1PaperThe United States, Japan, and the Trans-Pacific PartnershipOver  dịch - 1PaperThe United States, Japan, and the Trans-Pacific PartnershipOver  Việt làm thế nào để nói

1PaperThe United States, Japan, and

1
Paper
The United States, Japan, and the Trans-Pacific Partnership
Over the past two decades, the United States and Japan built an extensive network of free trade
agreements (FTAs) with countries in the Asia-Pacific region but did not move forward with
bilateral talks. Japan’s participation in the Trans-Pacific Partnership (TPP) marks the first such
venture, albeit in the context of broader regional negotiations. Japan makes the TPP a big deal
for the United States. Its GDP is the same as the combined total of the non-US participants. So
from a US perspective, adding Japan doubles the size of the trading arrangement covered by the
prospective TPP accord.
The Basics of US-Japan Trade
In 2012, Japan was the United States’ fifth-largest goods trading partner, with two-way trade
(exports plus imports) of $220 billion. But bilateral trade has expanded relatively slowly over the
past decade, with US exports to Japan growing on average just 4 percent and US imports from
Japan on average 3 percent (see table 1). Moreover, since 2003, US–Japan trade has increasingly
comprised a smaller share of total US trade. Indeed, while Japan was once the top US trading
partner in the Asia-Pacific region, China has now usurped that role, and Korea has now
concluded the most comprehensive FTA to date with the United States.
US and Japanese bilateral exports are concentrated in similar products, including electrical
machinery, optic and medical instruments, and nuclear reactors (table 2). In 2012, aircraft and
parts was the United States’ top export to Japan, while motor vehicles and parts was Japan’s top
export to the United States. Importantly, the United States is the largest source of agricultural
imports for Japan, supplying $20 billion or 21 percent of Japan’s total agricultural imports (see
table 3). The United States ran an $80 billion deficit in merchandise trade with Japan in 2012 and
a modest surplus in services trade of $17 billion.
2
Japan remains a top destination for the United States foreign direct investment (FDI) in the
region, second only to Singapore. The market for FDI centers primarily in the finance and
insurance, manufacturing, and wholesale sectors. In 2012, US FDI stock in Japan was $134
billion, which comprises just 3 percent of total US global FDI but 20 percent of total FDI in the
Asia-Pacific (see table 4). By far, Japan is the most important source of FDI in the United States
from the region. In 2012, the United States reported inward FDI stock from Japan of $308
billion, which accounts for 72 percent of total FDI from the Asia-Pacific. The primary targeted
sectors include wholesale trade, manufacturing, transportation equipment, and finance and
insurance.
Japan’s Cautious TPP Overtures
In 2010, former Prime Minister Naoto Kan sought to accelerate Japan’s decision on whether to
join the TPP talks, and began to develop strategies for garnering support and muting opposition
from agricultural and other key domestic constituencies. Sadly, the Tohoku earthquake, tsunami,
and nuclear disaster of March 2011 necessarily set back the timeline for Japan’s decision so the
government could focus its efforts on a rebuilding strategy.
The Japanese government’s Interim Report on Strategies to Revitalize Japan (August 2011)1
recognizes these problems and recommends reforms over the following five years “to enhance
the competitiveness and soundness of Japan’s agriculture, forestry, and fisheries” including
“introducing more efficient distribution systems.” Some Japanese observers wonder whether it
would be better to provide income support to farmers in lieu of trade protection. With the
exception of rice, the cost of such transfers could be accommodated in the budget without too
much difficulty—especially if recent tax changes succeed in generating additional revenues.
Japan has already begun to implement reforms.
In October 2011, the U.S.-Japan Business Council released a white paper supporting Japan’s
participation in the TPP, emphasizing the positive benefits it would have on Japan’s economic
growth by stimulating economic reforms in key areas that will “make the economy more
dynamic and competitive, and a more attractive place to invest and operate.” The paper also
emphasizes the importance of a realistic reform plan and timeframe. Two months later, Prime
Minister Noda announced at the APEC summit in Honolulu that Japan would enter into
consultations with current TPP participants to explore the possibility of joining the negotiations.2
It was not until March 2013, however, that the new Prime Minister Shinzo Abe actually

1
For the complete text, see
http://www.cas.go.jp/jp/seisaku/npu/policy04/pdf/20110826/20110826_1.pdf.
2 The Hawaii statement only expressed interest and did not formally ask to join the TPP talks (as Canada
and Mexico did at the same meeting).
3
requested a seat at the TPP table. After approval by all the current TPP countries, Japan became
the 12th country to participate in the TPP when it entered the talks in July 2013.
The TPP in a Nutshell
From the onset of the talks in March 2010, TPP countries have sought to craft what they call a
“21st-century” trade pact. Their goal is to make it comprehensive in scope, covering policies that
affect trade and investment in goods and services whether implemented at the border or through
domestic regulatory policies. The TPP countries have been like-minded in their pursuit of this
overarching goal. But these like-minded countries are not alike in terms of their size or level of
development (see table 5), and each has its own specific negotiating priorities and political
sensitivities that will need to be addressed in the final TPP deal.
The TPP is the most substantial trade agreement under negotiation in the Asia-Pacific region in
terms of its economic footprint, depth of prospective trade liberalization, and scope of rulemaking
obligations. TPP countries now represent almost 40 percent of global output and 25
percent of world exports of goods and services. TPP’s “high standards” would create important
new export opportunities, encourage inflows of foreign direct investment, and spur
improvements in the quality of economic institutions and economic governance. Importantly, the
TPP would promote more competition and investment in services, which in turn would spur
productivity growth across the economy.
At the same time, TPP disciplines would impose binding constraints on specific policies often
favored by politicians that provide preferences to domestic firms and restrictions on import
competition. The rule-making obligations would constrain the use of industrial policy measures
that discriminate against foreign suppliers and investors, including via government procurement
preferences. In that regard, disciplines on subsidies and other preferential policies favoring stateowned
enterprises (SOEs) would be required to achieve competitive neutrality among public and
private enterprises in the domestic market. In addition, the TPP probably will require effective
implementation and enforcement of international obligations in areas such as labor, environment,
intellectual property rights, and competition policy, which may also be subject to binding dispute
settlement procedures.
Unlike many agreements among Asian countries, the TPP participants have committed to
comprehensive coverage of agriculture, including eliminating tariffs and streamlining nontariff
measures (NTMs) such as sanitary and phytosanitary standards. The TPP agreement aims to
cover “substantially all” goods with the more import-sensitive products subject to a protracted
liberalization schedule. For a narrow range of products, the TPP may allow partial liberalization
through expanded tariff rate quotas, and some countries may push for exemptions of their most
sensitive products, following the precedents of sugar in the US-Australia free trade agreement
(FTA) and rice in the Korea–US FTA (KORUS FTA).
4
Like agricultural goods, manufactures are protected by an array of restrictions that benefit
domestic industries such as automobiles, electronics, and clothing. The TPP negotiations aim to
dismantle tariffs and liberalize NTMs that inhibit trade flows by inter alia introducing lessrestrictive
rules of origin and creating nondiscriminatory access to government procurement
contracts.3

In services, negotiations are seeking to liberalize barriers to trade and investment across all
modes of supply and will introduce new disciplines on foreign investment to ensure
nondiscriminatory treatment and provide security and protection to foreign investors. Priority
attention is being given to key infrastructure services like finance, insurance,
telecommunications, air express delivery, and other transport services. The goal is to reduce
restrictions on commercial presence and establish new disciplines on foreign investment to
ensure nondiscriminatory treatment, security, and greater transparency (for example, by
removing or reducing limitations on foreign ownership and giving foreign individuals and firms
the right to provide cross-border services without the requirement to establish commercial
presence).
The TPP will thus do more than grant preferential access to member countries. It will also create
an extensive new trade rulebook with broad-ranging obligations on investment policy
comparable or greater than those embodied in bilateral investment treaties (BITs) along with
enforcement provisions such as investor-state dispute procedures. As such, the TPP investment
chap
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1GiấyHoa Kỳ, Nhật bản, và quan hệ đối tác Trans-Thái Bình DươngHơn hai thập kỷ qua, Hoa Kỳ và Nhật bản xây dựng một mạng lưới rộng lớn của thương mại tự dothỏa thuận (FTA) với nước trong khu vực Châu á-TBD nhưng không di chuyển về phía trước vớiđàm phán song phương. Dấu hiệu của Nhật bản tham gia trong quan hệ đối tác Trans-Thái Bình Dương (TPP) đầu tiên như vậyliên doanh, mặc dù trong bối cảnh của cuộc đàm phán khu vực rộng lớn hơn. Nhật bản làm cho TPP một vấn đề lớnĐối với Hoa Kỳ. GDP là giống như Tổng số kết hợp của những người tham gia-US. Vì vậytừ một quan điểm Mỹ, thêm Nhật Bản tăng gấp đôi kích thước của sự sắp xếp thương mại được bao phủ bởi cáctiềm năng TPP phù hợp.Khái niệm cơ bản của thương mại Hoa Kỳ-Nhật bảnVào năm 2012, Nhật bản là Hoa kỳ kinh doanh đối tác, với thương mại hai chiều hàng lớn thứ năm(xuất khẩu cộng với nhập khẩu) 220 tỷ USD. Nhưng thương mại song phương đã mở rộng tương đối chậm hơn cáctrong quá khứ thập kỷ, với Hoa Kỳ xuất khẩu sang Nhật Bản tăng trưởng trung bình chỉ cần 4 phần trăm và Hoa Kỳ nhập khẩu từNhật bản trung bình 3 phần trăm (xem bảng 1). Hơn nữa, từ năm 2003, thương mại Hoa Kỳ-Nhật bản đã ngày càngbao gồm một phần nhỏ của tất cả các thương mại Hoa Kỳ. Thật vậy, trong khi Nhật bản đã từng đầu chúng tôi kinh doanhcác đối tác trong khu vực Châu á – Thái bình, Trung Quốc bây giờ đã chiếm vai trò, và Triều tiên có ngay bây giờkết luận FTA toàn diện nhất đến nay với Hoa Kỳ.Hoa Kỳ và Nhật bản xuất khẩu song phương được tập trung trong sản phẩm tương tự, bao gồm cả điệnmachinery, optic and medical instruments, and nuclear reactors (table 2). In 2012, aircraft andparts was the United States’ top export to Japan, while motor vehicles and parts was Japan’s topexport to the United States. Importantly, the United States is the largest source of agriculturalimports for Japan, supplying $20 billion or 21 percent of Japan’s total agricultural imports (seetable 3). The United States ran an $80 billion deficit in merchandise trade with Japan in 2012 anda modest surplus in services trade of $17 billion. 2Japan remains a top destination for the United States foreign direct investment (FDI) in theregion, second only to Singapore. The market for FDI centers primarily in the finance andinsurance, manufacturing, and wholesale sectors. In 2012, US FDI stock in Japan was $134billion, which comprises just 3 percent of total US global FDI but 20 percent of total FDI in theAsia-Pacific (see table 4). By far, Japan is the most important source of FDI in the United Statesfrom the region. In 2012, the United States reported inward FDI stock from Japan of $308billion, which accounts for 72 percent of total FDI from the Asia-Pacific. The primary targetedsectors include wholesale trade, manufacturing, transportation equipment, and finance andinsurance.Japan’s Cautious TPP OverturesIn 2010, former Prime Minister Naoto Kan sought to accelerate Japan’s decision on whether tojoin the TPP talks, and began to develop strategies for garnering support and muting oppositionfrom agricultural and other key domestic constituencies. Sadly, the Tohoku earthquake, tsunami,and nuclear disaster of March 2011 necessarily set back the timeline for Japan’s decision so thegovernment could focus its efforts on a rebuilding strategy.The Japanese government’s Interim Report on Strategies to Revitalize Japan (August 2011)1recognizes these problems and recommends reforms over the following five years “to enhancethe competitiveness and soundness of Japan’s agriculture, forestry, and fisheries” including“introducing more efficient distribution systems.” Some Japanese observers wonder whether itwould be better to provide income support to farmers in lieu of trade protection. With theexception of rice, the cost of such transfers could be accommodated in the budget without toomuch difficulty—especially if recent tax changes succeed in generating additional revenues.Japan has already begun to implement reforms.In October 2011, the U.S.-Japan Business Council released a white paper supporting Japan’sparticipation in the TPP, emphasizing the positive benefits it would have on Japan’s economicgrowth by stimulating economic reforms in key areas that will “make the economy moredynamic and competitive, and a more attractive place to invest and operate.” The paper alsoemphasizes the importance of a realistic reform plan and timeframe. Two months later, PrimeMinister Noda announced at the APEC summit in Honolulu that Japan would enter intoconsultations with current TPP participants to explore the possibility of joining the negotiations.2It was not until March 2013, however, that the new Prime Minister Shinzo Abe actually1 For the complete text, seehttp://www.cas.go.jp/jp/seisaku/npu/policy04/pdf/20110826/20110826_1.pdf.2 The Hawaii statement only expressed interest and did not formally ask to join the TPP talks (as Canadaand Mexico did at the same meeting).3requested a seat at the TPP table. After approval by all the current TPP countries, Japan becamethe 12th country to participate in the TPP when it entered the talks in July 2013.The TPP in a NutshellFrom the onset of the talks in March 2010, TPP countries have sought to craft what they call a“21st-century” trade pact. Their goal is to make it comprehensive in scope, covering policies thataffect trade and investment in goods and services whether implemented at the border or throughdomestic regulatory policies. The TPP countries have been like-minded in their pursuit of thisoverarching goal. But these like-minded countries are not alike in terms of their size or level ofdevelopment (see table 5), and each has its own specific negotiating priorities and politicalsensitivities that will need to be addressed in the final TPP deal.The TPP is the most substantial trade agreement under negotiation in the Asia-Pacific region in
terms of its economic footprint, depth of prospective trade liberalization, and scope of rulemaking
obligations. TPP countries now represent almost 40 percent of global output and 25
percent of world exports of goods and services. TPP’s “high standards” would create important
new export opportunities, encourage inflows of foreign direct investment, and spur
improvements in the quality of economic institutions and economic governance. Importantly, the
TPP would promote more competition and investment in services, which in turn would spur
productivity growth across the economy.
At the same time, TPP disciplines would impose binding constraints on specific policies often
favored by politicians that provide preferences to domestic firms and restrictions on import
competition. The rule-making obligations would constrain the use of industrial policy measures
that discriminate against foreign suppliers and investors, including via government procurement
preferences. In that regard, disciplines on subsidies and other preferential policies favoring stateowned
enterprises (SOEs) would be required to achieve competitive neutrality among public and
private enterprises in the domestic market. In addition, the TPP probably will require effective
implementation and enforcement of international obligations in areas such as labor, environment,
intellectual property rights, and competition policy, which may also be subject to binding dispute
settlement procedures.
Unlike many agreements among Asian countries, the TPP participants have committed to
comprehensive coverage of agriculture, including eliminating tariffs and streamlining nontariff
measures (NTMs) such as sanitary and phytosanitary standards. The TPP agreement aims to
cover “substantially all” goods with the more import-sensitive products subject to a protracted
liberalization schedule. For a narrow range of products, the TPP may allow partial liberalization
through expanded tariff rate quotas, and some countries may push for exemptions of their most
sensitive products, following the precedents of sugar in the US-Australia free trade agreement
(FTA) and rice in the Korea–US FTA (KORUS FTA).
4
Like agricultural goods, manufactures are protected by an array of restrictions that benefit
domestic industries such as automobiles, electronics, and clothing. The TPP negotiations aim to
dismantle tariffs and liberalize NTMs that inhibit trade flows by inter alia introducing lessrestrictive
rules of origin and creating nondiscriminatory access to government procurement
contracts.3

In services, negotiations are seeking to liberalize barriers to trade and investment across all
modes of supply and will introduce new disciplines on foreign investment to ensure
nondiscriminatory treatment and provide security and protection to foreign investors. Priority
attention is being given to key infrastructure services like finance, insurance,
telecommunications, air express delivery, and other transport services. The goal is to reduce
restrictions on commercial presence and establish new disciplines on foreign investment to
ensure nondiscriminatory treatment, security, and greater transparency (for example, by
removing or reducing limitations on foreign ownership and giving foreign individuals and firms
the right to provide cross-border services without the requirement to establish commercial
presence).
The TPP will thus do more than grant preferential access to member countries. It will also create
an extensive new trade rulebook with broad-ranging obligations on investment policy
comparable or greater than those embodied in bilateral investment treaties (BITs) along with
enforcement provisions such as investor-state dispute procedures. As such, the TPP investment
chap
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1
Giấy
Hoa Kỳ, Nhật Bản, và các đối tác xuyên Thái Bình Dương
Trong hai thập kỷ qua, Hoa Kỳ và Nhật Bản xây dựng một mạng lưới rộng lớn của thương mại tự do
thoả thuận (FTA) với các nước trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nhưng không di chuyển về phía trước với
cuộc đàm phán song phương. Sự tham gia của Nhật Bản trong các quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) đánh dấu lần đầu tiên như
liên doanh, mặc dù trong bối cảnh đàm phán khu vực rộng lớn hơn. Nhật Bản làm cho TPP một vấn đề lớn
đối với Hoa Kỳ. GDP của nó cũng giống như tổng số người tham gia ngoài nước Mỹ. Vì vậy,
từ một quan điểm của Mỹ, Nhật Bản thêm gấp đôi kích thước của sự sắp xếp giao dịch được bao phủ bởi các
hiệp định TPP tương lai.
Các vấn đề cơ bản của Mỹ-Nhật Bản Triển
Năm 2012, Nhật Bản là lớn thứ năm đối tác thương mại hàng hóa của Hoa Kỳ, với thương mại hai chiều
(xuất khẩu và nhập khẩu) là $ 220 tỷ đồng. Nhưng thương mại song phương đã mở rộng tương đối chậm trong
thập kỷ qua, với xuất khẩu của Mỹ sang Nhật Bản tăng trưởng trung bình chỉ 4 phần trăm và nhập khẩu của Mỹ từ
Nhật Bản vào trung bình 3 phần trăm (xem bảng 1). Hơn nữa, từ năm 2003, Mỹ-Nhật Bản thương mại ngày càng
bao gồm một phần nhỏ trong tổng thương mại của Mỹ. Thật vậy, trong khi Nhật Bản đã từng kinh doanh hàng đầu của Mỹ
đối tác trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, Trung Quốc giờ đây chiếm đoạt vai trò đó, và hiện nay Hàn Quốc đã
kết luận các FTA toàn diện nhất cho đến nay với Hoa Kỳ.
Mỹ và xuất khẩu song phương Nhật Bản tập trung ở tương tự sản phẩm, bao gồm cả điện
máy móc, quang và dụng cụ y tế, và các lò phản ứng hạt nhân (bảng 2). Năm 2012, máy bay và
phụ tùng đã xuất khẩu hàng đầu của Hoa Kỳ đối với Nhật Bản, trong khi xe có động cơ và các bộ phận là hàng đầu của Nhật Bản
xuất khẩu sang Hoa Kỳ. Quan trọng hơn, Hoa Kỳ là nguồn lớn nhất của nông nghiệp
nhập khẩu cho Nhật Bản, cung cấp $ 20000000000 hoặc 21 phần trăm của tổng số nông sản nhập khẩu của Nhật Bản (xem
bảng 3). Hoa Kỳ đã cho chạy một thâm hụt 80 tỷ USD năm thương mại hàng hóa với Nhật Bản trong năm 2012 và
thặng dư khiêm tốn trong các dịch vụ thương mại của 17 tỉ USD.
2
Nhật Bản vẫn là một điểm đến hàng đầu cho Hoa Kỳ đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) trong
khu vực, chỉ đứng sau Singapore . Thị trường cho FDI tập trung chủ yếu trong tài chính,
bảo hiểm, sản xuất, và các lĩnh vực bán buôn. Năm 2012, chứng khoán Mỹ FDI tại Nhật Bản là 134 $
tỷ đồng, trong đó bao gồm chỉ 3 phần trăm của tổng FDI toàn cầu của Mỹ nhưng 20 phần trăm của tổng số FDI trong
khu vực châu Á-Thái Bình Dương (xem bảng 4). Bởi đến nay, Nhật Bản là nguồn quan trọng nhất của FDI tại Hoa Kỳ
trong khu vực. Trong năm 2012, Hoa Kỳ báo cáo vào bên trong cổ FDI từ Nhật Bản của $ 308
tỷ đồng, chiếm 72 phần trăm tổng số FDI từ khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Các tiểu mục tiêu
lĩnh vực bao gồm thương mại bán buôn, sản xuất, thiết bị giao thông vận tải, tài chính và
bảo hiểm.
Thận trọng TPP nghị của Nhật Bản
trong năm 2010, cựu Thủ tướng Naoto Kan đã tìm cách đẩy nhanh quyết định của Nhật Bản về việc có nên
tham gia đàm phán TPP, và bắt đầu phát triển các chiến lược để thu hút hỗ trợ và tắt tiếng phản đối
từ các cử tri trong nước chính và nông nghiệp khác. Đáng buồn thay, các trận động đất Tohoku, sóng thần,
và thảm họa hạt nhân tháng Ba năm 2011 nhất thiết phải thiết lập lại thời gian cho quyết định của Nhật Bản nên các
chính phủ có thể tập trung nỗ lực vào một chiến lược xây dựng lại.
Báo cáo tạm thời của chính phủ Nhật Bản về chiến lược để sức sống cho Nhật Bản (tháng 8 năm 2011) 1
nhận những vấn đề này và đề nghị cải cách trong năm năm tiếp theo "để nâng cao
khả năng cạnh tranh và lành mạnh của Nhật Bản sản xuất nông nghiệp, lâm nghiệp và thủy sản "bao gồm
"giới thiệu hệ thống phân phối hiệu quả hơn." Một số nhà quan sát Nhật Bản tự hỏi liệu nó
sẽ được tốt hơn để cung cấp hỗ trợ thu nhập cho nông dân thay bảo hộ thương mại. Với
ngoại lệ của gạo, chi phí chuyển tiền như vậy có thể được cung cấp trong ngân sách mà không có quá
nhiều khó khăn, đặc biệt là nếu thay đổi thuế mới thành công trong việc tạo nguồn thu bổ sung.
Nhật Bản đã bắt đầu thực hiện cải cách.
Trong tháng 10 năm 2011, các doanh nghiệp Mỹ-Nhật Bản Hội đồng phát hành một tờ giấy trắng hỗ trợ của Nhật Bản
tham gia vào TPP, nhấn mạnh những lợi ích tích cực nó sẽ phải về kinh tế của Nhật Bản
tăng trưởng bằng cách kích thích các cải cách kinh tế ở các khu vực quan trọng mà "sẽ làm cho nền kinh tế càng
năng động và cạnh tranh, và một nơi hấp dẫn để đầu tư và hoạt động . "Tờ báo cũng
nhấn mạnh tầm quan trọng của một kế hoạch cải cách thực tế và thời gian. Hai tháng sau đó, Thủ
tướng Noda công bố tại hội nghị thượng đỉnh APEC tại Honolulu rằng Nhật Bản sẽ tham gia vào
tham vấn với người tham gia TPP hiện nay để khám phá những khả năng gia nhập negotiations.2
Mãi cho đến tháng 3 năm 2013, tuy nhiên, Thủ tướng mới Shinzo Abe thực sự 1 Đối với các văn bản hoàn chỉnh, xem http://www.cas.go.jp/jp/seisaku/npu/policy04/pdf/20110826/20110826_1.pdf. 2 Tuyên bố Hawaii chỉ bày tỏ quan tâm và không chính thức yêu cầu tham gia các cuộc đàm phán TPP (như Canada và Mexico đã làm tại cuộc họp này). 3 yêu cầu một chỗ ngồi tại bàn đàm phán TPP. Sau khi phê duyệt bởi tất cả các nước TPP hiện nay, Nhật Bản đã trở thành quốc gia thứ 12 tham gia vào TPP khi nó bước vào cuộc đàm phán vào tháng Bảy năm 2013. TPP trong một Nutshell Từ khi bắt đầu các cuộc đàm phán tháng ba năm 2010, các nước TPP đã tìm cách thủ những gì họ gọi là một "thế kỷ 21" hiệp ước thương mại. Mục tiêu của họ là làm cho nó toàn diện trong phạm vi, bao gồm các chính sách ảnh hưởng đến thương mại và đầu tư hàng hóa và dịch vụ cho dù thực hiện tại cửa khẩu hoặc thông qua các chính sách quản lý quốc gia. Các nước TPP đã có cùng quan trong việc theo đuổi này mục tiêu bao quát. Nhưng những nước như đầu óc không giống nhau về kích thước hoặc mức độ của họ phát triển (xem bảng 5), và từng có những ưu tiên đàm phán cụ thể riêng của mình và chính trị nhạy cảm đó sẽ cần phải được giải quyết trong các thỏa thuận TPP thức. Các TPP là các thỏa thuận thương mại lớn nhất trong đàm phán trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương trong các điều khoản của dấu chân của nó kinh tế, độ sâu của tự do hóa thương mại trong tương lai, và phạm vi của rulemaking nghĩa vụ. Các nước TPP hiện chiếm gần 40 phần trăm sản lượng toàn cầu và 25 phần trăm xuất khẩu thế giới của hàng hóa và dịch vụ. "Tiêu chuẩn cao" của TPP sẽ tạo quan trọng cơ hội xuất khẩu mới, khuyến khích dòng vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài và thúc đẩy sự cải thiện chất lượng của các tổ chức kinh tế và quản trị kinh tế. Quan trọng hơn, TPP sẽ thúc đẩy thêm sự cạnh tranh và đầu tư vào các dịch vụ, do đó sẽ thúc đẩy tăng trưởng năng suất giữa các nền kinh tế. Đồng thời, ngành TPP sẽ áp đặt những hạn chế ràng buộc về chính sách cụ thể thường được ưa chuộng bởi các chính trị gia rằng những ưu đãi cho các doanh nghiệp trong nước và hạn chế nhập khẩu cạnh tranh. Các nghĩa vụ luật định sẽ hạn chế việc sử dụng các biện pháp chính sách công nghiệp phân biệt đối xử đối với các nhà cung cấp nước ngoài và nhà đầu tư, bao gồm cả thông qua mua sắm chính phủ sở thích. Về vấn đề đó, các ngành về trợ cấp và chính sách ưu đãi khác ưu stateowned doanh nghiệp (doanh nghiệp nhà nước) sẽ được yêu cầu để đạt được tính trung lập cạnh tranh giữa các nước và các doanh nghiệp tư nhân ở thị trường trong nước. Ngoài ra, TPP có thể sẽ đòi hỏi hiệu quả thực hiện và thi hành các nghĩa vụ quốc tế trong các lĩnh vực như lao động, môi trường, quyền sở hữu trí tuệ, chính sách cạnh tranh và, mà còn có thể bị ràng buộc để tranh chấp các thủ tục giải quyết. Không giống như nhiều thỏa thuận giữa các nước châu Á, tham gia TPP đã cam kết sẽ phủ sóng toàn diện nông nghiệp, bao gồm cả loại bỏ thuế quan và phi thuế quan hợp lý hóa các biện pháp (NTMs) như tiêu chuẩn vệ sinh và kiểm dịch thực vật. Các thỏa thuận TPP nhằm trang trải "đáng kể tất cả" hàng hóa với các sản phẩm nhập khẩu nhạy cảm hơn chịu kéo dài lịch trình tự do hóa. Đối với một phạm vi hẹp của sản phẩm, TPP có thể cho phép một phần tự do hóa thông qua mở rộng hạn ngạch thuế quan, và một số nước có thể thúc đẩy việc miễn giảm của hầu hết các họ sản phẩm nhạy cảm, sau những tiền lệ đường trong hiệp định thương mại tự do Mỹ-Australia (FTA) và gạo trong các FTA Hàn-Mỹ (KORUS FTA). 4 Cũng giống như hàng hóa nông nghiệp, các nhà sản xuất đều ​​được bảo vệ bởi một loạt các hạn chế có lợi cho các ngành công nghiệp trong nước như ô tô, điện tử, và quần áo. Các cuộc đàm phán TPP nhằm dỡ bỏ thuế quan và tự do hóa NTMs ức chế dòng chảy thương mại bởi ngoài những điều khác giới thiệu lessrestrictive quy tắc xuất xứ và tạo truy cập phân biệt đối xử với chính phủ mua sắm contracts.3 Trong dịch vụ, các cuộc đàm phán đang tìm kiếm tự do hóa các rào cản đối với thương mại và đầu tư trên tất cả các phương thức cung cấp và sẽ giới thiệu các nguyên tắc mới về đầu tư nước ngoài để đảm bảo không phân biệt đối xử và bảo đảm an ninh và bảo vệ các nhà đầu tư nước ngoài. Ưu tiên chú ý đang được đưa ra với các dịch vụ cơ sở hạ tầng quan trọng như tài chính, bảo hiểm, viễn thông, chuyển phát nhanh hàng không, và các dịch vụ vận tải khác. Mục đích là để giảm bớt những hạn chế về mặt thương mại và thiết lập các nguyên tắc mới về đầu tư nước ngoài để đảm bảo không phân biệt đối xử, bảo mật, và minh bạch hơn nữa (ví dụ, bằng cách loại bỏ hoặc giảm bớt những hạn chế về quyền sở hữu nước ngoài và đem lại cho các cá nhân và doanh nghiệp nước ngoài được quyền cung cấp chéo dịch vụ biên giới mà không cần phải thiết lập thương mại hiện diện). Các TPP do đó sẽ làm được nhiều hơn so với cấp quyền truy cập ưu đãi cho các nước thành viên. Nó cũng sẽ tạo ra một rulebook thương mại mới rộng rãi với các nghĩa vụ rộng rãi về chính sách đầu tư tương đương hoặc lớn hơn so với những người thể hiện trong hiệp định đầu tư song phương (BIT) cùng với quy định thi hành như thủ tục tranh chấp đầu tư nhà nước. Như vậy, việc đầu tư TPP chap
































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: