The Railway ChildrenChapter XIII. The hound's grandfatherMother did no dịch - The Railway ChildrenChapter XIII. The hound's grandfatherMother did no Việt làm thế nào để nói

The Railway ChildrenChapter XIII. T

The Railway Children
Chapter XIII. The hound's grandfather
Mother did not get back to her writing all that day, for the red-jerseyed hound whom the children had brought to Three Chimneys had to be put to bed. And then the Doctor came, and hurt him most horribly. Mother was with him all through it, and that made it a little better than it would have been, but "bad was the best," as Mrs. Viney said.
The children sat in the parlour downstairs and heard the sound of the Doctor's boots going backwards and forwards over the bedroom floor. And once or twice there was a groan.
"It's horrible," said Bobbie. "Oh, I wish Dr. Forrest would make haste. Oh, poor Jim!"
"It IS horrible," said Peter, "but it's very exciting. I wish Doctors weren't so stuck-up about who they'll have in the room when they're doing things. I should most awfully like to see a leg set. I believe the bones crunch like anything."
"Don't!" said the two girls at once.
"Rubbish!" said Peter. "How are you going to be Red Cross Nurses, like you were talking of coming home, if you can't even stand hearing me say about bones crunching? You'd have to HEAR them crunch on the field of battle—and be steeped in gore up to the elbows as likely as not, and—"
"Stop it!" cried Bobbie, with a white face; "you don't know how funny you're making me feel."
"Me, too," said Phyllis, whose face was pink.
"Cowards!" said Peter.
"I'm not," said Bobbie. "I helped Mother with your rake-wounded foot, and so did Phil—you know we did."
"Well, then!" said Peter. "Now look here. It would be a jolly good thing for you if I were to talk to you every day for half an hour about broken bones and people's insides, so as to get you used to it."
A chair was moved above.
"Listen," said Peter, "that's the bone crunching."
"I do wish you wouldn't," said Phyllis. "Bobbie doesn't like it."
"I'll tell you what they do," said Peter. I can't think what made him so horrid. Perhaps it was because he had been so very nice and kind all the earlier part of the day, and now he had to have a change. This is called reaction. One notices it now and then in oneself. Sometimes when one has been extra good for a longer time than usual, one is suddenly attacked by a violent fit of not being good at all. "I'll tell you what they do," said Peter; "they strap the broken man down so that he can't resist or interfere with their doctorish designs, and then someone holds his head, and someone holds his leg—the broken one, and pulls it till the bones fit in—with a crunch, mind you! Then they strap it up and—let's play at bone-setting!"
"Oh, no!" said Phyllis.
But Bobbie said suddenly: "All right—LET'S! I'll be the doctor, and Phil can be the nurse. You can be the broken boner; we can get at your legs more easily, because you don't wear petticoats."
"I'll get the splints and bandages," said Peter; "you get the couch of suffering ready."
The ropes that had tied up the boxes that had come from home were all in a wooden packing-case in the cellar. When Peter brought in a trailing tangle of them, and two boards for splints, Phyllis was excitedly giggling.
"Now, then," he said, and lay down on the settle, groaning most grievously.
"Not so loud!" said Bobbie, beginning to wind the rope round him and the settle. "You pull, Phil."
"Not so tight," moaned Peter. "You'll break my other leg."
Bobbie worked on in silence, winding more and more rope round him.
"That's enough," said Peter. "I can't move at all. Oh, my poor leg!" He groaned again.
"SURE you can't move?" asked Bobbie, in a rather strange tone.
"Quite sure," replied Peter. "Shall we play it's bleeding freely or not?" he asked cheerfully.
"YOU can play what you like," said Bobbie, sternly, folding her arms and looking down at him where he lay all wound round and round with cord. "Phil and I are going away. And we shan't untie you till you promise never, never to talk to us about blood and wounds unless we say you may. Come, Phil!"
"You beast!" said Peter, writhing. "I'll never promise, never. I'll yell, and Mother will come."
"Do," said Bobbie, "and tell her why we tied you up! Come on, Phil. No, I'm not a beast, Peter. But you wouldn't stop when we asked you and—"
"Yah," said Peter, "it wasn't even your own idea. You got it out of Stalky!"
Bobbie and Phil, retiring in silent dignity, were met at the door by the Doctor. He came in rubbing his hands and looking pleased with himself.
"Well," he said, "THAT job's done. It's a nice clean fracture, and it'll go on all right, I've no doubt. Plucky young chap, too—hullo! what's all this?"
His eye had fallen on Peter who lay mousy-still in his bonds on the settle.
"Playing at prisoners, eh?" he said; but his eyebrows had gone up a little. Somehow he had not thought that Bobbie would be playing while in the room above someone was having a broken bone set.
"Oh, no!" said Bobbie, "not at PRISONERS. We were playing at setting bones. Peter's the broken boner, and I was the doctor."
The Doctor frowned.
"Then I must say," he said, and he said it rather sternly, "that's it's a very heartless game. Haven't you enough imagination even to faintly picture what's been going on upstairs? That poor chap, with the drops of sweat on his forehead, and biting his lips so as not to cry out, and every touch on his leg agony and—"
"YOU ought to be tied up," said Phyllis; "you're as bad as—"
"Hush," said Bobbie; "I'm sorry, but we weren't heartless, really."
"I was, I suppose," said Peter, crossly. "All right, Bobbie, don't you go on being noble and screening me, because I jolly well won't have it. It was only that I kept on talking about blood and wounds. I wanted to train them for Red Cross Nurses. And I wouldn't stop when they asked me."
"Well?" said Dr. Forrest, sitting down.
"Well—then I said, 'Let's play at setting bones.' It was all rot. I knew Bobbie wouldn't. I only said it to tease her. And then when she said 'yes,' of course I had to go through with it. And they tied me up. They got it out of Stalky. And I think it's a beastly shame."
He managed to writhe over and hide his face against the wooden back of the settle.
"I didn't think that anyone would know but us," said Bobbie, indignantly answering Peter's unspoken reproach. "I never thought of your coming in. And hearing about blood and wounds does really make me feel most awfully funny. It was only a joke our tying him up. Let me untie you, Pete."
"I don't care if you never untie me," said Peter; "and if that's your idea of a joke—"
"If I were you," said the Doctor, though really he did not quite know what to say, "I should be untied before your Mother comes down. You don't want to worry her just now, do you?"
"I don't promise anything about not saying about wounds, mind," said Peter, in very surly tones, as Bobbie and Phyllis began to untie the knots.
"I'm very sorry, Pete," Bobbie whispered, leaning close to him as she fumbled with the big knot under the settle; "but if you only knew how sick you made me feel."
"You've made ME feel pretty sick, I can tell you," Peter rejoined. Then he shook off the loose cords, and stood up.
"I looked in," said Dr. Forrest, "to see if one of you would come along to the surgery. There are some things that your Mother will want at once, and I've given my man a day off to go and see the circus; will you come, Peter?"
Peter went without a word or a look to his sisters.
The two walked in silence up to the gate that led from the Three Chimneys field to the road. Then Peter said:—
"Let me carry your bag. I say, it is heavy—what's in it?"
"Oh, knives and lancets and different instruments for hurting people. And the ether bottle. I had to give him ether, you know—the agony was so intense."
Peter was silent.
"Tell me all about how you found that chap," said Dr. Forrest.
Peter told. And then Dr. Forrest told him stories of brave rescues; he was a most interesting man to talk to, as Peter had often remarked.
Then in the surgery Peter had a better chance than he had ever had of examining the Doctor's balance, and his microscope, and his scales and measuring glasses. When all the things were ready that Peter was to take back, the Doctor said suddenly:—
"You'll excuse my shoving my oar in, won't you? But I should like to say something to you."
"Now for a rowing," thought Peter, who had been wondering how it was that he had escaped one.
"Something scientific," added the Doctor.
"Yes," said Peter, fiddling with the fossil ammonite that the Doctor used for a paper-weight.
"Well then, you see. Boys and girls are only little men and women. And WE are much harder and hardier than they are—" (Peter liked the "we." Perhaps the Doctor had known he would.)—"and much stronger, and things that hurt THEM don't hurt US. You know you mustn't hit a girl—"
"I should think not, indeed," muttered Peter, indignantly.
"Not even if she's your own sister. That's because girls are so much softer and weaker than we are; they have to be, you know," he added, "because if they weren't, it wouldn't be nice for the babies. And that's why all the animals are so good to the mother animals. They never fight them, you know."
"I know," said Peter, interested; "two buck rabbits will fight all day if you let them, but they won't hurt a doe."
"No; and quite wild beasts—lions and elephants—they're immensely gentle with the female beasts. And we've got to be, too."
"I see," said Peter.
"And their hearts are soft, too," the Doctor went on, "and things that we shouldn't think anything of hurt them dreadfully. So that a man has to be very careful, not only of his fists, but of his words. They're awfully brave, you know," he went on. "Think of Bobbie waiting alone in the tunnel with that poor chap. It's an odd thing—the softer and more easily hurt a woman is the better she can screw herself up to do what HAS to be done. I've seen some brave women—your Mother's one," he ended abruptly.
"Yes," said Peter.
"Well, that's all. Excuse my mentioning it. But nobody knows everything without bein
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trẻ em đường sắtChương XIII. Ông nội của chó sănMẹ đã không nhận được trở lại của cô viết tất cả những gì ngày, cho chó săn jerseyed đỏ mà các em đã mang đến ba ống khói đã phải được đưa vào giường. Và sau đó bác sĩ đến, và bị thương anh ta đặt khủng khiếp. Mẹ là với anh ta tất cả thông qua nó, và đó đã làm cho nó một chút tốt hơn so với nó đã có, nhưng "xấu là tốt nhất," bà Viney nói.Các em ngồi trong tiệm ở tầng dưới và nghe những âm thanh của các bác sĩ khởi động đi ngược trở lại và chuyển tiếp lên sàn phòng ngủ. Và một lần hoặc hai lần không than van một."Đó là khủng khiếp," nói Bobbie. "Oh, tôi muốn tiến sĩ Forrest sẽ làm cho sự vội vàng. Oh, nghèo Jim! ""Đó là khủng khiếp," ông Peter, "nhưng nó là rất thú vị. Tôi ước gì bác sĩ đã không như vậy con về những người họ sẽ có trong phòng khi họ đang làm việc. Tôi nên đặt hết sức muốn xem chân một thiết lập. Tôi tin khủng hoảng xương giống như bất cứ điều gì.""Không!" nói hai cô gái cùng một lúc."Rác!", ông Peter. "Làm thế nào thì bạn sẽ là Hội chữ thập đỏ y tá, như bạn đã nói của về nhà, nếu bạn thậm chí không thể đứng nghe tôi nói về xương crunching? Bạn sẽ phải lắng nghe họ thắt chặt trên chiến trường — và được ngập tràn trong gore lên đến khuỷu là có khả năng là không, và — ""Ngăn chặn nó!" khóc Bobbie, với một khuôn mặt trắng; "bạn không biết làm thế nào funny bạn đang làm cho tôi cảm thấy.""Tôi, quá," nói Phyllis, khuôn mặt mà là màu hồng."Cowards!", ông Peter."I 'm not," nói Bobbie. "Tôi đã giúp mẹ với chân thương rake của bạn, và vì vậy đã làm Phil-bạn biết chúng tôi đã làm.""Vâng, sau đó!", ông Peter. "Nhìn vào đây bây giờ. Nó sẽ là một điều tốt vui vẻ cho bạn nếu tôi đã nói chuyện với bạn mỗi ngày cho nửa giờ về gãy xương và bên trong của người dân, để có được bạn sử dụng để nó."Một ghế được di chuyển trên."Lắng nghe", ông Peter, "đó là xương crunching.""Tôi muốn bạn sẽ không," nói Phyllis. "Bobbie không thích nó.""Tôi sẽ cho bạn biết những gì họ làm," ông Peter. Tôi không thể nghĩ rằng những gì làm cho anh ta vì vậy kinh khủng. Có lẽ nó là bởi vì ông đã là như vậy rất đẹp và loại tất cả trước đó một phần của ngày, và bây giờ ông đã có một sự thay đổi. Điều này được gọi là phản ứng. Một thông báo nó bây giờ và sau đó trong chính mình. Đôi khi khi một đã thêm tốt trong một thời gian dài hơn bình thường, một đột nhiên bị tấn công bởi một phù hợp với bạo lực không phải là tốt ở tất cả. "Tôi sẽ cho bạn biết những gì họ làm," ông Peter; "họ dây đeo bị hỏng người đàn ông xuống do đó ông không thể cưỡng lại hoặc can thiệp với thiết kế doctorish của họ, và sau đó người giữ đầu của mình, và người giữ chân của mình-một bị hỏng, và kéo nó đến xương phù hợp-với một khủng hoảng, tâm trí bạn! Sau đó họ dây đeo nó và — hãy chơi tại xương-thiết lập! ""Ồ, không!" Phyllis nói.Nhưng Bobbie đột nhiên nói: "tất cả các quyền-hãy! Tôi sẽ là các bác sĩ, và Phil có thể y tá. Bạn có thể có xương bị hỏng; chúng tôi có thể nhận được tại chân của bạn dễ dàng hơn, bởi vì bạn không mặc váy lót.""Tôi sẽ nhận được nẹp và băng," ông Peter; "bạn sàng ghế của đau khổ."Những sợi dây có gắn lên các hộp có đến từ trang chủ đã tất cả trong một bao bì bằng gỗ, trường hợp trong tầng hầm. Khi Peter đã mang trong một mớ dấu của họ, và hai ban cho nẹp, Phyllis hào hứng cười."Bây giờ, sau đó," ông nói, và nằm xuống trên giải quyết, groaning đặt lại."Không quá lớn!" nói Bobbie, bắt đầu để gió dây vòng anh ta và giải quyết. "Bạn kéo, Phil.""Không để chặt chẽ," moaned Peter. "Bạn sẽ phá vỡ chân khác của tôi."Bobbie làm việc im lặng, quanh co thêm và thêm dây vòng anh ta."Đó là đủ," ông Peter. "Tôi không thể di chuyển ở tất cả. Oh, chân nghèo của tôi! " Ông groaned một lần nữa."Chắc chắn bạn không thể di chuyển?" hỏi Bobbie, trong một giai điệu khá lạ."Khá chắc chắn," trả lời Peter. "Chúng tôi sẽ đóng nó chảy máu một cách tự do hay không?" Anh yêu cầu vui vẻ."Bạn có thể chơi những gì bạn thích," nói Bobbie, sternly, gấp cánh tay của mình và nhìn xuống lúc anh ta nơi ông đặt tất cả vết thương tròn và vòng với dây. "Phil và tôi sẽ đi. Và chúng tôi sẽ không cởi trói cho bạn cho đến khi bạn hứa không bao giờ, không bao giờ để nói chuyện với chúng tôi về máu và vết thương trừ khi chúng tôi nói rằng bạn có thể. Đi nào, Phil!""Bạn con thú!", ông Peter, quằn quại. "Tôi sẽ không bao giờ hứa hẹn, không bao giờ. Tôi sẽ la lên, và mẹ sẽ đến.""Do," nói Bobbie, "và cho biết lý do tại sao cô ấy chúng tôi trói bạn! Thôi nào, Phil. Không, tôi không một con thú, Peter. Nhưng bạn sẽ không dừng lại khi chúng tôi yêu cầu bạn và — ""Yah," ông Peter, "nó không thậm chí ý tưởng của riêng bạn. Rồi ra khỏi Stalky!"Bobbie và Phil, rút lui trong im lặng nhân phẩm, đã được đáp ứng tại cửa của bác sĩ. Ông đến ở cọ xát bàn tay của mình và tìm kiếm hài lòng với chính mình."Vâng," ông nói, "mà công việc của thực hiện. Nó là một gãy xương sạch sẽ tốt đẹp, và nó sẽ đi vào tất cả các quyền, tôi đã không có nghi ngờ. Can đảm trẻ chap, quá-hullo! chuyện gì thế này? "Mắt đã giảm trên Peter người đẻ mousy vẫn còn trong trái phiếu của mình vào giải quyết."Chơi ở tù nhân, eh?" ông nói; nhưng lông mày của ông đã đi một chút. Bằng cách nào đó ông đã không nghĩ rằng Bobbie sẽ chơi trong khi tại Phòng trên một ai đó đã có một bộ xương bị gãy."Ồ, không!" nói Bobbie, "không phải ở tù nhân. Chúng tôi đang chơi lúc thiết lập xương. Peter's xương bị hỏng, và tôi đã là các bác sĩ."Bác sĩ cau mày."Sau đó tôi phải nói," ông nói, và ông nói nó thay vì sternly, "đó là nó là một trò chơi rất tâm. Bạn không đủ trí tưởng tượng thậm chí để nhạt hình ảnh những gì đã xảy ra trên tầng trên? Rằng nghèo chap, với các giọt mồ hôi trên trán của mình, và cắn đôi môi của mình để không làm khóc ra, và mỗi liên lạc trên khổ chân của mình và — ""Bạn phải được gắn lên," nói Phyllis; "bạn đang là xấu như —""Hush," nói Bobbie; "Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không tâm, thực sự.""Tôi đã, tôi cho rằng," ông Peter, crossly. "Được rồi, Bobbie, không bạn đi trên là cao quý và kiểm tra tôi, bởi vì tôi jolly tốt sẽ không có nó. Nó đã là chỉ rằng tôi giữ trên nói chuyện về máu và vết thương. Tôi muốn đào tạo cho họ cho Hội chữ thập đỏ y tá. "Và tôi sẽ không dừng lại khi họ yêu cầu tôi.""Vâng?", ông tiến sĩ Forrest, ngồi."Tốt-sau đó, tôi đã nói, 'Hãy chơi lúc thiết lập xương.' Nó đã là tất cả thối. Tôi biết Bobbie sẽ không. Tôi chỉ nói rằng nó để trêu chọc cô ấy. Và sau đó khi cô nói "có", tất nhiên tôi đã phải trải qua với nó. Và họ buộc tôi. Họ đã nhận nó ra khỏi Stalky. "Và tôi nghĩ rằng đó là một sự xấu hổ beastly."Ông quản lý để quằn trên và giấu khuôn mặt của mình chống lại bằng gỗ mặt sau của giải quyết."Tôi không nghĩ rằng bất cứ ai sẽ biết nhưng chúng tôi," nói Bobbie, indignantly trả lời của Peter ngầm làm nhục Nha. "Tôi chưa bao giờ nghĩ của sắp tới của bạn tại. Và nghe về máu và vết thương thực sự làm cho tôi cảm thấy buồn cười đặt hết sức. Nó đã là chỉ là một trò đùa chúng tôi buộc anh ta. Để tôi cởi trói cho bạn, Pete.""Tôi không quan tâm nếu bạn không bao giờ cởi trói cho tôi," ông Peter; "và nếu đó là ý tưởng của bạn của một câu chuyện đùa —""Nếu tôi là bạn," cho biết các bác sĩ, mặc dù thực sự ông không khá biết những gì để nói, "I should be untied trước khi mẹ đi xuống. Bạn không muốn lo lắng của cô chỉ bây giờ chứ?""Tôi không hứa hẹn bất cứ điều gì về không nói về những vết thương, quan tâm", ông Peter, gam màu rất hay cau có, như Bobbie và Phyllis bắt đầu cởi trói cho các hải lý một giờ."Tôi rất tiếc, Pete," Bobbie thì thầm, nghiêng gần với anh ta khi cô fumbled với các nút lớn dưới giải quyết; "nhưng nếu bạn chỉ biết làm thế nào bệnh mà bạn làm cho tôi cảm thấy.""Bạn đã làm cho tôi cảm thấy khá bị bệnh, tôi có thể nói với bạn," Peter quay trở lại. Sau đó ông làm rung chuyển ra dây lỏng lẻo, và đứng dậy."Tôi nhìn,", ông tiến sĩ Forrest, "để xem nếu một trong những bạn sẽ đến để phẫu thuật. Có một số điều mà mẹ của bạn sẽ muốn cùng một lúc, và tôi đã đưa ra người đàn ông của tôi một ngày để đi và xem xiếc; sẽ bạn đi, Peter?"Peter đã đi mà không có một từ hoặc một cái nhìn để chị em của mình.Hai đi bộ trong im lặng đến cửa dẫn từ trường ba ống khói để đường. Sau đó Peter nói:-"Hãy để tôi mang túi của bạn. Tôi nói, nó là nặng-what's in it? ""Oh, dao và dao và các công cụ khác nhau để gây tổn thương cho người. Và chai ête. Tôi đã phải cung cấp cho anh ta ête, bạn biết-những đau đớn cường độ cao như vậy. "Peter đã im lặng."Cho tôi biết tất cả về làm thế nào bạn tìm thấy rằng chap,", ông tiến sĩ Forrest.Peter nói với. Và sau đó tiến sĩ Forrest nói với anh ta những câu chuyện của dũng cảm cứu; ông là một người đàn ông thú vị nhất để nói chuyện, như Peter có thường nhận xét.Sau đó, trong phẫu thuật Peter đã có một cơ hội tốt hơn vì ông đã từng có của đo lường kính và kiểm tra số dư của bác sĩ, và kính hiển vi của mình, và quy mô của mình. Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng Peter đã là đưa trở lại, các bác sĩ nói đột nhiên: —"Bạn sẽ tha cho tôi shoving cánh mở của tôi, phải không? "Nhưng tôi nên muốn nói điều gì đó cho bạn.""Bây giờ cho một chèo thuyền," nghĩ rằng Peter, những người có tự hỏi làm thế nào nó đã là rằng ông đã thoát khỏi một."Một cái gì đó là khoa học", thêm vào các bác sĩ."Vâng," ông Peter, không quan trọng với hóa thạch ammonite bác sĩ sử dụng cho một trọng lượng giấy."Sau đó, bạn nhìn thấy. Nam và nữ là chỉ ít người đàn ông và phụ nữ. Và chúng tôi rất nhiều khó khăn hơn và hardier hơn là — "(Peter thích các"chúng tôi." Có lẽ bác sĩ đã biết ông nào.) -"và rất mạnh mẽ hơn, và điều đó làm tổn thương họ không làm tổn thương chúng tôi. Bạn biết bạn không nên nhấn một cô gái — ""Tôi nên nghĩ không, thực sự," muttered Peter, indignantly."Không phải ngay cả khi cô ấy là em gái của riêng bạn. Đó là bởi vì cô gái rất nhiều nhẹ nhàng hơn và yếu hơn chúng; họ phải, bạn biết,"ông nói thêm,"bởi vì nếu họ không, nó sẽ không được tốt đẹp cho những đứa trẻ. Và đó là lý do tại sao tất cả các loài động vật như vậy tốt với động vật của mẹ. Họ không bao giờ chống lại chúng, bạn biết.""Tôi biết," ông Peter, quan tâm; "hai buck thỏ sẽ chiến đấu tất cả các ngày nếu bạn cho họ, nhưng họ sẽ không làm tổn thương một bộ năng lượng.""No; và khá hoang dã con thú-sư tử và voi-họ đang vô cùng nhẹ nhàng với những con thú tỷ. "Và chúng tôi đã có được, quá.""Tôi thấy," ông Peter."Và trái tim của họ được mềm mại, quá," bác sĩ đã đi vào, "và những điều chúng ta không nên nghĩ rằng bất cứ điều gì làm tổn thương họ dreadfully. Do đó, rằng một người đàn ông đã phải rất cẩn thận, không chỉ của fists của mình, nhưng từ ngữ của ông. Chúng tôi hết sức dũng cảm, bạn biết,"ông đã đi vào. "Suy nghĩ của Bobbie chờ đợi một mình trong đường hầm với đó chap nghèo. Đó là một điều kỳ lạ-nhẹ nhàng hơn và dễ dàng hơn tổn thương một người phụ nữ là tốt hơn cô có thể vít mình lên đến làm những gì đã được thực hiện. Tôi đã nhìn thấy một số phụ nữ dũng cảm-mẹ của bạn một, "ông kết thúc đột ngột."Vâng," ông Peter."Vâng, đó là tất cả. Xin lỗi của tôi nhắc đến nó. Nhưng không ai biết tất cả mọi thứ mà không cần bein
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The Railway Children
Chương XIII. Ông nội của con chó săn
Mẹ đã không nhận lại để viết tất cả ngày hôm đó cô ấy, cho chó săn đỏ jerseyed người mà các em đã mang đến Ba Ống khói phải được đặt vào giường. Và sau đó các bác sĩ đã đến, và làm tổn thương anh khủng khiếp nhất. Mẹ ở với anh tất cả thông qua nó, và điều đó làm nó tốt hơn một chút so với nó đã có, nhưng "xấu là tốt nhất", như bà Viney cho biết.
Những đứa trẻ ngồi trong phòng khách ở tầng dưới và nghe tiếng giày của Bác sĩ đi lui trên sàn phòng ngủ. Và một lần hoặc hai lần là có một tiếng rên.
"Thật kinh khủng," Bobbie nói. "Oh, tôi muốn tiến sỹ Forrest sẽ làm cho sự vội vàng. Oh, nghèo Jim!"
"Việc này thì khủng khiếp," Peter nói, "nhưng nó rất thú vị. Tôi muốn bác sĩ không nên mắc kẹt-up về những người mà họ sẽ có trong phòng khi họ đang làm việc. Tôi hết sức nhất nên muốn xem một bộ chân. Tôi tin rằng xương khủng hoảng như bất cứ điều gì.
"" Không! " cho biết hai cô gái cùng một lúc.
"Quá xấu!" Peter nói. "Làm thế nào thì bạn sẽ được Hội Chữ thập đỏ các y tá, giống như bạn đang nói về nhà tới, nếu bạn thậm chí không thể đứng nghe tôi nói về xương crunching? Bạn muốn có để được nghe họ crunch trên chiến trường và được ngập tràn trong máu me lên đến khuỷu tay như thể là không, và-
"" Dừng lại! " Bobbie khóc, với một khuôn mặt trắng; "bạn không biết làm thế nào vui bạn đang làm cho tôi cảm thấy."
"Tôi cũng thế," Phyllis, với khuôn mặt đã hồng nói.
"Bọn nhút nhát!" Peter nói.
"Tôi sẽ không," Bobbie nói. "Tôi giúp mẹ bằng chân cào-thương của bạn, và do đó đã làm Phil-bạn biết chúng tôi đã làm."
"Vâng, sau đó!" Peter nói. "Bây giờ nhìn ở đây. Nó sẽ là một điều vui vẻ tốt cho bạn nếu tôi được nói chuyện với bạn mỗi ngày cho một nửa giờ về gãy xương và nội tạng của con người, để giúp bạn có sử dụng đến nó."
Một chiếc ghế đã được di chuyển trên.
"Nghe này", Peter nói, "đó là xương crunching."
"Tôi mong bạn sẽ không," Phyllis nói. "Bobbie không thích nó."
"Tôi sẽ nói với bạn những gì họ làm," Peter nói. Tôi không thể nghĩ ra điều gì đã khiến anh rất kinh khủng. Có lẽ đó là vì ông đã rất rất tốt đẹp và loại tất cả các phần trước đó trong ngày, và bây giờ anh phải có một sự thay đổi. Điều này được gọi là phản ứng. Một thông báo nó bây giờ và sau đó trong chính mình. Đôi khi người ta đã thêm tốt trong một thời gian lâu hơn bình thường, là một trong những bất ngờ tấn công bởi một cơn bạo lực của việc không được tốt ở tất cả. "Tôi sẽ nói với bạn những gì họ làm," Peter nói; "họ buộc chặt người đàn ông hỏng xuống để ông không thể cưỡng lại hay can thiệp vào thiết kế doctorish của họ, và sau đó có người giữ đầu của mình, và ai đó giữ chân người bị gãy của mình, và kéo nó đến xương phù hợp trong với một cuộc khủng hoảng , tâm trí bạn! Sau đó họ đeo nó lên và chúng ta hãy chơi ở xương-thiết lập!
"" Oh, không! " Phyllis nói.
Nhưng Bobbie đột nhiên nói: "Tất cả phải LET'S tôi sẽ là bác sĩ, và Phil có thể là y tá Bạn có thể là boner bị hỏng, chúng tôi có thể có được đôi chân của bạn dễ dàng hơn, bởi vì bạn không mặc!. . petticoats
"" Tôi sẽ nhận được các nẹp và băng bó, "Peter nói; "bạn sẽ có được chiếc ghế của bị sẵn sàng."
Những sợi dây thừng mà đã gắn lên các hộp đó đến từ nhà là tất cả trong một bao bì bằng gỗ hợp trong hầm. Khi Peter mang lại trong một mớ dấu của chúng, và hai tấm ván nẹp, Phyllis đã hào hứng cười khúc khích.
"Bây giờ, sau đó," ông nói, và nằm xuống trên settle, rên rỉ đau đớn nhất.
"Không quá lớn!" Bobbie nói, bắt đầu từ gió sợi dây thừng quanh anh ta và những settle. "Bạn kéo, Phil."
"Không phải như vậy chặt chẽ," Peter rên rỉ. "Bạn sẽ phá vỡ chân khác của tôi."
Bobbie làm việc trong im lặng, quanh co hơn và nhiều hơn nữa sợi dây thừng quanh anh ta.
"Thế là đủ rồi," Peter nói. "Tôi không thể cử động được. Oh, chân tội nghiệp của tôi!" Ông rên rỉ một lần nữa.
"SURE bạn không thể di chuyển?" Bobbie hỏi, bằng một giọng khá lạ.
"Khá chắc chắn," Peter trả lời. "Chúng ta sẽ chơi nó chảy máu một cách tự do hay không?" ông hỏi một cách vui vẻ.
"BẠN có thể chơi những gì bạn thích," nói Bobbie, nghiêm nghị, khoanh tay cô và nhìn xuống anh, nơi anh nằm quanh vết thương và tròn với dây. "Phil và tôi được đi xa. Và chúng ta sẽ không cởi trói cho bạn cho đến khi bạn hứa không bao giờ, không bao giờ nói chuyện với chúng tôi về máu và vết thương trừ khi chúng ta nói rằng bạn có thể. Hãy đến, Phil!"
"Bạn con thú!" Peter nói, quằn quại. "Tôi sẽ không bao giờ hứa hẹn, không bao giờ. Tôi sẽ la lên, và Mẹ sẽ đến."
"Do," Bobbie nói, "và nói với cô ấy tại sao chúng ta buộc bạn lên! Thôi nào, Phil. Không, tôi không phải là một con thú , Peter. Nhưng bạn sẽ không dừng lại khi chúng tôi hỏi bạn và-
"" Yah, "Peter nói," đó không phải là ngay cả ý tưởng của riêng bạn. Bạn đã nhận nó ra khỏi Stalky!
"Bobbie và Phil, nghỉ hưu vào phẩm giá im lặng, đã gặp nhau tại cửa của các bác sĩ. Ngài đã đến trong xoa tay và tìm kiếm hài lòng với chính mình.
"Vâng," ông nói, "RẰNG công việc được thực hiện. Đó là một gãy sạch đẹp, và nó sẽ đi về đâu, tôi đã không có nghi ngờ chap trẻ. Can đảm, quá -hullo! những gì là tất cả những điều này?
"mắt của anh đã rơi vào Peter đã nằm nhút nhát-vẫn trong trái phiếu của mình trên
settle." Chơi ở tù, eh? " anh ta đã nói; nhưng mày đã đi lên một chút. Bằng cách nào đó anh đã không nghĩ rằng Bobbie sẽ được chơi trong khi ở căn phòng phía trên một người nào đó đã có một bộ xương bị gãy.
"Oh, không!" nói Bobbie, "không phải ở tù. Chúng tôi đã chơi ở xương thiết. Phêrô boner bị hỏng, và tôi đã được các bác sĩ."
Các bác sĩ cau mày.
"Sau đó, tôi phải nói rằng," ông nói, và ông nói nó khá nghiêm khắc, "đó là đó là một trò chơi rất nhẫn tâm. Phải không đủ trí tưởng tượng thậm chí yếu ớt mường tượng những gì đã diễn ra trên lầu? Đó chap nghèo, với những giọt mồ hôi trên trán, và cắn môi để không khóc, và mọi liên lạc trên đau đớn chân của mình và-
"" YOU phải được gắn lên, "Phyllis nói; "bạn như- như xấu"
"Suỵt," Bobbie nói; "Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã không nhẫn tâm, thật đấy."
"Tôi, tôi cho rằng," Peter nói, cáu kỉnh. "Được rồi, Bobbie, em không đi về là cao quý và sàng lọc cho tôi, bởi vì tôi cũng vui vẻ sẽ không có nó. Nó chỉ là tôi tiếp tục nói về máu và vết thương. Tôi muốn để đào tạo họ cho Hội Chữ thập đỏ Nurses . Và tôi sẽ không dừng lại khi họ hỏi tôi.
"" Vâng? " Tiến sĩ Forrest, ngồi xuống.
"Well-sau đó tôi nói, 'Hãy chơi ở xương thiết.' Và tất cả đã bị thối rữa. Tôi biết Bobbie sẽ không. Tôi chỉ nói để trêu chọc cô. Và sau đó khi cô ấy nói 'có', tất nhiên tôi đã phải đi qua với nó. Và họ trói tôi. Họ đã nhận nó ra khỏi Stalky. Và tôi nghĩ rằng đó là một sự xấu hổ hoang dã.
"Ông quản lý để quằn quại trên và giấu mặt vào lưng bằng gỗ của
settle." Tôi không nghĩ rằng bất cứ ai cũng biết, nhưng với chúng tôi, "Bobbie nói, phẫn nộ trả lời sỉ nhục không nói ra Phêrô . "Tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện đến của bạn vào. Và nghe về máu và vết thương không thực sự làm cho tôi cảm thấy hết sức buồn cười nhất. Nó chỉ là một trò đùa của chúng tôi buộc anh ta lên. Hãy để tôi cởi trói cho bạn, Pete."
"Tôi không quan tâm nếu bạn không bao giờ cởi trói cho tôi, "Peter nói; "và nếu đó là ý tưởng của bạn về một joke-"
"Nếu tôi là bạn," cho biết các bác sĩ, mặc dù thực sự anh đã hoàn toàn không biết phải nói gì, "Tôi cần được cởi trói trước khi mẹ của bạn đi xuống. Bạn không muốn lo lắng của mình ngay bây giờ, phải không?
"" Tôi không hứa bất cứ điều gì về việc không nói gì về các vết thương, tâm trí, "ông Peter, giọng rất cáu kỉnh, như Bobbie và Phyllis bắt đầu tháo gỡ các nút
thắt." Tôi rất xin lỗi, Pete, "Bobbie thì thầm, nghiêng sát vào anh ta khi cô dò dẫm với các nút lớn theo settle; "nhưng nếu bạn chỉ biết có bị bệnh bạn làm tôi cảm thấy."
"Bạn đã thực hiện ME cảm thấy khá bị bệnh, tôi có thể nói với bạn," Peter gia nhập trở lại. Sau đó, ông lắc ra khỏi dây lỏng lẻo, và đứng dậy.
"Tôi nhìn vào trong," Tiến sĩ Forrest nói, "để xem nếu một trong hai người sẽ đi cùng để phẫu thuật. Có một số điều mà mẹ của bạn sẽ muốn cùng một lúc, và Tôi đã trao cho người đàn ông của tôi một ngày để đi xem xiếc;? bạn sẽ đến, Peter
". Peter đã đi mà không có một từ hoặc một cái nhìn để chị em của ông
Hai bước đi trong sự im lặng đến cổng dẫn từ Ba Ống khói trường để đường. Sau đó, Peter nói: -
"Hãy để tôi mang theo túi xách của bạn tôi nói, đó là nặng những gì trong đó.?"
"Oh, dao và lưỡi trích và các công cụ khác nhau để làm tổn thương người Và chai ether tôi phải cho anh ta ether, bạn.. bí nỗi đau rất dữ dội.
"Peter im
lặng." Nói cho tôi biết tất cả về cách bạn tìm thấy chap rằng, "Tiến sĩ Forrest.
Peter nói. Và sau đó Tiến sĩ Forrest nói với anh những câu chuyện về cứu dũng cảm; ông là một người đàn ông thú vị nhất để nói chuyện, như Peter đã thường nhận xét.
Sau đó, trong phẫu thuật Peter đã có một cơ hội tốt hơn hơn ông đã từng có các kiểm tra số dư của bác sĩ, và kính hiển vi của mình, và quy mô của mình và kính đo. Khi tất cả những thứ đã sẵn sàng mà Peter đã lấy lại, các bác sĩ đột nhiên nói: -
"Bạn sẽ tha xô đẩy tôi chèo của tôi ở, ​​phải không Nhưng tôi muốn nói gì với bạn?".
"Bây giờ cho một chèo, "nghĩ Peter, người đã tự hỏi làm thế nào nó đã được rằng ông đã trốn thoát
một." Một cái gì đó khoa học ", thêm vào các bác
sĩ." Vâng, "Peter nói, không quan trọng với Amonit hóa thạch mà các bác sĩ sử dụng cho một giấy trọng lượng.
"Vậy thì, bạn nhìn thấy chàng trai và cô gái chỉ có những người đàn ông và phụ nữ ít Và WE là khó khăn hơn nhiều và cứng cáp hơn họ được-.". (Peter thích "chúng tôi." Có lẽ các bác sĩ đã biết ông sẽ.) - "và nhiều hơn mạnh mẽ hơn, và điều đó làm tổn thương THEM đừng làm tổn thương Hoa Kỳ. Bạn biết bạn không phải đánh một girl-
"" Tôi nghĩ là không nên, thực sự, "lẩm bẩm Peter, phẫn
nộ." Thậm chí nếu cô ấy là em gái của mình. Đó là bởi vì cô gái là nhẹ nhàng hơn rất nhiều và yếu hơn chúng ta, họ có được, bạn biết đấy, "ông nói thêm," bởi vì nếu chúng không được, nó sẽ không được tốt đẹp cho các em bé Và đó là lý do tại sao tất cả các loài động vật rất tốt để. các loài động vật mẹ. . Họ không bao giờ chống lại họ, bạn biết
"" Tôi biết, "Peter, quan tâm cho biết," hai con thỏ buck của sẽ chiến đấu cả ngày nếu bạn cho họ, nhưng họ sẽ không làm tổn thương một con nai.
"" Không có; và khá hoang dã thú, sư tử và voi-chúng vô cùng nhẹ nhàng với những con quái vật nữ. Và chúng tôi đã có được, quá.
"" Tôi hiểu rồi, "ông
Peter." Và trái tim của họ được mềm mại, quá, "Bác sĩ nói tiếp," và những điều mà chúng ta không nên nghĩ rằng bất cứ điều gì về tổn thương họ khiếp. Vì vậy mà con người có phải rất cẩn thận, không chỉ của nắm đấm của mình, nhưng lời nói của mình. Họ đang hết sức dũng cảm, bạn biết đấy, "anh tiếp tục." Hãy suy nghĩ của Bobbie chờ đợi một mình trong đường hầm với chap nghèo. Đó là một điều kỳ lạ, mềm hơn và dễ dàng hơn làm tổn thương một người phụ nữ là tốt hơn cô có thể vít lên chính mình để làm những gì HAS để được thực hiện. Tôi đã nhìn thấy một số phụ nữ, bạn dũng cảm của một người mẹ, "ông kết thúc đột
ngột." Vâng, "Peter
nói." Vâng, đó là tất cả. Xin lỗi tôi nhắc đến nó. Nhưng không ai biết tất cả mọi thứ mà không Bein
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: