Instead, we need to clear and stay. We can do this with a modified ver dịch - Instead, we need to clear and stay. We can do this with a modified ver Việt làm thế nào để nói

Instead, we need to clear and stay.

Instead, we need to clear and stay. We can do this with a modified version of traditional counterinsurgency strategy. Dr. Andrew Krepinevich, AEI’s Tom Donnelly and Gary Schmitt and others have written about this idea. Whether called the “ink blot,” “oil spot,” or “safe haven” strategy, it draws upon successful counterinsurgency efforts in the past. Rather than focusing on killing and capturing insurgents, we should emphasize protecting the local population, creating secure areas where insurgents find it difficult to operate. Our forces would begin by clearing areas, with heavy force if necessary, to establish a zone as free of insurgents as possible. The security forces can then cordon off the zone, establish constant patrols, by American and Iraqi military and police, to protect the population from insurgents and common crime, and arrest remaining insurgents as they are found.

In this newly secure environment, many of the things critical to winning in Iraq can take place – things that are not happening today. Massive reconstruction can go forward without fear of attack and sabotage. Political meetings and campaigning can take place in the open. Civil society can emerge. Intelligence improves, as it becomes increasingly safe for the population to provide tips to the security forces, knowing that they can do so without being threatened. The coalition must then act on this intelligence, increasing the speed at which it is transmitted to operational teams. Past practice has shown that “actionable intelligence” has a short shelf life, and the lag involved in communicating it to operators costs vital opportunities.

As these elements positively reinforce each other, the security forces then expand the territory under their control. We’ve done this successfully in Falluja. Coalition and Iraqi forces cleared the area of insurgents, held the city, and today Iraqi police and soldier patrol the streets, with support from two American battalions. And when the Iraqi forces are at a level sufficient to take over the patrolling responsibilities on their own, American troops can hand over the duties. Falluja today is not perfect, but our aim is not perfection – it is an improvement over the insecurity that plagues Iraq today.

This kind of a counterinsurgency strategy has some costs. Securing ever increasing parts of Iraq and preventing the emergence of new terrorist safe havens will require more troops and money. It will take time, probably years, and mean more American casualties. Those are terrible prices to pay. But with the stakes so high, I believe we must choose the strategy with the best chance of success. The Pentagon seems to be coming around on this, and top commanders profess to employ a version already. If we are on our way to adopting a true counterinsurgency strategy, that is wonderful, but it has not been the case thus far. After the recent operations in Tal Afar most American troops were redeployed from Tal Afar already, leaving behind Iraqi units with Americans embedded. I hope this will be sufficient to establish security there, but it is also clear that there has been no spike in reconstruction activity in that city.

To enhance our chances of success with this strategy, and enable our forces to hold as much territory as possible, we need more troops. For this reason, I believe that current ideas to effect a partial drawdown during 2006 are exactly wrong. While the U.S. and its partners are training Iraqi security forces at a furious pace, these Iraqis should supplement, not substitute for, the coalition forces on the ground. Instead of drawing down, we should be ramping up, with more civil-military soldiers, translators, and counterinsurgency operations teams. Our decisions about troop levels should be tied to the success or failure of our mission in Iraq, not to the number of Iraqi troops trained and equipped. And while we seek higher troop levels for Iraq, we should at last face facts and increase the standing size of the U.S. Army. It takes time to build a larger army, but had we done so even after our invasion of Iraq, our military would have more soldiers available for deployment now.

Knowing the enemy is the essential precondition to defeating him, and I believe our counterinsurgency strategy can do more to exploit divisions in the strands of the insurgency. Foreign jihadists, Baathist revanchists and Sunni discontents do not necessarily share tactics or goals. Recent Sunni participation in the constitutional process – and especially the decision by Sunni parties to contest parliamentary elections – present opportunities to split Sunnis from those whose only goal is death, destruction and chaos.

Keep senior officers in place. The Pentagon has adopted a policy of rotating our generals in and out of Iraq almost as frequently as it rotates the troops. General Petraeus, a fine officer who was the military’s foremost expert in the training of Iraqi security forces, now uses his hard earned experience and expertise at Fort Leavenworth. Others, including General Conway, General Odierno, and General Chiarelli, have been transferred to Washington or elsewhere. This is deeply unwise. If these were the best men for the task, they should still be on the job. These generals and other senior officers build, in their time in Iraq, the on-the-ground and institutional knowledge necessary to approach this conflict with wisdom. They know, for example, the difference between a battle in Falluja and one in Tal Afar, or what kind of patrols are most effective in Shia areas of Baghdad. We need these commanders – and their hard-won experience – to stay in place.

Integrate counterinsurgency efforts at senior levels. While it is critical to focus our military efforts on insurgents, particularly against Sunni fighters using violence to improve their political position, the non-military component is also essential. All Iraqis need to see a tangible improvement in their daily lives or support for the new government will slip. Sunnis need to feel that should they abandon violence once and for all, there will be some role in the political process for them. The Iraqi people must feel invested in a newly free, newly powerful and prosperous country at peace.

There is a role for each element of the U.S. Government in this, whether it implies aid, trade, wells, schools, training, or anything else. Ambassador Khalilzad has done a fine job at coordinating these efforts with the military campaign and the political process, but it needs to be done in Washington too. This should be the highest priority of the President’s team, and must be managed by the most senior levels at the State Department, the Pentagon, the NSC, USAID, and any other agency that can contribute to the effort. To consign Iraq to the Pentagon to win or lose will simply not suffice.

In this regard, I am encouraged by Secretary Rice’s recent testimony before the Senate Foreign Relations Committee which laid out a more comprehensive, integrated political-military-economic strategy for Iraq. Implementing it is essential and will require a more formal interagency structure than we have seen to date.

Build loyalty in the armed forces. In building the Iraqi armed forces at a furious pace, the coalition and Iraqi authorities have invited former militia members to join. In the short run, it is most practical to do what we have done thus far – swallow former militia units whole. But in the long run, we must keep our focus on building diversified individual military units.

The lesson of Afghanistan is instructive. There, the United States insisted – over initial objections from the Afghan Ministry of Defense – that each new military unit be carefully calibrated to include Pashtuns, Tajiks, Uzbeks, and others. This diversification within units serves three important functions: first, over time, it helps build loyalty to the central government; and second, it makes it more difficult for militias to reconstitute, should any decide to oppose the government. More broadly, the multiethnic Afghan National Army has provided a powerful psychological boost in a deeply divided country. Simply seeing Pashtuns and Tajiks and Uzbeks, in uniform and working together, has had a great impact on Afghan public opinion and the way Afghans imagine their country.

In Iraq the policy has been to recruit former militia members as individuals, rather than as units, but the reality has fallen short. Building units in this way is more difficult and will require more time than accepting homogenous Kurdish or Shia or Sunni units, for reasons of language, culture, and all-around expediency. But that is precisely why it is so important to do. Standing up the Iraqi army is about more than generating manpower so that American troops can withdraw. The composition and character of the force we leave behind will have social and political ramifications far beyond the military balance of power. In helping to build an army, in short, we are helping to build a new Iraq.

Pressure Syria. For too long, Syria has refused to crack down on Iraqi insurgents and foreign terrorists operating from its territory. President Assad said last month that his government distinguishes between those insurgents who attack Iraqis and the killers who attack American and British troops, which “is something different.” This is the same mindset that has led Syria to defy the United Nations over the assassination of Rafik Hariri, give sanctuary to Palestinian terrorist organizations, and attempt to maintain some hold on Lebanon.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thay vào đó, chúng ta cần phải rõ ràng và ở lại. Chúng tôi có thể làm điều này với một phiên bản sửa đổi của chiến lược truyền thống counterinsurgency. Tiến sĩ Andrew Krepinevich, của AEI Tom Donnelly và Gary Schmitt và những người khác đã viết về ý tưởng này. Cho dù được gọi là "mực blot", "dầu tại chỗ", hoặc "ẩn náu an toàn" chiến lược, nó rút ra sau khi những nỗ lực thành công counterinsurgency trong quá khứ. Thay vì tập trung vào làm thiệt mạng và bắt quân nổi dậy, chúng ta nên nhấn mạnh bảo vệ người dân địa phương, tạo an toàn khu vực nơi quân nổi dậy tìm thấy nó khó khăn để hoạt động. Lực lượng của chúng tôi sẽ bắt đầu bằng cách thanh toán bù trừ khu vực, với lực lượng nặng nếu cần thiết, để thiết lập một khu vực như là miễn phí của quân nổi dậy càng tốt. Lực lượng an ninh có thể sau đó ly khỏi vùng, thiết lập các phi vụ tuần tra liên tục, bởi quân đội Hoa Kỳ và Iraq và cảnh sát, để bảo vệ dân quân nổi dậy và tội phạm phổ biến, và bắt giữ quân nổi dậy còn lại như chúng được tìm thấy.Trong môi trường an toàn mới này, nhiều người trong số những điều quan trọng để chiến thắng tại Iraq có thể xảy ra-những điều không xảy ra vào ngày hôm nay. Xây dựng lại lớn có thể đi về phía trước mà không sợ bị tấn công và phá hoại. Cuộc họp chính trị và vận động có thể xảy ra trong mở. Xã hội dân sự có thể nổi lên. Trí tuệ cải thiện, khi nó trở nên ngày càng an toàn cho người dân để cung cấp lời khuyên để lực lượng an ninh, biết rằng họ có thể làm như vậy mà không bị đe dọa. Liên minh sau đó phải hành động trên thông minh này, tăng tốc độ mà tại đó nó được chuyển đến đội hoạt động. Qua thực hành đã chỉ ra rằng "hành động thông minh" có một cuộc sống thềm ngắn, và tụt hậu tham gia giao tiếp với nhà điều hành chi phí cơ hội quan trọng.Như những yếu tố tích cực củng cố lẫn nhau, các lực lượng an ninh sau đó mở rộng lãnh thổ dưới sự kiểm soát của họ. Chúng tôi đã thực hiện điều này thành công trong Falluja. Lực lượng liên minh và i xóa vùng của quân nổi dậy, tổ chức thành phố, và vào ngày hôm nay, cảnh sát Iraq và người lính tuần tra các đường phố, với sự hỗ trợ từ hai tiểu đoàn người Mỹ. Và khi các lực lượng Iraq đang ở một mức độ đủ để tiếp nhận trách nhiệm patrolling ngày của riêng mình, quân đội Mỹ có thể bàn giao các nhiệm vụ. Falluja vào ngày hôm nay là không hoàn hảo, nhưng mục đích của chúng tôi không phải là hoàn hảo-đó là một sự cải tiến trong sự mất an ninh mà bệnh dịch Iraq vào ngày hôm nay.Loại này của một chiến lược counterinsurgency có một số chi phí. Chiếm nhiều phần ngày càng tăng của Iraq và ngăn ngừa sự xuất hiện của thiên đường an toàn khủng bố mới sẽ đòi hỏi thêm quân đội và tiền bạc. Nó sẽ mất thời gian, có lẽ năm, và có nghĩa là nhiều người Mỹ thương vong. Đó là khủng khiếp giá phải trả. Nhưng với các cổ phần cao như vậy, tôi tin rằng chúng ta phải chọn chiến lược với những cơ hội tốt nhất của sự thành công. Lầu năm góc dường như đến xung quanh về điều này, và chỉ huy hàng đầu profess để sử dụng một phiên bản đã. Nếu chúng tôi đang trên đường đến việc áp dụng một chiến lược thực sự counterinsurgency, đó là tuyệt vời, nhưng nó đã không là các trường hợp như vậy đến nay. Sau khi hoạt động tại quân đội Hoa Kỳ đặt Tal Afar được bố trí gia từ Tal Afar đã, để lại đằng sau các đơn vị Iraq với Mỹ nhúng. Tôi hy vọng điều này sẽ là đủ để thiết lập bảo mật có, nhưng nó cũng rõ ràng rằng có là không tăng đột biến trong hoạt động xây dựng lại trong thành phố.Để tăng cường cơ hội chúng ta thành công với chiến lược này, và cho phép chúng tôi lực lượng để giữ lãnh thổ càng nhiều càng tốt, chúng tôi cần thêm quân. Vì lý do này, tôi tin rằng các ý tưởng hiện tại để có hiệu lực một drawdown một phần trong năm 2006 là chính xác sai. Trong khi Hoa Kỳ và các đối tác đào tạo lực lượng an ninh Iraq độ tức giận, những người Iraq nên bổ sung, không thay thế cho, các lực lượng liên minh trên mặt đất. Thay vì vẽ xuống, chúng tôi nên ramping lên, với thêm binh sĩ quân đội dân sự, dịch giả và counterinsurgency hoạt động đội. Các quyết định về quân cấp nên được gắn với sự thành công hay thất bại của nhiệm vụ của chúng tôi tại Iraq, không phải số lượng quân đội Iraq được đào tạo và trang bị. Và trong khi chúng tôi tìm kiếm cao cấp quân Iraq, chúng ta nên lúc cuối mặt sự kiện và tăng kích thước thường trực của quân đội Hoa Kỳ. Phải mất thời gian để xây dựng một đội quân lớn hơn, nhưng chúng tôi đã làm như vậy ngay cả sau khi chúng tôi cuộc xâm lược Iraq, quân đội của chúng tôi sẽ có thêm binh sĩ sẵn để triển khai bây giờ.Biết kẻ thù là điều kiện tiên quyết cần thiết để đánh bại anh ta, và tôi tin rằng chiến lược counterinsurgency chúng tôi có thể làm nhiều hơn nữa để khai thác các đơn vị trong các sợi của cuộc nổi dậy. Nước ngoài jihadists, Baathist revanchists và Sunni discontents không nhất thiết phải chia sẻ chiến thuật hay mục tiêu. Tại Sunni tham gia vào quá trình hiến pháp- và đặc biệt là quyết định của Sunni bên để bầu cử nghị viện cuộc thi-các cơ hội hiện diện để tách Sunni từ những người mà mục tiêu duy nhất là cái chết, tàn phá và hỗn loạn.Giữ cho sĩ quan cao cấp tại chỗ. Lầu năm góc đã thông qua một chính sách quay chúng tôi vị tướng trong và ngoài Iraq hầu như thường xuyên như nó quay các binh sĩ. Tổng Petraeus, một sĩ quan Mỹ đã chuyên gia quan trọng nhất của quân đội trong việc đào tạo về an ninh Iraq lực lượng, bây giờ sử dụng của mình cứng kiếm được kinh nghiệm và chuyên môn tại Fort Leavenworth. Những người khác, bao gồm tổng Conway, General Odierno, và tổng Chiarelli, đã được chuyển đến Washington hoặc ở nơi khác. Điều này là không khôn ngoan sâu sắc. Nếu đây là những người đàn ông tốt nhất cho nhiệm vụ, họ sẽ vẫn còn có công việc. Những vị tướng và xây dựng sĩ quan cao cấp, trong thời gian của mình tại Iraq, trên mặt đất và tổ chức kiến thức cần thiết để tiếp cận này xung đột với sự khôn ngoan. Họ biết, ví dụ, sự khác biệt giữa một trận đánh trong Falluja và một ở Tal Afar, hoặc loại tuần tra hiệu quả nhất trong lĩnh vực Shia Baghdad. Chúng tôi cần những chỉ huy- và kinh nghiệm khó khăn-won của họ-để ở lại tại chỗ.Tích hợp counterinsurgency nỗ lực cao cấp độ. Trong khi nó là rất quan trọng để tập trung nỗ lực quân sự của chúng tôi ngày quân nổi dậy, đặc biệt là đối với máy bay chiến đấu Sunni sử dụng bạo lực để cải thiện vị trí chính trị của họ, các thành phần Phòng Không quân đội là cũng rất cần thiết. Tất cả người Iraq cần phải nhìn thấy một cải tiến hữu hình trong cuộc sống hàng ngày của họ hoặc hỗ trợ cho chính quyền mới sẽ trượt. Sunni cần phải cảm thấy rằng họ nên bỏ bạo lực một lần và cho tất cả, sẽ có một số vai trò trong quá trình chính trị cho họ. Người dân Iraq phải cảm thấy vốn đầu tư trong một quốc gia mới miễn phí, vừa được mạnh mẽ và thịnh vượng tại hòa bình.There is a role for each element of the U.S. Government in this, whether it implies aid, trade, wells, schools, training, or anything else. Ambassador Khalilzad has done a fine job at coordinating these efforts with the military campaign and the political process, but it needs to be done in Washington too. This should be the highest priority of the President’s team, and must be managed by the most senior levels at the State Department, the Pentagon, the NSC, USAID, and any other agency that can contribute to the effort. To consign Iraq to the Pentagon to win or lose will simply not suffice.In this regard, I am encouraged by Secretary Rice’s recent testimony before the Senate Foreign Relations Committee which laid out a more comprehensive, integrated political-military-economic strategy for Iraq. Implementing it is essential and will require a more formal interagency structure than we have seen to date.Build loyalty in the armed forces. In building the Iraqi armed forces at a furious pace, the coalition and Iraqi authorities have invited former militia members to join. In the short run, it is most practical to do what we have done thus far – swallow former militia units whole. But in the long run, we must keep our focus on building diversified individual military units.The lesson of Afghanistan is instructive. There, the United States insisted – over initial objections from the Afghan Ministry of Defense – that each new military unit be carefully calibrated to include Pashtuns, Tajiks, Uzbeks, and others. This diversification within units serves three important functions: first, over time, it helps build loyalty to the central government; and second, it makes it more difficult for militias to reconstitute, should any decide to oppose the government. More broadly, the multiethnic Afghan National Army has provided a powerful psychological boost in a deeply divided country. Simply seeing Pashtuns and Tajiks and Uzbeks, in uniform and working together, has had a great impact on Afghan public opinion and the way Afghans imagine their country.
In Iraq the policy has been to recruit former militia members as individuals, rather than as units, but the reality has fallen short. Building units in this way is more difficult and will require more time than accepting homogenous Kurdish or Shia or Sunni units, for reasons of language, culture, and all-around expediency. But that is precisely why it is so important to do. Standing up the Iraqi army is about more than generating manpower so that American troops can withdraw. The composition and character of the force we leave behind will have social and political ramifications far beyond the military balance of power. In helping to build an army, in short, we are helping to build a new Iraq.

Pressure Syria. For too long, Syria has refused to crack down on Iraqi insurgents and foreign terrorists operating from its territory. President Assad said last month that his government distinguishes between those insurgents who attack Iraqis and the killers who attack American and British troops, which “is something different.” This is the same mindset that has led Syria to defy the United Nations over the assassination of Rafik Hariri, give sanctuary to Palestinian terrorist organizations, and attempt to maintain some hold on Lebanon.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Thay vào đó, chúng ta cần phải rõ ràng và ở lại. Chúng tôi có thể làm điều này với một phiên bản sửa đổi của chiến lược chống nổi dậy truyền thống. Tiến sĩ Andrew Krepinevich, Tom Donnelly AEI và Gary Schmitt và những người khác đã viết về ý tưởng này. Cho dù được gọi là "mực blot," "điểm dầu", hay "chiến lược" thiên đường an toàn, nó rút ra sau khi những nỗ lực chống nổi dậy thành công trong quá khứ. Thay vì tập trung vào tiêu diệt và bắt quân nổi dậy, chúng ta cần nhấn mạnh việc bảo vệ người dân địa phương, tạo ra khu vực an toàn, nơi quân nổi dậy tìm thấy nó khó khăn để hoạt động. Lực lượng của chúng tôi sẽ bắt đầu bằng cách thanh toán bù trừ các khu vực, với lực lượng nặng nếu cần thiết, để thiết lập một khu vực tự do của quân nổi dậy càng tốt. Sau đó các lực lượng an ninh có thể Cordon ra khỏi khu vực, thiết lập tuần tra liên tục, bởi quân đội và cảnh sát Mỹ và Iraq, để bảo vệ dân từ quân nổi dậy và tội phạm thông thường, và bắt quân nổi dậy còn lại khi chúng được tìm thấy. Trong môi trường mới này an toàn, nhiều điều quan trọng để chiến thắng ở Iraq có thể sẽ diễn ra - điều mà không xảy ra hiện nay. Tái thiết lớn có thể đi tiếp mà không sợ bị tấn công và phá hoại. Cuộc họp chính trị và vận động có thể diễn ra trong mở. Xã hội dân sự có thể xuất hiện. Intelligence cải thiện, vì nó ngày càng trở nên an toàn cho người dân được cung cấp lời khuyên cho các lực lượng an ninh, biết rằng họ có thể làm như vậy mà không bị đe dọa. Sau đó liên minh phải hành động trên thông tin tình báo này, tăng tốc độ mà tại đó nó được truyền đến các đội hoạt động. Thực hành trước đây chỉ ra rằng "tình báo hành động" có tuổi thọ ngắn, và sự tụt hậu tham gia vào giao tiếp cho các nhà khai thác chi phí cơ hội quan trọng. Khi những yếu tố tích cực củng cố lẫn nhau, các lực lượng an ninh sau đó mở rộng lãnh thổ dưới sự kiểm soát của họ. Chúng tôi đã làm điều này thành công ở Falluja. Liên minh các lực lượng Iraq xóa các khu vực của quân nổi dậy, được tổ chức thành phố, và hôm nay cảnh sát Iraq và lính tuần tra các đường phố, với sự hỗ trợ từ hai tiểu đoàn Mỹ. Và khi các lực lượng Iraq đang ở mức đủ để đảm nhận công việc tuần tra trên của riêng, quân đội Mỹ của họ có thể giao nhiệm vụ. Fallujah hôm nay không phải là hoàn hảo, nhưng mục tiêu của chúng tôi không phải là hoàn hảo - đó là một sự cải tiến trong bất an lan tràn Iraq ngày nay. Đây là loại một chiến lược chống nổi dậy có một số chi phí. Bảo mật ngày càng tăng các bộ phận của Iraq và ngăn ngừa sự xuất hiện của những nơi trú ẩn an toàn khủng bố mới sẽ yêu cầu thêm quân và tiền bạc. Nó sẽ mất thời gian, có thể là năm, và có nghĩa là thương vong của Mỹ nhiều. Đó là những giá khủng khiếp để trả tiền. Nhưng với các cổ phần cao như vậy, tôi tin rằng chúng ta phải chọn chiến lược với các cơ hội tốt nhất của sự thành công. Lầu Năm Góc có vẻ là đến xung quanh về điều này, và chỉ huy hàng đầu xưng để sử dụng một phiên bản đã có. Nếu chúng ta đang trên con đường của chúng tôi để áp dụng một chiến lược chống nổi sự thật, đó là tuyệt vời, nhưng nó đã không được các trường hợp như vậy, cho đến nay. Sau khi hoạt động gần đây ở Tal Afar nhất quân đội Mỹ đã tái triển khai từ Tal Afar đã, để lại đằng sau các đơn vị của Iraq với người Mỹ nhúng. Tôi hy vọng điều này sẽ là đủ để thiết lập an ninh ở đó, nhưng nó cũng rõ ràng là không có sự tăng đột biến trong hoạt động tái thiết ở thành phố đó. Để tăng cơ hội của chúng tôi thành công với chiến lược này, và cho phép các lực lượng của chúng tôi để giữ càng nhiều lãnh thổ càng tốt , chúng tôi cần thêm quân. Vì lý do này, tôi tin rằng những ý tưởng để thực hiện một giải ngân từng phần trong năm 2006 là chính xác sai. Trong khi Mỹ và các đối tác đang huấn luyện các lực lượng an ninh Iraq với một tốc độ rất giận dữ, những người Iraq cần bổ sung, không thay thế, các lực lượng liên minh trên mặt đất. Thay vì vẽ xuống, chúng ta nên phát triển, nhiều người lính với dân sự-quân sự nhiều hơn, dịch giả, và các nhóm hoạt động chống nổi dậy. Quyết định của chúng tôi về mức độ quân nên gắn liền với sự thành công hay thất bại của sứ mệnh của chúng tôi tại Iraq, không phải số lượng quân đội Iraq được đào tạo và trang bị. Và trong khi chúng ta tìm kiếm mức độ quân cao hơn đối với Iraq, chúng ta nên tại sự kiện mặt trước và tăng kích thước thường trực của quân đội Mỹ. Phải mất thời gian để xây dựng một đội quân lớn hơn, nhưng chúng tôi đã làm như vậy ngay cả sau khi cuộc xâm lược của chúng ta về Iraq, quân đội của chúng tôi sẽ có thêm nhiều binh sĩ sẵn sàng cho việc triển khai hiện nay. Biết đối phương là điều kiện cần thiết để đánh bại anh ta, và tôi tin rằng chiến lược chống nổi dậy của chúng tôi có thể làm nhiều hơn để khai thác phân chia trong các thành phần của một cuộc nổi dậy. Chiến binh thánh chiến nước ngoài, revanchists Baathist và bất mãn Sunni không nhất thiết phải chia sẻ chiến thuật hay mục tiêu. Tham gia gần đây của người Sunni trong quá trình lập hiến - và đặc biệt là các quyết định do các bên Sunni để cuộc thi bầu cử quốc hội -. Cơ hội có mặt để chia Sunni từ những người có mục tiêu duy nhất là cái chết, sự hủy diệt và hỗn loạn Giữ sĩ quan cao cấp tại chỗ. Lầu Năm Góc đã thông qua một chính sách quay tướng của chúng tôi vào và ra khỏi Iraq gần như thường xuyên như nó quay quân đội. Tướng Petraeus, một nhân viên tốt là người chuyên gia hàng đầu của quân đội trong việc đào tạo lực lượng an ninh Iraq, bây giờ sử dụng kinh nghiệm kiếm được cứng của mình và chuyên môn tại Fort Leavenworth. Những người khác, bao gồm General Conway, Tổng Odierno, và Tướng Chiarelli, đã được chuyển giao cho Washington hoặc ở nơi khác. Điều này là vô cùng khôn ngoan. Nếu đây là những người đàn ông tốt nhất cho công việc, họ vẫn cần được vào công việc. Các tướng lãnh và sĩ quan cao cấp khác xây dựng, trong thời gian của họ ở Iraq, on-the-mặt đất và kiến thức thể chế cần thiết để tiếp cận cuộc xung đột này với trí tuệ. Họ biết, ví dụ, sự khác biệt giữa một trận đánh ở Falluja và một ở Tal Afar, hoặc những loại tuần tra có hiệu quả nhất trong lĩnh vực Shia ở Baghdad. Chúng tôi cần những người chỉ huy - và kinh nghiệm gian nan của họ -. Ở lại nơi Tích hợp các nỗ lực chống nổi dậy ở các cấp độ cao cấp. Trong khi nó là rất quan trọng để tập trung nỗ lực quân sự của chúng tôi về quân nổi dậy, đặc biệt là chống lại các chiến binh Sunni sử dụng bạo lực để cải thiện vị trí chính trị của họ, các thành phần phi quân sự cũng là điều cần thiết. Tất cả người Iraq cần phải nhìn thấy một sự cải thiện rõ rệt trong cuộc sống hàng ngày của họ hoặc hỗ trợ cho chính phủ mới sẽ trượt. Sunni cần phải cảm thấy rằng họ nên từ bỏ bạo lực một lần và cho tất cả, sẽ có một số vai trò trong tiến trình chính trị cho họ. Người dân Iraq phải cảm thấy đầu tư vào một quốc gia mới được miễn phí, mới mạnh mẽ và thịnh vượng bình an. Có một vai trò cho mỗi phần tử của Chính phủ Hoa Kỳ trong việc này, cho dù nó ngụ ý viện trợ, thương mại, giếng nước, trường học, đào tạo, hoặc bất cứ điều gì khác. Đại sứ Khalilzad đã làm được một công việc tốt ở điều phối những nỗ lực với các chiến dịch quân sự và chính trị, nhưng nó cần phải được thực hiện trong quá Washington. Điều này cần được ưu tiên cao nhất của đội bóng của Chủ tịch, và phải được quản lý bởi cấp cao nhất tại Bộ Ngoại giao, Lầu Năm Góc, NSC, USAID, và bất kỳ cơ quan nào khác có thể đóng góp vào nỗ lực. Đưa người Iraq Ngũ Giác Đài để giành chiến thắng hoặc thua sẽ chỉ đơn giản là không đủ. Về vấn đề này, tôi khuyến khích bởi lời khai gần đây Bộ trưởng Rice trước Ủy ban Đối ngoại Thượng viện trong đó đặt ra một chiến lược kinh tế-chính trị-quân sự tích hợp toàn diện hơn cho Iraq. Thực hiện nó là điều cần thiết và sẽ đòi hỏi một cấu trúc tác liên chính thức hơn là chúng ta đã thấy cho đến nay. Xây dựng lòng trung thành trong các lực lượng vũ trang. Trong việc xây dựng lực lượng vũ trang Iraq với một tốc độ rất tức giận, liên minh và chính quyền Iraq đã mời các thành viên lực lượng dân quân cũ để tham gia. Trong ngắn hạn, nó là thiết thực nhất để làm những gì chúng tôi đã làm cho đến nay - đơn vị dân quân cựu nuốt toàn bộ. Nhưng về lâu dài, chúng tôi phải giữ tập trung của chúng tôi vào việc xây dựng các đơn vị quân sự cá nhân đa dạng. Các bài học của Afghanistan có tính hướng dẫn. Ở đó, Mỹ khẳng định - qua sự phản đối ban đầu của Bộ Quốc phòng Afghanistan - rằng mỗi đơn vị quân sự mới được hiệu chỉnh cẩn thận để bao gồm Pashtun, Tajikistan, Uzbekistan, và những người khác. Đa dạng hóa trong các đơn vị phục vụ ba chức năng quan trọng: thứ nhất, theo thời gian, nó giúp xây dựng lòng trung thành với chính phủ trung ương; và thứ hai, nó làm cho nó khó khăn hơn cho lực lượng dân quân để phục nguyên, bất kỳ nên quyết định phản đối chính phủ. Nói rộng hơn, sự đa sắc tộc Quân đội Quốc gia Afghanistan đã cung cấp một tăng tâm lý mạnh mẽ trong một đất nước chia rẽ sâu sắc. Đơn giản chỉ cần nhìn thấy người Pashtun và Tajikistan và Uzbekistan, trong bộ đồng phục và làm việc cùng nhau, đã có tác động lớn đến dư luận Afghanistan và cách Afghanistan tưởng tượng đất nước của họ. Tại Iraq chính sách đã được tuyển mộ cựu thành viên lực lượng dân quân như cá nhân, chứ không phải là các đơn vị, nhưng thực tế đã giảm ngắn. Đơn vị xây dựng theo cách này là khó khăn hơn và sẽ đòi hỏi nhiều thời gian hơn so với các đơn vị chấp nhận Kurd hoặc Shia hoặc Sunni đồng nhất, vì những lý do về ngôn ngữ, văn hóa, và tất cả xung quanh phương tiện. Nhưng đó chính là lý do tại sao nó là rất quan trọng để làm. Đứng lên quân đội Iraq là khoảng hơn tạo nhân lực để quân đội Mỹ có thể rút lui. Các thành phần và tính chất của lực lượng chúng ta để lại đằng sau sẽ có những tác động xã hội và chính trị vượt xa sự cân bằng quyền lực quân sự. Trong việc giúp đỡ để xây dựng một đội quân, trong ngắn hạn, chúng tôi đang giúp xây dựng một nước Iraq mới. áp lực Syria. Đã quá lâu rồi, Syria đã từ chối để crack xuống trên quân nổi dậy Iraq và khủng bố nước ngoài hoạt động từ lãnh thổ của mình. Tổng thống Assad cho biết tháng trước rằng chính phủ của ông phân biệt giữa những phần tử nổi dậy người tấn công Iraq và những kẻ giết người tấn công Mỹ và quân đội Anh, trong đó "là một cái gì đó khác nhau." Đây là những suy nghĩ tương tự mà đã dẫn Syria thách thức Liên Hợp Quốc về vụ ám sát Rafik Hariri, cung cấp nơi trú ẩn cho các tổ chức khủng bố Palestine, và cố gắng để duy trì một số tổ chức về Lebanon.

























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: