In 1830, only a few miles away from what is now the great city of Cinc dịch - In 1830, only a few miles away from what is now the great city of Cinc Việt làm thế nào để nói

In 1830, only a few miles away from

In 1830, only a few miles away from what is now the great city of Cincinnati, Ohio, lay a huge and almost endless forest.

The area had a few settlements established by people of the frontier. Many of them had already left the area for settlements further to the west. But among those remaining was a man who had been one of the first people to arrive there.

He lived alone in a house of logs surrounded on all sides by the great forest. He seemed a part of the darkness and silence of the forest, for no one had ever known him to smile or speak an unnecessary word. His simple needs were supplied by selling or trading the skins of wild animals in the town.

His little log house had a single door. Directly opposite was a window. The window was boarded up. No one could remember a time when it was not. And no one knew why it had been closed. I imagine there are few people living today who ever knew the secret of that window. But I am one, as you shall see.

The man's name was said to be Murlock. He appeared to be seventy years old, but he was really fifty. Something other than years had been the cause of his aging.

His hair and long, full beard were white. His gray, lifeless eyes were sunken. His face was wrinkled. He was tall and thin with drooping shoulders—like someone with many problems.

I never saw him. These details I learned from my grandfather. He told me the man's story when I was a boy. He had known him when living nearby in that early day.

One day Murlock was found in his cabin, dead. It was not a time and place for medical examiners and newspapers. I suppose it was agreed that he had died from natural causes or I should have been told, and should remember.

I know only that the body was buried near the cabin, next to the burial place of his wife. She had died so many years before him that local tradition noted very little of her existence.

That closes the final part of this true story, except for the incident that followed many years later. With a fearless spirit I went to the place and got close enough to the ruined cabin to throw a stone against it. I ran away to avoid the ghost which every well-informed boy in the area knew haunted the spot.

But there is an earlier part to this story supplied by my grandfather.

When Murlock built his cabin he was young, strong and full of hope. He began the hard work of creating a farm. He kept a gun--a rifle—for hunting to support himself.

He had married a young woman, in all ways worthy of his honest love and loyalty. She shared the dangers of life with a willing spirit and a light heart. There is no known record of her name or details about her. They loved each other and were happy.

One day Murlock returned from hunting in a deep part of the forest. He found his wife sick with fever and confusion. There was no doctor or neighbor within miles. She was in no condition to be left alone while he went to find help. So Murlock tried to take care of his wife and return her to good health. But at the end of the third day she fell into unconsciousness and died.

From what we know about a man like Murlock, we may try to imagine some of the details of the story told by my grandfather.

When he was sure she was dead, Murlock had sense enough to remember that the dead must be prepared for burial. He made a mistake now and again while performing this special duty. He did certain things wrong. And others which he did correctly were done over and over again.

He was surprised that he did not cry — surprised and a little ashamed. Surely it is unkind not to cry for the dead.

"Tomorrow," he said out loud, "I shall have to make the coffin and dig the grave; and then I shall miss her, when she is no longer in sight. But now -- she is dead, of course, but it is all right — it must be all right, somehow. Things cannot be as bad as they seem."

He stood over the body of his wife in the disappearing light. He fixed the hair and made finishing touches to the rest. He did all of this without thinking but with care. And still through his mind ran a feeling that all was right -- that he should have her again as before, and everything would be explained.

Murlock had no experience in deep sadness. His heart could not contain it all. His imagination could not understand it. He did not know he was so hard struck. That knowledge would come later and never leave.

Deep sadness is an artist of powers that affects people in different ways. To one it comes like the stroke of an arrow, shocking all the emotions to a sharper life. To another, it comes as the blow of a crushing strike. We may believe Murlock to have been affected that way.

Soon after he had finished his work he sank into a chair by the side of the table upon which the body lay. He noted how white his wife's face looked in the deepening darkness. He laid his arms upon the table's edge and dropped his face into them, tearless and very sleepy.

At that moment a long, screaming sound came in through the open window. It was like the cry of a lost child in the far deep of the darkening forest! But the man did not move. He heard that unearthly cry upon his failing sense, again and nearer than before. Maybe it was a wild animal or maybe it was a dream. For Murlock was asleep.

Some hours later, he awoke, lifted his head from his arms and listened closely. He knew not why. There in the black darkness by the side of the body, he remembered everything without a shock. He strained his eyes to see -- he knew not what.

His senses were all alert. His breath was suspended. His blood was still as if to assist the silence. Who — what had awakened him and where was it!

Suddenly the table shook under his arms. At the same time he heard, or imagined he heard, a light, soft step and then another. The sounds were as bare feet walking upon the floor!

He was afraid beyond the power to cry out or move. He waited—waited there in the darkness through what seemed like centuries of such fear. Fear as one may know, but yet live to tell. He tried but failed to speak the dead woman's name. He tried but failed to stretch his hand across the table to learn if she was there. His throat was powerless. His arms and hands were like lead.

Then something most frightful happened. It seemed as if a heavy body was thrown against the table with a force that pushed against his chest. At the same time he heard and felt the fall of something upon the floor. It was so violent a crash that the whole house shook. A fight followed and a confusion of sounds impossible to describe.

Murlock had risen to his feet. Extreme fear had caused him to lose control of his senses. He threw his hands upon the table. Nothing was there!

There is a point at which fear may turn to insanity; and insanity incites to action. With no definite plan and acting like a madman, Murlock ran quickly to the wall. He seized his loaded rifle and without aim fired it.

The flash from the rifle lit the room with a clear brightness. He saw a huge fierce panther dragging the dead woman toward the window. The wild animal's teeth were fixed on her throat! Then there was darkness blacker than before, and silence.

When he returned to consciousness the sun was high and the forest was filled with the sounds of singing birds. The body lay near the window, where the animal had left it when frightened away by the light and sound of the rifle.

The clothing was ruined. The long hair was in disorder. The arms and legs lay in a careless way. And a pool of blood flowed from the horribly torn throat. The ribbon he had used to tie the wrists was broken. The hands were tightly closed.

And between the teeth was a piece of the animal's ear.

"The Boarded Window" was written by Ambrose Bierce. It was adapted for Special English by Lawan Davis who was also the producer. The storyteller was Shep O'Neal.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Năm 1830, chỉ một vài dặm cách xa nơi ngày nay là thành phố lớn của Cincinnati, Ohio, nằm một khu rừng rất lớn và hầu như vô tận.Khu vực này có một vài khu định cư thành lập bởi những người của biên giới. Nhiều người trong số họ đã để lại khu vực khu định cư xa hơn về phía tây. Nhưng trong số những người còn lại là một người đàn ông người đã từng là một trong những người đầu tiên đến nơi có.Ông sống một mình trong một căn nhà gỗ bao quanh tất cả các bên bởi rừng tuyệt vời. Ông dường như một phần của bóng tối và sự im lặng của rừng, cho không có ai từng quen biết anh ta để nụ cười hay nói một từ không cần thiết. Nhu cầu của mình đơn giản đã được cung cấp bởi bán hoặc thương mại da động vật hoang dã trong thị trấn.Đăng nhập nhà nhỏ của ông có một cánh cửa duy nhất. Trực tiếp đối diện là một cửa sổ. Cửa sổ lên. Không ai có thể nhớ một thời gian khi nó đã không. Và không ai biết tại sao nó đã được đóng cửa. Tôi tưởng tượng có rất ít người sống ngày hôm nay ai biết bí mật của cửa sổ. Nhưng tôi là một, như bạn sẽ nhìn thấy.Tên của người đàn ông được gọi là Murlock. Ông dường như là bảy mươi tuổi, nhưng ông thực sự là năm mươi. Một cái gì đó khác hơn so với tuổi đã là nguyên nhân của lão hóa của mình.Tóc và râu dài, đầy đủ đã được trắng. Màu xám của ông, đôi mắt không hoạt động được chìm đắm. Khuôn mặt của mình nếp nhăn. Ông là cao và mỏng với rủ xuống vai — thích một ai đó với nhiều vấn đề.Tôi không bao giờ thấy anh ta. Các chi tiết tôi đã học được từ ông nội tôi. Ông nói với tôi câu chuyện của người đàn ông khi tôi còn nhỏ. Ông có biết anh ta khi sống gần đó trong ngày hôm đó sớm.Một ngày Murlock đã được tìm thấy trong cabin của mình, đã chết. Nó đã không một thời gian và địa điểm cho giám định y khoa và báo chí. Tôi cho rằng nó đồng ý rằng ông đã chết từ nguyên nhân tự nhiên hoặc tôi nên đã được nói với, và nên nhớ.Tôi chỉ biết rằng cơ thể được chôn cất gần buồng lái, bên cạnh nơi chôn cất của vợ ông. Cô đã qua đời nhiều năm trước khi anh ta rằng địa phương truyền thống ghi nhận rất ít về sự tồn tại của mình.Mà đóng phần này câu chuyện có thật, ngoại trừ các sự cố sau nhiều năm sau đó, cuối cùng. Với một tinh thần không hề sợ hãi, tôi đã đi đến nơi và đã đóng đủ để hủy hoại cabin để ném một hòn đá chống lại nó. Tôi đã chạy trốn để tránh những con ma mà mỗi cậu bé đầy đủ thông tin trong khu vực biết ám ảnh ngay tại chỗ.Nhưng đó là một phần trước đó để câu chuyện này được cung cấp bởi ông nội của tôi.Khi Murlock xây dựng cabin của mình ông còn trẻ, mạnh mẽ và tràn đầy hy vọng. Ông bắt đầu công việc khó khăn của việc tạo ra một trang trại. Ông giữ một khẩu súng--một súng trường — để săn bắn để hỗ trợ mình.Ông đã kết hôn với một phụ nữ trẻ, trong tất cả các cách xứng đáng của tình yêu trung thực và lòng trung thành của mình. Cô chia sẻ sự nguy hiểm của cuộc sống với một tinh thần sẵn sàng và một trái tim ánh sáng. Có là không có hồ sơ được biết đến của cô tên hoặc các chi tiết về cô ấy. Họ yêu nhau và được hạnh phúc.Một ngày Murlock trở về từ săn bắn trong một phần sâu của rừng. Ông tìm thấy vợ ông ốm với sốt và sự nhầm lẫn. Có là không có bác sĩ hoặc hàng xóm trong vòng km. Cô ấy là tại không có điều kiện để còn lại một mình trong khi ông đã đi tìm sự giúp đỡ. Vì vậy Murlock đã cố gắng để chăm sóc vợ và cô ấy lại sức khỏe tốt. Nhưng vào cuối ngày thứ ba cô rơi vào bất tỉnh và mất.Từ những gì chúng tôi biết về một người đàn ông như Murlock, chúng tôi có thể thử tưởng tượng một số chi tiết của câu chuyện kể của ông nội tôi.Khi ông đã chắc chắn cô ấy đã chết, Murlock có ý nghĩa đủ để nhớ rằng người chết phải được chuẩn bị cho chôn cất. Ông đã làm sai bây giờ và một lần nữa trong khi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt này. Ông đã làm một số điều sai. Và những người khác mà ông đã làm một cách chính xác đã được thực hiện hơn và hơn nữa.Ông rất ngạc nhiên rằng ông không khóc — ngạc nhiên và một chút xấu hổ. Chắc chắn là không tốt phải khóc cho người chết."Vào ngày mai," ông nói out loud, "tôi phải làm cho quan tài và đào mộ; và sau đó tôi sẽ bỏ lỡ của cô, khi cô ấy không còn trong tầm nhìn. Nhưng bây giờ--cô ấy chết rồi, tất nhiên, nhưng nó là tất cả các quyền-nó phải tất cả các quyền, bằng cách nào đó. Những điều không thể xấu như họ có vẻ."Ông đứng trên cơ thể của vợ mình trong ánh sáng biến mất. Ông cố định tóc và làm cho lo mọi việc để phần còn lại. Ông đã làm tất cả điều này mà không suy nghĩ nhưng với việc chăm sóc. Và vẫn còn thông qua tâm trí của mình chạy một cảm giác rằng tất cả là đúng - rằng ông nên có cô ấy một lần nữa như trước, và tất cả mọi thứ sẽ được giải thích.Murlock đã không có kinh nghiệm trong nỗi buồn sâu. Trái tim của mình có thể chứa tất cả. Tưởng tượng của mình không thể hiểu nó. Ông không biết ông là khó khăn như vậy xảy ra. Kiến thức nào đến sau này và không bao giờ để lại.Nỗi buồn sâu là một nghệ sĩ của sức mạnh ảnh hưởng đến người trong nhiều cách khác nhau. Một nói như đột quỵ của một mũi tên, gây sốc tất cả những cảm xúc để một cuộc sống sắc nét hơn. Khác, nó đến như là các đòn của cuộc đình công nghiền. Chúng tôi có thể tin rằng Murlock đã bị ảnh hưởng như vậy.Ngay sau khi ông đã hoàn thành công việc của mình, ông đã đánh chìm vào một chiếc ghế bên cạnh bảng mà cơ thể lay. Ông lưu ý làm thế nào trắng của vợ mặt nhìn vào bóng tối sâu sắc. Ông đặt cánh tay của mình trên các cạnh của bảng và giảm xuống khuôn mặt của mình vào chúng, tearless và rất buồn ngủ.Tại thời điểm đó một dài, la hét âm thanh đến trong thông qua cửa sổ mở. Nó đã như tiếng kêu của một đứa trẻ bị mất trong sâu xa của rừng Thẫm màu do! Nhưng người đàn ông không di chuyển. Ông nghe đó khóc unearthly khi cảm giác thất bại của ông, một lần nữa và gần hơn so với trước khi. Có lẽ nó là một động vật hoang dã hoặc có thể nó là một giấc mơ. Đối với Murlock đã được ngủ.Một vài giờ sau đó, ông thức dậy, nâng lên đầu từ cánh tay của mình và nghe chặt chẽ. Ông biết không tại sao. Có trong bóng tối đen bên của cơ thể, ông nhớ tất cả mọi thứ mà không có một cú sốc. Ông căng mắt để xem--ông biết không có gì.Cảm giác của mình đã được tất cả cảnh báo. Hơi thở của mình đã bị đình chỉ. Máu của ông là vẫn như nếu để hỗ trợ sự im lặng. Người-những gì đã đánh thức anh ta và đó là nó!Đột nhiên, bảng làm rung chuyển dưới cánh tay của mình. Đồng thời ông nghe nói, hoặc tưởng tượng ông nghe nói, một bước nhẹ, mềm và sau đó một. Các âm thanh như trần chân đi bộ khi sàn nhà!Ông là sợ vượt ra ngoài sức mạnh để khóc ra hoặc di chuyển. Ông chờ — chờ có trong bóng tối qua những gì có vẻ như nhiều thế kỷ của sự sợ hãi như vậy. Lo sợ là một trong những có thể biết, nhưng được sống cho. Ông đã cố gắng nhưng không thể nói tên của người phụ nữ. Ông đã cố gắng nhưng thất bại trong việc mở rộng bàn tay của mình trên bảng để tìm hiểu khi cô đã có. Cổ họng của mình là bất lực. Tay và bàn tay như chì.Sau đó, một cái gì đó đặt frightful xảy ra. Nó có vẻ như nếu một cơ thể nặng bị văng ra chống lại bảng với một lực đẩy chống lại ngực của mình. Đồng thời ông nghe và cảm thấy sự sụp đổ của một cái gì đó trên sàn nhà. Nó đã là bạo lực như vậy một vụ tai nạn làm rung chuyển toàn bộ ngôi nhà. Một cuộc chiến sau đó và một sự nhầm lẫn của âm thanh không thể mô tả.Murlock đã tăng lên đôi chân của mình. Cực kỳ sợ hãi đã khiến ông mất quyền điều khiển cảm giác của mình. Ông đã ném bàn tay của mình khi bảng. Không có gì là có!Đó là một điểm mà tại đó, sợ hãi có thể bật chứng điên cuồng; và chứng điên cuồng incites để hành động. Không có xác định kế hoạch và hoạt động như một madman, Murlock chạy một cách nhanh chóng để các bức tường. Ông bị tịch thu nạp súng trường của mình và không có mục tiêu bắn nó.Đèn flash từ súng sáng phòng với một độ sáng rõ ràng. Ông thấy một con beo khốc liệt lớn kéo người phụ nữ chết về phía cửa sổ. Động vật hoang dã răng đã được cố định trên cổ họng của cô! Sau đó đã có bóng tối blacker hơn trước khi, và im lặng.Khi ông trở lại ý thức mặt trời đã cao và rừng đã được lấp đầy với các âm thanh của các loài chim ca hát. Cơ thể nằm gần cửa sổ, nơi các động vật đã rời nó khi sợ hãi đi bởi ánh sáng và âm thanh của súng.Quần áo đã bị hủy hoại. Tóc dài vào rối loạn. Các cánh tay và chân nằm trong một cách bất cẩn. Và một hồ bơi của máu chảy từ cổ họng khủng khiếp rách. Ribbon ông đã sử dụng để buộc cổ tay là bị hỏng. Tay chặt chẽ được đóng cửa.Và giữa các răng là một mảnh của động vật tai."Cửa sổ Boarded" được viết bởi Ambrose Bierce. Nó đã được chuyển thể tiếng Anh đặc biệt bởi Lawan Davis, người cũng là nhà sản xuất. Storyteller là Shep O'Neal.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Vào năm 1830, chỉ một vài dặm từ những gì bây giờ là thành phố lớn của Cincinnati, Ohio, nằm ​​một khu rừng rộng lớn và gần như vô tận. Khu vực này đã có một vài khu định cư thành lập bởi những người của vùng biên giới. Nhiều người trong số họ đã rời khỏi khu vực cho các khu định cư xa hơn về phía tây. Nhưng trong số những người còn lại là một người đàn ông từng là một trong những người đầu tiên đến đây. Ông sống một mình trong một căn nhà gỗ tròn bao quanh trên tất cả các mặt của các khu rừng lớn. Ông dường như là một phần của bóng tối và im lặng của rừng, không có ai đã từng biết anh cười hay nói một từ không cần thiết. Nhu cầu đơn giản của ông đã được cung cấp bằng cách bán hoặc kinh doanh các mặt da các động vật hoang dã trong thành phố. Nhà đăng nhập ít ông đã có một cửa duy nhất. Trực tiếp đối diện là một cửa sổ. Cửa sổ bị lên lên. Không ai có thể nhớ một lần khi nó không được. Và không ai biết lý do tại sao nó đã bị đóng cửa. Tôi tưởng tượng có vài người ngày nay sống những người đã từng biết những bí mật của cửa sổ đó. Nhưng tôi là một, như bạn sẽ thấy. Tên của người đàn ông được cho là Murlock. Ông dường như là bảy mươi tuổi, nhưng anh đã thực sự năm mươi. Một cái gì đó khác hơn so với những năm đã được nguyên nhân của sự lão hóa của mình. Mái tóc của anh và dài, đầy đủ râu là người da trắng. Màu xám, đôi mắt vô hồn của ông đã bị chìm. Khuôn mặt của ông đã nhăn nheo. Anh ta cao và mỏng với vai rũ xuống như một người có nhiều vấn đề. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh. Những chi tiết này tôi học được từ ông nội tôi. Ông nói với tôi câu chuyện của người đàn ông khi còn là một cậu bé. Anh đã biết anh ta khi sống gần đó trong ngày hôm đó sớm. Một ngày Murlock đã được tìm thấy trong cabin của mình, chết. Nó không phải là một thời gian và địa điểm giám định y khoa và báo chí. Tôi cho rằng nó đã đồng ý rằng ông đã qua đời vì nguyên nhân tự nhiên hay tôi nên đã nói, và nên nhớ. Tôi chỉ biết rằng cơ thể đã được chôn cất gần cabin, bên cạnh nơi chôn cất của người vợ. Cô đã qua đời nhiều năm trước khi ông rằng truyền thống địa phương ghi nhận rất ít về sự tồn tại của mình. Điều đó đóng phần cuối của câu chuyện có thật này, ngoại trừ các sự cố tiếp theo sau nhiều năm sau đó. Với một tinh thần không biết sợ tôi đến nơi này và có đủ gần để các cabin đổ nát ném đá chống lại nó. Tôi chạy đi để tránh sự ma quái mà mỗi cậu bé đầy đủ thông tin trong khu vực biết đã bị ám ảnh ngay tại chỗ. Nhưng có một phần đầu câu chuyện này được cung cấp bởi ông nội của tôi. Khi Murlock xây dựng cabin của mình, ông còn trẻ, mạnh mẽ và tràn đầy hy vọng. Ông bắt đầu công việc khó khăn của việc tạo ra một trang trại. Ông ta có một khẩu súng - một khẩu súng săn bắn-cho để hỗ trợ mình. Ông đã kết hôn với một người phụ nữ trẻ, trong tất cả các cách xứng đáng với tình yêu của mình trung thực và lòng trung thành. Cô đã chia sẻ những nguy hiểm của cuộc sống với một tinh thần sẵn sàng và có một trái tim nhẹ. Không có hồ sơ được gọi tên hoặc chi tiết về cô. Họ yêu nhau và rất hạnh phúc. Một ngày Murlock trở về từ săn bắn trong một phần sâu của rừng. Ông thấy vợ mình bị sốt và bối rối. Không có bác sĩ hay người hàng xóm trong dặm. Cô đang ở trong tình trạng bị bỏ lại một mình trong khi ông đã đi tìm sự giúp đỡ. Vì vậy Murlock cố gắng để chăm sóc vợ và trở lại của mình để có sức khỏe tốt. Nhưng vào cuối ngày thứ ba cô rơi vào trạng thái bất tỉnh và chết. Từ những gì chúng ta biết về một người đàn ông như Murlock, chúng tôi có thể cố gắng để tưởng tượng một số chi tiết của câu chuyện kể của ông nội tôi. Khi anh chắc chắn cô ấy đã chết, Murlock có ý nghĩa đủ để nhớ rằng người chết phải được chuẩn bị cho việc chôn cất. Ông đã thực hiện một sai lầm bây giờ và một lần nữa trong khi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt này. Ông đã làm những điều nào sai. Và những người khác mà ông không chính xác đã được thực hiện hơn và hơn nữa. Anh ta ngạc nhiên rằng ông đã không khóc - ngạc nhiên và một chút xấu hổ. . Chắc chắn nó là không tốt không phải để khóc cho người chết "Ngày mai," ông nói lớn tiếng, "Tôi phải thực hiện trong quan tài và đào mộ; và sau đó tôi sẽ nhớ cô ấy, khi cô ấy không còn trong tầm nhìn Nhưng bây giờ. - cô đã chết, tất nhiên, nhưng đó là tất cả đúng - nó phải được tất cả các quyền, bằng cách nào đó điều không có thể là xấu như họ có vẻ ".. Anh đứng trên cơ thể của vợ mình trong ánh sáng biến mất. Ông cố định tóc và làm xong chạm với phần còn lại. Ông đã làm tất cả những điều này mà không cần suy nghĩ nhưng với việc chăm sóc. Và vẫn còn trong tâm trí của mình chạy một cảm giác rằng tất cả đã đúng - rằng ông cần phải có cô lại như trước, và tất cả mọi thứ sẽ được giải thích. Murlock không có kinh nghiệm trong nỗi buồn sâu thẳm. Trái tim của anh không thể chứa tất cả. Trí tưởng tượng của ông không thể hiểu được nó. Anh không biết anh đã rất khó xảy ra. Kiến thức đó sẽ đến sau và không bao giờ rời khỏi. Sâu nỗi buồn là một nghệ sĩ của các cường quốc có ảnh hưởng đến người dân ở cách khác nhau. Để một nói như đột quỵ của một mũi tên, gây sốc tất cả các cảm xúc đến một cuộc sống sắc nét hơn. Khác, nó đến như là các cú đánh của cuộc đình công nghiền. Chúng tôi có thể tin Murlock đã bị ảnh hưởng theo cách đó. Ngay sau khi ông đã hoàn thành công việc của mình, ông chìm vào một chiếc ghế bên cạnh bàn khi mà cơ thể đang nằm. Ông lưu ý cách trắng khuôn mặt của vợ nhìn trong bóng tối sâu sắc. Anh đặt tay mình trên mép bàn và bỏ khuôn mặt của mình vào chúng, không có nước mắt và rất buồn ngủ. Lúc đó một thời gian dài, la hét âm thanh đến trong thông qua các cửa sổ đang mở. Nó giống như tiếng khóc của một đứa trẻ bị mất trong sâu xa của rừng tối! Nhưng người đàn ông đã không di chuyển. Ông nghe nói rằng kinh hoàng khóc khi cảm giác thất bại của mình, một lần nữa và gần hơn so với trước đây. Có lẽ đó là một động vật hoang dã hoặc có thể nó là một giấc mơ. Đối với Murlock đang ngủ. Vài giờ sau, anh ta thức dậy, nhấc đầu lên khỏi cánh tay của mình và đang bám sát. Anh biết không lý do tại sao. Có trong bóng tối đen bởi các bên của cơ thể, anh nhớ tất cả mọi thứ mà không có một cú sốc. Ông căng mắt ra để nhìn thấy - anh biết không phải những gì. Giác quan của ông đã được tất cả các cảnh báo. Hơi thở của anh đã bị đình chỉ. Máu của ông vẫn còn, nếu như để hỗ trợ sự im lặng. Ai - những gì đã đánh thức anh ta và nơi được nó! Đột nhiên bàn lắc dưới cánh tay của mình. Đồng thời ông nghe, hay tưởng tượng là mình nghe nói, một ánh sáng, bước mềm và sau đó khác. Những âm thanh này là chân như trần đi trên sàn nhà! Anh sợ vượt quá khả năng khóc ra hoặc di chuyển. Cậu chờ-đợi ở đó trong bóng tối qua những gì có vẻ như nhiều thế kỷ của sự sợ hãi như vậy. Sợ hãi là một trong những có thể biết, nhưng chưa sống để kể. Ông đã cố gắng nhưng thất bại trong việc gọi tên những người phụ nữ đã chết. Ông đã cố gắng nhưng thất bại trong việc vươn tay của mình trên bảng để tìm hiểu nếu cô ấy ở đó. Cổ họng của ông đã bất lực. Cánh tay và bàn tay của ông là như chì. Sau đó, một cái gì đó đáng sợ nhất đã xảy ra. Dường như có một cơ thể nặng đã được ném lên bàn với một lực đẩy vào ngực anh. Đồng thời ông nghe và cảm thấy sự sụp đổ của một cái gì đó trên sàn nhà. Nó quá bạo lực một vụ tai nạn mà cả ngôi nhà rung chuyển. Một cuộc chiến tiếp theo và một sự nhầm lẫn của âm thanh không thể mô tả. Murlock đã tăng lên đôi chân của mình. Sợ hãi cùng cực đã khiến ông mất kiểm soát của các giác quan của mình. Ông đưa tay của mình lên bàn. Không có gì là có! Có một điểm mà tại đó lo sợ có thể biến mất trí; và chứng điên cuồng kích động hành động. Không có kế hoạch rõ ràng và hành động như một người điên, Murlock chạy nhanh vào tường. Ông thu giữ khẩu súng trường nạp mình và không có mục đích bắn nó. Đèn flash từ súng trường thắp sáng căn phòng với một độ sáng rõ ràng. Anh nhìn thấy một con beo khốc liệt lớn kéo người phụ nữ đã chết về phía cửa sổ. Răng động vật hoang dã của đã được cố định vào cổ họng của cô! Sau đó, có bóng tối đen hơn trước, và im lặng. Khi ông trở về ý thức ánh nắng mặt trời là rất cao và rừng đã được lấp đầy với các âm thanh của tiếng chim hót. Cơ thể nằm ở gần cửa sổ, nơi con vật đã bỏ nó khi sợ hãi đi bởi ánh sáng và âm thanh của súng trường. Việc mặc quần áo đã bị hủy hoại. Những mái tóc dài là trong rối loạn. Các cánh tay và chân nằm một cách bất cẩn. Và một vũng máu chảy ra từ cổ họng khủng khiếp tàn phá. Ribbon ông đã sử dụng để buộc cổ tay đã bị hỏng. Các tay nhắm kín. Và giữa các răng là một mảnh tai của động vật. "Các bước lên Window" được viết bởi Ambrose Bierce. Nó đã được chuyển cho Special English by Lawan Davis cũng là người sản xuất. Người kể chuyện là Shep O'Neal.



































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: