The spice trade refers to the trade between historical civilizations i dịch - The spice trade refers to the trade between historical civilizations i Việt làm thế nào để nói

The spice trade refers to the trade

The spice trade refers to the trade between historical civilizations in Asia, Northeast Africa and Europe. Spices such as cinnamon, cassia, cardamom, ginger, pepper, and turmeric were known, and used for commerce, in the Eastern World well into antiquity. Opium was also imported.[1] These spices found their way into the Middle East before the beginning of the Christian Era, where the true sources of these spices was withheld by the traders, and associated with fantastic tales.[1] Prehistoric writings and stone age carvings of neolithic age obtained indicates that India's South West Coast path, especially Kerala had established itself as a major spice trade centre from as early as 3000 B.C, which marks the beginning of Spice Trade (History of Kerala) and is still referred to as the land of spices or as the Spice Garden of India.[2]

The Greco-Roman world followed by trading along the Incense route and the Roman-India routes.[3] During the first millennium, the sea routes to India and Sri Lanka (the Roman - Taprobane) were controlled by the Indians and Ethiopians that became the maritime trading power of the Red Sea. The Kingdom of Axum (ca 5th-century BC–AD 11th century) had pioneered the Red Sea route before the 1st century AD. By mid-7th century AD the rise of Islam closed off the overland caravan routes through Egypt and the Suez, and sundered the European trade community from Axum and India.

Arab traders eventually took over conveying goods via the Levant and Venetian merchants to Europe until the rise of the Ottoman Turks cut the route again by 1453. Overland routes helped the spice trade initially, but maritime trade routes led to tremendous growth in commercial activities.[1] During the high and late medieval periods Muslim traders dominated maritime spice trading routes throughout the Indian Ocean, tapping source regions in the Far East and shipping spices from trading emporiums in India westward to the Persian Gulf and the Red Sea, from which overland routes led to Europe.

The trade was transformed by the European Age of Discovery,[4] during which the spice trade, particularly in black pepper, became an influential activity for European traders.[5] The route from Europe to the Indian Ocean via the Cape of Good Hope was pioneered by the Portuguese explorer navigator Vasco da Gama in 1498, resulting in new maritime routes for trade.[6]

This trade — driving the world economy from the end of the Middle Ages well into the modern times —[5] ushered in an age of European domination in the East.[6] Channels, such as the Bay of Bengal, served as bridges for cultural and commercial exchanges between diverse cultures[4] as nations struggled to gain control of the trade along the many spice routes.[1] European dominance was slow to develop. The Portuguese trade routes were mainly restricted and limited by the use of ancient routes, ports, and nations that were difficult to dominate. The Dutch were later able to bypass many of these problems by pioneering a direct ocean route from the Cape of Good Hope to the Sunda Strait in Indonesia.

Contents [hide]
1 Origins
2 Arab trade and medieval Europe
3 Age of European Discovery: finding a new route and a New World
4 Cultural exchanges
5 See also
5.1 Notes
6 References
7 Further reading
8 External links
Origins[edit]
Further information: Indian Ocean trade and Roman trade with India

The spice trade from India attracted the attention of the Ptolemaic dynasty, and subsequently the Roman empire.

Roman trade with India according to the Periplus Maris Erythraei, (Periplus of the Erythraean Sea) 1st century CE.
The Egyptians had traded in the Red Sea, spices from the "Land of Punt" and from Arabia.[7] Luxury goods traded along the Incense Route included Indian spices, ebony, silk and fine textiles. The spice trade was associated with overland routes early on but maritime routes proved to be the factor which helped the trade grow.[1] The Ptolemaic dynasty had developed trade with India using the Red Sea ports.[8]

People from the Neolithic period traded in spices, obsidian, sea shells, precious stones and other high value materials as early as the 10th millennium BC. The first to mention the trade in historical periods are the Egyptians. In the 3rd millennium BC, they traded with the Land of Punt, which is believed to have been situated in an area encompassing northern Somalia, Djibouti, Eritrea and the Red Sea coast of Sudan.[9]

In the first millennium BC the Arabs, Phoenicians, Israelites and Indians were engaged in sea and land trade in luxury goods such as spices, gold, precious stones, leather of rare animals, ebony and pearls. The sea trade was in the Red Sea and the Indian Ocean. The sea route in the Red Sea was from Bab-el-Mandeb to Berenike and from there by land to the Nile and then by boats to Alexandria. The land trade was in deserts of Western Arabia using camels. The Indonesians were trading in spices (mainly Cinnamon and Cassia) with East Africa using Catamaran boats and sailing with the help of the Westerlies in the Indian Ocean.

In the second half of the first millennium BC the Arab tribes of South and West Arabia took control over the land trade of spices from South Arabia to the Mediterranean Sea. The tribes were the M'ain, Qataban, Hadhramaut, Saba and Himyarite. In the north the Nabateans took control of the trade route that crossed the Negev from Petra to Gaza. The trade made the Arab tribes very rich. The South Arabia region was called Eudaemon Arabia (the elated Arabia) by the Greeks and was on the agenda of conquests of Alexander of Macedonia before he died. The Indians and the Arabs had control over the sea trade with India. In the late second century BC, the Greeks from Egypt learned from the Indians how to sail directly from Aden to the West coast of India using the Monsoon winds (Hippalus) and took control over the sea trade.

Arab trade and medieval Europe[edit]

Trade route in the Red Sea linking Italy to south-west India
Rome played a part in the spice trade during the 5th century, but this role, unlike the Arabian one, did not last through the Middle Ages.[1] The rise of Islam closed off the overland caravan routes through Egypt and the Suez, and Radhanite Jewish and Arab merchants particularly from Egypt eventually took over conveying goods via the Levant to Europe.

The Spice trade had brought great riches to the Abbasid Caliphate, and even inspired famous legends such as that of Sinbad the Sailor. These early sailors and merchants would often set sail from the port city of Basra and eventually after many voyages they would return to sell their goods including spices in Baghdad. The fame of many spices such as nutmeg and cinnamon are attributed to these early Spice merchants.[10][not in citation given]

The Indian commercial connection with South East Asia proved vital to the merchants of Arabia and Persia during the 7th and 8th centuries.[11] Arab traders—mainly descendants of sailors from Yemen and Oman—dominated maritime routes throughout the Indian Ocean, tapping source regions in the Far East - linking to the secret "spice islands" (Maluku Islands and Banda Islands). The islands of Molucca also find mention in several records: a Javanese chronicle (1365) mentions the Moluccas and Maloko;[12] and navigational works of the 14th and 15th centuries contain the first unequivocal Arab reference to Moluccas.[12] Sulaima al-Mahr writes: "East of Timor [where sandalwood is found] are the islands of Bandam and they are the islands where nutmeg and mace are found. The islands of cloves are called Maluku ....."[12]

Moluccan products were then shipped to trading emporiums in India, passing through ports like Kozhikode, and through Sri Lanka.[13] from there they were shipped westward across the ports of Arabia to the Near East, to Ormus in Persian Gulf and Jeddah in the Red Sea and sometimes shipped to East Africa, where they would be used for many purposes, including burial rites.[13] The Abbasids used Alexandria, Damietta, Aden and Siraf as entry ports to India and China.[14] Merchants arriving from India in the port city of Aden paid tribute in form of musk, camphor, ambergris and sandalwood to Ibn Ziyad, the sultan of Yemen.[14]

Indian spice exports find mention in the works of Ibn Khurdadhbeh (850), al-Ghafiqi (1150), Ishak bin Imaran (907) and Al Kalkashandi (14th century).[13] Chinese traveler Xuanzang mentions the town of Puri where "merchants depart for distant countries."[15]

From there, overland routes led to the Mediterranean coasts. From the 8th until the 15th century, the Republic of Venice and neighboring maritime republics held the monopoly of European trade with the Middle East. The silk and spice trade, involving spices, incense, herbs, drugs and opium, made these Mediterranean city-states phenomenally rich. Spices were among the most expensive and in-demand products of the Middle Ages, used in medicine. They were all imported from Asia and Africa. Venetian merchants distributed then the goods through Europe until the rise of the Ottoman Empire, that eventually led to the fall of Constantinople in 1453, barring Europeans from important combined land-sea routes.[citation needed]

Age of European Discovery: finding a new route and a New World[edit]
Main article: Age of Discovery

Portuguese India Armadas trade routes (blue) since Vasco da Gama 1498 travel and its rival Manila-Acapulco galleons and Spanish treasure fleets (white) established in 1568

Image of Calicut, India from Georg Braun and Frans Hogenberg's atlas Civitates orbis terrarum, 1572.
The Republic of Venice had become a formidable power, and a key player in the Eastern spice trade.[1] Other powers, in an attempt to break the Venetian hold on spice trade, began to build up maritime capability.[1] One of the major consequences of the spice trade was the discovery of the American continent by European explorers. Until the mid-15th century, trade with the eas
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thương mại gia vị đề cập đến thương mại giữa các nền văn minh lịch sử ở Châu á, đông bắc châu Phi và Âu. Gia vị như quế, cassia, bạch đậu khấu, gừng, hạt tiêu, và nghệ được biết đến, và được sử dụng cho thương mại, trong thế giới phương Đông cũng vào thời cổ đại. Thuốc phiện cũng được nhập khẩu. [1] những gia vị tìm thấy con đường của họ vào trung đông trước khi bắt đầu của kỷ nguyên Kitô giáo, nơi các nguồn thực sự của các loại gia vị được giữ lại bởi các thương nhân, và liên quan đến câu chuyện tuyệt vời. [1] thời tiền sử điêu khắc tác phẩm và đá tuổi thời đồ đá mới thu được chỉ ra rằng Ấn Độ South West Coast đường dẫn, đặc biệt là Kerala đã thành lập chính nó như là trung tâm thương mại lớn gia vị một từ năm 3000 trước công nguyên, đánh dấu sự khởi đầu của gia vị thương mại (lịch sử của Kerala) và vẫn còn được gọi là đất của gia vị hoặc như vườn gia vị của Ấn Độ. [2]Thế giới Greco-Roman theo thương mại dọc theo đường hương và các tuyến đường La Mã-Ấn Độ. [3] trong thiên niên kỷ đầu tiên, các tuyến đường biển Ấn Độ và Sri Lanka (La Mã - Taprobane) đã được kiểm soát bởi người Ấn Độ và Ethiopia đã trở thành sức mạnh thương mại hàng hải của biển đỏ. Quốc Anh Axum (ca thế kỷ 5 BC-quảng cáo thế kỷ 11) đã đi tiên phong trong các tuyến đường biển đỏ trước khi kỷ 1. Bởi thế kỷ giữa 7 quảng cáo sự nổi lên của Hồi giáo đóng lại các tuyến đường overland caravan qua Ai Cập và kênh đào Suez, và thời cộng đồng châu Âu thương mại từ Axum và Ấn Độ.Thương nhân ả Rập cuối cùng đã qua băng tải hàng hóa thông qua các thương gia Levant và Venetian đến châu Âu cho đến khi sự nổi lên của người Thổ Ottoman cắt đường một lần nữa bởi 1453. Tuyến đường Overland giúp thương mại gia vị ban đầu, nhưng con đường thương mại hàng hải đã dẫn đến sự tăng trưởng to lớn trong hoạt động thương mại. [1] trong các cao cuối thời Trung cổ thời kỳ và nhà buôn Hồi giáo chủ yếu là gia vị hàng hải thương mại các tuyến đường trên khắp Ấn Độ Dương, khai thác các vùng nguồn ở vùng viễn đông và vận chuyển các gia vị từ kinh doanh phát ở Ấn Độ về phía tây đến Vịnh Ba tư và Hồng Hải, từ đó tuyến đường đường bộ dẫn tới châu Âu.Thương mại đã được chuyển đổi bởi các châu Âu đại khám phá, [4] trong thời gian đó thương mại gia vị, đặc biệt là ở hạt tiêu đen, đã trở thành một hoạt động có ảnh hưởng cho thương nhân châu Âu. [5] tuyến đường từ châu Âu đến Ấn Độ Dương thông qua Cape of Good Hope đã đi tiên phong của Bồ Đào Nha explorer navigator Vasco da Gama năm 1498, kết quả là tuyến đường hàng hải mới cho thương mại. [6]Thương mại này-lái xe kinh tế thế giới từ cuối thời Trung cổ đến thời hiện đại-[5] mở ra trong một thời đại của sự thống trị châu Âu ở phía đông. [6] kênh, chẳng hạn như Vịnh Bengal, phục vụ như là cây cầu giao lưu văn hóa và thương mại giữa các nền văn hóa đa dạng [4] là quốc gia đấu tranh để giành quyền kiểm soát của thương mại dọc theo tuyến đường gia vị nhiều. [1] Châu Âu thống trị là chậm phát triển. Các tuyến đường thương mại Bồ Đào Nha đã được chủ yếu là bị giới hạn và giới hạn bằng cách sử dụng tuyến đường cổ, cổng và các quốc gia đã được khó khăn để thống trị. Người Hà Lan sau đó đã có thể bỏ qua nhiều người trong số những vấn đề này bởi tiên phong một tuyến đường biển trực tiếp từ Cape of Good Hope đến eo biển Sunda ở Indonesia.Nội dung [ẩn] 1 nguồn gốc2 thương mại ả Rập và châu Âu Trung cổ3 tuổi của châu Âu phát hiện: tìm một tuyến đường mới và một thế giới mới4 trao đổi văn hóa5 Xem thêm5.1 ghi chú6 tham khảo7 đọc thêm8 liên kết ngoàiNguồn gốc [sửa]Xem thêm thông tin: thương mại Ấn Độ Dương và La Mã thương mại với Ấn ĐộThương mại gia vị từ Ấn Độ đã thu hút sự chú ý của nhà Ptolemaios, và sau đó là Đế quốc La Mã.La Mã thương mại với Ấn Độ theo Periplus Maris Erythraei, CE thế kỷ thứ nhất (Periplus Erythraean biển).Người Ai Cập đã giao dịch ở biển đỏ, gia vị từ đất "của Punt" và từ ả Rập. [7] đồ xa xỉ phẩm buôn bán dọc theo hương lộ bao gồm Ấn Độ gia vị, Mun, lụa và dệt may tốt. Thương mại gia vị được liên kết với các tuyến đường overland sớm nhưng tuyến đường hàng hải được chứng minh là yếu tố đó đã giúp thương mại phát triển. [1] Triều đại Ptolemaios đã phát triển thương mại với Ấn Độ bằng cách sử dụng các cảng biển đỏ. [8]Người từ thời kỳ đồ đá mới giao dịch trong gia vị, obsidian, biển vỏ, đá quý và giá trị cao khác vật liệu càng sớm như thiên niên kỷ 10 TCN. Là người đầu tiên đề cập đến thương mại trong thời kỳ lịch sử là người Ai Cập. Trong thiên niên kỷ 3 TCN, họ buôn bán với đất của Punt, được tin là có được nằm ở một khu vực bao gồm miền bắc Somalia, Djibouti, Eritrea và bờ biển Sudan, biển đỏ. [9]Trong thiên niên kỷ đầu tiên TCN người ả Rập, Phoenicia, người Do Thái và người da đỏ đã được tham gia vào thương mại biển và đất ở đồ xa xỉ phẩm chẳng hạn như gia vị, vàng, đá quý, da động vật quý hiếm, mun và ngọc trai. Thương mại biển vào biển đỏ và Ấn Độ Dương. Các tuyến đường biển trong biển đỏ là từ Bab-el-Mandeb để Berenike và từ đó bằng đất sông Nile và sau đó bằng thuyền đến Alexandria. Thương mại đất vào sa mạc phía tây Arabia sử dụng lạc đà. Các Indonesia đã kinh doanh trong gia vị (chủ yếu là quế và Cassia) với Đông Phi sử dụng Catamaran thuyền và đi thuyền buồm với sự giúp đỡ của Westerlies ở Ấn Độ Dương.Trong nửa cuối của Thiên niên kỷ đầu tiên TCN bộ lạc ả Rập của Nam và Tây Rập Saudi đã kiểm soát việc buôn bán đất của gia vị từ Nam ả Rập đến biển Địa Trung Hải. Các bộ tộc là M'ain, Qataban, Hadhramaut, Saba và Himyarite. Ở phía bắc người Nabateans nắm quyền kiểm soát của các tuyến đường thương mại vượt qua Negev từ Petra tới Gaza. Thương mại thực hiện các bộ lạc ả Rập rất phong phú. Vùng Nam Arabia được gọi là Eudaemon Rập Saudi (elated Arabia) bởi người Hy Lạp và vào chương trình nghị sự của cuộc chinh phục của Alexander Macedonia trước khi ông qua đời. Người Ấn Độ và người ả Rập đã kiểm soát thương mại biển với Ấn Độ. Trong cuối thế kỷ 2 TCN, người Hy Lạp từ Ai Cập học được từ người Ấn Độ làm thế nào để đi trực tiếp từ Aden đến bờ biển phía Tây Ấn Độ bằng cách sử dụng gió mùa gió (Hippalus) và đã kiểm soát việc buôn bán của biển.Thương mại ả Rập và thời Trung cổ Châu Âu [sửa]Tuyến đường thương mại trong biển đỏ liên kết ý đến Ấn Độ về phía Tây NamRome tham gia vào thương mại gia vị trong thế kỷ thứ 5, nhưng vai trò này, không giống như một ả Rập, không kéo qua thời Trung cổ. [1] sự nổi lên của Hồi giáo đóng lại các tuyến đường overland caravan qua Ai Cập và kênh đào Suez, và Radhanite người Do Thái và ả Rập thương gia đặc biệt là từ Ai Cập cuối cùng chiếm băng tải hàng hóa thông qua Levant đến châu Âu.The Spice trade had brought great riches to the Abbasid Caliphate, and even inspired famous legends such as that of Sinbad the Sailor. These early sailors and merchants would often set sail from the port city of Basra and eventually after many voyages they would return to sell their goods including spices in Baghdad. The fame of many spices such as nutmeg and cinnamon are attributed to these early Spice merchants.[10][not in citation given]The Indian commercial connection with South East Asia proved vital to the merchants of Arabia and Persia during the 7th and 8th centuries.[11] Arab traders—mainly descendants of sailors from Yemen and Oman—dominated maritime routes throughout the Indian Ocean, tapping source regions in the Far East - linking to the secret "spice islands" (Maluku Islands and Banda Islands). The islands of Molucca also find mention in several records: a Javanese chronicle (1365) mentions the Moluccas and Maloko;[12] and navigational works of the 14th and 15th centuries contain the first unequivocal Arab reference to Moluccas.[12] Sulaima al-Mahr writes: "East of Timor [where sandalwood is found] are the islands of Bandam and they are the islands where nutmeg and mace are found. The islands of cloves are called Maluku ....."[12]Moluccan products were then shipped to trading emporiums in India, passing through ports like Kozhikode, and through Sri Lanka.[13] from there they were shipped westward across the ports of Arabia to the Near East, to Ormus in Persian Gulf and Jeddah in the Red Sea and sometimes shipped to East Africa, where they would be used for many purposes, including burial rites.[13] The Abbasids used Alexandria, Damietta, Aden and Siraf as entry ports to India and China.[14] Merchants arriving from India in the port city of Aden paid tribute in form of musk, camphor, ambergris and sandalwood to Ibn Ziyad, the sultan of Yemen.[14]Indian spice exports find mention in the works of Ibn Khurdadhbeh (850), al-Ghafiqi (1150), Ishak bin Imaran (907) and Al Kalkashandi (14th century).[13] Chinese traveler Xuanzang mentions the town of Puri where "merchants depart for distant countries."[15]From there, overland routes led to the Mediterranean coasts. From the 8th until the 15th century, the Republic of Venice and neighboring maritime republics held the monopoly of European trade with the Middle East. The silk and spice trade, involving spices, incense, herbs, drugs and opium, made these Mediterranean city-states phenomenally rich. Spices were among the most expensive and in-demand products of the Middle Ages, used in medicine. They were all imported from Asia and Africa. Venetian merchants distributed then the goods through Europe until the rise of the Ottoman Empire, that eventually led to the fall of Constantinople in 1453, barring Europeans from important combined land-sea routes.[citation needed]Age of European Discovery: finding a new route and a New World[edit]Main article: Age of DiscoveryPortuguese India Armadas trade routes (blue) since Vasco da Gama 1498 travel and its rival Manila-Acapulco galleons and Spanish treasure fleets (white) established in 1568Image of Calicut, India from Georg Braun and Frans Hogenberg's atlas Civitates orbis terrarum, 1572.The Republic of Venice had become a formidable power, and a key player in the Eastern spice trade.[1] Other powers, in an attempt to break the Venetian hold on spice trade, began to build up maritime capability.[1] One of the major consequences of the spice trade was the discovery of the American continent by European explorers. Until the mid-15th century, trade with the eas
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Việc buôn bán gia vị đề cập đến thương mại giữa các nền văn minh lịch sử ở châu Á, Đông Bắc châu Phi và châu Âu. Các loại gia vị như quế, quế, thảo quả, gừng, hạt tiêu, và nghệ đã được biết đến, và được sử dụng cho thương mại, trong thế giới Đông cũng vào thời cổ đại. Thuốc phiện cũng được nhập khẩu. [1] Những gia vị tìm thấy con đường của họ vào Trung Đông trước khi bắt đầu của Christian Era, nơi các nguồn thực sự của các loại gia vị được giữ bởi các nhà đầu tư và liên kết với những câu chuyện tuyệt vời. [1] tác phẩm thời tiền sử và thời kỳ đồ đá chạm khắc của tuổi thời đồ đá mới thu được cho thấy rằng con đường South Coast Tây của Ấn Độ, đặc biệt là Kerala đã thành lập chính nó như là một trung tâm thương mại gia vị lớn từ sớm nhất là 3000 trước Công nguyên, đánh dấu sự khởi đầu của Spice Triển (History of Kerala) và vẫn còn được gọi như là đất của gia vị hay là Vườn gia vị của Ấn Độ. [2] Thế giới Greco-Roman tiếp bằng kinh doanh dọc theo tuyến đường Hương và các tuyến đường Roman-Ấn Độ [3]. Trong thiên niên kỷ đầu tiên, các tuyến đường biển đến Ấn Độ và Sri Lanka (La Mã - Taprobane) được điều khiển bởi người Ấn Độ và Ethiopia đã trở thành cường quốc thương mại hàng hải của Biển Đỏ. Vương quốc Axum (ca thứ 5 thế kỷ BC-AD thế kỷ 11) đã đi tiên phong trong các tuyến đường biển Đỏ trước khi thế kỷ 1. Đến giữa năm thứ 7 thế kỷ sự trỗi dậy của Hồi giáo đóng cửa các tuyến đường đoàn xe đường bộ qua Ai Cập và Suez, và sundered cộng đồng thương mại châu Âu từ Axum và Ấn Độ. Buôn Ả Rập cuối cùng đã qua vận tải hàng hóa thông qua Levant và thương nhân Venetian sang châu Âu cho đến khi gia tăng của người Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman cắt các tuyến đường một lần nữa bằng 1453. tuyến đường Overland giúp việc buôn bán gia vị ban đầu, nhưng tuyến đường thương mại hàng hải dẫn đến sự tăng trưởng to lớn trong hoạt động thương mại. tuyến đường thương mại gia vị hàng hải [1] Trong thời kỳ trung cổ cao và cuối thương nhân Hồi giáo thống trị trong suốt Ấn Độ Dương, cách khai thác các vùng nguồn ở vùng Viễn Đông và vận chuyển gia vị từ emporiums kinh doanh ở Ấn Độ về phía tây tới vùng Vịnh Ba Tư và Biển Đỏ, từ đó con đường bộ dẫn đến Châu Âu. Các thương mại, biến đổi theo thời đại châu Âu của Discovery, [4 ] trong khi đó việc buôn bán gia vị, đặc biệt là trong hạt tiêu đen, đã trở thành một hoạt động có ảnh hưởng đối với thương nhân châu Âu. [5] Các tuyến đường từ Châu Âu đến Ấn Độ Dương qua Cape of Good Hope đã được tiên phong bởi người Bồ Đào Nha thám hiểm hàng hải Vasco da Gama năm 1498, kết quả là tuyến hàng hải mới cho thương mại [6]. thương mại này - lái nền kinh tế thế giới từ cuối thời Trung cổ cũng vào thời hiện đại -. [5] mở ra một kỷ nguyên thống trị châu Âu ở phía Đông [6] Kênh, như vịnh Bengal, phục vụ như cầu nối giao lưu văn hóa và thương mại giữa các nền văn hóa đa dạng [4] như các quốc gia đấu tranh để giành quyền kiểm soát thương mại dọc theo các tuyến đường gia vị nhiều. [1] thống trị châu Âu còn chậm phát triển. Các tuyến đường thương mại chủ yếu là Bồ Đào Nha đã bị hạn chế và giới hạn bởi việc sử dụng các tuyến đường cổ xưa, bến cảng, và các quốc gia đó là khó khăn để thống trị. Hà Lan là sau đó có thể đi qua nhiều những vấn đề này bằng cách đi tiên phong trong một tuyến đường biển trực tiếp từ Cape of Good Hope tới eo biển Sunda ở Indonesia. Mục lục [ẩn] 1 Nguồn gốc 2 thương mại Arab và trung cổ châu Âu 3 Age of Discovery châu Âu: tìm một tuyến mới và một thế giới mới 4 Trao đổi văn hóa 5 Xem thêm 5,1 Ghi chú 6 Tham khảo 7 Đọc thêm 8 External link Origins [sửa] Thông tin thêm: thương mại Ấn Độ Dương và thương mại La Mã với Ấn Độ Các thương gia vị từ Ấn Độ thu hút sự chú ý của các triều đại Ptolemaic, và sau đó là đế chế La Mã. thương mại La Mã với Ấn Độ theo Periplus Maris Erythraei, (Periplus Biển Erythraean) CE thế kỷ thứ 1. Người Ai Cập đã được giao dịch ở Biển Đỏ, gia vị từ "vùng đất của Punt" và từ Arabia. [ 7] hàng hóa sang trọng được giao dịch dọc theo con đường hương bao gồm các loại gia vị Ấn Độ, gỗ mun, lụa và vải dệt mịn. Việc buôn bán gia vị được kết hợp với tuyến đường bộ sớm nhưng các tuyến đường hàng hải đã chứng minh được các yếu tố đó đã giúp cho thương mại phát triển. [1] Các triều đại Ptolemaic đã phát triển thương mại với Ấn Độ bằng cách sử dụng các cảng Biển Đỏ. [8] Mọi người từ thời kỳ đồ đá mới được giao dịch trong các loại gia vị, obsidian, vỏ sò, đá quý và các tài liệu có giá trị cao khác như đầu thiên niên kỷ thứ 10 trước Công nguyên. Người đầu tiên đề cập đến thương mại trong giai đoạn lịch sử là người Ai Cập. Trong thiên niên kỷ trước Công nguyên thứ 3, họ giao dịch với đất của Punt, mà được tin là đã được nằm trong một khu vực bao gồm miền bắc Somalia, Djibouti, Eritrea và bờ Biển Đỏ của Sudan [9]. Trong thiên niên kỷ đầu tiên trước Công nguyên, người Ả Rập, Phoenicia, Israel và Ấn Độ đã tham gia vào thương mại biển và đất trong hàng xa xỉ như gia vị, vàng, đá quý, da động vật quý hiếm, gỗ mun và ngọc trai. Thương mại nước biển ở Biển Đỏ và Ấn Độ Dương. Các tuyến đường biển ở Biển Đỏ là từ Bab-el-Mandeb để Berenike và từ đó bằng đường bộ đến sông Nile và sau đó bằng thuyền máy để Alexandria. Việc buôn bán đất là sa mạc ở Tây Arabia sử dụng lạc đà. Những người Indonesia đã được kinh doanh trong các loại gia vị (chủ yếu là quế và Cassia) với Đông Phi, sử dụng thuyền Catamaran và chèo thuyền với sự giúp đỡ của các Westerlies ở Ấn Độ Dương. Trong nửa thứ hai của thiên niên kỷ đầu tiên trước Công nguyên các bộ tộc Ả Rập của Nam và Tây Arabia mất kiểm soát trong thương mại đất của gia vị từ Nam Arabia tới Biển Địa Trung Hải. Các bộ tộc là M'ain, Qataban, Hadhramaut, Saba và Himyarite. Ở phía Bắc Nabateans nắm quyền kiểm soát các tuyến đường thương mại mà vượt qua Negev từ Petra tới Gaza. Thương mại thực hiện các bộ tộc Ả Rập rất phong phú. Các khu vực Nam Arabia được gọi là Eudaemon Arabia (những bồng bột Arabia) do người Hy Lạp và đã được vào chương trình nghị sự của các cuộc chinh phục của Alexander của Macedonia trước khi ông qua đời. Những người Ấn Độ và người Ả Rập đã kiểm soát buôn bán trên biển với Ấn Độ. Trong BC cuối thế kỷ thứ hai, người Hy Lạp từ Ai Cập đã có từ Ấn Độ cách thẳng từ Aden đến bờ biển phía Tây của Ấn Độ bằng những cơn gió Monsoon (Hippalus) và mất kiểm soát đối với thương mại trên biển. Thương mại Arab và trung cổ châu Âu [sửa] tuyến đường thương mại ở Biển Đỏ nối Italy sang tây nam Ấn Độ Rome đóng góp một phần trong việc buôn bán gia vị trong thế kỷ thứ 5, nhưng vai trò này, không giống như một Ả Rập, không kéo dài qua các thời kỳ Trung Cổ. [1] Sự trỗi dậy của Hồi giáo đóng cửa các tuyến đường đoàn xe đường bộ qua Ai Cập và Suez, và Radhanite Do Thái và các thương gia Ả Rập đặc biệt là từ Ai Cập cuối cùng đã qua vận tải hàng hóa thông qua Levant đến châu Âu. Việc buôn bán Spice đã mang lại sự giàu có tuyệt vời để Abbasid Caliphate, và thậm chí còn lấy cảm hứng từ những huyền thoại nổi tiếng như như của Sinbad Sailor. Những thủy thủ đầu và các thương gia thường sẽ ra khơi từ thành phố cảng Basra và cuối cùng sau nhiều chuyến đi họ sẽ quay lại bán hàng của họ bao gồm cả gia vị ở Baghdad. Sự nổi tiếng của nhiều loại gia vị như hạt nhục đậu khấu và quế được cho là do các thương nhân Spice đầu. [10] [không trích dẫn được] Các kết nối thương mại của Ấn Độ với Đông Nam Á đã chứng minh quan trọng đối với các thương gia của Arabia và Ba Tư trong thứ 7 và thứ 8 thế kỷ . [11] Arab thương nhân, chủ yếu là con cháu của các thủy thủ từ Yemen và tuyến hàng hải Oman thống trị khắp Ấn Độ Dương, cách khai thác các vùng nguồn tại Viễn Đông - liên kết với các "đảo gia vị" bí mật (quần đảo Maluku và quần đảo Banda). Các đảo Molucca cũng thấy đề cập đến trong một số hồ sơ: một biên niên sử của Java (1365) đề cập đến Moluccas và Maloko; [12] và các công trình hàng hải của thế kỷ 14 và thứ 15 chứa những tham khảo Arab rõ ràng đầu tiên Moluccas [12] Sulaima al-. MAHR viết: ". Đông Timor [nơi gỗ đàn hương được tìm thấy] là những hòn đảo của Bandam và họ là những hòn đảo nơi nhục đậu khấu và mace được tìm thấy ở các đảo của đinh hương được gọi là Maluku ....." [12] sản phẩm Moluccan là sau đó vận chuyển đến emporiums kinh doanh ở Ấn Độ, đi qua các cảng như Kozhikode, và thông qua Sri Lanka. [13] từ đó họ được chuyển hướng tây băng qua các cảng út đến Cận Đông, để Ormus trong vùng Vịnh Ba Tư và Jeddah ở Biển Đỏ và đôi khi vận chuyển đến Đông Phi, nơi họ sẽ được sử dụng cho nhiều mục đích, bao gồm các nghi lễ chôn cất. [13] Các Abbasid sử dụng Alexandria, Damietta, Aden và Siraf như cảng nhập cảnh vào Ấn Độ và Trung Quốc. [14] Thương đến từ Ấn Độ tại thành phố cảng Aden đã vinh danh trong hình thức của xạ hương, long não, long diên hương và gỗ đàn hương để Ibn Ziyad, các sultan của Yemen. [14] xuất khẩu gia vị của Ấn Độ tìm đề cập đến trong các tác phẩm của Ibn Khurdadhbeh (850), al-Ghafiqi (1150), Ishak bin Imaran (907) và Al Kalkashandi (thế kỷ 14). [13] của Trung Hoa Huyền Trang đề cập đến thị trấn Puri nơi "thương khởi hành đối với các nước xa xôi." [15] Từ đó, con đường bộ dẫn đến bờ biển Địa Trung Hải. Từ ngày 8 đến thế kỷ thứ 15, Cộng hoà Venice và các nước cộng hòa láng giềng hàng hải tổ chức sự độc quyền của thương mại châu Âu với Trung Đông. Việc buôn bán lụa và gia vị, liên quan đến các loại gia vị, hương, thảo dược, thuốc và thuốc phiện, làm cho các vùng Địa Trung Hải thành bang phi thường phong phú. Gia vị là một trong số những tốn kém và trong nhu cầu sản phẩm của thời Trung Cổ, được sử dụng trong y học. Tất cả họ đều được nhập khẩu từ châu Á và châu Phi. Thương nhân Venetian phân phối sau đó hàng hoá qua châu Âu cho đến khi sự nổi lên của Đế quốc Ottoman, mà cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của Constantinople năm 1453, ngăn cản người châu Âu từ các tuyến đường đất-biển kết hợp quan trọng [cần dẫn nguồn]. Age of Discovery châu Âu: tìm một con đường mới và một thế giới mới [sửa] Bài chi tiết: Age of Discovery tuyến đường Bồ Đào Nha Ấn Độ Armadas thương mại (màu xanh) kể từ Vasco da Gama thuyền buồm 1498 du lịch và đối thủ của nó Manila-Acapulco và hạm đội kho báu Tây Ban Nha (trắng) thành lập năm 1568 Ảnh của Calicut, Ấn Độ từ Georg Braun và atlas Frans Hogenberg của Civitates orbis terrarum, 1572. Cộng hòa Venice đã trở thành một sức mạnh ghê gớm, và một cầu thủ quan trọng trong thương mại gia vị phương Đông. [1] Các quyền khác, trong một nỗ lực để phá vỡ các tổ chức Venetian về thương mại gia vị, bắt đầu để xây dựng năng lực hải quân. [1] Một trong những hậu quả nghiêm trọng của việc buôn bán gia vị là những khám phá của châu Mỹ bởi nhà thám hiểm châu Âu. Cho đến giữa thế kỷ 15, thương mại với các eas






















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: