Since the middle of 1800s, archaeologists have been studying a series  dịch - Since the middle of 1800s, archaeologists have been studying a series  Việt làm thế nào để nói

Since the middle of 1800s, archaeol

Since the middle of 1800s, archaeologists have been studying a series of well-preserved Viking ships, excavated from grave mounds or raised from the bottom of narrow rivers leading to the sea. What they were missing were the ships' sails: such old cloth rarely survives in the environments that preserve wood. But after delving into old documents, Jon Godal and Eric Andersen from the Viking Ship Museum ar Roskilde in Denmark decided old sails might be preserved elsewhere. They found a Viking law dating from about AD 1000 which stated: 'The man on whom responsibility falls store the sail in the church. If the church burns, this man is responsible for the sail ...'. They struck it lucky in the church at Trondenes. Crammed between the walls and the roof was a fragment of woolen sail. It may once have been put in the church for safety.

Amy Lightfoot, head of the Tommervik Textile Trust in Hitra, Norway, had been studying coastal people's use of a tough, lanolin- rich wool to weave vadmal, a thick woolen cloth used to make durable clothing. When the Coastal Museum in Hitra decided in 1991 to buld a replica of a boat used locally in the 1300s, it decided that it should have a woolen sail based on the fragment from Trondenes, and Lightfoot was choosen for the task. There was only one catch: the knowledge needed to produce such an object had perished with the sails themselves. 'But people still made vadmal, and we could talk to them about that,' says Lightfoot.

Even the simplest sail is a highly complex tensile structure. The fabric must be heavy enough to withstand strong winds, but not so heavy that it slows the ship. The trick to achieving this balance lies in the strength of the different threads, the tightness of their twist and their watertightness. The discovery of the Trondenes sails meant that these intricacies could be examined in Viking-age cloth. Analysis of the sail showed that its strength came from the long, coarse outer hairs of a primitive breed of Northern European short-tailed sheep called ‘villsau’. These can still be found in Finland and Iceland. They do not need shelter in winter, as their wool is saturated with water-repellent lanolin. The quality of their wool owes much to their diet, which is new grass in summer and heather in winter. Historical and radiocarbon data from as early as 1400 BC show that Norwegian coastal farmers burnt the heather every year in spring. This kept down the heather and also prevented the invasion of young pine trees that would eventually turn the famers’ grazing land to forest. The villsau thrived on the summer grass and in fact helped to encourage its growth. The flocks gained enough weight to survive on heather over the winter.

When it came to making a sail for the Coastal Museum's boat, the Sara Kjerstine, Lightfoot was able to provide a limited amopunt of villsau wool from a flock of 25 sheep she kept herself. The remainder came from a modern relative called the ‘spelsau’. Both types of wool had to be worked by hand to preserve the lanolin and to separate the long, strong outer hairs from the weaker, inner wool. This was not a trivial undertaking:cThe Sam Kjerstine required an 85-square metre sail that comsumed 2,000 kilograms of wool, a year's production from 2,000 sheep. It took Lightfoot and three helpers six months to pull wool from the villsau. Spinning the wool into 165,000 metres of yarn and weaving the sail took another two years.

In 1997 Lightfoot joined forces with the Viking Ship Museum at Roskilde. They wanted a woollen sail for the replica they were building of a cargo ship. This time Lightfoot took a short cut: instead of pulling out the wool, it was sheared. Nevetheless, as Lightfoot spent endless hours working the wool, she thought about the enormous amount of time and material needed to produce just one sail. Yet the Danish king Knut II is believed by historians to have had over 1700 ships in 1085. “You think about the Vikings’ western expansion,' she said. 'And you think, maybe the sheep had something to do with it. And unless there were women ashore making sails, the Vikings could never have sailed anywhere.”

Lightfoot’s sails have provided unexpected insight into the handling of Viking ships. For example, woollen sails power Viking ships about ten per cent faster upwind than modern sails, and also allow the ships to be sailed far closer to the wind than anyone guessed. In September, the Roskilde museum's latest ship, a reproduction based on the Skuldelev 2 wreck, is due to make its maiden voyage all the way to Ireland, but despite at least 1,000 years of 'progress', this ship will have to do without a woolen sail. Unlike the Vikings, the museum doean't have huge flocks of wild sheep or an army of women to provide the material it needs.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Since the middle of 1800s, archaeologists have been studying a series of well-preserved Viking ships, excavated from grave mounds or raised from the bottom of narrow rivers leading to the sea. What they were missing were the ships' sails: such old cloth rarely survives in the environments that preserve wood. But after delving into old documents, Jon Godal and Eric Andersen from the Viking Ship Museum ar Roskilde in Denmark decided old sails might be preserved elsewhere. They found a Viking law dating from about AD 1000 which stated: 'The man on whom responsibility falls store the sail in the church. If the church burns, this man is responsible for the sail ...'. They struck it lucky in the church at Trondenes. Crammed between the walls and the roof was a fragment of woolen sail. It may once have been put in the church for safety.Amy Lightfoot, head of the Tommervik Textile Trust in Hitra, Norway, had been studying coastal people's use of a tough, lanolin- rich wool to weave vadmal, a thick woolen cloth used to make durable clothing. When the Coastal Museum in Hitra decided in 1991 to buld a replica of a boat used locally in the 1300s, it decided that it should have a woolen sail based on the fragment from Trondenes, and Lightfoot was choosen for the task. There was only one catch: the knowledge needed to produce such an object had perished with the sails themselves. 'But people still made vadmal, and we could talk to them about that,' says Lightfoot.
Even the simplest sail is a highly complex tensile structure. The fabric must be heavy enough to withstand strong winds, but not so heavy that it slows the ship. The trick to achieving this balance lies in the strength of the different threads, the tightness of their twist and their watertightness. The discovery of the Trondenes sails meant that these intricacies could be examined in Viking-age cloth. Analysis of the sail showed that its strength came from the long, coarse outer hairs of a primitive breed of Northern European short-tailed sheep called ‘villsau’. These can still be found in Finland and Iceland. They do not need shelter in winter, as their wool is saturated with water-repellent lanolin. The quality of their wool owes much to their diet, which is new grass in summer and heather in winter. Historical and radiocarbon data from as early as 1400 BC show that Norwegian coastal farmers burnt the heather every year in spring. This kept down the heather and also prevented the invasion of young pine trees that would eventually turn the famers’ grazing land to forest. The villsau thrived on the summer grass and in fact helped to encourage its growth. The flocks gained enough weight to survive on heather over the winter.

When it came to making a sail for the Coastal Museum's boat, the Sara Kjerstine, Lightfoot was able to provide a limited amopunt of villsau wool from a flock of 25 sheep she kept herself. The remainder came from a modern relative called the ‘spelsau’. Both types of wool had to be worked by hand to preserve the lanolin and to separate the long, strong outer hairs from the weaker, inner wool. This was not a trivial undertaking:cThe Sam Kjerstine required an 85-square metre sail that comsumed 2,000 kilograms of wool, a year's production from 2,000 sheep. It took Lightfoot and three helpers six months to pull wool from the villsau. Spinning the wool into 165,000 metres of yarn and weaving the sail took another two years.

In 1997 Lightfoot joined forces with the Viking Ship Museum at Roskilde. They wanted a woollen sail for the replica they were building of a cargo ship. This time Lightfoot took a short cut: instead of pulling out the wool, it was sheared. Nevetheless, as Lightfoot spent endless hours working the wool, she thought about the enormous amount of time and material needed to produce just one sail. Yet the Danish king Knut II is believed by historians to have had over 1700 ships in 1085. “You think about the Vikings’ western expansion,' she said. 'And you think, maybe the sheep had something to do with it. And unless there were women ashore making sails, the Vikings could never have sailed anywhere.”

Lightfoot’s sails have provided unexpected insight into the handling of Viking ships. For example, woollen sails power Viking ships about ten per cent faster upwind than modern sails, and also allow the ships to be sailed far closer to the wind than anyone guessed. In September, the Roskilde museum's latest ship, a reproduction based on the Skuldelev 2 wreck, is due to make its maiden voyage all the way to Ireland, but despite at least 1,000 years of 'progress', this ship will have to do without a woolen sail. Unlike the Vikings, the museum doean't have huge flocks of wild sheep or an army of women to provide the material it needs.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Từ giữa năm 1800, các nhà khảo cổ đã nghiên cứu một loạt các tàu Viking được bảo quản tốt, được khai quật từ gò mả hay nâng lên từ đáy sông hẹp dẫn ra biển. Những gì họ đã bị mất tích là cánh buồm của tàu: vải cũ như vậy hiếm khi sống sót trong môi trường mà giữ gỗ. Nhưng sau khi tìm tòi tài liệu cũ, Jon Godal và Eric Andersen từ Bảo tàng tàu Viking ar Roskilde ở Đan Mạch đã quyết định buồm cũ có thể được bảo quản ở nơi khác. Họ tìm thấy một luật hẹn hò Viking từ khoảng năm 1000 trong đó nói: "Người đàn ông trên người có trách nhiệm lưu trữ rơi những cánh buồm trong nhà thờ. Nếu bỏng thờ, người đàn ông này là chịu trách nhiệm cho các cánh buồm ... ". Họ đánh nó may mắn trong nhà thờ Trondenes. Chen chúc giữa các bức tường và mái nhà là một mảnh buồm len. Nó có thể một lần đã được đặt trong nhà thờ cho an toàn.

Amy Lightfoot, người đứng đầu của Tommervik Dệt Trust trong Hitra, Na Uy, đã được nghiên cứu sử dụng người dân vùng biển của một khó khăn, lanolin- len giàu để dệt vadmal, một miếng vải len dày sử dụng để làm cho quần áo bền. Khi Bảo tàng ven biển ở Hitra quyết định vào năm 1991 để buld một bản sao của một chiếc thuyền được sử dụng tại địa phương trong năm 1300, nó đã quyết định rằng nó phải có một cánh buồm len dựa trên các đoạn từ Trondenes, và Lightfoot được chọn cho công việc. Chỉ có một nhược điểm: các kiến thức cần thiết để sản xuất như một đối tượng đã bị ảnh cánh buồm chính mình. "Nhưng mọi người vẫn làm vadmal, và chúng ta có thể nói chuyện với họ về điều đó, 'Lightfoot nói.

Ngay cả những cánh buồm đơn giản là một cấu trúc bền kéo rất phức tạp. Các loại vải phải đủ để chịu được gió mạnh nặng, nhưng không quá nặng mà nó làm chậm tàu. Bí quyết để đạt được sự cân bằng này nằm ở sức mạnh của các chủ đề khác nhau, độ kín của twist của họ và kín nước của họ. Việc phát hiện ra các cánh buồm Trondenes có nghĩa rằng những phức tạp có thể được xem xét trong vải Viking-tuổi. Phân tích của những cánh buồm cho thấy sức mạnh của nó đến từ, sợi lông ngoài thô dài của một loài chó hoang dã của cừu đuôi ngắn ở Bắc Âu gọi là "villsau '. Những vẫn có thể được tìm thấy ở Phần Lan và Iceland. Họ không cần nơi trú ẩn trong mùa đông, như len của họ được bão hòa với nước thấm lanolin. Chất lượng của len của họ mang nhiều chế độ ăn uống của họ, đó là cỏ mới trong mùa hè và thạch vào mùa đông. Lịch sử và carbon phóng xạ dữ liệu từ sớm nhất là năm 1400 trước Công nguyên cho thấy nông dân ven biển Na Uy cháy thạch mỗi năm vào mùa xuân. Điều này giữ lại những cây thạch nam và cũng ngăn chặn sự xâm lấn của cây thông trẻ mà cuối cùng sẽ biến vùng đất chăn thả gia súc của nông dân vào rừng. Các villsau phát triển mạnh trên cỏ mùa hè và trong thực tế đã giúp khuyến khích sự phát triển của nó. Các đàn đã đạt được trọng lượng đủ để tồn tại trên thạch qua mùa đông.

Khi nó đến để làm cho một cánh buồm cho thuyền của Bảo tàng ven biển, Sara Kjerstine, Lightfoot đã có thể cung cấp một amopunt hạn chế về villsau len từ một đàn 25 con cừu cô vẫn giữ bản thân mình. Phần còn lại đến từ một họ hàng hiện đại gọi là 'spelsau'. Cả hai loại len đã được làm bằng tay để giữ gìn lanolin và để tách dài, sợi lông bên ngoài mạnh mẽ từ các yếu, len bên trong. Đây không phải là một công việc tầm thường: Cthe Sam Kjerstine cần một cánh buồm mét 85-vuông comsumed 2.000 kg len, sản xuất một năm từ 2.000 con cừu. Phải mất Lightfoot và ba người giúp việc sáu tháng để kéo len từ villsau. Spinning len vào 165.000 mét sợi và dệt buồm mất hai năm nữa.

Năm 1997 Lightfoot gia nhập lực lượng với Bảo tàng tàu Viking ở Roskilde. Họ muốn có một cánh buồm len cho các bản sao họ đang xây dựng một tàu chở hàng. Lần này Lightfoot mất một cắt ngắn: thay vì kéo ra len, nó đã được xén lông. Nevetheless, như Lightfoot dành bất tận giờ làm việc len, cô nghĩ về số tiền rất lớn thời gian và vật liệu cần thiết để sản xuất chỉ là một cánh buồm. Tuy nhiên, các vị vua Đan Mạch Knut II được tin là do lịch sử đã có hơn 1700 tàu trong 1085. "Bạn suy nghĩ về những người Viking 'mở rộng phía tây", cô nói. "Và bạn nghĩ, có lẽ con cừu có cái gì để làm với nó. Và trừ khi có phụ nữ lên bờ làm cánh buồm, những người Viking có thể không bao giờ đã đi thuyền bất cứ nơi nào. "

Buồm Lightfoot của đã cung cấp cái nhìn sâu sắc bất ngờ vào việc xử lý của tàu Viking. Ví dụ, những cánh buồm len điện Viking tàu khoảng mười phần trăm nhanh hơn hướng gió so với những cánh buồm hiện đại, và cũng cho phép con tàu được đi thuyền xa gần với gió hơn bất cứ ai đoán. Vào tháng Chín, con tàu mới nhất của bảo tàng của Roskilde, một bản tái tạo dựa trên Skuldelev 2 xác tàu, là do thực hiện chuyến đi đầu tiên của nó trên đường tới Ireland, nhưng mặc dù ít nhất 1.000 năm 'tiến bộ', con tàu này sẽ phải làm mà không có một buồm len. Không giống như những người Viking, bảo tàng doean't có đàn gia cầm lớn của cừu hoang dã hoặc một đội quân của phụ nữ để cung cấp các tài liệu cần thiết.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 3:[Sao chép]
Sao chép!
Vào giữa thế kỷ 19, các nhà khảo cổ học từ nghiên cứu một series còn nguyên vẹn. Những thuyền hải tặc, khai quật vào ngôi mộ hoặc từ dòng sông hẹp dẫn tới đáy biển rồi.Họ mất tích là tàu buồm: như vậy hiếm khi được bảo vệ bằng gỗ vải cũ ở trong môi trường sống sót.Nhưng trong nghiên cứu hồ sơ cũ từ Đan Mạch, bảo tàng hải tặc của Jon Godal Roskilde và Eric Andersen Ar buồm có thể sẽ quyết định cũ được giữ ở nơi khác.Họ tìm thấy 1 tên cướp biển. Luật pháp có niên đại từ khoảng 1000 CN, nói: "con người trách nhiệm đổ hàng Buồm ở nhà thờ.Nếu nhà thờ bị đốt cháy, người này chịu trách nhiệm buồm... ".Họ tìm thấy nó ở nhà thờ ở Trondenes may mắn.Tường và mái nhà bị kẹt ở giữa là một mảnh vải buồm.Nó có thể đã từng được đặt trong nhà thờ được an toàn.Amy Lightfoot, ở Na Uy tommervik Hitra, dệt may đầu đã tin tưởng, người dân ven biển. Với lòng dũng cảm, giàu có lông dày vadmal dệt vải nỉ, vải để tạo ra bộ trang phục lâu bền.Đảo Bảo tàng ở ven biển. Hitler quyết định vào năm 1991 đã tạo ra con tàu được sử dụng tại địa phương, trong thế kỷ 14 bản sao, nó quyết định nên có một bộ lông cừu từ Trondenes mảnh buồm, và Lightfoot được chọn cho nhiệm vụ này.Chỉ có một người bị bắt như vậy: tạo ra một đối tượng cần kiến thức đã biến mất đi chính mình.Nhưng người ta vẫn vadmal, chúng ta có thể nói chuyện với họ, "Lightfoot nói.Cho dù là cách đơn giản nhất buồm là một cấu trúc phức tạp cao trải dài.Vải phải nặng đến đủ để chịu được gió mạnh, nhưng không quá nặng, nó giảm tốc độ con tàu.Để đạt được sự cân bằng sức mạnh của chủ đề này là khác nhau, họ làm sai lệch và nước mật kín tình dục của họ.Trondenes buồm có nghĩa là những phức tạp có thể được tìm thấy trong thời đại Viking vải.Buồm phân tích cho thấy sức mạnh của nó từ lâu, một người gốc Bắc Âu ngắn giống cừu lông thô bên ngoài được gọi là "Villsau".Những vẫn có thể được tìm thấy ở Phần Lan và Iceland.Họ không cần nhà ở mùa đông, chúng có lông là bão hòa từ chối nước.Họ len chất lượng greatly phải nợ họ, ăn uống, đó là vào mùa đông và Heather cỏ mới.Từ năm 1400 trước Công Nguyên, biển Na Uy mỗi năm nông dân Xuân đều có lịch sử và dữ liệu phóng xạ carbon.Nó đưa Heather cũng ngăn chặn xâm lược trẻ thông, cuối cùng nông dân chăn thả trong rừng.Phát triển mạnh Villsau của cỏ mùa hè thực sự có ích để khuyến khích sự tăng trưởng.Được rồi, đủ sức nặng của bầy ở Heather cho mùa đông.Khi nó đến khu bảo tàng Thuyền buồm, đưa Sara Kjerstine, Lightfoot có khả năng cung cấp từ 25 con chiên của mình, cô ấy tự hạn amopunt Villsau len.Phần còn lại đến từ tương đối hiện đại gọi là "Spelsau".Kiểu lông cừu phải dùng tay bảo vệ và một mái tóc dài, mạnh yếu trong ngoài, lông.Đây là một công việc không bình thường: C Sam Kjerstine cần một 85 mét vuông buồm, tiêu hao 2000 kg len, một năm 2000 con cừu sản xuất.Lightfoot mất 6 tháng, ba trợ lý từ Villsau nhổ lông.Sẽ xoay vòng thành 165000 mét sợi len đan một lần nữa, buồm, mất hai năm.Năm 1997, hai người cùng nhau ở Roskilde tàu bảo tàng.Họ muốn bắt chước họ xây dựng một con tàu buồm len.Lần này Lightfoot đi đường tắt: không phải nhổ lông, nó đã bị cắt.Tuy nhiên, vì Lightfoot đã dành một số giờ làm việc của bộ lông, cô ta có thời gian để suy nghĩ và sản xuất cần thiết để chỉ một số lượng lớn vật liệu buồm.Tuy nhiên, vua Đan Mạch Knut II nghĩ các nhà sử học có hơn 17 chiếc tàu ở 1085."Anh nghĩ người Viking Tây mở rộng," cô nói. "Anh nghĩ, có lẽ nó chỉ cừu và nó có tác dụng gì.Trừ khi có một phụ nữ lên bờ và chế tạo cánh buồm, cướp biển chưa bao giờ đi bất cứ đâu. "Lightfoot buồm đã cung cấp những bất ngờ của tàu hải tặc này.Ví dụ, lông cánh buồm năng lượng hải thuyền tốc độ hơn hiện nay khoảng 10 tàu buồm đón gió, cũng bắt đầu xa gần gió hơn bất cứ ai đoán được rồi.Tháng 9, Roskilde của Bảo tàng con tàu mới, dựa trên 2 phần còn lại là do tất cả các con đường Ireland, nhưng ít nhất 1000 năm "tiến bộ", con tàu này sẽ không có lông cánh buồm.Không giống như những người Viking, bảo tàng không có những đàn dê rừng khổng lồ hay nữ cung cấp vật liệu nó chỉ cần một đội quân.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: