In 1882 the British occupied Egypt. Although they claimed they would w dịch - In 1882 the British occupied Egypt. Although they claimed they would w Việt làm thế nào để nói

In 1882 the British occupied Egypt.

In 1882 the British occupied Egypt. Although they claimed they would withdraw their troops, the British remained, they said, at the request of the khedive, the ruler they had installed. The U.S. Army Area Handbook aptly describes the British decision to stay:

At the outset of the occupation, the British government declared its intention to withdraw its troops as soon as possible. This could not be done, however, until the authority of the khedive was restored. Eventually, the British realized that these two aims were incompatible because the military intervention, which Khedive Tawfiq supported and which prevented his overthrow, had undermined the authority of the ruler. Without the British presence, the khedival government would probably have collapsed.

The British would remain in Egypt for 70 years until Gamel Abdel Nasser's nationalist revolt tossed them out. They would grant Egypt nominal independence in 1922, but in order to maintain their hold over the Suez Canal, the gateway to British India and Asia, they would retain control over Egypt's finances and foreign policy.

On Sept. 13, 2007, George W. Bush issued his report to the nation on the progress of "the surge" in Iraq. Echoing the British in Egypt, he promised "a reduced American presence" in Iraq, but he added ominously that "Iraqi leaders from all communities … understand that their success will require U.S. political, economic, and security engagement that extends beyond my presidency. These Iraqi leaders have asked for an enduring relationship with America. And we are ready to begin building that relationship -- in a way that protects our interests in the region and requires many fewer American troops." (Emphasis mine.) In other words, Iraqi leaders who owe their positions to the U.S. occupation want the Americans to stay indefinitely, and Bush is ready to oblige them, albeit with a smaller force.

British Prime Minister William Gladstone insisted in 1882 that the British would not make Egypt a colony. He wanted, his private secretary recorded, "to give scope to Egypt for the Egyptians were this feasible and attainable without risk." But that appeared too risky, and Egypt quickly became part of the British Empire. Bush, too, has insisted that the United States is not engaged in imperialism. America is not "an imperial power," but a "liberating power," he has declared. But Bush's denial rings as hollow as Gladstone's. What Bush has done in Iraq, rather than what he says he has done, is to revive an imperialist foreign policy, reminiscent of the British and French in the Middle East, and of the kind that the United States practiced briefly under William McKinley and Theodore Roosevelt.

Bush's foreign policy has been variously described as unilateralist, militarist, and hyper-nationalist. But the term that fits it best is imperialist. That's not because it is the most incendiary term, but because it is the most historically accurate. Bush's foreign policy was framed as an alternative to the liberal internationalist policies that Woodrow Wilson espoused and that presidents from Franklin D. Roosevelt to Bill Clinton tried to put into effect as an alternative to the imperialist strategies that helped cause two world wars and even the Cold War. Bush's foreign policy represents a return not to the simple unilateralism of 19th-century American foreign policy, but to the imperial strategy that the great powers of Europe -- and, for a brief period, America, too -- followed and that resulted in utter disaster.

There have been empires since the dawn of history, but the term "imperialism," and its modern practice, originated in the late 19th century. During that time, Britain and the major European powers struggled to carve up the less developed world into colonies, protectorates, and spheres of influence. The new empires spawned during this period didn't consist of "settler colonies" like the original American colonies or Australia, but indigenous possessions like British India or French Indochina. The United States got into the great game in 1898 when, after successfully ousting Spain from Cuba and the Pacific, the McKinley administration, prodded by Theodore Roosevelt and Henry Cabot Lodge, decided to annex the Philippines.

There were two kinds of imperial rule: direct, where the colonial power assigned an administrator -- a viceroy or proconsul -- who ran the country directly; and indirect, where the colonial power used its financial and military power to prop up a native administration that did its bidding and to prevent the rise of governments that did not. The latter kind of imperial rule was developed by the United States in Cuba in 1901 after Roosevelt's Secretary of War Elihu Root realized that direct rule could bring war and rebellion, as it had done, to the McKinley administration's surprise, in the Philippines. The British later adopted this kind of imperial rule in Egypt and Iraq.

The impetus for the growth of empires in the 19th century was economic. Britain and the imperial powers sought secure access to raw materials, including rubber, cotton, and foodstuffs -- oil would come later -- and to outlets for capital investment in railroads and other major projects. As their colonial investments grew, they tried to erect an international system of islands and port facilities and canals that could protect their trade routes. (The U.S. originally saw the Philippines as a stepping stone to the lucrative Chinese market.) But the impetus wasn't only economic. By the early 20th century, as the countries strove to divide up the globe, the acquisition of colonies became a source of national power and prestige, and acquired its own elaborate and malignant ideological justification. It gained a life of its own.

This growth of imperialism eventually created the conditions for its undoing. By encouraging not merely trade rivalry, but growing competition for national power -- epitomized in the pre–World War I naval arms race between Britain and Germany -- imperialism helped spawn wars among the great powers themselves. The rivalry between top dog England and challenger Germany, and between Germany and Austria, on the one hand, and France and Russia, on the other, contributed to the outbreak of World War I. The Second World War also represented, among other things, an attempt by the Axis powers, a subordinate group of capitalist nations, to redivide the world at the expense of the U.S., Great Britain, France, and the USSR. And the Cold War stemmed from the attempt by the Soviet Union, one of the most vocal critics of Western imperialism, to fulfill the imperial dreams of Czarist Russia by expanding westward and to the south.

In addition, the system of imperialism spawned nationalist and anti-imperialist movements in the colonies themselves. Some of these movements, particularly in the Middle East, had a religious coloration. Others took their ideology from Soviet or Chinese communism or from the Wilsonian vision of national self-determination. These movements made it difficult, and finally impossible, for the imperial powers to maintain their control.

In the United States, Woodrow Wilson came to realize the pitfalls of imperialism not only from the six-year war with the Filipino rebels and Wilson's own unsuccessful intervention in Mexico in 1914, but also from the outbreak of World War I, which Wilson privately blamed on imperial rivalry. After World War I, Wilson set out to create new international arrangements to replace those of imperialism. Wilson sought an agreement among the great powers through the League of Nations to prevent new conquests and wars over conquests. He wanted to phase out the existing imperialism through "mandates" that would put countries, and groups of countries, that had no vested interest in acquiring colonies in charge of assisting colonies in making the transition to self-government. And Wilson favored economic agreements to ease conflicts over access to markets and raw materials.

Wilson didn't think the United States should abandon the leadership role it acquired at the end of World War I. But he wanted the United States to exercise it through international institutions that could ensure a peaceful world in which the United States would not have to prepare perpetually for war and in which America's vaunted economic superiority could come to the fore. Wilson failed to win over his European counterparts and the Republicans at home. But during and after World War II, Franklin Roosevelt and Harry Truman attempted to put Wilson's liberal internationalism into practice. It was embodied not only in the U.N., but in the IMF, World Bank, and GATT agreements, and in America's multilateral approach to the Cold War.

Roosevelt had planned to force Britain and France to divest themselves of their empires -- the new U.N. had a "trusteeship" system for that purpose -- but American resolve was blunted by the onset of the Cold War. Faced with Soviet support for anti-imperialist movements in Africa, Asia, and the Middle East, the United States sided with the former colonial powers. That policy came to a disastrous culmination in the Vietnam war, which was an outgrowth of American support for French colonialism. The American defeat in Vietnam dealt a fatal blow to U.S. attempts to prop up the Western imperialism. Subsequently, Portugal's colonies in Africa gained their independence. That left only the Soviet empire. When it collapsed in the early 1990s, the age of empire was over.

There were still colonies and quasi-colonies like Chechnya or Tibet, but they were contested extensions of the larger power itself. Some political scientists in the United States and Europe claimed that America remained an imperial power because of its worldwide system of military bases and its clout in international financial institutions, but while America was capable of influencing governments, it could no longer exercise a veto over critical regimes coming
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Năm 1882 Anh chiếm đóng Ai Cập. Mặc dù họ tuyên bố họ sẽ rút quân đội của họ, người Anh, họ nói, ở lại yêu cầu của khedive, người cai trị mà họ đã cài đặt. Cẩm nang tích quân đội Hoa Kỳ aptly mô tả anh quyết định ở lại:Tại outset việc chiếm đóng, chính phủ Anh tuyên bố ý định rút quân đội của mình càng sớm càng tốt. Điều này có thể không được thực hiện, Tuy nhiên, cho đến khi thẩm quyền của khedive đã được phục hồi. Cuối cùng, anh nhận ra rằng các mục tiêu hai là không tương thích vì sự can thiệp quân sự, mà Tawfiq Khedive hỗ trợ và đó ngăn cản lật đổ ông, đã làm suy yếu quyền lực của người cai trị. Mà không có sự hiện diện của Anh, chính phủ khedival có lẽ sẽ đã sụp đổ.Anh sẽ vẫn ở Ai Cập trong 70 năm cho đến khi cuộc nổi dậy quốc gia Gamel Abdel Nasser tossed chúng ra. Họ sẽ trao độc lập trên danh nghĩa của Ai cập vào năm 1922, nhưng để duy trì tổ chức của họ qua kênh đào Suez, cửa ngõ vào Ấn Độ thuộc Anh và Châu á, họ sẽ giữ lại quyền kiểm soát trên của Ai cập tài chính và chính sách đối ngoại.Ngày 13 tháng 9 năm 2007, George W. Bush đã ban hành báo cáo của mình cho quốc gia về tiến độ của "the surge" tại Iraq. Lặp lại người Anh ở Ai Cập, ông đã hứa "giảm Mỹ mặt" ở Iraq, nhưng ông nói thêm ominously mà "nhà lãnh đạo Iraq từ tất cả cộng đồng... hiểu rằng thành công của họ sẽ yêu cầu U.S. chính trị, kinh tế, và cam kết bảo mật mà kéo dài quá tổng thống của tôi. Các nhà lãnh đạo Iraq đã yêu cầu cho một mối quan hệ lâu dài với Mỹ. "Và chúng tôi đã sẵn sàng để bắt đầu xây dựng mối quan hệ đó--trong một cách mà bảo vệ lợi ích của chúng tôi trong khu vực và đòi hỏi nhiều quân đội ít người Mỹ." (Nhấn mạnh mỏ) Nói cách khác, nhà lãnh đạo Iraq nợ của vị trí chiếm đóng Mỹ muốn người Mỹ để giữ vô thời hạn, và tổng thống Bush đã sẵn sàng để giúp đỡ họ, mặc dù với một lực lượng nhỏ hơn.Tướng William Gladstone khẳng định năm 1882 rằng người Anh sẽ không làm cho Ai Cập một thuộc địa. Ông muốn, ghi lại thư ký riêng của mình, "để cung cấp cho phạm vi đến Ai Cập cho người Ai Cập đã được điều này khả thi và đạt được mà không có rủi ro." Nhưng mà xuất hiện quá nguy hiểm, và Ai Cập một cách nhanh chóng trở thành một phần của Đế quốc Anh. Tổng thống Bush, quá, đã khẳng định rằng Hoa Kỳ không được tham gia trong Đế quốc. Mỹ không phải là "một quyền lực đế quốc", nhưng một "giải phóng sức mạnh", ông đã tuyên bố. Nhưng Bush từ chối nhẫn rỗng như Gladstone's. Những gì tổng thống Bush đã làm trong Iraq, chứ không phải là những gì ông nói ông đã làm, là để khôi phục một đế quốc chính sách đối ngoại, gợi nhớ của Anh và Pháp ở Trung Đông, và các loại Hoa Kỳ thực hiện một thời gian ngắn theo William McKinley và Theodore Roosevelt.Chính sách đối ngoại của tổng thống Bush đã được mô tả khác nhau như unilateralist, militarist, và siêu quốc gia. Nhưng thuật ngữ phù hợp với nó tốt nhất là Đế quốc. Đó là không phải vì nó là một thuật ngữ đặt gây cháy, nhưng vì nó là chính xác nhất trong lịch sử. Chính sách đối ngoại của tổng thống Bush đã được đóng khung như là một thay thế cho các chính sách tự do Quốc tế rằng Woodrow Wilson tán thành và rằng tổng thống Franklin D. Roosevelt đến Bill Clinton đã cố gắng đưa vào có hiệu lực như là một thay thế cho những chiến lược đế quốc đã giúp cuộc chiến tranh thế giới hai nguyên nhân và ngay cả cuộc chiến tranh lạnh. Chính sách đối ngoại của Bush đại diện cho một trở về không để unilateralism thế kỷ 19 người Mỹ chính sách đối ngoại, đơn giản, nhưng để chiến lược đế quốc mà các cường quốc châu Âu -, và một thời gian ngắn, Mỹ, quá - theo và đó dẫn đến thiên tai utter.Đã có đế chế kể từ khi bình minh của lịch sử, nhưng thuật ngữ "Đế quốc", và thực hành hiện đại, có nguồn gốc ở cuối thế kỷ 19. Trong thời gian đó, Anh và các cường quốc châu Âu đấu tranh để carve lập các nước kém phát triển thành thuộc địa, tạo và ảnh hưởng của lĩnh vực. Các đế quốc mới sinh ra trong giai đoạn này không bao gồm "người định cư thuộc địa" như ban đầu thuộc địa Mỹ hay Úc, nhưng các tài sản bản địa như Ấn Độ thuộc Anh hay Đông Dương thuộc Pháp. Hoa Kỳ đã nhận ra các trò chơi tuyệt vời năm 1898 khi, sau khi thành công ousting Tây Ban Nha từ Cuba và Thái Bình Dương, chính quyền McKinley, prodded bởi Theodore Roosevelt và Henry Cabot Lodge, quyết định sát nhập Philippines.Đã có hai loại đế quyền: trực tiếp, nơi mà sức mạnh thực dân chỉ định quản trị viên--một phó vương hoặc tổng đốc--những người chạy nước trực tiếp; và gián tiếp, nơi mà sức mạnh thực dân sử dụng quyền lực tài chính và quân sự của mình để chống đỡ lên một chính quyền bản địa đã đặt giá thầu của mình và để ngăn chặn sự nổi lên của chính phủ đã không. Loại đế quyền, sau này được phát triển bởi Hoa Kỳ ở Cuba năm 1901 sau khi Roosevelt của thư ký của chiến tranh Elihu Root nhận ra rằng quy tắc trực tiếp có thể mang lại cho chiến tranh và cuộc nổi dậy, như nó đã làm, để bất ngờ của chính quyền McKinley, ở Philippin. Người Anh sau đó đã thông qua hình thức này của Đế quốc cai trị Ai Cập và Iraq.Những động lực cho sự phát triển của Đế quốc trong thế kỷ 19 là kinh tế. Anh và các cường quốc đế quốc tìm kiếm an toàn quyền truy cập vào nguyên liệu, bao gồm cả cao su, bông, và thực phẩm - dầu sẽ đến sau này - và đến các đại lý cho vốn đầu tư trong ngành đường sắt và các dự án lớn khác. Khi đầu tư thuộc địa của họ lớn, họ đã cố gắng để xây dựng một hệ thống quốc tế của hòn đảo và cơ sở hải cảng và kênh mà có thể bảo vệ con đường giao thương của họ. (Hoa Kỳ ban đầu được nhìn thấy Việt Nam là một bước đá để thị trường Trung Quốc hấp dẫn.) Nhưng những động lực không chỉ kinh tế. Đầu thế kỷ 20, khi các quốc gia strove để chia lên toàn cầu, việc mua lại của thuộc địa đã trở thành một nguồn của sức mạnh quốc gia và uy tín, và chuyển giao của riêng của nó biện minh tư tưởng xây dựng và ác tính. Nó đã đạt được một cuộc sống riêng của mình.Sự tăng trưởng này của Đế quốc cuối cùng đã tạo điều kiện cho suy vi của nó. Bằng cách khuyến khích không chỉ đơn thuần là sự cạnh tranh thương mại, nhưng cuộc cạnh tranh ngày càng tăng cho điện quốc gia - epitomized trong cuộc chiến tranh trước-thế giới tôi chạy đua vũ trang hải quân giữa Anh và Đức - chủ nghĩa đế quốc đã giúp đẻ trứng cuộc chiến tranh giữa các cường quốc mình. Sự cạnh tranh giữa đầu chó Anh và thách thức Đức, và giữa Đức và áo, một mặt, và Pháp và Nga, mặt khác, đóng góp cho sự bùng nổ của chiến tranh thế giới thứ nhất. Chiến tranh thế giới thứ hai cũng đại diện, trong số những thứ khác, một nỗ lực của các cường quốc phe trục, một nhóm phụ thuộc quốc gia tư bản, để redivide thế giới tại chi phí của Hoa Kỳ, Anh, Pháp và Liên Xô. Và cuộc chiến tranh lạnh bắt nguồn từ nỗ lực của Liên Xô, một trong các nhà phê bình giọng hát nhất của Đế quốc phương Tây, để hoàn thành giấc mơ đế quốc của Czarist Nga bằng cách mở rộng về phía Tây và phía Nam.Ngoài ra, Hệ thống của Đế quốc sinh ra phong trào quốc gia và chống đế quốc tại các thuộc địa bản thân. Một số các phong trào, đặc biệt là ở Trung Đông, có một màu sắc tôn giáo. Những người khác đã tư tưởng của họ từ chủ nghĩa cộng sản Xô viết hoặc tiếng Trung hoặc từ có tầm nhìn của quốc gia tự quyết. Các phong trào đã làm cho nó khó khăn, và cuối cùng không thể, cho các cường quốc đế quốc để duy trì kiểm soát của họ.Tại Mỹ, Woodrow Wilson đến để nhận ra những cạm bẫy của Đế quốc không chỉ từ cuộc chiến sáu năm với các phiến quân Philippines và sự can thiệp không thành công của Wilson ở Mexico năm 1914, mà còn từ sự bùng nổ của thế chiến I, Wilson tư nhân cho rằng đế quốc ganh đua. Sau khi chiến tranh thế giới thứ nhất, Wilson đặt ra để tạo ra sự sắp xếp quốc tế mới để thay thế những người của chủ nghĩa đế quốc. Wilson đã tìm kiếm một thỏa thuận giữa các cường quốc thông qua hội quốc Liên để ngăn chặn các cuộc chinh phục mới và cuộc chiến tranh trong cuộc chinh phục. Ông muốn giai đoạn ra đế quốc sẵn có thông qua "nhiệm vụ" mà sẽ đưa quốc gia, và các nhóm quốc gia, trong đó có quyền không quan tâm đến việc mua các thuộc địa chịu trách nhiệm hỗ trợ thuộc địa trong việc đưa ra sự chuyển tiếp đến chính phủ tự quản. Và Wilson ưa chuộng các thỏa thuận kinh tế để giảm bớt cuộc xung đột trên quyền truy cập vào thị trường và nguyên liệu.Wilson didn't think the United States should abandon the leadership role it acquired at the end of World War I. But he wanted the United States to exercise it through international institutions that could ensure a peaceful world in which the United States would not have to prepare perpetually for war and in which America's vaunted economic superiority could come to the fore. Wilson failed to win over his European counterparts and the Republicans at home. But during and after World War II, Franklin Roosevelt and Harry Truman attempted to put Wilson's liberal internationalism into practice. It was embodied not only in the U.N., but in the IMF, World Bank, and GATT agreements, and in America's multilateral approach to the Cold War.Roosevelt had planned to force Britain and France to divest themselves of their empires -- the new U.N. had a "trusteeship" system for that purpose -- but American resolve was blunted by the onset of the Cold War. Faced with Soviet support for anti-imperialist movements in Africa, Asia, and the Middle East, the United States sided with the former colonial powers. That policy came to a disastrous culmination in the Vietnam war, which was an outgrowth of American support for French colonialism. The American defeat in Vietnam dealt a fatal blow to U.S. attempts to prop up the Western imperialism. Subsequently, Portugal's colonies in Africa gained their independence. That left only the Soviet empire. When it collapsed in the early 1990s, the age of empire was over.Vẫn còn thuộc địa và các thuộc quasi-địa như Chechnya hoặc Tibet, nhưng họ đã là tranh cãi Tiện ích mở rộng của sức mạnh lớn hơn bản thân. Một số các nhà khoa học chính trị tại Hoa Kỳ và châu Âu cho rằng America vẫn là một sức mạnh triều đình bởi vì hệ thống trên toàn thế giới của căn cứ quân sự và ảnh hưởng trong các tổ chức tài chính quốc tế, nhưng trong khi Mỹ đã có khả năng ảnh hưởng đến chính phủ, nó không còn có thể tập thể dục một quyền phủ quyết trên chế độ quan trọng đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Năm 1882, người Anh chiếm đóng Ai Cập. Mặc dù họ tuyên bố họ sẽ rút quân, người Anh ở lại, họ cho biết, theo yêu cầu của các hàm phó vương ở Ai cập, người cai trị họ đã cài đặt. Cẩm nang Area quân đội Mỹ khéo léo mô tả quyết định của Anh ở lại: Ngay từ đầu của nghề nghiệp, chính phủ Anh tuyên bố ý định rút quân càng sớm càng tốt. Điều này không thể được thực hiện, tuy nhiên, cho đến khi chính quyền của hàm phó vương ở Ai cập đã được khôi phục. Cuối cùng, người Anh nhận ra rằng hai mục tiêu này là không phù hợp vì sự can thiệp quân sự, trong đó hàm phó vương ở Ai cập Tawfiq hỗ trợ và ngăn chặn mà lật đổ, đã làm suy yếu quyền lực của nhà vua. Nếu không có sự hiện diện của Anh, chính phủ khedival lẽ sẽ sụp đổ. Anh sẽ vẫn ở Ai Cập trong 70 năm cho đến khi cuộc nổi dậy của dân tộc Gamel Abdel Nasser của ném chúng ra. Họ sẽ cấp cho Ai Cập độc lập trên danh nghĩa vào năm 1922, nhưng để duy trì vững chắc tại kênh đào Suez, cửa ngõ Ấn Độ thuộc Anh và châu Á, họ sẽ giữ lại quyền kiểm soát tài chính của Ai Cập và chính sách đối ngoại. Ngày 13 tháng 9 2007, George W. Bush đã ban hành báo cáo của mình cho đất nước về tiến độ của "sự bùng nổ" ở Iraq. Nhắc lại lời Anh tại Ai Cập, ông đã hứa "một giảm sự hiện diện của Mỹ" ở Iraq, nhưng ông nói thêm Đáng ngại rằng "các nhà lãnh đạo Iraq từ tất cả các cộng đồng ... hiểu rằng thành công của họ sẽ yêu cầu Mỹ chính trị, kinh tế, an ninh và tham gia kéo dài vượt quá tổng thống của tôi. Những các nhà lãnh đạo Iraq đã yêu cầu cho một mối quan hệ lâu dài với Mỹ và chúng tôi đã sẵn sàng để bắt đầu xây dựng mối quan hệ -.. một cách để bảo vệ lợi ích của chúng tôi trong khu vực và đòi hỏi nhiều ít binh lính Mỹ " (Tôi nhấn mạnh). Nói cách khác, các nhà lãnh đạo Iraq đang nợ các vị trí của họ để chiếm đóng của Mỹ muốn Mỹ ở lại vô thời hạn, và Bush đã sẵn sàng để bắt buộc họ, mặc dù với một lực lượng nhỏ hơn. Thủ tướng Anh William Gladstone khẳng định vào năm 1882 rằng Anh sẽ không làm cho Ai Cập một thuộc địa. Ông muốn, thư ký riêng của ông ghi lại, "để cho phạm vi đến Ai Cập cho Ai Cập là những này khả thi và có thể đạt được mà không có rủi ro." Nhưng đó xuất hiện quá rủi ro, và Ai Cập nhanh chóng trở thành một phần của Đế quốc Anh. Bush cũng đã khẳng định rằng Hoa Kỳ không tham gia vào chủ nghĩa đế quốc. Mỹ không phải là "một đế quốc," nhưng một "sức mạnh giải phóng," ông tuyên bố. Nhưng chiếc nhẫn từ chối của ông Bush là rỗng như Gladstone. Những gì Bush đã làm tại Iraq, hơn là những gì ông nói rằng ông đã làm, là làm sống lại một chính sách ngoại giao của đế quốc, gợi nhớ của người Pháp và người Anh ở Trung Đông, và các loại rằng Hoa Kỳ thực tập ngắn ngủi với William McKinley và Theodore Roosevelt. chính sách đối ngoại của Tổng thống Bush đã được mô tả khác nhau như đơn phương, quân phiệt, và siêu quốc gia. Nhưng hạn phù hợp với nó tốt nhất là chủ nghĩa đế quốc. Đó không phải vì nó là thuật ngữ gây cháy nhất, nhưng vì nó là lịch sử chính xác nhất. Chính sách đối ngoại của Tổng thống Bush đã được đóng khung để thay thế cho các chính sách quốc tế chủ nghĩa tự do mà Woodrow Wilson và tán thành rằng tổng thống từ Franklin D. Roosevelt để Bill Clinton đã cố gắng để đưa vào tác dụng như là một thay thế cho các chiến lược của đế quốc mà đã gây ra hai cuộc chiến tranh thế giới và ngay cả những Lạnh War. Chính sách đối ngoại của Tổng thống Bush đại diện cho một sự trở lại không đơn giản đến chủ nghĩa đơn phương của chính sách đối ngoại của Mỹ trong thế kỷ 19, nhưng với chiến lược của đế quốc mà các cường quốc châu Âu - và, trong một thời gian ngắn, Mỹ, quá - theo và dẫn đến hoàn toàn thảm họa. Đã có đế chế từ buổi bình minh của lịch sử, nhưng thuật ngữ "chủ nghĩa đế quốc", và thực hành hiện đại của nó, bắt nguồn từ cuối thế kỷ 19. Trong thời gian đó, Anh và các cường quốc châu Âu vật lộn để khắc lên thế giới kém phát triển thành thuộc địa, bảo hộ, và khu vực ảnh hưởng. Các đế chế mới sinh ra trong giai đoạn này không bao gồm các "khu định cư" như các thuộc địa ban đầu của Mỹ hoặc Úc, nhưng sở hữu bản địa như Anh Ấn Độ hay Đông Dương thuộc Pháp. Hoa Kỳ đã vào các trò chơi tuyệt vời trong năm 1898 khi, sau khi thành công và hạ gục Tây Ban Nha từ Cuba và Thái Bình Dương, chính quyền McKinley, thúc giục bởi Theodore Roosevelt và Henry Cabot Lodge, quyết định sáp Philippines. Có hai loại quy tắc hoàng: trực tiếp , nơi mà quyền lực thực dân được giao một quản trị viên - một vị phó vương hay tổng đốc - người chạy nước trực tiếp; và gián tiếp, nơi mà quyền lực thực dân sử dụng quyền lực tài chính và quân sự của mình để chống đỡ một chính quyền bản địa mà đã đấu thầu và để ngăn chặn sự gia tăng của các chính phủ mà đã không. Sau lại sự cai trị của đế quốc được phát triển bởi Hoa Kỳ trong Cuba năm 1901 sau khi Roosevelt của Bộ trưởng Chiến tranh Elihu rễ nhận ra rằng sự cai trị trực tiếp có thể mang lại chiến tranh và nổi loạn, vì nó đã làm, trước sự ngạc nhiên của chính quyền McKinley, ở Philippines. Anh sau đó thông qua hình thức này cai trị đế quốc ở Ai Cập và Iraq. Các động lực cho sự tăng trưởng của các đế quốc trong thế kỷ 19 là kinh tế. Anh và các thế lực đế quốc tìm cách truy cập an toàn vào nguyên liệu, bao gồm cao su, bông, và thực phẩm - dầu sẽ đến sau - và tới các cửa hàng để đầu tư vốn vào các tuyến đường sắt và các dự án lớn khác. Khi đầu tư thuộc địa của họ tăng lên, họ đã cố gắng để xây dựng một hệ thống quốc tế của các đảo, cảng và các kênh rạch có thể bảo vệ các tuyến đường thương mại của họ. (Hoa Kỳ ban đầu thấy Philippines như một bước đệm để thị trường béo bở của Trung Quốc.) Nhưng những động lực không chỉ về kinh tế. Đến đầu thế kỷ 20, như các nước vẫn cố gắng để phân chia thế giới, việc mua lại các thuộc địa đã trở thành một nguồn điện quốc gia và uy tín, và có được biện minh về ý thức hệ phức tạp và ác tính riêng của mình. Nó đã đạt được một cuộc sống riêng của nó. Sự tăng trưởng này của chủ nghĩa đế quốc cuối cùng tạo ra các điều kiện để hoàn tác của mình. Bằng cách khuyến khích không chỉ đơn thuần là sự cạnh tranh thương mại, nhưng sự cạnh tranh quyền lực quốc gia - hình ảnh thu nhỏ trong trước Thế chiến I chạy đua vũ trang hải quân giữa Anh và Đức - chủ nghĩa đế quốc góp phần sinh ra chiến tranh giữa các đại cường quốc mình. Sự đối đầu giữa con chó cao nhất nước Anh và đối thủ Đức, và giữa Đức và Áo, một mặt, và Pháp và Nga, mặt khác, góp phần vào sự bùng nổ của Thế chiến I. Chiến tranh thế giới thứ hai cũng được đại diện, trong số những thứ khác, một nỗ lực của phe Trục, một nhóm cấp dưới của các quốc gia tư bản chủ nghĩa, để redivide thế giới tại các chi phí của Mỹ, Anh, Pháp và Liên Xô. Và Chiến tranh Lạnh bắt nguồn từ nỗ lực của Liên Xô, một trong những người chỉ trích nhất của chủ nghĩa đế quốc phương Tây, để thực hiện ước mơ của hoàng Czarist Nga bằng cách mở rộng về phía tây và phía nam. Ngoài ra, hệ thống của chủ nghĩa đế quốc sinh ra dân tộc và chống phong trào -imperialist ở các thuộc địa tự. Một số trong các phong trào, đặc biệt là ở Trung Đông, có một màu sắc tôn giáo. Những người khác mất ý thức hệ của họ từ cộng sản Xô Viết hay Trung Quốc hoặc từ tầm nhìn Wilson tự quyết dân tộc. Những phong trào này đã gây khó khăn, và cuối cùng là không thể, cho các thế lực đế quốc để duy trì kiểm soát của họ. Tại Mỹ, Woodrow Wilson đã nhận ra những cạm bẫy của chủ nghĩa đế quốc không chỉ từ các cuộc chiến tranh sáu năm với các phiến quân Philippines và can thiệp không thành công riêng của Wilson ở Mexico vào năm 1914, mà còn từ sự bùng nổ của Thế chiến I, mà Wilson nhân đổ lỗi cho sự cạnh tranh của đế quốc. Sau Thế chiến thứ nhất, Wilson lập ra để tạo ra các thỏa thuận quốc tế mới để thay thế những người của chủ nghĩa đế quốc. Wilson đã đi tìm một thỏa thuận giữa các cường quốc thông qua Hội Quốc để ngăn chặn những cuộc chinh phục mới và chiến tranh qua những cuộc chinh phục. Ông muốn loại bỏ dần các đế quốc hiện có thông qua "nhiệm vụ" mà sẽ đưa quốc gia, và các nhóm nước, mà không có lợi ích gì trong việc đạt được các thuộc địa phụ trách việc hỗ trợ các thuộc địa trong quá trình chuyển đổi để tự trị. Và Wilson ủng hộ hiệp định kinh tế để giảm bớt xung đột về tiếp cận thị trường và nguyên liệu thô. Wilson đã không nghĩ rằng Hoa Kỳ cần phải từ bỏ vai trò lãnh đạo của nó có được vào cuối Thế chiến I. Nhưng ông ta muốn Hoa Kỳ để thực hiện nó thông qua quốc tế các tổ chức có thể đảm bảo một thế giới hòa bình, trong đó Hoa Kỳ sẽ không cần phải chuẩn bị cho chiến tranh và vĩnh viễn trong đó ưu kinh tế được tụng ca của Mỹ có thể đến mui. Wilson đã thất bại để giành chiến thắng hơn các đối tác châu Âu của ông và đảng Cộng hòa tại nhà. Nhưng trong và sau chiến tranh thế giới II, Franklin Roosevelt và Harry Truman đã thử cố gắng quốc tế tự do của Wilson vào thực tế. Nó được thể hiện không chỉ ở Liên Hợp Quốc, nhưng trong IMF, Ngân hàng Thế giới và các hiệp định GATT, và trong cách tiếp cận đa phương của Mỹ đến chiến tranh lạnh. Roosevelt đã lên kế hoạch để buộc nước Anh và Pháp để gạt bỏ bản thân của các đế quốc của họ - LHQ mới có một hệ thống "ủy thác" cho mục đích đó - nhưng quyết tâm của Mỹ bị khựng lại bởi sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh. Đối mặt với sự hỗ trợ của Liên Xô cho phong trào chống chủ nghĩa đế quốc ở châu Phi, châu Á và Trung Đông, Hoa Kỳ đứng về phía các cường quốc thực dân cũ. Chính sách đó đến một đỉnh cao sự thảm hại trong cuộc chiến tranh Việt Nam, đó là một kết quả tự nhiên của Mỹ hỗ trợ cho chế độ thực dân Pháp. Sự thất bại của Mỹ ở Việt Nam đã giáng một đòn chí tử vào Mỹ nỗ lực để chống đỡ cho chủ nghĩa đế quốc phương Tây. Sau đó, các thuộc địa của Bồ Đào Nha ở châu Phi giành được độc lập của họ. Đó chỉ còn lại đế chế Xô. Khi nó sụp đổ vào đầu những năm 1990, thời đại của đế chế đã qua. Vẫn còn thuộc địa và bán thuộc địa như Chechnya hoặc Tây Tạng, nhưng họ đã tranh phần mở rộng của điện lớn hơn chính nó. Một số nhà khoa học chính trị tại Hoa Kỳ và châu Âu tuyên bố rằng nước Mỹ vẫn là một quyền lực đế quốc vì hệ thống trên toàn thế giới của các căn cứ quân sự và ảnh hưởng của nó trong các tổ chức tài chính quốc tế, nhưng trong khi Mỹ có khả năng ảnh hưởng đến các chính phủ, nó không còn có thể thực hiện một quyền phủ quyết đối quan trọng chế độ sắp tới



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: