Pete’s startled into wakefulness for the second time that day by the s dịch - Pete’s startled into wakefulness for the second time that day by the s Việt làm thế nào để nói

Pete’s startled into wakefulness fo

Pete’s startled into wakefulness for the second time that day by the sensation of something cool and wet being dragged over the sensitive arch of his foot. For a sole blissfully ignorant moment, he allows himself to think that the blurry figure seated by the edge of the bed is Earn. That he's in his room back home, having Earn over for an afterschool study session.

Then, the events from the afternoon come rushing back to him like a splash of ice-cold water to the face and he cringes and sits up, a hand lifting to his chest where a phantom ache still lingers. Fee’s thumb is now swiping across the soft underside of his foot and Pete tries to jerk away from the ticklish sensation, but Fee grips at his ankle softly, pinning it to the bed.

“You’re bleeding, Pete.” He says, voice low and kind, and it’s only then that Pete feels the sting of pain nagging at his foot, where he’d cut it on something or the other earlier. Probably a shard of glass. There’s a bottle of antiseptic lotion balanced precariously on the bedspread, the cap popped open. Fee’s fingers are wet with the liquid and he purses his lips and continues massaging it into a particularly tender spot in the sole of Pete’s foot.

“Thanks.” He mutters, and then flops back down onto the bed, head bouncing lightly on the pillow and wisps of hair flying in all directions.

Fee chuckles.

“Real cute.” He jokes, in between administering the lotion, but then sighs and looks down at his lap when Pete doesn’t laugh.

“Pete.” Fee’s fingers have stilled from where they’d been drawing cool circles into his skin, and he's wiping them off carelessly on the bedspread now, mouth parting to speak again. Pete tries to block his voice out. He scrunches up his eyes instead, and curls into his side, overcome by debilitating waves of hurt and humiliation as the events from before play on over and over in the forefront of his mind like a broken tape recorder.

“Pete.” Fee’s voice is closer now, and Pete feels the bed dip as he stretches himself out on it and edges forward until he’s on his side beside Pete. “Pete.”

Pete’s eyes drift open reluctantly when Fee’s cool palm cups his ear and part of his cheek. He stares at him expectantly, trying to keep up the brave front that he's been maintaining pretty well thus far.

Fee repeats his name, his voice gentle and warm this time. “You’re a mess.” He’s always had a bit of a talent for seeing right through Pete, even when Pete really, really doesn’t want him to.

“Hm.” Pete tells him, swallowing to rid himself of the persistent lump in his throat. Earn’s figure in the water, pressed close to Noh’s, and Earn’s gaze, earnest and worried as it had rested on Noh, is burned into his memory and he shakes his head violently to disperse the images as they accost his mind in a steady stream.

Fee shifts closer until his shoulder is pressed up against Pete’s own. He’s warm and dry and there and Pete sighs and nudges into him, letting his warmth soak into his own chilled chest and shoulders, lets it distract him from the vivid, painful memories of the afternoon. He shivers when the breeze from the open window dances over his exposed arms and raises goosebumps on the skin there.

Fee watches him with an oddly soft look in his eyes and hesitates for a second before setting his warm palm on Pete’s bare upper arm. When Pete doesn’t protest, he drags it up to his shoulder and then back down to his elbow, and then sets to repeating the motion gently.

Within a couple of minutes, the chill that’d been enveloping his limbs disappears, chased away by the insistent motions of Fee’s palms. The cold that has wormed itself inside of his chest and settled somewhere deep inside his bones: that’s a different story altogether.

Pete manages to scrounge up a grateful smile for Fee nevertheless, and then tucks himself closer to him in an effort to stay warm. Fee stiffens for a surprised moment, but then eases up and draws him closer with an arm slung over his side.

Pete wants so badly to close his eyes and pretend that Fee is someone else, someone distinctly taller, someone who radiates heat like a furnace and smells of the summer sun and cool pine. But Fee’s figure is lean and wiry where it's pressed up to his, impossible to mistake for Earn in any manner, and he’s torn rudely out of his fantasy.

He blinks his eyes wide open, disgusted by his own pathetic state of affairs, angry at himself for still clinging on to that last dying ember of hope that Earn would be back any moment now, that he’d apologize and draw Pete into his arms like he’d done just hours ago.

Pete is lulled into a dazed state of wakefulness by the steady rhythm of Fee’s oddly stilted breaths, and he fixes his blank eyes on a dent in the whitewashed wall opposite, feeling Fee’s head slump lethargically into the crook of his neck after ten minutes, and his breaths slow and even out in another ten.



-



By the time the hour hand on the wall clock shifts to ring in seven o’ clock, Pete’s head has cleared a little and he feels a little less like an emotional wreck, and more just like a high-strung teenage boy.

There’s still not a sign of Earn; Pete can’t even pick out his voice amidst the steady hum of conversation drifting up from the sitting area on the first floor, where his friends must have settled into after the sun had set and the breeze outside had become chilly.

He’s done his fair share of thinking over the past hour or two and he’s beginning to feel like he’d overreacted this afternoon, like he’d just pinned his hopes too high and gotten accordingly beat down when things hadn’t gone the way he’d wanted them to. It’s happened before, and it won’t be the last time in his life that something like this happens, especially because Pete has always been idealistic to a fault.

He’s never known when to throw his arms up and resign himself to watching the play-by-play of a course whose outcome had been decided from the very beginning.

Almost eighteen now, and I can’t even draw the line between real life and my own twisted imagination, he thinks self-deprecatingly. He turns over onto his side on the mattress and watches absently as Fee’s mouth parts in deep, even breaths. Fee’s shifted away from him slightly in his sleep, the stifling warmth of Pete’s form likely becoming uncomfortable somewhere in between.

His brow is smooth and his lips are twitching sporadically, and a small, involuntary smile tugs at Pete's lips despite everything, when he realizes that Fee looks all of fifteen right then, with his fluffy hair brushing up against the underside of Pete’s chin as he shifts restlessly in his slumber.

Pete sighs and moves to wake him. He feels vaguely guilty for disrupting what looks like a peaceful nap for Fee, but it’s almost dinner time and he doesn’t feel like heading downstairs on his own, only to be faced with the half-knowing, half-pitying gazes of his friends, or worse, having to bite his teeth and put on a bland smile for appearances even as Earn pointedly avoids his eyes.

Fee startles when Pete’s hand lands on his shoulder and shakes gently, and he blinks sleepy eyes up at him, mouth cracking open involuntarily in a huge yawn. Pete watches as the lethargic haze slowly lifts from Fee's eyes, and then as he stares back at Pete silently, a question in his eyes.

“I'm fine,” Pete says reflexively. “My foot barely even hurts. Thanks for that earlier, by the way.”

“Your foot,” Fee answers, voice sluggish, but still managing to convey a healthy dose of skepticism. “Right.”

“Right.” Pete agrees evenly, hoping to hell that Fee is going to look past his pitifully unconvincing cover story and just go along with him for once. Technically, his foot had been injured. Amongst other things. Like his pride, for one.

“Wow.” Fee mutters to himself, and shakes his head a little disbelievingly before sitting up and scooting further back onto the bed to stretch. “Alright. If you say so.”

Pete feels a little abashed by the incredulity in his tone, the way he doesn’t seem to think it’s alright, but has decided not to pry for fear of hitting a still-sore spot and sending Pete back into his slump. He’s grateful, nonetheless, for the decision.

He follows Fee's lead, crawling across the mattress to lean his back against the headboard. And then watches as Fee works out the kinks in his neck that Pete owes to the odd posture he'd been in as he'd fallen asleep.

Guilt for imposing on Fee earlier wells up within him, especially when he remembers that Fee had left the scene to check in on Pete, and consequently missed out on all the drunken shenanigans and inebriated games of football that likely must have followed.

“Sorry.” He murmurs, fingers drifting to the back of Fee’s neck and squeezing gently. “You could’ve been back out there, doing way more fun things.” He smiles a little self-deprecatingly at that, the fingers of his free hand picking at the loose threads on the comforter.

Fee snorts, his eyes seeking out Pete’s own and much to Pete’s puzzlement, he looks mildly amused, like he’s in on some kind of secret that Pete isn’t.

“Pete.” He tells him, voice indulgent and warm. “I only came because Phun told me you would be here.”

“Oh.” Pete flushes embarrassedly, because of course, it should’ve been obvious even before, because none of the boys from Fee’s usual clique are in attendance and as far as Pete knows, Fee isn’t particularly close with any of the boys from Music Club. Hell, he doesn’t have much more than an amicable working relationship with Phun even. “Right.”

“Sorry anyway,” Pete continues, determined to properly convey how bad he feels about leaving Fee back by the beach while he’d run off to consort with Earn first, and then disappeared to wallow in his own existential angst when things had gone terribly south. “I know this probably isn’t your idea of a fun getaway.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Pete's giật mình vào ty lần thứ hai ngày hôm đó bởi cảm giác của một cái gì đó mát mẻ và ẩm ướt được kéo qua các kiến trúc nhạy cảm của chân của mình. Cho một thời điểm duy nhất blissfully không biết gì, ông cho phép mình để nghĩ rằng các con số mờ ngồi bởi rìa của giường là kiếm được. Rằng ông là trong phòng của mình trở về nhà, có kiếm được hơn cho một buổi học afterschool.Sau đó, các sự kiện từ buổi chiều đến ào ạt quay lại anh ta như một giật gân nước lạnh để mặt và ông cringes và ngồi lên, một tay nâng để ngực của mình, nơi một đau ma vẫn còn lưu lại. Lệ phí của ngón tay cái bây giờ swiping trên dưới chân của mình, mềm và Pete cố gắng giật ra khỏi cảm giác khó nghi, nhưng phí hiểu thấu ở mắt cá chân của mình nhẹ nhàng, pinning nó đến đáy."Bạn đang chảy máu, Pete." Ông nói, giọng nói thấp và loại, và đó là chỉ sau đó rằng Pete cảm thấy sting của đau đòi hỏi chân của mình, nơi ông sẽ cắt giảm nó trên một cái gì đó hoặc khác trước đó. Có lẽ một mảnh gương kính. Có một chai kem dưỡng da chất khử trùng precariously cân bằng trên bedspread, nắp popped mở. Ngón tay của khoản phí thường ẩm ướt với chất lỏng và ông purses đôi môi của mình và tiếp tục massage vào một vị trí đặc biệt là đấu thầu trong duy nhất của bàn chân của Pete."Cảm ơn." Ông mutters, và sau đó flops trở lại xuống vào giường, đầu nảy nhẹ trên gối và wisps của tóc bay trong mọi hướng.Lệ phí cười."Thật dễ thương." Ông cười, ở giữa quản lý kem dưỡng da, nhưng sau đó thở dài và nhìn vào vòng của mình khi Pete không cười."Pete." Ngón tay của khoản phí đã ngừng từ nơi mà họ đã vẽ vòng tròn mát mẻ vào làn da của mình, và ông xoá sạch chúng carelessly trên bedspread bây giờ, miệng chia tay để nói chuyện một lần nữa. Pete cố gắng chặn tiếng nói của mình. Ông scrunches lên đôi mắt của mình thay vào đó, và curls vào bên mình, vượt qua bởi suy nhược sóng của đau và sự sỉ nhục như các sự kiện từ trước khi chơi trên hơn và hơn trong hàng đầu của tâm trí của mình như một máy ghi băng bị hỏng."Pete." Phí của giọng nói là gần gũi hơn bây giờ, và Pete cảm thấy nhúng giường như ông trải dài mình trên nó và cạnh về phía trước cho đến khi ông là bên mình bên cạnh Pete. "Pete."Pete's mắt trôi mở miễn cưỡng khi phí của mát mẻ cọ chén tai của mình và một phần của má của mình. Ông nhìn vào anh ta expectantly, cố gắng để theo kịp mặt dũng cảm mà ông đã duy trì khá tốt vậy, đến nay.Lệ phí lặp lại tên của mình, ông giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp này thời gian. "You 're một mess." Ông đã luôn luôn có một chút của một tài năng cho thấy ngay qua Pete, ngay cả khi Pete thực sự, thực sự không muốn anh ta."Hm." Pete nói với anh ta và nuốt để thoát khỏi chính mình lần liên tục trong cổ họng của mình. Tích của con số trong nước, ép gần của kịch Nō, và chiêm ngưỡng của kiếm, một cách nghiêm túc và lo lắng như nó đã nghỉ ngơi trên kịch Nō, được đốt cháy vào bộ nhớ của mình và ông lắc đầu khốc liệt để giải tán những hình ảnh như họ accost tâm trí của mình trong một dòng ổn định.Phí thay đổi gần gũi hơn cho đến khi vai của ông ép lên chống lại của Pete. Ông là ấm áp và khô và có và Pete thở dài và nhích vào anh ta, cho phép của mình ngâm ấm áp vào ngực ướp lạnh và vai của mình, cho phép nó phân tâm anh ta từ những kỷ niệm sống động, đau đớn của buổi chiều. Ông shivers khi gió từ các điệu múa mở cửa sổ trên của ông tiếp xúc với cánh tay và tăng goosebumps trên da có. Lệ phí đồng hồ Anh ta với một cái nhìn kỳ quặc mềm trong đôi mắt của mình và hesitates cho một thứ hai trước khi thiết lập của mình palm ấm áp trên cánh tay trên trần của Pete. Khi Pete không phản đối, ông kéo nó lên đến vai của mình và sau đó trở lại khuỷu tay, và sau đó đặt để lặp đi lặp lại chuyển động nhẹ nhàng.Trong vòng một vài phút, thư giãn có enveloping tay chân của mình biến mất, đuổi đi bởi các chuyển động van lơn của lòng bàn tay của chi phí. Lạnh đã wormed bản thân bên trong của ngực và giải quyết một nơi nào đó sâu bên trong xương của mình: đó là một câu chuyện khác nhau hoàn toàn.Pete quản lý để đó lên một nụ cười biết ơn cho phí Tuy nhiên, và sau đó tucks mình gần gũi hơn với anh ta trong một nỗ lực để giữ ấm. Lệ phí stiffens cho một thời điểm ngạc nhiên, nhưng sau đó giúp giảm bớt và rút ra anh ta gần gũi hơn với một cánh tay slung trên bên mình.Pete muốn nên xấu để nhắm mắt của mình và giả vờ rằng lệ phí là ai, ai đó rõ rệt cao, một người bức xạ nhiệt như một lò và mùi của mặt trời mùa hè và mát mẻ thông. Nhưng con số của chi phí là nạc và dẻo dai nơi nó được nhấn lên đến của mình, không thể sai lầm cho kiếm trong bất cứ cách nào, và ông là rách rudely trong tưởng tượng của mình.Ông nhấp nháy mắt mở rộng, disgusted bởi ông riêng pathetic bang giao, tức giận chính mình cho vẫn bám níu vào đó ember chết cuối của hy vọng kiếm được rằng sẽ trở lại bất cứ lúc nào bây giờ, rằng ông sẽ xin lỗi và vẽ Pete vào cánh tay của mình như ông đã làm được chỉ giờ trước.Pete là lulled thành một nhà nước choáng váng của ty bởi nhịp điệu ổn định hơi thở kỳ quặc stilted của chi phí, và ông sửa chữa mắt trống trên một dent trong thành whitewashed đối diện, cảm giác của phí đầu sụt giảm lethargically vào kẻ cổ sau mười phút, và hơi thở của mình chậm và thậm chí ra trong mười một. - Khi tay giờ trên đồng hồ treo tường chuyển sang vòng trong bảy o ' đồng hồ, Pete's đầu đã xóa một chút và ông cảm thấy một chút ít hơn như một wreck tình cảm, và nhiều hơn nữa cũng giống như một cậu thiếu niên high-strung.Hiện vẫn không phải là một dấu hiệu của tích; Pete không thể thậm chí chọn ra tiếng nói của mình giữa hum ổn định của cuộc trò chuyện trôi lên từ khu vực tiếp khách trên tầng đầu tiên, nơi bạn bè của mình phải có định cư vào sau khi mặt trời đã thiết lập và gió bên ngoài đã trở nên lạnh.Ông đã thực hiện của mình chia sẻ công bằng của suy nghĩ qua hay hai giờ trong quá khứ và ông bắt đầu cảm thấy như ông đã overreacted buổi chiều này, như ông đã chỉ pinned đánh bại quá cao và nhận, theo đó ông hy vọng xuống khi những thứ không đi theo cách ông muốn họ. Nó đã xảy ra trước khi, và nó sẽ không thời gian qua trong cuộc sống của mình một cái gì đó như thế này xảy ra, đặc biệt là vì Pete luôn duy tâm đến một lỗi.Ông đã không bao giờ biết khi để ném cánh tay của mình lên và từ chức mình để xem play-by-play của một khóa học mà kết quả đã được quyết định ngay từ đầu. Mười tám hầu như bây giờ, và tôi thậm chí không thể vẽ dòng giữa cuộc sống thực và tưởng tượng xoắn của riêng của tôi, ông nghĩ rằng tự deprecatingly. Ông biến trong vào bên mình trên nệm và đồng hồ absently như là một phần của lệ phí miệng trong sâu, thậm chí hơi thở. Lệ phí của chuyển ra khỏi anh ta hơi trong khi ngủ, ấm áp stifling của Pete's mẫu có thể trở thành khó chịu một nơi nào đó ở giữa.Trán của mình được mịn màng và đôi môi của mình twitching sporadically, và một nụ cười nhỏ, không tự nguyện kéo tại Pete's môi mặc dù tất cả mọi thứ, khi ông nhận ra rằng lệ phí có vẻ tất cả mười lăm ngay sau đó, với mái tóc của mình lông đánh răng lên chống lại mặt dưới của Pete của cằm khi ông thay đổi restlessly trong giấc ngủ của mình.Pete thở dài và di chuyển để đánh thức ông ấy. Ông cảm thấy vaguely có tội cho làm gián đoạn những gì trông giống như một giấc ngủ yên bình với lệ phí, nhưng nó là hầu hết thời gian bữa ăn tối và ông không cảm thấy giống như đi xuống cầu thang trên riêng của mình, chỉ để phải đối mặt với một nửa-hiểu biết, một nửa-pitying gazes của bạn bè của mình, hoặc tệ hơn, cần phải cắn răng của mình và đặt trên một nụ cười nhạt nhẽo cho xuất hiện ngay cả khi kiếm chua cay tránh đôi mắt của mình.Lệ phí startles khi bàn tay của Pete đất trên vai mình và lắc nhẹ nhàng, và ông nhấp nháy mắt buồn ngủ lên lúc anh ta, miệng nứt mở không tự nguyện trong một ngáp rất lớn. Pete đồng hồ như mây mù hôn mê chậm Thang máy từ phí của mắt, và sau đó là ông nhìn trở lại tại Pete âm thầm, một câu hỏi trong đôi mắt của mình."Tôi không sao," Pete nói reflexively. "Chân của tôi hiếm khi thậm chí đau. Nhờ đó trước đó, bằng cách này.""Chân," lệ phí câu trả lời, tiếng nói chậm chạp, nhưng vẫn quản lý để truyền đạt một liều lành mạnh của chủ nghĩa hoài nghi. "Phải.""Phải." Pete đồng ý đồng đều, Hy vọng vào địa ngục rằng phí sẽ nhìn qua câu chuyện bìa ngủi không tin của mình và chỉ cần đi cùng với anh ta cho một lần. Về mặt kỹ thuật, chân của ông đã bị thương. Trong số những thứ khác. Như tự hào của mình, cho một."Wow." Phí mutters cho mình, và bắt đầu một chút disbelievingly trước khi ngồi và scooting tiếp tục trở lại lên giường để căng ra. "Được rồi. Nếu bạn nói như vậy."Pete cảm thấy một chút quỷ bởi incredulity trong giai điệu của ông, cách ông dường như không nghĩ rằng nó là alright, nhưng đã quyết định không để nâng lên vì sợ đánh một đau vẫn còn tại chỗ và gửi Pete trở lại sụt giảm của mình. Ông là biết ơn đối, Tuy nhiên, với quyết định.Ông sau dẫn đầu của chi phí, thu thập dữ liệu trên nệm để dựa trở lại của mình chống lại headboard. Và sau đó đồng hồ như lệ phí làm việc ra các kinks trong cổ Pete nợ tư thế kỳ lạ mà ông đã có trong như ông đã giảm ngủ. Tội lỗi cho áp đặt về lệ phí trước đó giếng trong anh ta, đặc biệt là khi ông nhớ lại rằng lệ phí đã rời cảnh để kiểm tra trong Pete, và do đó mất ra trên tất cả các shenanigans say rượu và các trò chơi say rượu của bóng đá là có khả năng phải có theo sau."Xin lỗi". Ông murmurs, ngón tay trôi vào mặt sau của phí cổ và ép nhẹ nhàng. "Bạn có thể đã trở lại trên mạng, làm cách thú vị hơn những thứ." Ông mỉm cười một chút tự deprecatingly lúc đó, các ngón tay của bàn tay của mình miễn phí chọn mỗi lúc các chủ đề lỏng lẻo trên comforter.Lệ phí snorts, đôi mắt của mình tìm ra của Pete và nhiều để của Pete puzzlement, ông trông nhẹ amused, như ông đang ở trên một số loại bí mật Pete đó không phải là."Pete." Anh ta nói với anh ta, giọng nói thư giãn và ấm áp. "Tôi chỉ đến vì Phun nói với tôi bạn sẽ ở đây.""Oh." Pete xóa embarrassedly, vì các khóa học, nó nên đã được rõ ràng ngay cả trước khi, bởi vì không ai trong số các bé trai từ tập đoàn thông thường của khoản phí tham dự và xa như Pete biết, lệ phí không phải là đặc biệt là gần gũi với bất kỳ của các bé trai từ câu lạc bộ âm nhạc. Địa ngục, anh ta không có nhiều hơn một mối quan hệ làm việc thân thiện với Phun thậm chí. "Phải.""Xin lỗi dù sao," Pete vẫn tiếp tục, xác định đúng cách truyền đạt xấu như thế nào ông cảm thấy về việc rời khỏi phí trở lại bằng cách bãi biển trong khi ông sẽ chạy để hậu với kiếm lần đầu tiên, và sau đó biến mất để đắm mình trong angst hiện sinh của mình khi mọi thứ đã đi terribly Nam. "Tôi biết điều này có lẽ không phải là ý tưởng của bạn của một niềm vui nơi nghỉ ngơi."
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: