Well, you're just going to have to try. Besides, It's not just Dumbled dịch - Well, you're just going to have to try. Besides, It's not just Dumbled Việt làm thế nào để nói

Well, you're just going to have to

Well, you're just going to have to try. Besides, It's not just Dumbledore looking is it? He said that The Order of The Pheonix were looking for him too."

"The Order," Hermione said in a scornful voice, "Think that I had something to do with his dissapearance."

"What?" Anna said in shock, "You're not serious?"

"Oh, I am." She said dangerously, "Very serious. Those "Minor Details" they wanted me to help them with, that turned out to be a full blown interrogation. They think I know more than I'm letting on."

"But thats crazy! Why would you have anything to do with it?" Anna asked in disbelief.

"I don't know, they think that my being there at the exact moment that he dissapeared is suspicious." She said waving a hand in dismissal.

"Surely Dumbledore told them that its ludicris to even think that you would be involved?" She asked increduously.

"I think he's the driving force behind the theory actually." She said darkly.

"Well," Anna said carefully, "Don't worry, when Harry is found they'll discover their theory is completely ungrounded."

Hermione fell silent, and overwhelming despair filled her gut.

"What is it, Hermione?" Anna asked, seeing the change in expression.

"Anna, you didn't see what we saw! He could be lying somewhere, alone, unable to get help! He could be dead.."

"So that's what it is." Anna said, finally understanding. "You're worried that it's too late. You're worried that he might already be dead. Hermione .."

"Anna you didn't see his room.. " Hermione began, tears forming fresh in her eyes.

"Hermione.. Harry is going to be fine.." Anna said in a soothing, consoling voice.

"How can you say that? You don't know that.." Hermione retorted angrily.

Anna bit her lip gently and frowned. She looked remarkably different from Hermione, her shoulder length, dark brown hair hung dead straight and was pulled back in a tight ponytail. Her almond shaped eyes were deep green and held beauty that Hermione didn't see in hers. Anna was more rebellious than Hermione, and although there was no hint of magic in her veins, that fact didn't bother her in the slightest. She was tall, slender and extremely good looking. Hermione had never known her to go without a boyfriend for longer than a week.

"Hermione, they will find him.."

"I wish I could believe you, Anna. It's been seven days now, seven days since he dissapeared and no sign of him anywhere. People just don't dissapear, something's wrong." she said desperately.

"Hermione, where ever he is, I am sure he's being taken care of." Anna said calmly.

"The first places I checked were the hospitals! St Mungos, every muggle hospital I could find. He wasn't in any of them. How can he be taken care of if he's not in hospital!" She said angrily, her temper rising.

"Hermione, you need to relax, get some sleep, you're exhausted.." Anna said, trying to play down her anger.

"Sleep? Ha! You think I can sleep knowing that Harry isn't safe?" Slowly her anger turned to mental exhaustion, and she ended lamely. "Just go away Anna, leave me alone.."

Anna sighed, again her attempts to cheer her sister up being defeated. "Alright. But you need to eat, Hermione. No, Listen. If not for yourself then for the baby. There's two of you to think about now."

Hermione looked taken aback for a moment. In her despair she had put being pregnant out of her mind. She opened her mouth to speak but before the words left her mouth Anna had dissapeared out the door, and once again she was alone. Now, having recieved what she had asked for, she regretted sending Anna away so abruptly. Her presence was comforting, if even only a little bit so. She felt bad for taking her frustrations out on her sister, but she was so distraught that she could not think straight. It had been the same when she was taken to Number 12, Grimwauld place by Dumbledore himself...

...It had been close to 1am when Hermione and her parents, escorted by Dumbledore, had apparated into her living room. Hurried footfall came towards the living room door and Anna burst in and stopped abruptly in surprise. She had never had the pleasure of meeting Albus Dumbledore before, and on first appearances, she thought he was strange and off putting. His bizzarre appearance had wiped her mind of everything she was about to say and she struggled to get her bearings as she stared at him rudely. She desperately hoped that this man was a wizard, for if not, he definitly wasn't the kind of man she wanted to be associating with her parents, they were embarassing enough on their own without some weirdo's help.

His midnight blue robes were showered in small silver stars and his long silver beard hung down passed his naval. Despite having a witch for a sister, she had never seen any other wizards dressed the way he was, but she had no other explaination for him. She was sure from his appearance that he was not entirely right in the head. He smiled weakly to her and his bright eyes shimmered behind his half moon spectacles. Anna shook off her shock and ignored the man for the present time.

"I was getting worried, where have you been..." She began, but her words trailed off in horror seeing that all four of them were covered in what appeared to be blood. "What's going on? Who's blood is that..."

Before the question had entirely left her mouth Hermione had turned on her heel and fled up the staircase to her room. Anna had caught a glimpse of her tear stained face and the hollow yet determined look in her eyes.

"Dad?" she probed again anxiously, upon recieving no answer.

"Something has happened to Harry.." He said quietly.

"What did you do?.." she asked in shock.

"I didn't do anything."

She had expected his answer to bite back at her, but it was calm and solemn, this alone told her that something was not right.

"He wasn't there when we arrived. His uncle had been torturing him, his magic somehow took over and i don't know.. but he's not there. No one knows where he is." He continued quietly.

"Tortured?" Anna choked out in alarm. "What do you mean tortured?"

"You must be Hermione's older sister, Anna, am I correct?" Dumbledore interupted gently.

"Who are you?" she replied a little more rudely than she had intended.

"Albus Dumbledore, I am the Headmaster of Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry." Dumbledore replied curteously.

"Why are you here? What's going on? Dad?" She said turning her attention again to her father.

"Hermione summoned me from Harry's Uncles' house as soon as she discovered the scene." Dumbledore interjected once more, "I'm afraid she is very distraught. It wasn't a pleasant sight."

Jonathan looked at up at Dumbledore in surprise. "Wasn't a pleasant sight? That's all you can say, after what we just witnessed? If the boy's not dead it will be a miracle!"

"John, I'm sure professor Dumbledore didn't mean.." Anna's mother interjected.

"No, I'm sure he didn't." John said shortly, cutting her off. Sarcasm was eminant in his voice.

"Dead?" Anna repeated in alarm. "You don't really think that he could be dead? Was it that bad?" Anna asked in shock.

"What do you think Anna?" He snapped, losing his patience. "I'm standing here covered in the blood of a boy I hardly know. I can still smell his room, the smell of rotting flesh. If he's not dead yet, wherever he is, he'll be wishing that he was. No one could sustain that amount of injury for long without being treated."

Dumbledore cleared his throat loudly.

"Let's face it, It's highly possible that the boy is dead." John continued, ignoring the old wizard.

Dumbledore cleared his throat louder still, and John turned swiftly to tell him to shut up, only to see his youngest daughter paused on the bottom step of the staircase, glaring at him angrily. Furious tears burned at her eyes and she blinked rapidly.

"Hermione sweetheart.." He began, only to be cut off.

"Don't waste your breath dad. You may have given up on him already, but I assure you I havn't. He's alive, I know it, and i'm not going to sit here and wait for a miracle. I'm going to look for him."

"Hermione its One O'clock in the morning." Her father protested.

"You saw his room." She said through her tears, "You know we don't have any time to waste, I don't care if you aren't coming, I planned to go alone anyway."

"I'm afraid I can't allow that Miss Granger." Dumbledore broke the silence.

"Oh? And who said that you have the right to presume authority over me? This is your fault, all of this, and if you won't fix your mistakes then I will." She snapped.

"I can't allow that," He continued ignoring her outburst, "Because I need you to come with me to the Order's Headquarters immediately. I need them to start looking for Harry as soon as possible, and, as you witnessed the ward's collapsing, and were first on the scene, you need to fill in some minor details for the aurors'."

Hermione turned slightly pink.

"Don't make the mistake of thinking that I don't regret very deeply what has happened to Harry as a result of my interferring. I want Harry found just as much as you do." Dumbledore added, narrowing his eyes behind his half moon spectacles.

Hermione nodded quietly and moved over to him, "Please, can we check the hospitals first? Just quickly, I need to know if he's made it to safety." she pleaded.

Dumbledore frowned heavily, then conceeded seeing the look on her face. "Very well, but very quickly mind you. I doubt highly that he will be in any hospital and the Order need to be informed of the situation as soon as possible so that work may begin on his recovery."

Hermione nodded, slightly relieved. "I know, I'll feel better knowing the Order are looking for him, but I need to do this first. It's important...". Hermione despised herself for playing nice with Dumbledore, but she knew it was imperative to getting Harry back as soon as possible. She decided to give the old man the benifit of the doubt one last time, for as she looked at him, he appeared frail and genuinely distressed by what h
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Vâng, bạn sẽ chỉ phải cố gắng. Bên cạnh đó, nó không phải là chỉ Dumbledore tìm? Ông nói rằng The Order of The Pheonix tìm kiếm cho anh ta quá.""Đặt hàng", Hermione nói trong một giọng khinh Bỉ, "Nghĩ rằng tôi đã có một cái gì đó để làm với dissapearance của ông.""Những gì?" Anna nói bị sốc, "Anh không nghiêm trọng?""Oh, I 'm." Cô nói nguy hiểm, "rất nghiêm trọng. Những "chi tiết nhỏ" họ muốn tôi giúp họ với, mà bật ra là một thẩm vấn đầy đủ thổi. Họ nghĩ tôi biết nhiều hơn tôi cho.""Nhưng đó là điên! Tại sao bạn có bất cứ điều gì để làm với nó?" Anna yêu cầu trong sự hoài nghi."Tôi không biết, họ nghĩ rằng tôi có tại thời điểm chính xác rằng dissapeared ông là đáng ngờ." Cô nói là vẫy tay chào một bàn tay trong sa thải."Chắc chắn Dumbledore nói với họ rằng của nó ludicris để thậm chí nghĩ rằng bạn sẽ được tham gia?" Cô ấy yêu cầu increduously."Tôi nghĩ rằng ông là động lực đằng sau các lý thuyết thực sự." Cô nói rằng người da đen."Vâng," Anna nói một cách cẩn thận, "Đừng lo lắng, khi Harry được tìm thấy họ sẽ khám phá ra lý thuyết của họ là hoàn toàn không có đất."Hermione đã im lặng, và áp đảo tuyệt vọng đầy ruột của cô."Những gì là nó, Hermione?" Anna yêu cầu, nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện."Anna, bạn đã không thấy những gì chúng tôi đã thấy! Ông có thể được nằm một nơi nào đó, một mình, không thể để được giúp đỡ! Ông có thể chết...""Vì vậy, đó là những gì nó." Anna nói, cuối cùng sự hiểu biết nhất. "Bạn đang lo lắng rằng nó là quá muộn. Bạn đang lo lắng rằng ông đã có thể chết. Hermione..""Anna bạn không nhìn thấy phòng của mình..." Hermione bắt đầu, nước mắt hình thành tươi trong đôi mắt của cô."Hermione... Harry sẽ được sử dụng tốt..." Anna nói trong một giọng nói nhẹ nhàng, an ủi."Làm thế nào có thể bạn nói rằng? Bạn không biết rằng..." Hermione retorted giận dữ.Anna cắn môi của cô nhẹ nhàng và cau mày. Cô ấy nhìn đáng chú ý khác nhau từ Hermione, chiều dài vai của cô, mái tóc đen tối màu nâu hung chết thẳng và được kéo trở lại trong một ponytail chặt chẽ. Đôi mắt hình hạnh nhân của cô đã là sâu xanh và tổ chức làm đẹp Hermione đã không nhìn thấy trong cô. Anna đã nổi loạn nhiều hơn Hermione, và mặc dù không có gợi ý của ma thuật trong tĩnh mạch của mình, đó là thực tế không bận tâm của cô trong việc nhỏ nhất. Cô đã cao, mảnh mai và tìm kiếm rất tốt. Hermione đã không bao giờ biết cô đi mà không có một bạn trai lâu hơn một tuần."Hermione, họ sẽ tìm thấy anh ta...""Tôi muốn tôi có thể tin rằng bạn, Anna. Nó đã là bảy ngày nay, bảy ngày kể từ khi ông dissapeared và không có dấu hiệu của anh ta bất cứ nơi nào. Mọi người chỉ không dissapear, của một cái gì đó sai.", cô nói tuyệt vọng."Hermione, có bao giờ ông là, tôi chắc rằng ông được thực hiện chăm sóc của." Anna nói một cách bình tĩnh."Những nơi đầu tiên tôi đã kiểm tra đã là các bệnh viện! St Mungos, mỗi bệnh viện muggle tôi có thể tìm thấy. Ông không có trong bất kỳ của họ. Làm thế nào có thể ông được chăm sóc nếu ông không phải là bệnh viện!" Cô giận dữ, nói của cô tăng bình tĩnh."Hermione, bạn cần để thư giãn, có được một số giấc ngủ, bạn đang cạn kiệt..." Anna nói, cố gắng để chơi xuống sự tức giận của cô."Ngủ? Hà! Anh nghĩ tôi có thể ngủ biết rằng Harry không an toàn?" Từ từ sự tức giận của cô chuyển đến tâm thần kiệt sức, và cuối cùng cô lamely. "Chỉ cần đi đi Anna, để lại cho tôi một mình..."Anna thở dài, một lần nữa những nỗ lực của mình để cổ vũ cho chị lên bị đánh bại. "Được rồi. Nhưng bạn cần phải ăn, Hermione. Không, nghe này. Nếu không cho chính mình sau đó cho em bé. Không có hai người để suy nghĩ về ngay bây giờ."Hermione nhìn lấy aback cho một thời điểm. Trong tuyệt vọng của mình cô đã đưa được mang thai ra khỏi tâm trí của mình. Cô đã mở miệng của mình để nói chuyện, nhưng trước khi những từ trái của cô miệng Anna có dissapeared ra khỏi cửa, và một lần nữa nó đã được một mình. Bây giờ, có nhận được những gì bà đã yêu cầu cho, các cô có thể hối hận về gửi Anna đi vì vậy đột ngột. Sự hiện diện của cô đã được an ủi, nếu thậm chí chỉ một chút vậy. Cô cảm thấy xấu cho việc thất vọng của cô ra đồng của cô, nhưng cô ấy đã như vậy distraught rằng cô không thể nghĩ thẳng. Nó đã là như vậy khi cô đã được đưa đến số 12, Grimwauld ra bởi giáo sư Dumbledore mình......Nó đã gần gũi với 1 am khi Hermione và cha mẹ của cô, được hộ tống bởi giáo sư Dumbledore, có apparated vào phòng khách của mình. Hurried tiếng bước đi đã hướng tới cửa phòng và Anna vào và dừng lại đột ngột trong bất ngờ. Cô chưa bao giờ có niềm vui của cuộc họp Albus Dumbledore trước khi, và trên đầu tiên xuất hiện, cô nghĩ rằng ông là lạ và đưa ra. Xuất hiện bizzarre của mình đã xóa của cô tâm trí của tất cả mọi thứ cô là về để nói và cô đấu tranh để có được vòng bi của cô như cô stared lúc anh ta rudely. Cô rất hy vọng rằng người đàn ông này là một thuật sĩ, vì nếu không, ông chắc chắn không phải là loại người đàn ông cô muốn gắn với cha mẹ, họ là lúng túng đủ ngày của riêng mình mà không có weirdo một số trợ giúp. Áo choàng midnight màu xanh của ông đã được showered trong ngôi sao bạc nhỏ và râu dài bạc treo xuống thông qua Hải quân của mình. Mặc dù có một phù thuỷ cho một em gái, cô đã không bao giờ nhìn thấy bất kỳ trình thuật sĩ khác mặc quần áo cách ông đã, nhưng bà đã không giải thích khác cho anh ta. Cô đã chắc chắn từ của mình xuất hiện rằng ông đã không hoàn toàn đúng vào đầu. Ông cười yếu với cô ấy và đôi mắt sáng shimmered phía sau của mình kính nửa mặt trăng. Anna làm rung chuyển ra sốc của mình và bỏ qua những người đàn ông cho thời điểm hiện tại."Tôi đã nhận được lo lắng, nơi bạn đã..." Cô bắt đầu, nhưng từ của cô kéo trong kinh dị nhìn thấy tất cả 4 trong số đó đã được bao phủ trong những gì dường như là máu. "Những gì đang xảy ra? Những người có máu là... "Trước khi câu hỏi đã hoàn toàn rời khỏi miệng Hermione đã biến cô gót chân và chạy lên cầu thang đến căn phòng của cô. Anna đã bắt gặp nhoáng thấy của cô giọt nước mắt màu khuôn mặt và tổ vẫn chưa xác định xem trong mắt của cô. "Dad?" cô thăm dò lo âu một lần nữa, sau khi nhận được không có câu trả lời."Một cái gì đó đã xảy ra với Harry..." Ông nói nhẹ nhàng."Những gì bạn đã làm?...", cô đã hỏi bị sốc."Tôi đã không làm bất cứ điều gì." Cô đã mong đợi câu trả lời của mình để cắn trở lại của cô, nhưng đó là bình tĩnh và trang nghiêm, điều này một mình nói với cô ấy rằng một cái gì đó là không đúng. "Ông đã không có khi chúng tôi đến. Chú của ông đã tra tấn anh ta, kỳ diệu của ông bằng cách nào đó đã qua và tôi không biết... nhưng ông là không có. Không ai biết hắn ở đâu." Ông tiếp tục lặng lẽ."Tra tấn"? Anna nghẹn ngào ra trong báo động. "Những gì làm bạn có nghĩa là tra tấn?""Bạn phải là Hermione của chị, Anna, là tôi chính xác?" Giáo sư Dumbledore interupted nhẹ nhàng."Mày là ai?" cô trả lời nhiều hơn một chút rudely hơn cô đã dự định."Albus Dumbledore, tôi là hiệu trưởng của trường Hogwarts trường phù thủy và ma thuật." Giáo sư Dumbledore trả lời curteously."Sao mày lại ở đây? Điều gì đang xảy ra? Dad?" Cô nói chuyển sự chú ý của cô một lần nữa để cha cô."Hermione gọi tôi từ người chú của Harry nhà ngay sau khi cô phát hiện ra trong bối cảnh đó." Giáo sư Dumbledore interjected một lần nữa, "tôi sợ cô ấy rất distraught. Nó không phải là một cảnh tuyệt vời."Jonathan nhìn lên tại Dumbledore trong bất ngờ. "Không phải là một cảnh dễ chịu? Đó là tất cả các bạn có thể nói, sau khi những gì chúng tôi chỉ cần chứng kiến? Nếu cậu bé của không chết nó sẽ là một phép lạ!""John, tôi 'm chắc chắn giáo sư Dumbledore đã không có nghĩa là..." Mẹ của Anna interjected."Không, tôi chắc chắn ông không." John cho biết một thời gian ngắn, cô cắt. Mỉa mai là eminant trong tiếng nói của mình."Đã chết?" Anna lặp đi lặp lại báo thức. "Bạn không thực sự nghĩ rằng ông có thể được chết? Là nó là xấu?" Anna yêu cầu bị sốc."Bạn nghĩ gì Anna?" Ông gãy, mất kiên nhẫn của ông. "Tôi đang đứng ở đây được bảo hiểm trong máu của một cậu bé tôi hầu như không biết. Tôi vẫn có thể ngửi thấy phòng của mình, mùi mục nát thịt. Nếu anh ta không chết được nêu ra, bất cứ nơi nào ông là, ông sẽ mong muốn rằng ông. Không ai có thể duy trì rằng số tiền của các thương tích cho lâu dài mà không được điều trị."Giáo sư Dumbledore xóa cổ họng của mình lớn tiếng."Chúng ta hãy đối mặt với nó, nó là rất có thể rằng cậu bé là chết." John tiếp tục, bỏ qua thuật sĩ cũ.Giáo sư Dumbledore xóa cổ họng của mình vẫn còn to hơn, và John đã nhanh chóng để nói cho anh ta để đóng lên, chỉ để xem con gái út của ông tạm dừng trên dưới cùng của cầu thang, bước rõ ràng lúc anh ta giận dữ. Tức giận nước mắt chép ra ở đôi mắt của cô và cô blinked nhanh chóng."Hermione yêu..." Ông bắt đầu, chỉ để được cắt bỏ."Don't waste bố cháu hơi thở. Bạn có thể đã đưa lên trên anh ta đã, nhưng tôi đảm bảo với bạn tôi havn't. Anh ta còn sống, tôi biết nó, và tôi không muốn ngồi ở đây và chờ đợi cho một phép lạ. Tôi sẽ tìm anh ta." "Hermione của nó một giờ vào buổi sáng." Cha cô phản đối."Bạn thấy phòng của mình." Cô ấy nói thông qua nước mắt của cô, "bạn biết chúng tôi không có bất kỳ thời gian để lãng phí, tôi không quan tâm nếu bạn không đến, tôi dự định sẽ đi một mình anyway.""Tôi sợ rằng tôi không thể cho phép rằng Hoa hậu Granger." Giáo sư Dumbledore đã phá vỡ sự im lặng."Oh? Và những người nói rằng bạn có quyền để đoán quyền lực hơn tôi? Điều này là do lỗi của bạn, tất cả điều này, và nếu bạn sẽ không sửa chữa những sai lầm của bạn sau đó tôi sẽ." Cô ấy gãy."Tôi không thể cho phép điều đó," ông tiếp tục bỏ qua sự trồi lên của cô, "bởi vì tôi cần anh đi cùng tôi đến trụ sở của đơn đặt hàng ngay lập tức. Tôi cần chúng để bắt đầu tìm kiếm Harry càng sớm càng tốt, và, như bạn đã chứng kiến Phường sụp đổ, và lần đầu tiên trong bối cảnh đó, bạn cần phải điền vào một số chi tiết nhỏ nhất aurors'."Hermione bật hơi hồng."Không làm cho những sai lầm của tư duy mà tôi không hối tiếc rất sâu sắc những gì đã xảy ra với Harry là kết quả của interferring của tôi. Tôi muốn tìm thấy Harry cũng giống như nhiều như bạn làm." Giáo sư Dumbledore bổ sung, thu hẹp mắt đằng sau của ông kính nửa mặt trăng.Hermione gật đầu nhẹ nhàng và di chuyển để anh ta, "xin vui lòng, có thể chúng tôi kiểm tra các bệnh viện đầu tiên? Chỉ cần một cách nhanh chóng, tôi cần phải biết nếu ông đã làm cho nó để an toàn."nó kêu gọi.Giáo sư Dumbledore cau mày rất nhiều, sau đó conceeded nhìn thấy nhìn trên khuôn mặt của cô. "Rất tốt, nhưng rất nhanh chóng nhớ bạn. Tôi nghi ngờ rất rằng ông sẽ trong bất kỳ bệnh viện và bộ cần phải được thông báo về tình hình càng sớm càng tốt để làm việc có thể bắt đầu ngày phục hồi của mình."Hermione gật đầu, hơi thuyên giảm. "Tôi biết, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn biết bộ đang tìm kiếm cho anh ta, nhưng tôi cần phải làm điều này lần đầu tiên. Điều quan trọng là... ". Hermione khinh thường mình cho tỏ ra tử tế với giáo sư Dumbledore, nhưng cô biết nó là bắt buộc để nhận được Harry trở lại càng sớm càng tốt. Cô quyết định cho ông già lợi ích của sự nghi ngờ một lần trước, khi cô nhìn vào anh ta, ông xuất hiện yếu đuối và thực sự đau khổ của những gì h
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: