Suzuki san!

Suzuki san!"A woman Akihito recogni

Suzuki san!"

A woman Akihito recognized as one of the cashiers walked hurriedly to them, her decent walking shoes squeaking against the polished flooring. Worry etched on her lightly enhanced face as she approached them. "Suzuki san," she panted.

The manager's face turned stern. "What is it, Fujishima san? I specifically told everyone that I am not to be disturbed when Takaba sama is around."

"I'm terribly sorry, manager," the girl bowed, a few locks of her long hair tumbled down. "There is a sales representative from Asahi beer and he was very adamant about meeting you or the president."

"Where is the supervisor?"

The girl bowed before them again. "Kanbe san is currently dealing with him but he is already at his limits."

Akihito took the opportunity to push Suzuki away. "Suzuki san, I think you should go and assist the supervisor."

Suzuki's grey eyes looked at him. His lips opened, trying to protest and was quickly met with Akihito's response. "Suzuki san, you don't want another mishap to happen, do you?" he asked, referring to the robbery incident.

At the mention of the word, the older man bowed, muttered a quick apology and left with the girl.

"Finally, I can shop in peace!" Akihito said happily as he pushed his cart to the next aisle. "Do you know how suffocating it is to shop like that, Toru?"

The lanky guard offered no comments as he watched Akihito wheeled the cart to the drinks section. After successfully putting in a few more items in the cart, Akihito whirled around at his guard. "You know, for some weird reason, I got so used to having you around that I don't think you're that much of a pain."

Toru's dark eyes softened. A soft smiled graced his lips as he bowed. "Coming from you, it is indeed a high praise."

"Don't get so full of yourself yet, Toru." Akihito gave his guard a cheeky grin. "You're still a pain sometimes, just lesser than the rest –," he trailed off, staring at the rows of canned beers.

Sensing Akihito's sudden change of expression, Toru walked nearer to the photographer. The boy looked deep in his thoughts. "Takaba sama?"

His master gazed his hazel eyes at him. "I know you were merely following Asami's orders but –," Akihito touched Toru's arm. " – thank you for saving my life in Cambodia. I am glad you were there."

"And – I'm sorry you got hurt because of me," Akihito choked the last line out.

The hand that touched his arm fell and Toru knew that he must have shock written all over him for Akihito averted his eyes away from his uncomfortably.

"Takaba sama," Toru began after an awkward moment. "I may have been following Asami sama's orders but I assure you that I had no regrets taking the bullets for you."

Akihito smiled. " That sounds like something Haru-nii would say."

Toru actually returned Akihito's smile. "Haruhito san will be very disappointed if he hears that, Takaba sama."

Akihito laughed. "True. Haru nii can be an idiot sometimes but he means well," he said fondly as he placed a few cans of imported beer that Asami favored into his cart. "I think that's all I needed for now."

As he pushed the cart to the front, Akihito suddenly remembered that he hadn't gotten the eggs yet. Akihito groaned.

"Toru, can you help me bring these things to the front? I forgot to get the eggs."

Toru stopped him from sprinting off. "I'll get it, Takaba sama. You wait here," he said and went away.

Akihito watched Toru disappeared from his sight, his hands idly fiddling the packet of nuts in his basket. The nutritional facts behind the packet of nuts didn't seem interesting but he read it anyway to pass time as he waited for Toru to come back.

The argument between Suzuki and an unknown male had Akihito's attention diverted from the packet of nuts to the front. Alarmed something bad might have happened, Akihito left his cart and moved slowly to the front.

Suzuki had his hands clasped neatly in front; all the while shaking his head at the salesperson. The man, whose back was facing Akihito, was dressed in a black business suit. He was slim, slightly muscular behind that power suit and he looked extremely familiar.

"Sir, please. We simply cannot sell this product here. Marukoshi has its own set of rules to follow," Suzuki said desperately as he tried to reject the proposal from the salesperson.

"But Suzuki san, if you would give me five minutes – just five minutes to listen to our company's proposal, I can guarantee you that our company is offering Marukoshi a very good deal!" The man said, trying to argue his points across a very reluctant Suzuki.

Even his voice sounds like Haru nii. Akihito nearly laughed at the thought. Don't be ridiculous, he told himself. His brother couldn't be here doing sales. He was based in Fukouka.

"You are putting me in a very difficult situation, Takaba san," Akihito heard Suzuki said. "Our president, Takaba sama is not available at the moment and I am not permitted to make any decisions on his behalf."

Strange; he shares the same surname. Akihito peered closer at the salesperson, trying to be as discreet as possible.

"Your president is Takaba sama? Please, allow me to speak with him!" The salesperson said persistently.

Suzuki looked horrified at the suggestion. "Absolutely not! Takaba sama is a very busy man. He hardly has time to drop by -," Suzuki trailed off as he stared at Akihito.

The man caught Suzuki's stares and he too, turned at Akihito's direction.

As the man's jaw dropped wide open, so did Akihito's. Both men pointed their forefingers at each other, trying to say something but nothing came out. It was Suzuki who managed to break the silence.

"Takaba san!" he rushed in front of Akihito, blocking the photographer from the man. "You are being very rude to our president!"

"President?" The man's eyes were so huge that they were bulging. "President?" he repeated and forced his way through Suzuki. "What are you talking about? He's Takaba Akihito, my brother!"

With his mind still deciding if it was playing tricks on him, Akihito muttered his brother's name, "Haru-nii."

"Huh?" It was Suzuki's turn to look confused. He looked at Haruhito, then at his president before it finally clicked. "You are Takaba sama's brother?" He directed the question at Haruhito.

"Takaba sama?" Toru jogged towards them. Unlike the brothers, Toru looked worried at the scene unfolding before him.

"Akihito, what is going on?" Haruhito asked.

Akihito covered his face with his right palm. He had thought about the possibilities of his brother finding out the truth about his properties but he hadn't imagined it to be like this. Heck, he wasn't even prepared for it so how was he going to come up with an excuse?

And for the second time, Suzuki Kenta had innocently given away the truth about Marukoshi's ownership. The first time it happened, Kou and Takato nearly had stomach cramps from laughing too hard. That had embarrassed Akihito but this – This is a mess. Akihito let out a long sigh.

"Akihito." His brother's voice sounded more confused than angry. "What did he mean when he called you the President?" he asked again, this time grabbing Akihito's arms.

Akihito averted his eyes. "Ah – nii san – it's – ah –"

"Takaba sama is the owner of Marukoshi," Toru said without hesitation.

"TORU!"

"WHAT?" Haruhito nearly shouted. He shook Akihito's shoulder. "Akihito, when did you purchase this upscale mart?"

Toru was about to open his mouth again but Akihito was quicker this time. "Toru!" he shot a warning glare at his guard.

"Akihito?" Haruhito shook the photographer's shoulder again.

Akihito sighed. "Haru-nii, come with me. I'll explain everything."

It was only then Haruhito's grip on Akihito loosened. Akihito led his brother outside where Ando was waiting with the Lexus. Sliding into the car, he motioned his brother to do the same. In front, Toru took the passenger seat.

"Takaba sama, where would you like to go?" Ando asked, his eyes never left Haruhito.

Akihito remained silent for a while, giving serious thoughts about a suitable place for him to have serious discussions with his brother without interruptions. He selected the penthouse since there was no place better than Asami's fortress. Besides, he needed to change his shirt anyway.

"Can you take us home?" Akihito asked before looking at Toru. "Toru, can you help me to inform Suzuki san that I'll pick the goods later?
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Suzuki san!"Một người phụ nữ Akihito công nhận là một trong những cashiers đi nhanh chóng với họ, cô Phong Nha đi bộ giày dép đi chống lại đánh bóng sàn. Lo lắng khắc trên khuôn mặt của cô tăng cường nhẹ khi nó tiếp cận họ. "Suzuki san," bà panted.Khuôn mặt của người quản lý đã nghiêm khắc. "Những gì là nó, Fujishima san? Tôi đặc biệt nói với mọi người rằng tôi không phải là băn khoăn khi Takaba sama là xung quanh.""Tôi rất tiếc, quản lý," cô gái cúi, một vài ổ khóa của mái tóc dài của mình giảm. "Có một đại diện bán hàng từ Asahi bia và ông đã rất adamant về cuộc họp bạn hoặc tổng thống.""Ở đâu là người quản lý?"Các cô gái cúi trước khi họ một lần nữa. "Kanbe san hiện đang đối phó với anh ta nhưng anh ấy đã giới hạn của mình."Akihito đã có cơ hội để đẩy Suzuki đi. "Suzuki san, tôi nghĩ rằng bạn nên đi và hỗ trợ người quản lý."Đôi mắt màu xám của Suzuki nhìn vào anh ta. Đôi môi của mình, mở ra, cố gắng để phản đối và đã được đáp ứng một cách nhanh chóng với Akihito của phản ứng. "Suzuki san, bạn không muốn một rủi ro xảy ra, làm bạn?" ông hỏi, đề cập đến sự cướp tài sản.Tại thành phố này có đề cập đến từ, những người đàn ông nhiều tuổi hơn cúi, muttered một lời xin lỗi nhanh chóng và trái với các cô gái."Cuối cùng, tôi có thể mua sắm tại hòa bình!" Akihito nói hạnh phúc như ông đã đẩy giỏ hàng của mình để lối đi tiếp theo. "Bạn có biết làm thế nào một là cửa hàng như vậy, Toru?"Bảo vệ lanky cung cấp không có ý kiến như ông dõi Akihito bánh xe để phần đồ uống. Sau khi thành công, đặt trong một vài thêm bài trong giỏ hàng, Akihito whirled xung quanh thành phố tại guard của mình. "Bạn biết, vì một số lý do kỳ lạ, tôi có như vậy sử dụng để có bạn xung quanh rằng tôi không nghĩ rằng bạn đang có nhiều đau."Của Toru tối mắt làm mềm. A mềm cười xuất hiện trên đôi môi của mình như ông cúi. "Đến từ bạn, nó thực sự là một lời khen cao.""Đừng nên đầy đủ của mình được nêu ra, Toru." Akihito đã cho guard của mình một grin táo bạo. "Anh vẫn còn là một nỗi đau đôi khi, chỉ thấp hơn so với phần còn lại-," ông kéo ra, nhìn vào các hàng bia đóng hộp.Cảm biến thay đổi đột ngột của Akihito của biểu thức, Toru đi gần đến các nhiếp ảnh gia. Cậu bé nhìn sâu trong suy nghĩ của mình. "Takaba sama?"Thạc sĩ của mình nhìn mắt Tram lúc anh ta. "Tôi biết bạn đã chỉ làm theo lệnh của Asami nhưng-," Akihito chạm vào cánh tay của Toru. "-cảm ơn bạn đã tiết kiệm cuộc sống của tôi ở Campuchia. Tôi vui mừng bạn đã có.""Và -tôi xin lỗi bạn đã bị thương vì tôi," Akihito nghẹn ngào dòng cuối cùng ra.Tay rằng chạm vào cánh tay của mình rơi và Toru biết rằng ông phải có cú sốc viết lưu tất cả anh ta cho Akihito ngăn chặn mắt ra khỏi ông hẹp không tiện nghi."Takaba sama," Toru bắt đầu sau khi một thời điểm khó khăn. "Tôi có thể có theo đơn đặt hàng của Asami sama nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng tôi đã có hối tiếc không có lấy đạn cho bạn."Akihito cười. "Có vẻ như một cái gì đó Haru-nii sẽ nói."Toru thực sự trở lại của Akihito nụ cười. "Haruhito san sẽ được rất thất vọng nếu ông nghe thấy mà, Takaba sama."Akihito cười. "Thật sự. Haru nii có thể là an idiot đôi khi nhưng ông có nghĩa là tốt,"ông nói thương yêu như ông đặt một vài lon bia nhập khẩu Asami ưa chuộng vào giỏ hàng của mình. "Tôi nghĩ rằng đó là tất cả tôi cần bây giờ."Như ông đã đẩy giỏ hàng để phía trước, Akihito đột nhiên nhớ rằng ông đã không nhận được những quả trứng được nêu ra. Akihito groaned."Toru, bạn có thể giúp tôi mang lại cho những việc này để phía trước? Tôi đã quên để có được những quả trứng."Toru dừng lại anh ta từ sprinting ra. "Tôi sẽ nhận được nó, Takaba sama. Bạn chờ đợi ở đây,"ông nói và đi đi.Akihito đã xem Toru biến mất khỏi tầm nhìn của ông, tay nguyên nhân fiddling gói hạt trong giỏ hàng. Các sự kiện dinh dưỡng đằng sau gói hạt không có vẻ thú vị nhưng ông đọc nó anyway để vượt qua thời gian như ông chờ Toru trở lại.Đối số giữa Suzuki và một Nam không biết có sự chú ý của Akihito chuyển hướng từ gói hạt phía trước. Báo động một cái gì đó xấu có thể đã xảy ra, Akihito trái giỏ hàng của mình và di chuyển từ từ về phía trước.Suzuki có tay siết chặt gọn gàng ở trước; trong khi lắc đầu lúc nhân viên bán hàng. Người đàn ông, trở lại mà phải đối mặt với Akihito, được mặc quần áo trong một phù hợp với kinh doanh màu đen. Ông được mỏng, hơi cơ bắp sau đó phù hợp với quyền lực và ông trông rất quen thuộc."Sir, xin vui lòng. Chúng tôi chỉ đơn giản là không thể bán sản phẩm này ở đây. Marukoshi đã thiết lập của riêng mình của các quy tắc để làm theo,"Suzuki nói tuyệt vọng như ông đã cố gắng để từ chối đề nghị từ nhân viên bán hàng."Nhưng Suzuki san, nếu bạn sẽ cung cấp cho tôi 5 phút-chỉ cần 5 phút để lắng nghe các đề nghị của công ty chúng tôi, tôi có thể đảm bảo với bạn rằng công ty chúng tôi cung cấp cho Marukoshi trong một thỏa thuận rất tốt!" Người đàn ông nói, cố gắng để tranh luận điểm của ông qua một Suzuki rất miễn cưỡng.Thậm chí là của mình âm thanh giọng nói như Haru nii. Akihito gần cười lúc những suy nghĩ. Đừng vô lý, ông nói với mình. Anh trai của ông ở đây không thể thực hiện bán hàng. Ông đặt căn cứ tại Fukouka."Bạn đang đặt tôi trong một tình huống rất khó khăn, Takaba san," Akihito nghe Suzuki nói. "Tổng thống của chúng tôi, Takaba sama không có sẵn tại thời điểm này và tôi không được phép để thực hiện bất kỳ quyết định trên danh nghĩa của ông."Lạ; ông đã chia sẻ cuøng hoï cö nguï. Akihito peered đến gần lúc nhân viên bán hàng, cố gắng để như kín đáo càng tốt."Tổng thống của bạn là Takaba sama? Xin vui lòng, cho phép tôi để nói chuyện với anh ta!" Nhân viên bán hàng nói liên tục.Suzuki nhìn kinh hoàng tại đề nghị. "Tuyệt đối không! Takaba sama là một người đàn ông rất bận rộn. Ông hầu như không có thời gian để ghé qua-, "Suzuki kéo như ông stared lúc Akihito.Người đàn ông đánh bắt của Suzuki nhìn và ông quá, bật tại Akihito của hướng.Như những người đàn ông của hàm bỏ mở rộng, vì vậy đã làm Akihito của. Cả hai người đàn ông chỉ forefingers của họ vào nhau, cố gắng để nói điều gì đó nhưng không có gì đến ra ngoài. Nó là Suzuki người quản lý để phá vỡ sự im lặng."Takaba san!", ông đổ xô ở phía trước của Akihito, chặn các nhiếp ảnh gia từ người đàn ông. "Bạn đang rất thô lỗ với tổng thống của chúng tôi!""President?" The man's eyes were so huge that they were bulging. "President?" he repeated and forced his way through Suzuki. "What are you talking about? He's Takaba Akihito, my brother!"With his mind still deciding if it was playing tricks on him, Akihito muttered his brother's name, "Haru-nii.""Huh?" It was Suzuki's turn to look confused. He looked at Haruhito, then at his president before it finally clicked. "You are Takaba sama's brother?" He directed the question at Haruhito."Takaba sama?" Toru jogged towards them. Unlike the brothers, Toru looked worried at the scene unfolding before him."Akihito, what is going on?" Haruhito asked.Akihito covered his face with his right palm. He had thought about the possibilities of his brother finding out the truth about his properties but he hadn't imagined it to be like this. Heck, he wasn't even prepared for it so how was he going to come up with an excuse?And for the second time, Suzuki Kenta had innocently given away the truth about Marukoshi's ownership. The first time it happened, Kou and Takato nearly had stomach cramps from laughing too hard. That had embarrassed Akihito but this – This is a mess. Akihito let out a long sigh."Akihito." His brother's voice sounded more confused than angry. "What did he mean when he called you the President?" he asked again, this time grabbing Akihito's arms.Akihito averted his eyes. "Ah – nii san – it's – ah –""Takaba sama is the owner of Marukoshi," Toru said without hesitation."TORU!""WHAT?" Haruhito nearly shouted. He shook Akihito's shoulder. "Akihito, when did you purchase this upscale mart?"Toru was about to open his mouth again but Akihito was quicker this time. "Toru!" he shot a warning glare at his guard."Akihito?" Haruhito shook the photographer's shoulder again.Akihito sighed. "Haru-nii, come with me. I'll explain everything."It was only then Haruhito's grip on Akihito loosened. Akihito led his brother outside where Ando was waiting with the Lexus. Sliding into the car, he motioned his brother to do the same. In front, Toru took the passenger seat."Takaba sama, where would you like to go?" Ando asked, his eyes never left Haruhito.Akihito remained silent for a while, giving serious thoughts about a suitable place for him to have serious discussions with his brother without interruptions. He selected the penthouse since there was no place better than Asami's fortress. Besides, he needed to change his shirt anyway."Can you take us home?" Akihito asked before looking at Toru. "Toru, can you help me to inform Suzuki san that I'll pick the goods later?
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Suzuki san! " Một người phụ nữ Akihito công nhận là một trong những thủ quỹ đi vội vã với họ, giày đi bộ khá cô squeaking chống lại các sàn đánh bóng. Lo lắng khắc trên khuôn mặt nhẹ nhàng nâng cô như cô đã tiếp cận họ. "Suzuki san," cô thở hổn hển. Người quản lý của khuôn mặt biến nghiêm khắc. "nó là gì, Fujishima san? Tôi đặc biệt nói với mọi người rằng tôi không được quấy rầy khi Takaba sama là xung quanh. " "Tôi là sức xin lỗi, giám đốc", cô gái cúi đầu, một vài lọn tóc dài của cô giảm xuống. "Có một đại diện bán hàng từ Asahi bia và ông đã rất kiên quyết về việc gặp gỡ bạn hoặc Chủ tịch. " "Trường hợp là người giám sát?" Cô gái cúi đầu trước khi họ một lần nữa. "Kanbe san hiện đang đối phó với anh ấy nhưng anh ấy đã ở giới hạn của mình." Akihito đã có cơ hội để đẩy Suzuki đi. "Suzuki san, tôi nghĩ bạn nên đi và giúp người giám sát." Đôi mắt xám của Suzuki nhìn anh. Môi anh mở ra, cố gắng để phản đối và đã nhanh chóng đáp ứng với phản ứng Akihito. "Suzuki san, bạn không muốn rủi ro khác xảy ra, đúng không? "anh hỏi, đề cập đến vụ cướp. Khi nói tới từ này, người đàn ông lớn tuổi cúi đầu, lẩm bẩm một lời xin lỗi nhanh chóng và trái với các cô gái. "Cuối cùng, tôi có thể mua sắm trong hòa bình!" Akihito nói vui vẻ khi anh đẩy giỏ hàng của mình để các lối đi tiếp theo. "Bạn có biết cách nghẹt thở nó là cửa hàng như vậy, Toru?" Người bảo vệ cao lêu nghêu không đưa ra bình luận khi nhìn Akihito bánh xe đẩy để phần thức uống. Sau khi thành công trong việc đưa một vài tiết mục trong giỏ hàng, Akihito xoay quanh cảnh giác. "Bạn biết đấy, đối với một số lý do gì lạ, tôi đã quá quen với việc có bạn xung quanh mà tôi không nghĩ rằng bạn rằng có rất nhiều đau đớn." Đôi mắt đen của Toru dịu lại. A mỉm cười duyên dáng mềm mại môi anh khi anh cúi đầu. "Đến từ bạn, nó thực sự là một lời khen ngợi cao." "Đừng quá đầy đủ của mình chưa, Toru." Akihito đã bảo vệ mình một nụ cười táo tợn. "Cậu vẫn còn một nỗi đau đôi khi, chỉ thấp hơn so với phần còn lại -" anh nhỏ dần, nhìn chằm chằm vào những hàng bia hộp. thay đổi đột ngột Sensing Akihito của biểu thức, Toru bước đến gần hơn với các nhiếp ảnh gia. Cậu bé nhìn sâu trong suy nghĩ của mình. "Takaba sama?" bậc thầy của ông chăm chú nhìn đôi mắt màu hạt dẻ của mình vào anh. "Tôi biết mình chỉ làm theo lệnh của Asami nhưng -" Akihito chạm vào cánh tay của Toru. "- Cảm ơn bạn đã cứu mạng sống của tôi ở Campuchia Tôi vui mừng bạn đã có.." "Và - Tôi xin lỗi bạn bị tổn thương vì tôi," Akihito nghẹn ngào dòng cuối cùng ra. Bàn tay chạm vào tay anh rơi và Toru biết rằng ông phải có cú sốc văn bản trên tất cả các anh cho Akihito ngoảnh mắt khỏi khó chịu. mình "Takaba sama", Toru bắt đầu sau một khoảnh khắc lúng túng. "Tôi có thể có được sau Asami sama của đơn đặt hàng nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng tôi đã không hối tiếc lấy viên đạn cho bạn." Akihito mỉm cười. "Đó là âm thanh như một cái gì đó Haru-nii sẽ nói." Toru thực sự trở lại nụ cười Akihito. "Haruhito san sẽ rất thất vọng nếu ông nghe rằng, Takaba sama." Akihito cười. "True Haru nii. Có thể là một thằng ngốc, nhưng đôi khi ông có ý tốt," ông nói trìu mến khi ông đặt một vài lon bia nhập khẩu mà Asami ưa chuộng vào giỏ hàng của mình. "Tôi nghĩ rằng đó là tất cả tôi cần thiết cho doanh nghiệp." Khi anh đẩy xe vào phía trước, Akihito đột nhiên nhớ ra rằng anh đã không nhận được những quả trứng nào. Akihito rên rỉ. "Toru, bạn có thể giúp tôi đem những điều này đến phía trước? Tôi quên được những quả trứng." Toru ngăn không cho anh chạy nhanh ra. "Tôi sẽ nhận được nó, Takaba sama. Bạn đợi ở đây," ông nói và đi đi. Akihito nhìn Toru biến mất khỏi tầm mắt của anh, tay anh yên nghịch gói hạt trong giỏ của mình. Các sự kiện dinh dưỡng sau gói hạt không có vẻ thú vị, nhưng ông đọc nó anyway để vượt qua thời gian như ông chờ đợi Toru trở lại. Các tranh luận giữa Suzuki và một nam giới không rõ đã có sự quan tâm Akihito chuyển hướng từ các gói tin của các loại hạt vào phía trước . Hoảng sợ một cái gì xấu có thể xảy ra, Akihito lại giỏ hàng của mình và di chuyển chậm về phía trước. Suzuki đã có bàn tay của anh siết chặt gọn gàng ở phía trước; tất cả các trong khi lắc đầu nhân viên bán hàng. Người đàn ông, mà lại phải đối mặt với Akihito, đã mặc một bộ đồ màu đen kinh doanh. Ông gầy, hơi cơ bắp phía sau là phù hợp với quyền lực và ông trông rất quen thuộc. "Thưa ông, xin vui lòng. Chúng tôi chỉ có thể không bán sản phẩm này ở đây. Marukoshi đã thiết lập riêng của mình các quy tắc để làm theo", Suzuki nói tuyệt vọng như ông đã cố gắng từ chối đề xuất . từ các nhân viên bán hàng "Nhưng Suzuki san, nếu bạn sẽ cung cấp cho tôi năm phút - chỉ cần năm phút để lắng nghe đề xuất của công ty chúng tôi, tôi có thể đảm bảo với bạn rằng công ty của chúng tôi là cung cấp Marukoshi một thỏa thuận rất tốt!" Người đàn ông nói, cố gắng để tranh luận điểm của mình trên một Suzuki rất miễn cưỡng. Ngay cả giọng nói của anh nghe như Haru nii. Akihito gần cười với ý nghĩ. Đừng ngớ ngẩn, anh tự nhủ. Anh trai của ông không thể có mặt ở đây làm bán hàng. Ông đã có trụ sở tại Fukouka. "Bạn đang đặt tôi trong một tình huống rất khó khăn, Takaba san," Akihito nghe Suzuki nói. "Tổng thống của chúng tôi, Takaba sama không có sẵn tại thời điểm này và tôi không được phép thực hiện bất kỳ quyết định thay cho mình." Strange; ông chia sẻ cùng họ. Akihito chăm chú nhìn sâu hơn về các nhân viên bán hàng, cố gắng để được như kín đáo càng tốt. "Tổng thống của bạn là Takaba sama? Xin vui lòng, cho phép tôi được nói chuyện với anh ta!" Các nhân viên bán hàng nói liên tục. Suzuki nhìn kinh hoàng theo gợi ý. "! Tuyệt đối không Takaba sama là một người rất bận rộn Ông hầu như không có thời gian để ghé qua -.". Suzuki kéo khi ông nhìn chằm chằm vào Akihito . Người đàn ông bị bắt ánh mắt của Suzuki và ông quá, quay về một hướng Akihito Như hàm của người đàn ông giảm mở rộng, vì vậy đã làm Akihito. Cả hai người đàn ông chỉ ngón trỏ của họ vào nhau, cố gắng nói điều gì đó nhưng không đưa đến đâu. Đó là Suzuki người quản lý để phá vỡ sự im lặng. "Takaba san!" ông vội vã trước mặt Akihito, ngăn chặn các nhiếp ảnh gia từ người đàn ông. "Bạn đang được rất thô lỗ với tổng thống của chúng tôi!" "Tổng thống?" Đôi mắt của người đàn ông quá lớn mà họ bị phồng. "Tổng thống?" ông lặp đi lặp lại và buộc phải theo cách của mình thông qua Suzuki. "Anh đang nói gì thế? Anh ấy Takaba Akihito, anh trai của tôi!" Với tâm trí của mình vẫn quyết định nếu nó được chơi thủ đoạn trên anh, Akihito lẩm bẩm tên của anh trai mình, "Haru-nii." "Huh?" Đến lượt Suzuki để nhìn bối rối. Anh nhìn Haruhito, sau đó tại tổng thống của mình trước khi nó cuối cùng nhấp vào. "Bạn là người anh Takaba sama?" Ông chỉ đạo các câu hỏi tại Haruhito. "Takaba sama?" Toru chạy bộ về phía họ. Không giống như các anh em, Toru có vẻ lo lắng tại hiện trường diễn ra trước anh ta. "Akihito, những gì đang xảy ra?" Haruhito hỏi. Akihito che mặt của mình với bàn tay phải của mình. Ông đã nghĩ về các khả năng của anh trai mình phát hiện ra sự thật về các thuộc tính của ông nhưng ông đã không tưởng tượng nó được như thế này. Heck, ông thậm chí không chuẩn bị cho nó vậy làm cách nào anh sẽ đi lên với một cái cớ? Và lần thứ hai, Suzuki Kenta đã ngây thơ cho đi sự thật về quyền sở hữu của Marukoshi. Lần đầu tiên nó đã xảy ra, Kou và Takato gần bị chuột rút dạ dày khỏi cười quá khó. Điều đó đã xấu hổ Akihito nhưng điều này - Đây là một mớ hỗn độn. Akihito buông ra một tiếng thở dài. "Akihito." Giọng nói của anh em mình nghe thêm bối rối hơn là tức giận. "Ông ấy có ý gì khi ông được gọi là bạn của Tổng thống?" ông lại hỏi, lần này lấy cánh tay Akihito. Akihito ngoảnh mắt. "Ah - nii san - nó - ah -" "Takaba sama là chủ sở hữu của Marukoshi," Toru nói mà không do dự. "Toru"! "CÁI GÌ?" Haruhito gần hét lên. Anh lắc vai Akihito. "Akihito, khi nào bạn mua mart cao cấp này?" Toru là về để mở miệng của mình một lần nữa nhưng Akihito đã được nhanh hơn thời gian này. "Toru!" ông bắn một cái nhìn cảnh báo tại cảnh giác. "Akihito?" Haruhito lắc vai của nhà nhiếp ảnh một lần nữa. Akihito thở dài. "Haru-nii, đi với tôi. Tôi sẽ giải thích tất cả mọi thứ." Nó chỉ là sau đó nắm Haruhito về Akihito nới lỏng. Akihito đã dẫn anh trai của ông bên ngoài nơi Ando đã được chờ đợi với Lexus. Lùa vào trong xe, anh ra hiệu anh trai của ông cũng làm như vậy. Ở phía trước, Toru mất ghế hành khách. "Takaba sama, nơi bạn muốn đi đâu?" Ando hỏi, đôi mắt không bao giờ rời Haruhito. Akihito vẫn im lặng trong một thời gian, cho những suy nghĩ nghiêm túc về một nơi thích hợp cho anh ta để có các cuộc thảo luận nghiêm túc với anh trai của mình mà không bị gián đoạn. Ông chọn penthouse vì không có nơi nào tốt hơn là pháo đài của Asami. Bên cạnh đó, anh cần thay đổi áo sơ mi của mình anyway. "Bạn có thể đưa chúng ta về nhà?" Akihito hỏi trước khi nhìn vào Toru. "Toru, bạn có thể giúp tôi để thông báo cho Suzuki san mà tôi sẽ chọn hàng sau này?













































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: