didn’t like Khun Retzna. I handed him the gloves and he nodded. He sai dịch - didn’t like Khun Retzna. I handed him the gloves and he nodded. He sai Việt làm thế nào để nói

didn’t like Khun Retzna. I handed h

didn’t like Khun Retzna. I handed him the gloves and he nodded. He said nothing, just turned away, his broad back mocking me.

That night there was a storm – violent, tropical. Lightning rent the sky, thunder crashed and rain slashed down. I couldn’t sleep, not just because of the noise but because I was thinking of the next day, as the water gurgled in the gutters and pipes.

The next morning, I set out early. I took with me my few possessions in a frayed orange rucksack slung across my back. I left without a word or a backward glance, taking care not to waken Khun Retzna, who was snoring as usual on his bench behind the counter in the lobby.

It had stopped raining and the big main street that the Americans had made with their concrete-pouring machines sparkled with a thousand shallow puddles. The side-streets, deeply rutted by the rickshaws and the tuc-tucs, had become stagnant channels of foul black mud, washed out from the sewers by the night’s torrential downpour. I knew at once that I should not have come out in sandals, that my feet and trouser legs would soon be caked in filth, but my heavy waterproof shoes were now just a distant memory.

I turned off the concrete road down the path by the side of the new supermarket with the tin roof. The shutters were still up and a dozen homeless people still huddled under the portico where they had spent the night. In a few minutes the shop workers would arrive and chase them away. Normally their fate would have meant nothing to me, even their physical presence would not have registered—but on this morning I felt a wave of sympathy and recognition. If fortune did not smile upon me today then these were my brothers and sisters. In the long run I would be one of them anyway.

Further down the narrow unmade track that was the short cut to the river-bus terminal on the Chao Phraya I passed a monk standing ankle-deep in the mud, his yellow robes touching its surface, his begging bowl in his hand. I searched in my pocket and found the ten baht note that had been my tip from the German with the cartoon animal on his T-shirt the night before. He had given it to me for “finding” a room for himself and his Thai bar-girl, even though we were full up. For people like that we were always full up, and yet always able to find a room. I folded the note and dropped it in the monk’s bowl. He nodded his appreciation.

After I had passed and was out of the monk’s sight I searched in all my pockets again. Only a few satang. There was no point in going to the river-bus terminal now, I did not have the fare. I turned down an unfamiliar back-street, heading up-river. It was barely dawn, I could walk to the Grace Hotel in a couple of hours. Well, maybe three, with the mud slowing me down. I would show Khun Retzna: I would be a doorman at the Grace, my friend Khun Tong would help me to get the job. They would give me new gloves, whiter gloves, and a light blue uniform with epaulets on the shoulders and a white badge with the name of the hotel sown on, and a smart blue peaked cap. Khun Retzna’s hotel was a dump, with bed-bugs, and insect larvae coming out of the water taps. Nobody would ever go there except that he paid the bar-girls one-hundred-and-twenty baht for every client they brought in. The Grace was a proper hotel. A respectable hotel. It paid the bar girls only fifty baht, and there were customers from proper tour companies as well. Khun Retzna would hear of my good fortune – if I could pull it off. I would see to it that he did.

My feet made a squelching sound each time I pulled them out of the mud to take a step. Progress between the ramshackle bamboo dwellings that crowded both sides of the track was very slow. The flooding of the sewer ditches had made the smell unusually strong. A few stray dogs watched my progress but the only signs of human presence were some softly expanding and contracting bundles of grey cloth stretched out here and there on random dry patches where wooden steps led to raised front doors. Bangkok was still sleeping – at least to the extent that it ever sleeps.

The track I was following met another one in a T-junction. Should I turn right for the river or left to return to the main road? I had hesitated for only a moment but from out of nowhere someone had come up behind me, and with a start I felt a hand on my shoulder.

“Where are you going old man?” he hissed from between uneven yellow teeth. His eyes were cold, his bony face without expression. I looked down and saw that his right hand was clasped over the handle of something that was concealed in his pocket. It required little imagination to guess what it was.

“Mister, I am just a poor hotel worker and yesterday I lost my job. I have nothing in the whole world but a few unwashed clothes. You’re wasting your time entirely with me, I swear.”

“Is that a fact? You don’t sound like a hotel worker. You speak well, like a teacher or a government official.” He plunged his hands roughly into my two trouser pockets in turn and from the second one extracted a few coins, which he threw contemptuously into the mud.

“Take that bag off your back” he demanded in the same undertone. I undid the buckle and gave it to him. He rifled through it furiously, holding it close to his body in his right hand, which still hovered above the handle of whatever he had in his pocket.

“You see? I told you the truth.”

He emptied my clothes into the mud. Instinctively I reached out to save them. His eyes fixed on my hands. “Why have you got cloth tied around your hands?” he demanded.

“My hands get cold. I have no gloves now. Khun Retzna took my gloves… well, they belonged to him, but I needed them. I needed them very badly.”

He withdrew the knife from his pocket so that I could see the full eight or nine cruel inches of the blade. He was wearing gloves himself, I noticed. Thick sleek black leather ones: the kind motorcyclists wear.

“Very clever,” he said beneath his breath and grabbed my right wrist. He pushed the point of the knife between the yellowing piece of cloth and my skin, rocking the blade back and forth to cut the ancient fabric.

“What are you doing? Are you mad?” The material fluttered down in shards, following my clothes into the foul-smelling mud.

“That’s where it is, isn’t it? Hidden under these bandages…” As he ripped the last strands away in a single yellowing tangle he stopped and became completely motionless. My wrist slipped from his grasp and his face lost all of its colour.

“I told you that I needed the gloves,” I said quietly. Before he recovered from his shock I deliberately grasped the blade of the knife in my foreshortened leprous right hand and watched the blood spring from between the remains of my fingers. “It doesn’t hurt,” I assured him. He let go of the knife. I did the same, allowing it to join everything else in the mud. I reached towards him with my dripping rotted hand and watched his eyes widen with alarm. In his haste to draw away he stumbled and fell backwards, sinking inches into the filth, covering his clothing with the mixture of clay and excrement. I leaned over him and lowered my hand so that it was almost touching his cheek. “I have heard that the contamination is carried in the blood,” I whispered. “Shall we find out?”

“No! No, I beg you! Anything! I’ll give you anything!”

I watched my blood dripping rhythmically past his shoulder. I had never before observed such terror on the face of a human being. “Since you are kind enough to offer,” I continued in a level conversational tone, “I would be grateful for some money. If you can’t find all of it yourself I will be happy to help you search… “

It was not necessary. He produced four leather wallets of differing colours and design in the time it took me to draw another breath. I used my still-covered left hand to accept them, and commenced re-packing my rucksack. He shuddered and tried to crawl away from me, pushing up great mounds of filth with his elbows and feet.

“Oh, just one more favour,” I added in a tone which I fancied must have sounded almost apologetic, “I should like you to give me your gloves… ”




SEND ME AN EMAIL email

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
không thích Khun Retzna. Tôi giao cho anh ta bao tay và ông gật đầu. Ông không nói gì, chỉ cần quay lưng, lưng rộng mocking tôi. Đêm đó đã có một cơn bão-bạo lực, nhiệt đới. Sét thuê trên bầu trời, sấm sét bị rơi và mưa cắt giảm xuống. Tôi không thể ngủ, không chỉ vì tiếng ồn nhưng vì tôi đã suy nghĩ của ngày hôm sau, như nước nhắm vào máng xối và ống. Sáng hôm sau, tôi đặt ra sớm. Tôi đã diễn với tôi vài tài sản của tôi trong một rucksack cam sờn slung trên lưng của tôi. Tôi trái mà không có một từ hoặc lạc hậu trong nháy mắt, chăm sóc không để đánh thức Khun Retzna, những người ngáy như bình thường trên băng ghế của mình phía sau quầy trong sảnh đợi. Nó đã ngừng mưa và đường phố chính lớn những người Mỹ đã thực hiện với máy đổ bê tông của họ sparkled với một ngàn vũng nước nông. Bên-streets, sâu rutted bởi các xe kéo và tuc-tucs, đã trở nên trì trệ kênh hôi bùn đen, rửa sạch từ cống ngầm bởi downpour xối xả của đêm. Tôi biết ngay rằng tôi nên không có đi ra tại dép, bàn chân và chân quần của tôi sẽ sớm được caked trong filth, nhưng giày không thấm nước nặng của tôi đã là bây giờ chỉ là một bộ nhớ xa xôi. Tôi tắt đường bê tông xuống đường dẫn bên cạnh siêu thị mới với mái thiếc. Cửa chớp vẫn lên và một chục người vô gia cư vẫn huddled dưới portico nơi họ đã trải qua đêm. Trong một vài phút công nhân tặng sẽ đến và đuổi chúng đi. Thông thường số phận của họ sẽ có nghĩa là không có gì với tôi, thậm chí là của sự hiện diện vật lý sẽ không có đăng ký- nhưng vào buổi sáng này tôi cảm thấy một làn sóng của sự thông cảm và sự công nhận. Nếu tài sản đã không cười khi tôi vào ngày hôm qua sau đó chúng là anh em và chị em của tôi. Trong thời gian dài, tôi sẽ là một trong số họ anyway. Hơn nữa xuống theo dõi unmade hẹp là cắt ngắn để thiết bị đầu cuối xe buýt sông trên sông Chao Phraya tôi đã thông qua một nhà sư đứng mắt cá chân-sâu trong bùn, của mình áo choàng màu vàng chạm vào bề mặt của nó, ông tô xin ăn trong tay. Tôi tìm kiếm trong túi của tôi và tìm thấy lưu ý 10 baht đã là tip của tôi từ tiếng Đức với động vật phim hoạt hình trên T-shirt của mình vào đêm trước. Ông đã trao nó cho tôi cho "tìm kiếm" một phòng cho chính mình và của mình thanh Thái-girl, mặc dù chúng tôi đã được đầy đủ lên. Cho những người như rằng chúng tôi đã luôn luôn đầy đủ lên, và được nêu ra luôn luôn có thể tìm thấy một căn phòng. Tôi gấp ghi chú và bỏ nó trong các nhà sư bát. Ông gật đầu đánh giá cao của mình. Sau khi tôi đã được thông qua và đã ra khỏi tầm nhìn của các nhà sư tôi tìm kiếm trong tất cả các túi của tôi một lần nữa. Chỉ một vài satang. Có điểm không có trong đi vào nhà ga xe buýt sông bây giờ, tôi không có giá vé. Tôi từ chối một không quen thuộc trở lại-street, đi lên sông. Nó là hiếm khi bình minh, tôi có thể đi bộ đến the Grace Hotel trong một vài giờ. Vâng, có lẽ ba, với bùn tôi chậm. Tôi muốn hiển thị Khun Retzna: tôi muốn là một doorman tại ân sủng, người bạn của tôi Khun Tong sẽ giúp tôi để có được công việc. Họ sẽ cung cấp cho tôi mới găng tay, găng tay trắng và một màu xanh ánh sáng thống nhất với epaulets trên vai và một huy hiệu trắng với tên khách sạn gieo vào, và một màu xanh thông minh đạt vị trí cap. Khun Retzna của khách sạn là một bãi chứa, với các lỗi giường, và ấu trùng côn trùng đến ra khỏi vòi nước. Không ai sẽ bao giờ đi có ngoại trừ rằng ông đã trả tiền thanh cô gái hai mươi - 100 baht cho mỗi khách hàng họ đưa vào. Ân sủng là một khách sạn phù hợp. Khách sạn đáng kính. Nó trả tiền thanh cô gái chỉ 50 baht, và có khách hàng từ công ty tour du lịch thích hợp là tốt. Khun Retzna nào nghe của may mắn của tôi-nếu tôi có thể kéo nó đi. Tôi sẽ xem để nó rằng ông đã làm. Bàn chân của tôi được thực hiện squelching một âm thanh mỗi khi tôi kéo họ ra khỏi bùn để có một bước. Tiến bộ giữa các khu nhà ở ramshackle tre đông đúc cả hai mặt của đường là rất chậm. Lũ lụt mương thoát nước đã làm cho mùi mạnh mẽ bất thường. Một vài con chó đi lạc theo dõi tiến bộ của tôi, nhưng các dấu hiệu duy nhất của sự hiện diện của con người đã là một số nhẹ nhàng mở rộng và hợp đồng gói màu xám vải kéo dài ở đây và ở đó trên bản vá lỗi ngẫu nhiên khô nơi gỗ bước dẫn để lớn lên cửa trước. Bangkok vẫn còn ngủ-ít đến mức mà nó bao giờ ngủ. Theo dõi tôi sau đã gặp một số khác trong một T-junction. Nên tôi bật phù hợp với các sông hoặc trái để quay trở lại con đường chính? Tôi đã do dự chỉ là một chút thời gian nhưng từ trên hư không, ai đó đã tìm ra phía sau tôi, và với một sự khởi đầu tôi cảm thấy một bàn tay trên vai của tôi. "Nơi bạn sẽ già?" ông hissed từ giữa răng vàng không đồng đều. Đôi mắt của ông đã được lạnh, khuôn mặt xương của mình mà không có biểu hiện. Tôi nhìn xuống và thấy tay phải của ông được siết chặt trong tay của một cái gì đó được giấu kín trong túi của mình. Nó đòi hỏi ít trí tưởng tượng để đoán nó là cái gì. "Thưa ngài, tôi chỉ là một nhân viên khách sạn nghèo và vào ngày hôm qua tôi mất việc làm của tôi. Tôi không có gì trên toàn thế giới nhưng một vài quần áo chưa được rửa sạch. Bạn đang lãng phí thời gian của bạn hoàn toàn với tôi, tôi thề." “Is that a fact? You don’t sound like a hotel worker. You speak well, like a teacher or a government official.” He plunged his hands roughly into my two trouser pockets in turn and from the second one extracted a few coins, which he threw contemptuously into the mud. “Take that bag off your back” he demanded in the same undertone. I undid the buckle and gave it to him. He rifled through it furiously, holding it close to his body in his right hand, which still hovered above the handle of whatever he had in his pocket. “You see? I told you the truth.” He emptied my clothes into the mud. Instinctively I reached out to save them. His eyes fixed on my hands. “Why have you got cloth tied around your hands?” he demanded. “My hands get cold. I have no gloves now. Khun Retzna took my gloves… well, they belonged to him, but I needed them. I needed them very badly.” He withdrew the knife from his pocket so that I could see the full eight or nine cruel inches of the blade. He was wearing gloves himself, I noticed. Thick sleek black leather ones: the kind motorcyclists wear. “Very clever,” he said beneath his breath and grabbed my right wrist. He pushed the point of the knife between the yellowing piece of cloth and my skin, rocking the blade back and forth to cut the ancient fabric. “What are you doing? Are you mad?” The material fluttered down in shards, following my clothes into the foul-smelling mud. “That’s where it is, isn’t it? Hidden under these bandages…” As he ripped the last strands away in a single yellowing tangle he stopped and became completely motionless. My wrist slipped from his grasp and his face lost all of its colour. “I told you that I needed the gloves,” I said quietly. Before he recovered from his shock I deliberately grasped the blade of the knife in my foreshortened leprous right hand and watched the blood spring from between the remains of my fingers. “It doesn’t hurt,” I assured him. He let go of the knife. I did the same, allowing it to join everything else in the mud. I reached towards him with my dripping rotted hand and watched his eyes widen with alarm. In his haste to draw away he stumbled and fell backwards, sinking inches into the filth, covering his clothing with the mixture of clay and excrement. I leaned over him and lowered my hand so that it was almost touching his cheek. “I have heard that the contamination is carried in the blood,” I whispered. “Shall we find out?” “No! No, I beg you! Anything! I’ll give you anything!” I watched my blood dripping rhythmically past his shoulder. I had never before observed such terror on the face of a human being. “Since you are kind enough to offer,” I continued in a level conversational tone, “I would be grateful for some money. If you can’t find all of it yourself I will be happy to help you search… “ It was not necessary. He produced four leather wallets of differing colours and design in the time it took me to draw another breath. I used my still-covered left hand to accept them, and commenced re-packing my rucksack. He shuddered and tried to crawl away from me, pushing up great mounds of filth with his elbows and feet. “Oh, just one more favour,” I added in a tone which I fancied must have sounded almost apologetic, “I should like you to give me your gloves… ” SEND ME AN EMAIL email
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
không thích Khun Retzna. Tôi đưa cho anh đôi găng tay và gật đầu. Ông không nói gì, chỉ quay đi, rộng trở lại chế giễu tôi của mình. Đêm đó có một cơn bão - bạo lực, nhiệt đới. Sét thuê bầu trời, sấm sét đã bị rơi và mưa giảm xuống. Tôi không thể ngủ được, không chỉ vì những tiếng ồn nhưng vì tôi đã nghĩ đến việc vào ngày hôm sau, khi nước ú ớ trong máng xối và ống dẫn. Sáng hôm sau, tôi đặt ra ban đầu. Tôi mất với tôi một ít của cải của tôi trong một ba lô màu cam sờn đeo trên lưng của tôi. Tôi không còn có một từ hoặc một cái nhìn lạc hậu, cẩn thận không để đánh thức Khun Retzna, người đang ngáy như thường lệ trên băng ghế dự bị của ông phía sau quầy ở sảnh. Nó đã tạnh mưa và đường phố chính lớn mà người Mỹ đã thực hiện với bê tông của họ Máy -pouring lấp lánh với một ngàn vũng nước nông. Các phụ đường phố, lún sâu sắc bởi các xe kéo và các tuc-tucs, đã trở thành các kênh tù đọng bùn đen hôi, rửa sạch từ hệ thống cống rãnh của của đêm mưa xối xả. Tôi biết ngay rằng tôi không nên đi ra đi dép, mà đôi chân và ống quần sẽ sớm được đóng bánh trong rác rưởi, nhưng giày không thấm nước nặng của tôi là bây giờ chỉ là một ký ức xa xôi. Tôi tắt đường bê tông xuống con đường của mặt của các siêu thị mới với mái thiếc. Các cửa chớp vẫn lên và một chục người vô gia cư vẫn túm tụm dưới hàng hiên, nơi họ đã trải qua đêm. Trong một vài phút, người bán hàng sẽ đến và đuổi chúng đi. Thông thường số phận của họ sẽ có nghĩa gì đối với tôi, thậm chí hiện diện thể chất của họ sẽ không có đăng ký, nhưng sáng nay tôi cảm thấy một làn sóng của sự cảm thông và công nhận. Nếu may mắn không mỉm cười khi tôi hôm nay thì đây là những anh chị em của tôi. Về lâu dài, tôi sẽ là một trong số họ anyway. Tiếp tục xuống đường đua và xấu hẹp đó là cắt ngắn để các thiết bị đầu cuối sông-xe buýt trên sông Chao Phraya tôi đã thông qua một nhà sư đứng mắt cá chân trong bùn, áo choàng màu vàng của mình chạm vào nó bề mặt, bát ăn xin của mình trong tay của mình. Tôi tìm kiếm trong túi của tôi và tìm thấy những ghi chú baht mười đã được đầu của tôi từ Đức với động vật phim hoạt hình trên T-shirt của mình vào đêm hôm trước. Ông đã đưa cho nó cho tôi để "tìm kiếm" một căn phòng dành cho mình và Thái thanh-cô gái của mình, mặc dù chúng tôi đã đầy đủ lên. Đối với những người như chúng tôi là luôn luôn đầy đủ lên, nhưng luôn luôn có thể tìm thấy một căn phòng. Tôi gấp mảnh giấy và bỏ nó trong bát của nhà sư. Ông gật đầu cảm kích của mình. Sau khi tôi đã qua và đã được ra khỏi tầm nhìn của nhà sư, tôi tìm kiếm trong tất cả các túi của tôi một lần nữa. Chỉ có một vài satang. Không có điểm trong việc đi đến bến sông-bus bây giờ, tôi đã không có vé. Tôi quay xuống một xa lạ trở lại đường phố, đi lên sông. Nó hầu như không bình minh, tôi có thể đi bộ đến Grace Hotel trong một vài giờ. Vâng, có lẽ ba, với bùn làm chậm tôi xuống. Tôi sẽ chỉ cho Khun Retzna: Tôi sẽ là một người gác cửa tại Grace, người bạn của tôi Khun Tong sẽ giúp tôi để có được công việc. Họ sẽ cho tôi bao tay mới, găng tay trắng, và một bộ đồng phục màu xanh nhạt với epaulets trên vai và một huy hiệu màu trắng với tên của khách sạn gieo trên, và một màu xanh thông minh đạt đỉnh nắp. Khách sạn Khun Retzna là một bãi chứa, với phòng ngủ lỗi, và ấu trùng côn trùng ra khỏi vòi nước. Không ai sẽ đi đến đó, ngoại trừ rằng ông đã trả thanh-cô gái một trăm và hai mươi baht cho mỗi khách hàng mà họ đưa vào. The Grace là một khách sạn thích hợp. Một kính khách sạn. Nó trả các cô gái thanh chỉ năm mươi baht, và đã có những khách hàng từ các công ty du lịch đúng là tốt. Khun Retzna sẽ nghe về vận may của tôi - nếu tôi có thể kéo nó ra khỏi. Tôi sẽ xem nó là ông đã làm. Bàn chân của tôi đã thực hiện một squelching âm thanh mỗi khi tôi kéo họ ra khỏi bùn để có một bước. Tiến độ giữa những ngôi nhà tre xiêu vẹo mà đông đúc hai bên đường là rất chậm. Lũ lụt của các mương thoát nước đã được thực hiện mùi mạnh bất thường. Một vài con chó đi lạc dõi sự tiến bộ của tôi, nhưng những dấu hiệu duy nhất của sự hiện diện của con người là một số nhẹ nhàng mở rộng và ký kết hợp đồng gói vải màu xám kéo dài ra đây và ở trên các bản vá lỗi khô ngẫu nhiên mà bước bằng gỗ dẫn đến nâng lên cánh cửa phía trước. Bangkok vẫn đang ngủ -. Ít nhất đến mức mà nó bao giờ ngủ Các theo dõi sau đây tôi đã gặp nhau tại một ngã ba. Tôi có nên rẽ phải cho sông hoặc sang trái để trở về con đường chính? Tôi đã do dự trong giây lát, nhưng từ ra khỏi hư không có ai đứng đằng sau tôi, và với một sự khởi đầu, tôi cảm thấy một bàn tay lên vai tôi. "Anh đi đâu ông già?" Anh rít lên giữa hai hàm răng vàng không đồng đều. Đôi mắt anh lạnh, khuôn mặt xương xẩu của mình mà không có biểu hiện. Tôi nhìn xuống và thấy rằng tay phải của ông đã được siết chặt hơn các xử lý của một cái gì đó đã được giấu trong túi của mình. Nó cần chút trí tưởng tượng để đoán nó là cái gì. "Thưa ông, tôi chỉ là một nhân viên khách sạn nghèo và hôm qua tôi bị mất việc làm. Tôi không có gì trên toàn thế giới nhưng một vài bộ quần áo chưa rửa. Bạn đang lãng phí thời gian của bạn hoàn toàn với tôi, tôi thề. "" Đó là một thực tế? Bạn không âm thanh như một nhân viên khách sạn. Bạn nói tốt, giống như một giáo viên hoặc một quan chức chính phủ. "Ông rơi tay gần như thành hai túi quần của tôi lần lượt, và từ thứ hai lấy một vài đồng xu, mà ông đã ném khinh khỉnh vào bùn." Hãy túi mà lưng bạn "Anh hỏi trong giọng cùng. Tôi tháo khóa và đưa nó cho anh. Ông rifled qua nó giận dữ, giữ nó gần với cơ thể của mình trong bàn tay phải của mình, mà vẫn còn lơ lửng trên chiếc tay cầm của bất cứ điều gì ông đã có trong túi của mình. "Bạn thấy không? Tôi đã nói với bạn sự thật. "Ông rút hết quần áo của tôi xuống bùn. Theo bản năng, tôi đưa tay ra để cứu họ. Mắt anh dán chặt vào tay tôi. "Tại sao bạn có được miếng vải quấn quanh bàn tay của bạn?", Ông hỏi. "Bàn tay của tôi bị lạnh. Tôi không có găng tay bây giờ. Khun Retzna lấy đôi găng tay của tôi ... tốt, họ thuộc về anh, nhưng tôi cần họ. Tôi cần họ rất nặng. "Anh rút con dao từ trong túi của mình để tôi có thể nhìn thấy tám hoặc chín inches tàn nhẫn đầy đủ của lưỡi dao. Ông bị đeo găng tay mình, tôi nhận thấy. Những người da đen bóng mượt dày:. Các loại xe máy mặc "Rất thông minh," ông nói dưới hơi thở của mình và nắm lấy cổ tay phải của tôi. Anh đẩy điểm của con dao giữa các mảnh vàng của vải và da của tôi, đung đưa lưỡi qua lại để cắt vải cổ xưa. "Bạn đang làm gì? Cậu điên à? "Vật liệu vỗ cánh xuống ở mảnh, sau quần áo của tôi xuống bùn có mùi hôi." Đó là nơi mà nó được, phải không? Ẩn dưới các băng ... "Khi anh tách các sợi cuối cùng đi trong một mớ vàng duy nhất anh dừng lại và trở nên hoàn toàn bất động. Cổ tay tôi trượt từ tay anh và khuôn mặt của mình bị mất tất cả các màu sắc của nó. "Tôi đã nói với bạn rằng tôi cần găng tay," tôi nói khẽ. Trước khi ông hồi phục từ cú sốc của mình tôi cố tình nắm lấy lưỡi của con dao trong tay phải phung foreshortened của tôi và nhìn những mùa xuân máu giữa các phần còn lại của ngón tay của tôi. "Nó không đau," Tôi bảo đảm với ông. Ông buông con dao. Tôi đã làm như vậy, cho phép nó để tham gia tất cả mọi thứ khác trong bùn. Tôi vươn về phía anh với nhỏ giọt của tôi bị mục nát tay và quan sát đôi mắt của ông mở rộng với sự báo động. Trong sự vội vàng của mình để vẽ đi, ông vấp ngã về phía sau, chìm inch vào sự bẩn thỉu, quần áo che phủ của ông với hỗn hợp đất sét và phân. Tôi cúi xuống anh ta và hạ tay của tôi vì vậy mà nó đã gần như chạm vào má anh. "Tôi đã nghe nói rằng sự ô nhiễm được thực hiện trong máu," tôi thì thầm. "Chúng ta sẽ tìm ra?" "Không! Không, tôi cầu xin bạn! Bất cứ điều gì! Tôi sẽ cung cấp cho bạn bất cứ điều gì! "Tôi nhìn máu của tôi chảy nhịp nhàng qua vai anh. Tôi đã không bao giờ trước khi quan sát chống khủng bố như vậy trên khuôn mặt của một con người. "Vì bạn là loại, đủ để cung cấp," tôi tiếp tục trong một giai điệu đàm thoại cấp, "Tôi sẽ rất biết ơn đối với một số tiền. Nếu bạn không thể tìm thấy tất cả các điều đó cho mình, tôi sẽ được hạnh phúc để giúp bạn tìm kiếm ... "Đó là không cần thiết. Ông đã sản xuất bốn ví da màu sắc và thiết kế khác nhau trong thời gian nó đã cho tôi để vẽ hơi thở khác. Tôi dùng tay trái của tôi vẫn còn bao phủ chấp nhận chúng, và bắt đầu đóng gói lại ba lô của tôi. Anh rùng mình và cố gắng để thu thập thông xa tôi, đẩy gò lớn của thỉu với khuỷu tay và bàn chân của mình. "Oh, chỉ là một lợi hơn," tôi nói thêm bằng một giọng mà tôi tưởng tượng phải có vẻ gần như có lỗi, "tôi muốn bạn để cho tôi găng tay của bạn ... "SEND ME AN email EMAIL






















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: