“Please let me off here, Kirishima-san,” called Akihito, still looking dịch - “Please let me off here, Kirishima-san,” called Akihito, still looking Việt làm thế nào để nói

“Please let me off here, Kirishima-

“Please let me off here, Kirishima-san,” called Akihito, still looking at Asami. He didn’t want to stop looking at him even after pulling away. Asami looked towards the front of the car and nodded. The car pulled to a slow stop.
“I need to rebuild my life. I can’t keep doing this with you,” Akihito said. He sat up straighter. “Why do you want to cage me, Asami? It makes no sense.” He felt steady enough saying it but he knew that conviction would run away once he exited the car. He took a breath, trying to summon his indignation but those earlier moments of sitting on Asami’s lap made it difficult to do so.
Asami reached for him, a sudden movement that made him flinch. He pulled Akihito into his arms again, unexpected anger darkening his eyes. “I said I no longer want to allow you your freedom. The sooner you accept that, the easier it will be for both of us.”
A flare of anger fired through Akihito at Asami’s awful arrogance. “Let go of me, dammit! I’m not a piece of property! And I am NOT your lover!” He struggled against Asami, pushing at him. The struggle triggered more heat and desire, making him even angrier. Asami held him tighter and then forced his mouth onto his. Akihito fought him even though he willingly opened his mouth to Asami’s harshly probing tongue. Asami forced his arms behind his back, holding his wrists in an iron grip.
“Nnnn!! Mmmm…!!” Akihito whimpered. He was still fighting Asami but he was also aching from the desire raging through him. He wanted Asami to take him while he struggled, to force him to submit. He wanted to fight him as he climaxed and screamed with pleasure. Asami let go of his wrists and Akihito struggled harder, their kiss deepening.
Asami shoved Akihito away.
“Ahhhhh…!! Haaa…Ha…Ha!” Akihito opened his eyes and saw that Asami’s eyes were laced with cold anger. Akihito reached for him and Asami pushed him away again. “Get out. You’ll be back soon. Make sure you’ve grown up before you come see me,” Asami said, settling back in the seat, looking away from him, arms folded.
Akihito trembled. The words and the shock of physical rejection stung him to the core. The feeling of incompleteness became painful. “You aren’t capable of any real feelings, are you? You are an inhuman, self-serving BASTARD!!!” Akihito shouted. He didn’t wait for Asami’s response. Instead, he climbed quickly out of the car and slammed the door. He didn’t look back as the car pulled away even as he tried to will himself to calm down, his heart still pounding.
It had taken the better part of 20 minutes to calm his body down after exiting the limo. The longing was still ever present but he’d managed to keep it in check by focusing on where he was going and why.
Now, however, Asami had managed to surprise him again. Akihito stared at the ten-thousand yen bill. He’d found it in his front pocket, a small folded piece of paper that wasn’t there before. Asami must have slipped in there while he was in the car. His stomach growled.
“I won’t use it. I don’t need your charity, Asami,” he said out loud. He put the bill back into his pocket. He was walking down the street away from Headline Magazine. Crowds of people walked past him. It was almost late afternoon. He’d had an uncertain but pleasant meeting with the magazine editor. The editor had told him they were revisiting their budget and to come back early next week. He would have some work for him then.
“Come back, Takaba-kun. We’ll do some good work,” the editor had said.
He was encouraged by this meeting though it meant that he would have to wait longer before getting paid. He would have to think of something else.
His cell phone rang. It was the woman from the agency who sometimes gave him jobs. She had a job for him and could he come by in the morning? He quickly took down the details of the job and hung up the phone. He smiled. Things were finally looking up.
He passed by a ramen cart. He stopped and slipped his hand back inside his pocket. It wouldn’t hurt if he bought himself some noodles, would it? He fingered the ten-thousand yen note. No, he wouldn’t use it. Asami would just say it meant Akihito owed him even more. To Asami it was all about how much he owed him. True, he’d saved him many times but only because it was a benefit to him. He could have just let him be sold off or killed. Akihito shuddered at these thoughts. He didn’t think either scenario would have had any real effect on Asami, right?
“Right?” Akihito asked out loud. It was true that Asami took an enormous risk to get him back from Feilong, even trading an extremely valuable deed for him. Asami had said the only thing that mattered was that he came back but the risk and danger had been huge. Perhaps that’s why he felt that he, Akihito, should move in with him now. It was merely a debt to be repaid.
Akihito shook his head. It didn’t make sense. Sex, even regular sex, was one thing but to insist that someone live with you was something else entirely. Living with someone is about…well, it should be about building a life together, he thought. He didn’t want that and he couldn’t imagine why Asami would want it. He wondered why they fought all the time. We’re nothing alike and we don’t have anything in common except a physical connection, Akihito thought, coming to the inevitable conclusion.
His thoughts drifted to his earlier actions in the car. He had willingly thrown himself into Asami’s arms. He felt the blush rising into his cheeks again. He frowned remembering with shame that he’d wanted Asami to force himself on him and then there was that strange moment of silence, of gazing into Asami’s eyes. Someone bumped into him. Akihito glanced up at the man and apologized, not realizing he’d stopped walking on the crowded sidewalk. The man nodded at him, pushed up his rectangular glasses then disappeared into the crowd. Akihito looked up at the clear blue sky and at the tall buildings surrounding him and started walking again. His emotions and reactions were making no sense.
Asami’s “make sure you’ve grown up before you come see me” remark had cut him to the core. It was just further proof that Asami saw him as nothing more than a child and a piece of meat at best. He tried not to think of how Asami had pushed him away. He lowered his head, wincing at the pain welling up inside.
His phone rang again and without looking at it, he answered.
“Akihito.” The sound of Asami’s voice stopped him in the middle of the sidewalk again.
“W…Why are you calling?” Akihito summoned his anger, “What do you want?!”
“Where are you?”
“Like I’m going to tell you! You’re probably having me followed and ALREADY know where I am,” he snapped. He was almost shouting and people were looking at him. He stopped at a crosswalk intersection and leaned against a street lamp off to one side. The familiar slow chirp-chirp of the “walk” signal barely registered as people crossed the street.
“I need to talk to you,” said Asami. His voice was slightly tight. Akihito could envision Asami sitting in the car, eyes closed, hand on his forehead, smoking. He’d photographed Asami late one night in his office while he’d been having a stressful phone conversation and had seen him like that.
“No. I don’t need to be insulted again. I DON’T need to be reminded of all the things I owe you! And I don’t need your 10-thousand yen bill!”
There was a very long pause. Akihito could hear Asami breathing. He knew he should hang up but he couldn’t. He felt that odd silence again, similar to the one he felt in the car. The silence felt strange but not uncomfortable.
“I’m sorry I said and did those things to you,” said Asami. The words tumbled out quickly. His voice was very low.
Akihito inhaled sharply, dropping his phone. It clattered on the sidewalk. He stared down at it, wide-eyed, like it might turn into some large beetle and crawl away. He couldn’t imagine Asami apologizing like that and yet he just did.
“Akihito? Are you there?” He heard Asami’s voice coming out of the phone but was almost afraid to pick it up. He picked up the phone and slowly brought it to his ear.
“I want to see you…” Akihito squeezed his eyes shut. He realized he wanted to see Asami too even though he was still angry. He closed the phone quickly and stood with his fists clenched, breathing hard. The phone rang again and he switched it off.
Something inside was hurting but he didn’t know why. It felt like a painful squeezing in his chest. He was unnerved by Asami’s behavior. Asami was the kind of man who went through life never apologizing to anyone for anything. Why would he apologize now?
The limo pulled up next to him. He thought later that he should have run away but the thought never occurred to him at the time. The door opened and he got in. Asami’s expression was dark but no longer cold. He thought he should yell at him for having him followed but didn’t. Akihito just looked at him, his heart already pounding, unable to stop what was going to happen next.
Asami reached for him, pulling him into his arms.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Xin vui lòng cho tôi ra khỏi đây, Kirishima-san," gọi là Akihito, vẫn còn nhìn vào Asami. Ông không muốn dừng lại nhìn vào anh ta ngay cả sau khi kéo đi. Asami nhìn về phía trước của chiếc xe và nodded. Xe kéo để ngăn chặn chậm một."Tôi cần phải xây dựng lại cuộc sống của tôi. Tôi không thể tiếp tục làm điều này với bạn,"Akihito nói. Ông ngồi lên thẳng. "Tại sao bạn muốn lồng tôi, Asami? Nó làm cho không có ý nghĩa." Ông cảm thấy ổn định đủ nói nó nhưng ông biết rằng niềm tin sẽ chạy trốn sau khi ông rời khỏi xe. Ông lấy một hơi thở, cố gắng để triệu tập indignation của mình nhưng những khoảnh khắc trước đó của ngồi trên đùi của Asami đã làm cho nó khó khăn để làm như vậy.Asami đạt đến cho anh ta, một chuyển động bất ngờ làm cho anh ta flinch. Ông kéo Akihito vào cánh tay của mình một lần nữa, bất ngờ tức giận Thẫm màu do đôi mắt của mình. "Tôi đã nói tôi không còn muốn cho phép bạn tự do của bạn. Sớm hơn bạn chấp nhận điều đó, nó sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng tôi."Một flare tức giận bắn qua Akihito lúc kiêu ngạo khủng khiếp của Asami. "Hãy để tôi ra, dammit! Tôi không phải một mảnh của bất động sản! "Và tôi không phải là người yêu của bạn!" Ông đấu tranh chống lại Asami, đẩy vào anh ta. Cuộc đấu tranh kích hoạt thêm nhiệt và mong muốn, làm cho anh ta ngay cả angrier. Asami giữ ông chặt chẽ hơn và sau đó buộc miệng của mình vào của mình. Akihito đã chiến đấu anh ta mặc dù ông sẵn sàng mở miệng của mình để của Asami cách gay gắt thăm dò lưỡi. Asami buộc cánh tay của mình sau lưng, đang nắm giữ cổ tay của mình trong một kẹp sắt."100nnnn!! MMMM...!! " Akihito whimpered. Ông vẫn còn chiến đấu Asami nhưng ông cũng đau từ hoành hành mong muốn thông qua anh ta. Ông muốn Asami để đưa anh ta trong khi ông đấu tranh, để ép buộc anh ta để gửi. Ông muốn chiến đấu anh ta khi anh ta lên và gào lên với niềm vui. Asami buông cổ tay của mình và Akihito vật lộn khó khăn hơn, nụ hôn của họ làm sâu sắc thêm.Asami Xô đẩy Akihito đi."Ahhhhh...!! Keisha... Hà... Ha!" Akihito mở mắt của mình và thấy rằng đôi mắt của Asami được tẩm với sự tức giận lạnh. Akihito đạt đến cho anh ta và Asami đã đẩy anh ta đi một lần nữa. "Nhận ra. Bạn sẽ trở lại sớm. Hãy chắc chắn rằng bạn đã lớn lên trước khi bạn đến gặp tôi,"Asami nói: giải quyết trở lại tại chỗ, tìm ra khỏi anh ta, cánh tay gấp.Akihito trembled. Các từ và những cú sốc của vật lý từ chối cắn anh ta đến cốt lõi. Cảm giác incompleteness trở thành đau đớn. "Bạn không có khả năng của bất kỳ cảm xúc thực sự, bạn có? Bạn là một tên KHỐN vô nhân đạo, tự phục vụ!" Akihito hét lên. Ông đã không chờ đợi phản ứng của Asami. Thay vào đó, ông leo lên một cách nhanh chóng ra khỏi xe và nhảy cửa. Ông đã không nhìn lại là chiếc xe kéo đi ngay cả khi ông đã cố gắng để sẽ tự để bình tĩnh xuống, trái tim của ông vẫn còn đập.Nó đã lấy phần 20 phút tĩnh cơ thể của mình sau khi thoát khỏi xe limo, tốt hơn. Khao vẫn đã từng có nhưng ông đã quản lý để giữ nó trong kiểm tra bằng cách tập trung vào nơi ông đã xảy ra và lý do tại sao.Bây giờ, Tuy nhiên, Asami đã quản lý để bất ngờ anh ta một lần nữa. Akihito stared lúc các hóa đơn - Vạn yên. Ông đã tìm thấy nó trong túi của mình trước, một mảnh nhỏ gấp giấy mà không có trước khi. Asami phải đã trượt trong đó trong khi ông trong xe. Dạ dày của ông growled."Tôi sẽ không sử dụng nó. Tôi không cần của bạn tổ chức từ thiện, Asami,"ông nói thành tiếng. Ông đưa các hóa đơn trở lại vào túi của mình. Ông đã đi bộ xuống đường phố từ tiêu đề tạp chí. Đám đông của người đi qua anh ta. Nó đã gần cuối buổi chiều. Ông đã có một cuộc họp không chắc chắn nhưng dễ chịu với các biên tập viên tạp chí. Các biên tập viên đã nói với ông họ đã revisiting ngân sách của họ và đi trở lại đầu tuần tới. Ông sẽ có một số công việc cho anh ta sau đó."Come back, Takaba-kun. Chúng tôi sẽ làm một số công việc tốt,"biên tập viên đã nói.Ông được khuyến khích bởi cuộc họp này mặc dù nó có nghĩa là ông sẽ phải chờ đợi lâu hơn trước khi nhận được thanh toán. Ông sẽ phải suy nghĩ của một cái gì đó khác.Điện thoại di động của mình rang. Nó là người phụ nữ từ cơ quan những người đôi khi cho ông công ăn việc làm. Cô đã có một công việc cho anh ta và ông có thể đi theo vào buổi sáng? Ông nhanh chóng lấy xuống các chi tiết của công việc và hung lên điện thoại. Ông cười. Điều cuối cùng đã nhìn lên.Ông thông qua bởi một giỏ hàng ramen. Ông dừng lại và trượt tay trở lại bên trong túi của mình. Nó sẽ không đau nếu ông mua cho mình một số mì, nào nó? Ông ngón tay lưu ý - Vạn yên. Không, ông sẽ không sử dụng nó. Asami sẽ chỉ nói rằng nó có nghĩa là Akihito nợ anh ta thậm chí nhiều hơn. Asami nó là tất cả về bao nhiêu Anh nợ anh ta. Đúng, ông đã cứu anh ta nhiều lần nhưng chỉ bởi vì nó là một lợi ích cho anh ta. Ông có thể đã chỉ để cho anh ta được bán hoặc bị giết. Akihito rùng tại những ý nghĩ này. Ông không nghĩ rằng một trong hai kịch bản nào đã có bất kỳ tác dụng thực sự vào Asami, quyền?"Phải không?" Akihito hỏi lớn tiếng. Đó là sự thật rằng Asami đã diễn một rủi ro rất lớn để có được anh ta trở lại từ Feilong, ngay cả kinh doanh một hành động cực kỳ có giá trị cho anh ta. Asami đã nói điều duy nhất mà quan trọng là rằng ông trở lại nhưng rủi ro và nguy hiểm đã được rất lớn. Có lẽ đó là lý do tại sao ông cảm thấy ông, Akihito, nên di chuyển ở với anh ta bây giờ. Nó đã là chỉ đơn thuần là một món nợ được hoàn trả.Akihito lắc đầu. Nó không làm cho tinh thần. Giới tính, ngay cả quan hệ tình dục thường xuyên, là một điều nhưng để nhấn mạnh rằng ai đó trực tiếp với bạn là cái gì khác hoàn toàn. Sống chung với một ai đó là về... tốt, nó nên là về xây dựng một cuộc sống với nhau, ông nghĩ. Ông không muốn điều đó và ông không thể tưởng tượng tại sao Asami sẽ muốn nó. Ông tự hỏi tại sao họ đã chiến đấu tất cả thời gian. Chúng tôi không có gì như nhau và chúng tôi không có bất cứ điều gì chung ngoại trừ một kết nối vật lý, Akihito nghĩ, đến kết luận không thể tránh khỏi.Suy nghĩ của mình trôi dạt đến hành động trước đó của mình trong xe. Ông đã sẵn sàng ném mình vào cánh tay của Asami. Ông cảm thấy đỏ tăng vào má của mình một lần nữa. Ông tán thành ghi nhớ với sự xấu hổ rằng ông muốn Asami để buộc mình về anh ta và sau đó đã có thời điểm lạ đó của sự im lặng của nhìn vào mắt của Asami. Ai đó bumped vào anh ta. Akihito glanced lên tại người đàn ông và xin lỗi, không nhận ra ông đã ngừng đi bộ trên vỉa hè đông đúc. Người đàn ông gật đầu lúc anh ta, đã đẩy lên kính hình chữ nhật của mình sau đó biến mất vào đám đông. Akihito nhìn lên bầu trời xanh và các tòa nhà cao xung quanh anh ta và bắt đầu đi bộ một lần nữa. Cảm xúc và phản ứng của ông đã làm cho không có ý nghĩa.Của Asami "Hãy chắc chắn rằng bạn đã lớn lên trước khi bạn đến gặp tao" nhận xét đã cắt anh ta đến cốt lõi. Nó đã là chỉ cần thêm bằng chứng rằng Asami thấy anh ta là gì khác hơn là một đứa trẻ và một miếng thịt lúc tốt nhất. Hắn không muốn nghĩ về làm thế nào Asami đã đẩy anh ta đi. Ông giảm đầu của mình, wincing tại đau welling lên bên trong.Điện thoại của mình một lần nữa rang và mà không cần nhìn vào nó, ông trả lời."Akihito." Giọng nói âm thanh Asami dừng lại anh ta ở giữa vỉa hè một lần nữa."W.... Tại sao bạn gọi điện thoại?" Akihito triệu tập sự tức giận của ông, "Những gì bạn muốn?!""Where are bạn?""Như tôi sẽ cho bạn biết! Bạn có thể gặp tôi theo sau và đã biết nơi tôi,"ông gãy. Ông đã gần như reo hò và người đã nhìn anh ta. Ông đã dừng lại ở một ngã tư crosswalk và cúi chống lại một đèn đường đi sang một bên. Quen thuộc chậm chirp-chirp của tín hiệu "đi" hiếm khi đăng ký như người vượt qua đường phố."Tôi cần phải nói chuyện với bạn," nói Asami. Tiếng nói của ông là một chút chặt chẽ. Akihito có thể hình dung Asami ngồi trong xe, nhắm mắt lại, tay trên trán của mình, thuốc. Ông đã chụp ảnh Asami muộn một đêm trong văn phòng của ông trong khi ông đã có một cuộc trò chuyện điện thoại căng thẳng và đã gặp ông ta như thế."Số tôi không cần phải xúc phạm một lần nữa. Tôi không muốn được nhắc nhở của tất cả những điều tôi nợ bạn! "Và tôi không cần hóa đơn - 10.000 yên của bạn!"Đã có một tạm dừng rất dài. Akihito có thể nghe thấy Asami thở. Ông biết ông phải treo nhưng ông không thể. Ông cảm thấy rằng lẻ im lặng một lần nữa, tương tự như một ông cảm thấy trong xe. Sự im lặng cảm thấy lạ nhưng không khó chịu."Tôi xin lỗi tôi nói và đã làm những điều đó cho bạn," nói Asami. Các từ giảm trong một cách nhanh chóng. Tiếng nói của ông là rất thấp.Akihito hít vào mạnh, bỏ điện thoại của mình. Nó clattered trên vỉa hè. Ông stared ở đó, wide-eyed, như nó có thể biến thành một số bọ cánh cứng lớn và thu thập dữ liệu đi. Ông không thể tưởng tượng Asami xin lỗi như thế và được ông chỉ cần làm."Akihito? Có bạn?" Ông nghe giọng nói của Asami sắp ra khỏi điện thoại nhưng hầu như sợ để nhặt nó lên. Ông nhấc điện thoại và từ từ đưa nó đến tai của mình."Tôi muốn nhìn thấy bạn..." Akihito vắt shut mắt của ông. Ông nhận ra rằng ông muốn xem Asami quá mặc dù ông là vẫn còn tức giận. Ông đóng cửa điện thoại một cách nhanh chóng và đứng với nắm tay của mình clenched, thở khó khăn. Điện thoại rang lại và ông tắt nó.Một cái gì đó bên trong đã gây tổn thương, nhưng ông không biết lý do tại sao. Nó cảm thấy như một đau đớn ép trong ngực của mình. Ông unnerved bởi hành vi của Asami. Asami là loại người đàn ông những người đã đi qua cuộc sống không bao giờ xin lỗi cho bất cứ ai cho bất cứ điều gì. Tại sao ông sẽ xin lỗi bây giờ?Xe kéo lên bên cạnh anh ta. Ông sau đó nghĩ rằng ông nên đã chạy trốn nhưng những suy nghĩ không bao giờ xảy ra với anh ta vào lúc đó. Cửa mở và ông đã nhận trong. Biểu hiện của Asami là tối nhưng không còn lạnh. Ông nghĩ rằng ông nên kêu la lúc anh ta để có anh ta sau nhưng không. Akihito chỉ nhìn anh ta, trái tim của mình đã pounding, không thể dừng những gì sẽ xảy ra kế tiếp.Asami đạt đến cho anh ta, kéo anh ta vào cánh tay của mình.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Xin vui lòng cho tôi xuống đây Kirishima-san," gọi là Akihito, vẫn nhìn Asami. Ông không muốn dừng lại nhìn anh ta thậm chí sau khi kéo đi. Asami nhìn về phía trước của xe và gật đầu. Chiếc xe kéo đến một điểm dừng chậm.
"Tôi cần phải xây dựng lại cuộc sống của tôi. Tôi không thể tiếp tục làm điều này với bạn, "Akihito nói. Anh ngồi thẳng lên. "Tại sao bạn muốn lồng tôi, Asami? Nó làm cho không có ý nghĩa. "Anh cảm thấy đủ vững nói nó, nhưng anh biết niềm tin rằng sẽ bỏ chạy khi ông bước ra khỏi xe. Anh hít một hơi, cố gắng triệu tập sự phẫn nộ của mình, nhưng những khoảnh khắc trước đó ngồi trên đùi của Asami đã làm cho nó khó khăn để làm như vậy.
Asami đạt cho anh ta, một chuyển động đột ngột đó làm anh nao núng. Ông kéo Akihito vào vòng tay của mình một lần nữa, sự tức giận bất ngờ tối mắt. "Tôi nói tôi không còn muốn cho phép bạn tự do của bạn. Việc sớm hơn bạn chấp nhận rằng, dễ dàng hơn nó sẽ được cho cả hai chúng tôi. "
Một ngọn lửa của sự giận dữ bắn qua Akihito tại kiêu ngạo khủng khiếp của Asami. "Buông tôi ra, mẹ kiếp! Tôi không phải là một phần của bất động sản! Và tôi không yêu bạn! "Ông đấu tranh chống lại Asami, đẩy vào anh. Cuộc đấu tranh gây ra nhiều nhiệt và ham muốn, làm cho anh ta thậm chí còn giận dữ hơn. Asami giữ anh chặt hơn và sau đó buộc miệng lên mình. Akihito đã chiến đấu anh mặc dù anh tự nguyện mở miệng cay nghiệt thăm dò lưỡi của Asami. Asami buộc vòng tay ra sau lưng, nắm cổ tay của mình trong một kẹp sắt.
"NNNN !! Mmmm ... !! "Akihito rên rỉ. Anh vẫn đang chiến đấu Asami nhưng ông cũng đau từ mong muốn hoành hành qua ông. Ông muốn Asami để đưa anh ta trong khi ông đấu tranh, để buộc ông phải nộp. Ông muốn đánh anh khi anh đến cao điểm và hét lên với niềm vui. Asami buông cổ tay của mình và Akihito đấu tranh khó khăn hơn, nụ hôn của họ sâu sắc.
Asami đẩy Akihito đi.
"ahhhhh ... !! Haaa ... Ha ... Ha "Akihito! Mở mắt ra và thấy mắt của Asami đã được tẩm với sự giận dữ lạnh. Akihito đạt cho ông và Asami đẩy anh ra nữa. "Ra ngoài. Bạn sẽ quay lại ngay. Hãy chắc chắn rằng bạn đã lớn lên trước khi bạn đến gặp tôi, "Asami nói, giải quyết lại ở ghế, nhìn xa anh, cánh tay gấp lại.
Akihito run lên. Những lời nói và những cú sốc từ chối vật lý cắn anh đến cốt lõi. Cảm giác về sự bất toàn trở nên đau đớn. "Bạn không có khả năng của bất kỳ cảm xúc thật sự, phải không? Bạn là một người vô nhân đạo, tự phục vụ khốn !!! "Akihito hét lên. Ông không chờ phản ứng của Asami. Thay vào đó, ông leo lên một cách nhanh chóng ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại. Anh không nhìn lại như những chiếc xe kéo đi ngay cả khi ông đã cố gắng để mình sẽ bình tĩnh lại, trái tim anh vẫn đập thình thịch.
Nó đã chụp được những phần tốt hơn 20 phút để làm dịu cơ thể của mình xuống sau khi thoát khỏi chiếc limo. Những khao khát vẫn luôn hiện diện nhưng anh quản lý để giữ nó trong kiểm tra bằng cách tập trung vào nơi ông đã được đi và tại sao.
Bây giờ, tuy nhiên, Asami đã quản lý để gây bất ngờ anh ta lần nữa. Akihito nhìn chằm chằm vào các hóa đơn mười ngàn yên. Hắn nhìn thấy nó trong túi phía trước của mình, một mảnh gấp giấy nhỏ mà không có trước đây. Asami phải đã giảm sút ở đó trong khi ông đã ở trong xe. Dạ dày của ông gầm gừ.
"Tôi sẽ không sử dụng nó. Tôi không cần tổ chức từ thiện của mình, Asami, "ông nói lớn tiếng. Ông đặt tờ bạc lại vào túi. Ông đã đi bộ xuống các đường phố xa Magazine Headline. Đám đông người đi qua anh ta. Đã gần cuối buổi chiều. Ông ta đã có một cuộc họp không chắc chắn nhưng dễ chịu với các biên tập viên tạp chí. Các biên tập viên đã nói với ông rằng họ đã được xem xét lại ngân sách của họ và trở lại vào đầu tuần tới. Anh sẽ có một số công việc cho anh ta sau đó.
"Hãy trở lại, Takaba-kun. Chúng tôi sẽ làm một số công việc tốt ", các biên tập viên đã nói.
Ông được khuyến khích bởi cuộc họp này mặc dù nó có nghĩa rằng ông sẽ phải đợi lâu hơn trước khi nhận được thanh toán. Ông sẽ phải nghĩ đến cái gì khác.
điện thoại di động của ông vang lên. Đó là người phụ nữ của cơ quan, người đã cho anh đôi khi công việc. Cô đã có một công việc cho anh và anh có thể đi qua vào buổi sáng? Ông nhanh chóng lấy lại các chi tiết của công việc và cúp điện thoại. Anh mỉm cười. Những điều cuối cùng đã nhìn lên.
Ông đi ngang qua một giỏ ramen. Anh dừng lại và trượt tay trở lại bên trong túi của mình. Nó sẽ không làm tổn thương nếu anh ta mua cho mình một ít mì, có đúng không? Ông ngón nốt mười ngàn yên. Không, ông sẽ không sử dụng nó. Asami sẽ chỉ nói rằng nó có nghĩa là Akihito nợ anh nhiều hơn. Để Asami nó là tất cả về bao nhiêu anh nợ ông. Đúng, anh đã cứu anh ta nhiều lần nhưng chỉ vì đó là một lợi ích cho anh ta. Anh ta có thể chỉ để cho anh được bán ra hoặc bị giết. Akihito rùng mình với những suy nghĩ này. Ông không nghĩ rằng một trong hai kịch bản đã có thể có bất kỳ tác dụng thực sự trên Asami, phải không?
"Đúng không?" Akihito hỏi thành tiếng. Đó là sự thật mà Asami mất một nguy cơ rất lớn để có được anh ta trở lại từ Feilong, thậm chí giao dịch một hành động vô cùng quý giá cho anh. Asami đã nói điều duy nhất mà quan trọng là anh ấy đã trở lại nhưng rủi ro và nguy hiểm đã được rất lớn. Có lẽ đó là lý do tại sao ông cảm thấy rằng ông, Akihito, nên chuyển đến sống với anh bây giờ. Nó chỉ đơn thuần là một món nợ phải hoàn trả.
Akihito lắc đầu. Nó không có ý nghĩa. Sex, thậm chí quan hệ tình dục thường xuyên, là một chuyện nhưng để nhấn mạnh rằng một người nào đó sống với bạn được một cái gì đó khác hoàn toàn. Sống với một người nào đó là khoảng ... tốt, nó phải là về việc xây dựng một cuộc sống với nhau, anh nghĩ. Ông không muốn điều đó và anh ta không thể tưởng tượng tại sao Asami sẽ muốn nó. Anh tự hỏi tại sao họ đã chiến đấu tất cả các thời gian. Chúng tôi không có gì giống nhau và chúng tôi không có điều gì chung, ngoại trừ một kết nối vật lý, Akihito nghĩ đến kết luận không thể tránh khỏi.
Suy nghĩ của ông trôi dạt đến hành động trước đó của ông trong xe. Anh đã sẵn sàng ném mình vào vòng tay của Asami. Anh cảm thấy đỏ mặt lên trên đôi má của mình một lần nữa. Anh cau mày nhớ với sự xấu hổ mà anh muốn Asami để buộc mình vào anh ta và sau đó là khoảnh khắc kỳ lạ của sự im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt của Asami của. Có người tình cờ gặp lại anh ta. Akihito ngước lên nhìn người đàn ông và xin lỗi, không nhận ra anh đã dừng lại đi bộ trên vỉa hè đông đúc. Người đàn ông gật đầu với anh ta, đẩy cặp kính hình chữ nhật của mình rồi biến mất vào đám đông. Akihito nhìn lên bầu trời trong xanh và ở các tòa nhà cao tầng xung quanh anh ta và bắt đầu bước đi. Cảm xúc và phản ứng của ông đã làm cho không có ý nghĩa.
của Asami "chắc chắn rằng bạn đã lớn lên trước khi bạn đến gặp tôi" nhận xét ​​đã bỏ anh để lõi. Đó chỉ là một bằng chứng nữa rằng Asami nhìn thấy anh như không có gì nhiều hơn một đứa trẻ và một miếng thịt ở tốt nhất. Ông đã cố gắng để không nghĩ đến cách Asami đã đẩy anh ra. Ông cúi đầu xuống, nhăn mặt tại sự đau đớn tràn trong.
Điện thoại của ông vang lên một lần nữa và không cần nhìn vào nó, anh trả lời.
"Akihito." Những âm thanh của giọng nói của Asami dừng lại anh ta ở giữa vỉa hè nữa.
"W ... Tại sao bạn gọi điện thoại? "Akihito triệu tập tức giận của mình," Điều gì làm bạn muốn ?! "
"Anh đang ở đâu?"
"Giống như tôi sẽ nói với bạn! Có lẽ bạn đang gặp tôi đi theo và đã biết tôi đang ở đâu, "anh quát. Ông đã gần như hét lên và mọi người đang nhìn mình. Anh dừng lại ở một ngã tư crosswalk và tựa vào một cây đèn đường tắt để một bên. Sự quen thuộc chậm chirp chirp-của tín hiệu "đi bộ" hầu như không đăng ký là người qua đường.
"Tôi cần nói chuyện với bạn," Asami nói. Giọng nói của anh hơi chật. Akihito có thể hình dung Asami ngồi trong xe, mắt nhắm, tay trên trán, hút thuốc lá. Anh đã chụp ảnh Asami muộn một đêm trong văn phòng của ông trong khi ông ta đã có một cuộc trò chuyện điện thoại căng thẳng và đã nhìn thấy anh ấy như vậy.
"No. Tôi không cần phải được xúc phạm một lần nữa. Tôi KHÔNG cần phải được nhắc nhở về tất cả những điều tôi nợ bạn! Và tôi không cần hóa đơn 10 ngàn yên của bạn! "
Im lặng rất lâu. Akihito có thể nghe thấy Asami thở. Anh biết anh phải treo lên nhưng không thể. Ông cảm thấy rằng sự im lặng kỳ lạ một lần nữa, tương tự như ông cảm thấy trong xe. Sự im lặng cảm thấy lạ nhưng không khó chịu.
"Tôi xin lỗi tôi nói và làm những điều đó cho bạn," Asami nói. Những lời giảm một cách nhanh chóng. Giọng anh rất thấp.
Akihito nín thở, thả điện thoại của mình. Rơi xoảng xuông trên vỉa hè. Anh nhìn chằm chằm vào nó, mắt mở to, như nó có thể biến thành một con bọ cánh cứng lớn và bò đi. Anh không thể tưởng tượng Asami xin lỗi như thế nhưng anh chỉ cần làm.
"Akihito? Bạn có ở đó không? "Cậu nghe thấy giọng nói của Asami sắp ra của điện thoại nhưng đã gần như sợ để nhặt nó lên. Ông nhấc điện thoại lên và từ từ đưa nó vào tai của mình.
"Tôi muốn nhìn thấy bạn ..." Akihito nhắm nghiền mắt lại. Ông nhận ra rằng ông muốn nhìn thấy Asami quá mặc dù ông vẫn còn tức giận. Anh nhắm điện thoại nhanh chóng và đứng với hai nắm tay nắm chặt, thở dốc. Điện thoại lại reo và anh chuyển nó đi.
Một cái gì đó bên trong bị trọng thương nhưng anh không biết tại sao. Nó cảm thấy như một sự nén đau đớn trong lồng ngực. Ông đã mất bình tĩnh vì hành vi của Asami. Asami là loại người đàn ông đi qua cuộc đời không bao giờ nói lời xin lỗi cho bất cứ ai cho bất cứ điều gì. Tại sao anh lại xin lỗi bây giờ?
Các limo kéo lên bên cạnh anh ta. Ông nghĩ sau đó là anh nên đã bỏ chạy, nhưng những suy nghĩ không bao giờ xảy ra với ông vào thời điểm đó. Cánh cửa mở ra và ông đã nhận trong. Biểu hiện của Asami đã tối nhưng không còn lạnh. Ông nghĩ rằng ông nên la mắng anh vì có anh tiếp nhưng không. Akihito chỉ nhìn anh, trái tim anh đã đập thình thịch, không thể dừng lại những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Asami đạt cho anh, kéo anh vào vòng tay anh.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: