1. The New Friend.Fresh From Their Stupendous European Tour, where the dịch - 1. The New Friend.Fresh From Their Stupendous European Tour, where the Việt làm thế nào để nói

1. The New Friend.Fresh From Their

1. The New Friend.

Fresh From Their Stupendous European Tour, where they performed before several CROWNED HEADS OF EUROPE, garnering their plaudits and praise with magnificent dramatic performances, combining both COMEDY and TRAGEDY, the Strand Players wish to make it known that they shall be appearing at the Royal Court Theatre, Drury Lane, for a LIMITED ENGAGEMENT in April, at which they will present "My Look-Alike Brother Tom!", "The Littlest Violet-Seller" and "The Great Old Ones Come" (this last an Historical Epic of Pageantry and Delight); each an entire play in one act! Tickets are available now from the Box Office.

It is the immensity, I believe. The hugeness of things below. The darkness of dreams.

But I am woolgathering. Forgive me. I am not a literary man.

I had been in need of lodgings. That was how I met him. I wanted someone to share the cost of rooms with me. We were introduced by a mutual acquaintance, in the chemical laboratories of St. Bart's. "You have been in Afghanistan, I perceive," that was what he said to me, and my mouth fell open and my eyes opened very wide.

"Astonishing," I said.

"Not really," said the stranger in the white lab-coat, who was to become my friend. "From the way you hold your arm, I see you have been wounded, and in a particular way. You have a deep tan. You also have a military bearing, and there are few enough places in the Empire that a military man can be both tanned and, given the nature of the injury to your shoulder and the traditions of the Afghan cave-folk, tortured."

Put like that, of course, it was absurdly simple. But then, it always was. I had been tanned nut-brown. And I had indeed, as he had observed, been tortured.

The gods and men of Afghanistan were savages, unwilling to be ruled from Whitehall or from Berlin or even from Moscow, and unprepared to see reason. I had been sent into those hills, attached to the Nth Regiment. As long as the fighting remained in the hills and mountains, we fought on an equai footing. When the skirmishes descended into the caves and the darkness then we found ourselves, as it were, out of our depth and in over our heads.

I shall not forget the mirrored surface of the underground lake, nor the thing thai emerged from the lake, its eyes opening and closing, and the singing whispers that accompanied it as it rose, wreathing their way about il like the buzzing of flies bigger than worlds.

That I survived was a miracle, but survive I did, and I returned to England with my nerves in shreds and tatters. The place that leech-like mouth had touched me was tattooed forever, frog-white, into the skin of my now-withered shoulder. I had once been a crack-shot. Now I had nothing, save a fear of the world-beneath-the-world akin to panic which meant that I would gladly pay sixpence of my army pension for a Hansom cab, rather than a penny to travel underground.

Still, the fogs and darknesses of London comforted me, took me in. I had lost my first lodgings because I screamed in the night. I had been in Afghanistan; I was there no longer.

"I scream in the night," I told him.

"I have been told that I snore," he said. "Also I keep irregular hours, and I often use the mantelpiece for target practice. I will need the sitting room to meet clients. I am selfish, private and easily bored. Will this be a problem?"

I smiled, and I shook my head, and extended my hand. We shook on it.

The rooms he had found for us, in Baker Street, were more than adequate for two bachelors. I bore in mind all my friend had said about his desire for privacy, and I forbore from asking what it was he did for a living. Still, there was much to pique my curiosity. Visitors would arrive at all hours, and when they did I would leave the sitting room and repair to my bedroom, pondering what they could have in common with my friend: the pale woman with one eye bone-white, the small man who looked like a commercial traveller, the portly dandy in his velvet jacket, and the rest. Some were frequent visitors, many others came only once, spoke to him, and left, looking troubled or looking satisfied.

He was a mystery to me.

We were partaking of one of our landlady's magnificent breakfasts one morning, when my friend rang the bell to summon that good lady. "There will be a gentleman joining us, in about four minutes," he said. "We will need another place at table."

"Very good," she said, "I'll put more sausages under the grill."

My friend returned to perusing his morning paper. I waited for an explanation with growing impatience. Finally. I could stand it no longer. "I don't understand. How could you know that in four minutes we would be receiving a visitor? There was no telegram, no message of any kind."

He smiled, thinly. "You did not hear the clatter of a brougham several minutes ago? It slowed as it passed us—obviously as the driver identified our door, then it sped up and went past, up into the Marylebone Road. There is a crush of carriages and taxicabs letting off passengers at the railway station and at the waxworks, and it is in that crush that anyone wishing to alight without being observed will go. The walk from there to here is but four minutes…"

He glanced at his pocket-watch, and as he did so I heard a tread on the stairs outside.

"Come in, Lestrade," he called. "The door is ajar, and your sausages are just coming out from under the grill."

A man I took to be Lestrade opened the door, then closed it carefully behind him. "I should not," he said, "But truth to tell, I have had not had a chance to break my fast this morning. And I could certainly do justice to a few of those sausages." He was the small man I had observed on several occasions previously, whose demeanour was that of a traveller in rubber novelties or patent nostrums.

My friend waited until our landlady had left the room, before he said, "Obviously, I take it this is a matter of national importance."

"My stars," said Lestrade, and he paled. "Surely the word cannot be out already. Tell me it is not." He began to pile his plate high with sausages, kipper fillets, kedgeree and toast, but his hands shook, a little.

"Of course not," said my friend. "I know the squeak of your brougham wheels, though, after all this time: an oscillating G sharp above high C. And if Inspector Lestrade of Scotland Yard cannot publically be seen to come into the parlour of London's only consulting detective, yet comes anyway, and without having had his breakfast, then I know that this is not a routine case. Ergo, is involves those above us and is a matter of national importance."

Lestrade dabbed egg yolk from his chin with his napkin. I stared at him. He did not look like my idea of a police inspector, but then, my friend looked little enough like my idea of a consulting detective—whatever that might be.

"Perhaps we should discuss the matter privately," Lestrade said, glancing at me.

My friend began to smile, impishly, and his head moved on his shoulders as it did when he was enjoying a private joke. "Nonsense," he said. "Two heads are better than one. And what is said to one of us is said to us both."

"If I am intruding—" I said, gruffly, but he motioned me to silence.

Lestrade shrugged. "It's all the same to me," he said, after a moment. "If you solve the case then I have my job. If you don't, then I have no job. You use your methods, that's what I say. It can't make things any worse."

"If there's one thing that a study of history has taught us, it is ihat things can always get worse," said my friend. "When do we go to Shoreditch?"

Lestrade dropped his fork. "This is too bad!" he exclaimed. "Here you were, making sport of me, when you know all about the matter! You should be ashamed—"

"No one has told me anything of the matter. When a police inspector walks into my room with fresh splashes of mud of that peculiar mustard yellow hue on his. boots and trouser-legs, I can surely be forgiven for presuming that he has recently walked past the diggings at Hobbs Lane, in Shoreditch, which is the only place in London that particular mustard-coloured clay seems to be found."

Inspector Lestrade looked embarrassed. "Now you put it like that," he said, "It seems so obvious."

My friend pushed his plate away from him. "Of course it does," he said, slightly testily.

We rode to the East End in a cab. Inspector Lestrade had walked up to the Marylebone Road to find his brougham, and left us alone.

"So you are truly a consulting detective?" I said.

"The only one in London, or perhaps, the world," said my friend. "I do not take cases. Instead, I consult. Others bring me their insoluble problems, they describe them, and, sometimes, I solve them."

"Then those people who come to you…"

"Are, in the main, police officers, or are detectives themselves, yes."

It was a fine morning, but we were now jolting about the edges of the rookery of St Giles, that warren of thieves and cutthroats which sits on London like a cancer on the face of a pretty flower-seller, and the only light to enter the cab was dim and faint. "Are you sure that you wish me along with you?"

In reply my friend stared ai me without blinking. "I have a feeling/* he said. "I have a feeling that we were meant to be together. That we have fought the good fight, side by side, in the past or in the future, I do not know. I am a rational man, but I have learned the value of a good companion, and from the moment I clapped eyes on you, I knew I trusted you as well as I do myself. Yes. I want you with me."

I blushed, or said something meaningless. For the first tiine since Afghanistan, I felt that I had worth in the world.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1. những người bạn mới.Tươi từ của họ Stupendous Tour Châu Âu, nơi họ thực hiện trước khi một số thủ trưởng CROWNED châu Âu, garnering của họ nhưng và khen ngợi với tráng lệ màn trình diễn ấn tượng, kết hợp hài kịch và bi kịch, các cầu thủ Strand muốn làm cho nó được biết rằng họ sẽ xuất hiện ở Royal Court Theatre, Drury Lane, cho một tham gia hạn chế trong tháng tư, mà ở đó họ sẽ trình bày "Của tôi là Tom anh trai Look-Alike!" , "Các Littlest Violet-người bán" và "The Great cũ người đến" (điều này kéo dài một lịch sử sử thi của Pageantry và thỏa thích); mỗi một toàn bộ chơi trong một hành động! Vé có sẵn ngay bây giờ từ văn phòng hộp.Nó là người lớn, tôi tin rằng. Hugeness điều dưới đây. Bóng tối của những giấc mơ.Nhưng tôi woolgathering. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi không phải là một người đàn ông văn học.Tôi đã có cần phòng cho mướn. Đó là làm thế nào tôi gặp ông ta. Tôi muốn một ai đó để chia sẻ chi phí của phòng với tôi. Chúng tôi đã được giới thiệu bởi một người quen lẫn nhau, trong các phòng thí nghiệm hóa học của St. Bart "Bạn có tại Afghanistan, tôi cảm nhận," đó là những gì ông nói với tôi, và miệng của tôi đã giảm mở và đôi mắt của tôi mở rất rộng."Đáng kinh ngạc," tôi nói."Không thực sự," ông là người lạ trong các phòng thí nghiệm-áo trắng, người đã trở thành người bạn của tôi. "Từ cách bạn giữ cánh tay của bạn, tôi thấy bạn đã bị thương, và trong một cách cụ thể. Bạn có một tan sâu. Bạn cũng có một mang quân sự, và có vài nơi đủ trong Đế quốc mà một người đàn ông quân sự có thể được cả hai tanned và, cho bản chất của những chấn thương vai của bạn và truyền thống của người Afghan hang động-dân gian, tra tấn."Đặt như thế, tất nhiên, nó là absurdly đơn giản. Nhưng sau đó, nó luôn luôn. Tôi đã có là tanned nut-brown. Và tôi đã thực sự, như ông đã quan sát thấy, bị tra tấn.Các vị thần và người đàn ông của Afghanistan đã savages, không muốn được cai trị từ Whitehall hoặc từ Berlin hoặc thậm chí từ Moscow, và không chuẩn bị để xem lý do. Tôi đã được gửi vào những ngọn đồi, gắn liền với các trung đoàn thứ n. Miễn là các chiến đấu vẫn trong những ngọn đồi và núi, chúng tôi đã chiến đấu trên một chân equai. Khi các cuộc giao tranh có nguồn gốc vào các hang động và bóng tối sau đó chúng tôi tìm thấy chính mình, vì nó, ra khỏi chiều sâu của chúng tôi và trong qua đầu của chúng tôi.Tôi sẽ không quên mặt hồ ngầm, được nhân đôi, cũng không phải là điều Thái nổi lên từ hồ, đôi mắt của mình mở và đóng cửa, và thì thầm hát đi kèm với nó khi nó wreathing cách của họ về il như ù bay lớn hơn so với thế giới.Tôi đã sống sót là một phép lạ, nhưng tồn tại tôi đã làm, và tôi quay trở lại anh với dây thần kinh của tôi trong tan từng mảnh và giẻ lau. Ra rằng giống như con đỉa miệng đã xúc động tôi được xăm mãi mãi, ếch màu trắng, vào da của tôi bây giờ-héo vai. Tôi đã có một lần là một crack-shot. Bây giờ tôi không có gì, tiết kiệm một nỗi sợ hãi của thế giới-dưới-the-thế giới giống như hoảng sợ điều này có nghĩa rằng tôi sẽ sẵn sàng trả penni pension quân đội của tôi cho một cab Hansom, chứ không phải là một xu để đi du lịch ngầm.Tuy nhiên, sương và darknesses của London an ủi tôi, đã cho tôi trong. Tôi đã mất của tôi phòng cho mướn đầu tiên bởi vì tôi gào lên trong đêm. Tôi đã tại Afghanistan; Tôi đã có không."Tôi hét lên trong đêm," tôi nói với anh ta."Tôi đã được cho biết rằng tôi ngáy," ông nói. "Cũng tôi giữ bất thường giờ, và tôi thường sử dụng mantelpiece cho mục tiêu thực hành. Tôi sẽ cần phòng để đáp ứng khách hàng. Tôi ích kỷ, tư nhân và dễ dàng chán. Sẽ điều này là một vấn đề?"Tôi cười, và tôi bắt đầu của tôi, và mở rộng bàn tay của tôi. Chúng tôi bắt vào nó.Các phòng ông đã tìm thấy cho chúng tôi, trong Baker Street, đã nhiều hơn đủ cho hai bằng cử nhân. Tôi mang trong tâm trí tất cả bạn bè của tôi đã nói về mong muốn của mình cho sự riêng tư, và tôi forbore từ yêu cầu những gì nó đã là ông đã làm cho một cuộc sống. Tuy nhiên, đã có nhiều để khiêu gợi sự tò mò của tôi. Du khách sẽ đến nơi ở tất cả các giờ, và khi họ đã làm tôi sẽ rời khỏi chỗ ngồi và sửa chữa để phòng ngủ của tôi, cân nhắc những gì họ có thể có chung với bạn bè của tôi: người phụ nữ nhạt với một mắt xương-trắng, người đàn ông nhỏ những người trông giống như một khách du lịch thương mại, portly dandy trong áo nhung của mình, và phần còn lại. Một số du khách thường xuyên, nhiều người khác đã chỉ một lần nói với anh ta, và trái, nhìn bối rối hoặc tìm kiếm hài lòng.Ông là một bí ẩn đối với tôi.Chúng tôi đã tham gia của một chủ nhà của chúng tôi tuyệt vời bảo một buổi sáng, khi người bạn của tôi rang chuông để triệu tập đó thạch lê. "Đó sẽ là một quý ông tham gia với chúng tôi, trong khoảng bốn phút," ông nói. "Chúng tôi sẽ cần một nơi ở bảng.""Rất tốt," cô nói, "tôi sẽ đưa thêm xúc xích dưới nướng."Bạn bè của tôi quay trở lại perusing giấy buổi sáng của mình. Tôi chờ một lời giải thích với phát triển thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng. Tôi có thể đứng nó không còn. "Tôi không hiểu. Làm thế nào có thể bạn biết rằng trong bốn phút chúng tôi sẽ nhận một khách truy cập? Có là không có điện, không có thông báo nào."Ông cười, thinly. "Bạn không nghe thấy clatter brougham một vài phút trước đây? Nó làm chậm lại khi nó thông qua chúng tôi — rõ ràng như xác định trình điều khiển cửa của chúng tôi, sau đó nó tăng tốc lên và đã đi qua, lên thành Marylebone Road. Có một lòng của toa và taxi để cho ra hành khách tại nhà ga và các waxworks, và nó là trong đó lòng bất cứ ai muốn xuống xe mà không quan sát sẽ đi. Đi bộ từ đó đến đây là nhưng bốn phút..."Ông glanced tại chiếc túi, đồng hồ, và như ông đã làm như vậy tôi nghe một tread trên cầu thang bên ngoài."Đi vào, Lestrade," ông gọi là. "Cửa là ajar, và xúc xích của bạn chỉ sắp ra từ dưới nướng."Một người đàn ông tôi đã phải Lestrade mở cửa, sau đó đóng cửa nó một cách cẩn thận phía sau anh ta. "Tôi nên không," ông nói, "nhưng sự thật để nói, tôi đã không có một cơ hội để phá vỡ nhanh chóng của tôi sáng nay. "Và tôi chắc chắn có thể làm công lý để một vài trong số những xúc xích." Ông là người đàn ông nhỏ tôi đã quan sát thấy nhiều lần trước đây, cách ăn ở mà là của một khách du lịch trong cao su mới lạ hoặc bằng sáng chế nostrums.Tôi đợi cho đến khi chủ nhà của chúng tôi đã rời khỏi phòng, trước khi ông nói, "rõ ràng, tôi có nó đây là một vấn đề quan trọng quốc gia.""Ngôi sao của tôi," nói Lestrade, và ông paled. "Chắc chắn từ không thể ra đã. Cho tôi biết nó không phải là." Ông bắt đầu cọc của mình tấm cao với xúc xích, kipper philê, kedgeree và bánh mì nướng, nhưng tay lắc, một chút."Tất nhiên không," cho biết bạn bè của tôi. "Tôi biết squeak brougham bánh xe của bạn, Tuy nhiên, sau khi tất cả các thời gian này: một dao động Son thăng trên cao C. Và nếu thanh tra Lestrade của Scotland Yard công khai không thể nhìn thấy để đi vào tiệm thám tử tư vấn duy nhất của London, chưa đến anyway, và không có bữa sáng của mình, sau đó tôi biết rằng đây không phải là một trường hợp thường xuyên. Ergo, là liên quan đến những người ở trên chúng tôi và là một vấn đề quan trọng quốc gia."Lestrade dabbed lòng đỏ trứng từ cằm của ông với khăn ăn của mình. Tôi stared lúc anh ta. Ông đã làm không giống như của tôi ý tưởng về một thanh tra cảnh sát, nhưng sau đó, tôi nhìn nhỏ đủ như là của tôi ý tưởng của một thám tử tư vấn-bất cứ điều gì mà có thể."Có lẽ chúng ta nên thảo luận về vấn đề tư nhân," Lestrade nói, glancing tại tôi.Bạn bè của tôi bắt đầu để nụ cười, impishly, và đầu di chuyển trên vai mình như nó đã làm khi ông đã thưởng thức một trò đùa riêng. "Vô nghĩa," ông nói. "Hai đầu là tốt hơn so với một. "Và những gì được cho là một trong chúng tôi nói cho cả hai chúng tôi.""Nếu tôi đang xâm nhập —" tôi đã nói, gruffly, nhưng ông motioned tôi để im lặng.Lestrade shrugged. "Đó là tất cả cùng với tôi," ông nói, sau một thời điểm. "Nếu bạn giải quyết các trường hợp sau đó tôi có công việc của tôi. Nếu bạn không, sau đó tôi đã không có việc làm. Bạn sử dụng phương pháp của bạn, đó là những gì tôi nói. Nó không thể làm cho những điều tồi tệ hơn bất kỳ.""Nếu có một điều mà một nghiên cứu về lịch sử đã dạy chúng ta, đó là những điều ihat luôn luôn có thể nhận được tồi tệ hơn," cho biết bạn bè của tôi. "Khi chúng tôi để đi đến Shoreditch?"Lestrade ném ngã ba của mình. "Đây là quá xấu!" ông kêu lên. "Ở đây bạn, làm cho các môn thể thao của tôi, khi bạn biết tất cả về vấn đề! Bạn nên xấu hổ — ""Không có ai đã nói với tôi bất cứ điều gì của vấn đề. Khi một thanh tra cảnh sát đi vào phòng của tôi với tươi splashes bùn đó kỳ dị mù tạt vàng Huế trên của mình. khởi động và quần-chân, tôi có thể chắc chắn được tha thứ cho giả sử rằng ông gần đây đã đi qua diggings tại Hobbs Lane, tại Shoreditch, đó là nơi duy nhất tại London mà cụ thể mù tạt màu đất sét dường như được tìm thấy."Thanh tra Lestrade nhìn xấu hổ. "Bây giờ bạn đặt nó như thế," ông nói, "nó có vẻ như vậy rõ ràng."Người bạn của tôi đã đẩy ông tấm xa anh ta. "Tất nhiên nó không," ông nói, hơi testily.Chúng tôi cưỡi đến cuối phía đông trong một chiếc taxi. Thanh tra Lestrade đã đi đến đường Marylebone để tìm brougham của mình, và để lại cho chúng tôi một mình."Vì vậy bạn có thực sự một thám tử tư?" Tôi đã nói."Người duy nhất ở London, hoặc có lẽ, thế giới," cho biết bạn bè của tôi. "Tôi không có trường hợp. Thay vào đó, tôi tham khảo ý kiến. Những người khác mang lại cho tôi vấn đề không hòa tan của họ, họ mô tả chúng, và đôi khi, tôi giải quyết chúng.""Sau đó những người đến với bạn...""Là, trong chính, sĩ quan cảnh sát, hoặc là thám tử mình, có."Đó là một buổi sáng tốt, nhưng chúng tôi đã bây giờ dao về các cạnh của rookery St Giles, mà warren của kẻ trộm và cutthroats nằm trên London như một bệnh ung thư trên khuôn mặt của một người bán hoa đẹp, và ánh sáng duy nhất để vào các cab là mờ và mờ nhạt. "Bạn có chắc rằng bạn muốn tôi cùng với bạn?"Trong trả lời tôi stared ai tôi mà không cần nhấp nháy. "Tôi có một cảm giác / * ông nói." Tôi có một cảm giác rằng chúng tôi đã có nghĩa là để ở bên nhau. Rằng chúng tôi đã chiến đấu cuộc chiến tốt, cạnh nhau, trong quá khứ hay trong tương lai, tôi không biết. Tôi là một người đàn ông hợp lý, nhưng tôi đã học được giá trị của một đồng hành tốt, và từ thời điểm này tôi clapped mắt vào bạn, tôi biết tôi tin tưởng bạn cũng như tôi làm bản thân mình. Có. Tôi muốn bạn với tôi."Tôi trang, hoặc nói một cái gì đó vô nghĩa. Đối với tiine đầu tiên kể từ Afghanistan, tôi cảm thấy rằng tôi có giá trị trên thế giới.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1. Các bạn bè mới. Fresh Từ kỳ diệu của họ Tour châu Âu, nơi họ biểu diễn trước nhiều HEADS đăng quang CỦA CHÂU ÂU, nhận được tràng pháo tay và lời khen ngợi của họ với màn trình diễn ấn tượng tuyệt vời, kết hợp cả hài kịch và bi kịch, các cầu thủ của Strand muốn làm cho nó biết rằng họ có trách nhiệm được xuất hiện tại nhà hát Royal Court, Drury Lane, một THAM GIA TNHH vào tháng Tư, mà tại đó họ sẽ trình bày "My Look-Alike Anh Tom!", "The Littlest Violet-bán" và "The Great Old Ones Come" (điều này cuối cùng một lịch sử của Epic nhoáng và Delight); mỗi một toàn bộ trò chơi trong một hành động! Vé có sẵn ngay bây giờ từ phòng vé. Đó là sự bao la, tôi tin. Các sự to lớn của những điều dưới đây. Bóng tối của những giấc mơ. Nhưng tôi không chú ý. Tha thứ cho tôi. Tôi không phải là người đàn ông văn học. Tôi đã có nhu cầu chỗ ở. Đó là cách mà tôi đã gặp anh. Tôi muốn có ai đó để chia sẻ chi phí phòng với tôi. Chúng tôi đã được giới thiệu bởi một người quen lẫn nhau, trong các phòng thí nghiệm hóa học của St. Bart. "Bạn đã ở Afghanistan, tôi nhận thấy," đó là những gì anh ta nói với tôi, và miệng há hốc và mắt tôi mở ra rất rộng. "đáng kinh ngạc", tôi nói. "Không hẳn," nói người lạ trong phòng thí nghiệm trắng -coat, người đã trở thành bạn của tôi. "Từ cách bạn giữ cánh tay của bạn, tôi thấy bạn đã bị thương, và trong một cách đặc biệt. Bạn có da rám nắng. Bạn cũng có ảnh hưởng quân sự, và có vài nơi đủ trong triều đình mà một người đàn ông quân sự có thể được cả rám nắng và, do tính chất của chấn thương vai của bạn và các truyền thống của Afghanistan hang-folk, bị tra tấn. " Đặt như thế, tất nhiên, đó là ngớ ngẩn đơn giản. Nhưng sau đó, nó luôn luôn được. Tôi đã bị rám nắng màu hung hung. Và tôi đã thực sự, như ông đã quan sát, bị tra tấn. Các vị thần và những người đàn ông của Afghanistan là man rợ, không muốn được cai trị từ Whitehall hoặc từ Berlin hoặc thậm chí từ Moscow, và thiếu chuẩn bị để xem lý do. Tôi đã từng bị đưa vào những ngọn đồi, thuộc Trung đoàn thứ N. Miễn là các chiến đấu vẫn còn trong vùng đồi núi, chúng tôi đã chiến đấu trên cơ sở bình equai. Khi những cuộc đụng độ đã xuống các hang động và bóng tối sau đó chúng tôi thấy mình, như nó là, trong chiều sâu của chúng tôi và trên đầu chúng tôi. Tôi sẽ không quên những mặt gương của hồ nước ngầm, cũng không phải là Thái Lan điều nổi lên từ hồ, mắt nó mở cửa và đóng cửa, và những lời thì thầm hát mà đi kèm với nó như nó đã tăng, wreathing cách của họ về il như ù của ruồi lớn hơn thế giới. Đó là tôi được cứu sống là một phép lạ, nhưng tồn tại tôi đã làm, và tôi trở về Anh với tôi dây thần kinh trong sợi và đổ vỡ. Nơi mà leech giống như miệng đã chạm vào tôi đã xăm vĩnh viễn, ếch trắng, vào da của vai bây giờ khô héo của tôi. Tôi đã từng là một vết nứt-shot. Bây giờ tôi không có gì, tiết kiệm được một nỗi sợ hãi của thế giới-dưới-trong-thế giới giống như hoảng sợ đó có nghĩa là tôi sẽ sẵn sàng trả đồng sáu xu lương hưu quân đội của tôi cho một chiếc taxi ngựa hai bánh, chứ không phải là một xu nào để đi du lịch dưới lòng đất. Tuy nhiên, sương mù và darknesses của London an ủi tôi, đưa tôi vào. Tôi đã mất chỗ đầu tiên của tôi vì tôi gào lên trong đêm. Tôi đã từng ở Afghanistan; Tôi đã không còn. "Tôi hét lên trong đêm," Tôi nói với anh ta. "Tôi đã nói rằng tôi ngáy," ông nói. "Ngoài ra tôi giữ giờ không thường xuyên, và tôi thường sử dụng các bệ lò sưởi cho mục tiêu thực tế. Tôi sẽ cần phòng khách để đáp ứng khách hàng. Tôi ích kỷ, tư nhân và dễ dàng chán. Liệu điều này có thể là một vấn đề?" Tôi mỉm cười, và tôi lắc của tôi đầu, và mở rộng bàn tay của tôi. Chúng tôi bắt vào nó. Các phòng ông đã tìm thấy cho chúng ta, trong Baker Street, đã đầy đủ hơn cho hai cử nhân. Tôi mang trong tâm trí tất cả các bạn của tôi đã nói về mong muốn của mình cho sự riêng tư, và tôi forbore từ hỏi nó là cái gì ông đã làm để kiếm sống. Tuy nhiên, vẫn có nhiều điều để khiêu gợi sự tò mò của tôi. Du khách sẽ đến tất cả các giờ, và khi họ đã làm tôi sẽ rời khỏi phòng khách và phòng ngủ của tôi để sửa chữa, cân nhắc những gì họ có thể có điểm chung với người bạn thân của tôi: người phụ nữ nhạt với một mắt xương trắng, người đàn ông nhỏ, những người trông giống như một khách du lịch thương mại, các dandy đẫy đà trong chiếc áo khoác nhung của mình, và phần còn lại. Một số người là du khách thường xuyên, nhiều người khác đến chỉ một lần, nói chuyện với anh ta, và để lại, tìm gặp khó khăn hoặc tìm kiếm hài lòng. Ông là một bí ẩn đối với tôi. Chúng tôi đã được tham dự vào một bữa ăn sáng tuyệt vời bà chủ nhà của chúng tôi một buổi sáng, khi bạn tôi bấm chuông triệu tập mà người phụ nữ tốt. "Sẽ có một người đàn ông tham gia với chúng tôi, trong khoảng bốn phút," ông nói. "Chúng tôi sẽ cần một chỗ ở bàn ăn." "Rất tốt," cô nói, "Tôi sẽ đưa thêm xúc xích dưới nướng." Bạn tôi trả lại cho perusing giấy buổi sáng của mình. Tôi chờ đợi một lời giải thích với phát triển thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng. Tôi không thể chịu đựng không còn. "Tôi không hiểu. Làm thế nào bạn có thể biết rằng trong bốn phút, chúng tôi sẽ nhận được một người truy cập? Không có điện tín, không có thông báo của bất cứ loại nào." Anh mỉm cười, xắt. "Bạn không nghe thấy những tiếng loảng xoảng của một xe bốn bánh vài phút trước đây? Nó chậm lại khi nó được thông qua chúng tôi, rõ ràng là như trình điều khiển xác định cửa của chúng tôi, sau đó nó tăng tốc lên và đi qua, lên đường Marylebone. Có một lòng của toa xe và xe taxi cho phép trả khách tại các ga đường sắt và tại các waxworks, và nó đang ở trong lòng mà rằng bất cứ ai có nhu cầu xuống xe mà không quan sát được sẽ đi. Việc đi bộ từ đó đến ở đây là nhưng bốn phút ... " Anh liếc nhìn ông bỏ túi đồng hồ, và như ông đã làm như vậy tôi nghe một lốp trên cầu thang bên ngoài. "Vào đi, Lestrade," anh gọi. "Cánh cửa hé mở, và xúc xích của bạn chỉ là sắp ra từ dưới bàn nướng." Một người đàn ông tôi đã đến được Lestrade đã mở cửa, rồi đóng lại cẩn thận phía sau. "Tôi sẽ không," ông nói, "Nhưng sự thật mà nói, tôi đã không có cơ hội để phá vỡ sáng nay nhanh chóng của tôi. Và tôi chắc chắn có thể làm công lý cho một vài trong số những xúc xích." Anh là người đàn ông nhỏ, tôi đã quan sát thấy nhiều lần trước đây, có thái độ là của một khách du lịch trong mới lạ cao su hoặc nostrums bằng sáng chế. Bạn tôi chờ đợi cho đến khi bà chủ nhà của chúng tôi đã rời khỏi phòng, trước khi ông nói: "Rõ ràng, tôi mang nó này một vấn đề có tầm quan trọng quốc gia. " "sao của tôi," Lestrade nói, và ông tái mặt. "Chắc chắn là những từ không có thể được ra rồi. Nói cho tôi biết nó không phải là." Ông bắt đầu để chồng dĩa cao với xúc xích, philê ướp muối, món ăn có bỏ hương liệu ấn độ và bánh mì nướng, nhưng tay lắc, một chút. "Tất nhiên là không," bạn tôi nói. "Tôi biết những tiếng rít của bánh xe bốn bánh của bạn, tuy nhiên, sau khi tất cả các thời gian này: một G dao động mạnh ở trên cao C. Và nếu thanh tra Lestrade của Scotland Yard không thể công khai được nhìn thấy đi vào phòng khách của chỉ thám tử tư vấn của London, nhưng đi kèm nào , và mà không cần phải có bữa ăn sáng của mình, sau đó tôi biết rằng đây không phải là một trường hợp thông thường. Ergo, là liên quan đến những người ở trên chúng ta và là một vấn đề có tầm quan trọng quốc gia. " Lestrade chấm lòng đỏ trứng từ cằm với khăn ăn của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào anh. Ông không giống như ý tưởng của tôi về một thanh tra cảnh sát, nhưng sau đó, người bạn của tôi nhìn đủ nhỏ như ý tưởng của tôi về một thám tử tư vấn-bất cứ điều gì có thể được. "Có lẽ chúng ta nên thảo luận về các vấn đề riêng tư," Lestrade nói, liếc nhìn tôi. Bạn tôi bắt đầu mỉm cười, ma mãnh, và đầu di chuyển trên vai của mình như trước đây khi ông đã được thưởng thức một trò đùa tư nhân. "Vớ vẩn," ông nói. "Hai cái đầu luôn tốt hơn một. Và những gì được cho là một người trong chúng ta đang nói với chúng ta cả." "Nếu tôi intruding-" Tôi nói, cộc cằn, nhưng ông ra hiệu cho tôi để bịt miệng. Lestrade nhún vai. "Đó là tất cả cùng với tôi," ông nói, sau một lúc. "Nếu bạn giải quyết các trường hợp sau đó tôi có công việc của tôi. Nếu bạn không, sau đó tôi không có việc làm. Bạn sử dụng phương pháp của bạn, đó là những gì tôi nói. Nó không thể làm cho mọi việc tồi tệ." "Nếu có một điều mà một nghiên cứu về lịch sử đã dạy chúng ta, đó là điều ihat luôn có thể trở nên tồi tệ, "bạn tôi nói. "Khi nào chúng ta đi đến Shoreditch?" Lestrade giảm nĩa. "Đây là quá xấu!" ông kêu lên. "Ở đây bạn là, làm cho môn thể thao của tôi, khi bạn biết tất cả về vấn đề này! Bạn nên ashamed-" "Không ai nói với tôi bất cứ điều gì về vấn đề này. Khi một thanh tra cảnh sát bước vào phòng của tôi với splashes tươi bùn đó mù tạt đặc biệt màu vàng trên. khởi động của mình và quần-chân, tôi chắc chắn có thể được tha thứ cho giả định rằng ông gần đây đã đi quá khứ đào tại Hobbs Lane, trong Shoreditch, đó là nơi duy nhất ở London mà cụ thể đất sét mù tạt màu dường như được tìm thấy. " Thanh tra Lestrade nhìn xấu hổ. "Bây giờ bạn đặt nó như thế," ông nói, "Có vẻ như quá rõ ràng." Bạn tôi đẩy đĩa của mình ra khỏi anh. "Dĩ nhiên là có," ông nói, hơi gắt gỏng. Chúng tôi cởi ngựa đến East End trong một chiếc taxi. Thanh tra Lestrade đã bước tới đường Marylebone tìm xe bốn bánh của mình, và để lại cho chúng tôi một mình. "Vì vậy, bạn thực sự là một thám tử tư vấn?" Tôi nói. "Là người duy nhất ở London, hoặc có lẽ, thế giới," bạn tôi nói. "Tôi không đưa các vụ án. Thay vào đó, tôi tham khảo ý kiến. Những người khác mang lại cho tôi những vấn đề không tan trong nước, nói về họ, và, đôi khi, tôi giải quyết chúng." "Sau đó, những người đến với bạn ..." "Có, trong chính, cảnh sát viên chức, hoặc là những thám tử tự, có. " Đó là một buổi sáng đẹp trời, nhưng bây giờ chúng tôi đã jolting về các cạnh của khu ổ chuột của St Giles, mà warren của kẻ trộm và cutthroats mà ngồi trên London giống như một căn bệnh ung thư trên mặt của một khá hoa-bán, và ánh sáng chỉ để vào buồng lái đã mờ và mờ nhạt. "Bạn có chắc chắn rằng bạn muốn tôi cùng với bạn?" Trong thư trả lời của bạn tôi nhìn ai tôi không chớp mắt. "Tôi có một cảm giác / * ông nói." Tôi có cảm giác rằng chúng tôi đã có nghĩa là để được ở bên nhau. Rằng chúng ta đã đánh trận tốt, bên cạnh, trong quá khứ hay trong tương lai, tôi không biết. Tôi là một người đàn ông có lý trí, nhưng tôi đã học được giá trị của một đồng hành tốt, và từ thời điểm này tôi vỗ vào đôi mắt bạn, tôi biết tôi đã tin tưởng bạn cũng như tôi làm bản thân mình. Vâng. Tôi muốn bạn với tôi. " Tôi đỏ mặt, hoặc nói điều gì vô nghĩa. Đối với các tiine đầu tiên kể từ Afghanistan, tôi cảm thấy rằng tôi đã có giá trị trên thế giới.























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: