If this page had a pop up or a redirect (it shouldn't!), please help u dịch - If this page had a pop up or a redirect (it shouldn't!), please help u Việt làm thế nào để nói

If this page had a pop up or a redi


If this page had a pop up or a redirect (it shouldn't!), please help us by reporting this page
Chp 60
Author(s)janie6789
Status Completed
Tags jonghyun kyuhyun leeteuk seniority superjunior supermanager
Bookmark Save (go offline) Report Content a a a a


"We - we don't know where Donghae hyung is," I stammered. I looked at Sungmin, and he shook his head as well.
The manager hyung diverted his gaze to Eunhyuk and Siwon, Donghae's best friends. "Did he tell you guys?" he asked with a frown.
"No, sir," said Eunhyuk, looking at Siwon cluelessly. Siwon also shook his head.
"Jungsu?" he asked, turning his head to look at Leeteuk. Leeteuk frowned and shook his head also.
The manager hyung was silent for a second, then opened the closet. He retrieved the broom from it as butterflies filled my stomach. He faced the rest of us again with the broom in his hand, then finally spoke.
"Sungmin, Kyuhyun, Hyukjae, Siwon. Follow me," he said. I felt all of the blood drain out of my face. He turned around and went into the room that I shared with Sungmin and Donghae. I got up slowly as did Sungmin; Siwon and Eunhyuk merely looked surprised and were clearly overcome with disbelief.
As we were in the hallway, I turned to look at Eunhyuk and Siwon.
"Did Donghae hyung tell you?" I murmured as quietly as I could. Eunhyuk and Siwon both shook their heads. Oh god. Neither of them knew. They were just here because they were Donghae's best friends.
We entered the bedroom and closed the door behind us, then we lined up, shoulder-to-shoulder, to face the manager hyung, our eyes downcast.
"I'm going to give you guys one more chance to tell me before I start," said the manager hyung, so furious that his voice was unsteady.
I shifted my weight, but everyone else stood perfectly still.
"Hyung, we really don't know. At least I don't know," said Eunhyuk, his eyes wide. I wiped my sweaty forehead with my hand.
"I know Donghae. He would have told you. At least one of you," said the manager hyung.
I exhaled slowly.
I was that one person.
"Start talking!" shouted the manager hyung as the four of us flinched. I wet my dry lips, but I didn't say anything. No one else spoke either, then the manager hyung broke the silence after about a minute. "Empty your back pockets. All of you."
Oh god. No.
"But hyung, this isn't fair. We really don't know," said Siwon hotly.
"Then the one that knows had better start talking right now," he said. I ran my hand over my mouth, overcome with fear and nervousness. I stole a glance at Sungmin, but he seemed to be a lot calmer than I was. When no one spoke, the manager hyung nodded.
"Empty your back pockets and get on the wall, all four of you," growled the manager hyung. We hesitated for a few more seconds, but started to comply. I took out my wallet, cell phone, the keys to the dorm and some change from my back pockets and put them on the floor next to me, as did everyone else with their belongings. Then reluctantly, the four of us put our hands agaist the wall, side-by-side. I took a deep breath, overridden by guilt. The three of them really didn't know, and they were getting beaten just because of me.
I saw the manager hyung's shadow on the wall, and I saw his lift the broom above his head, and bring it down on Siwon. I saw Siwon wince and exhale out of the corner of my eye, and I squeezed my eyes shut in guilt. The manager hyung lifted his hand again, and I spoke without realizing it.
"Okay, okay, stop! Please!" I shouted, my voice shaking. "Sir, they really don't know," I said, looking to my right, where Siwon and Eunhyuk were.
"And you and Sungmin do?" he asked, lowering his hand. Oh god. What have I just done?
"Su - Sungmin hyung saw him leave, but he doesn't know either, sir," I said.
The manager hyung contemplated for a minute, then nodded. "Fine. Siwon, Eunhyuk, Sungmin. You three can go."
The three of them stepped away from the wall quickly, and after picking up the things that they had removed from their back pockets, they left the room and closed the door while I stayed against the wall, feeling completely alone.


It feels like losing your best friend. The manager hyung was the one person I could always go to for advice for dealing with the team, but right then, I was so terrified of him that I was frozen into place; even if he had ordered me to move, I probably couldn't have.
"Right, Kyuhyun," said the manager hyung, lining up the broom on my hips lightly. I felt a chill travel up my spine, and I felt myself beginning to shake with fear. Seeing this, the manager hyung sighed and lowered the broom. "We don't have to make this so hard, Kyuhyun. Please make it easier for both of us."
I took a deep breath as I continued shaking.
"He - he said he would be safe, and not to worry," I said, my voice barely audible.
"That's not what I asked," said the manager hyung coldly, sending another chill down my spine. "I guess you didn't understand. I asked you where he was."
"Sir - " I started, but then stopped. I pushed myself off the wall, then turned around to face the manager hyung that I trusted as much as I would a real brother, my eyes full of tears. "Hyung, why are you doing this? Please, I know you're not like this."
"Get back on the wall," ordered the manager hyung unsympathetically, prodding me with the end of the broom.
"Hyung, please, stop," I pleaded.
"So tell me where he is," he said, looking into my eyes.
"I can't," I said, looking at my feet. Tears fell out of my eyes and onto the floor as I took a deep breath. "Hyung, please don't."
"Get on the wall," he said for the umpteenth time. I bowed my head and turned around to place my hands on the wall again.
I felt the stick being lined up again, then I heard it cut across the air and connect with my hips. I grunted at the initial impact, and felt a shocking pain that I hadn't felt before. Eunhyuk didn't hold a candle to manager hyung.
I bowed my head, breathed out, then started shaking again. I balled my hands into tight fists against the wall as a second stroke landed. I grunted again, and another tear fell on the floor. As the third stroke landed, I cried out involuntarily. I spread my hands out again with my eyes squeezed shut. After two more strokes, the manager hyung finally lowered the broom. I looked up at the ceiling in pain, the tears covering my face.
"Kyuhyun, don't make me do this again. This is hard for me, too," said the manager hyung. I put my elbows on the wall and my forehead on the back of my hands and started sobbing with the realization that there was no way out of this. I didn't know what to do. I really didn't want to experience this again, but Donghae deserved time with his father. Who knew when the next time Donghae would be able to see his father would be?
"Sir, I really can't - " I started through my tears, but I was interrupted by my cell phone on the floor beside me ringing.
I didn't try to pick it up, but I saw the manager hyung pick it up and open it. There was a brief pause while the manager hyung read it. I tried to push the resentment that followed this invasion of privacy out of my mind, just hoping that it was nothing that I didn't want him to read.
"Kyuhyun, take a look at it," said the manager hyung. I got my hands off the wall and took my phone in my hand. It was a text from Donghae.

"Cho Kyu! Texting for the reason that I said I would. Traffic was so good. Don't bother replying, I'm turning my phone off again as soon as this text sends. Hopefully you're not in trouble. Thanks, I owe you one. I'll buy you dinner tomorrow. ^^"

I looked at it without saying anything.
"Is he okay?" asked the manager hyung, finally softly, with deep concern in his voice.
"Yes," I said, putting my phone back into the manager hyung's outstretched hand. I saw the manager hyung sigh with relief, and I turned around to face the wall again. I hesitated before putting my hands on it again, but did it anyway.
"You're still not telling me where he is?" asked the manager hyung. I shook my head, and the manager hyung delivered five more strokes that were even harder than the first five. I was crying in pain again, and I was shaking so hard that my legs gave way. I fell to my knees on the ground.
"Just tell me now, before more of this happens," said the manager hyung. I shook my head and forced myself back on my feet.
"Cho Kyuhyun," said the manager hyung with a frustrated sigh as I put my hands against the wall again. "Turn around."
I did, and I faced the manager hyung with my head down in shame.
"Look at me," he ordered, and I finally lifted my head to look into his eyes. The manager hyung stared at me for a few seconds, then finally spoke. "Did Donghae go down to Mokpo to visit his father?"
I felt the blood leave my face. I stared at him for a few seconds, shocked at how well the manager hyung knew each of us. "N - no," I lied, looking away from him. The manager hyung shook his head and sighed.
"Kyuhyun, you're a terrible liar," said the manager hyung. I looked up at him.
"Sir - " I started, but the manager hyung had dropped the broom down on the floor and was taking his car keys out of his pocket. Then without realizing what I was doing, I ran up past the manager hyung.
"Sir, please," I said, blocking the door with my body, my face still shining with tears.
"Cho Kyuhyun, you've wasted enough of my time today!" shouted the manager hyung, glowering at me.
"Sir, I'm so sorry for not telling you sooner. I was wrong not to tell you earlier," I said, tears still streaming down my face. "But please, please give Donghae hyung this much. He and his father don't have much time left together. Please, sir."
The manager hyung sighed and swore as I put my head down. "This is for his own good. He's not safe travelling, not when he's on his own."
I didn't step away from the door; I just looked up at him without saying anything. There was a very, very long silence and the manager hyung finally spoke again.
"Go into the living room and join the rest of the t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nếu trang này đã có một cửa sổ pop lên hoặc một chuyển hướng (nó không nên!), xin vui lòng giúp chúng tôi bằng cách báo cáo Trang nàyCHP 60Author(s) janie6789Trạng thái đã hoàn thànhTags jonghyun kyuhyun leeteuk thâm niên superjunior supermanager Bookmark lưu (đi diễn đàn) báo cáo nội dung một một một một"Chúng tôi - chúng tôi không biết nơi Donghae hyung là," tôi stammered. Tôi đã xem xét Sungmin, và ông bắt đầu của mình là tốt.Hyung quản lý chuyển hướng của mình chiêm ngưỡng Eunhyuk và Siwon, Donghae của bạn tốt nhất. "Ông ấy nói với bạn guys?", ông hỏi với một nhăn."Không, thưa ngài," cho biết Eunhyuk, nhìn Siwon cluelessly. Siwon cũng lắc đầu."Jungsu?" ông yêu cầu, quay đầu của mình để xem xét Leeteuk. Leeteuk cau mày và lắc đầu cũng.Hyung quản lý đã im lặng cho một thứ hai, sau đó mở tủ quần áo. Ông lấy chổi từ nó như bướm đầy dạ dày của tôi. Ông phải đối mặt với phần còn lại của chúng tôi một lần nữa với chổi ở bàn tay của mình, sau đó cuối cùng đã nói."Hyukjae, Sungmin, Kyuhyun, Siwon. Theo tôi,"ông nói. Tôi cảm thấy tất cả cống máu ra khỏi mặt tôi. Ông quay lại và đi vào phòng mà tôi chia sẻ với Sungmin và Donghae. Tôi đứng dậy từ từ như Sungmin; Siwon và Eunhyuk chỉ nhìn ngạc nhiên và rõ ràng đã được khắc phục với sự hoài nghi.Như chúng tôi đã ở hành lang, tôi quay sang nhìn Eunhyuk và Siwon."Đã làm Donghae hyung cho bạn?" Tôi murmured như nhẹ nhàng như tôi có thể. Eunhyuk và Siwon bắt đầu của họ. Ôi Thiên Chúa. Không phải của họ biết. Họ đã chỉ ở đây bởi vì họ là những người bạn tốt nhất của Donghae.Chúng tôi bước vào phòng ngủ và đóng cửa phía sau chúng tôi, sau đó chúng tôi xếp,--vai, phải đối mặt với hyung quản lý, mắt của chúng tôi downcast."Tôi sẽ cung cấp cho bạn guys thêm một cơ hội để nói với tôi trước khi tôi bắt đầu," ông hyung quản lý, vì vậy tức giận rằng giọng nói của ông là không ổn định.Tôi chuyển trọng lượng của tôi, nhưng tất cả mọi người khác đứng vẫn hoàn toàn."Hyung, chúng tôi thực sự không biết. Ít tôi không biết,"ông Eunhyuk, mắt rộng. Tôi lau trán sweaty của tôi với bàn tay của tôi."Tôi biết Donghae. Ông sẽ có nói với bạn. Ít nhất một của bạn,"nói hyung quản lý.Tôi exhaled chậm.Tôi là một người."Bắt đầu nói chuyện!" hét lên hyung quản lý như bốn người trong chúng ta flinched. Tôi ướt khô môi của tôi, nhưng tôi đã không nói bất cứ điều gì. Không ai nói hoặc, sau đó quản lý hyung đã phá vỡ sự im lặng sau khoảng một phút. "Rỗng túi của bạn trở lại. Tất cả các bạn. "Ôi Thiên Chúa. Không."Nhưng hyung, điều này là không công bằng. Chúng tôi thực sự không biết,"ông Siwon nóng bỏng."Sau đó một trong đó biết có tốt hơn bắt đầu nói chuyện ngay bây giờ," ông nói. Tôi chạy bàn tay của tôi trên miệng của tôi, vượt qua nỗi sợ hãi và lo lắng. Tôi lấy trộm một glance tại Sungmin, nhưng ông dường như là lắng dịu hơn rất nhiều hơn tôi. Khi không có ai nói, quản lý hyung gật đầu."Rỗng túi của bạn trở lại và nhận được trên tường, tất cả bốn của bạn," growled hyung quản lý. Chúng tôi do dự cho một vài giây nữa, nhưng bắt đầu để thực hiện. Tôi đã lấy trong ví của tôi, điện thoại di động, các phím để ký túc xá và một số thay đổi từ túi của tôi trở lại và đặt chúng trên sàn nhà bên cạnh tôi, như đã làm tất cả mọi người khác với đồ đạc của họ. Sau đó một cách miễn cưỡng, bốn người trong chúng tôi đặt chúng tôi tay Keith tường, cạnh nhau. Tôi lấy một hơi thở sâu, ghi đè bởi tội lỗi. Ba trong số họ thực sự không biết, và họ đã nhận được đánh bại chỉ bởi vì tôi.Tôi thấy hyung quản lý bóng tối trên tường, và tôi thấy mình lift chổi ở trên đầu của mình, và mang lại cho nó trên Siwon. Tôi thấy Siwon nhăn và thở ra trên góc của mắt của tôi, và tôi vắt mắt tôi đóng trong tội lỗi. Hyung quản lý nâng lên bàn tay của mình một lần nữa, và tôi đã nói chuyện mà không nhận ra nó."Được rồi, được rồi, dừng lại! Vui lòng!" Tôi hét lên, giọng nói của tôi lắc. "Sir, họ thực sự không biết," tôi nói, nhìn bên phải của tôi, nơi Siwon và Eunhyuk."Và bạn và Sungmin làm?" ông hỏi, giảm bàn tay của mình. Ôi Thiên Chúa. Tôi đã chỉ làm gì?"Su - Sungmin hyung thấy anh ta để lại, nhưng ông không biết một trong hai, thưa ngài," tôi nói.Hyung quản lý dự tính cho một phút, sau đó gật đầu. "Tốt. Siwon, Sungmin, Sungmin. Ba có thể rồi."Ba số bước ra khỏi thành một cách nhanh chóng, và sau khi chọn lên những điều mà họ đã gỡ bỏ từ mặt sau của túi, họ rời khỏi phòng và đóng cửa trong khi tôi ở lại vào tường, cảm giác hoàn toàn một mình. Nó cảm thấy như mất người bạn tốt nhất của bạn. Hyung quản lý là một trong những người tôi luôn luôn có thể đến để được tư vấn để đối phó với đội, nhưng ngay sau đó, tôi đã rất sợ của ông rằng tôi đã được đông lạnh vào vị trí; ngay cả khi ông đã ra lệnh cho tôi để di chuyển, tôi có thể không thể có."Phải, Kyuhyun," nói hyung quản lý, xếp hàng chổi vào hông của tôi nhẹ. Tôi cảm thấy một du lịch thư giãn lên cột sống của tôi, và tôi cảm thấy bản thân mình bắt đầu rung với sợ hãi. Nhìn thấy điều này, hyung quản lý thở dài và hạ xuống chổi. "Chúng tôi không cần phải thực hiện điều này khó khăn như vậy, Kyuhyun. Xin vui lòng làm cho nó dễ dàng hơn cho cả hai chúng tôi."Tôi lấy một hơi thở sâu như tôi tiếp tục lắc."Ông - ông nói ông sẽ được an toàn, và không phải lo lắng," tôi đã nói, giọng nói của tôi hiếm khi âm thanh."Đó là không những gì tôi hỏi," nói hyung quản lý coldly, gửi một lạnh xuống cột sống của tôi. "Tôi đoán bạn không hiểu. Tôi hỏi bạn nơi ông.""Thưa ông -" tôi bắt đầu, nhưng sau đó dừng lại. Tôi đã đẩy bản thân mình ra khỏi tường, sau đó quay lại để đối mặt với hyung quản lý mà tôi tin tưởng càng nhiều càng tốt, tôi sẽ thực sự Anh trai, mắt tôi đầy nước mắt. "Hyung, tại sao bạn làm điều này? Xin vui lòng, tôi biết anh không như thế này.""Nhận được trở lại trên tường," đặt hàng quản lý hyung unsympathetically, prodding tôi kết thúc chổi."Hyung, làm ơn, dừng lại," tôi bào chữa."Vì vậy cho tôi biết hắn ở đâu," ông nói, nhìn vào mắt tôi."Tôi không," tôi nói, nhìn vào bàn chân của tôi. Nước mắt rơi ra khỏi mắt tôi và lên sàn nhà như tôi lấy một hơi thở sâu. "Hyung, xin vui lòng không.""Get on the wall," ông nói cho umpteenth thời gian. Tôi cúi đầu của tôi và quay lại để đặt bàn tay của tôi trên tường một lần nữa.Tôi cảm thấy thanh được xếp hàng một lần nữa, sau đó tôi nghe nói nó cắt ngang qua không khí và kết nối với hông của tôi. Tôi càu lúc tác động ban đầu, và cảm thấy một nỗi đau gây sốc mà tôi đã không cảm thấy trước khi. Sungmin đã không giữ một ngọn nến để quản lý hyung.Tôi cúi đầu của tôi, hít, sau đó bắt đầu lắc một lần nữa. Tôi balled bàn tay của tôi vào chặt chẽ nắm đấm vào tường là một cơn đột quỵ thứ hai đã hạ cánh. Tôi càu một lần nữa, và một giọt nước mắt rơi trên sàn nhà. Như đột quỵ thứ ba đã hạ cánh, tôi khóc ra không tự nguyện. Tôi trải bàn tay của tôi một lần nữa với của tôi đóng mắt vắt. Sau khi hai thêm nét, hyung quản lý cuối cùng hạ xuống chổi. Tôi nhìn lên tại trần đau đớn, những giọt nước mắt bao gồm khuôn mặt của tôi."Kyuhyun, không làm cho tôi làm điều này một lần nữa. Điều này là khó khăn đối với tôi, quá,"nói hyung quản lý. Tôi đặt khuỷu tay của tôi trên tường và trán của tôi trên mặt sau của bàn tay của tôi và bắt đầu sobbing với nhận thức rằng có không có cách nào ra khỏi đây. Tôi không biết phải làm gì. Tôi thực sự không muốn kinh nghiệm này một lần nữa, nhưng Donghae xứng đáng thời gian với cha mình. Ai biết khi thời gian tới Donghae nào có thể nhìn thấy cha nào?"Sir, tôi thực sự không thể -" tôi bắt đầu thông qua dòng nước mắt, nhưng tôi bị gián đoạn bởi điện thoại di động của tôi trên sàn nhà bên cạnh tôi đổ chuông.Tôi đã không cố gắng để chọn nó, nhưng tôi thấy quản lý hyung nhặt nó lên và mở nó. Đã có một tạm dừng ngắn trong khi quản lý hyung đọc nó. Tôi đã cố gắng để đẩy oán hận sau này xâm lược riêng tư ra khỏi tâm trí của tôi, chỉ hy vọng rằng nó là không có gì mà tôi không muốn anh ta để đọc."Kyuhyun, hãy nhìn vào nó," ông hyung quản lý. Tôi đã nhận bàn tay của tôi tắt tường và lấy điện thoại của tôi trong tay của tôi. Nó là một văn bản từ Donghae. "Cho Kyu! Nhắn tin cho lý do mà tôi đã nói tôi nào. Lưu lượng truy cập như vậy tốt. Đừng bận tâm trả lời, tôi chuyển điện thoại của tôi ra một lần nữa ngay sau khi văn bản này sẽ gửi. Hy vọng rằng anh không gặp rắc rối. Cảm ơn, tôi nợ bạn một. Tôi sẽ mua bữa ăn tối ngày mai. ^^" Tôi nhìn vào nó mà không nói bất cứ điều gì."Đâu ông?" hỏi hyung quản lý, cuối cùng nhẹ nhàng, với mối quan tâm sâu sắc trong giọng nói của mình."Vâng," tôi đã nói, đưa điện thoại của tôi trở lại vào quản lý hyung dang ra tay. Tôi thấy quản lý hyung sigh với cứu trợ, và tôi quay lại để đối mặt với bức tường một lần nữa. Tôi do dự trước khi đặt bàn tay của tôi trên nó một lần nữa, nhưng đã làm nó anyway."Bạn đang vẫn không nói với tôi ông ở đâu?" hỏi hyung quản lý. Tôi bắt đầu của tôi, và quản lý hyung giao năm nét thêm đã ngay cả khó hơn so với năm đầu tiên. Tôi đã khóc trong đau một lần nữa, và tôi đã bắt khó khăn như vậy mà hai chân của tôi đã cho cách. Tôi đã giảm đến đầu gối của tôi trên mặt đất."Chỉ cần cho tôi biết bây giờ, trước khi thêm những điều này xảy ra," nói hyung quản lý. Tôi bắt đầu của tôi và buộc bản thân mình trở lại trên đôi chân của tôi."Cho Kyuhyun," nói hyung quản lý với một sigh thất vọng như tôi đặt bàn tay của tôi vào tường một lần nữa. "Quay lại."Tôi đã làm, và tôi phải đối mặt với hyung quản lý với đầu của tôi trong sự xấu hổ."Look at me," ông ra lệnh, và tôi cuối cùng nâng đầu của tôi để nhìn vào đôi mắt của mình. Quản lý hyung stared vào tôi trong vài giây, sau đó cuối cùng đã nói. "Đã Donghae đi đến Mokpo để thăm người cha của mình?"Tôi cảm thấy máu để lại khuôn mặt của tôi. Tôi stared lúc anh ta cho một vài giây nữa, bị sốc lúc tốt như thế nào hyung quản lý biết mỗi người chúng ta. "N - không có," tôi nói dối, tìm ra khỏi anh ta. Quản lý hyung lắc đầu và thở dài."Kyuhyun, trá khủng khiếp," nói hyung quản lý. Tôi nhìn lên lúc anh ta."Thưa ông -" tôi bắt đầu, nhưng hyung quản lý đã giảm xuống chổi trên sàn nhà và đã lấy chìa khóa xe của mình ra khỏi túi của mình. Sau đó mà không nhận ra những gì tôi đã làm, tôi chạy lên qua hyung quản lý."Sir, xin," tôi đã nói, chặn cửa với cơ thể của tôi, khuôn mặt của tôi vẫn còn sáng với nước mắt."Cho Kyuhyun, bạn đã lãng phí đủ thời gian của tôi vào ngày hôm nay!" hét lên quản lý hyung, glowering vào tôi."Sir, I 'm so xin lỗi vì không nói cho bạn sớm. Tôi đã sai không để cho bạn biết trước đó,"tôi nói, mắt vẫn streaming xuống mặt của tôi. "Nhưng xin vui lòng, xin vui lòng cho Donghae hyung này nhiều. Ông và cha mình không có nhiều thời gian còn lại với nhau. Xin vui lòng, sir."Quản lý hyung thở dài và thề như tôi đặt đầu của tôi. "Đây là cho tốt của riêng mình. Ông không phải là an toàn đi du lịch, không phải khi ông là ngày của ông sở hữu. "Tôi đã không bước ra khỏi cửa; Tôi chỉ nhìn lên lúc anh ta mà không nói bất cứ điều gì. Có là một sự im lặng rất, rất dài và hyung quản lý cuối cùng nói chuyện một lần nữa."Đi vào phòng và tham gia phần còn lại của t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: