4. PHILIPPINE ENVIRONMENTAL POLICY AND REGULATIONS AFFECTING INDUSTRY  dịch - 4. PHILIPPINE ENVIRONMENTAL POLICY AND REGULATIONS AFFECTING INDUSTRY  Việt làm thế nào để nói

4. PHILIPPINE ENVIRONMENTAL POLICY

4. PHILIPPINE ENVIRONMENTAL POLICY AND REGULATIONS AFFECTING INDUSTRY

Effective environmental policy and regulations have a potentially greater impact on industries than industrial policy itself because they attempt to directly address the environmental problem at the source and force industries to internalize environmental costs. This chapter reviews Philippine environmental policy and regulations affecting industrial pollution. It summarizes the important laws and regulations and makes some assessment of their effectiveness where possible. The case studies in chapter 5 provide more details on the impact of the relevant policies and regulations.

4.1 Ambient Environmental Quality Standards and monitoring

A comprehensive set of ambient standards is essential if an industrial environmental management program is to have clear objectives, justifying support for the program by all segments of society. As standards are achieved, there will be benefits to the country's ecosystems, public health and enterprises (waste reduction, higher quality of water, etc).

A number of ambient standards for measuring air, water and soil quality have been formulated by the Department of Environment and Natural Resources (DENR). DEER Administrative Orders (AO) 34 and 35 provide legal coverage to the maintenance of water quality in the country. AO 34, issued in 1990, includes classifications for both surface and coastal water. For each classification current beneficial use (e.g., drinking water, etc.) is given. It also contains water quality criteria for each class appropriate to the designated beneficial use. The standards for discharge of effluents to the different classifications of water bodies are prescribed in AO 35. A recent review of the two AOL finds the Philippine classifications adequate. The next review should enable the publication of standards and criteria in the year 2000.

Between 1972 and 1982 a national monitoring program was established for some rivers and lakes. The design called for yearly and semestral sampling of all major rivers and monthly sampling of Metro Manila rivers. After the reorganization in 1987 budget reductions have restricted sampling to less frequent intervals and only on a few selected rivers nationwide. However, some water quality management projects have built-in monitoring activities, notably the Pasig River Rehabilitation and the IlogKo-IrogKo Projects.

4.2 Environmental Impact Assessment

The Philippine Environmental Policy Act (PD 1151), promulgated in 1977, established the Environmental Impact Assessment System (EIA). The EIA requirements help guide the design of projects, with the intention of minimizing their impact on the environment. All projects, which have a significant impact on the environment, must prepare a detailed statement on such impact. Initially, the impact statement required by the EIA contained alternatives to the proposal, environmental impacts of proposed activities, and adverse environmental effects that cannot be avoided and the mitigation measures for these. Over time, the contents of the EIA documents have grown far beyond these basic elements toinclude aspects of social acceptability, environmental management planning and environmental monitoring and guarantee fund mechanisms.

Projects covered by the EIA system must secure an Environmental Compliance Certificate (ECC) from DENR. The EIAs are required to follow a standard outline. However, this practice has tended to encourage submission of voluminous reports that include irrelevant information. DENR Department Order No. 21 (1992) amended the original EIA rules and regulations, introduced the concepts of social acceptability and an environmental guarantee fund, and decentralized the system by involving regional DENR units in the review of project descriptions and the issuance of ECCs. Criteria for assessing social acceptability of projects have proven contentious and developing a standard formula for determining the amount of environmental guarantee fund has been difficult. To date, environmental guarantee fund requirements have been imposed mainly on large projects, such as mining and geothermal development.

The above indicates that the EIA, in concept a planning tool, has become very much a regulatory instrument. Because of the complex details, the EIA system necessitates the engagement of a consultancy firm. If the EIA must be submitted and processed by the Environment Management Bureau (EMB), the time needed for processing is at least 6 months. For projects not requiring a full EIA, processing of documentation by the DENR regional office takes three to four months. For business enterprises this is an unacceptable delay which results in opportunity losses and higher interest charges. In response to protests, the DENR therefore issued AO 11 in 1992 which allows the use of area-based EIAs for industrial estates. This means that industrial firms locating inside industrial estates need not conduct EIAs if the industrial estate as a whole has been covered by an approved "programmatic" EIA. The party responsible for preparing the EIA is the owner or operator of the industrial estate, who is then responsible to see that those plants locating in the estate adhere to the conditions of the EIA.

The programmatic EIA applied to an entire industrial estate is based on a carrying capacity analysis. This determines the maximum waste load that the local ecosystem can assimilate, or the maximum amount of ground water extraction that can be allowed, or the level of air emissions ensuring acceptable ambient air conditions (determined from modelling). From the carrying capacity assessment of the area, a determination of the appropriate type or mix of industries, as well as the allowable intensity of development, can then be made. This is incorporated into a management plan which becomes the basis for issuing an environmental clearance for the industrial estate. The management plan also serves as reference for compliance monitoring. Guidelines for carrying capacity analysis of industrial estates have been prepared by the DENR.

4.3 The Regulatory Framework The Philippine Environmental Code (PD 1152), also promulgated in 1977, spells out in detail the various aspects of environmental management such as air and water quality standards, land use management, natural resource management and waste management. It also defines the basic elements of a regulatory program. The regulatory function consists of discharge standards, permits, monitoring and enforcement.

4.3.1 Standards Regulatory standards cover a variety of pollutants.

For industrial activities, these tend to be mostly performance based (i.e., they indicate specific levels of permissible factory emissions/effluents), and to a lesser extent technology based (i.e., referring to a specific technology). These standards include:

• ambient concentration standards, which specify quantitative ambient water and air quality targets;
•mass-based standards, which specify quantitative limits for emissions to air, land and water for any given emission source and for specific types of pollutants; and input standards, which specify quantitative and qualitative standards for production inputs (such as fuel quality).

4.3.2 Permitting

Authority to issue environment permits is vested in the DENR and exercised through its regional offices. At present, two kinds of permits are used. One is the Authority to Construct (AC) issued as a requirement for the construction of pollution abatement facilities, such as a wastewater treatment facility or air pollution control device6 . The other is the Permit to Operate (PO) issued annually for the continued use of a pollution abatement facility. The fees paid for these permits are small. DENR is currently looking into ways to rationalize the permitting system by merging the two permits into a single "permit to discharge" which will have a defined time limit (e.g., 5 years).

What appears to be lacking are plant specific discharge permits that tailor the general limits for all parameters of concern that a facility must meet on a monthly and annual basis as well as maximum limits that must not be exceeded at any point in time. Such a permit to discharge can also then be priced in a way that reflects the cost to society of damages created by pollution discharges. This will allow building up a fund for pollution management

A pollution charge system based on the production levels of individual firm has been operating over a year in industrial areas along Laguna Lake. A firm can reduce its charges by demonstrating that its actual discharges are less than the assumed levels, providing some incentive for cleaner-production. Unfortunately, the system is vulnerable to misinterpretation and has been seen by some as providing industries with a license to pollute so long as they pay.

This is, however, also part of the regulatory framework as it comes under the EIA.

Efforts have been made to educate; the public about its advantages, but the system initially faced strong opposition in the media. DENR now plans to extend the system nationwide.

4.3.3 Monitoring
The regulations require that all holders of ACs and POs submit quarterly reports of their emissions and effluents. Spot-check inspection and validation of submitted data are severely hampered by the lack of personnel and laboratory equipment. In Region 4-A, for example, covering the provinces of Cavite, Batangas, Aurora and Quezon, one of the most highly industrialized regions in the Philippines, a team of only one chief chemical engineer, one chemist and one engineering aide must perform all of the earlier mentioned functions for all factories and establishments. The Environmental Quality Division of Region 4-A only has a capability to test effluents for total suspended solids. Air quality testing equipment is available only at the National Capital Region Regional Office. At the community
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
4. PHILIPPINE CHÍNH SÁCH MÔI TRƯỜNG VÀ QUY ĐỊNH ẢNH HƯỞNG ĐẾN NGÀNH CÔNG NGHIỆP Chính sách môi trường hiệu quả và quy định có một tác động có tiềm năng lớn hơn trên ngành công nghiệp hơn chính sách công nghiệp chính nó bởi vì họ cố gắng để trực tiếp giải quyết vấn đề môi trường tại nguồn và lực lượng ngành công nghiệp để trong lòng chi phí môi trường. Chương này giá Philippine chính sách môi trường và quy định ảnh hưởng đến ô nhiễm công nghiệp. Nó tóm tắt quan trọng pháp luật và các quy định và làm cho một số đánh giá hiệu quả của họ nếu có thể. Các nghiên cứu trường hợp trong chương 5 cung cấp thêm chi tiết về ảnh hưởng của chính sách có liên quan và các quy định. 4.1 xung quanh môi trường tiêu chuẩn chất lượng và giám sát Một bộ toàn diện của môi trường xung quanh tiêu chuẩn là điều cần thiết nếu một chương trình quản lý môi trường công nghiệp là phải có mục tiêu rõ ràng, chứng minh sự hỗ trợ cho chương trình của tất cả các phân đoạn của xã hội. Như tiêu chuẩn đạt được, sẽ có lợi ích của đất nước hệ sinh thái, y tế công cộng và các doanh nghiệp (chất thải giảm, cao chất lượng nước, vv). Một số các tiêu chuẩn môi trường xung quanh để đo chất lượng không khí, nước và đất đã được xây dựng bởi Cục môi trường và tài nguyên thiên nhiên (DENR). DEER hành chính đơn đặt hàng (AO) 34 và 35 cung cấp phạm vi bảo hiểm pháp lý cho việc duy trì chất lượng nước trong nước. AO 34, phát hành năm 1990, bao gồm các phân loại cho cả hai bề mặt và nước biển ven bờ. Đối với mỗi phân loại hiện nay sử dụng mang lại lợi ích (ví dụ, nước uống, vv) được trao. Nó cũng chứa chất lượng nước sử dụng tiêu chuẩn cho mỗi lớp học thích hợp cho các khu vực cho phép mang lại lợi ích. Các tiêu chuẩn cho xả thải để phân loại khác nhau của các cơ quan nước được quy định trong AO 35. Một đánh giá gần đây của AOL hai tìm thấy phân loại Philippines đầy đủ. Việc xem xét tiếp theo nên cho phép xuất bản tiêu chuẩn và tiêu chí trong năm 2000.Từ năm 1972 đến năm 1982, một chương trình giám sát quốc gia được thành lập cho một số con sông và hồ. Thiết kế được gọi là cho hàng năm và semestral lấy mẫu của tất cả các con sông lớn và hàng tháng lấy mẫu của con sông Metro Manila. Sau đợt tổ chức lại năm 1987 cắt giảm ngân sách có hạn chế mẫu để khoảng ít thường xuyên và chỉ trên một vài con sông được lựa chọn trên toàn quốc. Tuy nhiên, một số dự án quản lý chất lượng nước có được xây dựng trong các hoạt động giám sát, đặc biệt là phục hồi chức năng sông Pasig và các dự án IlogKo-IrogKo. 4.2 đánh giá tác động môi trường Các Philippine môi trường chính sách luật (PD 1151), ban hành năm 1977, thành lập hệ thống đánh giá tác động môi trường (ĐTM). Các yêu cầu dự án giúp hướng dẫn thiết kế của dự án, với mục đích giảm thiểu tác động của môi trường. Tất cả các dự án, trong đó có một tác động đáng kể trên môi trường, phải chuẩn bị một tuyên bố chi tiết trên tác động như vậy. Ban đầu, báo cáo tác động theo yêu cầu của các dự án có lựa chọn thay thế để đề nghị, các tác động môi trường của các hoạt động được đề xuất, và tác động môi trường bất lợi không thể tránh khỏi và các biện pháp giảm nhẹ nhất đây. Theo thời gian, nội dung của tài liệu dự án đã phát triển vượt xa những khía cạnh toinclude yếu tố cơ bản của xã hội acceptability, lập kế hoạch quản lý môi trường và môi trường giám sát và đảm bảo cơ chế quỹ.Dự án được bảo vệ bởi hệ thống dự án phải đảm bảo một môi trường tuân thủ giấy chứng nhận (ECC) từ DENR. Các EIAs được yêu cầu để làm theo là một tiêu chuẩn phác thảo. Tuy nhiên, điều này thực tế đã có xu hướng để khuyến khích nộp báo cáo chia làm nhiều quyển bao gồm thông tin không liên quan. DENR vùng thứ tự số 21 (1992) sửa đổi bản gốc dự án quy tắc và quy định, giới thiệu các khái niệm của xã hội acceptability và một quỹ bảo đảm môi trường, và phân cấp hệ thống của liên quan đến đơn vị DENR khu vực trong việc xem xét mô tả dự án và việc phát hành của ECCs. Các tiêu chí để đánh giá xã hội acceptability của dự án đã chứng minh gô và phát triển một công thức tiêu chuẩn để xác định số lượng môi trường bảo đảm Quỹ đã được khó khăn. Đến nay, bảo đảm môi trường quỹ yêu cầu đã được áp đặt chủ yếu là về các dự án lớn, chẳng hạn như phát triển khai thác mỏ và địa nhiệt. Ở trên chỉ ra rằng dự án, trong khái niệm một công cụ lập kế hoạch, đã trở thành một công cụ rất nhiều quy định. Bởi vì các chi tiết phức tạp, dự án hệ thống đòi hỏi sự tham gia của một công ty tư vấn. Nếu dự án phải được gửi và xử lý bởi Cục quản lý môi trường (EMB), thời gian cần thiết để xử lý là ít nhất 6 tháng. Đối với dự án không đòi hỏi phải có một dự án đầy đủ, xử lý tài liệu hướng dẫn bởi văn phòng khu vực DENR mất 3-4 tháng. Cho doanh nghiệp, các doanh nghiệp này là một sự chậm trễ không thể chấp nhận, mà kết quả trong thiệt hại cơ hội và cao hơn quan tâm đến chi phí. Phản ứng lại cuộc biểu tình, DENR do đó ban hành AO 11 năm 1992 cho phép việc sử dụng của EIAs dựa trên diện tích cho bất động sản công nghiệp. Điều này có nghĩa rằng công ty công nghiệp nằm bên trong bất động sản công nghiệp cần không tiến hành EIAs nếu bất động sản công nghiệp như một toàn thể đã được bao phủ bởi một dự án "chương trình" được chấp thuận. Các bên chịu trách nhiệm cho việc chuẩn bị dự án là chủ sở hữu hoặc nhà điều hành của các bất động sản công nghiệp, người sau đó chịu trách nhiệm để xem những nhà máy định vị trong động sản tuân theo các điều kiện của dự án.Dự án chương trình áp dụng cho một bất động sản công nghiệp toàn bộ dựa trên phân tích năng lực thực hiện. Điều này xác định tải chất thải tối đa các hệ sinh thái địa phương có thể đồng hóa, hoặc số tiền tối đa của khai thác nước ngầm có thể được cho phép, hoặc mức độ phát thải máy đảm bảo không khí xung quanh được chấp nhận điều kiện (xác định từ mô hình). Từ đánh giá năng lực thực hiện của khu vực, một cách xác định loại thích hợp hoặc kết hợp của các ngành công nghiệp, cũng như cho phép cường độ phát triển, có thể sau đó được thực hiện. Điều này được kết hợp vào một kế hoạch quản lý trở thành cơ sở cho phát hành một giải phóng mặt bằng môi trường cho các bất động sản công nghiệp. Kế hoạch quản lý cũng là tài liệu tham khảo để tuân thủ theo dõi. Hướng dẫn thực hiện khả năng phân tích công nghiệp bất động sản đã được chuẩn bị bởi DENR.4.3 khuôn khổ pháp lý mã môi trường Philippines (PD 1152), cũng được ban hành năm 1977, phép chi tiết các khía cạnh khác nhau của quản lý môi trường như tiêu chuẩn chất lượng không khí và nước, quản lý sử dụng đất đai, quản lý tài nguyên thiên nhiên và quản lý chất thải. Nó cũng xác định các yếu tố cơ bản của một chương trình quy định. Chức năng quy định bao gồm xả tiêu chuẩn, giấy phép, giám sát và thực thi pháp luật. 4.3.1 tiêu chuẩn quy định tiêu chuẩn bao gồm một loạt các chất ô nhiễm. Cho các hoạt động công nghiệp, những xu hướng là chủ yếu là hiệu suất dựa (tức là, họ chỉ ra mức độ cụ thể của nhà máy cho phép phát thải/tiêu thụ nước thải), và đến một mức độ thấp hơn công nghệ dựa (tức là, đề cập đến công nghệ cụ thể). Các tiêu chuẩn này bao gồm: • tập trung xung quanh tiêu chuẩn, mà chỉ định định lượng nước môi trường xung quanh và máy mục tiêu chất lượng; •MASS dựa trên tiêu chuẩn, trong đó xác định các giới hạn định lượng cho lượng khí thải để không khí, đất và nước cho bất kỳ nguồn phát thải nhất định và các loại hình cụ thể của các chất ô nhiễm; và đầu vào tiêu chuẩn, chỉ định định lượng và chất lượng tiêu chuẩn cho sản xuất đầu vào (chẳng hạn như chất lượng nhiên liệu).4.3.2 cho phép Thẩm quyền cấp giấy phép môi trường được trao cho DENR và thực hiện thông qua các văn phòng khu vực. Hiện nay, hai loại giấy phép được sử dụng. Một là các cơ quan để xây dựng (AC) phát hành như là một yêu cầu để xây dựng cơ sở abatement ô nhiễm, chẳng hạn như một nước thải xử lý cơ sở hoặc không khí ô nhiễm điều khiển device6. Khác là giấy phép để hoạt động (PO) phát hành hàng năm cho việc sử dụng một cơ sở abatement ô nhiễm. Các lệ phí trả tiền cho các giấy phép là nhỏ. DENR hiện nay nhìn vào cách để hợp lý hoá hệ thống cho phép bởi việc sáp nhập hai giấy phép vào một đơn "giấy phép xả" mà sẽ có một giới hạn thời gian được xác định (ví dụ như, 5 năm).Những gì có vẻ là thiếu là thực vật cụ thể xả cho phép thợ may mà các giới hạn chung cho tất cả các thông số của mối quan tâm mà một cơ sở phải đáp ứng trên cơ sở hàng tháng và hàng năm cũng như giới hạn tối đa không phải được vượt quá tại bất kỳ điểm nào trong thời gian. Giấy phép xả cũng sau đó có thể có giá một cách phản ánh chi phí cho xã hội của thiệt hại tạo bởi ô nhiễm khí thải. Điều này sẽ cho phép xây dựng một quỹ cho quản lý ô nhiễmMột hệ thống phí ô nhiễm dựa trên mức độ sản xuất của công ty cá nhân đã hoạt động trên một năm ở các khu vực công nghiệp dọc theo hồ Laguna. Một công ty có thể giảm chi phí của nó bởi hiện mức độ của nó thải thực tế là ít hơn các cấp giả, cung cấp một số ưu đãi sản xuất sạch hơn. Thật không may, Hệ thống là dễ bị tổn thương đến sự giải thích sai và đã được nhìn thấy bởi một số như là cung cấp cho ngành công nghiệp với một giấy phép để gây ô nhiễm do đó, miễn là họ trả tiền. Điều này, Tuy nhiên, cũng là một phần của khuôn khổ pháp lý như nó đi kèm theo dự án.Những nỗ lực đã được thực hiện để giáo dục; công chúng về lợi thế của nó, nhưng hệ thống ban đầu phải đối mặt với sự phản đối mạnh mẽ trong các phương tiện truyền thông. DENR bây giờ kế hoạch mở rộng hệ thống trên toàn quốc. 4.3.3 giám sát Các quy định yêu cầu tất cả các chủ sở hữu của ACs và POs gửi các báo cáo hàng quý của lượng khí thải và tiêu thụ nước thải. Spot-Check kiểm tra và xác nhận gửi dữ liệu nghiêm trọng bị cản trở bởi thiếu thiết bị nhân viên và phòng thí nghiệm. Vùng 4-A, ví dụ, bao gồm các tỉnh Cavite, Batangas, Aurora và Quezon, một trong các khu vực công nghiệp hóa cao nhất ở Philippin, một nhóm các chỉ có một kỹ sư hóa học trưởng, một nhà hóa học và một trợ lý kỹ thuật phải thực hiện tất cả các chức năng được đề cập trước đó cho tất cả các nhà máy và các cơ sở. Các môi trường chất lượng Division của khu vực 4-A chỉ có một khả năng để kiểm tra tiêu thụ nước thải cho tất cả các chất rắn bị đình chỉ. Thiết bị kiểm tra chất lượng khí có sẵn chỉ tại các quốc gia thủ phủ vùng văn phòng khu vực. Tại cộng đồng
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
4. PHILIPPINE CHÍNH SÁCH VÀ CHẾ ẢNH HƯỞNG ĐẾN CÔNG NGHIỆP MÔI TRƯỜNG chính sách môi trường và các quy định có hiệu lực có tác động tiềm tàng hơn về các ngành công nghiệp riêng của mình hơn là chính sách vì họ cố gắng để trực tiếp giải quyết các vấn đề môi trường ở các ngành công nghiệp và nguồn lực để nội chi phí môi trường. Chương này xem xét lại chính sách môi trường và quy định ảnh hưởng ô nhiễm công nghiệp Philippine. Nó tóm tắt các luật và quy định quan trọng và làm cho một số đánh giá hiệu quả của họ nếu có thể. Các nghiên cứu trường hợp trong chương 5 cung cấp thêm chi tiết về tác động của các chính sách và các quy định có liên quan. 4.1 Ambient Tiêu chuẩn chất lượng môi trường và giám sát Một tập hợp toàn diện các tiêu chuẩn môi trường xung quanh là điều cần thiết nếu một chương trình quản lý môi trường công nghiệp là phải có mục tiêu rõ ràng, biện minh hỗ trợ cho các chương trình của tất cả các tầng lớp xã hội. Như tiêu chuẩn đã đạt được, sẽ có lợi ích cho hệ sinh thái của đất nước, sức khỏe cộng đồng và doanh nghiệp (giảm chất thải, chất lượng nước cao hơn, vv). Một số tiêu chuẩn môi trường xung quanh để đo không khí, nước và chất lượng đất đã được xây dựng bởi các Sở Môi trường và Tài nguyên (DENR). Đơn đặt hàng Hành chánh DEER (AO) 34 và 35 cung cấp bảo hiểm pháp lý để duy trì chất lượng nước trong nước. AO 34, ban hành vào năm 1990, bao gồm các phân loại cho cả bề mặt và nước biển ven bờ. Đối với mỗi hiện phân loại sử dụng có lợi (ví dụ như, nước uống, vv) được đưa ra. Nó cũng chứa các chỉ tiêu chất lượng nước cho mỗi lớp học phù hợp với thiết kế sử dụng có lợi. Các tiêu chuẩn xả nước thải vào phân loại khác nhau của các cơ quan nước được quy định tại AO 35. Một nghiên cứu gần đây của hai AOL tìm thấy các phân loại Philippine đủ. Việc xem xét tiếp theo sẽ cho phép công bố tiêu chuẩn và tiêu chí trong năm 2000. Giữa năm 1972 và năm 1982 một chương trình giám sát quốc gia được thành lập cho một số con sông và hồ. Các thiết kế được gọi để lấy mẫu hàng năm và semestral của tất cả các con sông lớn và lấy mẫu hàng tháng của sông Metro Manila. Sau khi tổ chức lại vào năm 1987 cắt giảm ngân sách đã hạn chế lấy mẫu để ít thường xuyên hơn và chỉ trên một số con sông chọn trên toàn quốc. Tuy nhiên, một số dự án quản lý chất lượng nước đã được xây dựng trong hoạt động giám sát, đặc biệt là phục hồi chức năng sông Pasig và các dự án IlogKo-IrogKo. 4.2 Đánh giá tác động môi trường Đạo luật Chính sách Môi trường Philippine (PD 1151), ban hành năm 1977, thành lập hệ thống đánh giá tác động môi trường (EIA). Các yêu cầu EIA giúp hướng dẫn thiết kế của dự án, với mục đích giảm thiểu tác động của chúng đối với môi trường. Tất cả các dự án, trong đó có một tác động đáng kể đến môi trường, phải chuẩn bị một báo cáo chi tiết về tác động như vậy. Ban đầu, các báo cáo tác động theo yêu cầu của EIA chứa giải pháp thay thế cho việc đề xuất, tác động môi trường của các hoạt động đề xuất, và những tác hại về môi trường mà không thể tránh được và các biện pháp giảm thiểu cho các. Qua thời gian, nội dung của các tài liệu EIA đã phát triển vượt xa những yếu tố cơ bản toinclude khía cạnh của sự chấp nhận xã hội, quy hoạch quản lý môi trường và giám sát và đảm bảo các cơ chế quỹ môi trường. Dự án được bao phủ bởi hệ thống ĐTM phải đảm bảo một Giấy chứng nhận Tuân thủ Môi trường (ECC) từ DENR . Các báo cáo ĐTM được yêu cầu phải tuân theo một phác thảo tiêu chuẩn. Tuy nhiên, thực tế này có xu hướng khuyến khích nộp báo cáo đồ sộ bao gồm các thông tin không liên quan. DENR Vụ Lệnh số 21 (1992) sửa đổi các quy tắc EIA gốc và các quy định, giới thiệu các khái niệm về sự chấp nhận xã hội và một quỹ bảo lãnh về môi trường, và phân cấp hệ thống bằng cách liên quan đến đơn vị DENR khu vực trong việc xem xét các mô tả dự án và cấp ECCS. Các tiêu chí để đánh giá sự chấp nhận xã hội của dự án đã được chứng minh gây tranh cãi và đang phát triển một công thức chuẩn để xác định số tiền của quỹ bảo đảm môi trường rất khó khăn. Cho đến nay, yêu cầu Quỹ bảo lãnh về môi trường đã được áp dụng chủ yếu là các dự án lớn, như khai thác và phát triển năng lượng địa nhiệt. Trên đây chỉ ra rằng các EIA, trong khái niệm một công cụ lập kế hoạch, đã trở thành rất nhiều công cụ pháp lý. Bởi vì các chi tiết phức tạp, hệ thống EIA đòi hỏi sự tham gia của một công ty tư vấn. Nếu EIA phải nộp và xử lý của Cục Quản lý Môi trường (EMB), thời gian cần thiết để xử lý ít nhất là 6 tháng. Đối với các dự án không đòi hỏi một EIA đầy đủ, xử lý các tài liệu của các văn phòng khu vực DENR mất 3-4 tháng. Đối với doanh nghiệp kinh doanh này là một sự chậm trễ không thể chấp nhận mà kết quả trong lỗ cơ hội và chi phí lãi suất cao hơn. Để đối phó với các cuộc biểu tình, các DENR do đó ban hành AO 11 năm 1992 cho phép việc sử dụng các báo cáo ĐTM theo vùng cho khu công nghiệp. Điều này có nghĩa rằng các công ty công nghiệp nằm trong khu công nghiệp cần phải tiến hành đánh giá tác động nếu di sản công nghiệp như một toàn thể đã được bao phủ bởi một phê duyệt "chương trình" EIA. Các bên chịu trách nhiệm chuẩn bị các EIA là chủ sở hữu hoặc người khai thác các khu công nghiệp, người sau đó có trách nhiệm để thấy rằng những nhà máy nằm trong bất động tuân thủ các điều kiện của EIA. Các chương trình EIA áp dụng cho toàn bộ một khu công nghiệp được dựa trên một phân tích năng lực thực hiện. Điều này quyết định tải trọng tối đa chất thải mà các hệ sinh thái địa phương có thể đồng hóa, hoặc số tiền tối đa khai thác nước ngầm có thể được phép, hoặc mức độ khí thải đảm bảo các điều kiện môi trường không khí có thể chấp nhận (xác định từ mô hình). Từ việc đánh giá năng lực thực hiện của khu vực này, việc xác định các loại hình thích hợp hoặc kết hợp của các ngành công nghiệp, cũng như cường độ cho phép phát triển, sau đó có thể được thực hiện. Điều này được kết hợp vào một kế hoạch quản lý mà trở thành cơ sở cho phát hành một thông quan môi trường cho các khu công nghiệp. Các kế hoạch quản lý cũng phục vụ như là tài liệu tham khảo cho việc giám sát tuân thủ. Hướng dẫn thực hiện phân tích năng lực của các khu công nghiệp đã được chuẩn bị bởi các DENR. 4.3 Các quy định khung Philippine luật môi trường (PD 1152), cũng được ban hành vào năm 1977, nêu rõ các chi tiết các khía cạnh khác nhau của quản lý môi trường như tiêu chuẩn chất lượng không khí và nước , quản lý sử dụng đất đai, quản lý tài nguyên thiên nhiên và quản lý chất thải. Nó cũng xác định các yếu tố cơ bản của một chương trình quy định. Các chức năng quy định bao gồm tiêu chuẩn xả thải, giấy phép, giám sát và thực thi. 4.3.1 tiêu chuẩn Tiêu chuẩn quy định bao gồm một loạt các chất gây ô nhiễm. Đối với các hoạt động công nghiệp, những xu hướng chủ yếu được thực hiện dựa trên (tức là, họ chỉ ra mức độ cụ thể của nhà máy cho phép phát thải / nước thải ), và đến một mức độ thấp hơn công nghệ dựa trên (tức là, đề cập đến một công nghệ cụ thể). Các tiêu chuẩn này bao gồm: • Các tiêu chuẩn môi trường xung quanh tập trung, trong đó quy định các chỉ tiêu nước xung quanh và chất lượng không khí định lượng; • Các tiêu chuẩn quần chúng, trong đó quy định hạn chế số lượng phát thải vào không khí, đất và nước cho bất kỳ nguồn phát xạ nhất định và với nhiều loại cụ thể của các chất ô nhiễm; và tiêu chuẩn đầu vào, trong đó quy định các tiêu chuẩn định lượng và đầu vào sản xuất (chẳng hạn như chất lượng nhiên liệu). 4.3.2 Cho phép Thẩm quyền cấp giấy phép môi trường được trao cho các DENR và thực hiện thông qua các văn phòng khu vực của mình. Hiện nay, có hai loại giấy phép được sử dụng. Một là quan để xây dựng (AC) đã ban hành như một yêu cầu cho việc xây dựng các cơ sở xử lý chất thải ô nhiễm, chẳng hạn như một cơ sở xử lý nước thải, ô nhiễm không khí kiểm soát device6. Cái khác là Giấy phép kinh doanh (PO) phát hành hàng năm cho tiếp tục sử dụng một cơ sở xử lý chất thải ô nhiễm. Tiền đã trả cho các giấy phép là nhỏ. DENR hiện đang tìm cách để hợp lý hóa hệ thống cho phép bằng việc sáp nhập hai giấy phép thành một "giấy phép xả" duy nhất mà sẽ có một thời gian xác định giới hạn (ví dụ, 5 năm). Những gì xuất hiện để thể thiếu là giấy phép xả thải nhà máy cụ thể mà thợ may các giới hạn chung cho tất cả các thông số cần quan tâm rằng một cơ sở phải đáp ứng trên một cơ sở hàng tháng và hàng năm cũng như giới hạn tối đa mà không được vượt quá tại bất kỳ thời điểm nào. Chẳng hạn giấy phép xả cũng có thể sau đó được định giá một cách phản ánh các chi phí xã hội của việc bồi thường thiệt hại được tạo ra bởi chất thải ô nhiễm. Điều này sẽ cho phép xây dựng một quỹ để quản lý ô nhiễm Một hệ thống thu phí ô nhiễm dựa trên mức độ sản xuất của từng doanh nghiệp đã hoạt động hơn một năm trong lĩnh vực công nghiệp dọc Laguna Lake. Một công ty có thể giảm chi phí của mình bằng cách chứng minh rằng chất thải thực tế của nó là ít hơn so với mức giả định, cung cấp một số ưu đãi cho sản xuất sạch hơn. Thật không may, hệ thống dễ bị hiểu sai và đã được nhìn thấy bởi một số như cung cấp các ngành với một giấy phép gây ô nhiễm, miễn là họ trả tiền. Đây là, tuy nhiên, cũng là một phần của các khuôn khổ pháp lý vì nó đi kèm theo EIA. Những nỗ lực đã được thực hiện để giáo dục; công chúng về những lợi thế của nó, nhưng hệ thống ban đầu phải đối mặt với sự phản đối mạnh mẽ trong các phương tiện truyền thông. DENR đang lên kế hoạch mở rộng hệ thống trên toàn quốc. 4.3.3 Giám sát các quy định đòi hỏi rằng tất cả các chủ sở hữu của ACS và PO nộp báo cáo hàng quý của khí thải và nước thải của họ. Kiểm tra tại chỗ kiểm tra và xác nhận các dữ liệu trình bị cản trở nghiêm trọng do thiếu nhân sự và thiết bị thí nghiệm. Trong Vùng 4-A, ví dụ, bao gồm các tỉnh Cavite, Batangas, Aurora và Hồ Chí Minh, một trong những vùng cao nhất công nghiệp hóa ở Philippines, một nhóm các nhà chỉ có một giám đốc kỹ sư hóa học, một nhà hóa học và một trợ lý kỹ thuật phải thực hiện tất cả các chức năng đề cập trước đó cho tất cả các nhà máy và cơ sở. Phòng Chất lượng Môi trường của Vùng 4-A chỉ có một khả năng để kiểm tra nước thải cho tổng chất rắn lơ lửng. Air thiết bị kiểm tra chất lượng có sẵn chỉ có tại Văn phòng khu vực khu vực thủ đô. Tại cộng đồng











































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: