Doğuş Üniversitesi Dergisi, 7 (2) 2006, 141-149CORRUPTION AND TAX EVAS dịch - Doğuş Üniversitesi Dergisi, 7 (2) 2006, 141-149CORRUPTION AND TAX EVAS Việt làm thế nào để nói

Doğuş Üniversitesi Dergisi, 7 (2) 2

Doğuş Üniversitesi Dergisi, 7 (2) 2006, 141-149
CORRUPTION AND TAX EVASION
YOLSUZLUK VE VERGİ KAÇAKÇILIĞI
Sacit Hadi AKDEDE
Adnan Menderes University,
Faculty of Economics and Administrative Sciences
ABSTRACT: Corruption and tax evasion problems have been investigated
separately before. Tax evasion is also considered to be a corrupt behavior itself.
However, in this paper, corruption is taken to be a bribe taken by a government
official and tax evasion is defined as an illegal act to avoid paying taxes by violating
tax laws. An interesting research question would be to see whether corruption can
induce tax evasion in individuals ? It is found in the paper that the size of bribe can
negatively affect tax evasion. It is shown that when a bribe is sufficiently large,
taxpayers prefer to pay their taxes voluntarily, not to evade taxes.
Keywords: Corruption, Tax Evasion.
ÖZET: Yolsuzluk ve vergi kaçakçılığı sorunları literatürde daha önce ayrı ayrı
incelendi. Vergi kaçakçılığı da bir yolsuzluk olsa da, bu makalede yolsuzluk devlet
memurunun rüşvet alması ve vergi kaçakçılığı da mükellefin yasalara aykırı
davranarak ödemesi gereken vergiyi ödememesi olarak tanımlanmıştır. Bu makalede
yolsuzluğun vergi kaçakçılığını özendirip özendirmeyeceği teorik olarak
araştırılmaktadır. Teorik model, istenen rüşvetin yüksek olması durumunda vergi
mükellefinin vergi kaçırmayacağını matematiksel olarak göstermektedir.
Anahtar Kelimeler: Yolsuzluk, Vergi Kaçakçılığı .
1. Introduction
Corruption is an old problem. As long as human beings are on the face of the earth,
it will be a persistent problem too. I will define corruption here as an illegal activity
of a government official to gain a personal benefit. Even though it is an old problem,
it is a relatively fresh investigation area for economists. Tax evasion is also an old
problem too; people don’t want to pay taxes if they find a way to do so. Tax evasion
is defined as an illegal act to avoid paying taxes by violating tax laws. So at first
glance, corruption seems to be a problem of only governments and government
officials, whereas tax evasion is a problem of private individuals. Their broad
definitions (corruption in the private sector and among individuals) which I will not
touch, however, prove otherwise. In the economic literature, both problems have
been addressed separately in depth. Their combined studies, however, remain to
deserve further empirical and theoretical analysis.
Corruption, in the existing literature, is modeled in many different ways. Some
studies claim that corruption might improve efficiency and help growth. Economists
have shown that, in the second best world when there are pre-existing policy induced
distortions, additional distortions in the form of smuggling, black marketing, etc.
may actually improve welfare even when some resources have to be spent in such
activities (Bardhan, 1997). Bardhan (1997) quotes Nathaniel H. Leff (1964) as “if
142 Sacit Hadi AKDEDE
the government has erred in its decision, the course made possible by corruption
may well be better the one”.
Another efficiency argument in favor of corruption is to look upon it as “speed
money”, which reduces delay in moving files in administrative offices and in getting
ahead in slowing queues for public services. These models allow the possibility for
the corrupt bureaucrat to practice discrimination among clients with different time
preference (Bardhan, 1997).
In most of the literature, however, corruption is seen to create inefficiencies. Mauro
(1995) showed that corruption is found to lower investment, thereby lowering
economic growth. Shleifer and Vishny (1993) argue that corruption would tend to
lower economic growth, and Rose-Ackerman (1978) warns of the difficulty of
limiting corruption to areas in which it might be economically desirable. Murphy,
Shleifer, and Vishny (1991) argue that countries where talented people are allocated
to rent seeking activities tend to grow more slowly. In the present paper, the growth
effects of corruption and tax evasion will not be discussed per se. Efficiency and
distributive effects, however, will be very apparent. As will be explained in the
following pages, the understanding of corruption, in this paper, is different from that
of existing literature: the government official is not selling a publicly provided
private good with a bribe added to official price, instead he is stealing the tax money
of private individual with the knowledge of that private individual.
Most models of corruption used the principal-agent framework as a tool to study it
(Rose-Ackerman, 1975, 1978, Klitgaard 1988, 1991). Most others, however,
assumed that the principal-agent framework is given (Shleifer and Vishny, 1993,
Benarjee, 1997) and extended the model to emphasize a specific point that is
considered to be important by particular authors. For example, Sheleifer and Vishny
(1993) look at the corruption with and without theft of government good, accepting
a priori that the principal-agent framework is in work. They also look at “the
industrial organization of corruption” and conclude that corruption is higher if
government offices provide the public good independently, meaning each of them
are behaving like a profit maximizing monopolist separately as opposed to
centralization of government offices.
Tax evasion is (has been) being studied intensively in the literature. Allingham and
Sandmo (1972), and Kolm (1973) are excellent survey studies about tax evasion.
Alligham and Sandmo (1972) claim that the tax declaration decision is a decision
under uncertainty and assume that the tax-payer’s behavior conforms to the Von
Neumann-Morgenstern axioms for behavior under uncertainty. And they maximize
the expected utility of the representative tax-payer, taking into account optimal tax
evasion under uncertainty and risk. Their comparative results state that an increase
in the penalty rate will always increase the fraction of actual income declared and
that an increase in the probability of detection will always lead to a larger income
being declared. Srinivasan (1973) uses the same type of model to study tax evasion.
Unlike the Allingham and Sandmo model, this model uses expected income as an
objective function to maximize, taking into account tax evasion and risk of it
(penalty). The results of both models, however, are remarkably similar: the optimal
proportion by which income is understated decreases as the probability of detection
increases.
Corruption and Tax Evasion 143
As can be seen from the summary above, corruption and tax evasion models look at
the problem from their own perspectives. Corruption models don’t take account the
fact that individuals can be induced to evade taxes when, say, bribery exists among
tax collectors, a government official, and conduct the analysis in the absence of
government corruption. Tax evasion itself can be considered a corrupt activity and
corruption can include tax evasion conceptually. In this paper, however, corruption
is taken to be a bribe taken by a government official. An interesting research
question would be to see whether corruption can induce tax evasion in individuals,
and whether the government’s effort to prevent both evasion and corruption can be
viable. The problem can be investigated from several different perspectives. On the
same line of research would be to look at the determinants of wage structure among
the government officials and try to find the determinants of bribery. My intuition for
that if the detection probability is sufficiently low and bribery is an expected activity
in the society (low expectation for getting punished for bribery), some government
official will find it optimal to take bribes even if they get paid efficient wages, well
above their reservations wages. One interesting study on this line is McLaren
(1996). In that paper, McLaren looks at the fiscal corruption among government
officials and observes that the firm chooses its level of compliance with the
regulation (this can be taken compliance with the tax code); simultaneously the
inspector chooses his level of effort. If the latter catches the formers violation, the
inspector can report it, causing the firm to be fined, and receives a fraction of the
fine as a commission; if it is more profitable to collude with the firm, the inspector
reports no violation, and splits the saving with the firm. If collusion occurs, there is
some probability that it will be discovered and an extra fine charged to the firm and
the inspector fired. It is clear in this setting that a rise in civil service compensation
can have a perverse effect on civil service performance, if corruption is occurring in
equilibrium. A rise in the inspector’s salary is like a rise in his fine for bribery, since
that is what he will lose if he is caught and fired. Thus, a rise in his salary makes it
less profitable, in expectation, to take a bribe; but in an equilibrium with corruption,
unless the salary goes up far enough to make the inspector give up on bribery
altogether, the bribe is his return to effort; thus, his inspection effort rationally drops.
Paying a corrupt civil servant high wages actually induces “sloth”. It may either
raise or lower firm compliance; if the inspector does catch a violation, he will
require a bribe higher, to compensate him for the higher risk. But because he is not
trying very hard, it is less likely that he will catch a violation. The net effects on the
firm’s incentives are ambiguous.
In another paper by Besley and McLaren (1993), the problem of inspector effort is
assumed away, but the government faces an additional complication: although tax
inspectors may have an incentive to collude with taxpayers to conceal taxable
income, not all potential tax inspectors have the inclination. Some may well be
predisposed to honesty and not willing to accept a bribe at any price. Ideally the
gover
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Doğuş Üniversitesi Dergisi, 7 (2) năm 2006, 141-149THAM NHŨNG VÀ TRỐN THUẾYOLSUZLUK VE VERGİ KAÇAKÇILIĞISacit Hadi AKDEDEAdnan Menderes University,Khoa kinh tế và khoa học hành chínhTrừu tượng: Vấn đề tham nhũng và trốn thuế đã được nghiên cứumột cách riêng biệt trước khi. Trốn thuế cũng được coi là một hành vi tham nhũng chính nó.Tuy nhiên, trong bài báo này, tham nhũng được thực hiện phải hối lộ thực hiện bởi một chính phủchính thức của và trốn thuế được định nghĩa như là một hành động bất hợp pháp để tránh trả tiền thuế của vi phạmluật thuế. Một câu hỏi nghiên cứu thú vị sẽ là nhìn thấy cho dù tham nhũng có thểtạo ra trốn thuế trong cá nhân? Loài này có ở giấy kích thước của hối lộ có thểtiêu cực ảnh hưởng đến trốn thuế. Nó hiển thị đó khi hối lộ là đủ lớn,người nộp thuế thích phải đóng thuế của họ tự nguyện, không phải để né tránh thuế.Từ khóa: Tham nhũng, trốn thuế.ÖZET: Yolsuzluk ve vergi kaçakçılığı sorunları literatürde daha önce ayrı ayrıincelendi. Vergi kaçakçılığı da bir yolsuzluk olsa da, bu makalede yolsuzluk devletmemurunun rüşvet alması ve vergi kaçakçılığı da mükellefin yasalara aykırıdavranarak ödemesi gereken vergiyi ödememesi olarak tanımlanmıştır. Bu makaledeyolsuzluğun vergi kaçakçılığını özendirip özendirmeyeceği teorik olarakaraştırılmaktadır. Mô hình Teorik, istenen rüşvetin yüksek olması durumunda vergimükellefinin vergi kaçırmayacağını matematiksel olarak göstermektedir.Anahtar Kelimeler: Yolsuzluk, Vergi Kaçakçılığı.1. giới thiệuTham nhũng là một vấn đề cũ. Miễn là con người trên mặt đất,nó sẽ là một vấn đề liên tục quá. Tôi sẽ xác định tham nhũng ở đây là một hoạt động bất hợp phápcủa một chính thức của chính phủ để đạt được một cá nhân hưởng lợi. Mặc dù nó là một vấn đề cũ,nó là một khu vực tương đối tươi điều tra cho kinh tế. Trốn thuế cũng là một tuổivấn đề quá; con người không muốn phải đóng thuế nếu họ tìm thấy một cách để làm như vậy. Trốn thuếđược định nghĩa như là một hành động bất hợp pháp để tránh trả tiền thuế của vi phạm luật thuế. Như vậy ban đầutrong nháy mắt, tham nhũng có vẻ là một vấn đề chỉ có chính phủ và chính phủcán bộ, trong khi trốn thuế là một vấn đề của cá nhân. Rộng của họđịnh nghĩa (tham nhũng trong khu vực tư nhân và giữa các cá nhân) mà tôi sẽ khôngliên lạc, Tuy nhiên, chứng minh khác. Trong các tài liệu kinh tế, cả hai vấn đề cóđược giải quyết một cách riêng biệt trong chiều sâu. Nghiên cứu kết hợp của họ, Tuy nhiên, vẫn còn đểxứng đáng hơn nữa thực nghiệm và lý thuyết phân tích.Tham nhũng, trong các tài liệu sẵn có, mô hình trong nhiều cách khác nhau. Một sốnghiên cứu cho rằng tham nhũng có thể cải thiện hiệu quả và giúp tăng trưởng. Nhà kinh tếđã chỉ ra rằng, trong thế giới thứ hai tốt nhất khi sẵn có hiện hành chính sách gây rasai lệch, các biến dạng bổ sung trong các hình thức của buôn lậu, đen tiếp thị, vv.thực sự có thể cải thiện phúc lợi ngay cả khi một số tài nguyên phải được chi tiêu trong đóhoạt động (Bardhan, 1997). Bardhan (1997) báo giá Nathaniel H. Leff (1964) như "nếu142 Sacit Hadi AKDEDEchính phủ có erred trong quyết định của mình, các khóa học có thể thực hiện bởi tham nhũngcũng có thể tốt hơn là một".Một hiệu quả đối số ưu ái của tham nhũng là để nhìn vào nó như là "tốc độtiền", làm giảm sự chậm trễ trong việc di chuyển tập tin trong cơ quan hành chính và trong việctrước trong làm chậm các hàng đợi cho dịch vụ công cộng. Các mô hình này cho phép khả năng choquan chức tham nhũng để thực hành phân biệt đối xử giữa các khách hàng với thời gian khác nhausở thích (Bardhan, 1997).Trong hầu hết các tài liệu, Tuy nhiên, tham nhũng nhìn thấy để tạo ra thiếu hiệu quả. Mauro(1995) cho thấy rằng tham nhũng được tìm thấy để đầu tư thấp hơn, do đó làm giảmtăng trưởng kinh tế. Shleifer và Vishny (1993) tranh luận rằng tham nhũng sẽ có xu hướng đểtăng trưởng kinh tế thấp, và Rose-Ackerman (1978) cảnh báo của các khó khăn củahạn chế tham nhũng đến các khu vực trong đó nó có thể về kinh tế mong muốn. Murphy,Shleifer, và Vishny (1991) tranh luận rằng quốc gia nơi tài năng người được cấp phátcho thuê tìm kiếm hoạt động có xu hướng phát triển chậm hơn. Trong giấy hiện nay, sự tăng trưởngảnh hưởng của tham nhũng và trốn thuế sẽ không được thảo luận cho mỗi se. hiệu quả vàhiệu ứng phân phối, Tuy nhiên, sẽ có rất rõ ràng. Như sẽ được diễn tả trong cácsau trang, sự hiểu biết của tham nhũng, trong bài báo này, là khác nhau từ đóvăn học hiện tại: chính phủ không bán được cung cấp công khaitư nhân tốt với hối lộ thêm vào giá chính thức, thay vào đó ông ăn cắp tiền thuếcủa riêng cá nhân với kiến thức của riêng cá nhân đó.Hầu hết các mô hình của tham nhũng sử dụng khuôn khổ đại lý chủ yếu như một công cụ để nghiên cứu nó(Rose-Ackerman, 1975, 1978, Klitgaard năm 1988, 1991). Hầu hết những người khác, Tuy nhiên,giả định rằng khuôn khổ đại lý chính được đưa ra (Shleifer và Vishny, 1993,Benarjee, 1997) và mở rộng các mô hình để nhấn mạnh một điểm cụ thể làcoi là quan trọng bởi các tác giả cụ thể. Ví dụ, Sheleifer và Vishny(1993) nhìn tham nhũng có và không có hành vi trộm cắp của chính phủ tốt, chấp nhậnmột tiên nghiệm khuôn khổ chính-đại lý là trong công việc. Họ cũng nhìn vào "cáccông nghiệp tổ chức tham nhũng"và kết luận rằng tham nhũng là cao hơn nếuvăn phòng chính phủ cung cấp cho công chúng tốt một cách độc lập, có nghĩa là mỗi người trong số họđang có hành vi như một lợi nhuận tối đa hóa độc một cách riêng biệt như trái ngược vớitập trung của văn phòng chính phủ.Trốn thuế là (đã) đang được nghiên cứu chuyên sâu trong các tài liệu. Allingham vàSandmo (1972), và Kolm (1973) là khảo sát tuyệt vời nghiên cứu về trốn thuế.Alligham và Sandmo (1972) yêu cầu bồi thường quyết định tuyên bố thuế là một quyết địnhdưới sự không chắc chắn và giả định rằng-người nộp tiền thuế của hành vi phù hợp với VonNeumann-Morgenstern các tiên đề cho hành vi dưới sự không chắc chắn. Và họ tối đa hóaCác tiện ích dự kiến của đại diện-người nộp tiền thuế, tham gia vào tài khoản tối ưu thuếtrốn dưới sự không chắc chắn và rủi ro. Kết quả của họ so sánh nhà nước mà tăngtrong hình phạt tỷ lệ sẽ luôn luôn tăng phần thu nhập thực tế tuyên bố vàtăng khả năng phát hiện sẽ luôn luôn dẫn đến một thu nhập lớn hơnđược tuyên bố. Srinivasan (1973) sử dụng cùng loại của các mô hình học trốn thuế.Không giống như Allingham và Sandmo mô hình, mô hình này sử dụng thu nhập dự kiến như là mộtmục tiêu hoạt động để tối đa hóa, tham gia vào tài khoản thuế evasion và nguy cơ của nó(hình phạt). Kết quả của cả hai mô hình, Tuy nhiên, là đáng kể tương tự như: các tối ưutỷ lệ do đó thu nhập understated giảm khi khả năng phát hiệntăng.Tham nhũng và trốn thuế 143Có thể nhìn thấy từ các bản tóm tắt ở trên, mô hình tham nhũng và trốn thuế xem xétvấn đề từ các quan điểm riêng của họ. Mô hình tham nhũng không dùng tài khoản cácthực tế rằng các cá nhân có thể được gây ra để tránh thuế khi nói, hối lộ tồn tại trong sốthuế thu, một quan chức chính phủ, và tiến hành phân tích trong sự vắng mặt củachính phủ tham nhũng. Trốn thuế chính nó có thể được coi là một hoạt động tham nhũng vàtham nhũng có thể bao gồm trốn thuế khái niệm. Trong bài báo này, Tuy nhiên, tham nhũngđược đưa đến là hối lộ thực hiện bởi một chính phủ chính thức. Một nghiên cứu thú vịcâu hỏi sẽ là nhìn thấy cho dù tham nhũng có thể gây ra trốn thuế trong cá nhân,và cho dù chính phủ nỗ lực để ngăn chặn cả hai trốn và tham nhũng có thểkhả thi. Vấn đề có thể được nghiên cứu từ nhiều quan điểm khác nhau. Trên cáccùng một dòng của nghiên cứu sẽ phải xem xét các yếu tố quyết định cấu trúc lương trong sốCác quan chức chính phủ và cố gắng tìm các yếu tố quyết định hối lộ. Trực giác của tôi chorằng nếu xác suất phát hiện là đủ thấp và hối lộ là một hoạt động dự kiếntrong xã hội (kỳ vọng thấp nhất nhận được trừng phạt vì hối lộ), một số chính phủchính thức sẽ tìm thấy nó tối ưu phải hối lộ ngay cả khi họ được trả tiền lương hiệu quả, tốttrên tiền lương của họ đặt phòng. Một nghiên cứu thú vị trên dòng này là McLaren(1996). trong bài báo đó, McLaren nhìn tham nhũng tài chính trong chính phủquan chức và quan sát rằng công ty chọn mức độ của nó tuân thủ cácquy định (điều này có thể được thực hiện tuân thủ mã số thuế); đồng thời cácthanh tra lựa chọn của mình mức độ nỗ lực. Nếu sau bắt vi phạm formers, cácthanh tra có thể báo cáo nó, gây ra các công ty để bị phạt, và nhận được một phần nhỏ của cáctốt đẹp là một hoa hồng; Nếu nó có nhiều lợi nhuận để đá với các công ty, các thanh trabáo cáo không có vi phạm, và chia tách tiết kiệm với các công ty. Nếu thông đồng xảy ra, có làmột số xác suất rằng nó sẽ được phát hiện và một Mỹ phụ trả các doanh nghiệp vàCác thanh tra bắn. Nó là rõ ràng trong sự gia tăng trong dịch vụ dân sự bồi thường đó thiết lập nàycó thể có một hiệu ứng perverse ngày thực hiện dịch vụ dân sự, nếu tham nhũng là xảy ra ởequilibrium. A rise in the inspector’s salary is like a rise in his fine for bribery, sincethat is what he will lose if he is caught and fired. Thus, a rise in his salary makes itless profitable, in expectation, to take a bribe; but in an equilibrium with corruption,unless the salary goes up far enough to make the inspector give up on briberyaltogether, the bribe is his return to effort; thus, his inspection effort rationally drops.Paying a corrupt civil servant high wages actually induces “sloth”. It may eitherraise or lower firm compliance; if the inspector does catch a violation, he willrequire a bribe higher, to compensate him for the higher risk. But because he is nottrying very hard, it is less likely that he will catch a violation. The net effects on thefirm’s incentives are ambiguous.In another paper by Besley and McLaren (1993), the problem of inspector effort isassumed away, but the government faces an additional complication: although taxinspectors may have an incentive to collude with taxpayers to conceal taxableincome, not all potential tax inspectors have the inclination. Some may well bepredisposed to honesty and not willing to accept a bribe at any price. Ideally thegover
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Dogus Üniversitesi Dergisi, 7 (2) năm 2006, 141-149
THAM NHŨNG VÀ trốn thuế
YOLSUZLUK VE VERGİ KAÇAKÇILIĞI
Sacit Hadi AKDEDE
Adnan Menderes Đại học,
Khoa Kinh tế và Khoa học hành chính
Tóm tắt: Tham nhũng và các vấn đề trốn thuế đã được điều tra
riêng rẽ trước. Trốn thuế cũng được coi là một hành vi tham nhũng của chính nó.
Tuy nhiên, trong bài báo này, tham nhũng được đưa đến là một hối lộ được thực hiện bởi một chính phủ
chính thức và trốn thuế được xác định như là một hành động bất hợp pháp để tránh phải trả thuế do vi phạm
pháp luật về thuế. Một câu hỏi nghiên cứu thú vị sẽ là để xem liệu tham nhũng có thể
gây ra trốn thuế cá nhân? Nó được tìm thấy trong các giấy rằng kích thước của hối lộ có thể
ảnh hưởng tiêu cực đến hành vi trốn thuế. Nó chỉ ra rằng khi một hối lộ là đủ lớn,
người nộp thuế muốn nộp thuế tự nguyện, không phải để trốn thuế.
Từ khóa: tham nhũng, trốn thuế.
ÖZET: Yolsuzluk ve vergi kaçakçılığı sorunları literatürde Daha một lần ayrı ayrı
incelendi. Vergi kaçakçılığı da bir yolsuzluk OLSA da, bu makalede yolsuzluk Devlet
memurunun rüşvet alması ve vergi kaçakçılığı da mükellefin yasalara aykırı
davranarak ödemesi gereken vergiyi ödememesi olarak tanımlanmıştır. Bu makalede
yolsuzluğun vergi kaçakçılığını özendirip özendirmeyeceği teorik olarak
araştırılmaktadır. Mô hình Teorik, istenen rüşvetin yüksek olması durumunda
vergi. Mükellefinin vergi kaçırmayacağını matematiksel olarak göstermektedir
Anahtar Kelimeler:. Yolsuzluk, Vergi Kaçakçılığı
1. Giới thiệu
tham nhũng là một vấn đề cũ. Chừng nào con người là trên mặt đất,
nó sẽ là một vấn đề dai dẳng quá. Tôi sẽ định nghĩa tham nhũng ở đây như là một hoạt động bất hợp pháp
của một quan chức chính phủ để đạt được một lợi ích cá nhân. Mặc dù nó là một vấn đề cũ,
nó là một khu vực điều tra tương đối mới cho các nhà kinh tế. Trốn thuế cũng là một tuổi
vấn đề quá; mọi người không muốn nộp thuế nếu họ tìm thấy một cách để làm như vậy. Trốn thuế
được xác định như là một hành động bất hợp pháp để tránh phải trả thuế do vi phạm pháp luật về thuế. Vì vậy, lúc đầu
nhìn thoáng qua, tham nhũng dường như là một vấn đề của chính phủ và chính phủ chỉ
quan chức, trong khi trốn thuế là một vấn đề cá nhân. Rộng rãi của các
định nghĩa (tham nhũng trong khu vực tư nhân và giữa các cá nhân) mà tôi sẽ không
chạm vào, tuy nhiên, chứng minh khác. Trong các tài liệu kinh tế, cả hai vấn đề đã
được giải quyết một cách riêng biệt trong chiều sâu. Nghiên cứu kết hợp của họ, tuy nhiên, vẫn còn để
xứng đáng phân tích thực nghiệm và lý thuyết nữa.
Tham nhũng, trong các tài liệu hiện có, được mô phỏng theo nhiều cách khác nhau. Một số
nghiên cứu cho rằng tham nhũng có thể nâng cao hiệu quả và giúp tăng trưởng. Các nhà kinh tế
đã chỉ ra rằng, trong thế giới thứ hai tốt nhất khi có từ trước chính sách gây ra
méo mó, biến dạng bổ sung trong các hình thức buôn lậu, tiếp thị màu đen, vv
thực sự có thể cải thiện phúc lợi ngay cả khi một số tài nguyên phải được chi tiêu trong đó
hoạt động (Bardhan , 1997). Bardhan (1997) trích Nathaniel H. Leff (1964) là "nếu
142 Sacit Hadi AKDEDE
chính phủ đã sai lầm trong quyết định của mình, khóa học có thể được thực hiện bởi tham nhũng
cũng có thể tốt hơn một".
Một lý hiệu quả có lợi cho tham nhũng là nhìn đến nó như là "tốc độ
tiền", làm giảm sự chậm trễ trong việc di chuyển các tập tin trong các cơ quan hành chính và trong việc
phía trước trong việc làm chậm hàng đợi cho các dịch vụ công cộng. Những mô hình này cho phép khả năng cho
các quan chức tham nhũng thực hành phân biệt đối xử giữa các khách hàng với thời gian khác nhau
ưu đãi (Bardhan, 1997).
Trong hầu hết các tài liệu, tuy nhiên, tham nhũng được nhìn thấy để tạo ra sự thiếu hiệu quả. Mauro
(1995) cho thấy tham nhũng được phát hiện để giảm đầu tư, do đó làm giảm
tốc độ tăng trưởng kinh tế. Shleifer và Vishny (1993) lập luận rằng tham nhũng sẽ có xu hướng
giảm tốc độ tăng trưởng kinh tế, và Rose-Ackerman (1978) cảnh báo về những khó khăn trong việc
hạn chế tham nhũng trong khu vực mà nó có thể được mong muốn về mặt kinh tế. Murphy,
Shleifer và Vishny (1991) lập luận rằng các quốc gia nơi mà những người tài năng được phân bổ
để thuê hoạt động tìm kiếm có xu hướng phát triển chậm hơn. Trong giấy hiện nay, sự phát triển
ảnh hưởng của tham nhũng và trốn thuế sẽ không được thảo luận cho mỗi gia nhập. Hiệu quả và
tác dụng phân bố, tuy nhiên, sẽ là rất rõ ràng. Như sẽ được giải thích trong các
trang sau, sự hiểu biết về tham nhũng, trong bài báo này, khác với
các tài liệu hiện có: các quan chức chính phủ là không bán được cung cấp công khai
tin tốt với một hối lộ thêm để giá chính thức, thay vào đó anh là ăn cắp tiền thuế
của cá nhân riêng với những kiến thức của cá nhân mà tin.
Hầu hết các mô hình tham nhũng sử dụng các khuôn khổ chính-đại lý như một công cụ để nghiên cứu nó
(Rose-Ackerman, 1975, 1978, Klitgaard 1988, 1991). Hầu hết những người khác, tuy nhiên,
giả định rằng các khuôn khổ chính-đại lý được đưa ra (Shleifer và Vishny, 1993,
Benarjee, 1997) và mở rộng mô hình để nhấn mạnh một điểm cụ thể nào được
coi là quan trọng bởi tác giả cụ thể. Ví dụ, Sheleifer và Vishny
(1993) nhìn vào tham nhũng có và không có hành vi trộm cắp của một chính quyền tốt, chấp nhận
một cách tiên mà các khuôn khổ chính-agent là trong công việc. Họ cũng xem xét "các
tổ chức công nghiệp của tham nhũng" và kết luận rằng tham nhũng là cao hơn nếu
các văn phòng chính phủ cung cấp hàng hoá công cộng một cách độc lập, tức là mỗi người trong số họ
đang hành xử như một lợi nhuận tối đa hóa doanh nghiệp độc quyền một cách riêng biệt như trái ngược với
sự tập trung của văn phòng chính phủ.
Trốn thuế là ( đã được) đang được nghiên cứu chuyên sâu trong văn học. Allingham và
Sandmo (1972), và Kolm (1973) là những nghiên cứu khảo sát tuyệt vời về hành vi trốn thuế.
Alligham và Sandmo (1972) cho rằng quyết định khai thuế là một quyết định
không chắc chắn và giả định rằng hành vi của thuế nộp của phù hợp với Von
Neumann tiên đề -Morgenstern cho hành vi không chắc chắn. Và họ tối đa hóa
các tiện ích dự kiến của các đại diện đối tượng nộp thuế, tính thuế tối ưu
trốn dưới bất ổn và rủi ro. Kết quả so sánh của họ nói rằng sự gia tăng
trong mức phạt sẽ luôn luôn tăng phần thu nhập thực tế tuyên bố và
rằng sự gia tăng khả năng phát hiện sẽ luôn luôn dẫn đến một thu nhập lớn hơn
được công bố. Srinivasan (1973) sử dụng cùng một loại mô hình để nghiên cứu hành vi trốn thuế.
Không giống như các mô hình Allingham và Sandmo, model này sử dụng thu nhập dự kiến như là một
hàm mục tiêu tối đa hóa, có tính đến trốn thuế tài khoản và rủi ro của nó
(hình phạt). Các kết quả của cả hai mô hình, tuy nhiên, cũng gần tương tự: tối ưu
tỷ lệ của thu nhập được understated giảm khi khả năng phát
hiện. Tăng
tham nhũng và trốn thuế 143
Như có thể thấy từ các bản tóm tắt ở trên, tham nhũng và trốn thuế mô hình nhìn vào
các vấn đề từ quan điểm của riêng mình. Mô hình tham nhũng không có tài khoản
thực tế rằng các cá nhân có thể được gây ra để trốn thuế khi, nói, hối lộ đang hiện hữu giữa
những người thu thuế, một quan chức chính phủ, và tiến hành các phân tích trong sự vắng mặt của
tham nhũng của chính phủ. Trốn thuế chính nó có thể được coi là một hoạt động tham nhũng và
tham nhũng có thể bao gồm trốn thuế khái niệm. Trong bài báo này, tuy nhiên, tham nhũng
được đưa đến là một hối lộ được thực hiện bởi một quan chức chính phủ. Một nghiên cứu thú vị
câu hỏi sẽ là xem liệu có thể gây ra tham nhũng, trốn thuế ở các cá nhân,
và cho dù nỗ lực của chính phủ để ngăn chặn cả hai trốn và tham nhũng có thể
khả thi. Vấn đề có thể được điều tra từ những quan điểm khác nhau. Trên
cùng một dòng của nghiên cứu sẽ xem xét các yếu tố quyết định cơ cấu tiền lương giữa
các quan chức chính phủ và cố gắng để tìm thấy những yếu tố quyết định của hối lộ. Trực giác của tôi cho
rằng nếu phát hiện xác suất là đủ thấp và hối lộ là một hoạt động dự kiến
trong xã hội (kỳ vọng thấp cho việc trừng phạt vì hối lộ), một số chính phủ
chính thức sẽ tìm thấy nó tối ưu để tham nhũng ngay cả khi họ được trả tiền lương hiệu quả, cũng
ở trên đặt phòng tiền lương của họ. Một nghiên cứu thú vị về dòng này là McLaren
(1996). Trong bài báo đó, McLaren nhìn vào tham nhũng tài chính giữa các chính phủ
các quan chức và quan sát thấy rằng các công ty lựa chọn mức độ tuân thủ các
quy định (điều này có thể được thực hiện phù hợp với các mã số thuế); đồng thời các
thanh tra viên chọn cấp độ của mình nỗ lực. Nếu sau này bắt formers vi phạm, các
thanh tra viên có thể báo cáo nó, gây ra các công ty bị phạt, và nhận được một phần nhỏ của
mỹ như một hoa hồng; nếu đó là lợi nhuận nhiều hơn để thông đồng với các công ty, các thanh tra
báo cáo không có hành vi vi phạm, thô tục và tiết kiệm với công ty. Nếu thông đồng xảy ra, có
một số khả năng mà nó sẽ được phát hiện và phạt thêm tính cho các công ty và
các thanh tra viên bị sa thải. Rõ ràng trong bối cảnh này là một sự gia tăng trong việc bồi thường dịch vụ dân sự
có thể có một ảnh hưởng ngược lại thực hiện dịch vụ dân sự, nếu tham nhũng đang diễn ra trong
trạng thái cân bằng. Sự gia tăng tiền lương của thanh tra là giống như một gia tăng tốt của mình để hối lộ, vì
đó là những gì ông sẽ bị mất nếu ông bị bắt và bị sa thải. Như vậy, sự gia tăng tiền lương của mình làm cho nó
ít lợi nhuận, trong kỳ vọng, để có một hối lộ; nhưng trong một trạng thái cân bằng với tham nhũng,
trừ khi mức lương tăng lên đủ xa để làm cho các thanh tra viên bỏ về hối lộ
hoàn toàn, hối lộ là anh trở về nỗ lực; do đó, nỗ lực kiểm tra của mình một cách hợp lý giảm.
Thanh toán một công chức tham nhũng lương cao thực sự gây ra "lười". Nó có thể hoặc là
tăng hoặc tuân thủ vững chắc thấp hơn; nếu thanh tra không bắt được một vi phạm, ông sẽ
yêu cầu hối lộ cao hơn, để bù đắp cho anh những rủi ro cao hơn. Nhưng vì anh không
cố gắng rất nhiều, nó là ít khả năng ông ta sẽ bắt một vi phạm. Các hiệu ứng ròng trên
ưu đãi của công ty là không rõ ràng.
Trong một bài báo của Besley và McLaren (1993), các vấn đề của nỗ lực thanh tra được
giả định đi, nhưng chính phủ phải đối mặt với một biến chứng thêm: mặc dù thuế
thanh tra có thể có một sự khuyến khích để thông đồng với người nộp thuế che giấu chịu thuế
thu nhập, không phải tất cả các thanh tra thuế tiềm năng có độ nghiêng. Một số cũng có thể được
dễ mắc về sự trung thực và không sẵn sàng chấp nhận một hối lộ bất cứ giá nào. Lý tưởng nhất là
Gover
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: