Harry..."cô nói nhẹ nhàng."Hermione không. Đừng nói với tôi nó không phải là lỗi của tôi." Harry nói."Nhưng Harry nó không. Sirius sẽ không muốn bạn để ngự trên điều này, bạn biết nó không phải là lỗi của bạn.""Sirius là chết Hermione. Ông là tất cả những gì tôi có. Người cuối cùng tôi đã để lại những người đã từ xa như một phụ huynh. Bây giờ tôi phải làm gì? Không có gì.."ông nói hòa tan chậm vào im lặng nước mắt nghẹn ngào anh ta."Thats không đúng, Harry, bạn có Remus, giáo sư Dumbledore, tất cả các giáo viên ở trường này và tất cả các sinh viên. Ron, Neville, Dean, Seamus, Ginny. Và bạn có tôi, Harry, bạn sẽ luôn luôn có tôi. Ron và tôi sẽ luôn luôn ở đây cho bạn. Chúa ơi, bà Weasley suy nghĩ của bạn là con trai của chính mình, thì ông Weasley. Không phải đề cập đến Order of the Phoenix. Tôi không nói rằng chúng tôi có thể thay thế Sirius, không ai có thể làm điều đó. "Nhưng chúng tôi đang ở đây cho bạn Harry." Hermione kêu gọi.Cô đặt cánh tay của mình xung quanh thành phố Harry nhẹ nhàng, và ông cho vay vào ôm hôn của mình, đầu rơi vào vai của cô như đau buồn đổ ra khỏi anh ta. Ép nó chặt chẽ để cơ thể của mình, ông khóc rất nhiều, khóc khi ông đã không bao giờ làm trước khi. Hermione hushed ông soothingly và chạy các ngón tay của mình lên và xuống trở lại của mình, cố gắng để thư giãn anh ta, cô cũng cảm thấy mất sự hiện diện sirius', áp đảo."Ông là người duy nhất hiểu tôi Hermione. Ông đã như cha tôi. Tại sao tất cả mọi người tôi quan tâm đến có chết?"ông choked giận dữ."Shh Harry. Ok của nó, tôi đang ở đây... Không ai khác sẽ chết... Ok của nó..." Cô nói, kéo khuôn mặt của mình lên vì vậy cô có thể nhìn vào mắt của ông.Mỉm cười cô ấy lau nước mắt từ khuôn mặt của mình. "Nó sẽ được ok. Tôi biết điều này là không công bằng, và khó khăn, và một thảm kịch khủng khiếp, nhưng chúng tôi sẽ vượt qua này Harry. Chúng tôi sẽ nhận được thông qua điều này với nhau..."Harry sniffed sau đó nhìn vào mắt của Hermione, đột nhiên di chuyển bằng màu sắc sống động của họ. "Bạn đã luôn luôn là ở đây cho tôi Hermione... bạn và Ron.Tôi chỉ muốn nói... Cảm ơn bạn.. Cảm ơn bạn đã sẵn sàng tôi khi không có ai khác nào... Tôi nợ anh mọi thứ...""Bạn không nợ chúng tôi bất cứ điều gì Harry... chúng tôi yêu bạn... và chúng tôi chăm sóc về bạn nhiều hơn bất cứ điều gì trên thế giới. Chúng tôi chỉ muốn biết rằng bạn đang ok..."Harry cho một nụ cười yếu, sau đó cúi trong và hôn Hermione nhẹ nhàng trên má gần góc của miệng của cô. Hermione đông cứng như ông kéo đi chỉ là một vài inch, đặt bàn tay của mình trên má của cô và di chuyển trong một lần nữa, đôi môi của mình đánh răng trên hers nhẹ nhàng, sau đó hôn cô nhiệt tình..."Những điều chỉ có kiểm soát." Hermione nói, đầu của cô trong hai bàn tay.Cô đang ngồi tại bàn phòng ăn, bên cạnh Anna. Ngồi trực tiếp đối diện với cô ấy đã là mẹ và cha. Hai có lẽ ba giờ đã trôi qua kể từ Anna đã phải đối mặt của cô trong phòng tắm, đã mất của mình thời gian khá lâu để soạn mình đủ để phá vỡ những tin tức cho cha mẹ của cô."Không thể kiểm soát? Không thể kiểm soát? Thats một cách nói. Hà! Ngoài tầm kiểm soát!"cha cô đã có phản ứng theo cách chính xác cô đã dự đoán, ông là dữ."Harry là khó chịu, tôi đã buồn bã. chúng tôi đã không suy nghĩ thẳng, tôi đã cố gắng để an ủi anh ta, nhưng nó chỉ cần đi quá xa.. " Hermione cố gắng rephrasing."Oh yeah.. i bet he was upset.. yeah... real upset.." Her father muttered under his breath."Dad! Harry isn't like that!" Hermione said in outrage."Hermione.. ALL teenage boys are LIKE THAT. I don't care if there wizards, muggles or lephrachauns!" he shouted, turning a vibrant shade of red."Now dear.." Her mother began addressing her father."Don't you "now dear" me, woman! Our daughter is pregnant, out of wedlock, to a warlock!""Wizard, Dad." Hermione corrected him in a bored voice."Whatever! Where is this Harry boy? Huh? Does he know? More importantly does he know that I know? I'll rip his heart out with a spoon. I'm a dentist! I know how to inflict pain on the unwary!" her father roared."Dad, don't you think your over reacting? I mean, come on.. this means your going to be a grandpa.." Anna said in a tempting voice.All the color drained from Her fathers face as he sank down into his chair. This statement appeared to have shocked him more than anything. His gray hairs suddenly seemed more prominent."I can't believe this.." He said in despair. "My baby girl is pregnant.. I don't believe this..""Dad." Hermione said sternly. "Its a baby, not a disease. calm down.""Don't you tell me to calm down young lady! You've made a very big error of judgment and now you're paying for it! This boy, Harry, i hope he cares about you as much as you say he does, otherwise you're in for a very very lonely nine months of hell, followed by a very long and lonely rest of your life!" he fired up again."Jonathan Really!" Hermione's mother scolded."Don't you dare defend her actions! Either of you!" he said catching Anna's eye."She was worried about her friend. She went to make sure he would be ok, things got out of hand John, these things happen." Hermione's mother said through gritted teeth."Well that may be so but these things do not happen to my youngest daughter! Hermione your grounded! Now tell me where this boy lives i'm going to pay him a visit." Her father yelled."Like hell dad, I'm not letting you anywhere near Harry when you're like this. This isn't his fault!""Oh? Got yourself pregnant did you?" Her father spat.Hermione fell silent."I can't believe this Hermione, you've been very irresponsible." her mother said, sounding more hurt than angry."I'm sorry mom.." she began."Don't go sucking up to your mother! I've changed my mind. We're all going. You, me and your mother. Anna you stay here. We're going to sit down and discuss the future with this boy. If you're lucky, i wont kill him, but that depends on his attitude." Jonathan said in blind rage."No! I won't take you there. Not to ambush him. he deserves the right to be told by me first! Alone." Hermione insisted angrily."Fine." her father snapped. "We'll wait in the car while you tell young Harry that you're the mother of his child, then, once he knows, we're coming in to talk. I don't care Hermione," He said silencing her, "His parent's deserve the right to know as well, we can all sit down and talk about this like adults. You've both messed up. Now you have to except the responsibilities of your actions. So hurry up both of you get your coats and meet me in the car."Hermione made a pleading glance to her mother, who gave her a dissapproving glance then looked away as she went to get her coat. Hermione, defeated, went to retrieve her coat, tears stinging her eyes. This was the last thing harry needed, her disfuctional family on his doorstep, roaring about the fact that he got her pregnant. More and more she was wishing that she had owled Harry before telling her parents. At least then he would have been prepared for the onslaught. Now he would expect nothing, and most probably be very very alarmed at her fathers erratic behavior.Taking her coat from the peg in the hallway she slid it on and walked slowly down the hall, only to be halted by Anna."Don't worry kid. The old man will come around, he's just in shock. And you know he's too chicken to take on a wizard. He's getting a bit ripe for his old age really. " The older girl said with a grin.Hermione gave a half hearted snicker then frowned, troubled by her thoughts."Hermione. Its going to be ok. Talk to Harry, i know he'll understand. He's as much to blame for this as you are and somehow you're going to have to make this work. You two have been best of friends since you met at Hogwarts, i know you can work through this together." Anna said hugging her younger sister.Hermione nodded soundlessly."Just ignore dad, and make sure Harry does too. We all know he's gone senile." Anna said with another grin.Hermione couldn't help but grin back, Anna took great pleasure in poking fun at their father, sometimes Hermione thought this was the only thing that gave the older girl true joy."Hermione Jane Granger get your ass in the car right now!" Boomed her fathers voice down the corridor."I'm coming!" She yelled back in frustration.Anna grinned. "You know, It will be kinda cool, being Awesome Aunty Anna."Hermione raised an eyebrow. "Your really thinking too far ahead you know that.""Yeah, but hey, At least someone in this house is happy for you, right?" Anna said with a wry smile."I don't even know if i'm happy for me yet. It all depends on how Harry takes the news. And i'm scared he'll never forgive me." she said quietly."Well..." Anna said rubbing her chin. "There's one way to find out.. Get going."Anna pushed Hermione all the way down the corridor and out the front door. "Remember, you're in this together. Harry will be ok about this, he may be shocked at first, but he'll get used to the idea. Trust me."
"Bye Anna." Hermione said reluctantly as her father yanked her into the car.
As the car pulled out of the driveway Anna waved to Hermione, concern plastered on her face.
đang được dịch, vui lòng đợi..