái gối từ phía phương hye của giường và che mặt với nó, đột nhiên cảm thấy các yêu cầu để la hét. ông không thể giải thích anh cảm thấy như thế nào - 'lớn' sẽ được understating nó. ông ngồi dậy và đưa tay qua mái tóc bù xù của mình. ông cần phải kiểm soát bản thân. và tắm nước lạnh. ông đã ra khỏi giường và nắm lấy quần jean của mình từ sàn nhà. khi ông đặt nó trên, anh nhìn xung quanh.

'Đâu áo sơ mi của tôi? "Ah, đi văng. ông từ từ bước ra cửa và mở nó ra. mùi thức ăn và cà phê ngay lập tức chào đón anh. anh cắn môi, một hình ảnh của phương làm hye ăn sáng mặc gì chỉ trích tâm trí của mình. ông lắc ra khỏi suy nghĩ. ya, pyuntae. không giúp đỡ. ông sải bước đến chiếc ghế dài để lấy áo sơ mi của mình, nhưng nó không có ở đó.

anh bước vào bếp thay vào đó,nơi ông biết phương hye sẽ. là cảnh mà chào anh thậm chí còn tốt hơn so với ông đã tưởng tượng trước đó. có cô ấy - cô ấy trở lại với anh ta, mặc một chiếc áo thun màu xanh một vài kích thước quá lớn đối với cô. ông nhận ra nó ngay lập tức. phút ho cười lặng lẽ trước khi thanh toán bù trừ cổ họng của mình.

'là áo sơ mi của tôi?'

Shin Hye đã được làm chậm để quay lại. khi cô đã làm, cô ấy đã nhìn xuống,bàn chân trần của cô trên đầu trang của mỗi khác. cô cắn môi dưới của mình và mỉm cười lúng túng, vẫn tránh ánh mắt của mình. "Tôi xin lỗi, tôi sẽ thay đổi." Cô quay lại tắt bếp trước khi vội vã đi theo hướng phòng của mình. phút ho bắt eo cô trước khi cô có thể đi một bước xa hơn.

Shin Hye bật ra một tiếng thở hổn hển như min ho kéo cô vào và mắc kẹt cô trong vòng tay.cô cuộn lại nắm tay và đập chúng nhẹ nhàng trên ngực của mình - mái tóc của cô bao gồm hầu hết các khuôn mặt của cô. 'Ya, anh đang làm gì? "Cô quằn quại và luồn lách, nhưng cô đã bị khóa chặt trong vòng tay của mình. Shin Hye thổi một số sợi tóc che mắt cô và nhìn lên phút ho. ông lóe lên cô một nụ cười táo bạo. má

'tại sao bạn mặc áo sơ mi của tôi?'

phương Hye đỏ. 'Uhhhh.tôi không biết, "cô trả lời bẽn lẽn.

'aigooooo, dừng lại là dễ thương. thôi nào, cho tôi biết lý do tại sao. Tôi chắc rằng bạn có hàng trăm áo sơ mi khác trong tủ quần áo của bạn. '

Shin Hye nhìn xuống một lần nữa, vẫn không thể giữ cái nhìn phút ho. 'Hứa sẽ không cười?'

'I hứa.'

'Bạn biết, uhm, làm thế nào trong các bộ phim và chương trình truyền hình, các cô gái mặc quần áo bạn trai của họ và các công cụ?Tôi đã luôn luôn muốn thử nó ra, nhưng tôi không bao giờ có bạn trai "đến bây giờ. vì vậy tình hình được trình bày riêng của mình và tôi chỉ lấy nó ... "

phút ho nén một tiếng cười.

Shin Hye nhìn anh trừng trừng. 'Ya! tôi đã nói không cười! "cô đánh vào ngực của mình và cố gắng để ngọ nguậy theo cách của mình ra một lần nữa, thất bại thảm hại vẫn còn. cô thở dài trong thất bại. 'Tôi biết, tôi biết. nó què, cười tất cả các bạn muốn. "

"Tôi không cười vì nó khập khiễng. Tôi cười vì nó dễ thương. "Anh hôn lên má phương Hye nhẹ nhàng, làm cho má hồng của cô. 'Và ngọt ngào. "Ông tiến hành hôn má khác. "Oh, và tốt buổi sáng.", Ông đã cho cô một nụ hôn mềm mại trên môi.

Shin Hye đẩy mình ra khỏi anh, bĩu môi. thời gian này, ông đã để cho cô ấy đi.giữ cô lại gần như khiến ông vô thức nhớ lại những cảnh từ đêm qua và anh đã không chắc chắn nếu ông có đủ kiềm chế để không làm bất cứ điều gì. ông thấy phương Hye nhìn xuống một lần nữa, ông ban đầu nghĩ rằng cô vẫn còn ngần ngại từ anh ấy, nhưng kỳ lạ, ông nhận thấy rằng cô đã học ông từ thắt lưng trở lên. ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của mình, và một nụ cười tinh nghịch chơi trên môi cô. 'À,Tôi sẽ thay đổi ngay bây giờ. "Cô cào tay qua mái tóc của mình và bước đi vội vã.

Đó là gì?

'Oy, có chuyện gì với nụ cười?" Anh ta gọi cho cô trước khi cô có thể vào phòng của cô.

cô dừng lại và nhìn lại. "Tôi đang mặc này vì lý do khác. 'Phương hye quét phút ho một lần nữa từ đầu đến chân. 'Nhìn vào bạn như thế vào ban ngày.'Đến lượt của mình để cho anh ta một nụ cười táo bạo trước khi nhanh chóng mở cửa vào phòng và đi vào bên trong.

Phải mất một thời gian trước khi phút ho hiểu những gì cô muốn nói. anh nhìn xuống mình, mặc không có gì khác nhưng đã bị mờ quần jean. anh ngoảnh đầu lại cười. tôi đoán tôi không phải là pyuntae duy nhất ở đây.

khi Shin Hye đã đi ra khỏi phòng của cô, cô mặc áo thun của mình bây giờ,mái tóc của mình trong một kiểu đuôi ngựa cao. phút ho đã nghiêng trên bàn, chờ đợi cho cô ấy. khi cô bước vào, ông đứng thẳng dậy và đặt tay lên eo của mình, như thể nổi bật một tư thế. phương hye nhíu mày của cô trong sự tò mò khi cô đưa tay cho anh ta chiếc áo sơ mi của mình trở lại. thay vì dùng nó từ cô ấy, min ho kéo dài tay ra từ từ, giả vờ ngáp. ông uốn cong cơ bắp của mình,phần trên cơ thể của mình bây giờ trong xem đầy đủ phương Hye. ông cũng cúi cổ từ bên này sang bên kia trước khi nghỉ ngơi tay lên eo của mình một lần nữa, kết thúc bằng một cái nhìn tán tỉnh trên khuôn mặt của mình.

uhm. bạn đang làm gì? "phương hye hỏi, mím môi của mình để giữ cho mình khỏi mỉm cười.

phút ho thở dài và đưa cho cô một cái nhìn nghịch ngợm. 'Tôi cảm thấy khách quan bằng cách nào đó, nhưng nếu nó cho bạn, sau đó tôi không nhớ.bạn có thể giữ cho áo sơ mi. 'anh đẩy tay phương Hye đi và ngồi xuống. "Tôi biết tôi đã đi vào đào tạo cho các lý do chính đáng", ông lẩm bẩm khi anh nhìn cánh tay của mình.

Shin Hye không thể giữ nó được nữa và cười khúc khích. 'Oppa, chỉ mặc áo sơ mi. bạn sẽ bị bệnh như thế ", cô đặt nó xuống bàn trước khi chuyển sang thức ăn trên bếp.

phút ho cười khúc khích, nắm lấy áo sơ mi,và đặt nó trên. ông nhận thấy rằng nó có mùi khác nhau, dấu vết của mùi hương của cô bị mắc kẹt. ông đã cố gắng để ngăn chặn những suy nghĩ pervy rằng sắp tràn ngập tâm trí của mình. giữ nó lại với nhau. ông mỉm cười và đặt khuỷu tay lên bàn, cằm tựa trong lòng bàn tay. ông xem lại phương Hye khi cô chuẩn bị bữa ăn sáng. cổ của cô đã sáng lấp lánh, có lẽ gây ra bởi lửa từ bếp lò. cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng,nhưng ông có thể tưởng tượng hình bóng của mình bên dưới vải. ánh mắt của anh kéo xuống cho đến khi họ đạt được đôi chân quyến rũ của mình, được thể hiện ra một cách hoàn hảo bởi quần short quá chặt chẽ và ngắn cho thoải mái.

anh nhắm mắt lại và lắc đầu. 'Quá nhiều, quá nhiều ", ông đứng dậy gracelessly, ghế làm cho một tiếng lưới chống sàn.Shin Hye quay lại và thấy biểu hiện phiền phút ho. 'Không sao chứ, oppa?'

'À ", ông gãi đầu. không có tôi thì không. này là lái xe cho tôi điên. 'Bạn đã thấy điện thoại của tôi?'

'Ahh, khuôn mặt cô sáng lên trong sự công nhận. 'Nó trên bàn cà phê. nó vang lên một vài lần, nhưng tôi không muốn đánh thức bạn. '

cô quay lại một lần nữa trước khi chỉ tay vào phòng khách.phút ho bước tới chiếc ghế dài, cảm nhận sự cần thiết phải có ít nhất một vài mét từ phương hye cho bây giờ. ông nên để ổn định nhịp tim của mình hoặc ông sẽ kết thúc hoạt động như một người đàn ông điên cuồng trong bữa ăn sáng.

anh nắm lấy điện thoại của mình từ bảng và quẹt màn hình. ông cau mày - chín cuộc gọi nhỡ, tất cả từ người quản lý của mình. đã có một số tin nhắn từ anh, quá.anh nhìn vào thời điểm đó và bấm số của người quản lý của mình. sau khi chỉ một vòng, các ahjussi trả lời.

'ở đâu? Tôi đã gọi điện thoại và nhắn tin cho bạn. 'Giọng nói cộc cằn của ông đầy tai phút ho.

Hyung, bạn biết nơi tôi. nó hư thời gian gần cuộc gọi. tôi có bốn giờ để lại. '

' không, bạn không. bạn có một giờ trái.buổi diễn tập đã được lên kế hoạch trước đó lại để nhường chỗ cho một cuộc phỏng vấn và ảnh chiều nay. "

phút ho không thích những gì anh vừa nghe. "Tôi đã nói với chủ tịch jang đi nhắc lại rằng tôi không đánh giá cao nó khi các cuộc hẹn vào phút cuối được thêm vào lịch trình của tôi. Tôi đang làm việc chăm chỉ đủ như nó được. tôi thậm chí không thể đếm nữa bao nhiêu lần tôi đã được trên một máy bay trong tháng vừa qua. "

'Bạn đã có một ngày nghỉ ngơi ngày hôm qua. và bạn không làm việc bây giờ, phải không? 'quản lý của mình chụp lại, một chút mỉa mai trong giọng nói của anh.

' những gì? 'min ho cao giọng, tức giận. 'Hyung, tôi thực sự không muốn để có được vào điều này với bạn, vì tôi biết bạn đang chỉ làm theo lệnh. bạn của tất cả mọi người nên biết làm thế nào khó khăn này là dành cho tôi. những gì tôi có ít thời gian cho bản thân mình, tôi muốn thưởng thức.xin vui lòng không làm cho phẫn nộ công việc của tôi ", ông nói chắc chắn. 'Nếu cuộc phỏng vấn đã được chỉ cần thêm ngày hôm nay, thì đó có nghĩa là cuộc phỏng vấn có thể được hủy bỏ. Tôi sẽ nhìn thấy bạn trong bốn giờ. "Anh gác máy và quay điện thoại của mình ra. nhắm mắt lại, ông bóp trán của mình với ngón tay của mình. nếu ông đã nhận được cuộc gọi điện thoại một tháng trước đây, ông đã có thể gật đầu một
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Min Ho blinked nhiều lần, đôi mắt của mình để điều chỉnh độ sáng của căn phòng. Ông nằm trên bụng của ông, khuôn mặt của mình quay sang các cửa sổ. Là một sleeper lớn, ông thích phòng của mình vẫn còn tối ngay cả trong ngày, do đó, ông đã chắc chắn rằng màn cửa của mình đã đủ dày để chặn ra ánh sáng mặt trời tất cả. Nhưng vào sáng hôm đó, ông thích độ sáng roused anh ta tỉnh táo. Ông sẽ không nhớ thức dậy để cảm thấy rằng mỗi ngày.

ông cười vô thức, ghi nhớ nơi ông. Ông đã chuyển sang mặt theo một cách khác, nơi Shin Hye sẽ ngủ. Ngoại trừ việc nó không có. Nó là đủ để lắc bật ra anh ta tỉnh táo; ông đã đẩy mình lên và nhìn xung quanh phòng của cô. Khi ông nghe âm thanh mờ nhạt frying từ bên ngoài, ông calmed xuống và sụp đổ trên giường một lần nữa. Cô ấy ở đây. Ông nhắm mắt, phần còn lại của đêm vẫn còn khó khăn của mình đầu.

cô mùi ngọt. Cô nếm tốt hơn. Cơ thể của mình cảm thấy rất mềm và mịn chống lại làn da của mình, ông hôn mỗi một phần của cô, không thể kiểm soát mình. Cô whimpered và thở dài tại mọi di chuyển của mình, mà chỉ chọc tức anh ta để làm nhiều hơn nữa. Ngón tay của cô đã giống như ảo thuật-mỗi inch của ông rằng cô xúc động cảm thấy điện khí hoá. Và đôi môi của mình. Ông thậm chí không thể bắt đầu để giải thích đôi môi của mình. Cô đã thực hiện theo cách của mình trên đầu trang của anh ta và tuyên bố miệng của mình, cắn môi dưới của mình. Khi cô bắt đầu nibbling trên cổ của mình trong khi sợi của mái tóc của cô rơi trên khuôn mặt của mình, ông nghĩ rằng ông sẽ phát nổ. Tay rung lướt trên cánh tay của cô và cô ấy trở lại, như thể cố gắng để ghi nhớ tất cả các đường cong và đường viền. Ông luôn luôn thực hiện chắc chắn ông đã nhẹ nhàng khi nói đến cô ấy, nhưng đêm đó, ông chuyển tất cả các đói và mong muốn ông có giữ trong, ông đã gần như sợ hãi ông sẽ phá vỡ nó. Khi họ rơi vào giấc ngủ, ông tổ chức của mình một cách chặt chẽ trong cánh tay của mình và bị chôn vùi khuôn mặt của mình trong tóc của cô. Ông không muốn để cho cô ấy đi. Nếu có thể, bao giờ hết.

Min Ho grinning từ tai đến tai khi ông nhớ lại mọi chi tiết. Ông kéo một gối từ Shin Hye bên giường và được bảo hiểm của mình phải đối mặt với nó, đột nhiên cảm thấy Đôn đốc để la hét. Ông không thể giải thích làm thế nào ông cảm thấy-'tuyệt vời' nào understating nó. Ông ngồi lên và chạy một tay thông qua mái tóc của mình tousled. Ông cần phải kiểm soát bản thân. Và vòi sen nước lạnh. Ông đã nhận ra khỏi giường và nắm lấy quần jean của mình từ sàn nhà. Như ông đã đặt nó, ông nhìn xung quanh.

'Đó là áo sơ mi của tôi?' Ah, đi văng. Ông từ từ đi vào cửa và mở nó. Mùi của thực phẩm và cà phê ngay lập tức chào đón anh ta. Anh ta cắn môi của mình, một hình ảnh của Shin Hye làm bữa ăn sáng mặc gì assailed tâm trí của mình. Ông làm rung động tắt những suy nghĩ. Ya, pyuntae. Không giúp đỡ. Ông strode để đi văng để lấy áo của mình, nhưng nó không có.

ông đi bộ đến nhà bếp thay vào đó, nơi ông biết Shin Hye sẽ là. Cảnh đó chào đón anh ta thậm chí tốt hơn là ông có thể tưởng tượng trước đó. Cô đã có-trở lại của cô với anh ta, mặc một T-shirt màu xanh một vài kích thước quá lớn cho cô ấy. Ông công nhận nó ngay lập tức. Min Ho chuckled âm thầm trước khi thanh toán bù trừ cổ họng của mình.

'là áo sơ mi của tôi phải không?'

Shin Hye là chậm để biến xung quanh. Khi cô ấy đã làm, cô đã tìm kiếm xuống, của cô chân trần trên đầu trang của mỗi khác. Cô bit của mình môi dưới và cười awkwardly, vẫn tránh đôi mắt của mình. 'Xin lỗi, tôi sẽ thay đổi.' Cô quay lại để tắt bếp trước khi vội vã đi bộ đến sự chỉ đạo của phòng của cô. Min Ho bắt eo của mình trước khi cô có thể đi một bước xa hơn.

Shin Hye để cho ra một gasp như Min Ho kéo cô ấy và cô ấy bị mắc kẹt trong cánh tay của mình. Cô balled nắm tay của mình và đập chúng nhẹ trên ngực của mình-mái tóc của mình, bao gồm hầu hết các khuôn mặt của cô. ' Ya, mày làm?' Cô squirmed và hiến, nhưng cô được một cách an toàn bị khóa trong ôm hôn của mình. Shin Hye thổi một số các sợi tóc bao phủ mắt và nhìn Min Ho. Ông nhảy cho cô ấy một nụ cười táo bạo.

'tại sao bạn mặc áo sơ mi của tôi?'

Shin Hye má đỏ. ' Uhhhh. Tôi không biết,' cô trả lời shyly.

'Aigooooo, dừng được dễ thương. Thôi nào, cho tôi biết tại sao. Tôi chắc rằng bạn có hàng trăm của áo sơ mi khác trong tủ quần áo của bạn.'

Shin Hye nhìn xuống một lần nữa, vẫn không thể giữ chiêm ngưỡng Min Ho. 'Lời hứa anh sẽ không cười?'

'Tôi hứa.'

' Bạn đã biết, uhm, làm thế nào trong các phim và chương trình truyền hình, cô gái mặc quần áo của bạn trai và các công cụ? Tôi đã luôn luôn muốn thử nó ra, nhưng tôi không bao giờ có một bạn trai til bây giờ. Do đó, tình hình trình bày chính nó và tôi chỉ cần lấy nó... '

Min Ho stifled một cười.

Shin Hye glared vào anh ta. ' YA! TÔI NÓI KHÔNG CƯỜI!' Cô nhấn ngực của mình và cố gắng để lung theo cách của mình ra một lần nữa, không miserably vẫn còn. Cô thở dài trong thất bại. ' Tôi biết, tôi biết. Nó là lame, cười tất cả các bạn muốn.'

' Tôi không cười bởi vì nó là lame. Tôi cười vì nó là dễ thương.' Ông hôn Shin Hye má nhẹ, làm cho cô ấy blush. 'Và ngọt.' Ông tiến hành hôn các má khác. 'Oh, và good morning.' Ông đã cho cô ấy một peck mềm trên môi.

Shin Hye đẩy mình ra khỏi anh ta, pouting. Thời gian này, ông thả cô ấy ra. Giữ cô ấy gần như thế khiến ông subconsciously thu hồi cảnh từ đêm qua và ông đã không chắc chắn nếu ông có đủ hạn chế không phải làm bất cứ điều gì. Ông thấy Shin Hye nhìn xuống một lần nữa; Ông ban đầu nghĩ rằng cô ấy đã vẫn còn shying xa anh ta, nhưng kỳ lạ, ông nhận thấy rằng cô đã nghiên cứu anh ta từ thắt lưng lên. Chiêm ngưỡng của mình dừng lại trên khuôn mặt của mình, và nhếch mép tinh nghịch chơi trên môi của cô. ' Uhh, Tôi sẽ đổi ngay.' Cô raked tay thông qua mái tóc của mình và đi bộ đi nhanh chóng.

gì?

'Oy, what's với nụ cười?' Ông gọi là ra với cô ta trước khi cô có thể nhập vào phòng của cô.

cô dừng lại và nhìn lại. 'Tôi đang mặc này cho một lý do.' Shin Hye quét Min Ho một lần nữa từ đầu đến chân. ' Để nhìn vào bạn như vậy trong ánh sáng ban ngày rộng.' Nó đã là lần lượt của mình để cho anh ta một nụ cười táo bạo trước khi nhanh chóng mở cửa cho cô phòng và đi bên trong.

mất một lúc trước khi Min Ho hiểu những gì cô có nghĩa là. Ông nhìn xuống lúc mình, mặc không có gì khác, nhưng quần Jean phai mờ. Ông đã ném đầu trở lại trong tiếng cười. Tôi đoán tôi không phải là duy nhất pyuntae đây.

khi Shin Hye đã đi ra khỏi phòng của cô, cô mặc T-shirt mình bây giờ, tóc của cô trong một ponytail cao. Min Ho dựa trên bảng, chờ đợi cho cô ấy. Khi nó đi vào, ông đứng lên thẳng và đặt tay trên eo của mình, như thể nổi bật một tư thế. Shin Hye nhăn lông mày của cô trong tò mò như cô mở rộng bàn tay của cô để cho anh ta trở lại áo sơ mi của mình. Kéo thay vì lấy nó từ cô ấy, Min Ho dài ra cánh tay của mình từ từ, giả vờ để ngáp. Ông flexed cơ bắp của mình, cơ thể của mình trên bây giờ trong chế độ xem đầy đủ Shin Hye. Ông cũng cong cổ từ bên này sang bên kia trước khi nghỉ ngơi bàn tay của mình trên eo của mình một lần nữa, hoàn thiện off với flirtatious sau một-the-cảnh nhìn vào khuôn mặt của mình.

'Uhm. Anh đang làm gì?' Shin Hye hỏi, pursing đôi môi của mình để giữ cho mình từ mỉm cười.

Min Ho thở dài và đã cho cô ấy một stare nghịch ngợm. ' Tôi cảm thấy objectified bằng cách nào đó, nhưng nếu nó là dành cho bạn, sau đó tôi không quan tâm. Bạn có thể giữ cho áo.' Ông đẩy Shin Hye tay đi và ngồi xuống. 'Tôi biết tôi đã đi vào đào tạo cho lý do tốt,' ông mumbled cho mình như ông mắt cánh tay của mình.

Shin Hye không thể giữ nó trong nữa và chuckled. ' Oppa, chỉ mặc áo. Bạn sẽ nhận được bệnh như thế,' cô đặt nó xuống trên bàn trước khi chuyển sang thực phẩm trên bếp.

Min Ho snickered, nắm lấy áo sơ mi, và đặt nó trên. Ông nhận thấy rằng nó một cách khác nhau, mùi dấu vết của mùi hương của cô bị mắc kẹt. Ông đã cố gắng để ngăn chặn những suy nghĩ pervy đã về đến lũ tâm trí của mình. Giữ nguyên nào. Ông cười và đặt khuỷu tay của mình trên bàn, tựa trên cằm của ông. Ông dõi Shin Hye trở lại là cô chuẩn bị bữa sáng. Cổ của cô gleaming, có lẽ gây ra bởi cháy từ lò. Cô đã mặc một áo sơ mi rời, nhưng ông có thể tưởng tượng của cô bóng bên dưới vải. Chiêm ngưỡng của mình kéo xuống cho đến khi họ đạt đến chân cân đối, mà đã được hiển thị hoàn toàn bởi quần short đã quá chặt chẽ và viết tắt Tiện nghi.

ông nhắm mắt và lắc đầu. ' Quá nhiều, quá nhiều,' ông đứng dậy gracelessly, chủ tịch, làm cho tiếng ồn sàn lưới chống lại sàn nhà. Shin Hye quay xung quanh và thấy biểu hiện bực Min Ho. 'Là chứ, oppa?'

'Uhh,' ông trầy xước đầu của mình. Không tôi không. Điều này lái xe cho tôi điên. 'Bạn đã nhìn thấy điện thoại của tôi?'

'Ahh,' khuôn mặt của mình thắp sáng trong sự công nhận. ' Nó là trên bàn uống cà phê. Nó rang một vài lần, nhưng tôi không muốn đánh thức bạn.'

Cô quay lại một lần nữa trước khi chỉ để phòng. Min Ho đi qua để chiếc ghế dài, cảm biến phải là ít nhất một vài mét từ Shin Hye cho bây giờ. Ông phải ổn định nhịp tim của ông hoặc ông sẽ kết thúc hoạt động như một người đàn ông điên rồ trong Bữa sáng.

ông nắm lấy điện thoại của mình từ bảng và swiped màn hình. Ông tán thành-9 mất cuộc gọi, tất cả từ quản lý của mình. Đã có một số tin nhắn từ anh ta, quá. Ông nhìn vào lúc đó và ñeå goïi ñeán choïn số quản lý của mình. Sau khi chỉ một vòng, ahjussi trả lời.

' ở đâu? Tôi đã gọi điện thoại và nhắn tin bạn.' Giọng gruff đầy Min Ho tai.

'Hyung, bạn biết tôi đang ở đâu. Đó là hư không ở gần thời gian cuộc gọi. Tôi có bốn giờ còn lại.'

' Bạn không. Bạn có một giờ còn lại. Rút được tái dự kiến trước đó để mở đường cho một cuộc phỏng vấn và báo ảnh buổi chiều này.'

Min Ho không thích những gì ông chỉ nghe. ' Tôi đã nói với tổng thống Jang hơn và hơn mà tôi không đánh giá cao nó khi phút cuối cuộc hẹn được bổ sung vào lịch trình của tôi. Tôi đang làm việc đủ cứng vì nó là. Tôi không thậm chí truy cập nữa bao nhiêu lần tôi đã trên một máy bay trong thang qua.'

' Bạn đã có một ngày nghỉ ngơi vào ngày hôm nay. Và bạn đang không làm việc bây giờ, bạn có?' Quản lý của mình gãy trở lại, một gợi ý của mỉa mai trong giọng.

'Gì?!' Min hồ lớn lên tiếng nói của mình, phẫn nộ. ' Hyung, tôi thực sự không muốn nhận được vào điều này với bạn vì tôi biết bạn đang chỉ theo dõi đơn đặt hàng. Bạn của tất cả mọi người nên biết bao khó khăn này là dành cho tôi. Ít thời gian những gì tôi có cho bản thân mình, tôi muốn tận hưởng. Xin đừng bắt resent công việc của tôi,' ông nói vững chắc. ' Nếu cuộc phỏng vấn rằng đã chỉ được bổ sung vào ngày hôm nay, sau đó điều đó có nghĩa rằng cuộc phỏng vấn có thể được hủy bỏ. Tôi sẽ nhìn thấy bạn trong vòng 4 giờ.' Ông treo lên và tắt điện thoại của mình. Ông đóng cửa đôi mắt của mình, massage ngôi đền của mình với ngón tay của mình. Nếu ông đã nhận được rằng cuộc gọi điện thoại một tháng trước, ông sẽ có gật đầu một
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: