“Is it okay if I take your hair out?” Camila asked carefully, pointing dịch - “Is it okay if I take your hair out?” Camila asked carefully, pointing Việt làm thế nào để nói

“Is it okay if I take your hair out

“Is it okay if I take your hair out?” Camila asked carefully, pointing the small bun on the girl’s head. “But Lo can braid it after,” she added and pointed to the green eyed girl at the sink. “She is good at that. She braids my hair.”

Once the smaller girl gave her a soft nod, Camila helped undo the bobby pins from her hair and let the girl’s soft caramel waves fall down to just above her shoulders. She gave her soft smile, taking the girl back into her arms when she stood up.

“Ready to be a mermaid?” Camila asked, looking down at the girl before glancing up to Lauren nervously. The green eyed girl gave her a soft nod, letting her know she was doing well.

Camila gently lowered the smaller girl into the bathtub, relieved when the child just watched as Lauren dug through her bag to retrieve the shampoo and conditioner she’d brought with them.

Using one of the paper cups from the dispenser on the wall, Lauren gently began wetting the small girl’s hair. She glanced at Camila, who was looking down at her own hands and grimacing.

“Paper towels and water,” Lauren spoke up, earning a confused look from the other girl. “There’s a change of clothes in the bag. That’s all we have for now.”

Understanding, Camila moved over to the other side of the sink and began wiping the soot and ash off of her arms. Lauren continued to gently wash the little girl’s hair, rinsing off her own arms in the process.

About fifteen minutes later, all three girls made their way back into the hospital room. Camila and Lauren both donned t-shirts and pajama pants, which was the only thing Lauren had packed for the apartment.

Luckily, they had a few extra things packed, and now the smaller girl sat in the middle of the large hospital bed. She wore one of Lauren’s gray t-shirts, which fit more like a dress on her.

The nurse had left two trays of food and a few random oddities such as diapers and socks outside their door. Camila sat on the bed beside the smaller girl while Lauren sat in front of her, attempting to coax her into eating something.

“Mashed potatoes?” Lauren offered again, even though the smaller child had basically turned down everything on the plate. She sighed when the girl shook her head slowly.

“Ice cream?” Camila spoke up, grabbing the small plastic cup from the tray. Lauren shook her head quickly, knowing ice cream wasn’t the ideal meal. But when the smaller girl nodded almost immediately, Lauren couldn’t help but give in.

Lauren wasn’t quite sure why they were still there. The accident hadn’t been their fault. They’d literally just been two bystanders that witnessed it. But Camila was immersed in making sure the smaller child was okay, and Lauren knew she couldn’t get in her way.

Just as Camila was opening the small ice cream cup, there was a light knock at the door. Lauren looked up as the nurse slipped into the room, giving them a sympathetic smile.

“I’m told they still haven’t identified the other two passengers in the car,” she nodded, a slight frown on her face.

“There’s a social worker coming for her in the morning,” the woman explained, nodding towards the younger girl. “Obviously once they get in touch with her family we’ll know more. But you guys are free to leave whenever y-,”

“No.”

Lauren could have predicted what Camila was going to say. She glanced back at her wife, who had placed a protective hand on the smaller girl’s shoulder. Luckily, the child was too invested in her ice cream to notice.

“What she means i-,” Lauren began, but was interrupted once more.

“We will stay,” Camila nodded with finality.

Sighing, Lauren turned back to the nurse with an apologetic smile. Luckily, the woman was understanding.

Lauren realized that in these types of situations, people tended to band together. Her and Camila could have been two complete strangers, but yet here they were, watching over the smaller girl. But since the child was growing comfortable with them, no one had the heart to send them away.

“How long do we plan on staying here?” Lauren asked once the nurse left the room once more. Camila met her eyes, and Lauren saw the compassion present in them.

“Would you want to be alone?” Camila asked, raising her eyebrows at her wife.

“What?” Lauren grew confused. Camila sighed and nodded towards the little girl.

“If you were her… would you want to be alone?” Camila repeated her question, looking back up at Lauren.

It all clicked for the green eyed girl when she saw the longing in Camila’s eyes. Her wife was giving the girl what she hadn’t had as a child. Someone who was there for her.

Lauren felt a pang in her chest at the thought of a tiny Camila in a similar situation. She decided not to question her wife anymore.

“I’m on your side,” Lauren whispered, giving Camila a soft smile. “I’m here.” The brown eyed girl looked up when Lauren squeezed her shoulder gently, and nodded quietly in understanding.

Lauren was taken by surprise when the small girl on the bed turned around and tugged on her sleeve
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“Is it okay if I take your hair out?” Camila asked carefully, pointing the small bun on the girl’s head. “But Lo can braid it after,” she added and pointed to the green eyed girl at the sink. “She is good at that. She braids my hair.”Once the smaller girl gave her a soft nod, Camila helped undo the bobby pins from her hair and let the girl’s soft caramel waves fall down to just above her shoulders. She gave her soft smile, taking the girl back into her arms when she stood up.“Ready to be a mermaid?” Camila asked, looking down at the girl before glancing up to Lauren nervously. The green eyed girl gave her a soft nod, letting her know she was doing well.Camila gently lowered the smaller girl into the bathtub, relieved when the child just watched as Lauren dug through her bag to retrieve the shampoo and conditioner she’d brought with them.Using one of the paper cups from the dispenser on the wall, Lauren gently began wetting the small girl’s hair. She glanced at Camila, who was looking down at her own hands and grimacing.“Paper towels and water,” Lauren spoke up, earning a confused look from the other girl. “There’s a change of clothes in the bag. That’s all we have for now.”Understanding, Camila moved over to the other side of the sink and began wiping the soot and ash off of her arms. Lauren continued to gently wash the little girl’s hair, rinsing off her own arms in the process.About fifteen minutes later, all three girls made their way back into the hospital room. Camila and Lauren both donned t-shirts and pajama pants, which was the only thing Lauren had packed for the apartment.Luckily, they had a few extra things packed, and now the smaller girl sat in the middle of the large hospital bed. She wore one of Lauren’s gray t-shirts, which fit more like a dress on her.The nurse had left two trays of food and a few random oddities such as diapers and socks outside their door. Camila sat on the bed beside the smaller girl while Lauren sat in front of her, attempting to coax her into eating something.“Mashed potatoes?” Lauren offered again, even though the smaller child had basically turned down everything on the plate. She sighed when the girl shook her head slowly.“Ice cream?” Camila spoke up, grabbing the small plastic cup from the tray. Lauren shook her head quickly, knowing ice cream wasn’t the ideal meal. But when the smaller girl nodded almost immediately, Lauren couldn’t help but give in.Lauren wasn’t quite sure why they were still there. The accident hadn’t been their fault. They’d literally just been two bystanders that witnessed it. But Camila was immersed in making sure the smaller child was okay, and Lauren knew she couldn’t get in her way.Just as Camila was opening the small ice cream cup, there was a light knock at the door. Lauren looked up as the nurse slipped into the room, giving them a sympathetic smile.“I’m told they still haven’t identified the other two passengers in the car,” she nodded, a slight frown on her face.“There’s a social worker coming for her in the morning,” the woman explained, nodding towards the younger girl. “Obviously once they get in touch with her family we’ll know more. But you guys are free to leave whenever y-,”“No.”Lauren could have predicted what Camila was going to say. She glanced back at her wife, who had placed a protective hand on the smaller girl’s shoulder. Luckily, the child was too invested in her ice cream to notice.“What she means i-,” Lauren began, but was interrupted once more.“We will stay,” Camila nodded with finality.Sighing, Lauren turned back to the nurse with an apologetic smile. Luckily, the woman was understanding.Lauren realized that in these types of situations, people tended to band together. Her and Camila could have been two complete strangers, but yet here they were, watching over the smaller girl. But since the child was growing comfortable with them, no one had the heart to send them away.“How long do we plan on staying here?” Lauren asked once the nurse left the room once more. Camila met her eyes, and Lauren saw the compassion present in them.“Would you want to be alone?” Camila asked, raising her eyebrows at her wife.“What?” Lauren grew confused. Camila sighed and nodded towards the little girl.“If you were her… would you want to be alone?” Camila repeated her question, looking back up at Lauren.It all clicked for the green eyed girl when she saw the longing in Camila’s eyes. Her wife was giving the girl what she hadn’t had as a child. Someone who was there for her.Lauren felt a pang in her chest at the thought of a tiny Camila in a similar situation. She decided not to question her wife anymore.“I’m on your side,” Lauren whispered, giving Camila a soft smile. “I’m here.” The brown eyed girl looked up when Lauren squeezed her shoulder gently, and nodded quietly in understanding.Lauren was taken by surprise when the small girl on the bed turned around and tugged on her sleeve
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Liệu có ổn không nếu tôi lấy tóc của bạn ra?" Camila hỏi một cách cẩn thận, chỉ búi tóc nhỏ trên đầu của cô gái. "Nhưng Lo có thể bện nó sau," cô nói thêm và chỉ vào cô gái có đôi mắt màu xanh lá cây ở bồn. "Cô ấy là tốt ở đó. Cô dải viền tóc của tôi. "

Một khi các cô gái nhỏ đã cho cô một cái gật đầu nhẹ nhàng, Camila đã giúp hoàn tác các chân bobby từ mái tóc của mình để sóng biển caramel mềm mại của cô gái rơi xuống chỉ còn trên vai. Cô đã cho nụ cười mềm mại của cô, lấy cô gái trở lại vào vòng tay của cô khi cô đứng dậy.

"Sẵn sàng để trở thành một nàng tiên cá?" Camila hỏi, nhìn xuống cô gái trước khi liếc lên đến Lauren lo lắng. Cô gái có đôi mắt màu xanh lá cây đã cho cô một cái gật đầu nhẹ nhàng, để cho cô ấy biết cô ấy đã làm rất tốt.

Camila nhẹ nhàng hạ cô gái nhỏ vào bồn tắm, nhẹ nhõm khi trẻ chỉ xem như Lauren đào qua túi của mình để lấy dầu gội và điều cô đã mang với họ.

Sử dụng một trong các cốc giấy từ các thiết bị phân phối trên tường, Lauren nhẹ nhàng bắt đầu làm ướt tóc cô gái nhỏ của. Cô liếc nhìn Camila, người đã nhìn xuống tay mình và nhăn nhó.

"Khăn giấy và nước", Lauren đã lên tiếng, kiếm một cái nhìn bối rối từ cô gái khác. "Có một sự thay đổi quần áo trong túi. Đó là tất cả chúng ta có cho bây giờ. "

Hiểu, Camila chuyển sang phía bên kia của bồn rửa và bắt đầu lau bụi than và tro ra khỏi vòng tay của cô. Lauren tiếp tục nhẹ nhàng rửa tóc của cô bé, rửa khỏi cánh tay của cô trong quá trình này.

Về mười lăm phút sau, cả ba cô gái làm theo cách của họ trở lại vào phòng bệnh. Camila và Lauren cả hai mặc áo thun và quần pajama, đó là điều duy nhất Lauren đã đóng gói cho các căn hộ.

May mắn thay, họ đã có một vài điều thêm đóng gói, và bây giờ các cô gái nhỏ ngồi ở giữa giường bệnh viện lớn. Cô mặc một màu xám áo thun Lauren, mà phù hợp hơn như một chiếc váy cô.

Các y tá đã rời bỏ hai khay thức ăn và một vài oddities ngẫu nhiên như tã và vớ bên ngoài cửa của họ. Camila ngồi trên giường bên cạnh cô gái nhỏ hơn trong khi Lauren ngồi trước mặt cô, cố gắng dỗ cô vào ăn một cái gì đó.

"Khoai tây nghiền?" Lauren chào một lần nữa, mặc dù con nhỏ đã cơ bản đã từ chối tất cả mọi thứ trên đĩa. Cô thở dài khi cô gái lắc đầu chậm chạp.

"Kem?" Camila lên tiếng, lấy cốc nhựa nhỏ từ khay. Lauren lắc đầu một cách nhanh chóng, biết kem không phải là bữa ăn lý tưởng. Nhưng khi cô gái nhỏ gật đầu gần như ngay lập tức, Lauren không thể không bỏ cuộc.

Lauren đã không được khá chắc chắn tại sao họ vẫn còn ở đó. Vụ tai nạn đã không do lỗi của họ. Họ nghĩa đen chỉ được hai người qua đường đã chứng kiến nó. Nhưng Camila đã được đắm mình trong việc bảo đảm các con nhỏ vẫn ổn, và Lauren biết mình không thể có được theo cách của mình.

Cũng như Camila đã mở ly kem nhỏ, có một ánh sáng ở ngoài gõ cửa. Lauren nhìn lên khi y tá trượt vào phòng, đem lại cho họ một nụ cười thông cảm.

"Tôi nói với họ vẫn chưa xác định được hai hành khách khác trong xe," cô gật đầu, một cái cau mày nhẹ trên khuôn mặt của cô.

"Có một nhân viên xã hội đến cho cô ấy vào buổi sáng, "người phụ nữ giải thích, gật đầu về phía cô gái trẻ. "Rõ ràng là một khi họ nhận được liên lạc với gia đình chúng ta sẽ biết rõ hơn. Nhưng các bạn có thể tự do rời khỏi bất cứ khi nào y- "

" Không. "

Lauren có thể dự đoán những gì Camila sẽ nói. Cô liếc nhìn lại vợ mình, người đã đặt một bàn tay bảo vệ trên vai cô gái nhỏ của. May mắn thay, những đứa trẻ đã quá đầu tư vào kem cô để ý.

"Những gì cô ấy có nghĩa i-", Lauren đã bắt đầu, nhưng bị gián đoạn một lần nữa.

"Chúng tôi sẽ ở lại", Camila gật đầu dứt khoát.

Thở dài, Lauren quay lại với y tá với một nụ cười hối lỗi. May mắn thay, người phụ nữ là sự hiểu biết.

Lauren nhận ra rằng trong các trường hợp này, người ta có xu hướng liên kết với nhau. Cô và Camila có thể là hai người hoàn toàn lạ, nhưng chưa ở đây họ, xem qua các cô gái nhỏ. Nhưng kể từ khi đứa trẻ được phát triển thoải mái với họ, không ai có trái tim để gửi chúng đi.

"Làm thế nào lâu để chúng tôi có kế hoạch ở lại đây?" Lauren hỏi một lần y tá rời khỏi phòng một lần nữa. Camila bắt gặp ánh mắt của cô, và Lauren thấy lòng từ bi hiện diện trong họ.

"Bạn có muốn được ở một mình?" Camila hỏi, nhướn lông mày của mình với vợ mình.

"Cái gì?" Lauren lớn bối rối. Camila thở dài và gật đầu về phía cô bé.

"Nếu bạn là cô ấy ... bạn sẽ muốn ở một mình?" Camila lặp đi lặp lại câu hỏi của cô, nhìn lại tại Lauren.

Tất cả đều nhấn cho các cô gái có đôi mắt màu xanh lá cây khi nhìn thấy sự khao khát trong mắt Camila của . Vợ của cô đã đem lại cho các cô gái những gì cô đã không có như một đứa trẻ. Một người nào đó đã có cho mình.

Lauren cảm thấy đau nhói trong lồng ngực ở tư tưởng của một Camila nhỏ trong một tình huống tương tự. Cô quyết định không đặt câu hỏi về người vợ của mình nữa.

"Tôi đứng về phía bạn", Lauren thì thầm, cho Camila một nụ cười nhẹ nhàng. "Tôi ở đây." Cô gái có đôi mắt nâu nhìn lên khi Lauren siết chặt vai cô nhẹ nhàng và lặng lẽ gật đầu trong sự hiểu biết.

Lauren đã bị bất ngờ khi cô gái nhỏ trên giường quay lại và kéo mạnh tay cô
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: