Part 3. There Is No Place Like Home

Part 3. There Is No Place Like Home

Part 3. There Is No Place Like Home

"Ryu, shut up," I mumble sleepily.

But the disturbing voice doesn't stop. I try to block the noise by covering my head with the soft pillow made from the thickest arctic Russian snow-goose down. I know because I bought the pillows myself. Like Asami will have time to buy his own household stuffs. The man just demands high quality things inside his home without caring how those things get here in the first place.

What is this terrible noise actually? Why can't the man let me sleep in peace?

Unable to go back to my slumber, I open my eyes. Oh, no, no, wrong decision! Close it again! It's too bright. I enjoy the complete darkness that engulfs me while I build the courage to open my eyes again. Even slower this time. Ahh, that was much better.

The roof that I look at is familiar. Our bedroom. In our home. I am home. Oh God, there is no place like home. Wait, didn't something like this happen before? I feel like I just get a Deja Vu.

Then I realize that the noise I heard is actually a cry. A baby's cry. More than one baby, actually, if I heard it correctly. What the hell? Whose babies is it that dare to cry in Asami Ryuichi's home? Wait! Why am I even at home? I shall be at Raja...

...and it all come back to me.

Raja Ampat. Mariko. Running through the airport. Gunshot. Being deported. Himura. Asami Ryuichi.

I grit my teeth as I repeat the last name in my head. The anger I felt in the plane comes back tenfold. That bastard made me run away from the security officers in a foreign country airport like a criminal. Well, I did enter the country illegally. So I guess, it is partly my fault. But if he didn't meddle, they wouldn't even know it and I wouldn't be treated as if I am a fucking terrorist in a suicide-bombing mission!

And being deported! As per my own government request! Since when does breaking up with someone become the government's business, for god's sake? Is it against the law to break up with your lover nowadays? Is it forbidden now to avoid your ex-lover by travelling to another country? Is there any official form I need to fill to report our break up?! Because I will be more than happy to fill any form to break up with the bastard at this moment. Shit, can't he just stop being so over the top with all his actions?!

I am in such a fury. I remember I tried to attack Himura as soon as I heard him mentioning Asami's name. I was so afraid of being sent to a foreign jail and apparently, it was all because of the egotistical Asami. Unfortunately, handcuffed behind my back and strapped by the safety belt around my waist, I couldn't do much. Well, now that I can think properly, it is not really Himura's fault. He was just doing his job, complying with a selfish request from a selfish crime lord.

However, Himura looked shocked by my sudden anger, he immediately called the security guards. They covered my mouth and nose with a piece of fabric full of chloroform. Which explains the throbbing headache I have now.

And the babies' cry doesn't make my headache better. Damn it. Does the man also kidnap innocent children now? Maybe he has turned our home into a human trafficking warehouse. Anyway, how long have I been out?

Struggling to get up from the bed, the chains around my wrists and ankles stop me immediately.

What the hell is this now?

For a while, I am completely speechless as I examine the long chains that bind both my wrists and ankles. Actually, the chains won't stop me from walking wherever I want. It just makes my movement difficult. But, still. I am chained. Like an animal.

Have the bastard lost his freaking mind?!

Furiously, I walk as fast as I can to find him or anyone else who can explain the situation to me. Because everything just doesn't make sense at the moment. Mariko is missing. There are obviously babies in my home, crying. I am chained inside my own house. And I just got deported because my lover, wait, correction, my ex-lover used his goddamned power to influence the government. Or 'the governments', to be exact.

The next time we break up, he may as well put my wanted poster in newspapers all over the world.

But when I finally find him, I stop dead at the entrance of the room. It is actually our study room. But in the six months that I am gone, someone has turned it into babies' room. Or emergency babies room, considering the mismatched layout inside. The crib blocks the entire bookshelf. All things related to baby is scattered on the study desk AND the chairs. And instead of toys, I can see Asami's gun inside its holder lies on the floor.

Asami stands in the middle of the room, facing away from me. The man calmly feeds the baby in his strong arms as if he had never told me how much he hated children. The other baby is still crying inside the crib. And I don't know which one makes me more speechless: the idea of Asami holding a child or the fact that he carelessly put his gun near children.

"Are you out of your mind?" I instantly shout at him.

He doesn't look surprise by my outrage. Instead, he simply says, "You finally wake up. How do you feel?"

I shake my head in disbelief at his ignorance. Taking his gun from the floor, I move it to the top of the bookshelf for now, away from the children's reach.

"Whose babies are they? Do you kidnap them as well?" I ask as I take the other crying baby into my arms. Searching quickly for a bottle of milk, I find one on the messy desk. The chains make it difficult for me to hold the baby in a comfortable position, but somehow I manage to do it.

Instead of answering my questions, Asami just stares at me feeding the baby for a few long moments. Then he replies shortly, "I don't remember kidnapping anyone this week."

"Oh? Really? So you don't call 'threatening an innocent man with gunshot, putting handcuffs on him, sedating him forcefully, and then chaining his wrist and ankles' as kidnapping? Good to know. Up until now, I thought there is law against such things, you see."

"Oh, you are so innocent, aren't you, Akihito?"

Is that a smile I saw in his face? Doesn't the man understand that I am angry beyond words with him right now?

I ignore him and continue, "You haven't answered my question. Whose babies are they? And what is this fuck-," remembering the babies presence, I stop myself. He sneers at my slip.

"Yes, Akihito?"

"Just release me. NOW!" I growl.

He shrugs as he moves the baby in his hand to his shoulder, trying to make the baby burps. How does the man suddenly know the way to handle baby? What happen in these six months that I am gone? Is this truly the same Asami Ryuchi that I knew before?

"Well, maybe I will. If you ask nicely. You, Akihito, just showed these children a very bad example on how we should behave when we ask someone a favor," he gives me a satisfied smirk while stroking the baby he holds gently.

His composure makes me feel even more annoyed. "A FAVOR? YOU ARE THE ONE WHO-"

The babies' cry stops my shout instantly. I put the bottle away and rock the baby in my arm gently, trying to calm him down. When I look up at Asami, I see him grinning at me. If I don't remember that there are kids inside the room, I swear I will use his own gun to stop that annoying smile of his. Which may end up with him fucking me senseless, so I think it is really not a wise option with children around.

"Stop shouting, Akihito. You scare them," he chastises me.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Part 3. There Is No Place Like Home"Ryu, shut up," I mumble sleepily.But the disturbing voice doesn't stop. I try to block the noise by covering my head with the soft pillow made from the thickest arctic Russian snow-goose down. I know because I bought the pillows myself. Like Asami will have time to buy his own household stuffs. The man just demands high quality things inside his home without caring how those things get here in the first place.What is this terrible noise actually? Why can't the man let me sleep in peace?Unable to go back to my slumber, I open my eyes. Oh, no, no, wrong decision! Close it again! It's too bright. I enjoy the complete darkness that engulfs me while I build the courage to open my eyes again. Even slower this time. Ahh, that was much better.The roof that I look at is familiar. Our bedroom. In our home. I am home. Oh God, there is no place like home. Wait, didn't something like this happen before? I feel like I just get a Deja Vu.Then I realize that the noise I heard is actually a cry. A baby's cry. More than one baby, actually, if I heard it correctly. What the hell? Whose babies is it that dare to cry in Asami Ryuichi's home? Wait! Why am I even at home? I shall be at Raja......and it all come back to me.Raja Ampat. Mariko. Running through the airport. Gunshot. Being deported. Himura. Asami Ryuichi.I grit my teeth as I repeat the last name in my head. The anger I felt in the plane comes back tenfold. That bastard made me run away from the security officers in a foreign country airport like a criminal. Well, I did enter the country illegally. So I guess, it is partly my fault. But if he didn't meddle, they wouldn't even know it and I wouldn't be treated as if I am a fucking terrorist in a suicide-bombing mission!And being deported! As per my own government request! Since when does breaking up with someone become the government's business, for god's sake? Is it against the law to break up with your lover nowadays? Is it forbidden now to avoid your ex-lover by travelling to another country? Is there any official form I need to fill to report our break up?! Because I will be more than happy to fill any form to break up with the bastard at this moment. Shit, can't he just stop being so over the top with all his actions?!I am in such a fury. I remember I tried to attack Himura as soon as I heard him mentioning Asami's name. I was so afraid of being sent to a foreign jail and apparently, it was all because of the egotistical Asami. Unfortunately, handcuffed behind my back and strapped by the safety belt around my waist, I couldn't do much. Well, now that I can think properly, it is not really Himura's fault. He was just doing his job, complying with a selfish request from a selfish crime lord.However, Himura looked shocked by my sudden anger, he immediately called the security guards. They covered my mouth and nose with a piece of fabric full of chloroform. Which explains the throbbing headache I have now.And the babies' cry doesn't make my headache better. Damn it. Does the man also kidnap innocent children now? Maybe he has turned our home into a human trafficking warehouse. Anyway, how long have I been out?Struggling to get up from the bed, the chains around my wrists and ankles stop me immediately.What the hell is this now?For a while, I am completely speechless as I examine the long chains that bind both my wrists and ankles. Actually, the chains won't stop me from walking wherever I want. It just makes my movement difficult. But, still. I am chained. Like an animal.Have the bastard lost his freaking mind?!Furiously, I walk as fast as I can to find him or anyone else who can explain the situation to me. Because everything just doesn't make sense at the moment. Mariko is missing. There are obviously babies in my home, crying. I am chained inside my own house. And I just got deported because my lover, wait, correction, my ex-lover used his goddamned power to influence the government. Or 'the governments', to be exact.The next time we break up, he may as well put my wanted poster in newspapers all over the world.But when I finally find him, I stop dead at the entrance of the room. It is actually our study room. But in the six months that I am gone, someone has turned it into babies' room. Or emergency babies room, considering the mismatched layout inside. The crib blocks the entire bookshelf. All things related to baby is scattered on the study desk AND the chairs. And instead of toys, I can see Asami's gun inside its holder lies on the floor.Asami stands in the middle of the room, facing away from me. The man calmly feeds the baby in his strong arms as if he had never told me how much he hated children. The other baby is still crying inside the crib. And I don't know which one makes me more speechless: the idea of Asami holding a child or the fact that he carelessly put his gun near children."Are you out of your mind?" I instantly shout at him.He doesn't look surprise by my outrage. Instead, he simply says, "You finally wake up. How do you feel?"I shake my head in disbelief at his ignorance. Taking his gun from the floor, I move it to the top of the bookshelf for now, away from the children's reach."Whose babies are they? Do you kidnap them as well?" I ask as I take the other crying baby into my arms. Searching quickly for a bottle of milk, I find one on the messy desk. The chains make it difficult for me to hold the baby in a comfortable position, but somehow I manage to do it.Instead of answering my questions, Asami just stares at me feeding the baby for a few long moments. Then he replies shortly, "I don't remember kidnapping anyone this week."
"Oh? Really? So you don't call 'threatening an innocent man with gunshot, putting handcuffs on him, sedating him forcefully, and then chaining his wrist and ankles' as kidnapping? Good to know. Up until now, I thought there is law against such things, you see."

"Oh, you are so innocent, aren't you, Akihito?"

Is that a smile I saw in his face? Doesn't the man understand that I am angry beyond words with him right now?

I ignore him and continue, "You haven't answered my question. Whose babies are they? And what is this fuck-," remembering the babies presence, I stop myself. He sneers at my slip.

"Yes, Akihito?"

"Just release me. NOW!" I growl.

He shrugs as he moves the baby in his hand to his shoulder, trying to make the baby burps. How does the man suddenly know the way to handle baby? What happen in these six months that I am gone? Is this truly the same Asami Ryuchi that I knew before?

"Well, maybe I will. If you ask nicely. You, Akihito, just showed these children a very bad example on how we should behave when we ask someone a favor," he gives me a satisfied smirk while stroking the baby he holds gently.

His composure makes me feel even more annoyed. "A FAVOR? YOU ARE THE ONE WHO-"

The babies' cry stops my shout instantly. I put the bottle away and rock the baby in my arm gently, trying to calm him down. When I look up at Asami, I see him grinning at me. If I don't remember that there are kids inside the room, I swear I will use his own gun to stop that annoying smile of his. Which may end up with him fucking me senseless, so I think it is really not a wise option with children around.

"Stop shouting, Akihito. You scare them," he chastises me.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phần 3. Có phải là No Place Like Home "Ryu, im lặng," tôi lẩm bẩm trong cơn buồn ngủ. Nhưng giọng nói đáng lo ngại không dừng lại. Tôi cố gắng để chặn tiếng ồn bằng cách phủ đầu của tôi với những chiếc gối mềm làm từ Bắc Cực Nga tuyết ngỗng xuống dày. Tôi biết vì tôi đã mua những chiếc gối mình. Giống như Asami sẽ có thời gian để mua quà gia đình riêng của mình. Người đàn ông chỉ đòi hỏi những điều chất lượng cao bên trong nhà của mình mà không quan tâm làm thế nào những điều có được ở đây ở nơi đầu tiên. tiếng ồn khủng khiếp này là gì thực sự? Tại sao không có người đàn ông cho tôi ngủ trong hòa bình? Không thể quay trở lại giấc ngủ của tôi, tôi mở mắt ra. Oh, không, không, quyết định sai lầm! Đóng lại! Đó là quá sáng. Tôi thích bóng tối hoàn toàn mà nhấn chìm tôi trong khi tôi xây dựng lòng can đảm để mở mắt ra một lần nữa. Thậm chí chậm hơn thời gian này. Ahh, đó là tốt hơn nhiều. Những mái nhà mà tôi nhìn vào là quen thuộc. Phòng ngủ của chúng tôi. Trong nhà của mình. Tôi đang ở nhà. Ôi Chúa ơi, không có nơi nào như nhà. Chờ đợi, không một cái gì đó như thế này xảy ra trước? Tôi cảm thấy như tôi chỉ nhận được một Deja Vu. Sau đó, tôi nhận ra rằng tiếng ồn Tôi nghe nói thực sự là một tiếng kêu. Một tiếng khóc của bé. Nhiều hơn một em bé, thực sự, nếu tôi nghe nó một cách chính xác. Cái quái gì? Có em bé là nó mà dám khóc trong nhà Asami Ryuichi? Đợi đã! Tại sao tôi thậm chí ở nhà? Tôi phải ở Raja ... ... và nó trở về với tôi. Raja Ampat. Mariko. Chạy qua sân bay này. Gunshot. Bị trục xuất. Himura. Asami Ryuichi. Tôi nghiến răng khi tôi nhắc lại tên cuối cùng trong đầu tôi. Sự tức giận tôi cảm thấy trong các máy bay trở lại mười lần. Khốn đó làm tôi chạy đi từ các sĩ quan an ninh tại một sân bay nước ngoài như một tội phạm. Vâng, tôi đã nhập cảnh bất hợp pháp. Vì vậy, tôi đoán, nó là một phần lỗi của tôi. Nhưng nếu ông không can thiệp, họ thậm chí còn không biết điều đó và tôi sẽ không được đối xử như thể tôi là một kẻ khủng bố fucking trong một nhiệm vụ tự sát-ném bom! Và bị trục xuất! Theo yêu cầu của chính phủ của riêng tôi! Kể từ khi không chia tay với ai đó trở thành kinh doanh của chính phủ, vì Chúa? Là nó chống lại luật pháp để chia tay với người yêu của bạn hiện nay? Có phải cấm ngay để tránh người yêu cũ của bạn bằng cách đi du lịch đến nước khác? Có bất kỳ hình thức chính thức tôi cần phải điền để báo cáo đột phá của chúng tôi lên ?! Bởi vì tôi sẽ được hạnh phúc hơn để điền vào mẫu nào để chia tay với tên khốn tại thời điểm này. Chết tiệt, có thể anh ấy không dừng lại được như vậy trên đầu trang với tất cả các hành động của mình ?! Tôi đang ở trong một cơn giận dữ như vậy. Tôi nhớ tôi đã cố gắng để tấn công Himura ngay sau khi tôi nghe ông nhắc đến tên của Asami. Tôi rất sợ bị gửi tới một nhà tù nước ngoài và rõ ràng, đó là tất cả vì Asami tự cao tự đại. Thật không may, bị còng tay sau lưng và trói bằng dây đai an toàn quanh eo của tôi, tôi không thể làm được gì nhiều. Vâng, bây giờ mà tôi có thể nghĩ đúng, nó không phải là thực sự là lỗi của Himura. Anh ta chỉ làm công việc của mình, phù hợp với yêu cầu ích kỷ từ một chúa tội phạm ích kỷ. Tuy nhiên, Himura vẻ bị sốc bởi sự giận dữ bất ngờ của tôi, ngay lập tức anh gọi là các nhân viên bảo vệ. Họ bịt miệng và mũi của tôi với một mảnh vải đầy chloroform. Điều này giải thích sự đau đầu nhói tôi có bây giờ. Và tiếng khóc của trẻ sơ sinh không làm đau đầu của tôi tốt hơn. Chết tiệt. Có những người đàn ông cũng bắt cóc trẻ em vô tội bây giờ? Có lẽ ông đã biến nhà của chúng tôi vào một nhà kho buôn bán người. Dù sao, có bao lâu mà tôi từ khi nào? Đấu tranh để có được ra khỏi giường, các chuỗi xung quanh cổ tay và mắt cá chân của tôi dừng lại cho tôi ngay lập tức. Cái quái gì thế này bây giờ? Đối với một thời gian, tôi hoàn toàn không nói nên lời khi tôi kiểm tra các chuỗi dài ràng buộc cả hai cổ tay và mắt cá chân của tôi. Trên thực tế, các chuỗi sẽ không ngăn cản tôi đi bất cứ nơi nào tôi muốn. Nó chỉ làm cho phong trào của tôi khó khăn. Nhưng vẫn. Tôi đang bị xiềng xích. Giống như một con vật. Có con hoang bị mất trí freaking của mình ?! giận dữ, tôi đi nhanh như tôi có thể tìm thấy anh ta hay bất kỳ ai khác có thể giải thích tình hình cho tôi. Bởi vì tất cả mọi thứ chỉ là không có ý nghĩa vào lúc này. Mariko là mất tích. Rõ ràng là có em bé trong nhà của tôi, khóc. Tôi đang bị xích trong căn nhà của tôi. Và tôi chỉ bị trục xuất vì người yêu của tôi, chờ đợi, điều chỉnh, người yêu cũ của tôi sử dụng điện trời đánh của mình để gây ảnh hưởng đến chính phủ. Hoặc 'chính phủ', để được chính xác. Thời gian tới, chúng tôi chia tay, anh cũng có thể đặt áp phích truy nã của tôi trong tờ báo trên khắp thế giới. Nhưng khi tôi cuối cùng đã tìm thấy anh ta, tôi lại chết ở lối vào của căn phòng. Nó thực sự là phòng nghiên cứu của chúng tôi. Nhưng trong sáu tháng mà tôi đi, ai đó đã biến nó thành phòng trẻ sơ sinh. Hoặc trẻ khẩn cấp phòng, xem xét bố trí không phù hợp bên trong. Các khối nôi toàn bộ sách. Tất cả mọi thứ liên quan đến em bé đang nằm rải rác trên bàn học và ghế. Và thay vì đồ chơi, tôi có thể nhìn thấy súng Asami của bên chủ của nó nằm trên sàn nhà. Asami đứng ở giữa phòng, đối diện với xa tôi. Người đàn ông bình thản ăn em bé trong vòng tay mạnh mẽ của anh như thể anh chưa bao giờ nói với tôi bao nhiêu anh ghét trẻ con. Các em bé khác vẫn còn khóc trong nôi. Và tôi không biết cái nào làm cho tôi không nói nên lời hơn:. Các ý tưởng của Asami đang nắm giữ một đứa trẻ hay một thực tế rằng ông vô tình đưa khẩu súng của mình ở gần con "Bạn ra khỏi tâm trí của bạn?" Tôi ngay lập tức hét lên với anh. Anh không nhìn ngạc nhiên bởi sự phẫn nộ của tôi. Thay vào đó, ông chỉ đơn giản nói, "Bạn cuối cùng cũng thức dậy. Làm thế nào để bạn cảm thấy?" Tôi lắc đầu trong sự hoài nghi vào sự thiếu hiểu biết của mình. Lấy súng của mình từ nhà sàn, tôi di chuyển nó đến đỉnh kệ sách cho doanh nghiệp, tránh xa tầm với của trẻ em. "ai trẻ được họ? Bạn bắt cóc họ là tốt?" Tôi hỏi như tôi mất em bé khóc khác vào vòng tay của tôi. Tìm kiếm một cách nhanh chóng cho một chai sữa, tôi tìm thấy một trên bàn lộn xộn. Các chuỗi làm cho nó khó khăn cho tôi để giữ em bé trong một tư thế thoải mái, nhưng bằng cách nào đó tôi quản lý để làm điều đó. Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Asami chỉ nhìn tôi ăn em bé trong một vài khoảnh khắc dài. Sau đó, ông trả lời ngay: "Tôi không nhớ bất cứ ai bắt cóc trong tuần này." "Ồ? Thật sao? Vì vậy, bạn không gọi 'đe dọa một người đàn ông vô tội với đạn bắn, đặt còng vào tay anh ta, anh ta an thần mạnh mẽ, và sau đó chuỗi cổ tay của mình và mắt cá chân "như bắt cóc? Tốt để biết. Cho đến bây giờ, tôi nghĩ rằng có luật chống lại điều đó, bạn nhìn thấy." "Oh, bạn thật ngây thơ, không phải là bạn, Akihito?" Có phải đó là một nụ cười tôi đã thấy trong Mặt của anh ấy? Không người đàn ông hiểu rằng tôi giận dữ vượt ra ngoài từ với anh ta ngay bây giờ? Tôi bỏ qua anh ta và tiếp tục, "Bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi. ai em bé là họ? Và fuck- này là gì," nhớ mặt trẻ sơ sinh, Tôi dừng lại bản thân mình. Ông chế giễu tại slip của tôi. "Có, Akihito?" "Chỉ cần thả tôi ra. NOW!" Tôi gầm gừ. Ông nhún vai như ông đã di chuyển các bé trong tay đến vai của mình, cố gắng để làm cho bé ợ. Làm thế nào để người đàn ông đột nhiên biết cách để xử lý các em bé? Những gì xảy ra trong sáu tháng mà tôi đã đi rồi? Đây có phải là thật sự cùng Asami Ryuchi mà tôi biết trước? "Vâng, có lẽ tôi sẽ. Nếu bạn yêu cầu độc đáo. Bạn, Akihito, chỉ cho thấy những trẻ em một ví dụ rất xấu về cách chúng ta nên cư xử khi chúng tôi yêu cầu một người nào đó có lợi," ông mang lại cho tôi một nụ cười hài lòng trong khi vuốt ve em bé ông nắm giữ một cách nhẹ nhàng. điềm tĩnh của anh khiến tôi cảm thấy khó chịu thậm chí nhiều hơn. "Một FAVOR? BẠN LÀ MỘT người-" khóc Những đứa trẻ 'ngừng hét của tôi ngay lập tức. Tôi đặt chai đi và đá bé trong tay tôi nhẹ nhàng, cố gắng bình tĩnh xuống. Khi tôi nhìn lên Asami, tôi thấy anh cười toe toét với tôi. Nếu tôi không nhớ rằng có những đứa trẻ bên trong căn phòng, tôi thề tôi sẽ sử dụng súng của mình để ngăn chặn nụ cười khó chịu của mình. Trong đó có thể kết thúc với ông fucking tôi vô nghĩa, vì vậy tôi nghĩ rằng nó thực sự không phải là một lựa chọn khôn ngoan với trẻ em xung quanh. "Dừng lại la hét, Akihito. Bạn sợ họ", ông trừng phạt tôi.









































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: