I don't have a reason to.

I don't have a reason to." His mout

I don't have a reason to." His mouth whispered. Hibari couldn't explain it then. There was a feeling bubbling on his gut, churning and turning that made him feel sick. His heart was beating fast but he couldn't feel adrenaline trying to make him stronger like it usually did when he found himself in these situations before. Well, that must be it. He had never been in a situation like this before. He had never felt like this… he didn't feel restricted or trapped or controlled. The prefect felt peace and freedom like he hadn't ever before. He was getting frustrated trying to get back the sense of himself, because he didn't feel like himself. It was his body, but the skin was forced. It became evident when his mouth opened once more to say in a gentle voice he had never possessed all his life, "It's black…"

"Hm?" The man before him hummed questioningly, his hands sliding to either side of the skylark's hips to tuck him in snuggly.

"Your hair…it was golden the last time I saw it, and russet before." To emphasize the point of the useless conversation his hand tugged gently on a clump of black hair that stuck near his eyes. Hibari could only watch. He was still overwhelmed by the feeling in his gut to move or try to take control back of his body.

"It'll be too obvious if I walk back to Vienna with blonde hair given the last time." He spoke as if Hibari was supposed to know and understand what he was referring to. Oddly enough, he did. He knew what he was talking about, and he understood it.

"I keep thinking to myself that maybe one day, I just won't recognize you… and then I'll completely forget about you." The gentle tone in his speaking was gone. It was replaced with a casual one… still something that he never used when speaking. He felt himself take in a sharp breath, at the same time he willed himself to do it, which gave him a light hope, but he still couldn't move. He realized that the sharp intake of oxygen was a response as the man before him brushed his face with a hand gingerly, tilting his head so that they were closer.

"Allodola, I'll make sure you never forget. Shall I remind you now?" The look in those beautiful sienna irises was of familiar mischief and adoration.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I don't have a reason to." His mouth whispered. Hibari couldn't explain it then. There was a feeling bubbling on his gut, churning and turning that made him feel sick. His heart was beating fast but he couldn't feel adrenaline trying to make him stronger like it usually did when he found himself in these situations before. Well, that must be it. He had never been in a situation like this before. He had never felt like this… he didn't feel restricted or trapped or controlled. The prefect felt peace and freedom like he hadn't ever before. He was getting frustrated trying to get back the sense of himself, because he didn't feel like himself. It was his body, but the skin was forced. It became evident when his mouth opened once more to say in a gentle voice he had never possessed all his life, "It's black…""Hm?" The man before him hummed questioningly, his hands sliding to either side of the skylark's hips to tuck him in snuggly."Your hair…it was golden the last time I saw it, and russet before." To emphasize the point of the useless conversation his hand tugged gently on a clump of black hair that stuck near his eyes. Hibari could only watch. He was still overwhelmed by the feeling in his gut to move or try to take control back of his body."It'll be too obvious if I walk back to Vienna with blonde hair given the last time." He spoke as if Hibari was supposed to know and understand what he was referring to. Oddly enough, he did. He knew what he was talking about, and he understood it."I keep thinking to myself that maybe one day, I just won't recognize you… and then I'll completely forget about you." The gentle tone in his speaking was gone. It was replaced with a casual one… still something that he never used when speaking. He felt himself take in a sharp breath, at the same time he willed himself to do it, which gave him a light hope, but he still couldn't move. He realized that the sharp intake of oxygen was a response as the man before him brushed his face with a hand gingerly, tilting his head so that they were closer."Allodola, I'll make sure you never forget. Shall I remind you now?" The look in those beautiful sienna irises was of familiar mischief and adoration.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi không có một lý do để. "Miệng anh thì thầm. Hibari không thể giải thích nó sau đó. Có một cảm giác sôi sục trên bụng ông, khuấy và biến mà làm cho anh ta cảm thấy bị bệnh. Trái tim anh đang đập nhanh, nhưng anh không thể cảm thấy adrenaline cố gắng để làm cho anh ta mạnh mẽ như nó thường làm khi ông tìm thấy chính mình trong những tình huống này trước. Vâng, đó phải là nó. Anh chưa bao giờ được trong một tình huống như thế này trước đây. Anh chưa bao giờ cảm thấy như thế này ... anh không cảm thấy hạn chế hoặc bị mắc kẹt hoặc kiểm soát. Các trưởng cảm thấy hòa bình và tự do như ông đã không bao giờ hết. Ông trở nên bực bội cố gắng để lấy lại cảm giác của mình, bởi vì anh ta không cảm thấy như chính mình. Đó là cơ thể của mình, nhưng da buộc. Nó trở nên rõ ràng khi miệng mở ra một lần nữa để nói bằng một giọng nhẹ nhàng, ông chưa bao giờ sở hữu tất cả cuộc sống của mình, "Đó là màu đen ..." "Hm?" Người đàn ông trước khi ông ậm ừ hỏi, tay anh trượt xuống hai bên hông giống chim sơn ca để gài anh trong snuggly. "mái tóc của bạn ... đó là vàng lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó, và màu nâu đỏ trước." Để nhấn mạnh điểm của cuộc trò chuyện vô dụng tay kéo nhẹ nhàng trên một bụi tóc đen mà bị mắc kẹt gần mắt . Hibari chỉ có thể xem. Ông vẫn còn bị choáng ngợp bởi những cảm giác trong ruột của mình để di chuyển hoặc cố gắng kiểm soát trở lại của cơ thể của mình. "Đây sẽ là quá rõ ràng nếu tôi đi bộ trở lại Vienna với mái tóc vàng được đưa ra lần cuối cùng." Ông nói như thể Hibari được cho là để biết và hiểu những gì ông đã đề cập đến. Lạ lùng thay, ông đã làm. Ông biết những gì ông đã nói về, và ông hiểu nó. "Tôi cứ nghĩ đến bản thân mình rằng có lẽ một ngày nào đó, tôi chỉ sẽ không nhận ra bạn ... và sau đó tôi sẽ hoàn toàn quên về bạn." Những giai điệu nhẹ nhàng khi nói ông đã ra đi. Nó đã được thay thế bằng một cái giản dị ... vẫn còn một cái gì đó mà ông không bao giờ được dùng khi nói. Anh cảm thấy mình mất một hơi thật mạnh, đồng thời Ngài muốn chính mình để làm điều đó, mà cho ông một niềm hy vọng ánh sáng, nhưng ông vẫn không thể di chuyển. Ông nhận ra rằng lượng sắc nét của oxy là một phản ứng như người đàn ông trước khi ông chải khuôn mặt của mình với một bàn tay rón rén, nghiêng đầu để họ được gần gũi hơn. "Allodola, tôi sẽ chắc chắn rằng bạn không bao giờ quên được. Tôi phải nhắc nhở bạn ngay bây giờ ? " Nhìn vào những con ngươi hung đỏ đẹp là nghịch ngợm quen thuộc và thờ lạy.









đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: