Hello and…. Let me just say this. WOW! I am humbled by the amount of r dịch - Hello and…. Let me just say this. WOW! I am humbled by the amount of r Việt làm thế nào để nói

Hello and…. Let me just say this. W

Hello and…. Let me just say this. WOW! I am humbled by the amount of reviews I received for this fiction. All your reviews are very precious to me and I couldn't thank you enough for that.

Thank you to JoEdgardHom, oosuan, KyouyaxCloud, CreedHartnet13, Chret, Nbsiren, Esther Cain014, c0c0ly, raindropdew, FanofBellaandEdward, hawk1891, BcozI'mNaughty, Serinji, romanceisdead69, Suspicious Crow, Rewinsan, Pigyz-kun.

Also, my guest reviewers: Tbb, summerstorm, Nhara, Loverly, Caroline, Kaname143, Shane, AsamiFanGirl, Reinri13, Sunshine. KL-918

Disclaimer: Viewfinder and its notable characters belong to the great Yamane Ayano sensei. I do not earn anything from writing this fan fiction.

The lack of warmth and hunger woke Akihito from his exhausted state. Akihito immediately knew he was alone. Asami usually had him wrapped in his arms, making him feel warm as cocoon whenever they slept together. Akihito was so spoilt with it that he found it hard to sleep whenever he's alone in Asami's king size bed. Rubbing his eyes tiredly, he pulled the duvet to cover his naked form. He curled into fetal position and wrapped it snuggly around him, desperate to retain some heat.

Akihito sighed in relief when he finally felt comfortable. He breathed in the covers and felt immensely comfortable when he inhaled Asami's faint cologne in it. A few more seconds and he'd be off to dreamland.

RING! RING!

Akihito squinted an eye opened to the bedside table and saw the red lights of his phone blinked rapidly, signaling an incoming call. Akihito knew it wasn't Asami or Kirishima because he had set special ring tones for them. Akihito dived back into the duvet, trying his very best to ignore the call but the caller was persistent. The person called again- and again; so by the third time it rang, Akihito was furious.

Someone is seriously going to die here. Akihito threw away the duvet angrily to grab the phone.

"Ah, Takaba? I'm Koga Takeshi. Remember me?"

The anger Akihito felt a while ago immediately diminished. "Koga san?"

"Yeah, that's me!"

"Koga san! How have you been?" Akihito sat cross legged on the bed. Koga was his former boss who was like a father to Akihito.

"I… I'm good," Koga paused for a moment before continuing, "Takaba, I hate to ask you this but I really need a favor from you."

"What happened?"

"There is an award ceremony tonight at Crown Prince Hotel. I was wondering if you could help me to – you know, be my assistant."

"Of course! You helped me a lot back then."

"Really? Thanks Takaba! I was so worried since all my reporters are busy. I'll meet you at the hotel lobby say, around 7pm?"

Akihito grinned. "Sure, see you there, Koga san."

By six in the evening, Akihito was already dressed and all ready to go. He grabbed his bag, checked the camera he intended to bring to the event – his precious Nikon D4 priced at a whopping 700,000 yen. Akihito had saved nearly three years; he even traded his old cameras to buy this baby. He rarely used it as he was afraid that he might drop or knock it somewhere while he was hot on pursuit.

Satisfied with the additional lenses and flashes he had chosen for the event, Akihito zipped his camera bag and walked out of the penthouse. He was not surprised to see Toru's taciturn face blocking the main door.

Akihito sighed. "Toru, I have to go for a job. Move aside."

Toru ignored the request. "Takaba sama, Asami sama's orders were to keep you company wherever you go."

"That controlling freak," Akihito gritted his teeth before giving his best smile at Toru. "Look, why don't you take a day off? You've been working too hard lately, you deserved a break."

Akihito's smile apparently did not have any effect on Toru. "I don't need a day off, Takaba sama."

"Damn," Akihito muttered. He fished for his wallet from his camera bag and flipped it open. He originally wanted to bribe Toru with Asami's credit card but to his surprise, he found five ten thousand yen notes arranged neatly in his wallet. Mentally cursing Asami for placing the notes there, he pulled out two pieces and waved them at Toru's face.

"There, Toru. I know it has been some time since you last eaten sushi. Why don't you take these and head over to Zen Sushi? They serve the best salmon!" Akihito tried to push the notes to Toru's hands but the bodyguard shook his head.

"Takaba sama, Asami sama had warned me that you'd resort to bribing to get your way. He reminded me if I accepted any of your bribes, he'd have my head on his dinner platter," Toru's expression remained unchanged.

"That possessive bastard!" Akihito crossed his arms. Damn, he had already wasted precious minutes of his time standing here arguing with Toru. He checked his wrist watch, realizing he would be late if he didn't leave soon. Akihito contemplated his options; he could either try to escape or take his bodyguard with him. The latter won since Akihito knew he couldn't outrun Toru anyway. Asami must have plucked him from the special arm forces or something because he had never seen a man like Toru – agile, disciplined and smart. And, who in the right mind would turn down money?

"Okay! You can come but stay away from me! I have a job to do," Akihito warned.

Toru moved aside to allow Akihito to pass. "You're no fun, Toru," Akihito nearly stuck his tongue out at his bodyguard as he walked passed him.

"I'm sorry Takaba sama. You may be my boss but Asami sama's orders reigned supreme." Toru locked the doors of the penthouse before following Akihito from behind.

"That's why I said you're no fun!" Akihito scowled.

When they reached the basement, once again Akihito found himself at the verge of pulling his hair out of frustration. Toru had patiently explained that Asami sama left orders to take any of his cars if they were to go out. Akihito refused, insisted that he wouldn't ride in anything but his Vespa. Given the chance and time, Akihito could have won this round but since Toru had gently reminded him that he would be late if they were to continue arguing, Akihito found himself once again, relenting to Toru's demands.

"Have you ever heard a photographer arriving to work in an S-class Mercedes?" Akihito grumbled at the backseat as Toru chauffeured him.

"Would you prefer Asami sama's black Ferrari? I thought you prefer something less conspicuous," Toru answered monotonously.

Akihito glared at Toru. "There is nothing – I repeat, NOTHING that isn't conspicuous in that basement! Why does that man have so many cars anyway?"

Toru didn't reply and allowed Akihito to sulk all the way to Crown Prince Hotel. As if riding in the Mercedes wasn't embarrassing enough, Toru had to stop right in front of the main entrance. The bell boy who opened the door was clearly not expecting a photographer in jeans, white shirt and a camera bag to step out of the luxurious car.

At least I am wearing my good pair of jeans. Akihito tried to console himself. He hurriedly walked to the side, ignoring whispers and stares from the crowd.

"Takaba!"

Takaba looked up, relief to see a familiar face in the crowd. "Koga san!"

Koga jogged to Akihito and shook his hands in gratitude. "You're a lifesaver, Takaba," Koga said as he passed Akihito's press tag to him.

"Don't mention it, Koga san." Akihito took the tag and looped the string around his neck.

Koga smiled proudly and gave a fatherly pat on Akihito's back. "Thanks, son. So, here's the plan. You get the photos, I'll do the interviews."

Akihito grinned. "Sure, piece of cake. With my baby here, the shots are going to turn out amazing!" Akihito patted his camera bag proudly.

"Once the event is done, we'll meet up at the press room to work on the story. Can you tweak your photos from there?" Koga asked as they walked into the ball room where a cast of actors and actresses have already gathered.

"Sure, the photos I take with my Nikon D4 hardly needed any tweaking, Koga san. You'll have your photos before you can even finish typing the headlines." Akihito removed his precious camera from the bag.

Like Akihito, Koga knew a good camera when he sees one. He looked at the camera in awe. "Takaba, I am amazed! You finally saved enough to get this; I remembered you used to daydream about it all the time!"

"Yeah, I literally worked my ass off. Took every job I could." Akihito grinned as he attached the lens on the camera.

"Then, I am expecting great pictures from you, Takaba!" Koga patted Akihito's back again before disappearing among the crowd of journalists.

Akihito set to work immediately. The Nikon D4 was as good as the reviews claimed. The performance was uncompromised; Akihito managed to snap shots in unprecedented speed and the shots looked amazing even before airbrushing.

Akihito had never liked events like this but tonight was different. His 700,000 yen camera lifted his mood as he continued snapping shots after shots, marveling at the performance his camera could deliver. He even forgot about Toru who was standing at a far end to observe Akihito work.

By the end of the award ceremony, Akihito felt immensely proud with his work. He rushed to the press room located at the second floor to meet up with Koga san. He zipped through the crowd as quickly as possible, ignoring the A list actors and actresses gathered at the foyer, engaging in what Akihito thought as crap talk.

Akihito bowed and muttered an apology when he almost bumped into an actress he couldn't recognize. The actress shrugged it off with a graceful smile. Relieved, Akihito turned around, intending to walk to the staircase leading to the second floor but he was so preoccupied with his thoughts that he didn't notice the waiter carrying a tray full of champagne in front of him. He bumped into the waiter and although he managed to steady him, the tray of champagne wasn't as lucky.

Fuck, what have I done? Akihito stared at the broken glasses in horror.

"HEY!" Akihito heard someone shouted. He looked up and saw Noda Takeru, the up and rising star staring at him
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Xin chào và... Hãy để tôi chỉ nói điều này. WOW! Tôi hạ nhục bởi số lượng đánh giá tôi nhận được cho tiểu thuyết này. Tất cả nhận xét của bạn là rất quý giá với tôi và tôi không thể cảm ơn đủ cho điều đó.Cảm ơn bạn để JoEdgardHom, oosuan, KyouyaxCloud, CreedHartnet13, Chret, Nbsiren, Esther Cain014, c0c0ly, raindropdew, FanofBellaandEdward, hawk1891, BcozI'mNaughty, Serinji, romanceisdead69, đáng ngờ Crow, Rewinsan, Pigyz-kun.Ngoài ra, tôi đánh người đánh giá: Tbb, summerstorm, Nhara, Loverly, Caroline, Kaname143, Shane, AsamiFanGirl, Reinri13, ánh nắng mặt trời. KL-918Tuyên bố từ chối: Kính ngắm và các nhân vật nổi tiếng thuộc các sensei Yamane Ayano tuyệt vời. Tôi không kiếm được bất cứ điều gì từ viết tiểu thuyết fan hâm mộ này.Thiếu sự ấm áp và đói woke Akihito từ nhà nước cạn kiệt của ông. Akihito ngay lập tức biết ông là một mình. Asami thường thì cậu ta bọc trong cánh tay của mình, làm cho anh ta cảm thấy ấm áp như cocoon bất cứ khi nào họ ngủ với nhau. Akihito quá hư hỏng với nó rằng ông tìm thấy nó khó ngủ bất cứ khi nào ông là một mình trong giường cỡ vua của Asami. Cọ xát mắt của ông tiredly, ông kéo duvet bao gồm hình thức khỏa thân của mình. Ông cong vào vị trí bào thai và bọc nó snuggly xung quanh anh ta, tuyệt vọng để giữ lại một số nhiệt.Akihito thở dài trong cứu trợ khi ông cuối cùng đã cảm thấy thoải mái. Ông hít trong bìa và cảm thấy vô cùng thoải mái khi ông hít cologne mờ nhạt của Asami ở trong đó. Một vài giây nữa và ông sẽ ra khỏi mộng du.VÒNG! VÒNG!Akihito squinted một mắt mở ra cho bàn cạnh giường ngủ và thấy đèn đỏ của điện thoại của mình blinked nhanh chóng, tín hiệu cuộc gọi đến. Akihito biết nó không phải là Asami hoặc Kirishima vì ông đã thiết lập nhạc chuông đặc biệt cho họ. Akihito dived trở lại vào duvet, cố gắng của mình rất tốt nhất để bỏ qua cuộc gọi nhưng người gọi là liên tục. Những người được gọi là một lần nữa- và một lần nữa; Vì vậy, khi thứ ba nó rang, Akihito đã tức giận.Ai đó nghiêm túc sẽ chết ở đây. Akihito vứt duvet giận dữ để lấy điện thoại."Ah, Takaba? Tôi là Koga Takeshi. Nhớ tôi không?"Sự tức giận Akihito cảm thấy một lúc trước ngay lập tức giảm. "Koga san?""Vâng, đó là tôi!""Koga san! Làm thế nào có bạn?" Akihito xuyên legged ngồi trên giường. Koga là các ông chủ cũ của mình giống như một người cha để Akihito."Tôi... Tôi là tốt,"Koga tạm dừng cho một thời điểm trước khi tiếp tục,"Takaba, tôi ghét để yêu cầu bạn này nhưng tôi thực sự cần một ưu từ bạn.""Những gì đã xảy ra?""Đó là một lễ trao giải tối nay khách sạn Thái tử. Tôi đã tự hỏi nếu bạn có thể giúp tôi để-bạn đã biết, là trợ lý của tôi.""Tất nhiên! Bạn đã giúp tôi rất nhiều trở lại sau đó.""Thực sự? Nhờ Takaba! Tôi đã rất lo lắng vì tất cả các phóng viên của tôi đang bận rộn. Tôi sẽ gặp các bạn tại sảnh đợi khách sạn nói, khoảng 7 pm?"Akihito grinned. "Chắc chắn, xem bạn có, Koga san."Bởi sáu vào buổi tối, Akihito đã được mặc quần áo và tất cả đã sẵn sàng để đi. Ông nắm lấy túi của mình, kiểm tra camera ông nhằm mục đích mang đến sự kiện này-ông quý Nikon D4 giá tại một whopping 700.000 yên. Akihito đã cứu được gần ba năm; Ông thậm chí buôn bán máy ảnh cũ của mình để mua này em bé. Ông hiếm khi sử dụng nó như ông sợ rằng ông có thể thả hoặc gõ nó một nơi nào đó trong khi ông là nóng trên theo đuổi.Hài lòng với các ống kính và nhấp nháy ông đã chọn cho sự kiện này, Akihito nén túi máy ảnh của mình và bước ra khỏi căn hộ penthouse. Ông đã không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt ít của Toru chặn cửa chính.Akihito thở dài. "Toru, tôi đã đi cho một công việc. Di chuyển sang một bên."Toru bỏ qua các yêu cầu. "Takaba sama, Asami sama lệnh là để giữ cho bạn công ty bất cứ nơi nào bạn đi.""Rằng kiểm soát freak," Akihito gritted răng của mình trước khi đưa ra nụ cười tốt nhất của ông tại Toru. "Nhìn, tại sao bạn không có một ngày? Bạn đã làm việc quá khó gần đây, bạn xứng đáng nghỉ."Nụ cười của Akihito dường như không có bất kỳ tác dụng trên Toru. "Tôi không cần một ngày giảm, Takaba sama.""Damn," Akihito muttered. Ông đánh bắt cho ví của mình từ túi máy ảnh của mình và lộn nó mở. Ông ban đầu muốn hối lộ Toru với thẻ tín dụng của Asami nhưng để bất ngờ của mình, ông tìm thấy 5 10 nghìn ghi chú yên sắp xếp gọn gàng trong ví của mình. Tinh thần nguyền rủa Asami cho việc đặt các ghi chú có, ông kéo ra hai miếng và vẫy chúng vào khuôn mặt của Toru."Có, Toru. Tôi biết nó đã là một thời gian kể từ cuối ăn sushi. Tại sao bạn không có và người đứng đầu trên để Zen Sushi? Họ phục vụ cá hồi tốt nhất!" Akihito đã cố gắng để đẩy các ghi chú với bàn tay của Toru nhưng vệ sĩ lắc đầu."Takaba sama, Asami sama đã cảnh báo tôi rằng bạn sẽ nghỉ mát để hối lộ để có được theo cách của bạn. Ông nhắc nhở tôi nếu tôi chấp nhận bất kỳ hối lộ của bạn, ông sẽ có đầu của tôi trên đĩa ăn tối của mình,"biểu hiện của Toru vẫn không thay đổi."Thằng khốn đó sở hữu!" Akihito vượt qua cánh tay của mình. Damn, ông đã có lãng phí phút quý giá của mình thời gian đứng ở đây tranh cãi với Toru. Ông kiểm tra chiếc đồng hồ cổ tay, nhận ra ông sẽ bị trễ nếu ông đã không để lại sớm. Akihito dự tính lựa chọn của mình; Ông có thể hoặc cố gắng để thoát khỏi hoặc mất vệ sĩ của mình với anh ta. Won sau này kể từ khi Akihito biết ông không thể vượt Toru anyway. Asami phải có ngắt ông khỏi các lực lượng đặc biệt cánh tay hoặc một cái gì đó bởi vì ông đã không bao giờ nhìn thấy một người đàn ông như Toru-nhanh nhẹn, xử lý kỷ luật và thông minh. Và ai trong tâm trí bên phải sẽ từ chối tiền?"Được rồi! Bạn có thể đến nhưng tránh xa tôi ra! Tôi có một công việc để làm,"Akihito đã cảnh báo.Toru chuyển sang một bên để cho phép Akihito để vượt qua. "Bạn đang không có vui vẻ, Toru," Akihito gần mắc kẹt lưỡi của mình ra tại vệ sĩ của ông khi ông đi qua anh ta."Tôi xin lỗi Takaba sama. Bạn có thể là ông chủ của tôi nhưng Asami sama đơn đặt hàng trị vì tối cao." Toru khóa cửa penthouse trước đây Akihito từ phía sau."That's why I said you're no fun!" Akihito scowled.When they reached the basement, once again Akihito found himself at the verge of pulling his hair out of frustration. Toru had patiently explained that Asami sama left orders to take any of his cars if they were to go out. Akihito refused, insisted that he wouldn't ride in anything but his Vespa. Given the chance and time, Akihito could have won this round but since Toru had gently reminded him that he would be late if they were to continue arguing, Akihito found himself once again, relenting to Toru's demands."Have you ever heard a photographer arriving to work in an S-class Mercedes?" Akihito grumbled at the backseat as Toru chauffeured him."Would you prefer Asami sama's black Ferrari? I thought you prefer something less conspicuous," Toru answered monotonously.Akihito glared at Toru. "There is nothing – I repeat, NOTHING that isn't conspicuous in that basement! Why does that man have so many cars anyway?"Toru didn't reply and allowed Akihito to sulk all the way to Crown Prince Hotel. As if riding in the Mercedes wasn't embarrassing enough, Toru had to stop right in front of the main entrance. The bell boy who opened the door was clearly not expecting a photographer in jeans, white shirt and a camera bag to step out of the luxurious car.At least I am wearing my good pair of jeans. Akihito tried to console himself. He hurriedly walked to the side, ignoring whispers and stares from the crowd."Takaba!"Takaba looked up, relief to see a familiar face in the crowd. "Koga san!"Koga jogged to Akihito and shook his hands in gratitude. "You're a lifesaver, Takaba," Koga said as he passed Akihito's press tag to him."Don't mention it, Koga san." Akihito took the tag and looped the string around his neck.Koga smiled proudly and gave a fatherly pat on Akihito's back. "Thanks, son. So, here's the plan. You get the photos, I'll do the interviews."Akihito grinned. "Sure, piece of cake. With my baby here, the shots are going to turn out amazing!" Akihito patted his camera bag proudly."Once the event is done, we'll meet up at the press room to work on the story. Can you tweak your photos from there?" Koga asked as they walked into the ball room where a cast of actors and actresses have already gathered."Sure, the photos I take with my Nikon D4 hardly needed any tweaking, Koga san. You'll have your photos before you can even finish typing the headlines." Akihito removed his precious camera from the bag.Like Akihito, Koga knew a good camera when he sees one. He looked at the camera in awe. "Takaba, I am amazed! You finally saved enough to get this; I remembered you used to daydream about it all the time!""Yeah, I literally worked my ass off. Took every job I could." Akihito grinned as he attached the lens on the camera."Then, I am expecting great pictures from you, Takaba!" Koga patted Akihito's back again before disappearing among the crowd of journalists.Akihito set to work immediately. The Nikon D4 was as good as the reviews claimed. The performance was uncompromised; Akihito managed to snap shots in unprecedented speed and the shots looked amazing even before airbrushing.Akihito had never liked events like this but tonight was different. His 700,000 yen camera lifted his mood as he continued snapping shots after shots, marveling at the performance his camera could deliver. He even forgot about Toru who was standing at a far end to observe Akihito work.By the end of the award ceremony, Akihito felt immensely proud with his work. He rushed to the press room located at the second floor to meet up with Koga san. He zipped through the crowd as quickly as possible, ignoring the A list actors and actresses gathered at the foyer, engaging in what Akihito thought as crap talk.Akihito bowed and muttered an apology when he almost bumped into an actress he couldn't recognize. The actress shrugged it off with a graceful smile. Relieved, Akihito turned around, intending to walk to the staircase leading to the second floor but he was so preoccupied with his thoughts that he didn't notice the waiter carrying a tray full of champagne in front of him. He bumped into the waiter and although he managed to steady him, the tray of champagne wasn't as lucky.Fuck, what have I done? Akihito stared at the broken glasses in horror."HEY!" Akihito heard someone shouted. He looked up and saw Noda Takeru, the up and rising star staring at him
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Xin chào và .... Hãy để tôi chỉ nói điều này. WOW! Tôi đang tự hạ bởi số lượng ý kiến tôi nhận được cho tiểu thuyết này. Tất cả các ý kiến của bạn rất quý giá với tôi và tôi không thể cảm ơn đủ cho điều đó. Cảm ơn bạn JoEdgardHom, oosuan, KyouyaxCloud, CreedHartnet13, Chret, Nbsiren, Esther Cain014, c0c0ly, raindropdew, FanofBellaandEdward, hawk1891, BcozI'mNaughty, Serinji , romanceisdead69, Suspicious Crow, Rewinsan, Pigyz-kun. Ngoài ra, nhận xét ​​khách của tôi: Tbb, summerstorm, Nhara, Loverly, Caroline, Kaname143, Shane, AsamiFanGirl, Reinri13, Sunshine. KL-918 Disclaimer: Kính ngắm và các nhân vật đáng chú ý của nó thuộc về sự tuyệt vời Yamane Ayano sensei. Tôi không kiếm được bất cứ điều gì từ viết fan fiction này. Việc thiếu sự ấm áp và đói tỉnh Akihito từ trạng thái kiệt sức của mình. Akihito ngay lập tức biết rằng anh chỉ có một mình. Asami thường đã có người bao bọc trong vòng tay của anh, làm cho anh ta cảm thấy ấm áp như cái kén bất cứ khi nào họ ngủ với nhau. Akihito đã quá hăm hở với nó rằng anh cảm thấy rất khó ngủ bất cứ khi nào anh ấy một mình trên giường king size Asami của. Dụi mắt một cách mệt mỏi, anh kéo chăn che dạng trần truồng của mình. Ông cuộn tròn vào vị trí của thai nhi và bọc nó snuggly xung quanh anh, tuyệt vọng để giữ lại một số nhiệt. Akihito thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng anh cảm thấy thoải mái. Anh thở trong chăn và cảm thấy vô cùng thoải mái khi anh hít cologne mờ nhạt Asami trong đó. Giây nữa Một vài và ông muốn được giảm đến mộng du. RING! RING! Akihito nheo một mắt mở để các bàn bên cạnh và thấy ánh sáng màu đỏ của điện thoại của anh chớp mắt, báo hiệu một cuộc gọi đến. Akihito biết đó không phải Asami hoặc Kirishima vì ông đã thiết lập nhạc chuông đặc biệt cho họ. Akihito lặn trở lại vào chăn, cố gắng của mình rất tốt nhất để bỏ qua cuộc gọi nhưng người gọi là dai dẳng. Người gọi again- và một lần nữa; vậy theo thời gian thứ ba nó reo, Akihito đã rất tức giận. Một người nào đó là nghiêm túc sẽ chết ở đây. Akihito đã ném đi những bông một cách giận dữ lấy điện thoại. "Ah, Takaba? Tôi Koga Takeshi. Ghi nhớ tôi?" Sự tức giận Akihito cảm thấy trong khi trước đây ngay lập tức giảm bớt. "Koga san?" "Vâng, đó là tôi!" "Koga san! Làm thế nào bạn có được?" Akihito ngồi bắt chéo chân trên giường. Koga là ông chủ cũ của mình những người giống như một người cha Akihito. "Tôi ... tôi là tốt," Koga dừng lại một chút trước khi tiếp tục, "Takaba, tôi ghét phải hỏi bạn điều này nhưng tôi thực sự cần một đặc ân từ bạn." " Điều gì đã xảy ra? " "Có một buổi lễ trao giải tối nay tại Crown Prince Hotel Tôi đã tự hỏi nếu bạn có thể giúp tôi -.. bạn biết, là trợ lý của tôi" ! "Đương nhiên Bạn đã giúp tôi rất nhiều trở lại sau đó". "Thật không? Cảm ơn Takaba! Tôi đã rất lo lắng vì tất cả các phóng viên của tôi đang bận rộn. Tôi sẽ gặp các bạn tại sảnh khách sạn nói, khoảng 7 giờ tối? " Akihito cười toe toét. "Chắc chắn, nhìn thấy bạn ở đó, Koga san." By sáu vào buổi tối, Akihito đã được mặc quần áo và tất cả đã sẵn sàng để đi. Ông nắm lấy túi xách của mình, kiểm tra các camera ông dự định mang đến sự kiện này - quý Nikon D4 của ông có giá một con số khổng lồ 700.000 ¥. Akihito đã cứu được gần ba năm; thậm chí anh còn được giao dịch máy ảnh cũ của mình để mua em bé này. Ông hiếm khi sử dụng nó như là ông sợ rằng ông có thể thả hoặc gõ nó một nơi nào đó trong khi ông đang nóng trên theo đuổi. Hài lòng với các ống kính khác và nhấp nháy mà anh đã chọn cho sự kiện này, Akihito nén túi máy ảnh của mình và bước ra khỏi căn hộ penthouse. Anh không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt lầm lì của Toru chặn cửa chính. Akihito thở dài. "Toru, tôi phải đi cho một công việc. Di chuyển sang một bên." Toru bỏ yêu cầu. "Takaba sama, Asami sama của đơn đặt hàng là để giữ cho bạn công ty bất cứ nơi nào bạn đi." "Đó là kiểm soát freak," Akihito nghiến răng trước khi cho nụ cười tốt nhất của mình tại Toru. "Hãy nhìn xem, tại sao bạn không có một ngày nghỉ? Bạn đã làm việc quá thời gian gần đây, bạn xứng đáng được nghỉ ngơi." nụ cười Akihito dường như đã không có bất kỳ ảnh hưởng Toru. "Tôi không cần một ngày nghỉ, Takaba sama." "Chết tiệt," Akihito lẩm bẩm. Ông đánh bắt để ví của mình từ túi đựng máy ảnh và lật nó mở. Ông ban đầu muốn hối lộ Toru với thẻ tín dụng của Asami nhưng đến ngạc nhiên của mình, ông đã tìm thấy năm mười ngàn chú yen sắp xếp gọn gàng trong ví của mình. Tinh thần nguyền rủa Asami cho việc đặt các ghi chú ở đó, ông lấy ra hai mảnh và vẫy tay ​​chào họ vào khuôn mặt của Toru của. "Có, Toru. Tôi biết nó đã được một thời gian kể từ lần cuối bạn ăn sushi. Tại sao bạn không đi xem những điều này và đi qua Zen Sushi? Họ phục vụ cá hồi tốt nhất! " Akihito cố gắng đẩy các ghi chú để tay Toru nhưng các vệ sĩ lắc đầu. "Takaba sama, Asami sama đã cảnh báo tôi rằng bạn muốn nghỉ mát để hối lộ để có được theo cách của bạn. Ông nhắc nhở tôi, nếu tôi chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ của bạn, anh ' d có đầu vào platter bữa tối của mình, "biểu hiện của Toru vẫn không thay đổi. "Đó khốn sở hữu!" Akihito khoanh tay. Chết tiệt, anh đã bị lãng phí phút quý giá của thời gian của mình đứng ở đây tranh cãi với Toru. Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình, nhận ra mình sẽ bị trễ nếu ông không để lại sớm. Akihito dự tính lựa chọn của mình; hoặc là ông có thể cố gắng để thoát khỏi hoặc mất vệ sĩ của mình với anh ta. Sau chiến thắng kể từ khi Akihito biết ông không thể vượt Toru anyway. Asami phải anh đã nhổ từ các lực lượng cánh tay đặc biệt hoặc một cái gì đó bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông như Toru - nhanh nhẹn, có kỷ luật và thông minh. Và, những người trong tâm trí sẽ chuyển xuống tiền? "Được rồi! Bạn có thể đến nhưng ở cách xa tôi! Tôi có một công việc để làm," Akihito cảnh báo. Toru chuyển sang một bên để cho phép Akihito để vượt qua. "Em không có niềm vui, Toru," Akihito gần bị mắc kẹt lưỡi ra tại vệ sĩ của anh khi anh đi ngang qua anh. "Tôi xin lỗi Takaba sama. Bạn có thể được ông chủ của tôi, nhưng sama của Asami đơn đặt hàng trị vì tối cao." Toru khóa cửa các căn hộ penthouse trước sau Akihito từ phía sau. "Đó là lý do tại sao tôi nói bạn không có niềm vui!" Akihito cau có. Khi họ lên đến tầng hầm, một lần nữa Akihito thấy mình ở bên bờ vực của kéo tóc của mình trong sự thất vọng. Toru đã giải thích rằng Asami sama lệnh trái để thực hiện bất kỳ chiếc xe của mình nếu họ đi ra ngoài một cách kiên nhẫn. Akihito từ chối, khẳng định rằng ông sẽ không đi xe trong bất cứ điều gì nhưng Vespa của mình. Với những cơ hội và thời gian, Akihito có thể đã giành chiến thắng, nhưng kể từ khi Toru đã nhẹ nhàng nhắc nhở ông rằng ông sẽ bị muộn nếu họ tiếp tục tranh cãi, Akihito thấy mình một lần nữa, lòng thương xót đến nhu cầu Toru của. "Bạn đã bao giờ nghe thấy một nhiếp ảnh gia đến làm việc trong một S-class Mercedes? " Akihito càu nhàu ở hàng ghế sau như Toru tài xế anh ta. "Anh thích màu đen Ferrari Asami sama? Tôi nghĩ rằng bạn thích một cái gì đó ít bị chú ý," Toru trả lời đều đều. Akihito lườm Toru. "Không có gì! - Tôi lặp lại, NOTHING đó không phải là dễ thấy trong tầng hầm mà Tại sao người đàn ông có quá nhiều xe hơi không?" Toru không trả lời và cho phép Akihito để hờn dỗi tất cả các cách Crown Prince Hotel. Như thể cưỡi trên chiếc Mercedes đã không đủ xấu hổ, Toru đã phải dừng lại ngay trước lối vào chính. Cậu bé chuông đã mở cửa rõ ràng là không chờ đợi một nhiếp ảnh gia trong quần jean, áo sơ mi trắng và một túi máy ảnh để bước ra khỏi chiếc xe sang trọng. Ít nhất là tôi đang mặc chiếc quần jeans tốt của tôi. Akihito cố gắng an ủi mình. Anh vội vã bước đến bên cạnh, bỏ qua những lời thì thầm và cái nhìn của khán giả. "Takaba!" Takaba nhìn lên, nhẹ nhõm khi thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông. "Koga san!" Koga chạy bộ để Akihito và lắc tay của mình với lòng biết ơn. "Bạn là một phao cứu sinh, Takaba," Koga nói khi ông qua thẻ báo chí Akihito đến ông. "Không đề cập đến nó, Koga san." Akihito mất thẻ và thắt dây quanh cổ. Koga mỉm cười tự hào và đã đưa ra một cái vỗ nhẹ vào lưng người cha Akihito. "Cảm ơn, con trai. Vì vậy, đây là kế hoạch. Bạn sẽ có được những bức ảnh, tôi sẽ làm các cuộc phỏng vấn." Akihito cười toe toét. "Chắc chắn, miếng bánh. Với em bé của tôi ở đây, những bức ảnh sẽ lần lượt ra tuyệt vời!" Akihito vỗ túi đựng máy ảnh tự hào. "Sau khi sự kiện này được thực hiện, chúng ta sẽ gặp nhau tại phòng họp báo để làm việc trên các câu chuyện. Bạn có thể tinh chỉnh hình ảnh của bạn từ đó?" Koga hỏi khi họ bước vào phòng bóng nơi một dàn diễn viên của các diễn viên và nữ diễn viên đã thu thập được. "Chắc chắn, các bức ảnh tôi chụp với Nikon D4 tôi hầu như không cần đến bất kỳ tinh chỉnh, Koga san. Bạn sẽ có những bức ảnh của bạn trước khi bạn thậm chí có thể kết thúc gõ tiêu đề. " Akihito loại bỏ camera quý giá của mình từ túi. Giống như Akihito, Koga biết một máy ảnh tốt khi gặp mặt. Anh nhìn vào máy ảnh kinh ngạc. "! Takaba, tôi ngạc nhiên Bạn cuối cùng kiệm đủ tiền để có được điều này, tôi nhớ bạn sử dụng để mơ mộng về nó tất cả các thời gian!" "Yeah, tôi thật sự đã làm việc ass của tôi tắt Đã cho mỗi công việc tôi có thể".. Akihito cười khi anh gắn các ống kính trên máy ảnh. "Sau đó, tôi mong hình ảnh tuyệt vời từ bạn, Takaba!" Koga vỗ nhẹ vào lưng Akihito một lần nữa trước khi biến mất trong đám đông của các nhà báo. Akihito thiết lập để làm việc ngay lập tức. Nikon D4 được tốt như các đánh giá tuyên bố. Hiệu suất là không thỏa hiệp; Akihito quản lý để chụp ảnh ở tốc độ chưa từng có và những bức ảnh trông tuyệt vời ngay cả trước khi phun màu. Akihito đã không bao giờ thích những sự kiện như thế này nhưng tối nay là khác nhau. Camera ¥ 700.000 mình nâng tâm trạng của anh khi anh tiếp tục chụp bức ảnh sau khi chụp, lấy làm lạ về hiệu suất máy ảnh của mình có thể cung cấp. Ông thậm chí còn quên về Toru người đang đứng ở một phía xa để quan sát Akihito làm việc. Đến cuối buổi lễ trao giải, Akihito cảm thấy vô cùng tự hào với công việc của mình. Ông vội vã đến phòng họp báo nằm ở tầng hai để đáp ứng với Koga san. Ông nén qua đám đông càng nhanh càng tốt, bỏ qua một danh sách các diễn viên và nữ diễn viên đã tập trung tại tiền sảnh, tham gia vào những gì Akihito nghĩ như tào lao nói chuyện. Akihito cúi đầu và lẩm bẩm một lời xin lỗi khi anh gần như đâm sầm vào một nữ diễn viên, ông không thể nhận ra. Nữ diễn viên nhún vai nó đi với một nụ cười duyên dáng. Thở phào nhẹ nhõm, Akihito quay lại, có ý định đi bộ đến cầu thang dẫn lên tầng hai, nhưng ông rất bận tâm với những suy nghĩ của mình rằng ông đã không nhận thấy người phục vụ mang theo một khay đầy rượu sâm banh trước mặt anh. Anh tình cờ gặp người phục vụ và mặc dù ông quản lý để ổn định anh ta, khay rượu sâm banh đã không được may mắn. Fuck, tôi đã làm được những gì? Akihito nhìn chằm chằm vào những mảnh kính vỡ trong nỗi kinh hoàng. "HEY!" Akihito nghe ai đó hét lên. Anh nhìn lên và thấy Noda Takeru, ngôi sao lên và nhìn chằm chằm vào anh ta tăng













































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: