Đó là vào một buổi lồng đi học thêm ở một nơi xa ơi là xa. Khi trong người mình chẳng có thiết bị nào có mùa liên lạc và mình chỉ nhắc trước gia đình nhớ đến rước mà quên bén việc báo giờ về ^^! Và khi đứng chờ người nhà đến đón tại đầu con hẻm nhỏ nơi xe cộ đi lại vồn và thì có một chiếc xe bus cạnh hiện trong tầm mắt mình, là chuyến xe buýt cuối ấy mà, là chiếc xe buýt sẽ đi ngang nhà mình ấy mà. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như trong đầu mình không hiện lên câu hỏi to đùng: "CÓ NÊN LÊN CHIẾC xe buýt ĐÓ VỀ NHÀ KHÔNG?" và đi kèm theo đó là n câu hỏi phụ: "lỡ nhà đến đón không thấy mình thì sao", "chắc cách mẹ cũng sắp đến rồi ấy nhỉ?" … Số câu hỏi ngày càng 戴思杰 ra, tương đương với khoảng cách ngắn lại khi xe bus bài bài tiến tới mình, rồi từ từ đến trước mắt mình và... u. h .m .đ tôi .n .g .một .n .g .q .u .một.m.ì.n.h bài hát, chân mình vẫn dậm tại chỗ, không hề nhúc nhích, còn ánh mắt mình cứ đăm đăm nhìn theo chiếc xe bus với sự nuối tiếc. Khoan đã! Nuối tiếc sao? Chưa đâu nhé!?!Sự nuối tiếc cạnh hiện, là bãi công cuộc tự an ủi bản thân thất bại, là khi mình vẫn đứng tại đầu con hẻm nhỏ, nơi mình nhìn thấy chiếc xe và cảm tháp rằng chiếc xe buýt ấy đã đi qua nhà mình một khoảng khá xa rồi ấy. Cảm tháp nuối tiếc lúc ấy bùng nổ mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì hết.Rồi nuối tiếc qua đi khi người nhà mình đến, thay vào đó là sự hờn giận kèm chút xíu uất ức có vị tươi đắng đắng nơi cổ họng bắt đầu thống trị mình. Chuyện chỉ vậy thôi! Sau đó? Không có sau đó! Mình chỉ ngồi lên xe và không đảm một hào nào, như chưa hề có cuộc tác tranh tâm lí nào xảy ra trong mình đoàn, vì mình đã phải chờ đợi như vậy nhiều lần rồi.Chỉ là khi ngồi trên xe khi về, mình cứ suy nghĩ về chuyện chiếc xe bus ấy mãi không thôi. Mình cảm thấy cuộc sống mình cứ lập đi lập lại một cách tuần hoàn hệt câu chuyện chỉ xảy ra vài ba phút lúc nảy. Cuộc đời cứ cho mình thật nhiều sự lựa chọn, thật nhiều cơ hội, còn mình cứ mãi mất thời gian loay cái đặt câu nghi vấn rồi tìm câu trả hào trong khi bản thân vẫn nghiêng về vùng an toàn nhiều hơn (thật sự lúc ấy mình quyết định đợi cách mẹ đến đón), đến khi thời gian qua đi thì không còn được lựa chọn nữa , thế là cứ mãi nhìn về phía bên kia mà thèm khát -> nuối tiếc tự an ủi chính mình -> -> -> hối hận tức giận bản thân -> xong lại mệt mỏi và đến khi quên được chuyện ấy đi, thì lại tự động cạnh hiện sự lựa chọn Micae, bắt đầu vòng tuần hoàn mới, y hệt như cũ. Đời là như vậy mà! Luôn khiến ta tự tạo ra vô số những sự lựa chọn và bắt ta phải quyết định chúng, nhưng cứ phải lựa chọn vùng an toàn thế mà sống hết đời sao? Không! Từ đó mình bắt đầu đặt ra và cố vượt qua giới hạn riêng của bản thân. Như việc mở blog này cũng là một thử thách với đứa lười viết mình chẳng hạn, hay lâu lâu lại ra đường bắt bus lên SG chơi hoặc chỉ cần làm chút xíu việc khác khác với thói quen hằng ngày của mình thôi cũng đủ để thay đổi cuộc sống của mình rồi. Và có lần đang đi bộ trên phố ở SG, mình tình cờ đọc được câu slogan in trên áo bạn nam mà mình nhớ tới giờ luôn: “I was born to be different, not perfect so don’t judge me.” Ừ đúng rồi đấy! Không cần hoàn hảo đâu, chỉ cần khác biệt là được. Mà không cần khác quá đâu, mỗi ngày làm khác đi chút xíu cho bản thân vui lên là được rồi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
