Saturday nights are special.They’re consistently my only true night of dịch - Saturday nights are special.They’re consistently my only true night of Việt làm thế nào để nói

Saturday nights are special.They’re


Saturday nights are special.

They’re consistently my only true night of the week to do exactly what I want. These carefree nights can happen, in theory, on any night, but Saturdays are when they happen most often, with the fewest consequences. Fridays also used to be like that — remember Friday nights? Unfortunately, the weight and stress of the workweek typically rears its head around 8:30 p.m. on said Friday, causing the body to crave a night of Blu-ray and Chill, regardless of whether you obey your body’s wishes.

I say all this because I care about what manifests on my Saturday nights. Which is why this past Saturday was notable, because I acted very out of character. As in, I left Brooklyn at 6:30 p.m., en route to Newark, New Jersey. And I did this act of self-treason alone. And I did this for work, to cover a concert. And I did this alone, for work, to cover a concert by Korean pop boy band BigBang, a group from which I had heard only one song prior to my trip, and that song I had heard only twice, and I wasn’t even convinced I liked it.

The assignment self-haze is a part of my occupational DNA. I’m no stranger to it, for it also takes me to amazingly dark places that result in occasionally fun pieces for a reader who lucked out by not being the one who trolled themselves.

My approach to Newark’s Prudential Center was by car. And as the car got closer, I realized that I was surrounded by fewer and fewer normal cars. To the front, to the back, and immediately to the right of me, limousines. SUV-size limosines. I felt like a chemistry teacher tailing drunk students to senior prom. What should have been horror in this realization actually begat humor. It was clear I was about to walk into a madhouse. When I got out of the car and attempted to find will call, all I could do was find new lines of people. And each line was long, but none was the line I needed. Sometimes, as I got closer to another line of people — people who always looked younger than me, but weren’t always “young” — I would occasionally hear English being spoken. Typically, however, I didn’t. Because I knew this was a boy band, I expected the gender split to be about 90 percent female, 10 percent male. From what I’d seen, however, it was pretty close to 50-50. There was an excitement in the lines, but also a panic. Because this show was set to start at 8:00, it was 7:50, and there were probably a thousand people outside.

Will call was a poorly marked door. And for some reason no one was going into this door, but a long line was positioned in front of it, waiting in the general admission line. Feeling the rush of adulthood and an obnoxious “I don’t wait in lines”–ness come over me, I walked right to that door, opened it, and confidently walked in. About 50 kids in line followed me, which caused mayhem inside. I turned around and gave the security lady an apology shrug as I went to get my ticket.

By the time I’d entered, it was 8:05. I was told the show was starting exactly at eight, but its running late was welcome and not surprising. I needed a drink, and maybe two, and was happy to learn there was zero line for every alcohol kiosk in the arena, because teens. As I paid for my two very cold tallboys, I heard the first arena-wide shriek. It was showtime. Turning to look for a stairwell, I was almost knocked over by a crew of eight teens racing to their seats. Their faces weren’t filled with joy but with terror — the terror of missing a second of BigBang.

I felt bad for them but even worse for the hundreds of people still outside. Who knew when they were going to get in?

When I asked a guard how to get to my seat, I was told to find the escalator. But I couldn’t find it, so I took the stairs — which led me to the wrong floor, which was probably why she told me to take the escalator. As I stood on the wrong floor, however, I had a balcony-like vantage point on the entrance, which was an ebb and flow of people racing to their seats, screaming at the air. It was incredible.

And then, just like that, a second arena-wide scream. It must have been song two. I needed to get to my seat — I didn’t come out to Newark to miss a concert, after all.

When I made it up to the third level and walked into the arena, very little made sense.

Screen Shot 2015-10-13 at 2.17.15 PM

The lights were mostly up, the room was half full, and, most importantly, no one was onstage. There was a music video playing and people were singing to it, but that didn’t add up to the insanity I heard as I wandered the halls of the Prudential Center.

Two minutes later, when that music video ended, it all made sense. Another music video started and the place erupted, as if the five BigBang members were actually onstage. This increasingly filled room was freaking out over very large music videos. Because of course they were. Because this was a boy band, after all, and that’s what happens. It was almost as if I didn’t grow up on TRL and witness what happened when Brian and Kevin would walk up to the glass three floors up from the street and just look down, causing teens to scream, and then cry, and then faint.

This was becoming a salvageable Saturday night. Five more music videos played, and each time, the reaction was the same when the music video began, but each time louder because by the fifth video, general admission was packed and the available seats were nearly filled.

When the lights finally dimmed, they — we — were ready. It’s rare to find you’re in the middle of a phenomenon but have no idea what it is. Suddenly, it was pitch-black, and everyone down below had some sort of light source that they were ready to wave. And then the strobe lights appeared, followed by some second cousin of “Zombie Nation,” which I later learned was just BigBang’s first song of the evening, “Bang Bang Bang.”


Sitting there in awe for the next five minutes, I couldn’t get over the song, their live spectacle, their moves, the crowd, and the overall eccentricities of each member.

♦♦♦

97809665

BigBang is made up of five members: T.O.P., Taeyang, Daesung, Seungri, and G-Dragon. All five are in their twenties, so none are actually boys. And you can tell that when you watch them perform, because they very much have the confidence of adults. But not in the “let me shed my boyish innocence” way (which would pertain to them, since they’ve been a unit since 2006). More in the “we’re fly, and we know that because we’ve been told that by little girls, grown women, little boys, and grown men, the end” sense. As a group, they have found a sizable amount of success, winning awards in Korea, Japan, and throughout Europe. In the United States, G-Dragon has had the most crossover appeal, but throughout Asia all five have found success beyond BigBang, be it in music, acting, or as personalities.

As BigBang, all five can sing, all five can dance, and a few (most notably, T.O.P. and G-Dragon) rap. And they do all of these things very well.

Three songs into the show, I was completely sold on BigBang. And I had 16 songs left. But as my interest increased, it wasn’t really because of the songs (only a few words throughout this show were in English, just to give some idea of how good things have to be when you don’t know what is being said at you). To put in plainly, it’s because they are the perfect boy band for 2015.

IMG_2231

When it comes to boy bands, there are rules. And certain rules can never be broken, even if they are highly inefficient. One of those rules is that each member of the band gets a moment. Obviously, some bands have true stars and what ends up shaking out is a lead member and backup singers, but at some point, even the lowest member of the boy band totem pole gets some moment to do something. And not because of fairness for him — because even that last guy is someone’s favorite.

And that fan paid good money to see their favorite have a moment in the sun.

BigBang followed these rules, almost to a fault. On three occasions during the concert, a good 10 minutes was dedicated to each member walking up to the front of the stage, with the other four looking on, and giving the crowd similar prompts.

“How are you, New Jerz?”

“I Love Jerz.”

“Make Some Noise”

“I Love Your Energy”

“You Give Us Energy”

“Jerz”

Even by the fifth iteration of this, the fans did not tire. And that’s because BigBang is at equal strength at each position. It’s terrifying how good each member is. It’s like the ’92 Dream Team starting five, but with unlimited R1 turbo.

When you watch it for the first time, you want to immediately think of the Backstreet Boys or ’N Sync or Boyz II Men or New Kids on the Block or New Edition, but none is the right comparison.

If BigBang has one evolutionary ancestor, it’s most certainly the Floaters.



You see, the Floaters are not the greatest boy band/man group of all time, but “Float On” might be the most beautiful creation a group of four to five boy-men with equal talent have ever made. It’s a simple song, with each member getting a verse of equal length, with the “Float, Float On” hook between each. But as each begins his verse, he alerts the world to his astrological sign, followed by his name, followed by what he offers the world (and how he wants to take you to Love Land).
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thứ bảy đêm là đặc biệt.Họ đang liên tục của tôi chỉ đúng đêm trong tuần để làm chính xác những gì tôi muốn. Những đêm vô tư có thể xảy ra, trong lý thuyết, trên bất kỳ đêm, nhưng thứ bảy khi chúng xảy ra thường xuyên nhất, với những hậu quả ít nhất. Thứ sáu cũng sử dụng để như vậy-nhớ đêm thứ sáu? Thật không may, trọng lượng và căng thẳng của tuần làm việc thường nuôi đầu của nó khoảng 8:30 ngày thứ sáu nói, gây ra cơ thể để xin một đêm của Blu-ray và thư giãn, bất kể cho dù bạn tuân theo mong muốn của cơ thể của bạn.Tôi nói tất cả điều này vì tôi quan tâm đến những gì thể hiện vào đêm thứ bảy của tôi. Đó là lý do tại sao điều này thứ bảy vừa qua là đáng chú ý, bởi vì tôi đã hành động rất ra khỏi nhân vật. Như trong, tôi để lại Brooklyn lúc 6:30 giờ chiều, trên đường đi đến Newark, New Jersey. Và tôi đã làm này hành động của tự phản bội một mình. Và tôi đã làm điều này cho công việc, để trang trải một buổi hòa nhạc. Và tôi đã làm điều này một mình, cho công việc, để trang trải một buổi hòa nhạc của ban nhạc pop Hàn BigBang, một nhóm mà từ đó tôi đã nghe nói chỉ có một bài hát trước khi chuyến đi của tôi, và rằng bài hát tôi đã nghe nói chỉ hai lần, và tôi đã không được thậm chí thuyết phục tôi thích nó.Việc chuyển nhượng tự haze là một phần của DNA nghề nghiệp của tôi. Tôi không còn xa lạ để nó, cho nó cũng đưa tôi đến ngạc nhiên tối nơi mà kết quả đôi khi vui vẻ miếng cho một đọc người lucked bởi không phải là một trong những người trolled bản thân mình.Cách tiếp cận của tôi đến Newark của Prudential Trung tâm là bằng xe hơi. Và như xe có gần gũi hơn, tôi nhận ra rằng tôi đã được bao quanh bởi ít và ít bình thường xe ô tô. Để phía trước, phía sau, và ngay lập tức ở bên phải của tôi, xe limousine. SUV-kích thước limosines. Tôi cảm thấy như một giáo viên hóa học tailing say rượu sinh viên đến buổi vũ hội cao cấp. Những gì cần phải có là kinh dị trong thực hiện điều này thực sự begat hài hước. Nó đã rõ ràng tôi đã là về để đi bộ vào một nhà thương điên. Khi tôi đã nhận ra khỏi xe và cố gắng để tìm thấy sẽ gọi, tất cả tôi có thể làm là tìm thấy đường mới của người. Và mỗi dòng bị kéo dài, nhưng không có gì là dòng tôi cần thiết. Đôi khi, khi tôi nhận gần gũi hơn với một dòng của người dân-những người luôn luôn trông trẻ hơn tôi, nhưng không phải luôn luôn "trẻ" — tôi đôi khi sẽ nghe thấy tiếng Anh được nói. Thông thường, Tuy nhiên, tôi đã không. Bởi vì tôi biết đây là một ban nhạc, tôi dự kiến sẽ giới tách được khoảng 90 phần trăm tỷ, 10 phần trăm tỷ. Từ những gì tôi đã thấy, Tuy nhiên, nó là khá gần gũi với 50-50. Có là một sự phấn khích trong dòng, nhưng cũng là một hoảng sợ. Bởi vì điều này cho thấy đã được thiết lập để bắt đầu lúc 8:00, nó là 7:50, và có lẽ một nghìn người bên ngoài.Sẽ gọi là một cánh cửa được đánh dấu kém. Và đối với một số lý do không ai đưa vào cửa này, nhưng một đường dài được bố trí ở phía trước của nó, chờ đợi trong dòng nhập học chung. Cảm thấy cơn sốt của tuổi trưởng thành và một obnoxious "tôi không chờ đợi trong dòng"-ness đến tôi, tôi đi ngay đến cửa, mở nó và tự tin đi vào. Khoảng 50 trẻ em trong dòng sau đó là tôi, đã gây ra tình trạng lộn xộn bên trong. Tôi quay lại và đã cho người phụ nữ an ninh một lời xin lỗi shrug như tôi đã đi để có được vé của tôi.Khi tôi đã nhập vào, nó đã là 8:05. Tôi đã nói với các hiển thị đã bắt đầu chính xác tại tám, nhưng của nó chạy trễ được chào đón và không đáng ngạc nhiên. Tôi cần một thức uống, và có lẽ hai, và được hạnh phúc để tìm hiểu đã có không dòng cho mỗi quầy rượu trên đấu trường, bởi vì thanh thiếu niên. Như tôi trả tiền cho tôi hai tallboys rất lạnh, tôi nghe shriek arena toàn đầu tiên. Nó là showtime. Chuyển sang tìm kiếm một cầu thang, tôi gần như gõ lên bởi một phi hành đoàn của tám thiếu niên đua để chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt của họ không làm đầy với niềm vui, nhưng với khủng bố-chống khủng bố của thiếu một lần thứ hai của BigBang.Tôi cảm thấy xấu cho họ nhưng thậm chí tồi tệ hơn cho hàng trăm người vẫn còn ở bên ngoài. Ai biết khi họ sẽ nhận?Khi tôi hỏi một người bảo vệ làm thế nào để có được chỗ ngồi của tôi, tôi đã nói để tìm lên Thang máy. Nhưng tôi không thể tìm thấy nó, vì vậy tôi đã cầu thang-đó đã dẫn tôi đến đáy sai, mà có lẽ là lý do tại sao cô ấy nói với tôi phải lên Thang máy. Như tôi đã đứng trên đáy sai, Tuy nhiên, tôi có một điểm thuận lợi giống như ban công trên lối vào là một suy tàn và dòng chảy của người đua để chỗ ngồi của mình, la hét lúc không khí. Nó đã được đáng kinh ngạc.Và sau đó, chỉ cần như thế, một trường thứ hai toàn hét lên. Nó phải có là bài hát hai. Tôi cần thiết để có được chỗ ngồi của tôi-tôi đã không đi ra đến Newark để bỏ lỡ một buổi hòa nhạc, sau khi tất cả.Khi tôi đã làm cho nó đến mức độ thứ ba và bước vào đấu trường, rất ít có ý nghĩa.Màn hình bắn năm 2015-10-13 lúc 2.17.15 PMĐèn đã chủ yếu là lên, Phòng là một nửa đầy đủ, và, quan trọng nhất, không có ai đã trên sân khấu. Có một video âm nhạc chơi và những người đã hát với nó, nhưng mà không thêm để chứng điên cuồng, tôi nghe nói như tôi lang thang các hội trường của Trung tâm Prudential.Hai phút sau đó, khi đó video âm nhạc đã kết thúc, tất cả làm cho cảm giác. Một video âm nhạc bắt đầu và nơi xảy ra, như thể BigBang năm thành viên là thực sự trên sân khấu. Phòng này ngày càng đầy đã freaking trong video âm nhạc rất lớn. Bởi vì họ đã tất nhiên. Bởi vì đây là một ban nhạc, sau khi tất cả, và đó là những gì sẽ xảy ra. Nó đã là gần như là nếu tôi không lớn lên trên chương trình TRL và chứng kiến những gì đã xảy ra khi Brian và Kevin sẽ đi bộ lên đến kính ba tầng trên đường phố và chỉ nhìn xuống, gây ra thiếu niên để la hét, và sau đó khóc, và sau đó mờ nhạt.Điều này đã trở thành một salvageable thứ bảy đêm. Năm thêm âm nhạc chơi, và mỗi lần, phản ứng đã như vậy khi video âm nhạc đã bắt đầu, nhưng mỗi khi to hơn bởi vì bằng video thứ năm, nhập học chung đã được đóng gói và các chỗ ngồi có sẵn gần đầy.Khi đèn cuối cùng làm mờ, họ — chúng tôi-đã sẵn sàng. Nó là hiếm để tìm thấy bạn đang ở giữa một hiện tượng nhưng không có ý tưởng những gì nó. Đột nhiên, nó là pitch-black, và tất cả mọi người xuống dưới đây có một số loại nguồn ánh sáng mà họ đã sẵn sàng để sóng. Và sau đó đèn strobe xuất hiện, theo sau là một số anh em họ của "Dân tộc Zombie," mà tôi sau đó biết được là chỉ của BigBang bài hát đầu tiên của buổi tối, "Bang Bang Bang."Ngồi có trong kinh hoàng nhất 5 phút tiếp theo, tôi không thể vượt qua bài hát, cảnh tượng sống của họ, di chuyển của họ, đám đông và eccentricities tổng thể của mỗi thành viên.♦♦♦97809665BigBang được tạo thành năm thành viên: ất, Taeyang, Daesung, hát, và G-Dragon. Tất cả các năm trong hai mươi của họ, do đó, không có là chàng trai thực sự. Và bạn có thể nói rằng khi bạn xem họ thực hiện, bởi vì họ có rất nhiều sự tự tin của người lớn. Nhưng không trong cách "let me nhà kho của tôi ngây thơ như trẻ con" (mà sẽ liên quan đến họ, vì họ đã là một đơn vị từ năm 2006). Hơn trong ý thức "chúng tôi đang bay, và chúng tôi biết rằng bởi vì chúng tôi biết rằng bởi cô gái nhỏ, phát triển phụ nữ, chàng trai nhỏ, và người đàn ông trưởng thành, cuối cùng". Như một nhóm, họ đã tìm thấy một số lượng khá lớn của sự thành công, giành giải thưởng tại Hàn Quốc, Nhật bản, và trên khắp châu Âu. Tại Hoa Kỳ, G-Dragon đã có kháng cáo chéo hầu hết, nhưng khắp á tất cả năm đã tìm thấy sự thành công vượt ra ngoài BigBang, có thể là trong âm nhạc, diễn xuất, hoặc là cá tính.Như BigBang, tất cả năm có thể hát, tất cả năm có thể khiêu vũ, và một số (đáng chú ý nhất, ất và G-Dragon) rap. Và họ làm tất cả những điều rất tốt.Ba bài hát vào chương trình, tôi đã hoàn toàn được bán trên BigBang. Và tôi có 16 bài hát trái. Nhưng như quan tâm của tôi tăng lên, nó đã không thực sự vì các bài hát (chỉ có một vài từ trong suốt hiển thị này đã là bằng tiếng Anh, chỉ cần để cho một số ý tưởng về làm thế nào tốt những thứ có khi bạn không biết những gì đang được nói ở bạn). Để đặt vào rõ ràng, đó là bởi vì họ là ban nhạc cậu bé hoàn hảo cho năm 2015.IMG_2231Khi nói đến Ban nhạc cậu bé, có những quy tắc. Và quy tắc nhất định có thể không bao giờ là bị hỏng, ngay cả khi họ không hiệu quả cao. Một trong những quy tắc là rằng mỗi thành viên của ban nhạc được một chút thời gian. Rõ ràng, một số ban nhạc có đúng sao và những gì kết thúc lên rung là một thành viên chì và ca sĩ dự phòng, nhưng tại một số điểm, thậm chí là các thành viên thấp nhất của cột totem ban nhạc cậu bé được một chút thời gian để làm một cái gì đó. Và không phải vì sự công bằng cho anh ta-vì thậm chí là gã cuối là một ai đó là yêu thích.Và fan hâm mộ đó trả tiền tốt để xem yêu thích của họ có một chút thời gian trong ánh mặt trời.BigBang theo các quy tắc, gần đến một lỗi. Ở ba thời điểm trong các buổi hòa nhạc, 10 phút tốt đã được dành riêng cho mỗi thành viên đi bộ phía trước sân khấu, với bốn khác tìm kiếm trên, và đưa ra đám đông tương tự như lời nhắc."Làm thế nào là bạn, mới Jerz?""Tôi thích Jerz.""Làm cho một số tiếng ồn""Tôi thích năng lượng của bạn""Bạn cho chúng tôi là năng lượng""Jerz"Thậm chí bởi lặp thứ năm này, những người hâm mộ đã không lốp. Và đó là bởi vì BigBang là lúc bằng sức mạnh ở mỗi vị trí. Nó đáng sợ như thế nào tốt là mỗi thành viên. Nó là giống như ' 92 Dream Team bắt đầu năm, nhưng với không giới hạn R1 turbo.Khi bạn xem nó cho lần đầu tiên, bạn muốn ngay lập tức nghĩ của Backstreet Boys hoặc 'N Sync hoặc Boyz II Men hay các trẻ em mới về khối hoặc phiên bản mới, nhưng không là so sánh đúng.Nếu BigBang có một tổ tiên tiến hóa, nó là chắc chắn nhất các Floaters.Bạn thấy, các Floaters không nhóm ban nhạc/người đàn ông cậu bé vĩ đại nhất mọi thời đại, nhưng "Trôi nổi trên" có thể là sáng tạo đẹp nhất một nhóm 4-5 cậu bé người đàn ông với bằng tài năng đã từng thực hiện. Đó là một bài hát đơn giản, với mỗi thành viên nhận được một câu trong chiều dài tương đương với "Nổi, phao trên" móc giữa mỗi. Nhưng khi mỗi bắt đầu câu thơ của ông, ông cảnh báo trên thế giới để dấu hiệu chiêm tinh của mình, theo sau là tên của ông, theo sau là những gì ông cung cấp trên thế giới (và như thế nào ông muốn đưa bạn đến tình yêu đất).
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Tối thứ Bảy là đặc biệt. Họ luôn chỉ đêm thật sự của tôi trong tuần để làm chính xác những gì tôi muốn. Những đêm vô tư có thể xảy ra, trên lý thuyết, trên bất kỳ đêm, nhưng ngày thứ bảy là khi chúng xảy ra thường xuyên nhất, với những hậu quả ít nhất. Sáu cũng được sử dụng để được như thế - nhớ đêm thứ sáu? Thật không may, trọng lượng và căng thẳng của tuần làm việc điển hình nuôi đầu của nó khoảng 8:30 giờ chiều ngày hôm qua cho biết, làm cho cơ thể thèm một đêm của Blu-ray và lạnh, bất kể bạn tuân theo mong muốn của cơ thể của bạn. Tôi nói tất cả điều này vì Tôi quan tâm đến những gì thể hiện vào tối thứ Bảy của tôi. Đó là lý do tại sao thứ bảy vừa qua là đáng chú ý, bởi vì tôi đã hành động rất ra khỏi nhân vật. Như trong, tôi rời Brooklyn vào lúc 6:30 giờ chiều, trên đường đến Newark, New Jersey. Và tôi đã làm hành động này của tự phản bội mình. Và tôi đã làm điều này để làm việc, để trang trải một buổi hòa nhạc. Và tôi đã làm điều này một mình, cho công việc, để trang trải một buổi hòa nhạc của nhóm nhạc pop Hàn Quốc BigBang, một nhóm từ mà tôi đã nghe nói chỉ có một bài hát trước khi chuyến đi của tôi, và bài ​​hát mà tôi đã nghe nói chỉ có hai lần, và tôi thậm chí còn không thuyết phục tôi thích nó. Việc chuyển nhượng tự haze là một phần của DNA nghề nghiệp của tôi. Tôi không còn xa lạ với nó, cho nó cũng sẽ đưa tôi đến những nơi tối tăm đáng kinh ngạc mà kết quả trong miếng đôi niềm vui cho một người đọc lucked ra bởi không phải là kẻ soát bản thân. Cách tiếp cận của tôi đến Trung tâm Prudential ở Newark là bằng xe hơi. Và khi chiếc xe đến gần hơn, tôi nhận ra rằng tôi đã được bao quanh bởi ít hơn và ít xe bình thường. Để phía trước, phía sau, và ngay bên phải của tôi, xe limousine. SUV cỡ limosines. Tôi cảm thấy giống như một giáo viên hóa học tailing sinh viên say rượu đến vũ hội cao cấp. Những gì cần phải có được kinh dị trong thực hiện điều này thực sự sanh hài hước. Rõ ràng tôi đã sắp bước vào một nhà thương điên. Khi tôi bước ra khỏi xe và cố gắng để tìm thấy sẽ gọi, tất cả tôi có thể làm là tìm đường mới của người dân. Và mỗi dòng là dài, nhưng không ai là dòng mà tôi cần. Đôi khi, như tôi đã gần gũi hơn với một dòng khác của người dân - những người luôn luôn trông có vẻ trẻ hơn tôi, nhưng không phải lúc nào "trẻ" - Tôi thỉnh thoảng nghe tiếng Anh đang được nói. Thông thường, tuy nhiên, tôi đã không. Bởi vì tôi biết đây là một nhóm nhạc nam, tôi đoán giới tính tách được khoảng 90 phần trăm phụ nữ, 10 phần trăm nam giới. Từ những gì tôi nhìn thấy, tuy nhiên, nó đã được khá gần 50-50. Có một sự phấn khích trong các dòng, nhưng cũng hoảng sợ. Vì chương trình này đã được thiết lập để bắt đầu lúc 8:00, đó là 7:50, và có lẽ một ngàn người bên ngoài. Sẽ gọi là một cửa kém rõ rệt. Và đối với một số lý do không có ai đã được đi vào cánh cửa này, nhưng một đường dài được đặt ở phía trước của nó, chờ đợi trong dòng vé vào cửa. Cảm thấy sự vội vàng của tuổi trưởng thành và một đáng ghét "Tôi không chờ đợi trong dòng" -ness đi qua tôi, tôi bước thẳng đến cánh cửa, mở nó ra, và tự tin bước vào. Khoảng 50 trẻ em trong dòng theo tôi, gây ra tình trạng lộn xộn bên trong mà . Tôi quay lại và đưa cho người phụ nữ an ninh một cái nhún lời xin lỗi như tôi đã đi để có vé. Bởi thời gian tôi đã nhập vào, nó là 08:05. Tôi đã nói với chương trình đã được bắt đầu từ chính xác tại tám, nhưng nó đang chạy chậm được chào đón và không đáng ngạc nhiên. Tôi cần một người uống, và có thể là hai, và được hạnh phúc để tìm hiểu là có số không dây cho mỗi kiosk rượu tại đấu trường, bởi vì thiếu niên. Như tôi đã trả tiền cho hai tallboys rất lạnh của tôi, tôi nghe thấy tiếng thét đấu trường rộng đầu tiên. Đó là thời gian diễn. Quay sang tìm kiếm một cầu thang, tôi đã gần như bị lật đổ bởi một phi hành đoàn của tám thiếu niên đua chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt của họ không được tràn đầy niềm vui nhưng với khủng bố -. Sự khủng bố của thiếu một thứ hai của BigBang Tôi cảm thấy xấu cho họ, nhưng thậm chí còn tồi tệ hơn đối với hàng trăm người dân vẫn còn bên ngoài. Ai biết khi họ sẽ có được trong? Khi tôi hỏi một người bảo vệ như thế nào để có được chỗ ngồi của tôi, tôi đã nói để tìm các thang cuốn. Nhưng tôi không thể tìm thấy nó, vì vậy tôi đã cầu thang - dẫn tôi lên tầng sai, có lẽ cũng là lý do tại sao cô ấy nói với tôi để có những thang cuốn. Khi tôi đứng trên sàn sai, tuy nhiên, tôi đã có một điểm thuận lợi ban công giống như trên lối vào, đó là một chu kỳ của những người chạy đua để chỗ ngồi của mình, hét vào không khí. Thật không tin được. Và sau đó, chỉ như thế, một tiếng thét đấu trường rộng thứ hai. Nó phải có được hai bài hát. Tôi cần thiết để có được chỗ ngồi của tôi - tôi đã không đi ra đến Newark bỏ lỡ một buổi hòa nhạc, sau khi tất cả. Khi tôi làm cho nó lên đến cấp độ thứ ba và bước vào đấu trường, rất ít có ý nghĩa. Screen Shot 2015-10- 13 tại 2.17.15 PM Các đèn chiếu sáng chủ yếu là lên, căn phòng đã đầy một nửa, và, quan trọng nhất, không có ai ở trên sân khấu. Có một video âm nhạc chơi và người đã hát cho nó, nhưng điều đó đã không thêm vào sự điên rồ Tôi nghe như tôi lang thang trên hội trường của Trung tâm Prudential. Hai phút sau, khi thấy video âm nhạc kết thúc, nên có ý nghĩa. Một video ca nhạc bắt đầu và nơi nổ ra, nếu như trong năm thành viên của Big Bang đã thực sự trên sân khấu. Phòng ngày càng điền này đã được freaking ra trên video âm nhạc rất lớn. Bởi vì tất nhiên họ. Bởi vì đây là một nhóm nhạc nam, sau khi tất cả, và đó là những gì sẽ xảy ra. Đó là gần như thể tôi đã không lớn lên trên TRL và chứng kiến những gì đã xảy ra khi Brian và Kevin sẽ đi bộ đến kính ba tầng lên từ đường phố và chỉ nhìn xuống, gây thiếu niên hét lên, và sau đó khóc, và sau đó mờ nhạt . Điều này đã trở thành một đêm thứ Bảy sửa được. Thêm năm video âm nhạc được chơi, và mỗi thời gian, phản ứng là như nhau khi video âm nhạc bắt đầu, nhưng mỗi lần to hơn bởi vì theo các video thứ năm, nhập học nói chung đã được đóng gói và các chỗ đã gần đầy. Khi đèn cuối cùng đã bị mờ đi, họ - chúng tôi - đã sẵn sàng. Thật hiếm để tìm thấy bạn đang ở giữa của một hiện tượng nhưng không có ý tưởng những gì nó được. Đột nhiên, nó đã tối đen, và tất cả mọi người xuống dưới đây đã có một số loại nguồn ánh sáng mà họ đã sẵn sàng để sóng. Và sau đó các đèn nhấp nháy xuất hiện, tiếp theo là một số anh em họ thứ hai của "Zombie Nation", mà sau này tôi mới biết là chỉ bài hát đầu tiên BigBang của buổi tối, "Bang Bang Bang". Ngồi đó trong sự sợ hãi cho năm phút tiếp theo, tôi đã không thể ' t có được qua các bài hát, cảnh tượng trực tiếp của họ, di chuyển của họ, đám đông, và độ lệch tâm chung của mỗi thành viên. ♦♦♦ 97809665 BigBang được tạo thành từ năm thành viên: TOP, Taeyang, Daesung, Seungri và G-Dragon. Tất cả năm là ở tuổi đôi mươi, vì vậy không ai thực sự là con trai. Và bạn có thể nói rằng khi bạn xem họ biểu diễn, bởi vì họ rất nhiều có sự tự tin của người lớn. Nhưng không phải trong "hãy để tôi đổ vô tội trẻ con của tôi" cách (mà có liên quan đến họ, vì họ đã được một đơn vị từ năm 2006). Hơn trong "chúng ta đang bay, và chúng tôi biết rằng vì chúng ta đã nói rằng bởi bé gái, phụ nữ trưởng thành, con trai nhỏ, và những người đàn ông trưởng thành, cuối cùng" ý nghĩa. Là một nhóm, họ đã tìm thấy một số lượng khá lớn của thành công, chiến thắng giải thưởng tại Hàn Quốc, Nhật Bản, và khắp châu Âu. Tại Hoa Kỳ, G-Dragon đã có kháng cáo chéo nhất, nhưng trên khắp châu Á tất cả năm đã tìm thấy thành công ngoài BigBang, có thể là trong âm nhạc, diễn xuất, hoặc là cá tính. Như BigBang, tất cả năm có thể hát, tất cả năm có thể nhảy, và một số ít (đáng chú ý nhất, TOP và G-Dragon) rap. Và họ làm tất cả những điều này rất tốt. Ba bài hát vào chương trình, tôi đã hoàn toàn được bán trên BigBang. Và tôi đã có 16 ca khúc còn lại. Nhưng như quan tâm của tôi tăng lên, nó không phải là thực sự vì các bài hát (chỉ một vài từ trong suốt chương trình này là bằng tiếng Anh, chỉ để đưa ra một số ý tưởng về cách tốt những điều có được khi bạn không biết những gì đang được nói ở bạn). Để đưa vào rõ ràng, đó là bởi vì họ là những nhóm nhạc hoàn hảo cho năm 2015. IMG_2231 Khi nói đến nhóm nhạc nam, có những quy tắc. Và quy tắc nhất định không bao giờ có thể bị phá vỡ, ngay cả khi họ đang rất kém hiệu quả. Một trong những quy tắc là mỗi thành viên của ban nhạc được một thời điểm. Rõ ràng, một số băng có ngôi sao đích thực và những gì kết thúc lắc ra một viên chì và ca sĩ sao lưu, nhưng tại một số điểm, ngay cả những thành viên thấp nhất của cực boy band totem được một số thời gian để làm một cái gì đó. Và không phải vì sự công bằng cho anh ta - bởi vì ngay cả anh chàng cuối cùng là yêu thích một ai đó. Và fan hâm mộ rằng trả tiền tốt để xem yêu thích của họ có một thời điểm trong ánh mặt trời. BigBang theo những quy tắc này, gần như đến một lỗi. Trên ba lần trong các buổi hòa nhạc, một tốt 10 phút được dành riêng cho mỗi thành viên đi đến trước sân khấu, với bốn khác nhìn vào, và đem lại cho khán giả nhắc nhở tương tự. "Làm thế nào bạn, New Jerz?" "Tôi Tình yêu Jerz. "" Make Some Noise "" I Love năng lượng của bạn "" Bạn cung cấp cho chúng Energy "" Jerz "Ngay cả bằng cách lặp thứ năm này, những người hâm mộ đã không ngớt. Và đó là bởi vì BigBang là ở sức mạnh bằng nhau ở mỗi vị trí. Nó đáng sợ như thế nào tốt là mỗi thành viên. Nó giống như các '92 Dream Team bắt đầu năm, nhưng không giới hạn với R1 turbo. Khi bạn xem nó lần đầu tiên, bạn muốn ngay lập tức nghĩ của Backstreet Boys hay 'N Sync hoặc Boyz II Men hay New Kids on the Block hoặc New Edition, nhưng không ai là so sánh đúng. Nếu BigBang có một tổ tiên tiến hóa, nó chắc chắn nhất Floaters. Bạn thấy đấy, Floaters không phải là nhóm nhạc nam / người đàn ông vĩ đại nhất của mọi thời đại, nhưng "Float On" có thể là đẹp nhất tạo ra một nhóm 4-5 boy-men với tài năng bằng đã từng thực hiện. Đó là một bài hát đơn giản, với mỗi thành viên nhận được một câu dài bằng nhau, với các "Float, Float On" móc giữa mỗi. Nhưng vì mỗi câu bắt đầu, ông cảnh báo thế giới để dấu hiệu chiêm tinh của mình, sau đó là tên của mình, tiếp theo là những gì ông đã cung cấp trên thế giới (và làm thế nào ông muốn đưa bạn tới Love Land).








































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: