cultural heritage more in line with the one provided in the 2003UNESCO dịch - cultural heritage more in line with the one provided in the 2003UNESCO Việt làm thế nào để nói

cultural heritage more in line with

cultural heritage more in line with the one provided in the 2003
UNESCO Convention for the Safeguarding of Intangible Cultural
Heritage.79
Aside from outlining the treatment of different categories of
protected heritage, the Law ensures the “unified management of
the people’s cultural heritage,” the recognition of “collective,
community and private ownership of cultural heritage,”80 and the
protection of all heritage in compliance with international
standards and practices.81 The Law asserts further that all policies
relating to the protection and preservation of heritage must
“contribute to the economic and social development of the
country,”82 and devotes an entire section to the allocation of State
resources.83 Since 2001, the government has passed regulations
that supplement and implement specific articles of the Law,84 and
has adopted a number of National Target Programs devoting State
resources to cultural heritage management pursuant to the Law.85
This devotion to the responsible management of Vietnam’s
heritage is further reflected in tourism related laws and policies
passed during the past fifteen years. The 2005 Law on Tourism
mandates the use of tourism resources to ensure “sustainable
tourism development”86 and to ensure that tourism “conserve[s],
embellish[es] and promote[s] the values of tourism resources.”87
Further, the law calls for the participation of local cultural
communities in sustainable development,88 and in the
“preserv[ation] . . . [of] their traditional cultural values;”89 and
requires that communities that support tourism industries,90
tourism development plans,91 international business enterprises,92
and tourists themselves93 respect and help to preserve the cultural
identities and customs of the Vietnamese people. Toward these
ends, the Vietnam Tourism Master Plan for 2020 emphasizes
sustainability and local participation in the development of the
cultural tourism sector as a “driving force to foster socio-economic
development.”94
Finally, even outside of the heritage and tourism policy
framework, the National Assembly has recognized the importance
of culture in the Nation’s development plans in the areas of
poverty reduction, public health, and sustainable urbanization.95
Thus, the combination of these legal and policy initiatives seems to
support the realization of the goal that “culture should progress
side-by-side with economic and social development and
environmental protection in Viet Nam.”96
3.2.4. Conclusion
By tracing the development of the current legal framework, it is
apparent that the importance of heritage tourism to the Vietnamese
economy helped to ensure that heritage protection and
preservation received adequate legal and policy support from the
State and regional administrative bodies. The importance of
heritage to the country’s economic growth also facilitated a natural
transition to a more culture-inclusive development plan that, at
least formally, recognizes the preservation of cultural diversity as
important in and of itself. Further, since heritage serves as a bridge
between Vietnam and the international community—not only by
bringing foreign tourists, but also foreign investment—the State
has been motivated to comply with evolving international
standards of sustainability and human development. Thus, while
heritage management in Vietnam may be further improved, the
administrative interest and current legal framework suggests a
strong dedication to sustainable cultural development in the
country.
3.3. The Arts Sector and Non-Heritage Cultural Industries
Just as the development of the current policy framework
governing heritage was informed by the social and economic
policy changes of the 1980s, so too was the policy landscape for the
arts and other cultural industries. The outcome, however, was
markedly different. This section traces the development of, and
policy support for, non-heritage cultural sectors since the Reform
Era in order to explain the divergence in the management and
treatment of different cultural industries in Vietnam.
3.3.1. The Effect of Doi Moi on State Funding of Arts and Culture
Prior to the Doi Moi reforms, the national government provided
the main source of funding for arts and cultural institutions and
projects in Vietnam.97 Through the 1990s, however, there was a
sharp decrease in State funding of the arts. This is attributable in
part to the State’s socialization policy, which promoted
privatization and encouraged the cultural sector to diversify its
funding by taking advantage of the market economy.98 Another
contributing factor was the Asian economic crisis that occurred in
the late 1990s, which negatively impacted the transitional
Vietnamese economy during that time.99 Thus, since the
government did not recognize the same economic potential in the
contemporary arts and cultural industries as it did in heritage
tourism,100 funding in these sectors was cut significantly. In fact, a
majority of the already limited State funding for the arts was
reserved for the preservation and dissemination of traditional arts,
rather than the development of new artistic endeavors.101
It is, however, worth noting some positive developments in the
arts and cultural sectors during this time. For example, while there
was a dramatic decrease in the number of arts organizations, there
was actually an increase in performances, arts programs, and
revenue for major arts organizations.102 Also, while the number of
full-time artists and employees in the cultural sector decreased,
socialization policy provided the artists and organizations that
could survive with more autonomy as to the management and
commercialization of the sector.103 Unfortunately, as will be
explained in the following sections, this autonomy was far from
complete.
3.3.2. Cultural Industry and the Current Legal Framework
The effects of globalization led to increased interest in popular
culture and cultural consumption in Vietnam in the 1990s,104 which
in turn helped to create a market for products beyond that which
already existed for heritage. There has not, however, been the
same level of legal or policy support for the development of other
cultural industries as there has been for heritage tourism, though
some progress has been made. For example, the 2005 amendments
to the Commercial Law and the 2006 revised Civil Code provide a
regulatory framework for the contract relationships between
artists, museums, and dealers.105 This, however, has yet to lead to
the standardization of the practice of entering into formal
contractual relationships in the arts community, where the history of informal mechanisms of operation has led to widespread abuse
of an unregulated system.106 The 2004 Competition Law may
provide protection for artists if bans on anti-competitive behavior
can be found to encompass the sale of forgeries and fake art
pieces.107 Finally, the amended 2009 Intellectual Property Law108
establishes moral rights for artists and outlines standards for
intellectual property right protection consistent with relevant
international agreements to which the State is party.109
The actual protection that these legal instruments afford artists
and those working in cultural industries, however, is questionable.
In many cases, the laws themselves are inadequate in their
coverage and in the recourse they provide for rights holders.110
Also, a lack of respect for intellectual property protection and the
concept of individual economic rights, coupled with ineffective
and underutilized dispute resolution mechanisms, has led to poor
and uneven enforcement of many of these rights.111 Finally, while
these laws provide a legal framework for activities that are integral
to the operation of cultural industries, there is very little specific
regulation to aid in the management of the arts sector. Without
such standards and regulations, it has been difficult to maintain
stability with regard to income and art market pricing in
Vietnam.112 As such, the State has largely failed to provide a policy or legal infrastructure that would allow this sector to develop.
Interestingly, the hands-off approach the government has taken
with regard to development of cultural industries is not consistent
with the State’s management of culture generally, which remains
deeply political and tightly tied to the CPV’s nationalist agenda.113
3.3.3. State-Controlled Culture
Though the State embraced an open-door economic policy in
the mid-1980s, there was also a fear at the time that globalization
might threaten the CPV’s political dominance. The government
was concerned that outside forces would dilute the nationalist
Vietnamese identity it had worked to protect, and would foster a
culture of consumerism that would lead to the prioritization of
individual wealth over national economic development.114 Thus,
in an effort to contain this threat, the CPV employed culture to
justify its restrictive policies regarding the infiltration of foreign
influences in Vietnamese society. By claiming that Vietnamese
culture was under outside attack—a narrative that reflects and
plays into the Nation’s historic antagonism towards foreign
aggressors—the State could use cultural policy to assert social
control.115
Toward this end, the national government instituted a program
in the late 1990s to rid the country of imported “social evils” in the
name of protecting traditional Vietnamese culture.116 In some
cases, the government used this policy to affirm the external origin
of immoral social behaviors, such as drug use and gambling,
thereby lending support to the idea that foreign influences were
degrading society.117 In other instances, the policy was used to control the flow of foreign thoughts and culture118 into Vietnamese
society. Ultimately, however, the program allows the State to
control the development of culture by giving the government the
power to determine what is and is not “Vietnamese culture,”119
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
di sản văn hóa thêm phù hợp với một cung cấp vào các năm 2003Quy ước UNESCO cho việc bảo vệ vô hình văn hóaHeritage.79Ngoài việc điều trị của các thể loại khác nhau của phác thảobảo vệ di sản, luật pháp đảm bảo "thống nhất quản lýnhững người di sản văn hóa,"công nhận"tập thể,cộng đồng và quyền sở hữu riêng của di sản văn hóa, "80 và cácbảo vệ các di sản tất cả phù hợp với quốc tếtiêu chuẩn và practices.81 luật khẳng định thêm đó tất cả chính sáchliên quan đến việc bảo vệ và bảo tồn di sản phải"đóng góp cho sự phát triển kinh tế và xã hội của cácQuốc gia, "82 và dành một phần toàn bộ để phân bổ của nhà nướcResources.83 từ năm 2001, chính phủ đã thông qua quy địnhmà bổ sung và thực hiện các bài viết cụ thể của pháp luật, 84 vàđã thông qua một số chương trình mục tiêu quốc gia dành nhà nướcnguồn lực để quản lý di sản văn hóa theo Law.85Này cống hiến để chịu trách nhiệm quản lý của Việt Namdi sản tiếp tục được phản ánh trong du lịch liên quan đến pháp luật và chính sáchthông qua trong mười lăm năm qua. Luật 2005 du lịchnhiệm vụ việc sử dụng nguồn lực du lịch để đảm bảo "bền vững phát triển du lịch "86 và để đảm bảo rằng du lịch"bảo tồn [s],tôn tạo [es] và thúc đẩy [s] các giá trị của tài nguyên du lịch." 87Hơn nữa, Pháp luật kêu gọi sự tham gia của địa phương văn hóacộng đồng phát triển bền vững, 88 và trong các"preserv [tin]... của truyền thống văn hóa giá trị của họ;" 89 vàđòi hỏi rằng cộng đồng hỗ trợ ngành công nghiệp du lịch, 90kế hoạch phát triển du lịch, các doanh nghiệp kinh doanh quốc tế 91, 92và khách du lịch themselves93 tôn trọng và giúp để bảo tồn các văn hóadanh tính và phong tục của người Việt Nam. Đối với nhữngkết thúc, kế hoạch tổng thể du lịch Việt Nam cho đến năm 2020 nhấn mạnhphát triển bền vững và địa phương tham gia vào sự phát triển của cácngành văn hoá du lịch như là một "động lực để thúc đẩy kinh tế xã hộiphát triển." 94Cuối cùng, ngay cả bên ngoài của chính sách di sản và du lịchkhuôn khổ, Quốc hội đã công nhận tầm quan trọngvăn hóa trong kế hoạch phát triển của quốc gia trong các lĩnh vựcgiảm nghèo, y tế công cộng, và bền vững urbanization.95Do đó, sự kết hợp của các sáng kiến quy phạm pháp luật và chính sách có vẻhỗ trợ thực hiện các mục tiêu "văn hóa nên tiến độSide-by-side với phát triển kinh tế và xã hội vàbảo vệ môi trường tại Việt Nam." 963.2.4. kết luậnBởi truy tìm sự phát triển của khuôn khổ pháp lý hiện tại, nó làrõ ràng đó tầm quan trọng của di sản du lịch đến Việt Namnền kinh tế đã giúp để đảm bảo rằng bảo vệ di sản vàbảo quản đã nhận được đầy đủ quy phạm pháp luật và chính sách hỗ trợ từ cácNhà nước và khu vực các cơ quan hành chính. Tầm quan trọng củadi sản tăng trưởng kinh tế của đất nước cũng tạo điều kiện một cách tự nhiênquá trình chuyển đổi để phát triển văn hóa-bao gồm hơn một kế hoạch mà, tạiít nhất là chính thức công nhận bảo tồn đa dạng văn hóa như làquan trọng trong và của chính nó. Hơn nữa, kể từ khi di sản phục vụ như một cây cầugiữa Việt Nam và cộng đồng quốc tế — không chỉ bởimang lại cho khách du lịch nước ngoài, nhưng đầu tư nước ngoài cũng-bangđã được động lực để tuân thủ phát triển quốc tếtiêu chuẩn về tính bền vững và phát triển con người. Vì vậy, trong khidi sản quản lý tại Việt Nam có thể được cải thiện hơn nữa, cáchành chính quan tâm và khung pháp lý hiện tại cho thấy mộtmạnh mẽ sự cống hiến để phát triển văn hóa bền vững trong cácQuốc gia.3.3. những ngành công nghiệp khu vực nghệ thuật và phòng không-di sản văn hóaCũng giống như sự phát triển của khuôn khổ chính sách hiện tạiquản di sản đã được thông báo bởi các xã hội và kinh tếthay đổi chính sách của thập niên 1980, như vậy cũng là cảnh quan chính sách cho cácnghệ thuật và ngành công nghiệp văn hóa khác. Kết quả, Tuy nhiên, đãkhác nhau rõ rệt. Phần này dấu vết sự phát triển của, vàchính sách hỗ trợ cho, không phải là di sản văn hóa lĩnh vực kể từ cuộc cải tổThời kỳ nhằm giải thích phân kỳ trong việc quản lý vàđiều trị của ngành công nghiệp văn hóa khác nhau ở Việt Nam.3.3.1. tác động của đổi mới kinh phí nhà nước của nghệ thuật và văn hóaTrước khi cải cách đổi mới, chính phủ quốc gia cung cấpnguồn chính của tài trợ cho nghệ thuật và văn hóa tổ chức vàdự án trong Vietnam.97 thông qua các năm 1990, Tuy nhiên, đã có mộtsắc nét giảm kinh phí nhà nước của nghệ thuật. Điều này là do dÜ ® c trongmột phần chính sách xã hội hóa của nhà nước, phát huytư nhân hóa và khuyến khích các lĩnh vực văn hóa đa dạng hóa của nótài trợ bởi lấy lợi thế của thị trường economy.98 khácyếu tố góp phần là cuộc khủng hoảng kinh tế Châu á xảy ra trongcuối năm 1990, tiêu cực ảnh hưởng các chuyển tiếpNền kinh tế Việt Nam trong đó time.99 vì vậy, kể từ khi cácchính phủ đã không nhận ra tiềm năng kinh tế tương tự trong cácnghệ thuật đương đại và văn hóa các ngành công nghiệp như nó đã làm trong di sảndu lịch, tài trợ 100 trong các lĩnh vực này được cắt giảm đáng kể. Trong thực tế, mộtđa số tiểu bang đã hạn chế tài trợ cho nghệ thuật đãdành cho bảo quản và phổ biến của nghệ thuật truyền thống,thay vì sự phát triển của mới nghệ thuật endeavors.101Đó là, Tuy nhiên, cần lưu ý một số phát triển tích cực trong cácnghệ thuật và văn hóa các lĩnh vực trong thời gian này. Ví dụ, trong khi đólà một giảm đáng kể trong số các tổ chức nghệ thuật, cólà thực sự là sự gia tăng trong buổi biểu diễn, các chương trình nghệ thuật, vàdoanh thu cho lớn nghệ thuật organizations.102 ngoài ra, trong khi số lượngnghệ sĩ toàn thời gian và các nhân viên trong lĩnh vực văn hóa giảm,chính sách xã hội hóa cung cấp các nghệ sĩ và các tổ chức màcó thể sống sót với quyền tự chủ hơn như việc quản lý vàthương mại hóa của sector.103 thật không may, như sẽgiải thích trong các phần sau, quyền tự trị này là xahoàn thành.3.3.2. văn hóa ngành công nghiệp và khuôn khổ pháp lý hiện tạiNhững tác động của toàn cầu hóa đã dẫn đến tăng lãi suất trong phổ biếnvăn hóa và văn hóa tiêu dùng tại Việt Nam trong những năm 1990, 104 màlần lượt có thể giúp tạo ra một thị trường cho các sản phẩm ngoài đó màđã tồn tại trong di sản. Không, Tuy nhiên, đã có cáccùng một mức độ pháp lý hoặc chính sách hỗ trợ cho sự phát triển của khácvăn hóa ngành công nghiệp như có đã di sản du lịch, mặc dùmột số tiến bộ đã được thực hiện. Ví dụ, việc sửa đổi năm 2005Luật thương mại và 2006 sửa đổi bộ luật dân sự cung cấp mộtCác khuôn khổ pháp lý cho các mối quan hệ hợp đồng giữanghệ sĩ, viện bảo tàng và dealers.105 điều này, Tuy nhiên, có được dẫn đếnCác tiêu chuẩn của các thực hành của cách nhập vào chính thứcmối quan hệ hợp đồng trong cộng đồng nghệ thuật, nơi mà lịch sử của các cơ chế không chính thức hoạt động đã dẫn đến phổ biến rộng rãi lạm dụngcủa một system.106 không được kiểm soát năm 2004 các luật cạnh tranh cócung cấp bảo vệ cho các nghệ sĩ nếu cấm hành vi chống cạnh tranhcó thể được tìm thấy để bao gồm việc bán giả mạo và nghệ thuật giả mạoPieces.107 cuối cùng, vào năm 2009 Tu chính Law108 tài sản sở hữu trí tuệthiết lập quyền đạo đức cho các nghệ sĩ và vạch ra các tiêu chuẩn chobảo vệ tài sản trí tuệ phải phù hợp với có liên quanthỏa thuận quốc tế mà tiểu bang là party.109Bảo vệ thực tế mà các công cụ pháp lý có khả năng nghệ sĩvà những người làm việc trong ngành công nghiệp văn hóa, Tuy nhiên, là có vấn đề.In many cases, the laws themselves are inadequate in theircoverage and in the recourse they provide for rights holders.110Also, a lack of respect for intellectual property protection and theconcept of individual economic rights, coupled with ineffectiveand underutilized dispute resolution mechanisms, has led to poorand uneven enforcement of many of these rights.111 Finally, whilethese laws provide a legal framework for activities that are integralto the operation of cultural industries, there is very little specificregulation to aid in the management of the arts sector. Withoutsuch standards and regulations, it has been difficult to maintainstability with regard to income and art market pricing inVietnam.112 As such, the State has largely failed to provide a policy or legal infrastructure that would allow this sector to develop.Interestingly, the hands-off approach the government has takenwith regard to development of cultural industries is not consistentwith the State’s management of culture generally, which remainsdeeply political and tightly tied to the CPV’s nationalist agenda.1133.3.3. State-Controlled CultureThough the State embraced an open-door economic policy inthe mid-1980s, there was also a fear at the time that globalizationmight threaten the CPV’s political dominance. The governmentwas concerned that outside forces would dilute the nationalistVietnamese identity it had worked to protect, and would foster avăn hóa của chủ nghĩa tiêu thụ sẽ dẫn đến ưu tiên củasự giàu có cá nhân trên quốc gia kinh tế development.114 vì vậy,trong một nỗ lực để có mối đe dọa này, CPV sử dụng văn hóa đểbiện minh cho các chính sách hạn chế liên quan đến sự xâm nhập của nước ngoàiảnh hưởng trong xã hội Việt Nam. Bằng cách tuyên bố rằng Việt Namvăn hóa là bị tấn công bên ngoài-một câu chuyện phản ánh vàchơi vào antagonism của quốc gia lịch sử đối với nước ngoàigiặc — bang có thể sử dụng văn hóa chính sách để khẳng định xã hộiControl.115Hướng tới kết thúc này, chính phủ quốc gia đưa ra một chương trìnhtrong cuối những năm 1990 để khỏi quốc gia nhập khẩu "tệ nạn xã hội" trong cácTên bảo vệ truyền thống culture.116 Việt Nam trong một sốtrường hợp này, chính phủ sử dụng chính sách này để khẳng định nguồn gốc bên ngoàihành vi trái với đạo Đức xã hội, chẳng hạn như sử dụng ma túy và cờ bạc,do đó cho vay hỗ trợ để ý tưởng rằng ảnh hưởng của nước ngoàilàm giảm đi society.117 trong trường hợp khác, các chính sách đã được sử dụng để kiểm soát dòng chảy của nước ngoài suy nghĩ và culture118 sang tiếng Việtxã hội. Cuối cùng, Tuy nhiên, chương trình cho phép nhà nước đểkiểm soát sự phát triển của văn hóa bằng cách cho chính phủ cácsức mạnh để xác định những gì và không phải là "Văn hóa Việt Nam," 119
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
di sản văn hóa phù hợp hơn với một cung cấp trong năm 2003
ước UNESCO về Bảo vệ phi vật thể văn hóa
Heritage.79
Ngoài phác thảo điều trị các loại khác nhau của
di sản được bảo vệ, Luật đảm bảo sự "thống nhất quản lý
di sản văn hóa của nhân dân", các công nhận "tập thể,
cộng đồng và sở hữu tư nhân của di sản văn hóa", 80 và
bảo vệ tất cả các di sản phù hợp với quốc tế
tiêu chuẩn và practices.81 Luật khẳng định thêm rằng tất cả các chính sách
liên quan đến việc bảo vệ và bảo tồn các di sản phải
"đóng góp vào sự phát triển kinh tế và xã hội của
đất nước, "82 và dành toàn bộ một phần để phân bổ của Nhà nước
resources.83 Từ năm 2001, Chính phủ đã thông qua quy định
rằng, bổ sung và thực hiện các điều khoản cụ thể của Luật, 84 và
đã thông qua một số mục tiêu quốc gia Chương trình dành State
nguồn lực để theo văn hóa quản lý di sản để các Law.85
lòng sùng kính này với trách nhiệm quản lý của Việt Nam
di sản là tiếp tục phản ánh trong chính sách pháp luật liên quan đến du lịch
thông qua trong mười lăm năm qua. Luật năm 2005 về Du lịch
uỷ quyền sử dụng tài nguyên du lịch để đảm bảo "bền vững
phát triển du lịch" 86 và để đảm bảo du lịch "bảo tồn [s],
tôn tạo [es] và thúc đẩy [s] các giá trị của tài nguyên du lịch." 87
Hơn nữa, luật kêu gọi sự tham gia của văn hóa địa phương
cộng đồng trong phát triển bền vững, 88 và trong
"preserv [ation]. . . [của] các giá trị văn hóa truyền thống của họ, "89 và
yêu cầu cộng đồng ủng hộ ngành công nghiệp du lịch, 90
kế hoạch phát triển du lịch, 91 doanh nghiệp kinh doanh quốc tế, 92
và khách du lịch themselves93 tôn trọng và giúp bảo vệ văn hóa
bản sắc và phong tục của người Việt. Hướng tới những
mục tiêu này, các Kế hoạch tổng thể du lịch Việt Nam đến năm 2020 nhấn mạnh
tính bền vững và sự tham gia của địa phương trong việc phát triển của
ngành du lịch văn hóa như một "động lực để thúc đẩy kinh tế-xã hội
phát triển." 94
Cuối cùng, ngay cả bên ngoài của các di sản và chính sách du lịch
khung, Quốc hội đã công nhận tầm quan trọng
của văn hóa trong kế hoạch phát triển của quốc gia trong các lĩnh vực
xóa đói giảm nghèo, y tế công cộng, và urbanization.95 bền vững
Như vậy, sự kết hợp của những sáng kiến pháp lý và chính sách dường như
hỗ trợ việc thực hiện các mục tiêu đó "văn hóa nên tiến
side-by-side với phát triển kinh tế và xã hội và
bảo vệ môi trường ở Việt Nam. "96
3.2.4. Kết luận
Bằng việc truy tìm sự phát triển của các khuôn khổ pháp lý hiện hành, nó là
rõ ràng rằng tầm quan trọng của du lịch di sản của người Việt Nam
nền kinh tế đã giúp để đảm bảo rằng bảo vệ di sản và
bảo quản nhận được đầy đủ hỗ trợ pháp lý và chính sách từ các
cơ quan hành chính nhà nước và khu vực. Tầm quan trọng của
di sản để tăng trưởng kinh tế của đất nước cũng tạo điều kiện tự nhiên
chuyển sang một kế hoạch phát triển văn hóa-toàn diện hơn điều đó, ít
nhất là chính thức, công nhận việc bảo tồn sự đa dạng văn hóa là
quan trọng trong và của chính nó. Hơn nữa, do di sản như một cầu nối
giữa Việt Nam và quốc tế cộng đồng không chỉ bởi
đưa khách du lịch nước ngoài, nhưng cũng đầu tư nước ngoài nhà nước
đã được thúc đẩy để thực hiện theo tiến triển quốc tế
tiêu chuẩn của sự bền vững và phát triển con người. Như vậy, trong khi
quản lý di sản ở Việt Nam có thể được cải thiện hơn nữa,
quan tâm hành chính và khuôn khổ pháp lý hiện nay cho thấy một
sự cống hiến vào sự phát triển văn hóa bền vững trong
nước.
3.3. Các ngành công nghiệp văn hóa và Nghệ thuật Non-Heritage
Cũng như sự phát triển của khung chính sách hiện
quản di sản đã được thông báo của các kinh tế xã hội và
thay đổi chính sách của năm 1980, như vậy quá là cảnh quan chính sách đối với
nghệ thuật và các ngành công nghiệp văn hóa khác. Kết quả, tuy nhiên, là
khác nhau rõ rệt. Phần này dấu vết sự phát triển của, và
chính sách hỗ trợ, lĩnh vực văn hóa phi di sản kể từ khi cải cách
Era để giải thích sự khác nhau trong việc quản lý và
điều trị của các ngành công nghiệp văn hóa khác nhau ở Việt Nam.
3.3.1. Ảnh hưởng của việc đổi mới về kinh phí Nhà nước Văn hóa Nghệ thuật
Trước khi cải cách đổi mới, các chính phủ quốc gia cung cấp
các nguồn tài chính chủ yếu cho nghệ thuật và tổ chức văn hóa và
các dự án trong Vietnam.97 Qua những năm 1990, tuy nhiên, có một
giảm mạnh trong kinh phí nhà nước của nghệ thuật. Điều này có thể quy về
một phần trong chính sách xã hội của Nhà nước, trong đó thúc đẩy
tư nhân hóa và khuyến khích các lĩnh vực văn hoá đa dạng hóa của nó
tài trợ bằng cách tận dụng thị trường economy.98 Một
yếu tố góp phần là cuộc khủng hoảng kinh tế châu Á đã xảy ra trong
những năm cuối thập niên 1990, trong đó ảnh hưởng tiêu cực sự chuyển tiếp
nền kinh tế Việt Nam trong time.99 rằng Như vậy, kể từ khi
chính phủ không nhận ra những tiềm năng kinh tế tương tự trong
nghệ thuật đương đại và các ngành công nghiệp văn hóa như nó đã làm trong di sản
du lịch, 100 tài trợ trong các lĩnh vực này đã được cắt giảm đáng kể. Trong thực tế, một
phần lớn kinh phí nhà nước đã hạn chế cho nghệ thuật đã được
dành riêng cho việc bảo tồn và phổ biến nghệ thuật truyền thống,
chứ không phải là sự phát triển của nghệ thuật mới endeavors.101
Đó là, tuy nhiên, đáng chú ý một số phát triển tích cực trong
nghệ thuật và văn hóa lĩnh vực trong thời gian này. Ví dụ, trong khi có
một sự giảm đáng kể về số lượng các tổ chức nghệ thuật, có
thực sự là một sự gia tăng trong các buổi biểu diễn, chương trình nghệ thuật, và
doanh thu cho nghệ thuật lớn organizations.102 Ngoài ra, trong khi số lượng
nghệ sĩ toàn thời gian và nhân viên trong văn hóa ngành giảm,
chính sách xã hội hóa cung cấp các nghệ sĩ và các tổ chức
có thể sống sót với quyền tự chủ hơn cho các quản lý và
thương mại hóa các sector.103 Thật không may, như sẽ được
giải thích trong phần sau, tự chủ này còn xa mới
hoàn tất.
3.3.2. Công nghiệp văn hóa và các khung pháp lý hiện hành
Những tác động của toàn cầu hóa dẫn đến tăng lãi suất trong phổ biến
văn hóa và tiêu dùng văn hóa ở Việt Nam trong những năm 1990, 104 mà
lần lượt giúp tạo ra một thị trường cho các sản phẩm vượt ra ngoài đó mà
đã tồn tại đối với di sản. Có đã không, tuy nhiên, được các
cấp cùng các hỗ trợ pháp lý hoặc chính sách cho sự phát triển của các
ngành công nghiệp văn hóa như đã có cho du lịch di sản, mặc dù
một số tiến bộ đã được thực hiện. Ví dụ, năm 2005 sửa đổi
Luật Thương mại và các sửa đổi Bộ luật Dân sự năm 2006 cung cấp một
khuôn khổ pháp lý cho các mối quan hệ hợp đồng giữa
các nghệ sĩ, viện bảo tàng, và dealers.105 này, tuy nhiên, vẫn chưa dẫn đến
việc tiêu chuẩn của việc thực hành đi vào chính thức
mối quan hệ hợp đồng trong cộng đồng nghệ thuật, nơi mà lịch sử của cơ chế chính thức hoạt động đã dẫn đến tình trạng lạm dụng rộng rãi
của một system.106 không được kiểm soát Luật Cạnh tranh năm 2004 có thể
cung cấp bảo vệ cho các nghệ sĩ nếu cấm hành vi chống cạnh tranh
có thể được tìm thấy để bao gồm việc bán giả mạo và giả nghệ thuật
pieces.107 Cuối cùng, sự sửa đổi năm 2009 Sở hữu trí tuệ Law108
lập quyền đạo đức cho các nghệ sĩ và ra các tiêu chuẩn cho
bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ có liên quan phù hợp với
các thỏa thuận quốc tế mà Nhà nước là party.109
Việc bảo vệ thực tế rằng những công cụ pháp lý đủ khả năng nghệ sĩ
và những người làm việc trong các ngành công nghiệp văn hóa, tuy nhiên, là có vấn đề.
Trong nhiều trường hợp, các luật chính họ là không đủ để họ
bảo hiểm và trong việc truy đòi họ cung cấp cho quyền holders.110
Ngoài ra, sự thiếu tôn trọng đối với việc bảo vệ sở hữu trí tuệ và các
khái niệm về quyền kinh tế cá nhân, cùng với hiệu quả
các cơ chế giải quyết tranh chấp và sử dụng đúng mức, dẫn đến nghèo
cưỡng chế và không đồng đều của rất nhiều những rights.111 Cuối cùng, trong khi
các luật này cung cấp một khuôn khổ pháp lý cho các hoạt động không thể thiếu
trong hoạt động của các ngành công nghiệp văn hóa, có rất ít cụ thể
quy định để hỗ trợ trong việc quản lý các lĩnh vực nghệ thuật. Nếu không có
các tiêu chuẩn và quy định đó, nó đã được khó khăn để duy trì
sự ổn định về thu nhập và giá cả thị trường nghệ thuật với
Vietnam.112 Như vậy, Nhà nước đã phần lớn thất bại trong việc cung cấp một chính sách hay cơ sở hạ tầng pháp lý mà sẽ cho phép khu vực này để phát triển.
Điều thú vị là, tay-off tiếp cận các chính phủ đã thực hiện
liên quan đến phát triển các ngành công nghiệp văn hóa với là không phù hợp
với quản lý của Nhà nước về văn hóa nói chung, mà còn
sâu sắc về chính trị và gắn chặt với chủ nghĩa dân tộc agenda.113 của Đảng
3.3.3. Nhà nước-Controlled Văn hóa
Mặc dù Nhà nước chấp nhận một chính sách kinh tế mở cửa vào
giữa những năm 1980, đó cũng là một nỗi sợ hãi vào thời điểm toàn cầu hóa mà
có thể đe dọa sự thống trị chính trị của Đảng. Chính phủ
đã lo ngại rằng các lực lượng bên ngoài sẽ làm giảm dân tộc
bản sắc Việt nó đã làm việc để bảo vệ, và sẽ nuôi dưỡng một
nền văn hóa của chủ nghĩa tiêu dùng sẽ dẫn tới các ưu tiên của
sự giàu có cá nhân trên development.114 kinh tế quốc gia Do đó,
trong một nỗ lực để chứa mối đe dọa này , văn hóa Đảng sử dụng để
biện minh cho chính sách hạn chế của nó liên quan đến sự xâm nhập của nước ngoài
ảnh hưởng trong xã hội Việt Nam. Bằng cách tuyên bố rằng Việt
văn hóa là thuộc bên ngoài tấn công-một câu chuyện phản ánh và
đóng vào đối kháng lịch sử của quốc gia đối với nước ngoài
xâm lược, các nước có thể sử dụng chính sách văn hóa xã hội để khẳng định
control.115
Hướng tới mục tiêu này, các chính phủ quốc gia thiết lập một chương trình
vào cuối năm 1990 để đuổi ra khỏi nước nhập khẩu "tệ nạn xã hội" trong
tên của bảo vệ culture.116 truyền thống Việt Trong một số
trường hợp, các chính phủ sử dụng chính sách này để khẳng định nguồn gốc bên ngoài
của hành vi vô đạo đức xã hội, chẳng hạn như sử dụng ma túy và cờ bạc,
qua đó hỗ trợ cho vay với ý tưởng rằng, các tác nước ngoài đã
làm giảm society.117 Trong trường hợp khác, chính sách này được sử dụng để kiểm soát dòng chảy của tư tưởng nước ngoài và vào Việt culture118
xã hội. Cuối cùng, tuy nhiên, các chương trình cho phép nhà nước để
kiểm soát sự phát triển của nền văn hóa bằng cách cho các chính phủ
điện để xác định những gì được và không phải là "văn hóa Việt", 119
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: