The Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) which was establish dịch - The Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) which was establish Việt làm thế nào để nói

The Association of Southeast Asian

The Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) which was established on August 8th, 1967 contains 10 nations in the Southeast Asian area. One of few organizations that survived the Cold War era, ASEAN possesses an interesting history and unique characters that attract attention from many political scientists. Yet, as Shaun Narine, an ASEAN expert, asserted it was not easy to fully understand this institution’s functions and its influence upon the increasingly complex globalized Asia1. Among these mainstreams of international relation theories, realism and constructivism have paid the excessive attention to ASEAN. Different perspectives surely lead to different conclusions. In comparison between the two schools of thought, realists outdo their constructivism colleagues in clarifying ASEAN’s main issues and suggesting the justified direction for its future. The contentious argument between two sides, however, presents a rather meticulous insight into the big picture of ASEAN.

ASEAN’s rich history is intertwined with that of the region. Forty-four years ago, five nations: Indonesia, Malaysia, Philippines, Singapore, and Thailand agreed on forming a community that could share the common values and support each other. ASEAN’s primary purposes were stated, “To accelerate the economic growth, social progress and cultural development in the region through joint endeavors in the spirit of equality and partnership in order to strengthen the foundation for a prosperous and peaceful community of South-East Asian Nations.”2 More specifically, keeping a “peaceful community” required two distinct tasks: to decrease or erase tensions among ASEAN countries and between ASEAN countries with external actors such as the communist states rising at that time. Moreover, all conflicts should be resolved without the use of force. To emphasize this specific point, in 1971, ASEAN labeled itself as “Zone of Peace, Freedom, and Neutrality.” For the first decade, ASEAN’s achievement however was minimal. It didn’t receive much support or recognition in the region or the world stage. Determining to recreate a better image, ASEAN had reformed its structure a few years after the end of Cold War. It went through quite a period of revolution since 1992. The outstanding event was the first meeting of ASEAN Regional Forum held in Bangkok in 1994, aiming toward mutual dialogue, consultation, and confidence-building2. From 1995 to 1999, the expansion of memberships stated with the recruitment of a communist country, Vietnam, and four other countries after that. Analysts actually considered this event an accomplishment as ASEAN turned itself into a larger and more diverse institution. In 1978, ASEAN also received the worldwide acclamation in opposing Vietnam’s evasion in Campuchia3. Recently, stability and cooperation have thrived in the region, leading to a positive change in socio-economic indicators such as the increase in the total trade value or total GPD of all members. ASEAN, however, still has to cope with numerous obstacles. One of the distinctive characters of ASEAN is its non-intervention principle which gives states the highest level of autonomy in solving their issues. This principle, however, limits ASEAN’s power and its capacity to respond to urgent or dangerous situations. Problems also stem from the developing stage of its members. Most ASEAN countries are still experiencing the unstable economic and political development torn by corruption, religion conflicts, and in some states, the immature democracy. Generally, a shared value isn’t synonymous with a common identity that strongly ties up the relationship among members. Last but not least, ASEAN has a very limited influence over the larger region. In contrast, its behaviors are sometimes influenced by these emerging nearby powers such as China, India or the bigger hegemonies such as the United States and Japan.

Yet, ASEAN is going through one of the most exciting stages in its history. It has become an attractive topic of international relation studies, especially to two schools of thought: realism and constructivism. Both of them hold very strong opinions grounded with convincing evidences about ASEAN’s operation and its position in the world stage.

Realism is the most oldest and dominant theory in global politics. Realist believes the only concern of state should be power maximization. “The states find themselves in the shadow of anarchy with the result that their security cannot be taken for granted. In such circumstances it’s rational for states to compete for power and security.” (Baylis, 163) Based on this rationale, the state of peace or war is determined by “the balance-of-power”, the circumstance when states build up their armed strength to guarantee the balance with the competing force. According to the principle, ASEAN’s establishment could be interpreted as an act of balancing the region with external powerful actors. As ASEAN countries locate between two huge states India and China; cooperation among those small, vulnerable countries in such a strategic location could definitely reduce worries and uncertainties about the external threat. Realist also looks at the mutual trust and cooperation among nations with the skepticism. To them, it is impossible for self-interested states to join any group without assuring about their benefits. Realist goes further by claiming the real motive of cooperation is for the hegemonic power to extend its control over the region. (Baylis, 381) Consequently, the international organizations never work for an altruism cause. ASEAN, under the scrutiny of realists, is an indisputable proof of the weakness of any institution. First, while economic cooperation is the most primary goal of ASEAN, the institution achieves little in its economy despite the concerted effort. A compelling example is ASEAN’s inability to tackle the Asian financial crisis that started in Thailand during 1997 and quickly spread out in the region. The crisis wrenched the unstable economy of ASEAN, also creating lots of ramifications in different social issues to deal with. ASEAN also received a lot of criticisms for its “limited success” in the Free Trade Area Agreement, which was signed in Singapore in 1992.3 The progress to obtain the non-tariff objective was at a very slow pace while most of its members didn’t give serious attention and commitment to the agreement. Economic growth in the region doesn’t reach the high level as expected. More than that, other issues such as pollution, inequality, the huge gap of GDP per capita between developing state such as Cambodia ($783 in 2010)4 and more developed one such as Singapore ($43,867 in 2010)4 pose more obstacles to the economic cooperation.

Regarding ASEAN’s aim to create a stable political regime, realist remains the same pessimistic and skeptical outlook toward its efficacy. ASEAN is a sum of all the political fragments rather than a whole coherent and healthy political body. Realist labels the organization as an internal collective security arrangement.3 ASEAN lacks an integrated political identity that connects each member; the problem eventually leads to a low capacity and a confusing political role in the region. One of the most primary purposes of ASEAN is to reduce the inferior conflict. Yet, tensions among members in Southeast Asia continue to drag on. Thailand and Myanmar have stayed as enemy for centuries. Also, there is a prolonged border conflict between Thailand and Malaysia. Religious difference also created tension between Malaysia and Singapore while the former accused the latter of mistreating its Muslims minority5. The political tragedy in Burma, the second largest country in Southeast Asia, still exists. All those examples illustrate a powerless and passive ASEAN whose vision of cooperation and tight relationship among its members is too unrealistic. Realists don’t find it surprising. Through the realism’s perspective, states have little incentives to commit to a group without knowing their benefits. According to the rationale of self-interest and self-help, each state in ASEAN is more willing to pursue their independent policy to enhance their own security rather than to comply a set of rules established by the organization. In short, realists consider ASEAN a weak institution with little influence on its member’s economic and political situations as well as little ability to deal with conflicts where “crashing interest cannot be avoided.”6

Another mainstream of global politics, however, criticizes realism’s view for being too pessimistic, and bounding too much on materialistic concepts such as power, territory, and wealth. This mainstream is constructivism. Even in the international relation study, constructivism is a fairly new approach. In contrary to realism, constructivism emphasizes the importance and interactions of norms, values, and identities. According to constructivists, society constructs how the system works. As organizations operate, they embody and promote a certain type of norms that are determined by the region’s history and culture. Norms is a variable. As a result, realists’ approach of applying Western criterion to judge an Eastern organization like ASEAN is inappropriate and meaningless.

Constructivist considers ASEAN as an effective institution. First, ASEAN succeeded in building up the so-called ‘ASEAN way’ which emphasizes compromising, consensus among states, the principle of non-intervention, and regional autonomy. More than that, its behaviors is consistent with its own norms. These norms stem from the region’s history. As all of those countries were colonized by European countries and gained independence in the beginning of 20th century, they have a strong sense of nationalism. Therefore, letting states obtain the highest level of autonomy even when they are members of an international regime like ASEAN is totally reaso
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) which was established on August 8th, 1967 contains 10 nations in the Southeast Asian area. One of few organizations that survived the Cold War era, ASEAN possesses an interesting history and unique characters that attract attention from many political scientists. Yet, as Shaun Narine, an ASEAN expert, asserted it was not easy to fully understand this institution’s functions and its influence upon the increasingly complex globalized Asia1. Among these mainstreams of international relation theories, realism and constructivism have paid the excessive attention to ASEAN. Different perspectives surely lead to different conclusions. In comparison between the two schools of thought, realists outdo their constructivism colleagues in clarifying ASEAN’s main issues and suggesting the justified direction for its future. The contentious argument between two sides, however, presents a rather meticulous insight into the big picture of ASEAN.ASEAN’s rich history is intertwined with that of the region. Forty-four years ago, five nations: Indonesia, Malaysia, Philippines, Singapore, and Thailand agreed on forming a community that could share the common values and support each other. ASEAN’s primary purposes were stated, “To accelerate the economic growth, social progress and cultural development in the region through joint endeavors in the spirit of equality and partnership in order to strengthen the foundation for a prosperous and peaceful community of South-East Asian Nations.”2 More specifically, keeping a “peaceful community” required two distinct tasks: to decrease or erase tensions among ASEAN countries and between ASEAN countries with external actors such as the communist states rising at that time. Moreover, all conflicts should be resolved without the use of force. To emphasize this specific point, in 1971, ASEAN labeled itself as “Zone of Peace, Freedom, and Neutrality.” For the first decade, ASEAN’s achievement however was minimal. It didn’t receive much support or recognition in the region or the world stage. Determining to recreate a better image, ASEAN had reformed its structure a few years after the end of Cold War. It went through quite a period of revolution since 1992. The outstanding event was the first meeting of ASEAN Regional Forum held in Bangkok in 1994, aiming toward mutual dialogue, consultation, and confidence-building2. From 1995 to 1999, the expansion of memberships stated with the recruitment of a communist country, Vietnam, and four other countries after that. Analysts actually considered this event an accomplishment as ASEAN turned itself into a larger and more diverse institution. In 1978, ASEAN also received the worldwide acclamation in opposing Vietnam’s evasion in Campuchia3. Recently, stability and cooperation have thrived in the region, leading to a positive change in socio-economic indicators such as the increase in the total trade value or total GPD of all members. ASEAN, however, still has to cope with numerous obstacles. One of the distinctive characters of ASEAN is its non-intervention principle which gives states the highest level of autonomy in solving their issues. This principle, however, limits ASEAN’s power and its capacity to respond to urgent or dangerous situations. Problems also stem from the developing stage of its members. Most ASEAN countries are still experiencing the unstable economic and political development torn by corruption, religion conflicts, and in some states, the immature democracy. Generally, a shared value isn’t synonymous with a common identity that strongly ties up the relationship among members. Last but not least, ASEAN has a very limited influence over the larger region. In contrast, its behaviors are sometimes influenced by these emerging nearby powers such as China, India or the bigger hegemonies such as the United States and Japan.
Yet, ASEAN is going through one of the most exciting stages in its history. It has become an attractive topic of international relation studies, especially to two schools of thought: realism and constructivism. Both of them hold very strong opinions grounded with convincing evidences about ASEAN’s operation and its position in the world stage.

Realism is the most oldest and dominant theory in global politics. Realist believes the only concern of state should be power maximization. “The states find themselves in the shadow of anarchy with the result that their security cannot be taken for granted. In such circumstances it’s rational for states to compete for power and security.” (Baylis, 163) Based on this rationale, the state of peace or war is determined by “the balance-of-power”, the circumstance when states build up their armed strength to guarantee the balance with the competing force. According to the principle, ASEAN’s establishment could be interpreted as an act of balancing the region with external powerful actors. As ASEAN countries locate between two huge states India and China; cooperation among those small, vulnerable countries in such a strategic location could definitely reduce worries and uncertainties about the external threat. Realist also looks at the mutual trust and cooperation among nations with the skepticism. To them, it is impossible for self-interested states to join any group without assuring about their benefits. Realist goes further by claiming the real motive of cooperation is for the hegemonic power to extend its control over the region. (Baylis, 381) Consequently, the international organizations never work for an altruism cause. ASEAN, under the scrutiny of realists, is an indisputable proof of the weakness of any institution. First, while economic cooperation is the most primary goal of ASEAN, the institution achieves little in its economy despite the concerted effort. A compelling example is ASEAN’s inability to tackle the Asian financial crisis that started in Thailand during 1997 and quickly spread out in the region. The crisis wrenched the unstable economy of ASEAN, also creating lots of ramifications in different social issues to deal with. ASEAN also received a lot of criticisms for its “limited success” in the Free Trade Area Agreement, which was signed in Singapore in 1992.3 The progress to obtain the non-tariff objective was at a very slow pace while most of its members didn’t give serious attention and commitment to the agreement. Economic growth in the region doesn’t reach the high level as expected. More than that, other issues such as pollution, inequality, the huge gap of GDP per capita between developing state such as Cambodia ($783 in 2010)4 and more developed one such as Singapore ($43,867 in 2010)4 pose more obstacles to the economic cooperation.

Regarding ASEAN’s aim to create a stable political regime, realist remains the same pessimistic and skeptical outlook toward its efficacy. ASEAN is a sum of all the political fragments rather than a whole coherent and healthy political body. Realist labels the organization as an internal collective security arrangement.3 ASEAN lacks an integrated political identity that connects each member; the problem eventually leads to a low capacity and a confusing political role in the region. One of the most primary purposes of ASEAN is to reduce the inferior conflict. Yet, tensions among members in Southeast Asia continue to drag on. Thailand and Myanmar have stayed as enemy for centuries. Also, there is a prolonged border conflict between Thailand and Malaysia. Religious difference also created tension between Malaysia and Singapore while the former accused the latter of mistreating its Muslims minority5. The political tragedy in Burma, the second largest country in Southeast Asia, still exists. All those examples illustrate a powerless and passive ASEAN whose vision of cooperation and tight relationship among its members is too unrealistic. Realists don’t find it surprising. Through the realism’s perspective, states have little incentives to commit to a group without knowing their benefits. According to the rationale of self-interest and self-help, each state in ASEAN is more willing to pursue their independent policy to enhance their own security rather than to comply a set of rules established by the organization. In short, realists consider ASEAN a weak institution with little influence on its member’s economic and political situations as well as little ability to deal with conflicts where “crashing interest cannot be avoided.”6

Another mainstream of global politics, however, criticizes realism’s view for being too pessimistic, and bounding too much on materialistic concepts such as power, territory, and wealth. This mainstream is constructivism. Even in the international relation study, constructivism is a fairly new approach. In contrary to realism, constructivism emphasizes the importance and interactions of norms, values, and identities. According to constructivists, society constructs how the system works. As organizations operate, they embody and promote a certain type of norms that are determined by the region’s history and culture. Norms is a variable. As a result, realists’ approach of applying Western criterion to judge an Eastern organization like ASEAN is inappropriate and meaningless.

Constructivist considers ASEAN as an effective institution. First, ASEAN succeeded in building up the so-called ‘ASEAN way’ which emphasizes compromising, consensus among states, the principle of non-intervention, and regional autonomy. More than that, its behaviors is consistent with its own norms. These norms stem from the region’s history. As all of those countries were colonized by European countries and gained independence in the beginning of 20th century, they have a strong sense of nationalism. Therefore, letting states obtain the highest level of autonomy even when they are members of an international regime like ASEAN is totally reaso
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) được thành lập vào ngày 08 tháng 8 năm 1967 có 10 quốc gia trong khu vực Đông Nam Á. Một trong số ít các tổ chức sống sót sau thời kỳ Chiến tranh Lạnh, ASEAN đang sở hữu một lịch sử thú vị và nhân vật độc đáo thu hút sự chú ý của nhiều nhà khoa học chính trị. Tuy nhiên, như Shaun Narine, một chuyên gia ASEAN, khẳng định đó không phải là dễ dàng để hiểu đầy đủ các chức năng của cơ quan này và ảnh hưởng của nó trên toàn cầu ngày càng phức tạp Asia1. Trong số những dòng chính của lý thuyết quan hệ quốc tế, chủ nghĩa hiện thực và tạo dựng đã trả sự chú ý quá mức đến ASEAN. Quan điểm khác nhau chắc chắn dẫn đến những kết luận khác nhau. Trong so sánh giữa hai trường phái tư tưởng, hiện thực vượt qua các đồng nghiệp kiến tạo của họ trong việc làm rõ các vấn đề chính của ASEAN và đề xuất hướng biện minh cho tương lai của nó. Đối số tranh cãi giữa hai bên, tuy nhiên, một cái nhìn sâu sắc chứ không phải trình bày tỉ mỉ vào bức tranh lớn của ASEAN. Lịch sử phong phú của ASEAN được đan xen với các khu vực. Bốn mươi bốn năm trước đây, năm quốc gia: Indonesia, Malaysia, Philippines, Singapore và Thái Lan đã đồng ý về việc thành lập một cộng đồng mà có thể chia sẻ các giá trị chung và hỗ trợ lẫn nhau. Mục đích chính của ASEAN đã tuyên bố: "Để đẩy mạnh tăng trưởng kinh tế, tiến bộ xã hội và phát triển văn hóa trong khu vực thông qua các nỗ lực chung trên tinh thần bình đẳng và hợp tác nhằm củng cố nền tảng cho một cộng đồng thịnh vượng và hòa bình của quốc gia Đông Nam Á. "2 Cụ thể hơn, giữ một" cộng đồng hòa bình "yêu cầu hai nhiệm vụ riêng biệt: để giảm hoặc xóa bỏ căng thẳng giữa các nước ASEAN và giữa các nước ASEAN với các đối tác bên ngoài như các nước cộng sản tăng tại thời điểm đó. Hơn nữa, tất cả các mâu thuẫn cần được giải quyết mà không sử dụng vũ lực. Để nhấn mạnh điểm cụ thể này, vào năm 1971, ASEAN dán nhãn chính nó như là "Khu vực Hòa bình, Tự do và Trung lập." Trong thập kỷ đầu tiên, thành tựu của ASEAN tuy nhiên là tối thiểu. Nó đã không nhận được nhiều sự ủng hộ hoặc công nhận ở những vùng hay sân khấu thế giới. Xác định để tái tạo một hình ảnh tốt hơn, ASEAN đã được cải cách cơ cấu của nó một vài năm sau khi kết thúc Chiến tranh Lạnh. Nó đã đi qua khá kỳ cách mạng từ năm 1992. Các sự kiện nổi bật là cuộc họp đầu tiên của Diễn đàn Khu vực ASEAN tổ chức tại Bangkok vào năm 1994, với mục tiêu hướng tới đối thoại lẫn nhau, tham khảo ý kiến, và tự tin-building2. Từ năm 1995 đến năm 1999, sự mở rộng của các thành viên nói với các tuyển dụng của một quốc gia cộng sản, Việt Nam, và bốn quốc gia khác sau đó. Các nhà phân tích thực sự coi sự kiện này là một thành tích như ASEAN biến mình thành một tổ chức lớn hơn và đa dạng hơn. Năm 1978, ASEAN cũng đã nhận được những lời tung hô trên toàn thế giới trong việc phản đối trốn của Việt Nam trong Campuchia3. Gần đây, sự ổn định và hợp tác đã phát triển mạnh trong khu vực, dẫn đến một sự thay đổi tích cực trong các chỉ tiêu kinh tế-xã hội như sự gia tăng trong giá trị thương mại hoặc tổng GPD của tất cả các thành viên. ASEAN, tuy nhiên, vẫn còn phải đương đầu với rất nhiều trở ngại. Một trong những nhân vật đặc biệt của ASEAN là nguyên tắc không can thiệp của nó mang đến cho các quốc gia cấp cao nhất của quyền tự chủ trong việc giải quyết các vấn đề của họ. Nguyên tắc này, tuy nhiên, hạn chế sức mạnh và khả năng của ASEAN để đối phó với các tình huống khẩn cấp hoặc nguy hiểm. Vấn đề này cũng bắt nguồn từ giai đoạn phát triển của các thành viên của nó. Hầu hết các nước ASEAN vẫn đang trải qua sự phát triển kinh tế và chính trị không ổn định xé bởi tham nhũng, xung đột tôn giáo, và trong một số quốc gia, các nền dân chủ non nớt. Nói chung, một giá trị chung là không đồng nghĩa với một bản sắc chung mà mạnh mẽ quan hệ lên mối quan hệ giữa các thành viên. Cuối cùng nhưng không kém, ASEAN có một ảnh hưởng rất hạn chế trong khu vực lớn hơn. Ngược lại, hành vi của nó đôi khi ảnh hưởng bởi các cường quốc đang nổi lên gần như Trung Quốc, Ấn Độ hay bá quyền lớn như Hoa Kỳ và Nhật Bản. Tuy nhiên, ASEAN đang trải qua một trong những giai đoạn thú vị nhất trong lịch sử của nó. Nó đã trở thành một chủ đề hấp dẫn của nghiên cứu quan hệ quốc tế, đặc biệt là hai trường phái: chủ nghĩa hiện thực và kiến tạo. Cả hai đều có ý kiến rất mạnh với những bằng chứng thuyết phục căn cứ về hoạt động của ASEAN và vị trí của nó trong giai đoạn thế giới. Chủ nghĩa hiện thực là lý thuyết lâu đời nhất nhất và chiếm ưu thế trong nền chính trị toàn cầu. Realist tin rằng mối quan tâm duy nhất của nhà nước nên được sức mạnh tối đa hóa. "Các quốc gia tìm thấy chính mình trong bóng tối của tình trạng hỗn loạn với kết quả là an ninh của họ không thể thực hiện được. Trong hoàn cảnh như vậy đó là hợp lý để các bang cạnh tranh quyền lực và an ninh. "(Baylis, 163) Dựa vào lý do này, các nhà nước của hòa bình hay chiến tranh được xác định bởi" các cán cân quyền lực ", các tình huống khi các quốc gia xây dựng của họ sức mạnh vũ trang để đảm bảo sự cân bằng với lực cạnh tranh. Theo nguyên tắc, thành lập của ASEAN có thể được hiểu như một hành động cân bằng khu vực với các diễn viên mạnh mẽ bên ngoài. Như các nước ASEAN xác định vị trí giữa hai quốc gia khổng lồ Ấn Độ và Trung Quốc; hợp tác trong số đó, các nước dễ bị tổn thương nhỏ ở một vị trí chiến lược như vậy chắc chắn có thể làm giảm lo lắng và không chắc chắn về các mối đe dọa bên ngoài. Realist cũng nhìn vào sự tin tưởng lẫn nhau và hợp tác giữa các quốc gia với sự hoài nghi. Đối với họ, nó là không thể đối với các quốc gia tự quan tâm để tham gia bất kỳ nhóm mà không đảm bảo về quyền lợi của họ. Realist đi xa hơn bằng cách tuyên bố động cơ thực sự của sự hợp tác là cho sức mạnh bá chủ để mở rộng quyền kiểm soát khu vực. (Baylis, 381) Do đó, các tổ chức quốc tế không bao giờ làm việc cho một nguyên nhân chủ nghĩa vị tha. ASEAN, dưới sự giám sát của người hiện thực, là một bằng chứng không thể chối cãi của sự yếu kém của tổ chức nào. Đầu tiên, trong khi hợp tác kinh tế là mục tiêu chính nhất của ASEAN, tổ chức sự đạt ít trong nền kinh tế của mình bất chấp những nỗ lực phối hợp. Một ví dụ là không có khả năng hấp dẫn của ASEAN để giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính châu Á bắt đầu từ Thái Lan trong năm 1997 và nhanh chóng lan rộng ra trong khu vực. Cuộc khủng hoảng kinh tế không ổn định giật sự của ASEAN, cũng tạo ra nhiều hậu quả trong các vấn đề xã hội khác nhau để đối phó với. ASEAN cũng đã nhận được rất nhiều lời chỉ trích cho "thành công hạn chế" của mình trong các Hiệp định Thương mại tự do, được ký kết tại Singapore trong 1992,3 Sự tiến bộ để đạt được mục tiêu phi thuế quan là một tốc độ rất chậm, trong khi hầu hết các thành viên của nó đã làm không quan tâm đúng đắn và cam kết thỏa thuận. Tăng trưởng kinh tế trong khu vực không đạt được mức độ cao như mong đợi. Hơn thế nữa, các vấn đề khác như ô nhiễm, bất bình đẳng, khoảng cách rất lớn về GDP bình quân đầu người giữa phát triển nhà nước như Campuchia ($ 783 trong năm 2010) 4 và phát triển hơn một như Singapore ($ 43,867 trong năm 2010) 4 gây nhiều trở ngại cho kinh tế hợp tác. Về mục tiêu của ASEAN để tạo ra một chế độ chính trị ổn định, hiện thực vẫn là viễn cảnh bi quan và hoài nghi cùng hướng tới hiệu quả của nó. ASEAN là một tổng của tất cả các mảnh vỡ chính trị chứ không phải là một cơ quan chính trị toàn bộ mạch lạc và khỏe mạnh. Realist nhãn tổ chức như một an ninh tập nội arrangement.3 ASEAN thiếu một bản sắc chính trị tích hợp kết nối mỗi thành viên; vấn đề cuối cùng dẫn đến một công suất thấp và một vai trò chính trị khó hiểu trong khu vực. Một trong những mục đích chủ yếu nhất của ASEAN là để làm giảm xung đột kém. Tuy nhiên, căng thẳng giữa các thành viên trong khu vực Đông Nam Á tiếp tục kéo dài. Thái Lan và Myanmar đã ở lại là kẻ thù trong nhiều thế kỷ. Ngoài ra, có một cuộc xung đột biên giới kéo dài giữa Thái Lan và Malaysia. Sự khác biệt tôn giáo cũng tạo ra sự căng thẳng giữa Malaysia và Singapore trong khi trước đây bị buộc tội sau này của người Hồi giáo ngược đãi nó minority5. Thảm kịch chính trị tại Miến Điện, quốc gia lớn thứ hai trong khu vực Đông Nam Á, vẫn còn tồn tại. Tất cả những ví dụ minh họa cho một ASEAN bất lực và thụ động có tầm nhìn và mối quan hệ hợp tác chặt chẽ giữa các thành viên của nó là quá phi thực tế. Hiện thực không thấy nó đáng ngạc nhiên. Thông qua quan điểm của chủ nghĩa hiện thực, tiểu bang có các biện pháp khuyến khích ít cam kết một nhóm mà không biết lợi ích của họ. Theo cơ sở lý luận của tư lợi và tự lực, mỗi tiểu bang trong ASEAN là sẵn sàng để theo đuổi chính sách độc lập của họ để tăng cường an ninh của chính họ hơn là để thực hiện một bộ quy tắc thành lập bởi tổ chức. Trong ngắn hạn, những người thực tế xem xét ASEAN trở thành một tổ chức yếu với ít ảnh hưởng đến tình hình kinh tế và chính trị viên của mình cũng như ít khả năng để đối phó với những xung đột nơi "đâm suất không thể tránh được." 6 Một chủ đạo của nền chính trị toàn cầu, tuy nhiên, chỉ trích các quan điểm hiện thực của cho quá bi quan, và ranh giới quá nhiều vào các khái niệm vật chất như điện, lãnh thổ, và sự giàu có. Chủ đạo này là kiến tạo. Ngay cả trong nghiên cứu quan hệ quốc tế, kiến tạo là một cách tiếp cận khá mới. Trái ngược với chủ nghĩa hiện thực, kiến tạo nhấn mạnh tầm quan trọng và sự tương tác của các chuẩn mực, giá trị và bản sắc. Theo constructivists, xã hội xây dựng như thế nào hệ thống hoạt động. Khi các tổ chức hoạt động, họ thể hiện và thúc đẩy một loại nhất định của các chuẩn mực đó được xác định bởi lịch sử và văn hóa của khu vực. Định mức là một biến. Kết quả là, cách tiếp cận hiện thực 'của việc áp dụng tiêu chí phương Tây để đánh giá một tổ chức Đông như ASEAN là không phù hợp và vô nghĩa. Nhà xây dựng coi ASEAN là một tổ chức có hiệu quả. Thứ nhất, ASEAN đã thành công trong việc xây dựng nên cái gọi là "phương cách ASEAN" trong đó nhấn mạnh làm ảnh hưởng, sự đồng thuận giữa các quốc gia, các nguyên tắc không can thiệp, và quyền tự chủ trong khu vực. Hơn thế nữa, hành vi của nó là phù hợp với tiêu chuẩn của riêng mình. Những chuẩn mực xuất phát từ lịch sử của khu vực. Như tất cả những quốc gia bị chiếm làm thuộc địa của các nước châu Âu và giành được độc lập vào đầu thế kỷ 20, họ có một ý thức mạnh mẽ của dân tộc. Do đó, các quốc gia cho phép đạt được mức cao nhất của quyền tự chủ ngay cả khi họ là thành viên của một chế độ quốc tế như ASEAN là hoàn toàn reaso











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: