Khí to to sân nhà, Tâm thấy bốn bề yên lặng, without bóng người. Cái nhà cũ vẫn như trước, do not change the, only SUP thấp than one chút and mái Gianh xơ xác than. Tâm bước qua sân đồi đẩy cái Liệp bước vào. Vẫn cái gian nhà which was chàng sống từ thuở nhỏ. Tâm store tiến gọi. Chàng nghe thấy tiếng guốc đi, vẫn cái tiếng guốc ấy, thong thả and chậm than trước, rồi mẹ Tâm bước vào. Bà cụ was già đi nhiều, but anyway mặc cái bộ áo cũ kỹ like mấy năm về trước.
Khí recognize con, bà cụ ứa nước mắt:
- Con was về đấy ư
- Vâng, chính tôi đây, bà activities are mạnh khỏe đấy chứ? - Câu nói like khó khăn mới from miệng được, vì Tâm thấy cái lãnh đạm of mình.
- Bà here một mình thôi à?
Bà cụ cảm động to nỗi does not been nói. Một lát bà mới ấp úng:
- Vẫn may con Trinh it here for tôi.
- Cô Trịnh nào? Có phải cô Trinh con bác Cả no? Tâm nhớ mang máng cái cô con gái bé nhỏ ngày trước activities hay chơi với chàng. . Tôi tưởng cô ta đi lấy chồng rồi
Bà cụ ngồi xuống chiếc phản gỗ, đáp:
- Đã lấy ai đâu. Con bé dở hơi chết đi ấy mà. Cũng existing mấy đám hỏi, but it does not chịu lấy. - Bà cụ yên lặng one lát. -. Thỉnh thoảng it anyway nhắc to cậu đấy
Tâm nhưn vai, do not trả lời. Tuy ngoài trời nắng, but Tâm thấy bên trong cái ẩm thấp hình như out khắp tường lan xuống, thấm vào người.
Bà cụ âu yếm nhìn con, săn sóc hỏi:
- Năm ngoai bác Cả lên tỉnh về bảo cậu ốm. Tôi lo quá, but quê mùa chả biết tỉnh thế nào which đi, thành ra no dám lên thăm. Bây giờ cậu was khỏe hẳn chưa?
đang được dịch, vui lòng đợi..