“I am so sorry about Emily,” Matthew said, cupping her face between hi dịch - “I am so sorry about Emily,” Matthew said, cupping her face between hi Việt làm thế nào để nói

“I am so sorry about Emily,” Matthe

“I am so sorry about Emily,” Matthew said, cupping her face between his hands.

“Is it our fault? Did we stay in the past too long, like Dad said?” Diana spoke so softly it was hard for even Gallowglass to hear.

“Of course not,” Gallowglass replied, his voice brusque. “Peter Knox did this. Nobody else is to blame.”

“Let’s not worry about who’s to blame,” Matthew said, but his eyes were angry.

Gallowglass gave him a nod of understanding. Matthew would have plenty to say about Knox and Gerbert—later. Right now he was concerned with his wife.

“Emily would want you to focus on taking care of yourself and Sarah. That’s enough for now.”

Matthew brushed back the coppery strands that were stuck to Diana’s cheeks by the salt from her tears.

“I should go back downstairs,” Diana said, drawing Gallowglass’s bright yellow bandanna to her eyes. “Sarah needs me.”

“Let’s stay up here a bit longer. Wait for Marthe to bring the tea,” Matthew said, sitting down next to her. Diana slumped against him, her breath hiccupping in and out as she tried to hold back the tears.

“I’ll leave you two,” Gallowglass said gruffly.

Matthew nodded in silent thanks.

“Thank you, Gallowglass,” Diana said, holding out the bandanna.

“Keep it,” he said, turning for the stairs.

“We’re alone. You don’t have to be strong now,” Matthew murmured to Diana as Gallowglass descended the twisting staircase.

Gallowglass left Matthew and Diana twined together in an unbreakable knot, their faces twisted with pain and sorrow, each giving the other the comfort they could not find for themselves.

I should never have summoned you here. I should have found another way to get my answers. Emily turned to face her closest friend. You should be with Stephen.

I’d rather be here with my daughter than anywhere else, Rebecca Bishop said. Stephen understands. She turned back to the sight of Diana and Matthew, still locked in their sorrowful embrace.

Do not fear. Matthew will take care of her, Philippe said. He was still trying to figure out Rebecca Bishop—she was an unusually challenging creature, and as skilled at keeping secrets as any vampire.

They’ll take care of each other, Rebecca said, her hand over her heart, just as I knew they would.

2

Matthew raced down the curving stone staircase that wound between his tower rooms at Sept-Tours and the main floor of the château. He avoided the slippery spot on the thirtieth tread and the rough patch on the seventeenth where Baldwin’s sword had bashed the edge during one of their arguments.

Matthew had built the tower addition as his private refuge, a place apart from the relentless busyness that always surrounded Philippe and Ysabeau. Vampire families were large and noisy, with two or more bloodlines coming uncomfortably together and trying to live as one happy pack. This seldom happened with predators, even those who walked on two legs and lived in fine houses. As a result, Matthew’s tower was designed primarily for defense. It had no doors to muffle a vampire’s stealthy approach and no way out except for the way you came in. His careful arrangements spoke volumes about his relationships with his brothers and sisters.

Tonight his tower’s isolation seemed confining, a far cry from the busy life he and Diana had created in Elizabethan London, surrounded by family and friends. Matthew’s job as a spy for the queen had been challenging but rewarding. From his former seat on the Congregation, he had managed to save a few witches from burning. Diana had begun the lifelong process of growing into her powers as a witch. They’d even taken in two orphaned children and given them a chance at a better future. Their life in the sixteenth century had not always been easy, but their days had been filled with love and the sense of hope that followed Diana wherever she went. Here at Sept-Tours, they seemed surrounded on all sides by death and de Clermonts.

The combination made Matthew restless, and the anger he kept so carefully in check whenever Diana was near him was dangerously close to the surface. Blood rage—the sickness that Matthew had inherited from Ysabeau when she’d made him—could take over a vampire’s mind and body quickly, leaving no room for reason or control. In an effort to keep the blood rage in check, Matthew had reluctantly agreed to leave Diana in Ysabeau’s care while he walked around the castle grounds with his dogs, Fallon and Hector, trying to clear his head.

Gallowglass was crooning a sea chantey in the château’s great hall. For reasons Matthew couldn’t fathom, every other verse was punctuated by expletives and ultimatums. After a moment of indecision, Matthew’s curiosity won out.

“Fucking firedrake.” Gallowglass had one of the pikes down from the cache of weapons by the entrance and was waving it slowly in the air. “‘Farewell and adieu to you, ladies of Spain.’ Get your arse down here, or Granny will poach you in white wine and feed you to the dogs. ‘For we’ve received orders for to sail for old England.’ What are you thinking, flying around the house like a demented parakeet? ‘And we may never see you fair ladies again.’”

“What the hell are you doing?” Matthew demanded.

Gallowglass turned wide blue eyes on Matthew. The younger man was wearing a black T-shirt adorned with a skull and crossbones. Something had slashed the back, rending it from left shoulder to right hip. The holes in his nephew’s jeans looked to be the result of wear, not war, and his hair was shaggy even by Gallowglassian standards. Ysabeau had taken to calling him “Sir Vagabond,” but this had done little to improve his grooming.

“Trying to catch your wife’s wee beastie.” Gallowglass made a sudden upward thrust with the pike.

There was a shriek of surprise, followed by a hail of pale green scales that shattered like isinglass when they hit the floor. The blond hair on Gallowglass’s forearms shimmered with their iridescent green dust.

He sneezed.

Corra, Diana’s familiar, was clinging to the minstrels’ gallery with her talons, chattering madly and clacking her tongue. She waved hello to Matthew with her barbed tail, piercing a priceless tapestry depicting a unicorn in a garden. Matthew winced.

“I had her cornered in the chapel, up by the altar, but Corra is a cunning lass,” Gallowglass said with a touch of pride. “She was hiding atop Granddad’s tomb, her wings spread wide. I mistook her for an effigy. Now look at her. Up in the rafters, vainglorious as the devil and twice as much trouble. Why, she’s put her tail through one of Ysabeau’s favorite draperies. Granny is going to have a stroke.”

“If Corra is anything like her mistress, cornering her won’t end well,” Matthew said mildly. “Try reasoning with her instead.”

“Oh, aye. That works very well with Auntie Diana.” Gallowglass sniffed. “Whatever possessed you to let Corra out of your sight?”

“The more active the firedrake is, the calmer Diana seems,” Matthew said.

“Perhaps, but Corra is hell on the decor. She broke one of Granny’s Sèvres vases this afternoon.”

“So long as it wasn’t one of the blue ones with the lion heads that Philippe gave her, I shouldn’t worry.” Mathew groaned when he saw Gallowglass’s expression. “Merde.”

“That was Alain’s response, too.” Gallowglass leaned on his pike.

“Ysabeau will have to make do with one less piece of pottery,” Matthew said. “Corra may be a nuisance, but Diana is sleeping soundly for the first time since we came home.”

“Oh, well, that’s all right, then. Just tell Ysabeau that Corra’s clumsiness is good for the grandbabies. Granny will hand over her vases as sacrificial offerings. Meanwhile I’ll try to keep the flying termagant entertained so Auntie can sleep.”

“How are you going to do that?” Matthew asked with skepticism.

“Sing to her, of course.” Gallowglass looked up. Corra cooed at his renewed attention, stretching her wings a bit farther so that they caught the light from the torches stuck into brackets along the walls.

Taking this as an encouraging sign, Gallowglass drew a deep breath and began another booming ballad.

“‘My head turns round, I’m in a flame,/I love like any dragon./Say would you know my mistress’s name?’”

Corra clacked her teeth in approval. Gallowglass grinned and began to move the pike like a metronome. He waggled his eyebrows at Matthew before singinghis next lines.

“‘ I sent her trinkets without end, Gems, pearls, to make her civil, Till having nothing more to send, I sent her—to the devil.’”

“Good luck,” Matthew murmured, sincerely hoping that Corra didn’t understand the lyrics.

Matthew scanned the nearby rooms, cataloging their occupants. Hamish was in the family library doing paperwork, based on the sound of pen scratching against paper and the faint scent of lavender and peppermint he detected. Matthew hesitated for a moment, then pushed the door open.

“Time for an old friend?” he asked.

“I was beginning to think you were avoiding me.” Hamish Osborne put down his pen and loosened his tie, which was covered in a summery floral print most men wouldn’t have had the courage to wear.

Even in the French countryside, Hamish was dressed as if for a meeting with members of Parliament in a navy pin-striped suit with a lavender shirt. It made him look like a dapper throwback to Edwardian days.

Matthew knew that the daemon was trying to provoke an argument. He and Hamish had been friends for decades, ever since the two of them were at Oxford. Their friendship was based on mutual respect and had been kept strong because of their compatible, razor-sharp intellects. Between Hamish and Matthew, even simple exchanges could be as complicated and strategic as a chess game between two masters. But it was too soon in their conversation to let Hamish put him at a disadvantage.

“How is Diana?” Hamish had noted Matthew’s deliberate refusal to take the bait.

“As well as can
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
"Tôi rất xin lỗi về Emily," Matthew nói, thử khuôn mặt của cô giữa bàn tay của mình."Đây là lỗi của chúng tôi? Đã làm chúng tôi ở lại trong quá khứ quá dài, như cha đã nói?" Diana nói nhẹ nhàng như vậy nó đã được khó khăn cho Gallowglass thậm chí nghe."Tất nhiên là không," Gallowglass trả lời, giọng brusque. "Peter Knox đã làm điều này. Ai là để đổ lỗi.""Hãy không lo lắng về việc ai là để đổ lỗi,", ông Matthew, nhưng đôi mắt của ông đã được tức giận.Gallowglass đã cho anh ta một gật đầu của sự hiểu biết. Matthew sẽ có nhiều chuyện để nói về Knox và Gerbert — sau này. Ngay bây giờ, ông đã được quan tâm với vợ."Emily sẽ muốn bạn tập trung vào việc chăm sóc của mình và Sarah. Đó là đủ cho bây giờ."Matthew chải trở lại các sợi mọc được khó khăn để Diana của má bởi muối từ nước mắt của cô."Tôi nên đi trở lại xuống," Diana nói, bản vẽ của Gallowglass sáng màu vàng bandanna để đôi mắt của cô. "Sarah cần tôi.""Hãy ở lại lên ở đây lâu hơn một chút. Chờ cho Marthe mang trà,"Matthew nói, ngồi bên cạnh mình. Diana giảm mạnh chống lại ông, hơi thở của mình hiccupping trong và ngoài như cô đã cố gắng để giữ lại những giọt nước mắt."Tôi sẽ rời khỏi bạn hai," Gallowglass nói gruffly.Matthew gật đầu trong im lặng nhờ."Cảm ơn bạn, Gallowglass," Diana nói, đang nắm giữ trong bandanna."Giữ nó," ông nói, chuyển cho cầu thang."Chúng tôi một mình. Bạn không cần phải mạnh mẽ bây giờ,"Matthew murmured để Diana như Gallowglass đi xuống cầu thang xoắn.Gallowglass trái Matthew và Diana twined với nhau trong một nút không thể phá vỡ, khuôn mặt của họ xoắn với đau đớn và phiền muộn, mỗi cho khác sự thoải mái họ không thể tìm thấy cho mình.Tôi sẽ không bao giờ đã triệu tập bạn ở đây. Tôi nên đã tìm thấy một cách để có được câu trả lời của tôi. Emily đã phải đối mặt với người bạn gần gũi nhất. Bạn nên với Stephen.Tôi muốn ở đây với con gái của tôi hơn bất cứ nơi nào khác, Rebecca Bishop nói. Stephen hiểu được. Cô quay trở lại tầm nhìn của Diana và Matthew, vẫn còn bị khóa trong họ ôm hôn sorrowful.Đừng sợ. Matthew sẽ chăm sóc của bà, Philippe nói. Ông vẫn đang cố gắng để tìm ra Rebecca Bishop-cô là một sinh vật bất thường khó khăn, và là có tay nghề tại giữ bí mật ma cà rồng như bất kỳ.Họ sẽ chăm sóc của nhau, Rebecca nói, bàn tay của cô trong trái tim của cô, cũng giống như tôi biết họ sẽ.2Matthew đua xuống các cầu thang đá những vết thương giữa phòng tháp của ông tại Sept-Tours và sàn chính của lâu đài. Ông tránh được vị trí trơn trên thirtieth tread và các miếng vá thô trên 17 nơi Baldwin của thanh kiếm đã bashed rìa trong một trong lập luận của họ.Matthew had built the tower addition as his private refuge, a place apart from the relentless busyness that always surrounded Philippe and Ysabeau. Vampire families were large and noisy, with two or more bloodlines coming uncomfortably together and trying to live as one happy pack. This seldom happened with predators, even those who walked on two legs and lived in fine houses. As a result, Matthew’s tower was designed primarily for defense. It had no doors to muffle a vampire’s stealthy approach and no way out except for the way you came in. His careful arrangements spoke volumes about his relationships with his brothers and sisters.Tonight his tower’s isolation seemed confining, a far cry from the busy life he and Diana had created in Elizabethan London, surrounded by family and friends. Matthew’s job as a spy for the queen had been challenging but rewarding. From his former seat on the Congregation, he had managed to save a few witches from burning. Diana had begun the lifelong process of growing into her powers as a witch. They’d even taken in two orphaned children and given them a chance at a better future. Their life in the sixteenth century had not always been easy, but their days had been filled with love and the sense of hope that followed Diana wherever she went. Here at Sept-Tours, they seemed surrounded on all sides by death and de Clermonts.The combination made Matthew restless, and the anger he kept so carefully in check whenever Diana was near him was dangerously close to the surface. Blood rage—the sickness that Matthew had inherited from Ysabeau when she’d made him—could take over a vampire’s mind and body quickly, leaving no room for reason or control. In an effort to keep the blood rage in check, Matthew had reluctantly agreed to leave Diana in Ysabeau’s care while he walked around the castle grounds with his dogs, Fallon and Hector, trying to clear his head.Gallowglass was crooning a sea chantey in the château’s great hall. For reasons Matthew couldn’t fathom, every other verse was punctuated by expletives and ultimatums. After a moment of indecision, Matthew’s curiosity won out.“Fucking firedrake.” Gallowglass had one of the pikes down from the cache of weapons by the entrance and was waving it slowly in the air. “‘Farewell and adieu to you, ladies of Spain.’ Get your arse down here, or Granny will poach you in white wine and feed you to the dogs. ‘For we’ve received orders for to sail for old England.’ What are you thinking, flying around the house like a demented parakeet? ‘And we may never see you fair ladies again.’”“What the hell are you doing?” Matthew demanded.Gallowglass turned wide blue eyes on Matthew. The younger man was wearing a black T-shirt adorned with a skull and crossbones. Something had slashed the back, rending it from left shoulder to right hip. The holes in his nephew’s jeans looked to be the result of wear, not war, and his hair was shaggy even by Gallowglassian standards. Ysabeau had taken to calling him “Sir Vagabond,” but this had done little to improve his grooming.“Trying to catch your wife’s wee beastie.” Gallowglass made a sudden upward thrust with the pike.There was a shriek of surprise, followed by a hail of pale green scales that shattered like isinglass when they hit the floor. The blond hair on Gallowglass’s forearms shimmered with their iridescent green dust.He sneezed.Corra, Diana’s familiar, was clinging to the minstrels’ gallery with her talons, chattering madly and clacking her tongue. She waved hello to Matthew with her barbed tail, piercing a priceless tapestry depicting a unicorn in a garden. Matthew winced.“I had her cornered in the chapel, up by the altar, but Corra is a cunning lass,” Gallowglass said with a touch of pride. “She was hiding atop Granddad’s tomb, her wings spread wide. I mistook her for an effigy. Now look at her. Up in the rafters, vainglorious as the devil and twice as much trouble. Why, she’s put her tail through one of Ysabeau’s favorite draperies. Granny is going to have a stroke.”
“If Corra is anything like her mistress, cornering her won’t end well,” Matthew said mildly. “Try reasoning with her instead.”

“Oh, aye. That works very well with Auntie Diana.” Gallowglass sniffed. “Whatever possessed you to let Corra out of your sight?”

“The more active the firedrake is, the calmer Diana seems,” Matthew said.

“Perhaps, but Corra is hell on the decor. She broke one of Granny’s Sèvres vases this afternoon.”

“So long as it wasn’t one of the blue ones with the lion heads that Philippe gave her, I shouldn’t worry.” Mathew groaned when he saw Gallowglass’s expression. “Merde.”

“That was Alain’s response, too.” Gallowglass leaned on his pike.

“Ysabeau will have to make do with one less piece of pottery,” Matthew said. “Corra may be a nuisance, but Diana is sleeping soundly for the first time since we came home.”

“Oh, well, that’s all right, then. Just tell Ysabeau that Corra’s clumsiness is good for the grandbabies. Granny will hand over her vases as sacrificial offerings. Meanwhile I’ll try to keep the flying termagant entertained so Auntie can sleep.”

“How are you going to do that?” Matthew asked with skepticism.

“Sing to her, of course.” Gallowglass looked up. Corra cooed at his renewed attention, stretching her wings a bit farther so that they caught the light from the torches stuck into brackets along the walls.

Taking this as an encouraging sign, Gallowglass drew a deep breath and began another booming ballad.

“‘My head turns round, I’m in a flame,/I love like any dragon./Say would you know my mistress’s name?’”

Corra clacked her teeth in approval. Gallowglass grinned and began to move the pike like a metronome. He waggled his eyebrows at Matthew before singinghis next lines.

“‘ I sent her trinkets without end, Gems, pearls, to make her civil, Till having nothing more to send, I sent her—to the devil.’”

“Good luck,” Matthew murmured, sincerely hoping that Corra didn’t understand the lyrics.

Matthew scanned the nearby rooms, cataloging their occupants. Hamish was in the family library doing paperwork, based on the sound of pen scratching against paper and the faint scent of lavender and peppermint he detected. Matthew hesitated for a moment, then pushed the door open.

“Time for an old friend?” he asked.

“I was beginning to think you were avoiding me.” Hamish Osborne put down his pen and loosened his tie, which was covered in a summery floral print most men wouldn’t have had the courage to wear.

Even in the French countryside, Hamish was dressed as if for a meeting with members of Parliament in a navy pin-striped suit with a lavender shirt. It made him look like a dapper throwback to Edwardian days.

Matthew knew that the daemon was trying to provoke an argument. He and Hamish had been friends for decades, ever since the two of them were at Oxford. Their friendship was based on mutual respect and had been kept strong because of their compatible, razor-sharp intellects. Between Hamish and Matthew, even simple exchanges could be as complicated and strategic as a chess game between two masters. But it was too soon in their conversation to let Hamish put him at a disadvantage.

“How is Diana?” Hamish had noted Matthew’s deliberate refusal to take the bait.

“As well as can
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Tôi rất lấy làm tiếc về Emily," Matthew nói, giác khuôn mặt của cô trong đôi tay của mình. "Có phải lỗi của chúng tôi? Đã làm chúng tôi ở lại trong quá khứ quá lâu, như cha đã nói? "Diana nói rất nhẹ nhàng đó là khó, cho dù Gallowglass nghe. "Tất nhiên là không," Gallowglass trả lời, giọng nói của anh cộc cằn. "Peter Knox đã làm điều này. Không ai khác là để đổ lỗi. " "Đừng lo lắng về người để đổ lỗi," Matthew nói, nhưng đôi mắt giận dữ. Gallowglass cho ông một cái gật đầu của sự hiểu biết. Matthew sẽ có rất nhiều điều để nói về Knox và Gerbert-sau. Ngay bây giờ ông đã quan tâm đến vợ mình. "Emily muốn bạn tập trung vào việc chăm sóc bản thân và Sarah. Đó là đủ cho bây giờ. " Matthew chải lại những sợi tóc màu đồng đó đã bị mắc kẹt vào má của Diana bởi muối từ nước mắt của cô. "Tôi nên đi xuống cầu thang," Diana nói, vẽ chiếc khăn màu vàng sáng Gallowglass của đôi mắt nàng. "Sarah cần tôi." "Hãy ở lại đây lâu hơn một chút. Chờ cho Marthe mang trà, "Matthew nói, ngồi xuống bên cạnh cô. Diana giảm mạnh chống lại anh, hơi thở của cô hiccupping trong và ngoài khi cô đã cố gắng để giữ lại những giọt nước mắt. "Tôi sẽ để lại cho bạn hai," Gallowglass nói cộc cằn. Matthew gật đầu trong im lặng nhờ. "Cảm ơn bạn, Gallowglass," Diana nói, giơ ra những chiếc khăn. "Hãy giữ nó," ông nói, quay về phía cầu thang. "Chúng tôi đang một mình. Bạn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ hiện nay, "Matthew thì thầm với Diana như Gallowglass bước xuống cầu thang xoắn. ​​Gallowglass trái Matthew và Diana đan vào nhau trong một nút thắt không thể phá vỡ, khuôn mặt của họ xoắn với nỗi đau và nỗi buồn, mỗi cho người khác thoải mái họ có thể không tìm thấy cho bản thân mình. Tôi không bao giờ nên đã triệu tập bạn ở đây. Tôi nên đã tìm một cách khác để có được câu trả lời của tôi. Emily quay sang đối mặt với người bạn thân nhất của cô. Bạn nên được với Stephen. Tôi cần phải ở đây với con gái tôi hơn bất cứ nơi nào khác, Rebecca Bishop cho biết. Stephen hiểu. Cô quay trở lại với thị giác của Diana và Matthew, vẫn còn bị khóa trong vòng tay buồn của họ. Đừng sợ. Matthew sẽ chăm sóc cô ấy, Philippe nói. Anh vẫn đang cố gắng tìm ra Rebecca Bishop-cô là một sinh vật đầy thách thức bất thường, và như có tay nghề cao trong việc giữ bí mật như bất kỳ ma cà rồng. Họ sẽ chăm sóc cho nhau, Rebecca nói, bàn tay cô đặt lên tim mình, giống như tôi biết họ sẽ. 2 Matthew chạy xuống cầu thang đá uốn cong mà vết thương giữa các phòng tháp của ông tại Sept-Du lịch và các tầng chính của lâu đài. Ông tránh chỗ trơn trượt trên mặt lốp thứ ba mươi và các bản vá thô trên mười bảy nơi thanh kiếm Baldwin đã đánh đập mép trong một trong những lập luận của mình. Matthew đã xây dựng thêm tháp là nơi trú ẩn riêng tư của mình, một nơi ngoài sự bận rộn không ngừng mà luôn được bao quanh Philippe và Ysabeau. Gia đình ma cà rồng đã lớn và ồn ào, với hai hoặc nhiều dòng máu đến không thoải mái với nhau và cố gắng sống như một gói hạnh phúc. Điều này hiếm khi xảy ra với động vật ăn thịt, ngay cả những người đi trên hai chân và sống trong những ngôi nhà tốt. Kết quả là, tháp Matthew đã được thiết kế chủ yếu cho quốc phòng. Nó không có cửa để bóp nghẹt pháp tàng hình của một ma cà rồng và không có cách nào ra ngoại trừ cho các bạn cách bước vào. Sắp xếp cẩn thận của ông rất nhiều về mối quan hệ của mình với các anh chị em của mình. Tối nay cô lập tháp của ông dường như nhốt, khác xa với cuộc sống bận rộn ông và Diana đã tạo ra trong Elizabethan London, được bao quanh bởi gia đình và bạn bè. Công việc của Matthew là một gián điệp của nữ hoàng đã được thử thách nhưng bổ ích. Từ chỗ ngồi cũ của mình trên Thánh, ông đã quản lý để tiết kiệm một vài phù thủy từ đốt. Diana đã bắt đầu quá trình cả đời của ngày càng tăng vào sức mạnh của cô là một phù thủy. Họ thậm chí còn muốn thực hiện trong hai đứa trẻ mồ côi và ban cho họ một cơ hội ở một tương lai tốt hơn. Cuộc sống của họ trong thế kỷ thứ mười sáu đã không phải luôn luôn dễ dàng, nhưng ngày của họ đã được lấp đầy với tình yêu và cảm giác hy vọng rằng sau Diana bất cứ nơi nào cô đi. Ở đây tại Sept-Tours, họ dường như được bao quanh tất cả các phía của cái chết và de Clermonts. Sự kết hợp làm Matthew rất hồi hộp, và sự giận dữ ông giữ rất cẩn thận trong kiểm tra bất cứ khi nào Diana đã gần mình là nguy hiểm gần bề mặt. Blood rage-các bệnh tật mà Matthew đã thừa hưởng từ Ysabeau khi nàng làm anh-có thể đi qua tâm trí của một ma cà rồng và cơ thể một cách nhanh chóng, lại không có chỗ cho lý do này hay kiểm soát. Trong một nỗ lực để giữ cho cơn thịnh nộ máu trong kiểm tra, Matthew đã miễn cưỡng đồng ý để lại Diana trong chăm sóc Ysabeau trong khi ông đi vòng quanh sân lâu đài với những con chó của mình, Fallon và Hector, cố gắng để đầu óc của mình. Gallowglass được ngâm nga một chantey biển trong đại sảnh của lâu đài. Vì lý do Matthew không thể hiểu, mỗi câu thơ khác được nhấn mạnh bởi các từ tục tĩu và tối hậu. Sau một lúc do dự, sự tò mò Matthew cũng chiến thắng. "Fucking firedrake." Gallowglass đã có một trong những đỉnh xuống từ bộ nhớ cache của các loại vũ khí của lối vào và vẫy nó từ từ trong không khí. "'Farewell và adieu với bạn, phụ nữ Tây Ban Nha." Nhận ass của bạn xuống ở đây, hay Granny sẽ câu trộm bạn trong rượu vang trắng và thức ăn bạn cho chó ăn. "Đối với chúng tôi đã nhận được đơn đặt hàng cho đi thuyền cho tuổi nước Anh." Bạn đang nghĩ gì, bay xung quanh ngôi nhà giống như một con vẹt đuôi dài điên? "Và chúng ta có thể không bao giờ gặp những phụ nữ xinh nữa. '" "địa ngục đang làm gì vậy?" Matthew yêu cầu. Gallowglass quay lại nhìn rộng màu xanh trên Matthew. Người đàn ông trẻ tuổi đã mặc một chiếc T-shirt màu đen được trang trí với đầu lâu xương chéo. Một cái gì đó đã giảm trở lại, xé nó từ vai trái tới hông phải. Những lỗ jeans cháu mình nhìn là kết quả của mặc, không chiến tranh, và mái tóc bờm xờm của ông là ngay cả theo tiêu chuẩn Gallowglassian. Ysabeau đã thực hiện để gọi anh là "Sir Vagabond," nhưng điều này đã làm ít để cải thiện chải chuốt của ông. "Đang cố gắng để bắt beastie wee vợ của bạn." Gallowglass đã đẩy lên đột ngột với pike. Có một tiếng thét của sự ngạc nhiên, tiếp theo một tràng vảy màu xanh lá cây nhạt mà tan vỡ như isinglass khi chúng chạm sàn. Những mái tóc vàng trên cánh tay của Gallowglass lung linh với bụi xanh óng ánh của họ. Ông hắt hơi. Corra, quen thuộc, đã bám vào bộ sưu tập các 'hát rong với móng vuốt của mình, trò chuyện điên cuồng và clacking lưỡi của cô Diana. Cô vẫy tay ​​chào với Matthew với đuôi gai của mình, xỏ lỗ một tấm thảm vô miêu tả một con kỳ lân trong một khu vườn. Matthew nhăn mặt. "Tôi đã có cô dồn trong nhà nguyện, lập bàn thờ, nhưng Corra là một lass xảo quyệt," Gallowglass nói với một liên lạc của niềm tự hào. "Cô ấy đang trốn trên đỉnh ngôi mộ của Granddad, đôi cánh của mình lan rộng. Tôi đã nhầm cô với một hình nộm. Bây giờ nhìn vào cô. Up in the rui, hay khoe khoang như ma quỷ và hai lần như nhiều rắc rối. Tại sao, cô ấy đưa cái đuôi của cô thông qua một trong rèm yêu thích của Ysabeau. Granny là sẽ có một cơn đột quỵ. " "Nếu Corra là bất cứ điều gì giống như người tình của cô, dồn cô sẽ không kết thúc tốt," Matthew nói nhẹ nhàng. "Cố gắng lý luận với cô ấy để thay thế." "Oh, aye. Điều đó làm việc rất tốt với Dì Diana. "Gallowglass ngửi. "Dù sở hữu bạn để cho Corra khỏi tầm mắt của bạn?" "Các hoạt động hơn các firedrake là, bình tĩnh hơn Diana vẻ như," Matthew nói. "Có lẽ, nhưng Corra là địa ngục trên trang trí. Cô đã phá vỡ một trong Sèvres Granny của Lọ chiều nay. " "Vì vậy, miễn là nó không phải là một trong những cái màu xanh với người đứng đầu sư tử Philippe đã cho cô ấy, tôi không nên lo lắng." Mathew rên lên khi nhìn thấy biểu hiện của Gallowglass. "Merde". "Đó là lời đáp trả của Alain, quá." Gallowglass dựa vào pike của mình. "Ysabeau sẽ phải làm gì với một ít mảnh gốm," Matthew nói. "Corra có thể là một mối phiền toái, nhưng Diana đang ngủ ngon cho lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi về nhà." "Ồ, đó là tất cả phải, sau đó. Chỉ cần nói cho Ysabeau mà vụng về Corra là tốt cho grandbabies. Granny sẽ bàn giao chiếc bình của mình như là cúng tế thần. Trong khi đó tôi sẽ cố gắng để giữ cho người đàn bà hay rầy bay giải trí nên Dì có thể ngủ được. " "Làm thế nào bạn sẽ làm điều đó?" Matthew hỏi với thái độ hoài nghi. "Hát cho cô ấy, tất nhiên." Gallowglass nhìn lên. Corra thủ thỉ vào mối quan tâm mới của mình, kéo dài đôi cánh của mình xa hơn một chút để họ bắt được ánh sáng từ những ngọn đuốc bị mắc kẹt vào khung dọc theo bức tường. Việc này như một dấu hiệu đáng khích lệ, Gallowglass hít một hơi thở sâu và bắt đầu một bản ballad đang bùng nổ. "'My đầu quay tròn, tôi đang ở trong một ngọn lửa, / Tôi yêu giống như bất kỳ con rồng. / Say bạn sẽ biết tên tình nhân của tôi? '" Corra clacked răng của cô trong phê duyệt. Gallowglass cười toe toét và bắt đầu di chuyển các pike như một nhịp. Ông waggled mày với Matthew trước dòng tiếp theo singinghis. "" Tôi đã gửi nữ trang của mình mà không có kết thúc, Gems, ngọc trai, để làm cho dân sự, cho đến việc không có gì nhiều hơn để gửi, tôi đã gửi đến ma quỷ. '" "Chúc may mắn, "Matthew thì thầm, tôi chân thành hy vọng rằng Corra không hiểu lời bài hát. Matthew quét các phòng gần đó, lập danh mục các cư ngụ của họ. Hamish là trong thư viện gia đình làm thủ tục giấy tờ, dựa trên âm thanh của cây bút gãi vào giấy và mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương và bạc hà, ông phát hiện. Matthew do dự một lúc, rồi đẩy cánh cửa mở. "Thời gian cho một người bạn cũ?", ông hỏi. "Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng bạn đã tránh tôi." Hamish Osborne đặt bút xuống và nới lỏng cà vạt, được bao phủ trong một hoa in mùa hè hầu hết nam giới sẽ không có đủ can đảm để mặc. Ngay cả trong các vùng nông thôn Pháp, Hamish đã ăn mặc như nếu cho một cuộc họp với các thành viên của Nghị viện trong lực lượng hải quân pin sọc phù hợp với áo sơ mi hoa oải hương. Nó làm cho anh ta trông giống như một sự nga ra bảnh bao đến ngày Edwardian. Matthew biết rằng các daemon đã kích động một cuộc tranh cãi. Ông và Hamish đã là bạn trong nhiều thập kỷ, kể từ khi hai người họ đã ở Oxford. Tình bạn của họ được dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau và đã được giữ mạnh mẽ vì, trí tuệ sắc như dao cạo tương thích của họ. Giữa Hamish và Matthew, thậm chí trao đổi đơn giản có thể là phức tạp và chiến lược như là một trò chơi cờ giữa hai chủ. Nhưng còn quá sớm trong cuộc trò chuyện của họ để cho Hamish đưa anh ta vào thế bất lợi. "Làm thế nào là Diana?" Hamish đã ghi nhận cố ý từ chối Matthêu dính mồi. "Cũng như có thể











































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: