CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians  dịch - CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians  Việt làm thế nào để nói

CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY


CHAPTER ONE

TONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians stands between her and my cell—which isn’t technically realistic. The Mogs don’t usually devote any manpower whatsoever to keeping watch on me, but this is a dream, so whatever. The Mog warriors unsheathe their daggers and charge forward, howling. In response, Six tosses her hair and turns invisible. I watch from between the bars of my cell as she slices through the Mogs, blinking in and out of visibility, turning their own weapons against them. She twists her way through an ever-increasing cloud of ash, the Mogs soon completely decimated.

“That was pretty awesome,” I tell her, when she reaches the door of my cell. She smiles nonchalantly.

“Ready to go?” she asks.

And that’s when I wake up. Or when I snap out of the daydream. Sometimes it’s tough to tell whether I’m asleep or awake; every moment tends to take on a drowsy sameness when you’ve been kept in isolation for weeks. At least, I think it’s been weeks. Hard to keep track of time since there are no windows in my cell. The only thing I’m really certain of is that my imaginings of escape aren’t real. Sometimes it’s like tonight and Six has come to rescue me, other times it’s John, and other times I’ve developed Legacies of my own and I fly out of my cell, pummeling Mogadorians as I go.

It’s all fantasy. Just a way for my anxious mind to pass the time.

The sweat-soaked mattress with broken springs that dig into my back? That’s real. The cramps in my legs and my backache? Those are real, too.

I reach for the bucket of water on the floor next to me. A guard brings the bucket once a day along with a cheese sandwich. It’s not exactly room service, even though, as far as I can tell, I’m the only prisoner being held in this cell block—it’s just rows and rows of empty cells connected by steel gangways, and me alone.

The guard always sets the bucket down right next to my cell’s stainless-steel toilet, and I always drag the bucket over next to my bed, the closest thing I get to exercise. I eat the sandwich right away, of course. I don’t remember what it feels like not to be starving.

Processed cheese on stale bread, a toilet without a seat, and total isolation. That’s been my life.

When I first got here, I tried to keep track of how often the guard came so that I could keep count of the days, but sometimes I think they forget about me. Or ignore me on purpose. My greatest fear is that they’ll just leave me in here to waste away, that I’ll just pass out from dehydration, not even realizing that I’m living my last moment. I’d much rather die free, fighting the Mogadorians.

Or, better yet, not die at all.

I take a deep swig of the warm, rust-flavored water. It’s disgusting, but I’m able to work some moisture back into my mouth. I stretch my arms above my head, my joints popping in protest. A jolt of pain comes from my wrists, my stretch pulling at the still-fresh scar tissue there. And that’s when my mind starts wandering again—this time not into fantasy, but memory.

I think about West Virginia every day. I relive it.

I remember darting through those tunnels, clutching that red stone Nine had loaned me, shining its alien light on dozens of cell doors. In each one I hoped to find my father, and each time I was disappointed.

Then the Mogs came, cutting me off from John and Nine. I remember the fear that came from being separated from the others—maybe they could fight off that many Mogs and Piken with their Legacies. Unfortunately, all I had was a stolen Mog blaster.

I did the best I could, shooting any Mog that got too close, all the while trying to find a way back to John and Nine.

I could hear John shouting my name above all the fighting. He was close, if only we weren’t separated by a horde of alien beasts.

A monster’s tail lashed across my legs. My feet went out from under me. I lost my grip on Nine’s stone and went tumbling to the ground. I hit face first, opening up a gash above my eyebrow. Blood immediately started trickling into my eyes. Half blinded, I crawled for cover.

Of course, considering the lucky streak I’d been on since arriving in West Virginia, it wasn’t that surprising that I ended up right at the feet of a Mogadorian warrior. He aimed his blaster at me, could’ve killed me right then, but reconsidered before pulling the trigger. Instead of gunning me down, he clipped me on the temple with the butt of the gun.

Everything went black.

I woke up suspended from the ceiling by thick chains. Still in the cave, yet somehow I could tell they’d taken me deeper, to a more secure area. My stomach sank when I realized the cave was still standing at all, that I was being held prisoner—what did that mean about John and Nine? Had they gotten out?

I didn’t have much strength in my limbs, but I tried pulling against the chains anyway. There was no give. I felt desperate and claustrophobic. I was about to cry out when a huge Mogadorian strode into the room. The biggest one
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHAPTER ONETONIGHT’S ESCAPE FANTASY STARS SIX. A HORDE of Mogadorians stands between her and my cell—which isn’t technically realistic. The Mogs don’t usually devote any manpower whatsoever to keeping watch on me, but this is a dream, so whatever. The Mog warriors unsheathe their daggers and charge forward, howling. In response, Six tosses her hair and turns invisible. I watch from between the bars of my cell as she slices through the Mogs, blinking in and out of visibility, turning their own weapons against them. She twists her way through an ever-increasing cloud of ash, the Mogs soon completely decimated.“That was pretty awesome,” I tell her, when she reaches the door of my cell. She smiles nonchalantly.“Ready to go?” she asks.And that’s when I wake up. Or when I snap out of the daydream. Sometimes it’s tough to tell whether I’m asleep or awake; every moment tends to take on a drowsy sameness when you’ve been kept in isolation for weeks. At least, I think it’s been weeks. Hard to keep track of time since there are no windows in my cell. The only thing I’m really certain of is that my imaginings of escape aren’t real. Sometimes it’s like tonight and Six has come to rescue me, other times it’s John, and other times I’ve developed Legacies of my own and I fly out of my cell, pummeling Mogadorians as I go.It’s all fantasy. Just a way for my anxious mind to pass the time.
The sweat-soaked mattress with broken springs that dig into my back? That’s real. The cramps in my legs and my backache? Those are real, too.

I reach for the bucket of water on the floor next to me. A guard brings the bucket once a day along with a cheese sandwich. It’s not exactly room service, even though, as far as I can tell, I’m the only prisoner being held in this cell block—it’s just rows and rows of empty cells connected by steel gangways, and me alone.

The guard always sets the bucket down right next to my cell’s stainless-steel toilet, and I always drag the bucket over next to my bed, the closest thing I get to exercise. I eat the sandwich right away, of course. I don’t remember what it feels like not to be starving.

Processed cheese on stale bread, a toilet without a seat, and total isolation. That’s been my life.

When I first got here, I tried to keep track of how often the guard came so that I could keep count of the days, but sometimes I think they forget about me. Or ignore me on purpose. My greatest fear is that they’ll just leave me in here to waste away, that I’ll just pass out from dehydration, not even realizing that I’m living my last moment. I’d much rather die free, fighting the Mogadorians.

Or, better yet, not die at all.

I take a deep swig of the warm, rust-flavored water. It’s disgusting, but I’m able to work some moisture back into my mouth. I stretch my arms above my head, my joints popping in protest. A jolt of pain comes from my wrists, my stretch pulling at the still-fresh scar tissue there. And that’s when my mind starts wandering again—this time not into fantasy, but memory.

I think about West Virginia every day. I relive it.

I remember darting through those tunnels, clutching that red stone Nine had loaned me, shining its alien light on dozens of cell doors. In each one I hoped to find my father, and each time I was disappointed.

Then the Mogs came, cutting me off from John and Nine. I remember the fear that came from being separated from the others—maybe they could fight off that many Mogs and Piken with their Legacies. Unfortunately, all I had was a stolen Mog blaster.

I did the best I could, shooting any Mog that got too close, all the while trying to find a way back to John and Nine.

I could hear John shouting my name above all the fighting. He was close, if only we weren’t separated by a horde of alien beasts.

A monster’s tail lashed across my legs. My feet went out from under me. I lost my grip on Nine’s stone and went tumbling to the ground. I hit face first, opening up a gash above my eyebrow. Blood immediately started trickling into my eyes. Half blinded, I crawled for cover.

Of course, considering the lucky streak I’d been on since arriving in West Virginia, it wasn’t that surprising that I ended up right at the feet of a Mogadorian warrior. He aimed his blaster at me, could’ve killed me right then, but reconsidered before pulling the trigger. Instead of gunning me down, he clipped me on the temple with the butt of the gun.

Everything went black.

I woke up suspended from the ceiling by thick chains. Still in the cave, yet somehow I could tell they’d taken me deeper, to a more secure area. My stomach sank when I realized the cave was still standing at all, that I was being held prisoner—what did that mean about John and Nine? Had they gotten out?

I didn’t have much strength in my limbs, but I tried pulling against the chains anyway. There was no give. I felt desperate and claustrophobic. I was about to cry out when a huge Mogadorian strode into the room. The biggest one
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

CHƯƠNG MỘT ESCAPE TONIGHT CỦA FANTASY STARS SÁU. Một đám Mogadorians đứng giữa cô và tế bào mà tôi không phải là thực tế về mặt kỹ thuật. Các Mog thường không dành bất cứ nhân lực nào để giữ xem trên tôi, nhưng đây là một giấc mơ, vì vậy bất cứ. Các chiến binh Mog rút ra khỏi vỏ dao găm và phí của họ về phía trước, gào thét. Trong phản ứng, Six tung mái tóc của mình và biến vô hình. Tôi xem từ giữa các thanh của các tế bào của tôi khi cô lát qua Mog, nhấp nháy trong và ngoài tầm nhìn, biến vũ khí của mình đối với họ. Cô xoắn theo cách của mình thông qua một đám mây ngày càng tăng của tro, Mog sớm hoàn toàn tàn. "Đó là khá tuyệt vời," Tôi nói với cô ấy, khi cô ấy đạt cửa di động của tôi. Cô mỉm cười một cách thờ ơ. "Sẵn sàng để đi?" Cô hỏi. Và đó là khi tôi thức dậy. Hoặc khi tôi chụp ra khỏi giấc mơ ban ngày. Đôi khi thật khó để nói cho dù tôi đang ngủ hay thức; mỗi thời điểm có xu hướng để có một sự giống nhau buồn ngủ khi bạn đã được lưu giữ trong sự cô lập trong nhiều tuần. Ít nhất, tôi nghĩ rằng nó được tuần. Khó để theo dõi thời gian vì không có cửa sổ trong di động của tôi. Điều duy nhất tôi thực sự nhất định là tưởng tượng của tôi thoát là không có thật. Đôi khi nó giống như đêm nay và Sáu đã đến để cứu tôi, lần khác nó là John, và lần khác tôi đã phát triển di sản của riêng tôi và tôi bay ra khỏi tế bào của tôi, thất bại thảm hại Mogadorians như tôi đi. Đó là tất cả tưởng tượng. Chỉ cần một cách để tâm lo lắng của tôi để vượt qua thời gian. Nệm mồ hôi ướt với lò xo bị hỏng mà đào vào lưng tôi? Đó là thực tế. Các chuột rút ở chân của tôi và đau lưng của tôi? Đó là thực tế, quá. Tôi với lấy xô nước trên sàn nhà bên cạnh tôi. Một nhân viên bảo mang đến cho các thùng mỗi ngày một lần cùng với một chiếc bánh sandwich pho mát. Nó không phải chính xác dịch vụ phòng, mặc dù, như xa như tôi có thể nói, tôi là tù nhân chỉ được tổ chức trong các tế bào này khối nó chỉ hàng và các hàng của các tế bào rỗng nối với nhau bằng lối đi thép, và tôi một mình. Người bảo vệ luôn bộ xô xuống ngay bên cạnh nhà vệ sinh bằng thép không gỉ di động của tôi, và tôi luôn luôn kéo cái thùng lên bên cạnh giường của tôi, điều gần nhất tôi nhận được để tập thể dục. Tôi ăn bánh sandwich ngay lập tức, tất nhiên. Tôi không nhớ những gì nó cảm thấy như không bị chết đói. Pho mát chế biến bánh mì cũ, một nhà vệ sinh mà không có một chỗ ngồi, và cô lập hoàn toàn. Đó là cuộc sống của tôi. Khi tôi lần đầu tiên đến đây, tôi đã cố gắng để theo dõi thường xuyên bảo vệ đến để tôi có thể giữ số của ngày, nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng họ quên về tôi. Hoặc bỏ qua cho tôi về mục đích. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là họ sẽ chỉ để lại tôi đến đây để bỏ đi, mà tôi sẽ chỉ đi ra từ tình trạng mất nước, thậm chí không nhận ra rằng tôi đang sống giây phút cuối cùng của tôi. Tôi muốn có nhiều thà chết tự do, chống Mogadorians. Hoặc, tốt hơn, không chết cả. Tôi lấy một róc rách sâu, nước rỉ hương vị ấm áp. Đó là kinh tởm, nhưng tôi có thể làm việc một số độ ẩm trở lại vào miệng của tôi. Tôi căng cánh tay của tôi ở trên đầu tôi, khớp popping để phản đối. Một choáng váng đau xuất phát từ cổ tay của tôi, tôi căng kéo tại các mô sẹo vẫn còn tươi có. Và đó là khi tâm trí của tôi bắt đầu lang thang một lần nữa, thời gian này không thành tưởng tượng, nhưng bộ nhớ. Tôi nghĩ về West Virginia mỗi ngày. Tôi sống lại nó. Tôi nhớ như tên bắn qua những đường hầm, ôm chặt lấy mà đá đỏ Chín đã cho tôi mượn, chiếu ánh sáng ngoài hành tinh của nó trên hàng chục cửa tế bào. Trong mỗi một tôi hy vọng sẽ tìm thấy cha tôi, và mỗi lần tôi đã thất vọng. Sau đó, Mog đến, cắt tôi khỏi John và Nine. Tôi nhớ những nỗi sợ hãi đến từ khi tách ra từ những người khác-có lẽ họ có thể chống lại nhiều Mog và Piken với di sản của họ. Thật không may, tất cả tôi đã có được một Mog Blaster bị đánh cắp. Tôi đã làm tốt nhất có thể, chụp bất kỳ Mog rằng đã quá gần, tất cả trong khi cố gắng tìm cách quay trở về John và Nine. Tôi có thể nghe thấy John hét lên tên của tôi ở trên tất cả các trận đánh. Ông đã được đóng, nếu chúng ta không được ngăn cách bởi một đám quái vật ngoài hành tinh. Đuôi của một con quái vật quất trên đôi chân của tôi. Bàn chân của tôi đã đi ra ngoài từ dưới tôi. Tôi bị mất độ bám của tôi trên đá Chín và đã sụp xuống đất. Tôi đánh vào mặt đầu tiên, mở ra một vết thương ở trên lông mày của tôi. Máu ngay lập tức bắt đầu nhỏ giọt vào mắt tôi. Một nửa mù, tôi bò cho trang bìa. Tất nhiên, xem xét các vệt may mắn tôi đã được trên kể từ khi đến ở Tây Virginia, nó không phải là đáng ngạc nhiên rằng tôi đã kết thúc ngay tại bàn chân của một chiến binh Mogadorian. Ông nhắm Blaster nhìn tôi, có thể đã giết tôi ngay sau đó, nhưng xem xét lại trước khi kéo cò. Thay vì đi săn bắn tôi xuống, anh lốp tôi trên ngôi đền bằng báng súng. Tất cả mọi thứ đã đi đen. Tôi tỉnh dậy treo từ trần nhà bằng chuỗi dày. Vẫn còn trong hang động, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể nói họ muốn đưa tôi sâu hơn, đến một khu vực an toàn hơn. Bụng tôi bị chìm khi tôi nhận ra các hang động vẫn đứng ở tất cả, mà tôi đang bị giam tù đã làm những gì mà có nghĩa là về John và Nine? Nếu họ nhận ra? Tôi không có nhiều sức mạnh trong tay chân của tôi, nhưng tôi đã cố gắng kéo chống lại các chuỗi anyway. Không có cung cấp cho. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và ngột ngạt. Tôi sắp khóc ra khi một Mogadorian lớn sải bước vào phòng. Phần lớn nhất











































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: