August 29, 2011He was many things.A boyA freakA celebrityA heroA weird dịch - August 29, 2011He was many things.A boyA freakA celebrityA heroA weird Việt làm thế nào để nói

August 29, 2011He was many things.A

August 29, 2011

He was many things.

A boy

A freak

A celebrity

A hero

A weirdo

A liar

And the newest one: A murderer.

What he most of all wanted to be was Harry just Harry. He wondered what it would be like to be able to go down the street without anyone recognising him.

He would just be Harry James Potter the only child of James Potter and Lilly Potter nee Evans.

The thought made the nearly sixteen-year-old boy smile. He would never just be Harry. Even his family, who he was supposed to spend yet another summer vacation with, didn't see him as Harry.

To them he was a freak.

An abnormality.

Someone who took up space in their house and they would rather treat him like a houseelf, though they did not know what it was, than as a part of the family.

Until school started he had not even known his own name. When the teacher had called for a Harry Potter no one had reacted. After all the other children had been seated he had been the only one standing. Waiting for someone to call out his name so he could go and sit with the other children.

The teacher had kneeled down in front of him and asked for his name. Harry remembered looking at her with his unnatural green eyes before he had answered. "Boy."

That night he had gotten his first real beating. But it had not been the last one.

Now, fifteen-years-old, he sat alone in the castle called Hogwarts and looked out of the window next to his bed in the Gryffindor tower, one of the four houses in the castle.

Hogwarts was a school where witches and wizards could attend from they were eleven. There, hidden from the sight of muggles, they learned about the magical world.

He watched as the other students made their way to the carriages which would take them to the train. From there they would go to the station in London where their families would be waiting for them to arrive.

He had been ordered to stay back because the headmaster, Albus fucking Dumbledore, wanted to have yet another talk with him.

Harry snorted at the thought. He was not sure he could take another one of those talks. Ever since his godfather, Sirius Black, had died all the teachers had treated him as if he was a bomb ready to blow up if they moved or said a single wrong word.

…After what had happened in the headmaster's office he could not blame them for thinking so.

With a deep sigh Harry got up from his seat. No matter how much he wanted to stay away he had to show up. After whatever the headmaster had planned for him someone would escort him so he could spend another summer in a living hell, also know as Privet Drive number 4 where his relatives lived.

Slowly Harry made his way out of the portrait which hides the entrance to the Gryffindor tower from plain view and walked through the empty corridors. Only seeing a ghost once in a while. Otherwise he felt like the only living being in the whole place.

He dragged his trunk after him. Hedwig, his owl, would be left at the school where Hagrid could take care of her. That way his uncle Vernon would not be able to do anything to her this year.

"Mr. Potter. Should you not be on the train with your friends on your way home to get pampered by your family? I am sure your fan club would cry if they knew you were about to miss the train." The sneering voice told him who it was without him having to turn around to look.

"The headmaster ordered me to get to his office to yet another one of his talks. So if you would please excuse me. I don't want to be late for that." He tried to step around the potion master but the older man followed his movements so he had to stop.

"Twenty points from Gryffindor for disrespect for a teacher." Harry just raised an eyebrow in a similar manner to what Severus Snape said potion master normally did in his lessons. He was not going to let to great bat of the dungeons nook him down. "Unfortunately, professor, the school year is over so you can't take away points from the houses."

His smile disappeared when the potion master suddenly hovered over him. Harry scowled inside his head. Due to malnourishment in his younger years he was smaller and more petite than the rest of the boys in his year. Hell, even Hermione Granger, one of his best friends, was taller than him.

The greasy-haired head of Slytherin glared and Harry swallowed. Why had he not listened when the little voice in his head had told him to keep his mouth shut? It was the same voice he usually ignored when he was about to do something which would lead him into troubles.

"Detention with me Potter as soon as the school year starts again. You will meet at my office seven o'clock. You do not want to know what will happen if you are to be late, believe me. Hurry up before I decide that it will not be enough punishment for you."

"Yes…sir."

The last part was added after another glare from the teacher.

Harry hurried down the corridor. He would not risk spending more time with the bat than necessary. Besides he was already about to be late for his meeting with the headmaster.

Cursing Harry started running as soon as he was sure that Snape was nowhere in sight. Down the corridors and up the stairs. The Harry hunting as his cousin, Dudley, liked to play paid of as he arrived in front of the gargoyle hiding the headmaster's office only five minutes late.

"Blood pops." Harry stepped forward as the statue moved aside. For once the headmaster didn't make him try to figure out the password. For some reason that fact didn't calm him as it was supposed to do.

"Come in." Harry stepped inside the office only to find the headmaster seated behind his table. The man looked like he was too old to lead a school. His beard reached his stomach. It made him wonder if the headmaster was able to hide anything in there. How many would think he could take forth a wand from there? He had to look away so he wouldn't start laughing at the thought.

"Hello, my dear boy. Have a seat. Do you want anything, tea, Lemon Drop?"

"No, thank you professor." Harry mumbled. He wished he was not alone with the headmaster. The way the man was looking at him made him want to crawl into a hole and hide though he did not understand why. "Umm, you wanted to see me?"

Looking around in the office he found that most of the things had been put back at their originally place after his little magical outburst. However he noted that the headmaster had fewer weird things standing at his table than before. Maybe he had not been able to repair all of his things.

When the silence continued Harry started to move a little in the chair he was seated. Normally the headmaster and he would have no problems with talking to each others. He actually saw the headmaster as the grandfather he had never had. But today things seemed different through he could not say what it was.

The headmaster was dressed in his usually colourful robes. This time it was orange mixed with pink dots. Harry wondered who had inspired the headmaster to dress like that. Or had he always been like that. He tried to think how a young Dumbledore would look in those clothes but found it impossible to see him different from what he looked like now.

"Yes, I wanted to talk with you about something." Now Harry noticed that the usual annoying twinkle was gone from the headmaster's eyes. Instead a man who gave of the same scary aura as Voldemort sat in front of him.

He gulped and forced himself to look away from the headmaster's eyes. From the lessons with Snape he knew how Legilimency worked. As long as he did not look him into the eyes the headmaster would not be able to get into his mind.

As if the headmaster knew what he was doing the older man frowned. "Harry, is something wrong? Something you are not telling me about? You know you can come to me with anything that might bother you."

The boy-who-lived kept his head bowed. He was not sure what to think of the headmaster anymore. After all, the man had kept important information from him. Pieces of information which could have saved his godfather's life. If he just had told him Sirius would still have been alive.

Harry blinked the tears away before they could fall. He was not going to let the headmaster see him cry. He did not need the man's pity. Hell, he did not need anyone's pity.

"I will take your silence as a no. Do you know why I asked you to come here today?" The boy-who-lived could only shake his head. His interest was awoken by the headmaster's words. It seemed like they wouldn't have the talk he had feared so much.

"Once I knew a man. He was a brilliant man with great ideas and big ambitions. He wanted nothing than to be left alone but still managed to create rebellion around him. He was a dangerous man who nearly destroyed the plans I have for this world."

Dumbledore paused as if he tried to decide how much he should tell him. Harry leaned forward in his chair, eager to hear more about the man Dumbledore was telling him about. "I gave him a lot of chances to see the light. Unfortunately he kept dragging others down with him. So I had to…take care of the problem he was."

Harry did not react when the headmaster stood up from his chair and slowly walked around the table until his was standing right in front of him. He tried to figure out what all this had to do with him. No one had ever told him about such a man.

"I hoped I would not have to do this." Harry blinked and starred with wide eyes at the wand pointed directly between his eyes. "Professor…?" He trailed of not sure how to continue. Sure, this was a joke. In a minute the headmaster would start laughing and they could go back to the way they had been.

When nothing happened Harry looked away from the wand and, for the first time since he entered the office, looked directly into the headmaster's blue eyes. "What are you doing?" His voice trembled a little. The man in front of him reminded him more of Voldemort than the old headmaster he had known for five years by now.

"You are starting to become more like him. I c
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tháng Tám 29, 2011Ông là nhiều điều.Một cậu béThằngMột người nổi tiếngMột anh hùngMột weirdoMột kẻ nói dốiVà một trong những mới nhất: một kẻ giết người.Những gì ông hầu hết tất cả muốn là Harry chỉ Harry. Ông tự hỏi những gì nó sẽ là như để có thể đi xuống đường phố mà không ai nhận ra anh ta.Ông sẽ chỉ là Harry James Potter con duy nhất của James Potter và Lilly Potter nee Evans.Những suy nghĩ thực hiện gần như mười sáu tuổi, cậu bé mỉm cười. Ông sẽ không bao giờ chỉ là Harry. Ngay cả gia đình, những người ông đã yêu cầu chi tiêu một kỳ nghỉ hè với, không nhìn thấy anh ta như Harry.Đối với họ ông là thằng.Một bất thường.Một người chiếm không gian trong nhà của họ và họ sẽ thay vì đối xử với ông như một houseelf, mặc dù họ không biết những gì nó, hơn là một phần của gia đình.Cho đến khi bắt đầu học ông không thậm chí biết rõ tên riêng của mình. Khi các giáo viên đã kêu gọi một Harry Potter không ai có phản ứng. Sau khi tất cả các trẻ em khác đã được ngồi, ông đã là chỉ có một đứng. Chờ đợi một người nào đó để gọi ra tên của ông vì vậy ông có thể đi và ngồi với các trẻ em khác.Các giáo viên đã quỳ xuống ở phía trước của anh ta và yêu cầu cho tên của ông. Harry nhớ nhìn vào cô ấy với đôi mắt màu xanh lá cây không tự nhiên của mình trước khi ông có trả lời. "Boy."Đêm đó ông đã nhận của ông đập thực đầu tiên. Nhưng nó đã không là con cuối cùng.Bây giờ, mười lăm năm tuổi, ông ngồi một mình trong lâu đài được gọi là trường Hogwarts và nhìn ra khỏi cửa sổ bên cạnh giường của mình trong tháp Gryffindor, một trong bốn nhà trong lâu đài.Hogwarts là một trường nơi phù thủy và phù thủy có thể tham dự từ họ là mười một. Có, ẩn từ tầm nhìn của những Muggle, họ đã học được về thế giới huyền diệu.Ông đã xem như là những sinh viên khác mà thực hiện các toa tàu sẽ đưa họ đến tàu. Từ đó, họ sẽ đi đến các trạm tại London nơi gia đình của họ sẽ chờ đợi cho họ để đến.Ông đã được lệnh phải ở lại vì hiệu trưởng, Albus fucking Dumbledore, muốn có nhưng khác nói chuyện với anh ta.Harry snorted lúc những suy nghĩ. Ông đã không chắc chắn ông có thể mất một phần trong những cuộc đàm phán. Kể từ khi bố đỡ đầu, Sirius Black, đã mất tất cả các giáo viên đã điều trị Anh ta như thể ông là một quả bom đã sẵn sàng để thổi lên nếu họ di chuyển hoặc nói một sai lầm từ duy nhất.… Sau khi những gì đã xảy ra trong văn phòng của hiệu trưởng ông có thể không trách họ suy nghĩ như vậy.Với một sigh sâu Harry đứng dậy từ chỗ ngồi của mình. Không có vấn đề bao nhiêu ông muốn tránh xa ông đã xuất hiện. Sau khi bất cứ điều gì hiệu trưởng đã có kế hoạch cho anh ta một ai đó sẽ hộ tống ông để ông có thể dành một mùa hè trong một địa ngục sống, cũng biết như số lượng ổ đĩa Privet 4 nơi người thân của mình sống.Từ từ Harry làm theo cách của mình ra khỏi các gương điển hình mà ẩn lối vào Gryffindor tháp từ đồng bằng xem và đi qua các hành lang có sản phẩm nào. Chỉ nhìn thấy một con ma một lần trong một thời gian. Nếu không, ông cảm thấy như chỉ sống ở vị trí toàn bộ.Ông kéo thân cây của mình sau khi ông ta. Hedwig, owl của ông, sẽ là trái tại trường nơi Hagrid có thể chăm sóc của bà. Như vậy ông chú Vernon sẽ không thể làm bất cứ điều gì để của cô năm nay."Ông Potter. Bạn không nên trên tàu với bạn bè của bạn trên đường về nhà của bạn có được pampered bởi gia đình của bạn? Tôi chắc chắn của bạn câu lạc bộ fan hâm mộ sẽ khóc nếu họ biết bạn đã bỏ lỡ tàu." Tiếng nói sneering nói với ông những người đã mà không có anh ta cần phải quay lại để nhìn."Hiệu trưởng yêu cầu tôi để có được đến văn phòng của mình để được một phần của cuộc đàm phán của ông. Vì vậy, nếu bạn xin vui lòng xin lỗi. Tôi không muốn phải đến trễ cho điều đó." Hắn muốn bước xung quanh thành phố Thạc sĩ potion nhưng người đàn ông lớn theo phong trào của ông vì vậy ông đã phải dừng lại."Hai mươi điểm từ Gryffindor cho sự thiếu tôn trọng đối với một giáo viên." Harry vừa đưa ra một lông mày theo cách thức tương tự như những gì Severus Snape nói potion Thạc sĩ thường đã làm trong bài học của mình. Ông ấy không cho phép để bát tuyệt vời của các nook dungeon anh ta xuống. "Thật không may, giáo sư, năm học là hơn do đó bạn không thể lấy đi điểm từ những ngôi nhà."Nụ cười của ông biến mất khi Thạc sĩ potion đột nhiên bay lượn qua anh ta. Harry scowled bên trong đầu. Do đôi trong những năm của ông trẻ hơn ông là nhỏ hơn và hơn nữa petite hơn phần còn lại của các bé trai trong năm của mình. Địa ngục, thậm chí Hermione Granger, một trong những người bạn tốt nhất, là cao hơn anh ta.Người đứng đầu nhờn tóc của Slytherin glared và Harry nuốt. Tại sao có ông không lắng nghe khi giọng nói nhỏ ở đầu của ông đã nói với ông để giữ miệng mình đóng? Đó là tiếng nói cùng ông thường bị bỏ qua khi ông đã là về để làm một cái gì đó mà sẽ dẫn anh ta vào rắc rối."Tạm giam với tôi Potter ngay sau khi năm học bắt đầu một lần nữa. Bạn sẽ gặp gỡ tại văn phòng của tôi 7 giờ. Bạn không muốn biết những gì sẽ xảy ra nếu bạn đang phải đến trễ, tin tưởng tôi. Nhanh lên trước khi tôi quyết định rằng nó sẽ không là đủ sự trừng phạt vì bạn.""Có... sir."Phần cuối cùng đã được bổ sung sau khi một chói từ các giáo viên.Harry vội vã xuống hành lang. Ông sẽ không có nguy cơ chi tiêu nhiều thời gian với cây gậy hơn cần thiết. Bên cạnh việc ông đã sắp bị trễ cho cuộc họp với hiệu trưởng.Nguyền rủa Harry bắt đầu chạy ngay sau khi ông đã chắc chắn rằng Snape là hư không trong tầm nhìn. Xuống các hành lang và lên cầu thang. Harry săn bắn là em họ của ông, Dudley, thích để chơi trả tiền trong khi ông đến ở phía trước của gargoyle ẩn của hiệu trưởng văn phòng chỉ năm phút cuối."Máu bật." Harry bước về phía trước là bức tượng di chuyển sang một bên. Để có một lần hiệu trưởng đã không làm cho anh ta cố gắng tìm ra mật khẩu. Đối với một số lý do mà thực tế không bình tĩnh anh ta vì nó đã được yêu cầu để làm."Đi vào." Harry bước vào văn phòng chỉ để thấy hiệu trưởng ngồi phía sau bàn của mình. Người đàn ông trông giống như ông đã quá cũ để lãnh đạo một trường học. Bộ râu của mình đạt đến dạ dày của mình. Nó làm cho anh ta tự hỏi, nếu hiệu trưởng đã có thể ẩn bất cứ điều gì trong đó. Bao nhiêu nghĩ rằng ông có thể đưa ra một cây đũa phép từ đó? Ông đã phải nhìn xa vì vậy ông sẽ không bắt đầu cười lúc những suy nghĩ."Xin chào, cậu bé thân yêu của tôi. Có một chỗ ngồi. Bạn có muốn bất cứ điều gì, trà, chanh thả?""Không, cảm ơn bạn giáo sư." Harry mumbled. Ông muốn ông đã không được một mình với hiệu trưởng. Cách những người đàn ông đã xem xét anh ta làm cho anh ta muốn thu thập dữ liệu vào một lỗ và ẩn mặc dù ông không hiểu lý do tại sao. "um, bạn muốn gặp tôi?"Nhìn xung quanh trong văn phòng ông tìm thấy rằng hầu hết những điều đã được đưa trở lại tại của ban đầu được đặt sau khi ông sự trồi lên chút huyền diệu. Tuy nhiên, ông lưu ý rằng hiệu trưởng đã có ít hơn những điều kỳ lạ đứng tại bàn của mình hơn trước. Có lẽ ông đã không thể sửa chữa tất cả mọi thứ của mình.Khi sự im lặng tiếp tục Harry bắt đầu để di chuyển một chút trong ghế ông đã ngồi. Bình thường hiệu trưởng và ông sẽ có không có vấn đề với nói chuyện với mỗi người khác. Ông thực sự thấy hiệu trưởng là ông nội ông chưa bao giờ có. Nhưng vào ngày hôm nay những điều có vẻ khác nhau thông qua ông không có thể nói rằng nó là cái gì.Hiệu trưởng được mặc quần áo trong áo thường đầy màu sắc của mình. Thời gian này nó đã cam trộn với dấu chấm màu hồng. Harry tự hỏi những người đã lấy cảm hứng từ hiệu trưởng ăn mặc như thế. Hoặc ông luôn là như thế. Ông đã cố gắng để suy nghĩ như thế nào một giáo sư Dumbledore trẻ sẽ tìm trong những quần áo nhưng tìm thấy nó không thể nhìn thấy anh ta khác nhau từ những gì ông trông giống như bây giờ."Vâng, tôi muốn nói chuyện với bạn về một cái gì đó." Bây giờ, Harry nhận thấy rằng gây phiền nhiễu twinkle bình thường đi từ đôi mắt của hiệu trưởng. Thay vào đó, một người đàn ông người đã cho của aura đáng sợ tương tự như Voldemort ngồi ở phía trước của anh ta.Ông gulped và buộc mình nhìn từ đôi mắt của hiệu trưởng. Từ những bài học với Snape ông biết làm thế nào Legilimency làm việc. Chừng nào ông không nhìn anh ta vào mắt hiệu trưởng sẽ không thể nhận được vào tâm trí của mình.Nếu như hiệu trưởng biết những gì ông đã làm người đàn ông lớn tuổi cau mày. "Harry, là một cái gì đó sai? Một cái gì đó bạn không nói cho tôi về? Bạn biết bạn có thể đến với tôi với bất cứ điều gì mà có thể làm phiền bạn."Các cậu bé-người-sống giữ cúi đầu. Ông đã không chắc chắn những gì để suy nghĩ của hiệu trưởng nữa. Sau khi tất cả, người đàn ông đã giữ thông tin quan trọng từ anh ta. Mẩu thông tin mà có thể đã lưu cuộc sống bố đỡ đầu. Nếu ông chỉ đã nói với ông Sirius sẽ vẫn có được sống.Harry blinked những giọt nước mắt đi trước khi họ có thể sụp đổ. Ông ấy không cho hiệu trưởng xem anh ta khóc. Ông không cần người đàn ông đáng tiếc. Địa ngục, ông đã không cần phải thương hại của bất kỳ ai."Tôi sẽ có sự im lặng của bạn như là một không. Bạn có biết tại sao tôi yêu cầu bạn để đến đây hôm nay?" Các cậu bé-người-sống chỉ có thể bắt đầu. Lợi ích của mình được đánh thức bởi từ ngữ của hiệu trưởng. Nó có vẻ như họ sẽ không có cuộc đối thoại ông có lo ngại rất nhiều."Một khi tôi biết một người đàn ông. Ông là một người đàn ông rực rỡ với những ý tưởng tuyệt vời và tham vọng lớn. Ông muốn gì hơn để được còn lại một mình nhưng vẫn quản lý để tạo ra cuộc nổi loạn xung quanh anh ta. Ông là một người đàn ông nguy hiểm đã gần như phá hủy kế hoạch tôi có cho thế giới này."Giáo sư Dumbledore tạm dừng như nếu ông đã cố gắng để quyết định bao nhiêu ông nên nói với anh ta. Harry cúi về phía trước trong ghế của mình, mong muốn biết thêm về người đàn ông giáo sư Dumbledore đã nói với anh ta về. "Tôi đã cho anh ta rất nhiều cơ hội để nhìn thấy ánh sáng. Thật không may ông giữ kéo người khác với anh ta. Vì vậy tôi đã phải chăm sóc của vấn đề ông."Harry đã không phản ứng khi hiệu trưởng đứng từ ghế của mình và từ từ đi bộ xung quanh bảng cho đến khi ông đã đứng ngay trước mặt anh ta. Ông đã cố gắng để tìm ra những gì tất cả điều này đã làm với anh ta. Không ai có bao giờ nói với ông về một người đàn ông."Tôi hy vọng tôi sẽ không phải làm điều này." Harry blinked và đóng vai chính với đôi mắt rộng tại cây đũa phép chỉ trực tiếp giữa đôi mắt của mình. "Giáo sư...?" Ông kéo của không chắc chắn làm thế nào để tiếp tục. Chắc chắn, đây là một trò đùa. Trong một phút hiệu trưởng sẽ bắt đầu cười và họ có thể trở lại cách họ đã.Khi không có gì xảy ra Harry nhìn ra khỏi cây đũa phép, và lần đầu tiên kể từ khi ông tham gia vào văn phòng, nhìn trực tiếp vào đôi mắt màu xanh của hiệu trưởng. "Bạn đang làm gì?" Tiếng nói của mình trembled một chút. Người đàn ông ở phía trước của anh ta nhắc nhở ông thêm của Voldemort hơn hiệu trưởng cũ ông đã nổi tiếng với năm năm bây giờ."Bạn đang bắt đầu trở nên giống như anh ta. Tôi c
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: