WITH stunning speed, protests that started on June 6th in São Paulo ov dịch - WITH stunning speed, protests that started on June 6th in São Paulo ov Việt làm thế nào để nói

WITH stunning speed, protests that

WITH stunning speed, protests that started on June 6th in São Paulo over a 20-centavo (nine-cent) hike in bus fares have morphed into the biggest street demonstrations Brazil has seen since more than 20 years ago, when citizens took to the streets to demand the impeachment of their president on corruption charges. The first protests were dismissed by paulistanos unsympathetic to the organisers, Movimento Passe Livre (The Movement for Free Travel), a radical group with the unrealistic aim of making public transport free at the point of use. Commuters were unimpressed by having already hellish journeys made even worse by road closures and outraged by the vandalism committed by a hard core. The city’s conservative newspapers called for the police to crack down.

All that changed on June 13th when the state’s unaccountable, ill-trained and brutal military police turned a mostly peaceful demonstration into a terrifying rout. Dozens of videos, some from journalists, others from participants and bystanders, show officers with their name tags removed firing stun grenades and rubber bullets indiscriminately at fleeing protesters and bystanders and hunting stragglers through the streets. Motorists trapped in the mayhem ended up breathing pepper spray and tear gas. Demonstrators found with vinegar (which can be used to lessen the effect of tear gas) were arrested. Several journalists were injured, two shot in the face with rubber bullets at close range. One has been told he is likely to lose his sight in one eye. The following day’s editorials took a markedly different tone.

By June 17th what has become dubbed the “V for Vinegar” movement or “Salad Revolution” had spread to a dozen state capitals as well as the federal capital, Brasília. The aims had also grown more diffuse, with marchers demanding less corruption, better public services and control of inflation. Many banners protested against the disgraceful cost of the stadiums being built for next year’s football World Cup. Brazil has already spent 7 billion reais, three times South Africa’s total four years earlier, and only half the stadiums are finished. “First-world stadiums; third-world schools and hospitals”, ran one placard.

The marchers too were more diverse. An estimated 65,000 participated in São Paulo, with many more women, families and middle-aged folk than at previous protests. The state security-chief, Fernando Grella Vieira, met organisers earlier in the day and agreed a route; he gave the military police orders not to use rubber bullets and to stand by unless the protest turned violent. The result was a mostly peaceful, even joyous event.

Most marches in other cities passed off without serious violence too, though in Rio de Janeiro protesters and police clashed outside the Maracanã stadium, refurbished at a cost of over 1 billion reais for the World Cup—just six years after its last pricey rebuild. It was no coincidence that violence broke out in Rio, whose police are trigger-happy and corrupt even by Brazilian standards. In Brasília a group of demonstrators managed to scale the roof of Congress, but the police there reacted with restraint.

Similar escalations after seemingly minor flash points in recent years in Britain, France, Sweden and Turkey have appeared to be linked to some or all of the following features: government repression, high youth-unemployment, racial conflict, falling living standards and anger over immigration. Brazil is a different story. Its democracy is stable. Youth unemployment is at a record low. Brazilian racism is an internalised reality, not a daily street battle—and anyway, most of the marchers were white. The past decade has seen the most marked sustained rise in living standards in the country’s history. As for immigrants, though Brazil was built by them it now has hardly any. Only 0.5% of the population was born abroad.

None of this is to say that Brazilians have nothing to complain about: they pay the highest taxes of any country outside the developed world (36% of GDP) and get appalling public services in return. Violent crime is endemic; crack cocaine is sold and consumed openly in every big city centre. A minimum-wage worker in São Paulo’s centre whose employer does not cover transport costs (an obligation for formal employees) will spend a fifth of gross pay to spend hours a day on hot, overcrowded buses that trundle in from the city’s periphery. But this is nothing new in a country of gaping inequality—and in fact economic growth in the past decade has brought the biggest gains to those at the bottom of the heap.

So, why now? One reason is surely a recent spike in inflation, which is starting to eat into the buying power of the great majority of Brazilians who are still getting by on modest incomes, just as a big ramp-up in consumer credit in recent years has left them painfully overstretched. Bus fares have not risen for 30 months (mayors routinely freeze fares in municipal-election years, such as 2012, and in January this year the mayors of Rio and São Paulo agreed to wait until June before hiking in order to help the federal government massage the inflation figures). In fact, the rise in São Paulo’s and Rio’s bus fares comes nowhere close to matching inflation over that 30-month period. But bus fares are under government control, unlike other fast-rising costs such as those for housing and food. Perhaps they were simply chosen as a scapegoat.

More broadly, the very middle class that Brazil has created in the past decade—40m people have escaped from absolute poverty, but are still only one paycheck from falling back into it, and 2009 was the first year in which more than half the population could be considered middle class—is developing an entirely new relationship with the government. They see further improvements in their living standards as their right and will fight tooth and nail not to fall back into poverty. And rather than being grateful for the occasional crumb thrown from rich Brazilians’ tables, they are waking up to the fact that they pay taxes and deserve something in return. Perhaps their government’s triumphalism over those shiny new stadiums was the final straw.

Correction: we wrongly said above that Brazil had so far spent 3.3 billion reais on its World Cup stadiums. The correct figure is 7 billion reais ($3.2 billion)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
WITH stunning speed, protests that started on June 6th in São Paulo over a 20-centavo (nine-cent) hike in bus fares have morphed into the biggest street demonstrations Brazil has seen since more than 20 years ago, when citizens took to the streets to demand the impeachment of their president on corruption charges. The first protests were dismissed by paulistanos unsympathetic to the organisers, Movimento Passe Livre (The Movement for Free Travel), a radical group with the unrealistic aim of making public transport free at the point of use. Commuters were unimpressed by having already hellish journeys made even worse by road closures and outraged by the vandalism committed by a hard core. The city’s conservative newspapers called for the police to crack down.All that changed on June 13th when the state’s unaccountable, ill-trained and brutal military police turned a mostly peaceful demonstration into a terrifying rout. Dozens of videos, some from journalists, others from participants and bystanders, show officers with their name tags removed firing stun grenades and rubber bullets indiscriminately at fleeing protesters and bystanders and hunting stragglers through the streets. Motorists trapped in the mayhem ended up breathing pepper spray and tear gas. Demonstrators found with vinegar (which can be used to lessen the effect of tear gas) were arrested. Several journalists were injured, two shot in the face with rubber bullets at close range. One has been told he is likely to lose his sight in one eye. The following day’s editorials took a markedly different tone.By June 17th what has become dubbed the “V for Vinegar” movement or “Salad Revolution” had spread to a dozen state capitals as well as the federal capital, Brasília. The aims had also grown more diffuse, with marchers demanding less corruption, better public services and control of inflation. Many banners protested against the disgraceful cost of the stadiums being built for next year’s football World Cup. Brazil has already spent 7 billion reais, three times South Africa’s total four years earlier, and only half the stadiums are finished. “First-world stadiums; third-world schools and hospitals”, ran one placard.
The marchers too were more diverse. An estimated 65,000 participated in São Paulo, with many more women, families and middle-aged folk than at previous protests. The state security-chief, Fernando Grella Vieira, met organisers earlier in the day and agreed a route; he gave the military police orders not to use rubber bullets and to stand by unless the protest turned violent. The result was a mostly peaceful, even joyous event.

Most marches in other cities passed off without serious violence too, though in Rio de Janeiro protesters and police clashed outside the Maracanã stadium, refurbished at a cost of over 1 billion reais for the World Cup—just six years after its last pricey rebuild. It was no coincidence that violence broke out in Rio, whose police are trigger-happy and corrupt even by Brazilian standards. In Brasília a group of demonstrators managed to scale the roof of Congress, but the police there reacted with restraint.

Similar escalations after seemingly minor flash points in recent years in Britain, France, Sweden and Turkey have appeared to be linked to some or all of the following features: government repression, high youth-unemployment, racial conflict, falling living standards and anger over immigration. Brazil is a different story. Its democracy is stable. Youth unemployment is at a record low. Brazilian racism is an internalised reality, not a daily street battle—and anyway, most of the marchers were white. The past decade has seen the most marked sustained rise in living standards in the country’s history. As for immigrants, though Brazil was built by them it now has hardly any. Only 0.5% of the population was born abroad.

None of this is to say that Brazilians have nothing to complain about: they pay the highest taxes of any country outside the developed world (36% of GDP) and get appalling public services in return. Violent crime is endemic; crack cocaine is sold and consumed openly in every big city centre. A minimum-wage worker in São Paulo’s centre whose employer does not cover transport costs (an obligation for formal employees) will spend a fifth of gross pay to spend hours a day on hot, overcrowded buses that trundle in from the city’s periphery. But this is nothing new in a country of gaping inequality—and in fact economic growth in the past decade has brought the biggest gains to those at the bottom of the heap.

So, why now? One reason is surely a recent spike in inflation, which is starting to eat into the buying power of the great majority of Brazilians who are still getting by on modest incomes, just as a big ramp-up in consumer credit in recent years has left them painfully overstretched. Bus fares have not risen for 30 months (mayors routinely freeze fares in municipal-election years, such as 2012, and in January this year the mayors of Rio and São Paulo agreed to wait until June before hiking in order to help the federal government massage the inflation figures). In fact, the rise in São Paulo’s and Rio’s bus fares comes nowhere close to matching inflation over that 30-month period. But bus fares are under government control, unlike other fast-rising costs such as those for housing and food. Perhaps they were simply chosen as a scapegoat.

More broadly, the very middle class that Brazil has created in the past decade—40m people have escaped from absolute poverty, but are still only one paycheck from falling back into it, and 2009 was the first year in which more than half the population could be considered middle class—is developing an entirely new relationship with the government. They see further improvements in their living standards as their right and will fight tooth and nail not to fall back into poverty. And rather than being grateful for the occasional crumb thrown from rich Brazilians’ tables, they are waking up to the fact that they pay taxes and deserve something in return. Perhaps their government’s triumphalism over those shiny new stadiums was the final straw.

Correction: we wrongly said above that Brazil had so far spent 3.3 billion reais on its World Cup stadiums. The correct figure is 7 billion reais ($3.2 billion)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
VỚI tốc độ cực nhanh, biểu tình bắt đầu vào ngày thứ 6 tại São Paulo hơn 20 centavo (chín trăm) tăng giá vé xe buýt đã biến thành các cuộc biểu tình đường phố lớn nhất Brazil đã từng thấy kể từ hơn 20 năm trước đây, khi người dân đã xuống đường đòi luận tội tổng thống của họ về tội tham nhũng. Các cuộc biểu tình đầu tiên bị sa thải bởi paulistanos không thông cảm với những người tổ chức, Movimento Passe Livre (The Movement cho miễn phí Travel), một nhóm cực đoan với mục tiêu không thực tế làm cho giao thông công cộng miễn phí tại các điểm sử dụng. Hành khách đã thấy ấn tượng bởi có những chuyến đi đã được thực hiện ngay cả địa ngục tồi tệ hơn bằng việc đóng cửa đường và bị xúc phạm bởi sự phá hoại phạm của một lõi cứng. Báo bảo thủ của thành phố được gọi cho cảnh sát để crack xuống. Tất cả những thay đổi trên 13 tháng 6 khi vô trách nhiệm, cảnh sát quân sự bị bệnh được đào tạo và tàn bạo của nhà nước đã biến một cuộc biểu tình hòa bình chủ yếu vào một rout đáng sợ. Hàng chục video, một số từ các nhà báo, những người khác từ những người tham gia và những người xung quanh, cán bộ chương trình với thẻ tên của họ loại bỏ bắn lựu đạn gây choáng và đạn cao su bừa bãi tại chạy trốn người biểu tình và những người xung quanh và săn bắn stragglers qua các đường phố. Người lái xe bị mắc kẹt trong tình trạng lộn xộn đã kết thúc thở bình xịt hơi cay và hơi cay. Những người biểu tình tìm thấy với giấm (có thể được sử dụng để làm giảm bớt ảnh hưởng của hơi cay) đã bị bắt giữ. Một số nhà báo bị thương, hai bắn vào mặt với đạn cao su ở cự ly gần. Một đã được nói với anh là có khả năng mất thị lực một mắt. Bài xã luận ngày hôm sau đã mang một giai điệu khác nhau rõ rệt. Bởi 17 tháng 6 những gì đã trở thành mệnh danh là "V for Giấm" phong trào hay "Cách mạng Salad" đã lan rộng đến một thủ đô chục nhà nước cũng như thủ đô liên bang, Brasília. Các mục tiêu cũng đã phát triển lan tỏa hơn, với người biểu tình đòi hỏi ít tham nhũng, các dịch vụ công cộng tốt hơn và kiểm soát lạm phát. Nhiều biểu ngữ phản đối các chi phí đáng hổ thẹn của sân vận động được xây dựng cho năm tiếp theo của bóng đá World Cup. Brazil đã chi 7 tỷ reais, ba lần tổng số bốn năm của Nam Phi trước đó, và chỉ có một nửa sân vận động đã kết thúc. "Sân vận động đầu tiên thế giới; trường thế giới thứ ba và các bệnh viện ", chạy một báo hiệu nguy hiểm. Những người biểu tình quá đã đa dạng hơn. Ước tính có khoảng 65.000 tham gia São Paulo, với nhiều phụ nữ hơn, gia đình và dân gian trung niên hơn tại cuộc biểu tình trước đó. An ninh-chính nhà nước, Fernando Grella Vieira, gặp tổ chức trước đó trong ngày và nhất trí một tuyến đường; ông đã ra lệnh cảnh sát quân sự không sử dụng đạn cao su và đứng bởi trừ khi các cuộc biểu tình biến thành bạo lực. Kết quả là một sự kiện thậm chí còn vui vẻ chủ yếu là ôn hòa. Hầu hết các cuộc tuần hành tại các thành phố khác vẫn diễn ra mà không có bạo lực nghiêm trọng quá, mặc dù trong những người biểu tình ở Rio de Janeiro và cảnh sát đụng độ bên ngoài sân vận động Maracana, tân trang với chi phí trên 1 tỷ reais cho World Cup -Cũng sáu năm sau khi đắt tiền cuối cùng của nó xây dựng lại. Không phải ngẫu nhiên mà bạo lực đã nổ ra ở Rio, mà cảnh sát đang kích hoạt, hạnh phúc và tham nhũng thậm chí theo tiêu chuẩn của Brazil. Trong Brasília một nhóm những người biểu quản lý để mở rộng quy mô các mái nhà của Đại hội, nhưng cảnh sát có phản ứng với kiềm chế. Escalations tương tự sau khi các điểm đèn flash dường như nhỏ trong những năm gần đây ở Anh, Pháp, Thụy Điển và Thổ Nhĩ Kỳ đã xuất hiện để được liên kết với một số hoặc tất cả các các tính năng sau: đàn áp của chính phủ, cao thanh niên thất nghiệp, xung đột sắc tộc, mức sống giảm và sự tức giận trên di trú. Brazil là một câu chuyện khác nhau. Dân chủ của nó là ổn định. Thanh niên thất nghiệp đang ở mức thấp kỷ lục. Phân biệt chủng tộc của Brazil là một thực tại nội, không phải là một đường phố hàng ngày chiến đấu và dù sao, hầu hết những người biểu tình là người da trắng. Những thập kỷ qua đã chứng kiến sự gia tăng bền vững rõ rệt nhất về mức sống trong lịch sử của đất nước. Đối với những người nhập cư, mặc dù Brazil được xây dựng bởi chúng nó bây giờ có bất kỳ khó. Chỉ có 0,5% dân số được sinh ra ở nước ngoài. Không ai trong số này là để nói rằng Brazil không có gì để phàn nàn về: họ phải trả thuế cao nhất của bất cứ nước nào bên ngoài nước phát triển (36% GDP) và nhận được dịch vụ công kinh hoàng trong trở lại. Tội phạm bạo lực là loài đặc hữu; cocaine được bán và tiêu thụ công khai tại mỗi trung tâm thành phố lớn. Một công nhân tối thiểu lương ở trung tâm São Paulo có sử dụng lao động không bao gồm chi phí vận chuyển (một nghĩa vụ đối với người lao động chính thức) sẽ dành một phần năm tổng tiền lương để chi tiêu giờ một ngày nóng, xe buýt đông đúc mà Trundle từ ngoại vi của thành phố. Nhưng điều này không có gì mới ở một đất nước của sự bất bình đẳng hổng và trong thực tế, tăng trưởng kinh tế trong thập kỷ qua đã mang lại lợi ích lớn nhất cho những người ở dưới cùng của đống. Vì vậy, tại sao bây giờ? Một lý do chắc chắn là một cành gần đây lạm phát, mà là bắt đầu ăn vào sức mua của đại đa số người Brazil vẫn đang nhận được bằng thu nhập khiêm tốn, chỉ là một lớn ramp-up trong tín dụng tiêu dùng trong những năm gần đây đã để lại cho họ đau đớn quá căng thẳng. Giá vé xe buýt đã không tăng trong 30 tháng (thị trưởng thường xuyên đóng băng giá vé trong năm thành phố bầu cử, chẳng hạn như năm 2012, và vào tháng Giêng năm nay thị trưởng của Rio và São Paulo đã đồng ý để chờ đợi cho đến tháng trước khi đi bộ đường dài để giúp massage chính phủ liên bang chỉ số lạm phát). Trong thực tế, sự gia tăng trong São Paulo và Rio của giá vé xe buýt đến nơi nào để phù hợp với lạm phát gần hơn khoảng thời gian 30 tháng. Nhưng giá vé xe buýt là dưới sự kiểm soát của chính phủ, không giống như các chi phí tăng nhanh khác như nhà ở và thực phẩm. Có lẽ họ chỉ đơn giản được chọn làm vật tế thần. Nói rộng hơn, các lớp học rất trung mà Brazil đã tạo ra trong người thập kỷ-40m qua đã thoát khỏi đói nghèo tuyệt đối, nhưng vẫn chỉ có một ngân phiếu tiền lương đang rơi trở lại vào nó, và năm 2009 là người đầu tiên năm, trong đó hơn một nửa dân số có thể được coi là tầng lớp trung lưu đang phát triển-một mối quan hệ hoàn toàn mới với chính phủ. Họ thấy những cải thiện hơn nữa trong đời sống của họ như là quyền của họ và sẽ chiến đấu răng và móng tay không để rơi trở lại vào cảnh đói nghèo. Và hơn là biết ơn đối với các mảnh vụn thỉnh thoảng ném từ bảng phong phú Brazil, họ đang thức dậy vào thực tế rằng họ phải trả thuế và xứng đáng được hưởng một cái gì đó trong trở lại. Có lẽ hân hoan chiến thắng của chính phủ của họ trên những sân vận động bóng mới là thức rơm. Correction: chúng ta sai nói ở trên rằng Brazil đã chi cho đến nay 3,3 tỷ reais trên sân vận động World Cup của mình. Con số chính xác là 7 tỷ reais ($ 3200000000)

















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: